• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hậu duệ đại sư (3 Viewers)

  • Phần 4

13

Sau khi bữa tiệc kết thúc, những người còn lại trong Giang gia vội vã quay lại.

Giang đại thiếu gia dẫn theo vợ và một cặp con gái sinh đôi vô cùng đáng yêu, anh vừa bước vào cửa đã nhìn Chủ tịch Giang với vẻ không hài lòng.

"Bố, tại sao bố lại giống mẹ, làm điều kì lạ …"

Chủ tịch Giang: "Câm miệng!"

Bây giờ đã là 8:30 tối.

Canh Hợi là từ 9:00 đến 11:00 tối. Sự chiến tranh lẫn nhau giữa hai Tuyệt sát là việc chiến đấu để giành chiến thắng, chính tại thời điểm này, hai Tuyệt sát đang tranh giành sự sống với nhau.

Tôi lấy bút chu sa trong túi ra và chấm chu sa lên cổ tay của từng người trong Giang gia. Chu sa được dùng để xua đuổi tà ma, nếu như cơ thể bị Tuyệt Sát chạm vào thì ít nhất sau khi Tuyệt Sát lắng xuống thì cơ thể sẽ không quá đau.

"Chú ý cổ tay của các ngươi, nếu như nét chu sa trên cổ tay biến mất thì người đó sẽ bị giết. Mọi người có thể tự do đi lại ở tầng một, gặp nguy hiểm thì hét lên."

Một phút sau, tôi đang ngồi trên ghế sô pha, người nhà Giang ở khắp mọi nơi. Giang phu nhân ở bên trái tôi, Giang đại thiếu phu nhân ôm cánh tay phải của tôi, hai đứa song sinh mỗi người ôm lấy đùi tôi, Giang Khả Khả chen vào giữa hai đầu gối của tôi, Giang Hạo Ngôn đứng phía sau ôm lấy cổ tôi.

Giang chủ tịch và Giang đại thiếu ngồi trên ghế sofa và nhìn tôi.

Tôi bất lực trợn tròn mắt.

"Kiểu này sao dụ Tuyệt Sát ra ngoài được? Mọi người tản ra quanh nhà, mười phút một lần tập trung ở phòng khách."

Bởi vì Giang đại thiếu bạo dạn hoặc cũng có thể đối với chuyện này anh ta vẫn luôn có thái độ hoài nghi. Anh ta là người đầu tiên đứng lên nói muốn đi vệ sinh.

Từ lúc đi đến bây giờ đã hơn mười phút. Tôi liếc nhìn đồng hồ và định đi tìm anh ta thì Giang đại thiếu gia đã quay lại một mình với đôi mắt vô hồn và nụ cười kỳ lạ.

Anh ấy đi đến ghế sofa và ngồi xuống và nói muốn cho Giang Hạo Ngôn xem một cái gì đó, Giang Hạo Ngôn nghiêng người để xem, đột nhiên quay đầu lại và ra hiệu với tôi.

Tôi liếc nhìn cánh tay của Giang đại thiếu, nó vô cùng sạch sẽ và nốt ruồi chu sa trên cổ tay anh ấy đã biến mất.

14

Mọi người thở hổn hển và co rúm lại phía sau tôi.

Tôi lấy chiếc kính chiếu yêu từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Giang đại thiếu. Anh ta vươn tay lấy chiếc kính và đưa tay duỗi thẳng tóc.

"Chắc chắn rồi, tôi rất đẹp trai, nhưng stylist Hàn Quốc này thì rất lạ."

Tôi: ……

Mọi người la hét chạy ra ngoài còn tôi thì bất lực thở dài.

"Đừng chạy, hắn không phải."

"Thế còn nốt ruồi chu sa trên cổ tay của anh tôi thì sao?"

Giang đại thiếu gia đặt gương xuống.

"Ồ, tôi vừa mới đi vệ sinh rửa tay xong, nó liền biến mất rồi."

"Anh, anh làm gì vậy? Oan hồn rất đáng sợ, anh có biết không?"

Giang Hạo Ngôn bất mãn siết chặt, đi tới giật lấy chiếc gương trong tay anh Giang, anh Giang vừa mới rửa tay, tay vẫn còn ướt, Giang Hạo Ngôn cố gắng chụp lấy nó, nhưng anh ta né được theo bản năng khiến nó rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, một tiếng: “Meooooo” vang lên sau đó là một tiếng "bang", tất cả đèn đều tắt ngay lập tức, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Mọi người vừa la hét vừa chạy xung quanh sau đó một cái gì đó đã bị đổ.

May mắn thay, tôi đã chuẩn bị từ trước và lấy trong túi ra một chiếc đèn pin mà tôi đã mua trên Internet, đó là một chiếc đèn pin ngoài trời với ánh sáng mạnh và rất sáng. Khi tôi bật nó lên, nó giống như một khẩu pháo laze được bắn ra, một nửa căn phòng sáng như ban ngày.

Tôi quay lại sau lưng thấy Giang Hạo Ngôn chỉ đứng sau lưng tôi, anh ấy kéo khóe miệng về phía tôi và cười một cách cứng ngắc. Đúng là với một nam sinh, dưới ánh đèn sợi đốt, người bình thường sẽ cảm thấy quỷ dị, nhưng anh ấy vẫn đẹp trai như ngày nào.

Tôi cũng cười với anh ta, sau đó lấy từ trong túi ra một xâu tiền đồng Ngũ Đế, dùng tốc độ cực nhanh nhét thẳng vào miệng Giang Hạo Ngôn.

Giang Hạo Ngôn ngay lập tức che miệng và phát ra một tiếng hét quỷ dị mà không phải của con người. Hắn quay người muốn chạy, tôi đuổi kịp hắn, đá Giang Hạo Ngôn xuống đất, tôi quỳ một chân đè lên lưng hắn, lấy ra một cuộn dây thừng màu đỏ trói hắn lại ngay ngắn.

“Ai đó giúp tôi khiêng anh ấy đến cái bục tròn của cầu thang với.”

Người nhà họ Giang vốn đã sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, họ thấy Giang Hạo Ngôn bị trói bằng một sợi dây thừng màu đỏ, từ nơi dây thừng chạm vào da có khí đen bay ra. Khuôn mặt của Giang Hạo Ngôn vặn vẹo, anh tata gầm lên một tiếng dữ dội.

"Mấy người làm cái gì vậy, mau tới giúp tôi a!"


15

Sau khi mọi người cùng nhau nâng Giang Hạo Ngôn lên bục tròn, tôi ngồi bên cạnh anh ta, niệm chú xua đuổi tà ác và lập trận pháp để ngăn chặn tà ác.

Sau một thời gian, tà linh trên người Giang Hạo Ngôn dần dần biến mất, và tôi thậm chí không cần sử dụng những vũ khí ma thuật khác mà tôi đã chuẩn bị.

Thật kỳ lạ khi hai Tuyệt Sát lại chỉ mạnh như vậy.

Nên có một cái khác trong nhà.

Nhưng tôi đợi cả đêm cũng không thấy bóng dáng của một Tuyệt Sát nào khác, khi trời sáng, tôi cầm la bàn quay quanh nhà thì thấy tà khí đã tiêu tan gần hết.

Tôi nói với Giang gia rằng nếu họ muốn phá vỡ hoàn toàn trận pháp, họ phải tìm tất cả số tiền còn lại trước đó. Còn mười sáu cái nữa, tám cái trong số đó được gắn vào các trụ, tôi sẽ lần lượt chỉ ra vị trí của những cái còn lại và bục tròn của cầu thang phải được tháo dỡ.

"Có hai người ngã xuống chết trong căn phòng này. Người chết là Thẩm Nguyệt tuổi khỉ, đi tìm hiểu đi. Sau khi tìm ra danh tính của họ, hãy đi thắp hương trước mộ người đó và cho họ một cái gì đó."

Tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, nhưng Giang chủ tịch nhìn tôi như một vị thần.

"Sư phụ, ngài nhìn xem, cái kính chiếu yêu là bị con trai của tôi đánh vỡ, cái kia cái gương giá bao nhiêu?"

Tôi giơ hai ngón tay ra, hai mươi tệ, tôi mua trên Pindoudou.

"Được, hai triệu, cộng thêm tiền công của Đại sư, tôi sẽ gộp năm triệu vào thẻ của ngài."

Giang gia cảm ơn tôi sau đó tiễn tôi ra ngoài, nhưng tôi vẫn nghĩ về việc Tuyệt Sát đã mất tích trong đầu.

Linh hồn Tuyệt Sát không thể rời khỏi Giang gia trong trận pháp phong ấn linh hồn, trừ khi ai đó có một tâm địa xấu xa khác trên người và để nó lợi dụng. Nhưng hôm đó có rất nhiều sinh viên đến dự tiệc, làm thế nào để tìm thấy họ?

Mãi mê suy nghĩ về vấn đề đó nên thậm chí tôi còn bỏ cả bữa tối.

Sáng ngày hôm sau, tôi đã nhận được 5 triệu từ Giang gia. Như thường lệ, tôi gửi tiết kiệm 4,995 triệu, giữ lại 5.000 nhân dân tệ và mua cho mình một đôi dép quai hậu 108 nhân dân tệ.

Sau khi trở lại trường học, tôi tìm thấy những tin đồn trong trường, trên đường từ nhà ăn đến ký túc xá, tôi đã nghe ít nhất tám phiên bản.

Người ta nói rằng tôi đã giả làm thầy bói để được gần Giang Hạo Ngôn, nhưng Giang gia chủ đã nhìn ra điều đó và đuổi tôi ra ngoài. Người ta cũng nói, thực ra tôi cũng có chút tài giỏi, nhưng bói toán chỉ đứng thứ hai, tôi là loại môi giới có thực lực, lang thang trong đám doanh nhân giàu có để làm mai mối, tương tự như sư phụ Vương Lâm.

Tôi cũng biết rằng tất cả đều bắt nguồn từ Lâu Thiến Thiến.


16

"Thật nực cười, xem bói? Phong thủy? Hahaha, cô ta làm sao nghĩ ra được hay vậy?"

Lâu Thiến Thiến đang ngồi trên ghế, vừa trò chuyện với bạn cùng phòng vừa ăn bánh.

Lăng Linh liếc nhìn cô ta lo lắng.

"Thiến Thiến, em không sao chứ, em ăn cả một cái bánh ngọt sáu inch rồi...đừng ăn—"

Lâu Thiến Thiến rất gầy và bình thường ăn uống rất hạn chế, thậm chí cô ấy còn phải chia nửa quả táo cho người khác, chỉ để lại một nữa cho mình, hôm nay ăn bánh như thế này quả là điều không thể tưởng tượng được.

Tôi đi ra phía sau sờ sờ gáy của cô ta, quả nhiên xúc cảm lạnh lẽo, dưới da có hắc khí bơi lội, trong nháy mắt liền biến mất.

Đã tìm thấy Tuyệt Sát.

Lâu Thiến Thiến giận dữ đánh vào tôi.

“ Kiều Mặc Vũ, cô làm gì vậy! "

Sau khi bị Tuyệt Sát chiếm hữu, cơ thể yếu ớt và cần rất nhiều thức ăn để hồi phục.

Lâu Thiến Thiến hẳn là có tâm địa xấu xa trên người, Tuyệt Sát rời khỏi nhà họ Giang ngày hôm qua thông qua cô ta và bây giờ nó đang ở một nơi khác.

Hai ác linh cùng nhau tu luyện, cùng chung sống, tôi đem Tuyệt Sát của Giang gia mang đi, hiện tại cái này đáng lẽ phải chịu không ít thương tổn, trong thời gian ngắn không thể giết người, nhưng vẫn có thể làm ra chuyện ảnh hưởng vô cùng lớn.

"Lâu Thiến Thiến, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, chúng ta là bạn học, nếu như cô cầu xin tôi, tôi có thể cân nhắc đến nhà cô trừ tà."

Như thể nghe thấy một trò đùa lớn, Lâu Thiến Thiến bật cười một cách cường điệu.

"Ha ha ha, Kiều Mặc Vũ, cô có phải là người cuồng tiền không? Hay là cô nghiện giả vờ làm Đại sư?"

Nói xong cô ta cong môi tỏ vẻ ghê tởm, vặn eo một phen muốn bóp chết tôi.

"Sao, cô không thể kiếm tiền từ Giang gia được nữa nên là nghĩ đến tôi sao? Tôi biết mà, chú Giang làm sao có thể tin những lời của một người như cô."

Lâu Thiến Thiến lại chế nhạo tôi và Lăng Linh cũng làm theo.

Tôi phớt lờ họ, Giang Hạo Ngôn gọi cho tôi và rủ tôi ra ngoài ăn tối.

Nhà họ Giang xứng danh là người giàu có nhất vùng, công việc điều tra thuộc hàng đỉnh cao.

Giang Hạo Ngôn nói với tôi rằng khi ngôi nhà đang được xây dựng, hai công nhân đã cãi nhau và ngã khỏi giàn giáo.

Khu vực này chủ yếu là những ngôi nhà sang trọng, sẽ không bán được nếu có người chết, vì vậy nhà đầu tư đã cố gắng che đậy sự việc và vội vàng bán lỗ.

Một người mất được bồi thường 800.000 nhân dân tệ, đây không phải là số tiền nhỏ, nhưng so với giá nhà hơn 100.000 nhân dân tệ mỗi mét vuông thì có vẻ rất nhỏ. Gia đình của một trong những công nhân đã chết không thể chấp nhận mức giá đó và tỏ ra bất bình với chủ đầu tư.

Tổ tiên của họ là những cao thủ mà Lỗ Ban khó khăn mới mời về, họ cũng biết một số trận đồ, nghe nói ngôi nhà này là do chủ đầu tư dành riêng cho họ nên đã đặc biệt bố trí trận pháp trấn áp linh hồn, có ý định hãm hại gia đình chủ đầu tư.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom