• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New GIAO DỊCH HÔN ƯỚC VỚI TỔNG TÀI BÁ ĐẠO (1 Viewer)

  • Chương 9-10

Chương 9: Không biết sông chết


“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Phương Trì Hạ cảm thấy xấu hổ, muốn rút chân ra, nhưng thử vài lần đều không thành công.


Giãy không thoát, cô đơn giản cũng không giãy giụa nữa, “Giữ tôi như vậy, không cảm thấy không thú vị sao?”


“Hửm? Vậy cô cảm thấy thế nào mới thú vị?” Anh ung dung nhìn cô, sau đó buông lỏng bàn tay đang chế trụ cô.


Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm anh hai giây, hai cánh tay đột nhiên ấn lên người anh, đôi môi hướng về phía mặt anh……


Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cũng không có quá bất kì xâm nhập gì, chỉ dừng lại ở đó, nhưng rõ ràng lại làm cơ thể Lạc Dịch Bắc cứng đờ, trên môi có cảm giác tê dại như bị dòng điện xẹt qua.


Phương Trì Hạ im lặng nhìn anh, khóe mắt lóe sáng nhìn đai lưng áo tắm của anh, bàn tay theo ngực anh chậm rãi đi xuống.


Ánh mắt Lạc Dịch Bắc tối lại.


Phương Trì Hạ chuyển tầm mắt, thừa dịp anh thất thần, bàn tay kéo đai lưng áo tắm của anh ra, liền bị anh giữ chặt, muốn nhanh chóng thít chặt lưng áo tắm lại, nhưng mà, thời điểm muốn thắt, cô lại thất bại.


Đai lưng bị anh mở ra……


Không phải cô không đủ nhanh, mà là anh quá mức nhanh nhẹn!


Phương Trì Hạ phản xạ có điều kiện muốn trốn xuống dưới giường, nhưng còn chưa kịp xoay người, người đàn ông phía sau đã như mãnh hổ nhào tới.


“Cô phải trả giá lớn, cô gái không biết sống chết này!”


Ngay khi anh trầm giọng cảnh cáo, Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã bị đẩy lui về sau mấy bước, đầu gối khuỵu xuống tấm thảm dày……


Một đêm dài…


Phương Trì Hạ đau đến nỗi không thể hô hấp.


Thời điểm tỉnh lại đã là sáng sớm.


Căn nhà rất bừa bộn, quần áo hai người rơi khắp nơi, ga trải giường cũng bị chà đạp đến mức lộn xộn, xung quanh vẫn còn tràn ngập dấu vết của đêm qua.


Người bên cạnh tựa hồ vẫn còn đang ngủ say, đôi mắt nhắm chặt.


Mỗi nơi trên người Phương Trì Hạ cơ hồ đều rất đau, xương cốt như bị người ta tháo ra rồi lắp lại, chỉ động thôi là đã cảm thấy đau.


Lưu manh!


Hung hăng mắng thầm người bên cạnh một ngàn lần, cô nhặt quần áo của mình trên mặt đất lên rồi mặc vào, nhưng cô lại không lập tức rời đi.


Phương Vinh cuối cùng có rời khỏi đây không, cô không biết.


Tối hôm qua cô may mắn tránh được một lần, nhưng nếu ra khỏi đây, nhất định cô sẽ không còn may mắn như thế!


Phương Trì Hạ châm chước một chút, quyết định ở lại chờ người trên giường tỉnh rồi sẽ cùng nhau rời đi.


Cô không biết thân phận Lạc Dịch Bắc, nhưng ngay cả Phương Vinh lẫn phục vụ cũng không dám xông vào, khẳng định lai lịch đối phương cũng không nhỏ!


Cô chính là không cốt khí như vậy, tuy rằng tối hôm qua còn hận không thể giết anh, nhưng hôm nay lại còn phải dựa vào anh để rời đi.


Cốt khí gì đó đều chuyện nhỏ, thất thân là chuyện lớn, loại thời điểm này, cô cũng không còn biện pháp khác.


Chỉ cần cô có thể mượn anh để rời khỏi đây, về sau đi ra ngoài, nếu gặp lại anh, cô sẽ nghĩ cách tránh đi.


Đối với người đàn ông trước mắt này, thân thể của cô đã cho anh tối hôm qua, nếu ở lại với anh thì cô lại có hại, cứ coi như cô bị chó cắn nhiều lần là được rồi.


Nghĩ như vậy, Phương Trì Hạ xoay người đi vào phòng tắm, xả nước đầy bồn, lại thêm chút tinh dầu, tự mình làm một bồn tắm nước nóng.


Nước ấm là cách giảm đau nhức rất tốt, cô nằm trong bồn, từ tối hôm qua đến bây giờ, đấy lần đầu tiên cô thả lỏng chính mình.





Chương 10: Bị phóng viên gây tai tiếng


Phương Trì Hạ ngâm trong bồn đại khái khoảng hơn bốn mươi phút đồng hồ.


Ở bên trong cả ngày, thời điểm quấn khăn tắm đi ra, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.


Phương Trì Hạ sửng sốt, tim bỗng nhiên đập mạnh.


“Ai?” Cô sợ chính là Phương Vinh, thật cẩn thận hỏi.


“Tiểu thư, tôi tới đưa bữa sáng!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của phục vụ.


Phương Trì Hạ khẽ thở phào, bước tới mở hờ cửa, muốn lấy đồ ăn, bỗng nhiên ngoài cửa có một lực cực lớn đẩy ra, theo sát là một trận xôn xao.


“Lạc thiếu gia, nghe nói tối hôm qua ngài hẹn Kỷ Ngải tiểu thư ở đây phải không?”


“Lạc thiếu gia, xin hỏi ngài và Kỷ Ngải tiểu thư là quan hệ gì?”


“Kỷ Ngải tiểu thư năm nay mới mười bảy tuổi, Lạc thiếu gia, xin hỏi ngài trải qua một đêm với khẩu vị nặng như vậy, có gì muốn nói không?”


“Đối với Kỷ Ngải tiểu thư thường xuyên ra vào Lạc gia, Lạc thiếu gia giải thích như thế nào?”


“Hai vị đã quen biết bao lâu rồi? Đã được người nhà công nhận rồi sao?”


……


Mỗi người một câu hỏi, giống như là thủy triều hung tàn mãnh liệt mà đến, càn quét che trời lấp đất.


Phương Trì Hạ còn chưa kịp phản ứng lại tình huống trước mắt, từng luồng sáng mạnh đã hướng về phía cô, theo đó là liên tiếp âm thách “tách tách” “tách tách” không ngừng của máy ảnh.


Trên người Phương Trì Hạ quấn khăn tắm, phản xạ có điều kiện muốn cúi đầu, nâng cánh tay lên che mặt mình lại.


Cô muốn đóng cửa trở lại trong phòng, nhưng mà lượng người đẩy cửa bên ngoài quá lớn, lấy sức của một mình cô, căn bản không ngăn cản được nhiều người như vậy.


“Không được chụp! Không được chụp nữa!” Phương Trì Hạ che mặt mình muốn né tránh, nhưng đám phóng viên ở ngoài cửa cứ như một bầy ong vò vẽ, cả đám điên cuồng dồn về phía cô.


Phương Trì Hạ bị đám người buộc không ngừng lui về sau, đến nỗi sắp bị ép thành bánh nhân thịt.


Ngay lúc một người nữa chuẩn bị chen lên, thân thể của cô thình lình bị người nọ đụng mạnh phải.


Phương Trì Hạ lảo đảo lùi một bước, cơ thể nhất thời không đứng vững liền đụng phải vách tường bên cạnh.


Sắc mặt cô thay đổi, hoảng loạn muốn ổn định bản thân, đúng lúc này, một đôi tay với tốc độ nhanh hơn đã ôm lấy eo cô.


Khi ngẩng đầu, bên cạnh đã nhiều thêm một người.


Cả người Lạc Dịch Bắc mặc áo tắm dài đứng cạnh cô, xoay đầu cô vào trong lòng mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thoáng qua mặt của tất cả những người đằng trước.


Nam chính xuất hiện, một đám phóng viên hoàn toàn sôi trào.


“Lạc thiếu gia, nói một chút đi!”


“Đúng vậy, nói một chút đi!”


Đám người điên cuồng chen chúc nhau, ấn “tách tách” không ngừng camera trong tay.


Phương Trì Hạ căn bản không biết tình huống trước mắt là gì, nhưng cô không muốn để mặt mình lộ ra ngoài, đầu vẫn luôn hướng vào trong lòng Lạc Dịch Bắc.


Ngày hôm qua cô vẫn còn là một sinh viên trong trắng như trang giấy, tuy rằng sáng nay đã bị nhiễm vết nhơ, nhưng khi đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, nếu chuyện cô và một người đàn ông dây dưa một đêm bị đưa ra ngoài, sau này làm sau cô có thể gả chồng? Khi đi học ở trường, người ta sẽ nhìn cô bằng con mắt như thế nào?


Hơn nữa, Phương Trì Hạ cũng không muốn chuyện tối hôm qua truyền tới tai cha nuôi.


Cô có chút luống cuống, không ngừng che đậy mình, mặt cũng không dám ngẩng lên.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom