• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hành trình phục hôn của mục tổng Full (5 Viewers)

  • Chap-105

Chương 105 Vết thương của Cao Trữ Mộc




Những ngày sau đó, Uông Trữ Hạ bận rộn chăm sóc ông Cao và Cao Trữ Mộc trong bệnh viện.



Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!


Ông Cao bị thương ngoài da, và đau tim nhẹ do tức giận, nghỉ ngơi điều dưỡng theo lời bác sĩ khôi phục rất nhanh. Vết thương của Cao Trữ Mộc cần thời gian lâu hơn mới lành.



Nhìn thấy ông Cao tự mình đến phòng bệnh Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ vội vàng lấy ghế cho ông ngồi. “Bố, ngồi đi. Muốn sang thăm chị, sao không gọi con?”





Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ông Cao ngồi xuống, hài lòng với thái độ ân cần của cô. "Mấy ngày gần đây con vất vả rồi. Lại chưa ăn cơm đúng không? Xuống căn tin ăn cái gì đi. Ở đây có bố lo rồi."



"Không sao, con không đói” Uông Trữ Hạ cười bối rối, cô chưa quen xưng hô thân mật với người nhà.



"Con lại cãi lời, phải không?" Ông Cao cố tình giả bộ tức giận.



Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!


Theo lời kể của Cao Trữ Mộc, cô biết trước đây bản thân cãi lời gia đình khiến bố đau lòng giận dữ rất nhiều. Uông Trữ Hạ không muốn quá khứ lặp lại, đành ngoan ngoãn nghe lời. “Bố đừng giận. Con đi ăn ngay."



Cửa phòng bệnh khép lại, ông Cao liếc mắt nhìn Cao Trữ Mộc đang nhắm mắt trên giường, từ ái trên mặt biến mất nhanh chóng.





Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
"Được rồi, đừng giả vờ. Người cũng đi rồi, diễn cho ai xem”



Cao Trữ Mộc mở mắt, bên trong là vẻ tỉnh táo chứ không phải ánh mắt của người vừa tỉnh ngủ. “Con là bệnh nhân, bố không quan tâm con gái chút nào.”



Nhìn thấu vẻ bất mãn tủi thân của Cao Trữ Mộc, ông Cao tàn nhẫn vạch trần. "Con bé kia không đáng nhắc tới, bố lại không hiểu con gái mình?"



Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!


Cao Trữ Mộc cong môi cười, nhanh nhẹn ngồi dậy, vuốt gọn lại mái tóc rối. Động tác trôi chảy không giống người vừa trải qua cuộc phẫu thuật bị dao đâm.



"Bọn đòi nợ thuê vừa gọi điện muốn thanh toán nốt tiền thù lao. Bọn chúng nói việc con giấu túi máu trong người không có trong kế hoạch. Kẻ đâm trúng con bị ám ảnh tâm lý giết người đòi thêm tiền điều trị."





Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Cao Trữ Mộc hừ lạnh, khinh khỉnh nói. "Con không ngu đến mức dùng tính mạng mình để đặt cược. Ngay cả khi đây là hành động bắt buộc, con phải biết chọn cách đạt được mục tiêu của mình mà không làm tổn thương bản thân. Bố bảo bọn chúng đừng hòng moi thêm xu nào. Con chưa xử tội gã râu quai nón dám tát con."



Ông Cao tin tưởng quyết định của con gái, hỏi sang chuyện quan trọng. “Con nghĩ kế hoạch lần này lấy được thiện cảm và tin tưởng của Uông Trữ Hạ chứ?"



“Bố yên tâm. Con nhỏ đó ngu lắm. Uông Trữ Hạ là người giàu tình cảm, bề ngoài trông mạnh mẽ, nhưng bản chất bên trong thiện lương và yếu đuối. Chỉ bằng việc con dùng thân mình bảo vệ cô ta, ân cứu mạng sẽ đeo đẳng suốt trong tâm trí cô ta thôi. Bố không thấy cả ngày cô ta túc trực trước giường bệnh, nghe theo mọi yêu cầu của con hả?”



Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!


Cao Trữ Mộc hiểu rõ con người Uông Trữ Hạ, tự tin đã nắm giữ được lòng tin tuyệt đối của cô. Á cười khanh khách tự mãn. “Cô ta là loại người dễ nắm bắt và điều khiển nhất."



Ông Cao vẫn có chuyện lo nghĩ, đặc biệt dặn dò ả. “Con không nên cho cô ta liên lạc điện thoại với Mục Anh Húc. Anh ta là tên nham hiểm cáo già, thủ đoạn của chúng ta chưa chắc đã qua được tai mắt sắp đặt xung quanh đâu. Bệnh viện này cũng không an toàn, đừng để lộ sơ hở khiến kế hoạch thất bại."





Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
"Không cần lo!” Cao Trữ Mộc ngồi vắt chân, ngạo nghễ nói. “Với tính cách Uông Trữ Hạ sau khi mất trí nhớ, cô ta rất ngang bướng tin vào nhận định của bản thân. Điều này có lợi cho chúng ta. Ân cứu mạng đủ khiến cô ta không chấp nhận bất kỳ lời nói xấu nào về chúng ta. Kể cả Mục Anh Húc phát hiện chúng ta chủ mưu, Uông Trữ Hạ sẽ không tin điều đó."



Ông Cao và Cao Trữ Mộc nhìn nhau, hai người có cùng ánh mắt mưu mô xảo trá, hài lòng với tình hình hiện tại.





Buổi tối, Uông Trữ Hạ ở lại bệnh viện, ngồi nghe Cao Trữ Mộc kể rất nhiều chuyện thời thơ ấu của hai chị em. Đáng tiếc Uông Trữ Hạ không nhớ những ký ức xưa, cứ như thể những chuyện đó không liên quan gì đến cô.



Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!


Hóa ra, quá khứ của một người mất trí nhớ được nhớ lại qua lời kể của người khác, nó nhạt nhẽo xa lạ đến vậy?



Chuông điện thoại vang lên cứu Uông Trữ Hạ khỏi bầu không khí gượng gạo. Cao Trữ Mộc tò mò nhìn điện thoại.





Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Nhìn tên người gọi trên màn hình, nụ cười trên miệng Uông Trữ Hạ từ từ biến mất.



Hai chữ “Mục tổng" rất bắt mắt, Cao Trữ Mộc nhìn rõ nhưng không nói gì, yên lặng chờ Uông Trữ Hạ phản ứng.



Lúc này Uông Trữ Hạ mới hiểu ra ý nghĩa sự im lặng. Cao Trữ Mộc đang chờ đợi lựa chọn của cô. Cô cúp điện thoại không chút do dự.



Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!


Quyết định của Uống Trữ Hạ phù hợp mong đợi của Cao Trữ Mộc, khóe miệng ả nhếch lên hài lòng. Nhưng ả vẫn cố tình giả đò như không biết chuyện gì, cười hỏi. “Ai gọi vậy? Sao em không trả lời?"



“Không” Uông Trữ Hạ gượng gạo cười, nhẹ nhàng lắc đầu. “Là điện thoại quảng cáo. Không cần thiết nhấc máy."





Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Điện thoại tiếp tục kêu sau lời giải thích, lần này là số điện thoại cố định của Mục gia. Uông Trữ Hạ nhíu mày, cô rất ngạc nhiên bởi sự gấp gáp kiên trì của đối phương, trong lòng dâng lên linh cảm xấu.



Cuối cùng vì lo lắng không yên, cô cười xin lỗi Cao Trữ Mộc. “Em ra ngoài nghe điện thoại."



Đứng ngoài hành lang bệnh viện, Uông Trữ Hạ hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc rồi kết nối điện thoại. “Không phải tôi nói đừng liên lạc nữa rồi hay sao? Anh phiền toái vậy? Gọi hết cái này đến cái khác."



Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!


"Mẹ..."



Tiếng khóc nức nở yếu ớt vang lên đột ngột khiến lời trách mắng nghẹn trong cổ, tim Uông Trữ Hạ thắt chặt nhức nhối.





Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
"Niệm Nhi? Vừa rồi mẹ không phải mắng con, con đừng sợ..." Uống Trữ Hạ hối hả rút lại lời nói nhưng không kịp, cô bối rối giải thích trong ân hận. “Mẹ không phải là không cần con."



Tiếng nấc cụt trộn lẫn giọng sũng nước, giọng nói non nớt ngọng nghịu vấp váp cầu xin. “Mẹ nói sẽ không bỏ Niệm Nhi mà, hu hu. Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, con sợ lắm. Niệm Nhi muốn mẹ!”



Mỗi chữ là một nhát dao cứa lên tim cô, Uông Trữ Hạ bắt đầu khó thở vì nói dối. “Niệm Nhi, mẹ không cãi nhau với bố. Con đừng khóc, ngoan, mẹ thương."



Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!


Lời giải thích không được một đứa trẻ sắp




2050852023.jpg



960517129.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!

1352522498.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom