• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (7 Viewers)

  • Chương 2961-2965

Chương 2961: Nhục nhã

Mặc dù đã đầu hàng, nhưng ánh sáng mặt trời gay gắt vẫn rơi xuống!

Ầm ầm ầm!

Chủ nhân bút Đại Đạo như một con cá chết, bị người ta dùng búa đập dữ dội, lúc mới bắt đầu, còn có thể lăn qua lăn lại co giật mấy phát, về sau, đã nằm ngay đơ rồi.

Còn mọi người xung quanh thì đều chẳng thèm nhìn tới vị trí này của ông ta, tiếp tục vùi đầu đào mỏ, hiển nhiên, loại chuyện này thường xuyên xảy ra ở đây rồi.

Nên nói, chỉ cần là người mới tới, căn bản đều sẽ xuất hiện tình huống này, sau khi bị đánh đau một trận, nếu có thể gắng gượng, thì sẽ trở nên thành thật.

Cũng biết qua bao lâu, ánh mặt trời chói chang mới từ từ biến mất.

Chủ nhân bút Đại Đạo nằm bò trên đất không động đậy.

Đúng lúc này, một luồng kim quang giáng từ trời xuống, rơi thẳng vào cạnh chủ nhân bút Đại Đạo, kim quang tản đi, một người đàn ông xuất hiện, y nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó đỡ chủ nhân bút Đại Đạo dậy đi về nơi xa.

“Tên tham ăn kia lại muốn được no nê thỏa thích rồi.”

Ở đó, có người thợ đào mỏ đột nhiên thở dài.

Nghe thấy âm thanh này, chủ nhân bút Đại Đạo đang giả chết đột nhiên đột nhiên, ông ta vội từ từ giơ hai tay lên, yếu ớt nói: “Còn… Còn sống đây…”

Người đàn ông cau mày, sau đó quăng ông ta sang một bên như quăng con chó chết: “Làm việc đi.”

Chủ nhân bút Đại Đạo yếu ớt thật sự tức lắm rồi!

Đây chính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh đấy!

Mẹ nó!

Cái tên Diệp Huyên đáng chết!

Ông ta thật sự rất hận!

Chơi ông ta một phát như vậy.

Sức mạnh đạo pháp của ông ta đã biến mất, mặc dù thực lực vẫn còn, nhưng đã giảm mạnh…

Bị bóc lột quá nặng rồi.

“Hả?”

Đúng lúc này, sau người đột nhiên có âm thanh lạnh lùng của người đàn ông truyền đến: “Còn lề mề nữa, lập tức kéo đi cho chó ăn.”

Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi suy nghĩ, cầm cái cuốc trước mặt lên, sau đó bắt đầu đào.

“Mẹ nó!”

“Anh hùng không chịu thiệt trước mắt!”

“Đàn ông cơ được dãn được!”

“Không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước!”

Chủ nhân bút Đại Đạo vừa đào vừa tự an ủi mình.

Thấy chủ nhân bút Đại Đạo thành thật rồi, lúc này thị vệ kia mới rời đi.

Chủ nhân bút Đại Đạo đào mãi, chẳng mấy chốc, ông ta đã đào được một viên tinh thạch màu tím to bằng nắm tay, lúc nhìn thấy viên tinh thạch màu tím này, ông ta lập tức ngơ ngẩn, kinh ngạc nói: “Lại có thể là ‘tinh linh thạch’…”

Nói rồi, ông ta bỗng ngẩng đầu nhìn khu mở trước mắt: “Đây chính là ‘mỏ tinh linh thạch’ trong truyền thuyết!”

Trong âm thanh lộ ra một tia nghiêm trọng.

Tinh linh thạch!

Đó là một sự tồn tại còn quý giá hơn cả tổ linh thạch cực phẩm, là thứ được vô số ánh sáng ngôi sao trong Vũ trụ Chủ ngưng tụ thành, đương nhiên, muốn ngưng tụ ra loại tinh linh thạch này, không thể chỉ có mỗi ánh sáng ngôi sao, còn cần một thứ cực kì cực kì quan trọng, đó chính là thần mạch linh tổ trong truyền thuyết.

Còn thần mạch linh tổ…

Thứ đồ chơi này, tới cả ông ta cũng chỉ thấy có hai mạch.

Một mạch là ở trong một thế giới văn minh đặc biệt cực kì xa vời, còn một mạch là cái của nhà họ Dương.

Đương nhiên, cái của nhà họ Dương đã không thể coi là linh tổ bình thường nữa, cấp bậc bây giờ của mạch đó, tới cả ông ta cũng không biết.

Không còn cách nào, người đứng sau mạch đó quá cứng.

Mà vùng mỏ dưới chân lại có linh tổ!

Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức kết luận!

Nếu không có linh tổ, căn bản không thể sinh ra mạch mỏ lớn như vậy, hơn nữa, nếu bên dưới này không có linh tổ, bọn họ hoàn toàn không cần phải đào từ từ như vậy, vì có linh tổ ở đây, nếu dùng sức mạnh đạo pháp để đào, rất có thể sẽ dọa linh tổ ngủ say ở đây chạy mất!

Linh tổ!

Loại sinh linh cấp bậc này, thật ra rất khó chịu đầu hàng, hơn nữa, thân có số mệnh cuồn cuộn, trừ khi tự bản thân nó bằng lòng đi theo, nếu không, nếu cưỡng ép thu phục nó, ắt sẽ bị cắn trả.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo trầm xuống, vì thế lực có thể chiếm đoạt khu mỏ này làm của riêng chắc chắn không phải thế lực bình thường, hơn nữa, thực lực của những người xung quanh đều không tầm thường, đặc biệt là cái nắng thiêu đốt trên đỉnh đầu kia…

Suy nghĩ, ông ta ngẩng đầu nhìn, mặt trời chói chang kia đang lơ lửng ở đó.

Với kiến thức của ông ta, tất nhiên có thể phát hiện ra, mặt trời chói chang này thực ra không phải thứ của tự nhiên, mà là do con người tạo thành, đây là một loại kĩ thuật đạo pháp, hơn nữa, trình độ còn cực cao, khủng bố nhất là, cái này còn có thể chỉ là đối phương tiện tay làm ra thôi…

Mẹ nó!

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Chủ nhân bút Đại Đạo hơi nghi hoặc.

Nền vũ trụ văn minh mà tới cả ông ta cũng chưa từng thấy, thật sự rất ít, hơn nữa còn là loại văn minh bậc cao này.

Như nghĩ tới gì đó, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức trở nên âm u, thật ra ông ta khá sợ Diệp Huyên ở sau lưng chơi chiêu bẩn thỉu gì đó.

Nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy không thể nào, vì sở dĩ lần này Diệp Huyên làm như vậy, chính là muốn chủ nhân bút Đại Đạo ông ta thua cũng phải thua tâm phục khẩu phục, nếu muốn chơi chiêu bẩn, ông ta sẽ không phục.

Cũng thế, nếu ông ta muốn chơi chiêu bẩn, Diệp Quân và Diệp Huyên chắc chắn cũng sẽ không phục.

Đúng lúc này, một luồng thần thức vô hình rơi xuống người ông ta, ông ta vội thu hồi suy nghĩ, cầm cuốc đi đào mỏ.

Mỏ này không dễ đào, khu vực này nằm ở vùng đất cực lạnh, ngôi sao ngày dồn tháng chứa, vẻ ngoài đã bị một tầng ngôi sao tinh băng dày che phủ, cực kì dày, còn bọn họ thì không thể dùng toàn bộ sức mạnh của mình, trên chân họ đeo một cái dây xích sắt đỏ như máu, là muốn hạn chế bọn họ phát huy sức mạnh, bọn họ chỉ có thể phát huy sức mạnh có hạn, vừa đủ để đào mỏ…

Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn thấy tức!

Quá tức!

Ông ta đường đường là chủ nhân bút Đại Đạo, lại bị đối xử như vậy!

Vô cùng nhục nhã!
Chương 2962: Gặp lại

Khôn ngoan cả đời này…

Mẹ nó!

Ầm ầm!

Đúng lúc này, chân trời nơi xa bỗng xuất hiện tiếng nổ vang, ông ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cuối tầm mắt xuất hiện một điểm sáng, lúc nhìn lại thì điểm sáng kia đã ở trên đỉnh đầu họ, đó là một quảng trường to lớn, lúc này, mọi người bị một luồng sức mạnh thần bí bắt lấy sau đó ném xuống dưới…

Người bên trên lần lượt bị vứt xuống dưới như sủi cảo.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy mà kinh ngạc vô cùng, nhưng biểu cảm những người bên cạnh ông ta thì lại bình tĩnh, đã tập mãi thành quen.

Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo không biết nhìn thấy cái gì, con ngươi co rút lại: “Vãi!”

Ông ta… Lại nhìn thấy Diệp Quân!

Tên phản đồ này sao lại tới đây?

Chủ nhân bút Đại Đạo sợ mình nhìn nhầm, ông ta nhìn kĩ hơn, quả nhiên, người hạ xuống đất đó chính là Diệp Quân, hơn nữa, còn hạ xuống chỗ cách ông ta không xa!

Chủ nhân bút Đại Đạo quét sạch sự không vui trước đây, hưng phấn cười to.

Nơi xa, Diệp Quân nặng nề ngã xuống đất, mặc dù không bị thương nặng gì, nhưng ngã vẫn hơi choáng váng, khi nghe thấy tiếng cười to quen thuộc, hắn cau mày, sau đó vội bò dậy, nghe tiếng nhìn sang, lúc thấy chủ nhân bút Đại Đạo, hắn lập tức ngơ ngác.

Thằng cha này sao lại ở đây?

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn, cười hì hì, khá hèn hạ.

Ông ta thật sự không ngờ, thằng nhóc này cũng tới nơi quỷ quái này, hơn nữa, vừa nhìn là biết bị bắt tới.

Cái này thật sự quá hả lòng hả dạ rồi.

Sắc mặt Diệp Quân đen như than, mẹ nó, lại gặp phải tên chết tiệt này, nhưng chẳng mấy chốc hắn phát hiện, tình hình của thằng cha này có vẻ cũng không tốt gì!

Diệp Quân không quan tâm tới chủ nhân bút Đại Đạo đang cười trên nỗi đau người khác ở kia, hắn quét mắt nhìn xung quanh, đây rõ ràng là khu mỏ.

Mẹ nó!

Mình bị bắt đi đào mỏ?

“Làm việc!”

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền từ nơi chân trời xa xôi tới, mang theo uy áp cực lớn.

Nghe thấy âm thanh này, những thợ mỏ xung quanh vội bắt đầu đào.

Chỉ có những người vừa tới là còn hơi ngơ ngác, hoàn toàn không biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng mặt trời chói chang bỗng giáng từ trời xuống, một người trong đó còn chưa phản ứng lại đã bị đánh ngã xuống đất.

“A!”

Theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nháy mắt người đó đã biến thành tro bụi.

Đây là kẻ có thực lực yếu, căn bản không chịu nổi sức mạnh của ánh mặt trời chói chang đó.

Thấy cảnh ấy, những người còn lại vội nhặt loại cuốc đặc biệt trên đất lên, sau đó bắt đầu đào…

Anh hùng không ăn thiệt trước mắt!

Diệp Quân cũng cầm một cái cuốc lên bắt đầu đào.

Mẹ nó!

Diệp Quân cũng nghi ngờ vô cùng, rốt cuộc cha đưa mình đến chỗ quỷ quái gì vậy?

Nền văn minh võ đạo của nơi này mạnh đến mức không bình thường!

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nơi xa, thầm nói hơi đáng tiếc, nếu kiếm Thanh Huyên mà dùng được, hắn có thể dùng kiếm Thanh Huyên phá vỡ chiếc xích sắt áp chế trên người này, sau đó dùng một kiếm giết chết chủ nhân bút Đại Đạo.

Đáng tiếc, không thể dùng kiếm Thanh Huyên được!

Nếu là người khác, chắc chắn không thể áp chế kiếm Thanh Huyên được, nhưng vấn đề là người đó là cha đấy!

Thấy Diệp Quân nhìn quanh, chủ nhân bút Đại Đạo lập tức cau mày, bây giờ ông ta cũng nghĩ tới kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, trong lòng ông ta tức khắc hơi hoài nghi, kiếm Thanh Huyên của thằng nhóc này còn dùng được không thế!

Diệp Huyên có hạn chế kiếm Thanh Huyên của tên phản đồ này không?

Nhỡ mà không hạn chế…

Nghĩ tới đây, mặt ông ta trầm xuống…

Nếu không hạn chế, thì Diệp Quân…

Nhưng rất nhanh, ông ta đã cười khẩy.

Nếu dùng được, sao thằng phản đồ này còn có thể bị bắt tới đây chứ?

Nghĩ tới đây, chủ nhân bút Đại Đạo không khỏi thả lỏng, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Ngươi đợi chết đi!”

Diệp Quân nói: “Chó Đại Đạo, đây là chỗ nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo tức nói: “Tên phản đồ, ngươi có ý thức không thế? Ý thức!”

Diệp Quân nói: “Chó Đại Đạo, đây là chỗ nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, tiếp tục đào mỏ.

Vì hắn thấy mấy tên lười biếng, đã bị thần quang chói chang thiêu sạch.

Mặc dù hắn có thể xử lí được cái thứ đồ chơi đấy, nhưng vẫn thành thật tí thì hơn.

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, sau đó tiếp tục đào.

Ông ta cũng nên thành thật một tí mới được!

Mặc dù bị nổ vài phát sẽ không ảnh hướng tới tính mạng, nhưng thằng phản đồ này ở đây, nếu thằng phản đồ này tới cho thêm một đao, vậy thì chết oan uổng quá rồi.

Diệp Quân bỗng nói: “Có phải ông cũng không biết đây là chỗ nào không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân nhìn cái cuốc trong tay, chìm vào suy nghĩ.

Mẹ nó!

Có cần dùng một cuốc đập chết tên chó chết này không?


Chương 2963: Tạo phản

Lúc này chủ nhân bút Đại Đạo cũng có suy nghĩ này, nếu ông ta muốn thoát khỏi không khí, cách nhanh nhất là giết chết Diệp Quân!

Chỉ cần giết chết Diệp Quân, thì chẳng khác nào ông ta đã thắng ván cờ này.

Đôi bên đều muốn giết chết đối phương.

Nhưng đôi bên đều không ra tay!

Vì bọn họ rất rõ, bọn họ đều không làm được, chỉ có thể suy nghĩ thôi.

Hai người cứ đào mỏ như vậy, cũng không biết đào bao lâu, hai người bỗng nhìn thấy những người đào mỏ xung quanh đột nhiên dừng lại, sau đó nằm xuống đất nghỉ ngơi.

Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo cũng vội nằm xuống, bắt đầu nghỉ ngơi.

Vì bọn họ đã đào liên tục gần mười ngày rồi!

Mười ngày nghỉ ngơi một ngày?

Hắn không nghĩ tới vấn đề này, hắn nhìn cái xích sắt trên tay và trên chân mình, thử xem có cách nào loại bỏ được nó không, hắn phóng thần thức của mình ra, tuy nhiên, trong xích sắt này có một loại sức mạnh thần bí, thần thức vừa tiếp cận đã biến mất không còn gì.

Thấy thế, Diệp Quân nhíu chặt mày vào.

Rơi vào bẫy rồi, với thực lực bây giờ của hắn, căn bản không thể loại bỏ thứ này được.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, lúc này mấy mặt trời chói chang đã biến mất, chỉ còn trời sao vô tận, liếc mắt không thấy điểm cuối.

Đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái nào?

Chẳng lẽ nền văn minh võ đạo ở đây còn cao hơn cả nền văn minh Chủ?

Bây giờ hắn rất mơ hồ!

Hắn ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nơi xa, lúc thấy trong mắt chủ nhân bút Đại Đạo cũng có vẻ nghi hoặc tương tự, hắn biết, thằng cha này cũng không biết đây là đâu.

Hiển nhiên, cha hắn cố ý đưa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo tới một nền văn minh vũ trụ mà cả hai người họ đều không biết.

Rất công bằng!

Vì hắn biết, chủ nhân bút Đại Đạo có mối quan hệ rất rộng, không ai biết trong vũ trụ này rốt cuộc ông ta có bao nhiêu đồng minh, còn bây giờ, bọn họ đang ở một nền văn minh vũ trụ lạ lẫm, nói cách khác, mọi người đều chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình để xây dựng một mối quan hệ mới.

Đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là thoát khỏi khó khăn ở đây!

Phải rời khỏi đây thế nào?

Diệp Quân nhìn xung quanh, rất nhanh, hắn dịch sang chỗ người đàn ông bên trái cách đó không xa: “Lão huynh.”

Người đàn ông nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Bị nhốt ở đây bao lâu?”

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Vĩnh viễn.”

Diệp Quân ngơ ngác: “Vĩnh viễn?”

Người đàn ông không nói gì.

Trong lòng Diệp Quân lập tức lạnh tanh, hắn lại hỏi: “Lão huynh, đây là nơi nào?”

Người đàn ông nói: “Mỏ tinh linh cổ.”

Diệp Quân nói: “Có thể nói rõ hơn không?”

Người đàn ông nói: “Đây là một di tích mỏ tinh linh cổ do đế quốc quản lí, nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc cũng không biết đế quốc, phải không?”

Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng là không biết.”

Người đàn ông lập tức hơi tò mò: “Sao ngươi lại tới đây?”

Diệp Quân nói: “Tai nạn do nhiều yếu tố.”

Người đàn ông quay đầu nhìn Diệp Quân, cau mày, rõ ràng không tin lời hắn.

Diệp Quân cười khổ: “Thật sự là tai nạn do nhiều yếu tố mới đi tới đây… Một lời khó nói hết.”

Người đàn ông thu mắt: “Đế quốc là thế lực mạnh mẽ nhất trong Đế Vực này, quản lí gần một ngàn nền văn minh thống trị vũ trụ… Trong vũ trụ này, chỉ có nhà họ Thiên cách xa hàng ngàn tỷ năm ngôi sao mới có thể đối kháng với nó được.”

Diệp Quân hỏi: “Người mạnh nhất ở đây là cảnh giới gì?”

Chắc chắn rồi, vũ trụ Chủ và nơi này sẽ có sự chênh lệch, nhưng hắn muốn em, cường giả đỉnh cấp ở đây đã đạt đến trình độ gì.

Người đàn ông nói: “Cảnh giới Ngoại Giới.”

Nghe xong, Diệp Quân lập tức ngơ ngác: “Cảnh giới Ngoại Giới?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi từng thấy à?”

Diệp Quân gật đầu: “Từng thấy.”

Người đàn ông hơi nghi ngờ: “Sao có thể…”

Diệp Quân không nói gì, hắn không ngờ, ở đây cường giả cảnh giới Ngoại Giới lại cũng là cường giả đỉnh cấp.

Chẳng mấy chốc, hắn hiểu ra.

Không thể móc nối người kì quái và Vũ trụ Chủ với nhau được, người kì quái là người kì quái, Vũ trụ Chủ là Vũ trụ Chủ, thực lực của người kì quái đó, thật sự đã vượt qua nền văn minh võ đạo của Vũ trụ Chủ rồi.

Vừa nghĩ tới người kì quái đó bây giờ là lão ca Cựu Thần, hắn lại nở nụ cười.

Hắn biết, lão ca Cựu Thần bây giờ chắc chắn đã đạt tới một mức độc cao hơn rồi.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Có ai từng bỏ trốn chưa?”

Người đàn ông quay đầu nhìn Diệp Quân, cứ nhìn chằm chằm như vậy, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Chung quy cũng không thể thật sự bị nhốt ở đây cả đời chứ?”

Người đàn ông nói: “Rất nhiều người đã từng chạy rồi, nhưng, từ xưa tới nay, hình như chỉ có một người chạy được, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết thôi.

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Người đàn ông ngẩng đầu nơi sâu trong bầu trời sao: “Biết mấy cái mặt trời chói chang ban ngày là ai không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Người đàn ông nói: “Cái mặt trời chói chang đó chỉ là một vị thần tướng của đế quốc thôi, loại cấp bậc nửa bước vào cảnh giới Ngoại Giới này, ở trong đế quốc, loại thần tướng ấy ít nhất cũng có hai mươi ngàn người.”

Diệp Quân im lặng.

Nếu hắn có thể sử dụng sức mạnh tín ngưỡng và kiếm Thanh Huyên, ở nơi này, thật ra cũng được coi cường giả đỉnh cao rồi, đương nhiên, so với cường giả cấp bậc cảnh giới Ngoại Giới này, vẫn có chênh lệch.

Hắn từng đánh nhau với người kì quái đó, đối diện với người kì quái, hắn thật sự không có sức mạnh để chống trả.

Cảnh giới Ngoại Giới!

Rất khủng bố!

Lúc này, người đàn ông bên cạnh nói tiếp: “Rốt cuộc là sao ngươi lại tới đây?”

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: “Bị truyền tống tới đây.”

Người đàn ông nhìn hắn: “Ngươi muốn chạy?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông lắc đầu: “Không có khả năng, tới đây rồi, cho dù là người hay yêu hoặc sinh linh khác, đều có nghĩ là đã bị đế quốc đánh vào ‘tội chết’, bọn họ cho phép ngươi chết ở đây, nhưng tuyệt đối không cho phép ngươi rời khỏi nơi này, cho dù ngươi may mắn chạy đi được, nhưng thứ đợi ngươi cũng là đế quốc phát lệnh truy nã, còn một khi bị đế quốc truy nã, ngươi căn bản không có đường sống, hơn nữa, bên ngoài, không có thân phận hợp pháp của đế quốc, ngươi cũng không làm gì được.”

Diệp Quân đột nhiên nói: “Vì sao huynh bị nhốt ở đây?”

Người đàn ông nói: “Tạo phản.”

“Tạo phản?”

Diệp Quân lập tức kinh ngạc: “Huynh tạo phản?”

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Không giống à?”

Diệp Quân đánh giá người đàn ông, sau đó nói: “Xem ra thì đứng là không giống lắm.”

Hai mắt người đàn ông bỗng nhiên trở nên hơi hung tợn: “Cái đế quốc mục nát này, sớm nên diệt vong rồi.”

Con ngươi của Diệp Quân xoay chuyển, sau đó nói: “Đúng thế.”

Người đàn ông quay đầu Diệp Quân: “Ngươi cũng thấy thế ư?”
Chương 2964: Quỳ

Diệp Quân gật đầu: “Đế quốc không nhân ái, chi bằng diệt đi.”

Người đàn ông rõ ràng hơi kích động: “Đúng thế đúng thế, không ngờ huynh đài cũng có suy nghĩ này, đáng tiếc, giờ ta suy bại đến mức này, không thể kéo huynh đài vào băng đảng được…”

Quả nhiên có băng nhóm!

Trong lòng Diệp Quân khẽ động, bĩnh tính nói: “Huynh đài cũng đừng nản chí, trời không tuyệt đường người, chúng ta có thể đi ra được thôi.”

Người đàn ông lắc đầu: “Khó, cực kì khó.”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chân trời: “Không có gì, chung quy sẽ có cơ hội.”

Người đàn ông khẽ thở dài.

Bị bắt tới đây, thật ra y đã tuyệt vọng rồi.

Y biết, cả đời này không thể rời khỏi đây, có điều, y cũng không đập tan niềm vui của Diệp Quân.

Diệp Quân quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nơi xa, chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, hỏi ông một vấn đề.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cút.”

Diệp Quân bảo: “Ta có cách rời đi.”

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thật đó.”

Chủ nhân bút Đại Đạo bảo: “Nói.”

Ông ta biết, tên khốn này có nhiều mưu mô lắm, có khả năng thật sự có cách rời đi được.

Diệp Quân bảo: “Ta không nói cho ông đâu.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, như ước gì ăn sống được hắn.

Diệp Quân nở nụ cười, có thể khiến tên chết tiệt này tức bực, hắn rất vui vẻ.

Mẹ nó!

Rơi vào kết cục như bây giờ, đều là do tên chết tiệt này làm hại.

Nếu không, hắn từ từ phát triển, không bao lâu nữa, cảnh giới Ngoại Giới gì đó, cũng là con kiến thôi.

Tên chết tiệt này hại hắn ngày nào cũng bị đối phó cả…

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng cười: “Diệp Quân, ta biết, cậu hận ta, nhưng ta nói cho cậu hay, nhìn từ góc độ nào đó, cậu nên cảm ơn ta đấy.”

Diệp Quân nói: “Phải không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Thật ra, ta và cậu đều gặp phải tình huống giống nhau, nhưng cậu sẽ không biết tình huống này là gì, cái tên phản đồ nhà cậu.”

Diệp Quân nói: “Đừng ra vẻ uyên thâm, hai ta đều là người đáng thương thôi.”

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân, cau mày.

Diệp Quân nói: “Tới cả ông cũng không biết đây là nền văn minh đế quốc?”

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong trời sao: “Cậu thật sự cho rằng ta toàn trí, biết mọi thứ à?”

Diệp Quân im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Cha cậu cố ý đưa hai ta tới nền văn minh vũ trụ mà cả ta cũng không biết, không phải là muốn công bằng tuyệt đối sao? Còn bây giờ, nền văn minh đế quốc gì này là bàn cờ của chúng ta, phản đồ, cậu nghĩ ra cách chơi ván cờ này với ta chưa?”

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông hù dọa ta ư?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cậu thật sự cho rằng ta đối phó với cậu à?”

Diệp Quân nở nụ cười: “Đừng nói tới cái này nữa, để chúng ta xem, ai rời khỏi nơi quỷ quái này trước.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Được thôi!”

Không bao lâu, mọi người lại tiếp tục làm việc.

Làm ngày làm đêm!

Còn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều không ngờ, một lần làm này bọn họ làm tới tận mười năm, trong mười năm ấy, hai người đều không có các nào rời đi được.

Hai người cũng không ngờ, thật sự phải đào mỏ ở nơi quỷ quái này tận mười năm…

Trong mười năm này, hai người từ lúc bắt đầu nói móc nhau mỗi ngày, đến cuối cùng khi gặp nhau chỉ còn im lặng, sau đó cuối cùng lại bắt đầu cùng nhau trao đổi…

Nhưng vẫn không có cơ hội nào.

Thực lực bị đè ép tuyệt đối, mưu trí gì đó cũng chỉ là mây bay!

Có điều, ngày này, cuối cùng Diệp Quân cũng đợi được cơ hội.

Ngày này, mọi người đào mỏ đều dừng lại, còn những người giám sát trong tối cũng dồn dập đi ra khỏi bóng tối, bọn họ cung kính đứng ở hai bên đường, như đợi gì đó.

Mọi người đều im lặng.

Chẳng mấy chốc, một luồng tinh quang đột nhiên truyền từ chỗ sâu trong tinh hà tới, tiếp đó, một đám người đáp xuống bệ tròn được xây dựng tạm thời cách đó không xa.

Dẫn đầu là một cô gái, cô gái mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt có một cảm giác áp bức vô hình.

Sau cô ta, còn có mười hai cường giả đỉnh cấp mặc giáp đen đứng đó.

Khi nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vội thay đồ, không chỉ thế, còn dùng pháp lực rửa sạch từ đầu đến chân cho mình một lượt, mà hắn vừa trang hoàng xong… Đã lập tức nổi bật giữa đám đông ngay!

Chủ nhân bút Đại Đạo ở một bên thấy một loạt thao tác này của Diệp Quân, lập tức cau mày, tên khốn này làm gì đó?

Lúc này, mọi người xung quanh đồng loạt quỳ xuống.

Nhưng Diệp Quân không quỳ.

Hắn cứ nhìn cô gái đó như vậy.

Những thị vệ của quặng mỏ này lập tức nhìn hắn chằm chằm, trong mắt họ, Diệp Quân đã là người chết rồi.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy, thằng nhóc này đúng là đi tìm đường chết.

Trên bục, ánh mắt cô gái kia bỗng rơi xuống người Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân: “Vì sao không quỳ?”

“A!”

Diệp Quân kinh ngạc hô một tiếng, sau đó hơi ‘căng thẳng’ nói: “Cô… Dáng vẻ cô nương đẹp quá, ta, ta chưa thấy ai đẹp như vậy…”

Mọi người: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Cô gái nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau, nói: “Ngươi đi theo ta.”

“Vãi!”

Chủ nhân bút Đại Đạo khó tin nhìn Diệp Quân đi xa…

Mẹ nó!

Thế cũng được ư?

Mẹ kiếp…
Chương 2965: Đào hết quặng Tinh Linh

Tất cả mọi người xung quanh đều bị hành động lần này của Diệp Quân làm bối rối.

Thế cũng được sao?

Mọi người nhìn Diệp Quân như đang nhìn quái vật, thật là muốn chửi tục. Không phải chỉ đẹp trai chút thôi à? Phụ nữ bây giờ đều nông cạn thế sao?

Còn Diệp Quân thì hơi cúi người, hắn không quỳ xuống, cố gắng giữ đúng giới hạn, nhưng vẫn rất có phép tắc, vì hắn biết trong lòng những người ngồi ở vị trí cao như thế, ngươi càng tỏ vẻ thấp hèn thì sẽ càng bị coi thường, ngược lại nếu ngươi đúng mực, người ta có thể sẽ coi trọng ngươi hơn một chút.

Người phụ nữ kia cũng không nói lời nào mà xoay người đi về phía xa.

Mà mấy người quản lý của quặng cổ vội vàng cung kính đi theo.

Lúc này, một người đàn ông đi tới bên cạnh Diệp Quân, người đàn ông này tên Chiêm Nguyên, chính là người đàn ông tạo phản kia. Gã ta lặng lẽ đặt một lệnh bài vào tay Diệp Quân: “Huynh đệ, sau khi đi ra ngoài, xin cậu đưa cho người của Tiên Vân Các”.

Diệp Quân không từ chối, hắn cất lệnh bài, sau đó đi về phía xa, đi một lúc, hắn bỗng quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở cách đó không xa.

Thấy Diệp Quân nhìn mình, chủ nhân bút Đại Đạo sa sầm mặt, mẹ kiếp, tên này muốn giết chết ông ta!

Không được, ông ta phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây.

Vì ông ta biết, một khi Diệp Quân rời khỏi đây, hắn nhất định sẽ nghĩ cách trở lại giết chết ông ta.

Phải trốn!

Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo cảm thấy áp lực.

Mẹ kiếp!

Ông ta càng nghĩ càng giận, không ngờ tên khốn này lại rời khỏi đây theo cách đó.

Nhan sắc thật sự quan trọng thế sao?

Đám phụ nữ nông cạn!

Diệp Quân đi theo mấy người kia từ xa, rõ ràng cấp bậc của người phụ nữ rất cao, cô ta đi đằng trước, tất cả mọi người đi theo sau lưng, vô cùng cung kính.

Người phụ nữ liên tục quan sát tình huống xung quanh.

Một lát sau, cô ta bỗng dừng lại, một chủ quản vội vàng đi tới bên cạnh người phụ nữ, nét mặt người phụ nữ vô cùng lạnh lùng: “Mười năm, phải đào hết quặng Tinh Linh ở nơi này trong vòng mười năm”.

Chủ quản kia nghe thấy thế thì sắc mặt nhất thời thay đổi: “Đại nhân, việc này…”

Người phụ nữ nói: “Tiền tuyến chiến đấu căng thẳng, cần vật tư, ta sẽ phái thêm một vài người đến giúp ngươi, trong vòng muời năm, nếu ngươi không khai thác hết quặng Tinh Linh ở nơi này thì tự tìm chỗ chôn mình đi”.

Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.

Sắc mặt chủ quản kia trắng bệch như tờ giấy.

Một lát sau, trong quặng mỏ vang lên tiếng gầm gừ của chủ quản: “Đào, đào nhanh lên…”

Một đám tù nhân tiếp tục làm việc.

Còn Diệp Quân thì đi theo người phụ nữ đến một trận pháp dịch chuyển rất lớn, trận pháp truyền tống khởi động, một tia kim quang bao phủ lấy mọi người, chỉ trong nháy mắt, mọi người đã tiến vào trong thông đạo dịch chuyển.

Trên đường đi, người phụ nữ dẫn đầu, không nói một lời, chỉ luôn nhìn thẳng về phía trước.

Đương nhiên Diệp Quân không dám chủ động lên tiếng, hắn cung kính đi ở phía sau, chờ đợi cơ hội.

Hắn không định trốn, vì trên tay và chân hắn vẫn còn dây xích, tu vi bị hạn chế, hoàn toàn không thể trốn thoát được.

Đương nhiên dù tu vi không bị hạn chê thì e rằng hắn cũng không trốn thoát được.

Bây giờ thực lực của hắn suy yếu khá nghiêm trọng, vì thế vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Cứ thế, không biết đã trải qua bao lâu, một tia sáng trắng xuất hiện trước mặt, sau khi đi qua tia sáng trắng kia, Diệp Quân và mọi người xuất hiện trước một phủ đệ, phủ đệ lơ lửng trước không trung, ít nhất rộng mấy chút nghìn mẫu đất, cục kỳ hùng vĩ và rộng lớn.

Sau khi Diệp Quân tiến vào trong cùng với mấy người kia, người phụ nữ biến mất, một ông lão trước mặt nhìn thoáng qua hắn: “Đợi ở đây”.

Sau khi nói xong, ông lão kia đã dẫn theo những người còn lại cùng biến mất.

Diệp Quân hơi cạn lời.

Nhưng cũng hết cách, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở đây.

Hắn cảm thấy Mạc Sơn Hà lão huynh nói rất đúng, làm người phải khiêm tốn, phải khiêm tốn…

Cứ thế, Diệp Quân đợi đến ngày thứ hai.

Một ông lão đi tới trước mặt hắn: “Đi theo ta”.

Sau đó, ông ta xoay người đi về phía xa.

Diệp Quân đi theo, ông lão dẫn hắn đến trước một lầu các nhỏ: “Vào đi”.

Diệp Quân đang muốn đi vào thì ông lão chợt nói: “Không được nhìn thẳng vào đại nhân, hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Sau đó, hắn đi vào.

Vừa vào trong, Diệp Quân đã ngửi thấy một mùi thơm, ánh sáng trong điện hơi mờ tối, trông có vẻ hơi nặng nề.

Có một cô gái đứng ở chỗ không xa trước mặt hắn, đang nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt cô ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người khác khó chịu.

Diệp Quân cúi chào: “Đại nhân”.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi nói đi, nếu ta nghe cảm thấy không hài lòng, ta sẽ tìm người chôn ngươi”.

Bài kiểm tra đây rồi!

Diệp Quân cất lời: “Muốn sống”.

Nét mặt cô gái không chút cảm xúc.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý xuất hiện: “Ta là kiếm tu”.

Diệp Quân tiếp tục: “Cô nương, không giấu gì cô, ta là thiếu chủ của nhà họ Dương ở Vũ Trụ Chủ, vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên bị người nhà lưu đày đến đây lịch luyện, do một ít hiểu lầm nên ta trở thành tù nhân. Không còn cách nào khác, ta muốn thoát ra ngoài nên mới cố ý thu hút sự chú ý của cô nương, muốn nhờ cô nương để ra ngoài”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom