• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Gió Đông Bên Em (1 Viewer)

  • Phần 6

Gió Đông Bên Em​





Phần 6


Khi ánh nắng chiếu đầy khắp căn phòng. Tố tỉnh dậy, liếc qua đồng hồ hình chim phượng trên tường, mới 6h sáng. Giờ này có lẽ hắn đã đi làm. Bất giác quay sang phía hắn ngủ đêm qua, thấy hắn vẫn ở đó ( Hổ bé: Ôi, vẫn ở đó đấy *che mặt* xấu hổ quá đi )
Tố mở to mắt, tự cấu vào tay mình xem đang tỉnh hay đang mơ. Đau. A. Vậy là thật. Hắn vẫn nằm đó, hơi thở đều đều, ngũ quan của hắn khi ngủ đẹp như tạc, tưởng chừng chỉ là một bức tranh vẽ chứ nhất định không phải người thật. Cái đẹp nhất của hắn không phải là khuôn mặt, là khí chất của hắn. Mười phần anh khí, khiến phụ nữ nào, dù chỉ gặp hắn một lần, cũng không thể quên.
Mỉm cười, ngắm hắn thêm lúc nữa. Lúc định xuống giường chuẩn bị bữa sáng cho hắn, bất giác hắn mở mắt, nắm lấy tay cô, kéo vào lòng hắn. Gác cằm lên đỉnh đầu cô, rồi từ từ ngủ tiếp, vừa nhắm mắt, hắn vừa lẩm bẩm
– Nằm yên, tôi muốn ngủ thêm một lúc
Tố ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, hít hà mùi cơ thể hắn. Lần đầu tiên, cô cảm thấy hắn dịu dàng. (Hổ bé: Tố ơi quên báo sếp nghỉ à =.=”, vì trai quên việc, tuyệt vời)
*****
Hôm ấy cô đi làm muộn, lên công ty bị trưởng phòng mắng té tát, đang buồn bực vì bị mắng, Tố bất chợt thấy tờ báo để trên bàn, có hình hắn, cô tò mò cầm lên đọc. Không phải chứ, lều báo chứ nhà báo gì, viết cái khỉ gì đây???
“Ông chủ đa lĩnh vực của công ty Hàn Thiên hẹn hò với con gái chủ tịch tập đoàn dầu mỏ và khoáng sản xxx”
Ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt thất thần của cô vẫn nhìn vào tờ báo. Mới sáng nay hắn vẫn còn dịu dàng với cô, vậy mà giờ đã phải nghe tin ong bướm của hắn. Phải rồi, phụ nữ của hắn, đâu chỉ riêng cô. Hắn đẹp, hắn lại giàu. Cô chỉ là con bé 22 tuổi say mê hắn mà thôi.
Liếc qua cuốn lịch để bàn. Vừa vặn hôm nay là ngày 18 – ngày công ty cô phát lương.
*****
Chiều nay công ty cô có buổi tiệc liên hoan chào mừng giám đốc chi nhánh mới về nhận công tác. Sau khi ăn uống xong, phòng cô kéo nhau đi tăng 2, vào hộp đêm uống rượu, nhảy nhót. Đang sầu não, cô cũng muốn uống hôm nay.
Trong hộp đêm, cô uống 1 ly, lại 1 ly. Bắt đầu thấy chếnh choáng. Tệ thật. Tửu lượng của cô quá kém. Cần vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút.
Khi đi qua căn phòng có biển màu vàng ghi chữ VIP, một anh phục vụ mở cửa, đẩy vào một bàn rượu. Bất giác tầm mắt của cô nương theo bóng người phục vụ, nhìn vào bên trong. Cô thấy hắn, hắn ngồi gác chân lên nhau, trên môi ngậm điếu thuốc nhàn nhạt, bên cạnh là một cô gái đang lả lơi nhìn hắn. Vòng tay cô ta như con rắn, vuốt ve trườn bò trên vòm ngực anh. Ánh mắt anh lãnh đạm.
Có lẽ, chỉ có cô nhận ra anh trong bao nhiêu người, bởi vì anh quá xuất sắc, quá tuấn mỹ, bất cứ nơi đâu có anh, nơi đó đều đẹp đẽ.
Còn cô? Không biết lấy điểm gì ở cô để so sánh với anh.
Cửa đã đóng lại từ bao giờ, cô vẫn chôn chân đứng nhìn cảnh cửa màu đỏ u tối đó. Cô phải vào nhà vệ sinh, tát nước vào mặt thật mạnh, rời khỏi đây. Rời khỏi anh. Phải rồi, phụ nữ bên cạnh anh đâu chỉ có mình cô.
Trở về biệt thự, anh vẫn chưa về. Cô chờ đợi gì chứ? Chẳng phải đã đến ngày chuyển đi rồi sao?
Cô lặng lẽ thu dọn đồ của mình. Khi xong xuôi, cô muốn vào phòng anh ngắm nhìn một chút. Tự ý vào phòng anh, không biết anh có tức giận, tống cổ cô ra ngay không.
Mặc kệ, cô vẫn muốn vào. Cửa không khoá. Phòng anh sạch sẽ, và cũng ít đồ, chỉ có một chiếc giường lớn màu u tối đặt giữa căn phòng, hai cửa sổ rộng sát đất, từ đây, có thể ngắm nhìn bể bơi khi về đêm. Một chiếc tủ lớn, treo gọn gàng từng chiếc áo sơ mi tối màu, không tìm thấy nổi một chiếc áo tươi sáng….Mọi vật đều cô liêu như bóng hình thẳng tắp của anh đơn độc giữa bầu trời rộng lớn này. Say mê anh 7 năm, đến hôm nay phải từ bỏ, thực quá đau lòng!!!
Ngắm nhìn một lúc, trong lòng đầy lưu luyến, lần tiên cô vào phòng anh, cũng là lần cuối cùng được tới nơi đây. Bất giác, khoé mắt bỗng đẫm lệ.
Cô khoá cửa rồi rời đi. Anh vẫn chưa về, có lẽ đêm nay anh không về. Tạm biệt anh. Bình minh trên cao…..
*****
“Bóng đêm lạnh lẽo khiến nỗi nhớ nhung đong đầy như sông
Hoá thành nhựa xuân bao bọc lấy ta
Năm tháng chầm chậm vung đầy tay áo người thương
Hương thơm nhè nhẹ tan vào trong nước”
Khi hắn trở về, trời đã rạng sáng. Không nhìn thấy cô nằm ở sofa đợi hắn, kỳ thực có chút ngạc nhiên.
…..
Như một thói quen, hắn định ôm cô ngủ một lát rồi đi làm. Trong phòng cũng không hề thấy cô. Hắn thở dài, vừa định quay đi thì tầm mắt bỗng dừng bên gối, một tờ giấy nhỏ, im lặng trên chiếc gối hắn vẫn hay nằm
” Em từng nghĩ, sống chung với anh, ngủ cùng anh, nấu ăn cho anh mỗi ngày, sẽ khiến anh động lòng mà phát sinh tình cảm với em. Em cứ tự huyễn hoặc mình trông ngóng anh về mỗi ngày, suy cho cùng, yêu đương chỉ là thứ tình cảm đơn phương của mình em.
Em đã thuê được nhà trọ mới. Mặc kệ anh có quan tâm hay không, em chỉ muốn cho anh biết, chỗ ở mới rất tốt. Em đi đây”
Hắn cau mày, vò nát tờ giấy. Lại làm sao? Sao tự dưng chuyển đi như vậy? Hắn còn chơi chưa chán cô, hắn còn chưa kịp đá cô, cô đã đá hắn. Cô gái này…..
*****
– Có việc gì mà chưa tới sáng anh đã quấy em vậy? Thiên uể oải cằn nhằn qua điện thoại
– Đi, đi uống một ly
– WTF? Đại ca, không phải chứ, là cô gái nào làm anh thất tình đến nỗi muốn đi uống rượu vào cái thời gian người ta bắt đầu ngủ thế hả?
– Bắt đầu ngủ chị gái chú.
Hắn liếc đồng hồ, rồi tiếp lời
– Giờ này loa của tổ dân phố đang phát bài tập thể dục buổi sáng rồi.
****
Tại hộp đêm, giờ này đã bớt chút náo nhiệt. Hắn châm một điếu thuốc, đưa lên miệng
– Cô gái hôm trước anh nói với chú, cô ta đã đến ở cùng anh
Nhất thời bất ngờ, Thiên phun luôn cả cốc rượu vào mặt bartender đứng gần đó
– Cái gì? Nói chơi mà làm thật sao?
– Anh cũng định chơi chán rồi đá đít cô ta như chú nói, có điều….
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp
– Cô ta đá anh trước
Thêm một lần thất kinh, Thiên há hốc mồm, nuốt từng chữ Hàn nói. Không phải chứ, Hàn bị gái đá? Tệ, quá tệ
– Em cho rằng anh không xứng là đàn ông
– Anh cũng cho rằng, anh có thể đánh chú đến tàn phế.
– Bỏ đi, anh muốn thế nào? Em sai đàn em đi tìm, nhất định xích cô ta ở nhà anh, để anh chơi chán chê thì thôi
– Nếu anh không chán thì sao?
Thiên đăm chiêu một lúc, rồi nhìn hắn
– Anh có đánh gãy chân em, em cũng phải nói. Hàn. Chúng ta là loại người thế nào, chẳng lẽ anh không biết? Phụ nữ bên chúng ta, chỉ có 2 loại. Một là hại mình, hai là bị mình hại. Em nghĩ anh nên dứt khoát mà cắt đứt đi.
– Là cô cái cách đây 7 năm đã cứu anh
– Cô gái chơi dương cầm ở quán bar đó?
– Phải
– Cho dù thế nào, vẫn sẽ là loại phụ nữ bị anh hại.
Hắn thở dài, lại uống thêm một ly.
*****
Tố vẫn đi làm bình thường, cô vẫn đọc tin tức về anh. Anh không tìm cô
Vài lần tình cờ cô gặp anh, bước chân đang muốn chạy về phía anh, hỏi anh gần đây thế nào? Có tốt không?
Chưa kịp bước được vài bước, lại thấy một cô gái tiến tới khoác tay anh, hai người tình tình tứ tứ đi qua cô. Cô như người vô hình.
Chỉ có điều, mỗi lần gặp, lại là một cô gái khác nhau. Đàn ông như anh, thay phụ nữ còn nhanh hơn cái chớp mắt.
Đáng cười cho bản thân cô!!!
Có lần, đêm muộn, cô không ngủ được, ra ngoài hít thở không khí, bất giác nhìn về phía gốc cây bên kia đường, cảm giác như anh đứng ở đó. Gốc cây im lìm, không một ai qua lại. Chỉ thấy vô số đầu lọc thuốc bị giẫm nát vứt ngang dọc dưới đất. Cô tự cười mình, có phải đã hoang tưởng quá nhiều rồi không.
Vừa định quay vào, một bàn tay kéo cô lại, ghì cô vào góc tường ẩm mốc, giật mình, định la lên thì rất nhanh, môi cô đã bị môi hắn ngậm lấy. Người hắn nồng nặc mùi rượu lẫn hương Baccarat Les Larmes Sacrees de Thebes. Là anh, cái mùi quen thuộc này là anh.
Anh hôn cô? Sao lại hôn cô? Sao anh biết cô ở đây?
Đang mông lung tự hỏi mình, bàn tay anh đã ko tự chủ được cởi bỏ 2 cúc áo của cô. Anh hôn cô đến bật máu, mùi máu tanh tưởi xông đầy trong khoang miệng, cô đau đớn, mắt ướt đẫm, anh vẫn điên cuồng không ngừng cắn mút. Khi cô sắp không thở nổi, anh mới buông ra.
Anh nhìn cô, không nói gì, rồi xoay người định rời đi.
Tố nắm lấy tay anh
– Anh
Hắn không quay lại, chỉ đứng yên, không nhúc nhích
– Đừng đi
– Tôi chỉ muốn chơi với cô, chơi đến khi nào chán, tự khắc sẽ để cô tự do
– Bây giờ anh vẫn chưa chán?
Hắn xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên vào trái tim cô
– Sẽ chán nhanh thôi
Hắn đã đi rất lâu rồi, cô vẫn đứng đó, tại sao? Yêu đương như vậy, cô vẫn chấp nhận. Hàng ngày nhìn hắn với người khác, cô vẫn không thôi đau lòng, tại sao đến nước này, hôn vẫn để cho hắn hôn. Thậm chí hắn có lôi cô lên giường ngay đêm nay, cô cũng cam tâm tình nguyện.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Vị Gió Hè
  • Cửu Nguyệt Hi
Chương 17...
Mưa phùn và gió
  • 5.00 star(s)
  • Bố Ngẫu Tiểu Thư (布偶小姐)
Phần 5 END
VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY
  • Cửu Nguyệt Hi
Chương 47

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom