• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (9 Viewers)

  • Chương 3101-3105

Chương 3101: Là cha ta

Quỳ xuống ư?

Diệp Quân vẫn vững vàng đứng trước uy áp đến từ chỗ sâu kia.

"Ồ?"

Giọng nói kia lại vang lên. Uy áp mang theo khí thế bàng bạc như thủy triều ập đến hòng nghiền nát hắn.

Diệp Quân không hề sợ hãi, vươn tay gọi kiếm ý ra.

U u u!

Kiếm minh vang lên, kiếm ý bay lên cao chống lại uy áp.

"Làm càn!"

Giọng nói vang lên như sấm.

Diệp Quân mặc kệ, cứ thả kiếm ý ra tới tấp, cuối cùng cũng khiến uy áp kia lui lại.

"To gan!"

Giọng nói kia giận dữ thốt lên. Một quầng sáng vàng ầm ầm nện xuống.

Diệp Quân hóa thành kiếm quang bay lên, vung kiếm chém.

Uỳnh!

Quầng sáng vỡ.

Diệp Quân cũng bị đánh về chỗ cũ.

"Láo toét xấc xược!"

Giọng nói kia bắt đầu hổn hển: “Dám bất kính với Thần! Láo xược!"

Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ngươi chẳng phải là linh của Ấn Thần Linh gì sất”.

Giọng nói kia im bặt.

Điều này càng khiến Diệp Quân tin vào phỏng đoán của mình.

Giọng nói: “Quỳ xuống, ngươi sẽ có được ý chí của Thần”.

Diệp Quân thản nhiên vặc lại: “Mơ tiếp đi”.

Giọng nói: “...”

Diệp Quân bước tới: “Có biết vì sao ta biết không?"

Giọng nói kia im lặng trong một chốc: “Vì sao?"

Diệp Quân chỉ cười to.

Giọng nói tức điên: “Ngươi gạt ta!"

Diệp Quân: “Giờ nói chuyện được chưa?"

Không ai trả lời.

Diệp Quân: “Ngươi bị phong ấn ở đây sao?"

Vẫn không có gì.

Diệp Quân: “Nếu ngươi rơi vào tay các Thần ở điểm giao Hư Chân thì sẽ thế nào?"

Giọng nói bật cười: “Ngươi uy hiếp ta đấy à?"

Diệp Quân lắc đầu: “Hai ta không thù không oán, ta uy hiếp làm gì? Ta chỉ muốn nói, có lẽ chúng ta có thể trò chuyện và hợp tác”.

Giọng nói kia chần chừ: “Ngươi gian xảo hơn Cổ Đạo Thiên nhiều”.

Diệp Quân: “Cổ tiền bối không biết ngươi không phải là linh của Ấn?"

Giọng nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ông ấy có lẽ biết, nhưng khi ấy bị đại năng uy hiếp nên buộc phải hợp tác với ngươi để lấy được sức mạnh”.

Giọng nói: “Ngươi muốn nói gì?"

Diệp Quân: “Bây giờ ta cũng phải đối đầu với mấy tên Thần ở điểm giao Hư Chân kia, ngươi không giúp ta được sao?"

Giọng nói cười nhạt: “Thì ngươi quỳ xuống đi là có sức mạnh ngay”.

Diệp Quân: “Ngươi giúp ta lần này, về sau ta giúp ngươi thoát khỏi nơi đây”.

Giọng nói lại cười khẩy: “Ngươi?"

Diệp Quân vươn tay gọi kiếm Thanh Huyền ra.

Nó đã bị phong ấn, chỉ như một thanh kiếm thường.

Nhưng hắn biết cường giả chỉ cần nhìn là có thể thấy được điểm khác biệt.

Quả nhiên, giọng nói kia im bặt.

Không phải vì bản thân kiếm Thanh Huyền mà là vì người phong ấn nó...

Sức mạnh hoàn toàn vượt khỏi tầm nhận biết của ông ta!

Làm ông ta chấn động vô cùng.

Nhận biết của ông ta là gì?

Nó đã vượt qua khỏi mọi nền văn minh, thậm chí là điểm giao Hư Chân.

Ấy vậy mà lại có thứ nằm ngoài nó.

Chết thật.

Thằng này không đơn giản.

Chẳng trách sao hắn không quỳ, ra là có người chống lưng cho.

Giọng nói hỏi: “Ai phong ấn kiếm này?"

Diệp Quân thản nhiên: “Cha ta dặn không được nói là ông ấy”.
Chương 3102: Tạo ra Thần

Giọng nói: “???"

Diệp Quân thu kiếm về: “Cho dù ta không nói thì tiền bối chắc cũng nhận ra, ta được người nhà nuôi thả, đưa đến đây để rèn luyện. Cha ta phong ấn kiếm lại để ta phải dựa vào chính bản thân, dặn ta phải kết bạn nhiều lên.... Ông hiểu mà ha”.

"...”

Giọng nói im lặng một hồi rồi hỏi: “Là cha ngươi thật chứ?"

Diệp Quân gọi huyết mạch Phong Ma ra.

Giọng nói tiếp tục nghi ngờ: “Cha ngươi nếu mạnh đến vậy thì sao ngươi yếu thế?"

Diệp Quân: “Chứ không thì làm sao ông ấy là cha ta được, ngược lại thì ta đã là cha ông ấy rồi”.

Giọng nói: “...”

Tiểu Tháp: “...”

Một hồi sau, giọng nói lên tiếng: “Ta đã biết ngươi là người bất phàm, trước kia bắt ngươi quỳ xuống là để thử ngươi thôi. Đúng là khác với phàm nhân, ta rất thích, ta sẽ làm bạn với ngươi”.

Tiểu Tháp cảm thán: “Cuộc đời này thực tế vãi”.

Diệp Quân mặc kệ nó: “Tiền bối xưng hô thế nào?"

Giọng nói đáp: “Tông Tín. Có người gọi ta là Vua Sơ Khai”.

Diệp Quân lặp lại: “Vua Sơ Khai?"

Tông Tín: “Ừ, nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi”.

Diệp Quân: “Làm sao tiền bối lại ở nơi này?"

Tông Tín im lặng một hồi rồi thở dài: “Tạo nghiệt”.

Diệp Quân: “...”

Tông Tín: “Đều do tham lam, muốn càng nhiều sức mạnh...”

Diệp Quân: “Nghĩa là sao?"

Tông Tín: “Khi muốn có sức mạnh không thuộc về mình, chúng ta vô tình trở thành nô lệ của nó”.

Diệp Quân: “Ý chí của Thần?"

Tông Tín: “Chính xác”.

Diệp Quân: “Tiền bối giải thích được không?"

Tông Tín: “Đó là một loại ý chí. Ngươi biết mấy tên Thần ngoài kia không?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết họ đến từ điểm giao Hư Chân”.

Tông Tín: “Năm xưa, cường giả ở nơi đó cao nhất chỉ đến mười phần Chân, các thiên tài yêu nghiệt ai cũng muốn đột phá nhưng không được. Sau đó, điểm giao Hư Chân xuất hiện một loại ý chí, gọi là ý chí của Thần. Nhờ nó mà họ lĩnh ngộ được sức mạnh mới, ngày càng nhiều Thần xuất hiện”.

Diệp Quân hạ giọng: “Chỉ cần tín ngưỡng nó là có được sức mạnh sao?"

Tông Tín: “Phải, không chỉ vậy mà còn đột phá ràng buộc từ cảnh giới. Sau khi thành Thần, muốn mạnh hơn thì phải tự gieo Thần chủng trong lòng, thu thập sức mạnh từ ý chí của Thần”.

Diệp Quân: “Tiền bối, những Thần kia... là ai?"

Tông Tín: “Ta không biết, chỉ biết đây là một loại ý chí”.

Diệp Quân nhíu mày.

Tông Tín: “Thật ra các Thần kia đều là được tạo thành. Thứ bàng môn tả đạo này có thể giúp một người đạt được sức mạnh cực đại trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng sẽ bị biến thành nô lệ của 'ý chí'“.

Diệp Quân: “Vậy mà họ vẫn làm?"

Tông Tín thở dài: “Cũng chỉ có người có chống lưng như ngươi mới hỏi được câu này”.

Diệp Quân: “...”

Tông Tín: “Ngươi có thể so sánh với người nghèo trong thế tục có thể làm tất cả vì tiền. Nhất là những ai sợ nghèo, chỉ cần cho tiền là có thể sai sử hoàn toàn”.

Diệp Quân im luôn.

Tông Tín: “Ngươi chưa nhận ra sao, chúng ta không khác gì họ cả. Họ muốn tiền, chúng ta muốn sức mạnh, cả hai đều bị nô dịch thôi”.

Diệp Quân: “Tiền bối cũng không biết Thần này là ai?"

Tông Tín: “Ừ, năm ấy ta vô tình mới gặp được Ấn Thần Linh, rồi lại vì tham lam mà đi vào đây, mãi không ra được”.

Diệp Quân tò mò: “Tiền bối bị thứ gì giam lại?"

Tông Tín: “Sức mạnh phong ấn đặc biệt”.

Diệp Quân: “Đã bao lâu rồi?"

Tông Tín im lặng một hồi: “Không lâu lắm, tầm vài chục triệu năm thôi”.

Diệp Quân: “...”

Tông Tín: “Những tên Thần bên ngoài muốn lấy ấn này là vì nó chứa rất nhiều ý chỉ của Thần, bản thân lại là Thần vật siêu cấp. Mấy kẻ tín ngưỡng ý chí của Thần đó xem nó như thứ được làm ra cho mình”.

Diệp Quân: “Tiền bối cũng tín ngưỡng thứ đó?"

Tông Tín: “Không”.

Diệp Quân: “Nên mới bị nhốt ở đây chứ gì?"

Tông Tín: “...”
Chương 3103: Đàm phán

Tông Tín: “Cũng có nguyên do đó”.

Diệp Quân: “Còn lý do gì nữa không?"

Tông Tín cười: “Trừ Thần được tạo ra thì trên đời còn một loại Thần khác, chính là cái mà người đời hay gọi là Mệnh Thần, tức những người thành Thần mà không dựa vào ý chí thần linh. Tất nhiên, ở nơi đó thì bọn họ bị xem là dị đoạn”.

Diệp Quân hỏi lại: “Dị đoan?"

Tông Tín gật đầu: “Chịu thần phục thì sẽ được làm Thần Chủ, không thì thành dị đoan”.

Diệp Quân: “...”

Tông Tín: “Ta cũng là một dị đoan, vẫn đang trên đường trốn chạy, bọn họ cũng không làm gì được ta. Nào ngờ giữa đường phát khùng mới đi vào chỗ Ấn Thần Linh này...”

Diệp Quân: “...”

Tông Tín lại nói: “Ta muốn rời đi khi nào cũng được, chỉ cần chịu thần phục mà thôi, còn có thể trở nên mạnh hơn nữa”.

Diệp Quân: “Nhưng ông sẽ đánh mất bản thân, đúng chứ?"

Tông Tín: “Chính xác. Khi thờ phụng ý chí của người khác tức là đã gieo Thần trong lòng, có lẽ đây là cơ hội ngàn năm một thuở với người khác, nhưng với ta thì hoàn toàn không cần thiết”.

Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.

Tông Tín: “Ngươi muốn chống lại mấy tên Thần kia?"

Diệp Quân: “Đúng vậy, tiền bối có cách nào không?"

Tông Tín suy nghĩ một hồi: “Ngươi bây giờ đã rất mạnh rồi, nhưng ta nói thẳng, vẫn chưa đạt đến cấp độ của Thần. Chưa kể bên ngoài nhiều Thần như vậy, ngươi nếu muốn thắng... thì phải tìm viện binh”.

Diệp Quân: “Viện binh?"

Tông Tín: “Phải”.

Diệp Quân: “Đi đâu mới tìm được họ?"

Tông Tín: “Dị vực”.

Diệp Quân: “Xin tiền bối nói cho tường.

Tông Tín: “Năm xưa ta từng đặt chân đến đó. Ở đó cũng có những người dị đoan như ta, ngươi có thể mượn cường giả của họ đến giúp đánh lại Thần”.

Diệp Quân hạ giọng: “Liệu họ sẽ giúp ta chứ?"

Tông Tín mỉm cười: “Thương lượng thử xem”.

Ánh mắt Diệp Quân chợt trở nên sâu xa hẳn.

Tông Tín không nói gì, chỉ chờ xem hắn quyết định thế nào.

Diệp Quân suy ngẫm một hồi rồi hỏi: “Bọn họ muốn gì?"

Tông Tín: “Ta không biết. Ta chỉ có thể dẫn ngươi đến đó, làm sao thuyết phục họ thì phải xem ngươi”.

Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối cho rằng ta làm được sao?"

Tông Tín: “Ngươi phải hiểu điều này, tiểu hữu, muốn có được thì phải biết bỏ ra trước”.

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết ý đồ của người này không đơn giản như vậy.

Ông ta đang muốn kéo hắn vào một vòng xoáy khác.

Nhưng...

Hắn còn lựa chọn nào sao?

Phong ấn các Thần kia sắp sửa bị phá, khi ấy hắn và toàn bộ Cổ Thần không ai có thể làm gì được.

Trừ khi chịu tín ngưỡng ý chí thần linh.

Một hồi sau, hắn nói: “Vậy thì thuyết phục thôi”.

Tông Tín: “Nơi ấy ở rất xa, ta chỉ có thể dùng bí pháp cưỡng chế truyền tống. Nhưng ngươi chỉ có hai canh giờ ở đó, nếu không trở về thì thần hồn sẽ bị trọng thương, thậm chí là chết. Nhớ đấy”.

Diệp Quân: “Người nơi ấy có nể mặt tiền bối không?"

Tông Tín mỉm cười: “Có một chút, nhưng ta đã rất lâu không xuất hiện rồi. Người đi trà lạnh, ngươi cũng hiểu mà”.

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Tông Tín: “Chuẩn bị xong chưa?"

Diệp Quân: “Vâng”.

Một truyền tống trận xuất hiện dưới chân, thân hình hắn lập tức mờ đi.

Còn cảm giác như bị mấy triệu con ngựa lôi đi mọi phương hướng.

Hắn biết mình đang xuyên qua thời không siêu tốc, bèn gọi Vô Địch Kiếm Ý ra bảo vệ bản thân.

Một thời gian không biết sau, cảm giác bị xé rách kia biến mất.

Diệp Quân mở mắt, thấy mình đã dừng lại nhưng đầu óc váng vất, không nhìn thấy đường.
Chương 3104: Lật đổ ý chí của Thần

Hắn lắc mạnh đầu để giảm bớt cảm giác ấy, sau đó thấy một tòa phủ đệ khổng lồ ở phía xa.

Bốn phía âm u đầy nặng nề.

Trên phủ đệ có ghi hai chữ: Dị phủ.

Bồn bề yên tĩnh đến đáng sợ.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi đi tới, vừa đến gần thì bị thần thức nào đó khóa lại.

Hắn dừng bước, nói: “Tại hạ là Diệp Quân đến từ Cổ Khư Chi Địa, muốn trò chuyện cùng các vị”.

"Kẻ ngoại lai!"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ nơi xa: “Ngươi làm sao biết được nơi này?"

Diệp Quân: “Tông Tín tiền bối nói cho ta”.

"Tông Tín?"

Giọng nói kia tỏ ra ngạc nhiên: “Còn sống à?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Giọng nói im lặng một hồi mới nói: “Vào đi”.

Cánh cửa mở ra, nhưng bên trong phủ đệ vẫn đen kịt một màu.

Diệp Quân thản nhiên đi vào.

Một con đường xuất hiện dưới chân hắn, hai bên là những cột đá cao chọc trời phủ đầy phù lục đỏ chóe.

Tính ra gần trăm cây cột.

Ở cuối đường lại có một chiếc ghế màu đỏ tươi.

Một người đàn ông mặc áo đỏ bất ngờ xuất hiện trên ghế, hai mắt nhìn Diệp Quân chứa đầy uy áp.

Hắn đi đến, bốn mắt nhìn nhau với ông ta.

Người đàn ông: “Ngươi đến đây làm gì?"

Diệp Quân: “Xin viện binh”.

Người đàn ông chỉ chằm chằm nhìn hắn.

Diệp Quân đi vào vấn đề: “Ta muốn mượn cường giả của quý phủ, ông có yêu cầu gì cứ việc nói”.

Hắn tin rằng Tông Tín đã báo cho đối phương biết, vì vậy chỉ cần vào đề là được.

Thuyết phục được thì tốt, không thì đành thôi.

Cùng lắm thì lại chơi chó với chủ nhân bút Đại Đạo.

Dù sao thì gặp người như vậy không cần nhân nghĩa làm gì, Cổ Bàn nói thế đấy.

Người đàn ông bỗng gọi một quyển cổ tịch màu vàng ra, đẩy về phía hắn: “Công tử là người hào sảng, ta cũng không vòng vo. Dị phủ chỉ có một yêu cầu, công tử hãy nhỏ máu lên quyển sách này, sau đó thề rằng 'ta sẽ dốc sức cả đời để lật đổ ý chí thần linh'“.

Diệp Quân nhíu mày: “Chỉ thế thôi à?"

Người đàn ông gật đầu: “Chỉ thế thôi”.

Diệp Quân lại im lặng.

Người đàn ông: “Không giấu gì công tử, chúng ta đều là dị đoan, có thể kết bạn với công tử, nhưng ngươi cần phải là một phần của chúng ta. Khi ấy chuyện của ngươi cũng là chuyện của chúng ta. Ta có mười tám cường giả cấp Thần, chỉ cần ngươi gật đầu, họ sẽ theo ngươi đi ngay”.

Diệp Quân lập tức hiểu ra người này đang muốn kéo hắn xuống nước.

Hoàn toàn hợp lý.

Dù sao họ cũng chẳng nợ hắn cái gì.

Bây giờ sẵn sàng đàm phán đã là có lòng.

Đạo nghĩa trên đời là thế: tôi giúp anh, anh cũng phải giúp lại tôi.

Với cả Diệp Quân tu Trật Tự Đạo, xung đột với ý chí thần linh, trực giác nói rằng lật đổ là chuyện sớm muộn phải làm.

Để còn thống nhất vũ trụ nữa.

Diệp Quân gật đầu, cong ngón tay nhỏ máu lên quyển cổ tịch: “Diệp Quân ta xin thề, sẽ dốc sức cả đời để lật đổ ý chí thần linh”.

Lời vừa dứt.

Ầm.

Quyển cổ tịch chấn động, lóe ra một tia sáng vàng xông thẳng lên cao.

Các cường giả Dị phủ đang âm thầm quan sát cũng giật mình.

Người đàn ông kia sững sờ một hồi, đoạn lắp bắp: “Đại ca ơi, ngươi phát thệ thôi mà rần rần vậy luôn hả? Đi, rời khỏi đây mau lên, không đợi được nữa!"

Diệp Quân: “...”
Chương 3105: Không dám

Cả người Diệp Quân đều chết lặng.

Chẳng mấy chốc hắn nhận ra có sức mạnh bí ẩn đang lao về hướng này.

Diệp Quân biến sắc, hắn ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy.

Gì thế nhỉ?

Vì sức mạnh đó quả thật rất mạnh.

Ngay lúc này cả phủ đệ chìm xuống, thoáng chốc đã đến chỗ sâu nhất ở dưới đất.

Bên ngoài tối đen như mực, đầy những phù văn màu đen kỳ lạ, những phù văn màu đen này dày đặc rải rác xung quanh, tản ra một nguồn sức mạnh vô cùng bí ẩn, bao trùm mọi thứ, cách biệt với vạn vật.

Bên ngoài mặt đất, một tia thần thức rơi xuống, thần thức đó nhìn xung quanh.

Không lâu sau thần thức đó cúi đầu nhìn mặt đất, thế nhưng lại chẳng thấy gì.

Lúc này Diệp Quân không cảm nhận được thần thức đó, nhưng lại có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đáng sợ, hắn biết bên ngoài lòng đất có cường giả cực kỳ mạnh.

Đến bây giờ hắn vẫn còn ngơ ngác.

Đây là chuyện gì thế?

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đỏ ở phía xa, vẻ mặt người đàn ông áo đỏ khá căng thẳng, như gặp phải kẻ thù.

Ngay lúc này tia thần thức bên ngoài đã biến mất.

Diệp Quân cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đó cũng biến mất.

Người đàn ông áo đỏ thở phào, đang lúc định rút trận pháp rồi rời khỏi đó, lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Đợi đã”.

Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Đợi thêm chút nữa”.

Người đàn ông áo đỏ híp mắt, không rõ ý tứ của Diệp Quân, gã không nói gì.

Một lúc lâu sau, khí tức thần thức đó bỗng lại xuất hiện bên ngoài lòng đất.

Sắc mặt người đàn ông áo đỏ trở nên hơi khó coi.

Lần này thần thức đó không kéo dài quá lâu, chẳng mấy chốc đã biến mất.

Diệp Quân nói: “Được rồi đấy”.

Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân, ánh mắt trở nên hơi quái dị.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, vừa rồi là?”

Người đàn ông áo đỏ im lặng không nói.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, bây giờ chúng ta đang ở chung một trận địa”.

Người đàn ông áo đỏ nói: “Đó là Chúng Thần Điện”.

Diệp Quân nhíu mày, khó hiểu nói: “Chúng Thần Điện?”

Người đàn ông áo đỏ nói: “Là những người tín ngưỡng ý chí Thần Minh …”

Diệp Quân nói: “Cũng giống với điểm giao Hư Chân à?”

Người đàn ông áo đỏ gật đầu.

Diệp Quân sầm mặt.

Người đàn ông áo đỏ nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, mặc dù cái gọi là “Thần” ở điểm giao Hư Chân cũng tin vào ý chí Thần Minh, nhưng họ vẫn chưa có tư cách bước vào đó, họ tranh đoạt món thần vật trên người ngươi, ngoài việc chống lại ngoại vực, họ còn có một mục tiêu, đó là lợi dụng vật này để tiến vào Chúng Thần Điện”.

Diệp Quân nói: “Bây giờ chúng ta có thể đi rồi sao?”

Hắn không xoắn xuýt dị vực và Chúng Thần Điện gì đó nữa.

Bây giờ hắn chỉ muốn làm một việc, đó là giải quyết chuyện trước mắt, đánh bại chủ nhân Bút Đại Đạo.

Chỉ cần đánh bại được chủ nhân Bút Đại Đạo, hắn sẽ không còn bị tên ngốc này nhắm tới nữa, không những vậy, tên này còn phải giúp hắn thiết lập trật tự.

Người đàn ông áo đỏ nói: “Ngươi đi trước đi”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đỏ, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Người đàn ông áo đỏ biết hắn hiểu lầm, vội nói: “Người đừng nghĩ nhiều, không phải bọn ta đang đấu với ngươi, ngươi đến đây bằng cách đặc biệt, cách đó của ngươi cũng không phù hợp với bọn ta”.

Diệp Quân nói: “Bao lâu thì các ngươi có thể đếm chỗ của ta?”

Người đàn ông áo đỏ nói: “Ba ngày”.

Ba ngày!

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn đang định rời đi, bỗng quay đầu lại nhìn người đàn ông áo đỏ: “Cuốn sách cổ mà ngươi đã thề với ta lúc trước là gì?”

Người đàn ông áo đỏ nói: “Thư mệnh ngôn…”

Diệp Quân nói: “Tại sao ta lại thề sẽ làm chấn động Chúng Thần Điện bằng thứ đó?”

Người đàn ông áo đỏ trịnh trọng nói: “Thư này là thánh vật của Chúng Thần Điện, bên trong chứa đựng sức mạnh không tôn trọng, nếu ngươi thề với nó có nghĩa là đang báng bổ ý chí Thần Minh, sẽ bị ông ta đánh dấu phạm thượng, thế nên sẽ làm họ chấn động…”

Diệp Quân nói: “Có thể cho ta mượn dùng chút không?”

Người đàn ông áo đỏ hơi khó xử: “Ngươi muốn mượn sách này làm gì?”

Diệp Quân nói: “Ta tự có mục đích của mình, ngươi yên tâm, Tông Tín tiền bối đảm bảo, đến lúc đó ta nhất định sẽ trả lại”.

Người đàn ông áo đỏ im lặng hồi lâu rồi nói: “Được”.

Nói rồi gã đưa cuốn sách cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhận lấy cuốn sách, xoay người biến mất khỏi đó.

Sau khi Diệp Quân đi, một giọng nói bí ẩn vang lên: “Nhân quả lời thề của hắn thế mà lại lớn như thế…”

Người đàn ông áo đỏ khẽ nói: “Không hổ là người mà Tông Tín đại nhân chọn”.

Giọng nói bí ẩn đó nói: “Chúng ta phải đánh trận này thay hắn thật sao?”

Người đàn ông áo đỏ nói: “Không thì sao?”

Giọng nói bí ẩn do dự một lát, sau đó nói: “Bây giờ hắn đã thề, cho dù chúng ta không tham gia chiến, hắn cũng không thể làm gì chúng ta…”

“Ngu ngốc”.

Người đàn ông áo đỏ lạnh lùng liếc nhìn cột đá bên phải, nói: “Sao ngươi thiển cận thế? Làm người hay làm việc gì cũng thế, điều cấm kỵ nhất là chỉ mua bán một lần hoặc qua cầu rút ván, nếu chúng ta không có khả năng thì không thể chắc chắn, nhưng nếu có năng lực, dĩ nhiên chúng ta phải giữ lời hứa, nếu không chúng ta sẽ không chỉ đắc tội với thiếu niên kiếm tu trước mặt, mà còn đắc tội cả Tông Tín. Hãy nhớ làm người thì đừng để cái lợi nhỏ nhặt trước mắt che mờ tâm trí, thường thì những tai họa lớn đều do chút ý nghĩ xấu xa trong lòng gây ra”.

Giọng nói đó không dám nói gì nữa.

Người đàn ông áo đỏ thu lại ánh nhìn: “Lập tức khởi hành đến khu vực Cổ Hư”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom