• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hành trình phục hôn của mục tổng Full (3 Viewers)

  • Chap-123

Chương 123 Ông Cao chết




Lư Hàn Tuyết từ Ôn Thế biết rằng Uông Trữ Hạ sẽ kết hôn, dù giọng hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng cô hiểu rõ hắn buồn đến mức nào. Cô linh hoạt lái chủ đề theo hướng khác.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Thật ghen tị. Anh là đàn ông không hiểu đâu. Trong lòng mỗi cô gái đều có ước mơ được mặc váy cưới. Khi còn nhỏ, em cũng thường tưởng tượng lớn lên mặc váy cưới, chắc chắn rất xinh đẹp."



Giọng hồ hởi về chuyện xưa của Lư Hàn Tuyết như vẽ ra trong đầu Ôn Thế, cảnh tượng Uông Trữ Hạ mặc váy cưới. Dáng người nhỏ nhắn của cô rất hợp những kiểu dáng váy bồng bềnh.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lư Hàn Tuyết vẫn thì thầm bên tai. “Em sẽ đứng trước mặt người yêu em trong chiếc váy cưới xinh đẹp, để anh ấy nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của em."



Đúng vậy, mọi người đều nói khoảnh khắc phụ nữ khi mặc váy cưới là đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Từ đáy lòng Ôn Thế trào dâng một mong ước nhỏ thầm kín.



Hắn muốn nhìn thấy Uông Trữ Hạ hạnh phúc trong chiếc váy cưới, cho dù chiếc váy cưới đó không phải mặc cho hắn.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"A Tuyết!" Ôn Thế cắt ngang lời Lư Hàn Tuyết, giọng hối lỗi. “Anh sẽ quay về chậm vài ngày."



Lời nói đầu dây bên kia ngưng bặt, hơi thở phả ra dồn dập nạng nề hơn trước. Ôn Thể biết Lư Hàn Tuyết mong hẳn về từng ngày, cô nghe nói hắn đã đặt vé máy bay, liền cao hứng gọi điện thoại nói chuyện phiếm với hắn liên tục. Bây giờ hắn trì hoãn thời gian, chắc chắn cô sẽ không vui, có thể còn hiểu lầm.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một lúc lâu sau, giọng Lư Hàn Tuyết khá ngập ngừng hỏi. “Anh sẽ trở về chứ?” "Anh sẽ về!" Ôn Thế nhẹ giọng an ủi, "Anh đã hứa với em, anh sẽ thực hiện. Tin anh, được không?"



Giọng Lư Hàn Tuyết thoải mái hơn rất nhiều, cũng có thể cô chỉ đang giả vờ. "Em tin anh, em sẽ đợi anh ở đây." Sự kiên quyết trong giọng nói ngày càng rõ nét. "Không cần biết bao lâu, em vẫn đợi” Đọc truyện hay trên truyen88.net



Lư Hàn Tuyết nói ra lời từ đáy lòng, Ôn Thế cảm nhận được, hắn càng rõ trách nhiệm và áp lực rất lớn. Lần nữa hứa với cô. "Anh nhất định sẽ quay lại, để thực hiện ước mơ được mặc váy cưới của em."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến nước mắt giàn giựa trên mặt Lư Hàn Tuyết. Cô không lau nước mắt, mỉm cười gật đầu, dù biết hắn không nhìn thấy hành động này. “Được, em đợi anh!"



Lư Hàn Tuyết biết rằng trong lòng Ôn Thế, người hắn yêu nhất không bao giờ là cô. Nhưng không sao, chỉ cần hắn bằng lòng ở bên cạnh cô, cô yêu hắn là đủ.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tại Mục thị.



Chuyện của Phong Hành đè ép trong lòng Mục Anh Húc, hắn đã trừng phạt gã, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tưởng anh không được biết, cơn giận trong lòng vẫn không thể dập tắt.



Điều này ảnh hưởng đến tình cảm với Quách Thẩm Ngạn. Mục Anh Húc chờ đợi thái độ tự giác sửa sai của hắn, nhưng với một người không bao giờ giải thích với ng khác, không giỏi bộc lộ cảm xúc, anh đang đẩy tình bạn của hai người đi vào ngõ cụt.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Quách Thẩm Ngạn không biết chính xác Phong Hành suýt làm ra chuyện đồi bại nào, nên hắn không quá quan trọng việc này. Mấy ngày nay Mục Anh Húc chiến tranh lạnh, làm việc thì khắt khe, cố tình tạo thêm công việc cho hắn, thậm chí không phí thêm lời nào với hắn, trừ liên quan công việc cần thiết trong công ty.



Quách Thẩm Ngạn không nghĩ bản thân sai, hắn nghĩ Mục Anh Húc sai khi đặt công việc sau một phụ nữ.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thư ký Trần Hiên quan sát vẻ mặt bực bội của Mục Anh Húc sau khi Quách Thẩm Ngạn rời khỏi phòng, thận trọng hỏi. “Mục tổng, ngài vẫn còn giận anh Quách sao?"



“Anh nghĩ hắn đúng?"



Ánh mắt sắc bén của Mục Anh Húc quét qua, thư ký Trần Hiên làm sao dám nói lung tung. Trần Hiên không muốn nói giúp Quách Thẩm Ngạn, càng không muốn mọi người trong công ty biết chủ tịch và quản lý cấp cao đang mâu thuẫn. Nếu chỉ truyền trong nội bộ công ty thì không vấn đề, hắn sợ nếu cánh nhà báo biết nội bộ công ty lục đục mẫu thuẫn từ bên trong, sẽ trở nên rắc rối. Mục thị không cần thiết để lên đầu đề các trang báo mạng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Không nghe thấy đáp án của Trần Hiên, Mục Anh Húc tìm cớ trút giận trong người, lạnh lùng hỏi. “Bây giờ anh lớn gan đến mức không thèm trả lời câu hỏi của tôi?"



"Không phài!" Trần Hiên quen với tính tình giận cá chém thớt của ông chủ, hắn xoay chuyển đầu óc, tìm ra cách khắc phục phù hợp thấu đáo nhất. “Trên thực tế, xuất phát điểm của hai người khác nhau, tư tưởng khác nhau, nên cách nhìn nhận đánh giá vấn đề cũng khác nhau. Điều này không cần tốn sức tức giận." Đọc truyện hay trên truyen88.net





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Với kinh nghiệm nhiều năm dùng miệng lưỡi chinh chiến với đủ loại đàm phán hợp đồng ký kết, Trần Hiên phân tích khách quan. “Mục tổng, ngài có người yêu, có một cậu con trai, từng trải qua cuộc sống hôn nhân, với ngài đây là điều quan trọng. Nhưng anh Quách không sống trong một môi trường như vậy, hắn chưa từng trải nghiệm mùi vị gia đình sau khi bố mẹ mất, nên thứ mà hắn cho là quan trọng hoàn toàn khác ngài.”



Lông mày Mục Anh Húc cau chặt, nheo mắt nguy hiểm nhìn Trần Hiên. “Ý anh là, chúng tôi đều đúng?"



Thư ký Trần Hiên ngượng ngùng cười, cúi đầu nói. "Ý tôi là, lãnh đạo công ty không nên bất hòa.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Mặc dù Trần Hiên không thích Quách Thẩm Ngạn, nhưng nghĩ đến quá khứ của một sinh viên vừa ra trường phải chịu đựng, hắn sẽ không đổ thêm dầu vào lửa.



Mục Anh Húc phẩy tay cáu kỉnh. "Được rồi. Ra ngoài!”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trần Hiên cúi đầu, che giấu nụ cười hài lòng. Hắn hiểu ông chủ của mình sẽ không khiến nhân viên công ty thất vọng.



Về chuyện Phong Hành, Mục Anh Húc không chỉ đối phó với Quách Thẩm Ngạn, mà còn nhắm vào Cao gia, kẻ đứng sau toàn bộ sự việc.



Thời điểm Cao thị phá sản, Mục Anh Húc còn thương xót để lại đường lui cho Cao gia, nhà cửa và vài bất động sản nhỏ đều không động đến. Bây giờ Mục Anh Húc ra tay tàn nhẫn, anh vận dụng các mối quan hệ, khiến các bất động sản đều nằm trong diện quy hoạch, hoặc không có giá trị pháp lý, ngay cả biệt thự duy nhất cũng bị chiếm đoạt. Cao gia hoàn thoàn sụp đổ, thâm chí nơi ở cũng không còn, lời bịa đặt của ông Cao với Uông Trữ Hạ đã thành sự thật.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Cao Trữ Mộc có nhiều bạn bè, chắc chắn vẫn còn một hai người tốt bụng cho å vay tiền, nhưng khi biết ả đáng đối cho với Mục Anh Húc, mọi liên lạc đều tự động cắt đứt, gặp họ đã khó, chứ đừng nói đến vay tiền.



Ông Cao bị họ hàng từ chối giúp đỡ, Mục Anh Húc dồn ép đến mức tinh thần trở nên căng thẳng suy sụp, sức khỏe giảm sút kiệt quệ. Cảm giác cả xã hội tẩy chay, mọi thứ đều phản bội mình, ông Cao không còn thiết tha cuộc sống.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trước ngày Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ kết hôn một tuần, ông Cao uống nhiều thuốc ngủ tự tử. Cao Trữ Mộc phát hiện ra quá chậm, dù đưa ông vào bệnh viện cũng không cứu chữa được.



Ông Cao qua đời cùng Cao gia sụp đổ và đòn đánh trí mạng đến thần kinh chịu đựng của Cao Trữ Mộc.



Khi Uông Trữ Hạ nghe được tin tức thì Cao Trữ Mộc đã bí mật tổ chức xong đám tang đơn giản. LÁ không còn nhà, không có họ hàng bên cạnh, mọi thứ đều được xử lý nhanh gọn. Nguyên nhân chính cho việc này: ả muốn Uông Trữ Hạ sống trong áy náy suốt cuộc đời vì không thể đến dự đám tang của cha ruột. Chỉ cần Uông Trữ Hạ đau khổ, chuyện gì ả cũng làm. Đọc truyện hay trên truyen88.net



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Đúng như suy đoán của Cao Trự Mộc, Uông Trữ Hạ không có tình cảm với ông Cao, nhưng cô vẫn đau khổ, áy náy, liên tục khổ tâm, dằn vặt tự trách bản thân. Nếu không có cô, Cao gia có sa sút và phá sản như ngày hôm nay? Là cô gây ra, hay do Cao gia tự tạo nghiệt?



Cao Trữ Mộc luôn biết cách chọn đúng thời điểm để gây đau đớn cho người khác. Uông Trữ Hạ kết nối điện thoại, tiếng gào thét the thé vang lên.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Mày vừa lòng chưa? Bố đã chết vì sự ích lý của mày? Là mày đã ép buộc bố chết!!"



Uông Trữ Hạ vẫn còn day dứt trong lòng nên không lên tiếng, cô trầm mặc càng làm Cao Trữ Mộc được nước lấn tới. Ả xúc phạm nhục mạ cô không thương tiếc.



"Trong khi gia đình khốn đốn vì nợ nần, mày là con gái Cao gia nhưng lại sống vui vẻ bên cạnh kẻ thù. Uông Trữ Ha mày không phải con người! Mày là ác quỷ! Tại sao kẻ độc ác như mày không chết đi? Bố chết không nhắm mắt, ông ấy ra đi trong đau khổ vì chính đứa con gái mình yêu thương không hề đoái hoài đến ông. Mày phụ lòng thương yêu của bố và tao. Đồ ăn cháo đá bát.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Làm người càng nhẫn nhịn, người khác càng có cớ để trèo lên đầu mình ngồi. Cô càng dằn lòng xuống để tránh xung đột, cũng như không muốn động chạm đến người đã khuất, nhưng Cao Trữ Mộc không cho cô làm người lương thiện.



Uông Trữ Hạ cao giọng cắt ngang tiếng la hét của å. "Chị có tư cách gì chất vấn tôi? Chị nói tôi ép bố chết? Là ai hãm hại cuộc đời ai? Gài bẫy để Phong Hành chiếm đoạt tôi, bán tôi cho một gã đàn ông đã có gia đình, ép tôi làm con rối kiếm tiền cho các người. Là tôi hay là Cao gia các người bắt đầu trước?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ánh mắt Uông Trữ Hạ oán hận khi nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra vào đêm




1912673688.jpg



2061495994.jpg



1530549079.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom