• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hành trình gây án (1 Viewer)

  • Chương 23: Cái xác không tìm thấy của cô giáo Thái 3

Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Bình Giang.


Phòng 302 khu điều trị nội trú, khoa ngoại thương.


Đinh Chiến đứng bên ngoài phòng bệnh khoảng hơn nửa tiếng, cách một lớp kính quan sát cô gái đang ngồi trên giường ngẩn ngơ. Đã nửa tiếng trôi qua, cô ta dường như c\hưa hề di chuyển, chỉ cầm cuốn truyện tranh trong tay, thỉnh thoảng mới lật mở một trang.


Đây là triệu chứng rất rõ ràng của di chứng sau khi tinh thần bị tổn thương.


Tình trạng cơ thể của cô ta bây giờ không thể chịu đựng thêm bất kỳ áp lực tinh thần nào nữa.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Cô ta phản ứng chậm chạp là do bản năng của cơ thể muốn trốn tránh khỏi trải nghiệm đáng sợ và đau khổ kia, nếu như lúc này dùng thuật thôi miên ép buộc cô ta phải nhớ lại những ký ức đó một lần nữa có khác gì dày vò cô ta đến sống không bằng chết.


Đinh Chiến do dự mấy lần, cuối cùng mở cửa bước vào trong phòng bệnh.


Cô gái vẫn ngồi yên không hề cử động, giống như cô ta không hề nghe thấy có người bước vào.


“Nghiêm Quả”, Đinh Chiến đi đến phía trước giường bệnh, gọi tên cô ta.


Cô gái lúc này mới từ từ quay người lại, tay ôm chặt lấy cuốn truyện tranh như sợ bị người ta cưới đi mất. Cô ta nhìn Đinh Chiến chăm chú, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng xa lạ, như thể cô ta trước giờ chưa từng gặp người này.


“Hai ngày trước tôi đã từng đến đây, cô còn nhớ tôi không?”


Cô gái nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi chầm chậm lắc đầu.


Điều này nằm trong dự đoán của Đinh Chiến. Não bộ của người mắc chứng Quên thuận chiều giống như bị ngâm trong dung dịch nước giặt, tất cả những việc mà cô ta làm sẽ không ngừng bị rửa sạch, cuối cùng tất cả trí nhớ sẽ đều bị xoá sạch, trong đầu sau này sẽ chỉ như một tờ giấy trắng.


Đương nhiên, đây chỉ là một lối so sánh hình tượng hoá, đại não của con người là một cấu tạo vô cùng kỳ diệu với mười lăm tỷ tế bào não và mười bốn tỷ neuron thần kinh, chúng kết hợp với nhau có thể khống chế được khả năng hô hấp, nghe âm thanh, ăn uống của con người. Còn có thể khiến cho chúng ta cảm động, phẫn nộ, yêu thương, thất vọng, cảm nhận được các loại cảm giác diệu kỳ trong thất tình lục dục.


Tâm hồn của Nghiêm Quả phải chịu đựng đủ sự tổn thương khiến cho đại não của cô ta tự động chặn những tin tức có hại lại, thậm chí cắt đứt luôn trí nhớ của cô ta. Trước mặt người bình thường, cô ta đã biến thành một cái xác không hồn. Nhưng đối với Đinh Chiến mà nói, chỉ cần anh muốn thì anh sẽ có thể lấp đầy màu sắc vào linh hồn trống rỗng ấy một lần nữa. Anh ấy chính là một chuyên gia ảo thuật của linh hồn.


Giờ khắc này, anh mang theo mục đích tà ác đứng trước mặt Nghiêm Quả ngây ngô không biết gì.


Vì muốn so tài cao thấp với Đỗ Chí Huân, mà anh quyết định mạo hiểm sử dụng thuật thôi miên để khiến cô ta nhớ lại ký ức lúc vụ án xảy ra, mẹ của mình, Thái Phượng Cầm rốt cuộc là đang làm gì, có phải là hung thủ thực sự hay không.


Trên mặt Đinh Chiến mang theo nụ cười mỉm như có như không, nụ cười này có thể khiến người ta buông bỏ cảnh giác.


Nghiêm Quả ngây ngô nhìn chằm chằm anh, ánh mắt cảnh giác dần dần tan rã.


Đinh Chiến cảm thấy đã đến lúc, vươn tay lấy ra một viên kẹo chocolate bóc vỏ rồi cắn một miếng ăn rất ngon lành, nhìn thấy Nghiêm Quả nuốt nước miếng, hai mắt tròn xoe nhìn mình chằm chằm, anh hỏi: “Cô có muốn một viên không?”


Cảnh tượng này khá quen thuộc, hoặc nói cách khác là hoàn toàn giống hệt, anh dự định dùng phương pháp giống y như lần trước để tiến hành thôi miên Nghiêm Quả.


Chuyên gia thôi miên có một đại kỵ đó chính là sử dụng một thủ đoạn thôi miên cho cùng đối tượng. Việc này sẽ gây ra tâm lý kháng cự cho đối tượng bị thôi miên, khiến việc thôi miên bị thất bại. Trừ khi năng lực của chuyên gia thôi miên vượt trội hoặc là muốn phô trương tài năng, nếu không tuyệt đối sẽ không làm như vậy.


Đinh Chiến làm như vậy chỉ thuần tuý là lợi dụng thời cơ, bởi vì đối tượng mà anh thôi miên là một bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ, hầu như không nhớ được mình đã từng bị thôi miên thì làm sao mà có thể kháng cự lại được anh?


Đinh Chiến đưa một viên kẹo chocolate cho Nghiêm Quả. Nghiêm Quả vươn tay định lấy thì Đinh Chiến đột nhiên nắm chặt bàn tay lại nói: “Nhưng mà, chúng ta phải chơi một trò chơi trước đã, tôi đếm ba số, khi đếm đến ba thì cô mở bàn tay tôi ra mới có thể ăn được chocolate. Cô hiểu chưa?”


Cô gái ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm như hiểu như không, bàn tay vẫn vươn ra như cũ, có vẻ như sự cám dỗ của viên kẹo chocola là quá lớn.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Lúc này, bên tai Đinh Chiến bỗng vang lên một giọng nữ lanh lảnh chế giễu anh: “Anh nói xem một người đàn ông như anh, cả ngày đi làm chỉ mang theo mỗi một túi đồ ăn vặt, thôi thì anh đi học mẫu giáo cho rồi… anh cứ ăn đi, béo chết anh!”


Tay anh khẽ run lên, vội vàng quay đầu lại nhìn.


Không có người.


Hoá ra chỉ là ảo giác.


Chuyên gia thôi miên cũng có ảo giác.


Anh quay đầu lại nhìn Nghiêm Quả, đôi mắt đen thẫm vẫn đang nhìn chằm chằm vào tay anh, hầu như không để ý đến sự khác thường của anh.


Anh tập trung tinh thần nói với Nghiêm Quả: “Được rồi, bây giờ nghe tôi, một… hai… ba…”.


Đinh Chiến vừa mới đếm đến ba, nhưng thật bất ngờ, Nghiêm Quả vốn dĩ vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai, như thể trước mắt cô ta tự nhiên nhảy ra một vật gì đó vô cùng kinh khủng.


Cô ta vùng vẫy hai tay, vừa dồn sức đánh vào tay của Đinh Chiến, vừa phát ra những âm thanh la hét chói tai.


Tiếng hét khiến y tá trực ban tưởng là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên vội vàng chạy đến, vừa đẩy cửa ra nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước giường bệnh còn bệnh nhân thì đang phát điên cào cấu anh ta. Trông thấy cảnh này, y tá tái mặt hét về phía Đinh Chiến: “Anh là ai, đến phòng bệnh làm cái gì?”


Việc đến nước này cũng đã vượt ngoài dự đoán của Đinh Chiến, cô gái bị đả kích còn đáng sợ hơn những gì mà anh tưởng tượng.


Thấy tình hình trước mắt sắp mất kiểm soát, anh mặc kệ y tá, trong lúc quan trọng này, hai tay anh nắm chặt lấy hai cánh tay gày gò của cô gái, dùng sức ấn chặt cô lại, giống như muốn kéo cô vào lòng mình, cô gái vừa dùng hết sức muốn tránh thoát khỏi anh vừa la hét chói tai mà Đinh Chiến lại coi như không thấy. Hai y tá cho rằng Đinh Chiến muốn hành hung cô gái liền vội vàng quát anh: “Anh mau dừng tay, còn không buông cô ấy ra tôi sẽ báo cảnh sát!”


Đinh Chiến dường như hơi do dự một chút, bàn tay nắm chặt tay cô gái khẽ buông lỏng, cô gái vừa định giật tay tránh khỏi anh thì Đinh Chiến đột nhiên thay đổi ý định, hai tay dùng sức lần nữa kéo cô gái về phía mình.


Nghiêm Quả đã đuối sức, một nửa mặt lộ ra bên ngoài lớp băng trắng nghẹn đến đỏ cả lên, ánh mắt đầy khủng hoảng nhìn chằm chằm Đinh Chiến, tinh thần đã căng thẳng đến ngưỡng giới hạn, đúng vào một giây đó, Đinh Chiến bất ngờ buông lỏng hai tay…


Đột ngột mất lực, cô gái giống như một con búp bê bằng bóng bị xì hết hơi, lập tức nhũn ra rồi mất đi ý thức, cơ thể ngã ngửa về phía sau.


Đinh Chiến nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô ta, để cô ta nằm dựa vào đầu giường.


Cả quá trình chỉ mất vài giây mà thôi.


Anh đã cưỡng chế thôi miên cô ta.


“Anh… anh rốt cuộc là ai, anh làm gì bệnh nhân rồi?”, hai y tá như thể trông thấy ma nhìn vào Đinh Chiến, vừa rồi anh ấy giống như dùng ma thuật khiến một người sống sờ sờ đang gào thét lập tức mất đi ý thức.


Hai người bị doạ cho sợ đến nỗi quên cả chạy đi báo cảnh sát, trong lòng thầm lo lắng có khi nào anh ấy sẽ đối phó với bọn họ giống như thế hay không…


Đinh Chiến nhìn vào hai người nọ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi là bác sĩ tâm lý của cô ta, cho tôi năm phút là đủ rồi”.


“Hả?”


“Hả?”


Hai nữ y tá đều không biết nên nói cái gì, chỉ đành ngẩn người đứng trước cửa.


Tình hình cấp bách, Đinh Chiến không thể lãng phí thời gian nữa, trạng thái tinh thần của Nghiêm Quả không ổn định, vô cùng mẫn cảm, giống như một quả bom hẹn giờ bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Lần thôi miên này có rất nhiều rủi ro, ngộ nhỡ làm không xong thì rất có khả năng sẽ khiến tinh thần của Nghiêm Quả sụp đổ, anh buộc phải vô cùng cẩn thận, không được phép khinh suất.


“Nghiêm Quả, Nghiêm Quả… cô có nghe thấy tôi không?”, anh dùng tốc độ nói và chất giọng càng chậm càng đầy từ tính hơn bình thường để hỏi thăm cô gái đang ngủ mê man trên giường bệnh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom