• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (3 Viewers)

  • Chương 1511-1515

Chương 1511: Người sáng lập nền văn minh

Hẹn giao chiến?

Nghe thấy lời của Minh Quân, Diệp Quân hơi bất ngờ, vì hắn không ngờ đối phương lại đến ước chiến với mình.

Hắn vốn tưởng rằng nền văn minh Sâm Lâm này sẽ thẳng thừng tấn công nền văn minh Quan Huyên.

Thấy Diệp Quân im lặng, Minh Quân khẽ nhíu mày: “Có đồng ý hay là không?’

Diệp Quân hơi không chắc lắm: “Hẹn giao chiến với cô cô và ông nội của ta?”

Minh Quân lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề gì à?”

Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Không có vấn đề”.

Minh Quân nhìn Diệp Quân: “Ba ngày sau, hai bên chúng ta sẽ quyết đấu một trận phân định thắng thua”.

Dứt lời, ông ta xoay người biến thành một tia sáng biến mất ở cuối tinh không.

Lúc này, Thần Kỳ chợt nói: “Bọn họ làm thế là ước chiến nền văn minh”.

Diệp Quân tò mò nhìn Thần Kỳ: “Ước chiến nền văn minh?”

Thần Kỳ gật đầu: “Rõ ràng bọn họ đã từng điều tra ngài, biết người mạnh nhất của thế lực các ngài là ông nội và cô cô của ngài, vì thế mới hẹn giao chiến với hai người họ, chỉ cần giải quyết được họ cũng đồng nghĩa với việc giải quyết được vũ trụ Quan Huyên. Bọn họ muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ!”

Nói đến đây, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Ông nội và cô cô của ngài sẽ đồng ý chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Sẽ đồng ý”.

Thần Kỳ im lặng.

Sẽ đến sao?

Phải biết rằng dù cô gái váy trắng và người đàn ông áo xanh là cao thủ mười phần thần tính, nhưng thế lực mà họ phải đối mặt là nền văn minh Sâm Lâm.

Toàn bộ nền văn minh.

Diệp Quân nhìn thoáng qua Thần Kỳ, mỉm cười nói: “Thần Kỳ cô nương đang lo lắng sao?”

Thần Kỳ gật đầu: “Dù sao bây giờ ta và Diệp công tử đã ngồi cùng một chiếc thuyền, chúng ta có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia…”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Ta thật sự vẫn còn quá yếu’.

Thật ra trong toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, hắn đã thuộc tầng lớp cao cấp nhất rồi.

Nhưng nhìn khắp vũ trụ thì thực lực cá nhân của hắn vẫn khá yếu, ví dụ như so sánh với nền văn minh Sâm Lâm này.

Bây giờ hắn chiến đấu với cao thủ chín phần thần tính còn rất vất vả, càng không nói đến cao thủ mười phần thần tính.

Lúc này hắn mới thật sự hiểu thế nào là võ đạo không có điểm cuối.

Mâu thuẫn nền văn minh lần này khiến hắn biết ngoài mấy người cha hắn ra, vũ trụ Quan Huyên hiện tại thật sự quá yếu. Mà trong toàn bộ vũ trụ này còn có không biết bao nhiêu nền văn minh vũ trụ lớn mạnh nữa, vũ trụ Quan Huyên muốn sinh tồn mà chỉ dựa vào thực lực bây giờ là hoàn toàn không đủ.

Lúc này, Đạo Cổ Thụ đột nhiên xuất hiện ở một bên.

Diệp Quân và Thần Kỳ nhìn về phía Đạo Cổ Thụ, Đạo Cổ Thụ vẫn đang cười châm chọc.

Diệp Quân hỏi: “Cô biết Minh Quân khi nãy à?”

Đạo Cổ Thụ bình tĩnh nói: “Lúc trước ông ta từng đến quỳ xuống cầu xin ta, hy vọng được ta ban phúc”.

Diệp Quân cười hỏi: “Vậy cô đã ban phúc chưa?”

Đạo Cổ Thụ lạnh nhạt đáp: “Nếu không có sự ban phúc của ta thì sao ông ta có thể lên đến chín phần thần tính được?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiểu Thụ, cô ban phúc là ban cái gì thế?”

Tiểu Thụ!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Đạo Cổ Thụ nhíu mày: “Tại sao ngươi lại gọi ta như thế? Chúng ta cũng đâu có thân thiết gì mấy!”

Diệp Quân: “…”

Thần Kỳ ở bên cạnh lập tức bật cười.

Lúc này Đạo Cổ Thụ lại nói: “Được rồi, gọi ta là Tiểu Thụ cũng được, nhưng ta cũng muốn gọi ngươi là Tiểu Quân”.

Diệp Quân im lặng.

Đạo Cổ Thụ nói tiếp: “Ta ban phúc rất nhiều loại, có bảo vật, công pháp, thần hồn…”

Diệp Quân cười hỏi: “Có thể ban phúc cho ta không?”

Đạo Cổ Thụ nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Không được”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Đạo Cổ Thụ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gì được đó, ta còn ban phúc cho ngươi cái gì? Ta còn muốn ngươi ban phúc cho ta đây!”

Diệp Quân: “…”

Thần Kỳ ở bên cạnh không khỏi buồn cười, cô ấy cười nói với Diệp Quân: “Diệp công tử thật sự rất giàu có, ta cũng muốn được ngài ban phúc”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Tiền của ta đều do mẹ ta cho, không thể ban phúc bừa bãi được”.

Thần Kỳ nhẹ giọng nói: “Gần đây ta có điều tra về Tần các chủ, Tần các chủ thật sự rất lợi hại!”

Đều là người của hệ Ngân Hà, đương nhiên cô ấy phải thấy tò mò, không điều tra không biết, vừa điều tra đã sợ khiếp hồn.

Nền văn minh Quan Huyên có thể được như ngày hôm nay gần như đều dựa vào Tần các chủ này.

Dù hiện tại vũ trụ Quan Huyên vẫn chưa thật sự mạnh mẽ, nhưng tốc độ phát triển của vũ trụ Quan Huyên lại vượt xa những nền văn minh vũ trụ khác, không chỉ có thế mà những sắp xếp của Tần các chủ cũng rất kinh khủng, đặc biệt là trạm không gian vũ trụ kia…

Diệp Quân chợt thấy hơi tò mò: “Kỳ cô nương, lúc ở hệ Ngân Hạ thì cô ở thành phố nào?”

Thần Kỳ cười đáp: “Yến Kinh”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ta rất quen thuộc với nơi đó, ha ha!”

Thần Kỳ mỉm cười nói: “Vậy à?”

Diệp Quân gật đầu: “Có cơ hội ta nhất định sẽ quay lại một lần nữa”.

Thần Kỳ cười nói: “Đợi giải quyết xong nền văn minh Sâm Lâm, chúng ta cùng nhau về đó nhé?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Được”.

Lúc này Đạo Cổ Thụ chợt nói: “Ngươi phải cẩn thận với người sáng lập nền văn minh Sâm Lâm kia”.

Diệp Quân nhìn cô ấy: “Người sáng lập nền văn minh?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Việt Cổ Thị”.

Diệp Quân nói: “Chính là người đã phản bội cô trước đây à?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Dù người này vong ơn bội nghĩa, nhưng thiên phú của ông ta thật sự rất đáng sợ, khả năng lĩnh ngộ cũng rất cao, trong khoảng thời gian ngắn đã hiểu rõ võ đạo của nền văn minh chúng ta, sau đó ông ta còn hấp thu năng lượng trong cơ thể ta… Thực lực của ông ta không chỉ đơn giản là mười phần thần tính, hơn nữa đã rất nhiều năm rồi, ta cũng không biết ông ta có Độc Khai Nhất Đạo không…”
Chương 1512: Gọi đến là đến!

Độc Khai Nhất Đạo!

Diệp Quân im lặng, lúc này hắn lại nhớ tới Tông chủ Tư Phàm Tịnh của Quá Khứ Tông kia.

Nếu Việt Cổ Thị này cũng là Độc Khai Nhất Đạo…

Nghĩ thế, Diệp Quân không nhịn được lắc đầu cười khẽ, hắn lo lắng nhiều thế làm gì?

Dù sao người ta cũng không hẹn giao chiến với hắn.

Nghĩ vậy, Diệp Quân vẫy tay với hai người, cười nói: “Ta đi tu luyện đây”.

Dứt lời hắn quay lại trong Tiểu Tháp.

Sau khi Diệp Quân đi, nụ cười trên mặt Thần Kỳ dần biến mất, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không: “Tiểu Thụ, cô nói xem trận chiến ba ngày sau, ai thắng ai thua?”

Đạo Cổ Thụ thản nhiên nhìn thoáng qua Thần Kỳ: “Nếu đã đưa ra sự lựa chọn thì đừng nên suy nghĩ quá nhiều, cố gắng làm tốt vai trò của mình là được, nếu không sẽ càng phiền não hơn”.

Thần Kỳ cười nói: “Cũng đúng”.

Đạo Cổ Thụ ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nở nụ cười lạnh lẽo.



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất, mục tiêu của hắn lần này là cảnh giới Thiên Đạo.

Cảnh giới!

Bây giờ hắn thật sự rất muốn đạt đến cảnh giới Thần Đạo, tiếp xúc với thần tính.

Tiểu Tháp chợt nói: “Đừng nôn nóng’.

Diệp Quân sửng sốt.

Tiểu Tháp lại nói: “Ta biết sau khi tiếp xúc với nền văn minh Sâm Lâm và các nền văn minh khác, ngươi cảm thấy bị đả kích, nhưng người phải hiểu cơm nên ăn từng chút, không thể ăn quá vội”.

Diệp Quân im lặng một lát rồi gật nhẹ đầu: “Cảm ơn lời nhắc nhở của Tháp gia”.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Cha của ngươi đã có một khoảng thời gian mơ hồ, vô cùng đau khổ, ta không mong ngươi cũng trải qua cảm giác đó”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Là sao cơ?”

Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Cha ngươi từng có một khoảng thời gian muốn dựa vào chính mình đối mặt với mọi thứ, nhưng kẻ thù vẫn luôn mạnh hơn ông ấy, hơn nữa là mạnh hơn rất nhiều, dù ông ấy dốc hết khả năng cũng không thể nào chống lại… Bây giờ ngươi cũng đang đối mặt với tình huống đó, thực lực của ngươi thật sự tăng lên rất nhanh, cũng rất mạnh, nhưng kẻ thù của ngươi cũng ngày càng mạnh hơn…”

Nói đến đây, nó khẽ thở dài: “Thật ra đó cũng là chuyện bình thường, cuộc đời rất nhiều lúc đều là gian khổ, dù ngươi có cố gắng đến mấy, trả giá đến mấy cũng chưa chắc có thể nhận được đền đáp xứng đáng. Một lần hai lần còn đỡ, nhưng nếu nhiều lần như thế sẽ thật sự khiến người ta thấy tuyệt vọng”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta hiểu ý của ngươi. Cố gắng là bản thân mình, những việc còn lại cứ giao cho cha mẹ!”

Thanh Tri ngây người, sau đó bật cười: “Khả năng lĩnh ngộ của ngươi đúng là rất cao…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Cũng đành chịu thôi, nếu ngươi bảo ta một mình chiến đấu với nền văn minh Sâm Lâm thì ta thật sự không thắng nổi”.

Tiểu Tháp nói: “Ba ngày sau sẽ đến ngày hẹn giao chiến với nền văn minh Sâm Lâm, ngươi không liên lạc trước với ông nội và cô cô của ngươi à?”

Diệp Quân cười nói: “Không cần”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ông nội ngươi không đáng tin cậy lắm đâu, đến lúc đó ngươi gọi vội quá chưa chắc ông ấy sẽ đến… Còn về cô cô của ngươi, ngươi cũng không phải cha ngươi mà có thể gọi đến là đến…”

Diệp Quân: “…”

Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân cũng không ra ngoài mà ở trong tháp tu luyện, nhưng tâm lý của hắn đã ổn định hơn.

Tháp gia nói đúng, con đường tu luyện không nên quá vội vã, dù bây giờ hắn có liều mạng tu luyện cũng không thể đạt đến cấp bậc như cha và mọi người, hơn nữa tu luyện càng nhanh sẽ càng dễ xảy ra vấn đề.

Còn về nền văn minh Sâm Lâm…

Vẫn là câu nói cũ, dù sao người đối phương ước chiến cũng không phải hắn, có gì phải nôn nóng chứ?



Rừng sâu Thần Hư.

Thời không ở khu vực này đã hồi phục, nhưng chỉ còn lại một ma trận dịch truyện, những thứ khác đều đã bị huỷ diệt trong trận chiến.

Lúc này trong ma trận vẫn có người của nền văn minh Sâm Lâm liên tục quay về.

Trở về quê hương, đương nhiên tâm trạng của những tộc nhân khá già của nền văn minh Sâm Lâm rất phức tạp.

Nơi này có thể xem là quê hương của bọn họ.

Nhưng một vài tộc nhân của nền văn minh Sâm Lâm mới thì không có cảm giác gì, vì từ khi ra đời bọn họ đã không ở đây, không chỉ có thế mà bọn họ còn thấy ghét nơi này, vì nơi này thua xa chỗ ở của bọn họ lúc trước.

So sánh như thành thị với nông thông vậy!

Lúc này một vài cao thủ cấp cao của nền văn minh Sâm Lâm đang tập trung tại một đại điện.

Người dẫn đầu chính là Minh Quân.

Minh Quân nhìn mọi người trong điện, sau đó cất lời: “Ta biết mọi người về đây thấy không được quen, nhưng ta muốn nhắc nhở mọi người chúng ta đã không thể quay về chỗ đó nữa rồi! Từ nay về sau, nơi này chính là nhà mới của chúng ta, vì thế sau khi trở về các vị nên quản lý nghiêm ngặt người của mình, đừng mang đến phiền phức cho ta”.

Mọi người gật đầu, dù bọn họ thấy hơi khó chịu vì trở về nơi này, nhưng bọn họ không thể không chấp nhận hiện thực.

Minh Quân lại nói: “Ba ngày sau tộc trưởng sẽ đích thân đến đây, sau đó sẽ đi chiến đấu với hai kiếm tu của vũ trụ Quan Huyên, mọi người chuẩn bị đến lúc đó đi theo dõi trận chiến…”
Chương 1513: Oai phong trở về!

Trong đại điện, sau khi mọi người giải tán, Minh Quân cầm một quyển trục trong tay, sắc mặt rất nặng nề.

Quyển trục này chính là thông tin về Diệp Quân.

Đương nhiên ông ta chưa từng dám coi thường vũ trụ Quan Huyên và Diệp Quân, vẫn luôn cho người âm thầm điều tra.

Mà càng điều tra, ông ta càng phát hiện Diệp Quân này không đơn giản.

Không chỉ bản thân Diệp Quân không đơn giản mà hai cường giả bí ẩn sau lưng hắn cũng thế.

Người đàn ông áo xanh!

Người phụ nữ váy trắng!

Thông tin về hai người này rất ít, số lần xuất hiện cũng thế, nhưng mỗi lần xuất hiện đều sẽ có một thế lực bị tiêu diệt.

Về phần thực lực của họ thì cũng là một điều bí ẩn.

Điều này khiến tâm trạng ông ta hơi bất an.

Vì lúc trước khi đi ước chiến với Diệp Quân, Diệp Quân cũng không hề có vẻ sợ hãi và lui bước.

Một người bình tĩnh như thế chắc chắn có chỗ dựa.

Vì thế để tránh tình huống bất ngờ, ông ta chọn cách điều tra lại lần nữa.

Cẩn thận vẫn là tốt nhất!

Minh Quân im lặng một lúc thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu thành chủ ở cách đó không xa: “Tất cả tài liệu đều ở đây rồi à?”

Triệu thành chủ gật đầu: “Đúng thế”.

Minh Quân cau mày, im lặng suy nghĩ.

Triệu thành chủ cười nói: “Minh Quân đừng lo lắng quá, cùng lắm thực lực của hai người này chỉ là mười phần thần tính mà thôi”.

Minh Quân nhìn Triệu thành chủ: “Sao lại nói thế?”

Triệu thành chủ giải thích: “Vì bọn họ đều đến từ vũ trụ vĩ độ thấp, vũ trụ vĩ độ thấp này không thể xuất hiện cường giả cao cấp trên mười phần thần tính được, Diệp Quân kia dám đồng ý giao chiến cũng chỉ vì không biết gì mà thôi. Dẫu sao bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với nền văn minh đáng sợ như nền văn minh Sâm Lâm… Ông nghĩ xem, một người chỉ thường tiếp xúc với thế hệ trẻ tuổi, trong thế hệ đó thực lực của cậu ta là mạnh nhất, dưới tình huống như thế sao cậu ta biết sợ là gì được? Nói dễ nghe một chút là nghé con mới sinh không sợ hổ, nói khó nghe thì chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Minh Quân im lặng.

Triệu thành chủ nhìn Minh Quân, trong lòng thầm thấy khinh thường.

Minh Quân này cũng dè dặt quá rồi.

Sợ trước sợ sau như thế sao có thể làm nên chuyện lớn được?

Người tu đạo nên quyết đoán một chút, nếu đã là kẻ thù thì phải liều mạng, còn quan tâm nhiều thế làm gì?

Cứ đánh thôi!

Đàn ông nên có khí phách như thế!

Nghĩ vậy, ông ta chợt thấy Diệp Quân này vẫn tốt hơn, dù sao hắn không biết sợ, có đối mặt với nền văn minh Sâm Lâm cũng nói đánh là đánh.

Tiếc là chỗ dựa không đủ mạnh, đã định sẵn là sẽ chết trẻ.

Lúc này, Minh Quân chậm rãi đứng dậy, ông ta ngẩng đầu nhìn phía ngoài đại điện, một lúc lâu sau đó, ông ta khẽ mỉm cười: “Ông nói cũng đúng, nếu giữa hai bên chúng ta đã định sẵn chỉ có một bên tồn tại thì còn điều tra để làm cái gì?”

Dứt lời, ông ta vung tay áo, quyển trục trước mặt lập tức biến thành tro bụi.



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất, chắp hai tay đặt trên đầu gối, khí thế dao động xung quanh cơ thể hắn.

Đương nhiên việc tu luyện cảnh giới không quá khó khăn với Diệp Quân, dẫu sao thiên phú của hắn vốn không tệ, hơn nữa hắn còn có nhiều Tổ Mạch, còn có công pháp Vũ Trụ Quan Huyết Pháp mạnh nhất nữa.

Dù rất muốn tiếp xúc với cảnh giới Thần Đạo, tu luyện nhân tính, nhưng cuối cùng Diệp Quân vẫn không muốn nôn nóng, mà quyết định đi bước nào vững nước đấy.

Con đường tu luyện không thể quá nôn nóng.

Phải đi cho vững!

Mục tiêu của hắn lúc này là cảnh giới Thiên Đạo.

Nhân Đạo, Thiên Đạo, Thần Đạo.

Thiên Đạo là gì?

Trong sổ tay của Thần Nhất cũng có ghi chép về cảnh giới này, Thiên Đạo nghĩa là quy luật vận động thay đổi của đại đạo Thiên Địa, nói một cách đơn giản là ý trời, tất cả quy luật thay đổi vận hành trong thiên địa.

Thế giới có quy tắc của nó là vì Thiên Đạo, Thiên Đạo chính là quy tắc của vạn vật, đạo lý của vạn vật, tất cả sự vật đều có quy tắc nhất định, hơn nữa đều vận hành theo những quy tắc này.

Khi một người tu luyện có thể cảm nhận được rõ ràng quy tắc này, nắm giữ được nó thì người đó sẽ là Thiên Đạo.

Quy tắc Thiên Đạo!

Khi quen thuộc với cảnh giới này, Diệp Quân nhất thời thấy khó xử.

Vì trước mắt vũ trụ Quan Huyên đã lập ra một trật tự mới, cũng có nghĩa là quy tắc hoàn toàn mới.

Tuân theo quy tắc Thiên Đạo?

Mà quy tắc Thiên Đạo bây giờ là do nhà hắn lập ra.

Thế thì tính sao đây?

Diệp Quân hỏi Tháp gia: “Tháp gia, quy tắc Thiên Đạo đều do nhà ta lập ra, ngươi nói ta nên tu luyện như thế nào đây?”

Tiểu Tháp im lặng.

Đây cũng là lần đầu tiên nó gặp phải chuyện thế này.

Diệp Quân chợt nói: “Được rồi, không tu luyện cảnh giới này nữa, ta vượt qua nó tu luyện cảnh giới Thần Đạo luôn!”

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi đúng là lợi hại!”

Vượt qua luôn?

Cha và ông nội ngươi cũng chưa từng làm thế!

Diệp Quân cũng không đùa, hắn thật sự bắt đầu tiếp xúc với cảnh giới Thần Đạo.

Thần Đạo là gì?

Đó là vượt qua Thiên Đạo, mình chính là thần của mình, không nằm trong quy tắc nữa.

Thần Nhất cũng có ghi chép tỉ mỉ về việc tu luyện cảnh giới Thần Đạo, Diệp Quân dựa theo phương pháp Thần Nhất để lại bắt đầu thử tu luyện.

Thần Đạo là vượt qua tất cả pháp tắc và quy tắc, nhìn chúng sinh và bản thân với một góc độ khác.

Trong lòng nhìn thấu tất cả bản chất!

Lúc này, Diệp Quân mới thật sự hiểu vì sao người tu luyện thần tính sẽ ngày càng hờ hững với mọi thứ, vì họ đã nhìn thấu tất cả, chỉ có Đại Đạo là vĩnh hằng.

Tu luyện thần tính nói theo một cách khác là đang diệt sạch nhân tính của mình.

Khi một người chỉ có thể sống một trăm năm, tình yêu, tình bạn và tình thân rất quan trọng với hắn, nhưng khi hắn có thể sống một vạn năm, thì có lẽ những thứ đó cũng không còn quá quan trọng nữa.
Chương 1514: Oai phong trở về!

Mà khi hắn có thể sống mười vạn năm, đương nhiên những thứ này sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé trước năm tháng dài đằng đẵng.

Một lần bế quan đã mất vạn năm.

Tình cảm?

Còn chẳng là một hạt bụi với trường sinh và Đại Đạo.

Thần tính!

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn lộ vẻ phức tạp.

Tiểu Tháp chợt hỏi: “Không muốn tiếp xúc với thần tính này à?”

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cuối cùng ngươi vẫn phải tiếp xúc với nó một lần”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, nếu có một ngày ta trở thành mười phần thần tính…”

Tiểu Tháp nói thẳng: “Con đường tu luyện chính là đấu tranh với bản thân, mười phần thần tính thì ngươi vẫn là Diệp Quân, có nhân tính thì ngươi vẫn là Diệp Quân… Mục đích của ngươi là đi con đường nhân tính, nhưng nếu không trải qua thần tính thì nhân tính của ngươi có ý nghĩa gì được? Cũng giống như khi có được người ta sẽ không biết quý trọng, chỉ khi mất đi người ta mới biết thì ra thứ đó quan trọng đến mức nào… Trình độ văn hoá của ta không cao, không giỏi ăn nói, nhưng có lẽ ngươi có thể hiểu ý ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Tiểu Tháp nói: “Tin tưởng bản thân”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện cảnh giới Thần Đạo.

Dù thời hạn giao chiến chỉ có ba ngày, nhưng hắn có ba mươi năm trong Tiểu Tháp.

Ba mươi năm đã là đủ với hắn rồi.

Trong lúc Diệp Quân tu luyện, Ngao Thiên Thiên cũng đang tu luyện, mà mục tiêu của cô ấy cũng là cảnh giới Thần Đạo.

Nhị Nha và Tiểu Bạch vẫn rất thích Ngao Thiên Thiên, vì cô ấy không chỉ là cháu dâu mà còn là yêu thú, Nhị Nha nghĩ cô ấy là đồng loại của mình.

Vì thế Nhị Nha và Tiểu Bạch không hề keo kiệt trong việc giúp đỡ Ngao Thiên Thiên, cũng vì thế mà tu vi của Ngao Thiên Thiên luôn tăng vọt, không chỉ thế mà Nhị Nha còn giúp Ngao Thiên Thiên tăng cường thân thể. Sức chiến đấu của Ngao Thiên Thiên bây giờ vô cùng kinh khủng, có thể nói nếu Diệp Quân không sử dụng kiếm Thanh Huyên thì thật sự chưa chắc có thể thắng được cô ấy.

Lúc này, một cô gái chậm rãi đi tới.

Chính là Đạo Cổ Thụ!

Đạo Cổ Thụ nhìn Ngao Thiên Thiên đang tu luyện ở phía xa, sau đó nói: “Nhị Nha, ông nội hắn đã đến chưa?”

Khoảng thời gian này cô ấy vì cần Tiểu Bạch giúp mình chữa thương nên cũng thân thiết với Nhị Nha và Tiểu Bạch hơn.

Nhị Nha đáp: “Chưa đến”.

Đạo Cổ Thụ cau mày: “Sắp phải giao chiến rồi mà họ vẫn chưa đến ư?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Không biết”.

Đạo Cổ Thụ trầm giọng hỏi: “Bên phía các ngươi có bao nhiêu khả năng thắng?”

Cô ấy biết người phụ nữ kia rất mạnh, nhưng nền văn minh Sâm Lâm hiện tại cũng không dễ bắt nạt.

Nhị Nha nhìn Đạo Cổ Thụ, sau đó nói: “Ngươi đưa thứ trong cơ thể mình cho ta thì ta sẽ nói với ngươi”.

Đạo Cổ Thụ lập tức sa sầm mặt.

Cô bé trước mắt vẫn còn có ý đồ với bảo vật trong người cô ấy.

Lúc trước cô ấy có thể sống sót là vì món bảo vật đó, mà cô ấy cũng che giấu nó rất kỹ, nhưng không ngờ vẫn bị hai người này phát hiện.

Khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn ngấp nghé bảo bối của cô ấy.

Nhị Nha chợt nói: “Không cần cho chúng ta, chỉ cho chúng ta xem thử thôi cũng được”.

Đạo Cổ Thụ nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, nét mặt chúng vô cùng ngây thơ và vô hại.

Đạo Cổ Thụ lắc đầu.

Không phải cô ấy hẹp hòi, mà là bảo vật đó rất quan trọng với cô ấy, nếu không có nó thì cô ấy đã chết rất nhiều lần rồi.

Nhị Nha lạnh nhạt nói: “Chúng ta không phải người xấu, ngươi không cần đề phòng chúng ta như thế, chúng ta rất ít khi cướp bóc. Nếu không tin ngươi có thể hỏi Tiểu Bạch, nó là Linh Tổ, nó không biết nói dối đâu”.

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, nhanh chóng vung móng vuốt.

Đạo Cổ Thụ nhìn hai đứa nhóc, không nói gì.

Nhị Nha lại nói: “Ngươi cảm thấy cháu trai ta thế nào?”

Đạo Cổ Thụ nghi ngờ: “Có ý gì?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Nếu ngươi cho chúng ta xem thử bảo bối kia, chúng ta sẽ giới thiệu cháu trai cho ngươi”.

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu tỏ vẻ có thể làm như thế.

Đạo Cổ Thụ: “…”

Nhị Nha nói tiếp: “Cháu trai ta đẹp trai, còn có nhiều chỗ dựa, giàu có, chung tình, ngươi có thể suy xét xem”.

Chung tình?

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhị Nha, nét mặt Nhị Nha không chút thay đổi, vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Bạch: “…”

Lúc này, dường như Nhị Nha cảm nhận được điều gì đó, cô bé chợt cau mày, dẫn theo Tiểu Bạch rời khỏi Tiểu Tháp.

Đạo Cổ Thụ kia cũng chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Đến rồi”.

Ở bên ngoài.

Trong tinh không có vô số cường giả kéo đến, người yếu nhất cũng có cảnh giới Nhân Đạo, những khí thế càn quét khắp vũ trụ tinh không như thuỷ triều.

Lúc này, cảnh giới Nhân Đạo đông như kiến.

Nền văn minh Sâm Lâm!

Oai phong trở về!

Ước chiến nền văn minh!
Chương 1515: Nền văn minh chỉ có một kẻ mạnh

Người dẫn đầu chính là Minh Quân kia.

Hai bên trái phải của ông ta có bảy cường giả chín phần thần tính, mà sau ông ta còn có hơn mười nghìn cường giả cảnh giới Thần Đạo.

Nền văn minh Sâm Lâm!

Ở bên dưới, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, nét mặt vô cùng bình tĩnh.

Tiểu Bạch trên vai cô bé cũng thế, thi thoảng liếm kẹo hồ lô.

Còn sắc mặt Thần Kỳ thì cực kỳ nặng nề.

Đội hình của nền văn minh Sâm Lâm đã hoàn toàn áp đảo vũ trụ Quan Huyên rồi, vì trước mắt ở vũ trụ Quan Huyên vẫn có rất ít cường giả cảnh giới Thần Đạo, càng không nói tới cường giả cảnh giới Thần Đạo chín phần thần tính.

Đánh kiểu gì đây?

Thần Kỳ quay đầu nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch bên cạnh, khi thấy hai người không hề có vẻ sợ hãi thì cô ấy lắc đầu cười khẽ.

Hai người này đúng là không sợ trời không sợ đất!

Minh Quân ở chân trời nhìn chằm chằm Nhị Nha bên dưới: “Diệp Quân đâu?’

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Đang tu luyện, các ngươi đợi một lát”.

Minh Quân híp mắt, cảm giác lạnh lẽo thoáng chốc bao phủ khắp xung quanh: “Hôm nay là ngày hẹn giao chiến mà ngươi lại bảo chúng ta đợi?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ông già, ta chỉ vì tốt cho ông thôi, đợi một lát cũng có nghĩa là sống lâu hơn một chút, nếu không lát nữa thánh đồ sát kia mà đến thì, chậc chậc…”

“Ngông cuồng!”

Lúc này, một ông lão khoác áo choàng bên cạnh Minh Quân chậm rãi bước lên, âm thanh vang như sấm, một lực lượng đáng sợ thoáng chốc kéo đến chèn ép Nhị Nha.

Chín phần thần tính!

Nhị Nha nâng tay đánh ra một quyền!

Ầm!

Sức mạnh ông lão đánh ra thoáng chốc biến mất.

Thấy hình ảnh này, ông lão khoác áo choàng cười châm chọc: “Cũng có chút bản lĩnh đấy”.

Dứt lời, ông ta tiến lên một bước, giẫm nhẹ chân phải.

Ầm!

Vũ trụ tinh không như bị động đất, lập tức nứt ra, một sức mạnh kỳ lạ bay ra từ trong thời không bị nứt, lao thẳng đến chỗ Nhị Nha.

Nét mặt Nhị Nha không chút cảm xúc, cô bé lại đánh tới một phát.

Vừa đơn giản vừa bạo lực.

Thiên địa vỡ tan tành, một sức mạnh kinh khủng khiến ông lão đó liên tục lùi lại.

Thấy thế, mấy cường giả của nền văn minh Sâm Lâm đang có mặt đều tỏ vẻ kinh ngạc, bọn họ không ngờ cô bé trông có vẻ vô hại trước mặt lại có sức mạnh đáng sợ như thế.

Minh Quân cũng hơi ngạc nhiên, ông ta quan sát Nhị Nha, đang định lên tiếng thì ông lão khoác áo choàng đột nhiên quát to một tiếng, lao thẳng về phía Nhị Nha.

Động tác này khiến tinh hà trở nên sôi trào và bốc cháy.

Rõ ràng là nghiêm túc giao thủ rồi.

Mấy cường giả của nền văn minh Sâm Lâm ở xung quanh vội vàng lùi lại né tránh.

Thấy ông lão xông tới, Nhị Nha cất kẹo hồ lô đi, cô bé giẫm chân phải biến thành một tia hắc quang bay lên cao.

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Một tiếng nổ như sấm chớp vang lên, sau đó một cơn sóng xung kích lực lượng đáng sợ thoáng chốc lan ra xung quanh, toàn bộ vũ trụ tinh hà hoàn toàn sụp đổ.

Ông lão khoác áo choàng kia lùi lại mấy chục nghìn trượng, nhưng Nhị Nha lại không lùi dù chỉ là một bước.

Áp đảo!

Thấy cảnh này, các cường giả của nền văn minh Sâm Lâm đều sa sầm mặt.

Sắc mặt Minh Quân cũng hơi nặng nề.

Không thể xem thường thực lực của yêu thú đến từ nền văn minh Quan Huyên trước mắt được!

Thần Kỳ cũng hơi kinh ngạc, cô ấy phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của Nhị Nha rồi. Nhưng dù thực lực của Nhị Nha có mạnh như thế thì cũng không thể chống lại nền văn minh Sâm Lâm được, có lẽ Nhị Nha cô nương cũng hiểu được điều này…

Dù Nhị Nha cô nương này có vẻ tuỳ tiện nhưng lại không hề ngu ngốc, cô bé bình tĩnh như thế là vì…

Người đàn ông áo xanh!

Người phụ nữ váy trắng!

Thần Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, cô ấy thật sự vô cùng chờ mong.

Sau khi ông lão khoác áo choàng dừng lại, áo choàng của ông ta nổ tung, để lộ khuôn mặt gầy như xác khô, lúc này, khuôn mặt ông ta vô cùng dữ tợn.

Ông ta không ngờ mình lại bị áp đảo bởi một cô bé, hơn nữa còn trước nhiều tộc nhân như thế.

Không thể chịu được!

Ông lão đột nhiên quát lên, ông ta chắp hai tay, một tia thần quang bắn ra từ trong cơ thể ông ta, sau đó biến thành một tượng thần vạn trượng.

Tượng thần vừa xuất hiện, một khí thế cổ xưa đã bao phủ toàn bộ vũ trụ tinh không, những uy áp chèn ép lên mọi thứ.

Ông lão khoác áo choàng nhìn Nhị Nha với vẻ phẫn nộ, ông ta đánh tới một quyền, tượng thần sau lưng ông ta chợt cúi xuống đấm một phát về phía Nhị Nha, tinh hà nơi cú đấm đi qua đều bị đánh tan.

Người xung quanh sợ hãi vội vàng lùi về sau, rời khỏi khu vực ban đầu.

Nhìn thấy cú đấm đáng sợ này, Nhị Nha vẫn không hề lùi bước mà còn xông lên, đánh một phát về phía đó.

Vẫn đối đầu trực diện!

Ầm!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Nhị Nha đánh tan cú đấm kia, sau đó, cô bé lao thẳng về phía tượng thần, trong nháy mắt, cô bé đã va vào tượng thần.

Dù trước tượng thần, Nhị Nha trông nhỏ bé tựa như một hạt bụi, nhưng lúc cô bé va vào, tượng thần kia ầm ầm vỡ tan, biến thành mảnh vỡ tán loạn khắp nơi, ông lão khoác áo choàng kia như bị sét đánh, sắc mặt trở nên u ám, liên tục lùi lại.

Nhị Nha tung người nhảy lên, đấm một phát về phía ông lão.

Thấy động tác của cô bé, ông lão thầm thấy hoảng hốt, bây giờ ông ta phải ngăn cản cú đấm này như thế nào đây?

Vào thời khắc mấu chốt, Minh Quân kia đột nhiên biến mất.

Ầm!

Một sức mạnh đáng sợ ngăn cản Nhị Nha!

Trong mắt Nhị Nha lộ vẻ dữ tợn, lại đấm tới một phát nữa.

Oanh!

Minh Quân kia cũng bị cú đấm này của Nhị Nha làm cho liên tục lùi lại.

Thấy cảnh này, sắc mặt cường giả của nền văn minh Sâm Lâm ở xung quanh trở nên nặng nề, dù Minh Quân chỉ là cường giả chín phần thần tính nhưng ông ta là cường giả chân chính, vậy mà cường giả như thế lại rơi vào thế yếu trước mặt cô bé này.

Không ngờ nền văn minh Quan Huyên này lại có cường giả như thế?

Cả đám cường giả của nền văn minh Sâm Lâm đều hơi bất ngờ.

Bọn họ cứ nghĩ nền văn minh Quan Huyên còn không phải nền văn minh cấp một, vì toàn bộ nền văn minh còn không có một cường giả cảnh giới Thần Đạo chín phần thần tính.

Còn nền văn minh Sâm Lâm là nền văn minh vũ trụ cấp ba!

Nền văn minh Quan Huyên lấy gì đấu với nền văn minh Sâm Lâm?

Mà lúc này bọn họ lại thấy khá bất ngờ, vì bọn họ không ngờ nền văn minh của vũ trụ Quan Huyên này lại có một người mạnh như thế.

Lúc này, một ông lão của nền văn minh Sâm Lâm cất lời: “Một nền văn minh chỉ có một kẻ mạnh thì có gì bất ngờ?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom