• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hào môn đích thê thất thân (1 Viewer)

  • Chương 17: Trò chuyện với nhau

Edit: Mô Mô


"Công tử nhà các ngươi là ai?" Dư Xuân Thảo nói.



Gã sai vặt liền nở nụ cười hiền hòa: "Tiểu nhân là tiểu tư của Văn Uyên Các đại học sĩ Mẫn Thuần, Mẫn Lục gia, tên là Phiến Họa."



Trình Vân Châu ngạc nhiên.



Không phải Mẫn Lục công tử- vị hôn phu của nàng hay sao, sao đột nhiên tìm tới cửa? Đúng lúc nàng còn sững sờ thì Phiến Họa đã nói tiếp: "Tứ tiểu thư, công tử nhà nô tài đang ngồi ở nhã gian trong Thanh Phong Lâu, mờ ngài và Bát công tử cùng đi."



Lúc này Trình Hãn Trì cũng nghe ra được, hắn đẩy tỷ tỷ một cái, lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, là tỷ phu tương lai của đệ đúng không? Đệ sớm nghe nói Mẫn Lục công tử tài hoa hơn người, thơ ca hay văn chương làm ra đều được các tiên sinh trong viện của đệ tôn sùng, mà người này nghe nói rất hoàn hảo, đệ rất muốn gặp thử một lần." Trình Hãn Trì nói tới đây thì thấy Trình Vân Châu chậm chạp không có phản ứng, liền đẩy nàng một cái: "Tỷ tỷ, tỷ có nghe không?"



Trình Vân Châu vẫn đang suy nghĩ tới cọc hôn sự này, nàng không còn hoàn bích sao có thể gả qua được? Cũng đã sớm suy nghĩ tìm một cơ hội từ chối mối hôn sự với Mẫn gia... không nghĩ tới Mẫn Lục công tử đã tìm tới cửa, vì vậy hôm nay liền quyết định nói rõ mọi chuyện. Sau khi ra quyết định, Trình Vân Châu liền nói với Phiến Họa: "Ngươi đi trước dẫn đường đi."



Đoàn người theo Phiến Họa vào Thanh Phong Lâu, nơi này rất nhiều khách là nữ nhân, trái lại khi Trình Vân Châu vào không quá đặc thù gì, chờ đi thêm ba lầu thì tới khúc quanh, nói đó có một nhã gian tên Thủy Vân, Phiến Họa nói: "Trình Tứ tiểu thư, Bát công tử, chính là chỗ này." Nói xong thì hô to với người bên trong: "Công tử, khách đã tới."



Rất nhanh, cửa chính đã bị một tiểu nha hoàn đẩy ra, khom người đón đoàn người Trình Vân Châu đi vào.



Đây là lần đầu tiên Trình Vân Châu thấy Mẫn Mặc Trần, cho tới rất lâu về sau nàng cũng không thể nào quên được.., chỉ thấy sau chấn song có một nam tử trẻ tuổi gầy gò đang đứng, bởi vì ngược sáng nên khó khăn lắm mới thấy được đường nét khuôn mặt, chỉ thấy phong thái của người này phiêu dật, trăng thanh gió mát, khi hắn xoay người cười với Trình Vân Châu một cái, chỉ cảm thấy mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian cũng không bằng nụ cười của hắn, nụ cười sạch sẽ, sáng ngời như nước suối quý nhất trên đời, vừa linh động lại lấp lánh rực rỡ.



"Trình Tứ tiểu thư, Bát công tử, mời ngồi." Mẫn Mặc Trần mỉm cười, nói.



Lúc này Trình Vân Châu mới hồi phục tinh thần, thầm mắng vừa rồi bản thân nhìn người này quá nhập thần, quả thực không nên..., chẳng qua nàng không hề nghĩ tới, vị hôn phu của nàng lại là nam nhân đẹp như vậy, chẳng trách lúc trước phụ thân không để ý tới chuyện hắn bệnh tật, mạnh mẽ định hôn cho nàng.



"Mẫn lục công tử, mời ngồi." Trình Vân Châu đáp lễ.



Mấy người khách khí ngồi xuống, chỉ một lúc sau tiểu nha hoàn đã bừng trà tới, Mẫn Mặc Trần vẫy tay để tiểu nha hoàn đi ra, đích thân cầm lấy bình trà châm trà cho Trình Vân Châu.



Trình Vân Châu có hơi hoảng sợ nói: "Mẫn Lục công tử, ngươi đừng khách khí như vậy?"



Mẫn Mặc Trần nói: "Cô nương khinh trà ta châm sao?" Hắn vừa nói xong thì đừng nói là Trình Vân Châu, ngay cả Phiến Họa và tiểu nha hoàn Cầm Ngọc cũng không khỏi kinh ngạc, phải biết Mẫn Mặc Trần là người ngạo nghễ như thế nào, sao lại tự tay châm trà?



Trình Hãn Trì nghe vậy thì cao hứng, hắn sớm nghe nói người này có hơi cao ngạo, còn lo lắng tỷ tỷ gả qua bị khi dễ, nhưng bây giờ thấy người này khách khí như vậy, bộ dạng lại tuấn tú, không câu nệ tiểu tiết dĩ nhiên là rất thích, không tự chủ thân mật gọi: "Mẫn Lục công tử, ta đã sớm nghe tới đại danh của ngươi, bài thơ Xuân của ngươi ta rất thích."



Mẫn Mặc Trần cười một tiếng, nói: "Đó là tiện tay viết thôi."



"Thơ vậy sao tùy tiện viết ra được, nghe nói Mẫn Lục công tử là người tự do phóng khóang, không dính bụi trần. Đừng nói là ta, ngay cả tiên sinh của ta cũng rất thích. Ta nghe nói Mẫn Lục công tử theo học tiên sinh Trương Hà Trực đúng không?" Trình Hãn Trì hưng phấn hỏi.



"Làm sao, ngươi nhận thức y à?" Mẫn Mặc Trần hỏi xong thì liếc mắt nhìn Trình Vân Châu đoan trang ngồi đối diện, thấy nàng bưng ly trà lên uống, dung nhan sinh đẹp tuyệt luân, mi mắt như họa, lại nghĩ tới hành động trả đũa của nàng ngày đó, trong lòng không nhịn được động tâm, vừa muốn hỏi han lại sợ đường đột, nhẫn nại đáp lời Trình Hãn Trì.



"Đâu chỉ biết thôi đâu, lúc còn nhỏ ta từng gặp ông ấy một hai lần, đáng tiếc ta quá ngu dốt, thiên tự lại không tốt, không thể làm môn họ được." Lúc gia cảnh nhà họ vẫn còn tốt, Trình Hãn Trì từng theo học đại nho Trương Hà Trực, mà người này lại là sư phó của Mẫn Mặc Trần nên hai người liền trò chuyện, chẳng mấy chốc đã quen thuộc hơn.



Trình Vân Châu lòng mang tâm sự nặng nề, nàng không biết nên mở miệng từ hôn như nào, chẳng lẽ phải nói rõ nàng đã sớm không còn hoàn bích?



Trình Hãn Trì cực kì hưng phấn, bất tri bất giác đã trò chuyện hơn nửa canh giờ, sắp tới buổi trưa, bụng cũng bắt đầu đánh trống.



Mẫn Mặc Trần nói: "Chúng ta vừa ăn vừa nói đi." Sau đó mỉm cười nói với Trình Vân Châu: "Vân Châu tiểu thư, nàng đặc biệt thích ăn gì không?"



"Không có, ngài là chủ, chọn thế nào thì khách thế đấy, mọi chuyện công tử cứ tự quyết định đi." Trình Vân Châu bừng tỉnh, ánh mắt ôn nhu của Mẫn Mặc Trần khiến nàng cảm thấy ấm áp trong lòng, khác hẳn với ánh mắt lúc nào cũng mang theo vẻ châm chọc của Thư Cẩn Nam, cũng là lần đầu tiên Trình Vân Châu biết được, hóa ra ánh mắt của một nam nhân cũng có thể khiến người xem cảm thấy vui thích như thế.



"Tỷ tỷ thích ăn đồ ngọt, Mặc Trần huynh, huynh có thể gọi chút đồ ngọt cho tỷ ấy." Trình Hãn Trì xen vào, sợ Mẫn Mặc Trần không rõ, còn giải thích thêm: "Nương ta nói tỷ tỷ lúc nhỏ một ngày có thể ăn hết một hộp bánh tơ đường."



Mẫn Mặc Trần lộ ra vẻ mặt hứng thú: "Khi nhỏ ta cũng rất thích ăn bánh tơ đường, đặc biệt là loại nhà họ Chung ở đầu hẻm đại dương bán buổi xế chiều."



"Huynh cũng thích ăn ở đó sao?" Lời của Mẫn Mặc Trần thành công gợi hứng thú của Trình Vân Châu, nàng nhớ ngày xủa nàng rất thích ăn món này ở quán nhà họ Chung, sau đó cứ cách mấy ngày cha lại mua cho nàng ăn.



"Có một lần Trình thúc mang một hộp tới cho ta, ông ấy nói không biết trẻ con thích ăn gì nhưng đây là món mà nàng thích nhất, nên đã nghĩ sở thích của hài tử đều như nhau. Ta ăn một lần liền thích, khi nhỏ ta thường phải uống thuốc, một lần uống xong đều ăn một miếng bánh tơ đường, cũng không thấy đắng nữa. Sau đó biết được nhà đó bán ngon liền năn nỉ mẫu thân mua cho. Nhà đó bán nhiều năm tới bây giờ vẫn bán." Mẫn Mặc Trần nói tới đây thì liếc nhìn Trình Vân Châu, ánh mắt cười như không cười, hào quang lấp lánh khiến người đối diện chói mắt.



Trình Vân Châu không nhịn được hơi tránh mặt, nàng cảm thấy ánh mắt của Mẫn Mặc Trần quá mức ôn nhu, khiến lòng nàng xao động không thôi: "Hóa ra là do cho ta đưa..."



Trình Hãn Trì thấy hai người hăng say trò chuyện, trong lòng cực kì vui vẻ. Hắn luôn lo lắng hôn sự của tỷ tỷ, sợ tỷ vì lo lắng cho cả nhà mà bị liên lụy tới hôn sự cả đời, nhưng cái bụng đói của hắn cực kì không chịu thua kém, đúng lúc nào ùng ục vang lên.



"Mặc Trần huynh, bụng ta đói quá, chúng ta gọi chút thức ăn rồi tán gẫu được không." Trình Hãn Trì giả bộ đáng thương.



Bộ dáng này của hắn khiến Mẫn Mặc Trần bật cười, trực giác mách bảo tiểu cữu tương lai này là một người thần kì, nên nói: "Phiến Họa, ngươi gọi tiểu nhị lên ghi thức ăn đi."



Phiến Họa đáp một tiếng, vội vã đẩy cửa ra ngoài. Vừa đi vừa nghĩ hắn ta đã đi theo Mẫn Mặc Trần bao nhiêu năm, rất ít thấy chủ tử mắt cao hơn đầu của mình lộ ra vẻ mặt ôn hòa với người khác, đặc biệt lại còn là với nữ tử như thế. Xem ra hắn càng phải cố gắng vỗ mông ngựa phu nhân tương lai mới được.



Khoảng một chung trà sau, Phiến Họa mới vội vã chạy vào, phía sau không có tiểu nhị theo sau, sắc mặt hắn ta tỏ ra hốt hoảng: "Công tử, không xong rồi."



"Có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?" Mẫn Mặc Trần cau mày nói.



Phiến Họa chạy tới, đúng thở hổn hển một lúc mới nói: "Tửu lầu này bị năm đội quân đốc phủ bao vây, họ nói trong này có nghịch đảng, không có một ai ra ngoài chứ đừng nói là gọi thức ăn. Có mấy người ồn ào đòi ra, một người tự nhận mình là quản sự của Nhạc An Quận chúa nhưng vẫn bị thế tử Minh quốc công phủ dẫn đầu một kiếm chém chét."



"Thế tử Minh quốc công phủ? Người ngươi nói là Thư Cẩn Nam sao?" Trình Vân Châu ngạc nhiên hỏi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom