• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hành trình phục hôn của mục tổng Full (5 Viewers)

  • Chap-111

Chương 111 Tin tức bị cấp dưới giấu giếm




Ôn Thế ngẩng đầu vượt qua mặt Mục Anh Húc, đẩy cửa phòng bệnh, bước vào đóng sầm cửa.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Giọng điệu Ôn Thế không tốt, nhưng Mục Anh Húc nhận ra hắn cho anh một cơ hội cuối cùng. Ôn Thế luôn đặt Uông Trữ Hạ lên mọi thứ của bản thân, bảo sao cô rất tin tưởng lời hắn.



Cuộc nói chuyện giữa hai người bị Uông Trữ nghe thấy. Cô thận trọng khỏi khi thấy khuôn mặt cáu kỉnh của Ôn Thế. “Hai người nói chuyện gì vậy?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không có gì.” Cho dù Uông Trữ Hạ có nghe được bao nhiêu đi chăng nữa, Ôn Thế không định nói. Hắn sắp đồ ăn vào tủ, động tác bình tĩnh không vui không buồn.



Hiểu hắn không muốn tiếp tục đề tài, Uông Trữ Hạ do dự giải thích. "...Thật ra, là em tự rời khỏi Mục Gia, không liên quan đến Mục Anh Húc."



"Em đang bênh vực anh ta?" Ôn Thế nhướn mày nhìn cô hiếu kỳ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Uông Trữ Hạ nhất thời không nói nên lời.



Ngừng một chút, Ôn Thể nói tiếp. "Anh nghĩ em sẽ hận anh ta.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lời nói của Ôn Thể khiến Uông Trữ Hạ trầm ngâm suy nghĩ, có nhiều thứ trong đầu không rõ ràng mạch lạc, chúng quẩn quanh và chồng chéo lên nhau. Cơn đau đầu lại đến làm cô dừng suy nghĩ, thở hắt ra, ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Ôn Thế.



"Em không nhớ những chuyện họ kể, không biết các điều họ nói là đúng hay sai. Rõ ràng mọi người đang kể chuyện quá khứ của em, nhưng em không có được cảm xúc qua các câu chuyện. Em như một người ngoài cuộc, lắng nghe câu chuyện của người khác."



Ôn Thế dừng việc sắp đồ ăn, buông tay im lặng nhìn cô.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Em nên ghét Mục Anh Húc? Nhưng em phải ghét anh ta vì điều gì? Trong trí nhớ và hiểu biết của em, chỉ tồn tại anh ta quan tâm đối tốt với em thế nào. Mọi người nói anh ta tiếp cận là để lợi dụng em, nhưng em chưa thấy bản thân bị lợi dụng, ít nhất đến thời điểm này, anh ta chưa làm hại em."



Uông Trữ Hạ rất muốn hận Mục Anh Húc, nhưng ghét, cô còn chưa làm được, lấy đâu ra cảm giác hận thù?





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Em nên tin ai?" Cô nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ.



"Em có thể tin anh." Ôn Thế dịu dàng trả lời. Hắn không cần tranh thủ, Uông Trữ Hạ vẫn luôn luôn đặt lòng tin nơi hắn.



"Em nghĩ đến tuương lai sau này chưa? Em dự định làm gì?" Ôn Thể không bắt ép cô trả lời, hắn nhìn thấu suy nghĩ của Uông Trữ Hạ, đưa cô trở về hiện thực.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhìn nụ cười gượng gạo cùng bờ vai xuôi xuống, Ôn Thế đến gần cô, cầm bàn tay xanh xao gầy hơn trước, thở dài đề nghị. “Em có muốn ra nước ngoài với anh không? Ít nhất bên đấy sẽ không có nhiều chuyện lộn xộn quấy nhiễu cuộc sống của em."



"Không cần đâu." Uông Trữ Hạ rút mạnh tay trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, cô biết bản thân phản ứng khá mạnh, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết từ chối. “Em tìm được công việc mới lương cao, chỗ ở ổn định, tuy không gần công ty nhưng thoải mái dễ chịu. Em hài lòng với cuộc sống hiện tại. Thế ca, anh biết em không muốn dựa vào người khác mà."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ngẩng đầu đối diện thẳng thắn với tầm mắt Ôn Thế, tự tin nói. “Em biết anh lo nghĩ cho em, nhưng em muốn tự lập."



Nhìn khuôn mặt tự tin của cô, Ôn Thế không nhịn được đưa tay xóa đầu cô. Không phải hắn không tin năng lực Uông Trữ Hạ, hắn đơn giản không muốn cô vất vả bon chen với cuộc sống.



Động tác xoa đầu như anh trai cưng chiều em gái làm Uông Trữ Hạ đỏ mặt xấu hổ, cô cúi đầu, khóe mắt tình cờ chạm vào vali hành lý để trong góc phòng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Anh xuống máy bay liền vội vã tới bệnh viện thăm em?”





Bàn tay đang xoa đầu khựng lại trước câu hỏi của cô, Ôn Thế gãi mũi không đáp.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ nhạy cảm phát hiện điểm khả nghi, cô vội vã thuyết phục. "Thế ca về nước lần này không cho dì biết đúng không? Hai ngày đều ở trong bệnh viện chăm sóc em, cũng mệt mỏi lắm rồi. Anh về nhà nghỉ ngơi đi, dì rất nhớ anh đấy."



“На На..."



"Em khỏe rồi mà." Uông Trữ Hạ cười trấn an ánh mắt lo lắng của hắn. “Em ngất vì không nghỉ ngơi tốt trong thời gian dài thôi. Ngủ hai ngày cũng đủ rồi, tự nhiên sức khỏe không vấn đề. Anh đừng để bị ốm, em lại phải chăm ngược lại anh.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ôn Thể biết cô giả bộ cười nói để không làm phiền người khác, hắn rất khổ sở trước sự khách sáo của cô. Nhưng hắn không làm cô thất vọng, ngoan ngoãn đồng ý. “Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh về qua nhà."



Cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi Uông Trữ Hạ tắt ngấm, tiếng thở dài uể oải vang lên trong phòng. "Cảm ơn anh! Em biết anh tốt với em, nhưng.. nếu anh không dính đến chuyện Cao gia thì tốt hơn. Mọi thứ quá lộn xộn rối ren. Em không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của anh.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ buồn rầu nghĩ đến Lư Hàn Tuyết, tiếng thở dài lần nữa thoát ra.



Ôn Thế đột ngột trở về Ôn gia, hắn không báo trước khiến bà Ôn choáng váng ngây người.



"A Thế?" Bà Ôn căng mắt nhìn kỹ, xác định đúng con trai, liền hồ hởi bước đến cầm tay hắn ân cần. “Sao con trở về? Điều trị đã hoàn tất sao? Không phải bác sĩ nói cần thêm thời gian hả? Tay con ổn chứ?”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Không để hắn đáp lời, bà Ôn ngó ra đằng sau tìm kiếm, nghi ngờ dấy lên trong mắt. “Sao có một mình con? A Tuyết đâu? Con bé không đi cùng con hả?"



"A Tuyết mới tìm được công việc, không thể xin nghỉ để về nước. Con có việc nên quay về trước." Ôn Thể trả lời qua loa. Tình yêu thương con trai của bà Ôn làm hắn không thể lạnh nhạt. Hắn không nhắc đến Uông Trữ Hạ, lý do vì cô mà bỏ lại Lư Hàn Tuyết nơi đất khách chỉ khiến bà Ôn càng chán ghét cô.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe thấy Lư Hàn Tuyết đã ổn định công việc, bà Ôn rất hài lòng, giọng nói không kém phần vui vẻ. “A Tuyết là cô gái tốt, vừa giỏi giang tháo vát, vừa thông minh tinh tế, con nên trân trọng. Cuộc đời mỗi con người, không phải ai cũng may mắn gặp được đối tượng hoàn hảo về mọi mặt đâu. Con đừng đánh mất nhân duyên của mình."



Ôn Thế xoay người kéo vali đến số pha ngồi xuống, không để bà Ôn nhìn thấy biểu cảm phản kháng trên mặt hắn. Bà Ôn đi theo sau, tiếp tục nói không ngừng.



“Có chuyện này cần phải nói rõ ràng với con. Trước khi hai đứa ra nước ngoài, A Tuyết có đến thuyết phục mẹ đừng can thiệp vào công việc yêu thích của con nữa. Để chữa lành tay cho con, A Tuyết sẵn sàng từ bỏ cuộc sống được gia đình bao bọc nuông chiều, cùng con sang nước ngoài bắt đầu lại từ đầu. Chỉ cần con yêu thương con bé, A Tuyết không bao giờ phản bội hay làm con đau khổ đâu."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Lời nhắc nhở của bà Ôn làm tay Ôn Thế cầm cốc nước thoáng run. Im lặng nhưng trong lòng hắn nổi sóng. Bà Ôn đã đúng về điểm này. Dù thích Lưu Hàn Tuyết hay không, hắn cũng không nên để cô thất vọng.



Ôn Thể nói với bà Ôn cũng chính là nói với bản thân. “Mẹ đừng lo. Con sẽ không để A Tuyết ở nước ngoài một mình đâu.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nụ cười hài lòng trên mặt bà Ôn vẫn không đẩy được bất an, bà thắc mắc câu hỏi quan trọng hơn. “Con gặp Uông Trữ Hạ chưa?"



Chút cắn rứt lương tâm vì nói dối làm hắn không dám nhìn thẳng bà Ôn. “Mẹ không thấy con về thẳng nhà sau khi xuống máy bay sao?"



Không ai hiểu con bằng lòng mẹ, lời nói dối của hắn nhanh chóng bị nhìn thấu, sắc mặc bà Ôn lạnh lùng, gay gắt hỏi. “Con đi gặp Uông Trữ Hạ, đúng không? Con đột ngột trở về là vì



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter



2002575533.jpg



1245838101.jpg



1798787743.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom