• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full GIẤC CHIÊM BAO (1 Viewer)

  • Phần I

1.
Tôi đã có một giấc mơ rất buồn cười.

Trong giấc mơ, vị hôn phu của tôi Từ Ngạn Phong, yêu người khác nhưng lại nhất quyết muốn cưới tôi.

Vào ngày kết hôn, người phụ nữ kia đã nhảy lầu tutu ngay tại khách sạn nơi chúng tôi tổ chức đám cưới.

Vô số khách khứa chạy ra hóng hớt.

Nhưng Từ Ngạn Phong lại không hề nhúc nhích.

- Nghe nói là... có người vừa mới tutu. Anh không tò mò sao?

Tôi hoảng hốt, vô cớ hỏi anh.

- Cô ấy chỉ là người ngoài không liên quan gì đến mình, lại không biết trân trọng mạng sống của mình. Trông anh giống kiểu người thích nhiều chuyện không? Kiều Uẩn, em là người anh yêu, cũng là người mà anh muốn chung sống suốt quãng đời còn lại. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là hoàn thành hôn lễ của chúng ta.

Anh đeo nhẫn kim cương cho tôi, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Tôi tin vào lời nói dối của anh ấy. Sự bình tĩnh trên khuôn mặt anh khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.

Lúc đó tôi vẫn chưa biết danh tính cô gái kia.

Sau khi kết hôn được 7 năm, bố mẹ tôi bị kết án vì những tội danh từ trên trời rơi xuống. Công ty của nhà tôi rơi vào tay Từ Ngạn Phong và đổi tên kể từ đó.

Vào ngày nhận được tin bố mẹ tôi c//h/ế/t// thảm trong tù. Từ Ngạn Phong đã trói tôi lại và dẫn tôi đến vách đá.

- Kiều Uẩn, em có nhớ cô gái đã nhảy lầu vào ngày cưới của chúng ta không? Cô ấy tên là Tô Diệp, là người mà anh muốn kết hôn cùng. Nhưng vì định ước giữa hai nhà mà anh đã vĩnh viễn mất đi cô ấy. Cô ấy rất sợ đau và yêu cái đẹp. Ắt hẳn cô ấy đã rất buồn khi quyết định chấm dứt cuộc đời của mình. Nhưng cô ấy c//h/ế//t// rồi, sao em vẫn có thể sống sung sướng như vậy được? Em biết không, ngày cô ấy mất, anh đã nghĩ rằng mình nhất định phải đưa em xuống bầu bạn cùng cô ấy. Giá trị duy nhất của em chính là giúp anh chiếm được nhà họ Kiều. Đáng tiếc, giờ em không còn giá trị gì nữa. Hôm nay, em hãy nếm thử nỗi đau mà cô ấy đã phải chịu đi!

Anh ấy đẩy tôi rơi ra khỏi vách đá.

Tôi lăn xuống những mỏm đá chĩa lên. Da rách toạc, xương gãy nát, m.á.u bắn tung toé. Tôi c/h//ế/t// trong đau đớn...

Khi tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, thì bữa tiệc đính hôn của tôi và Từ Ngạn Phong bắt đầu đón khách.

Bầu không khí sôi động và ồn ào của bữa tiệc bỗng biến thành cơn gió lạnh lẽo trên vách đá trong giấc mơ. Lục phủ ngũ tạng của tôi đau đớn tột cùng.

Tôi không thể thở được vì đau đớn. Tôi ngập người xuống và thở hổn hển.

- Kiều Uẩn, em không sao chứ?

Từ Ngạn Phong nhận thấy tôi không ổn và bước tới chỗ tôi.

Ánh mắt tôi vội vã lướt qua bố mẹ yêu dấu của mình, Từ Ngạn Phong - người trông có vẻ đang lo lắng cho tôi, cuối cùng đến những vị khách đang nhậu nhẹt kia.

Người thân và bạn bạn xung quanh tôi, thế giới vẫn bình yên và tươi đẹp.

Nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi của viễn cảnh gia đình tan nát và cái c//h/ế/t// của mình trong mơ.

- Em ổn....

Đôi chân tôi yếu ớt cộng thêm đôi giày cao gót khiến tôi loạng choạng. Tôi vô thức nắm lấy tay Từ Ngạn Phong.

Anh bình tĩnh đẩy tôi ra và lo lắng nhìn về một hướng.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh và thấy một người phụ nữ.

Tô Diệp.

Chính là Tô Diệp người đã tutu ngay tại khách sạn nơi tổ chức đám cưới của tôi.

Sau khi cô ấy qua đời, tin tức tràn ngập những bức hình khuôn mặt dễ thương nhưng đẫm m.á.u. của cô ấy.

Hình ảnh đó đã lấn át sự kiện đám cưới sang trọng của tôi.

Hoá ra cô ấy không phải là một nhân vật hư cấu trong mơ.

Cô ấy thực sự tồn tại.

2.
Tôi không phải là một người phụ nữ hiền lành, tôi muốn đứng lên chiếm thế thượng phong.

Sau khi Từ Ngạn Phong đẩy tôi ra, tôi lại nhào vào vòng tay anh ấy và ôm lấy eo anh.

- Ngạn Phong, em muốn hôn anh cơ.

Từ Ngạn Phong cúi đầu kinh ngạc nhìn tôi, tôi đưa người hướng về phía mặt anh.

Anh vội vàng né tránh sự đụng chạm của tôi, nhìn về phía Tô Diệp.

Nụ hôn đáp lên gương mặt của anh, để lại dấu son nhạt.

- Anh... Anh ra chỗ kia một chút...

Từ Ngạn Phong đẩy tôi ra và sải bước đi ra ngoài.

Anh ấy dùng lực khá mạnh nên tôi không kịp phản ứng, ngã xuống một cách bất ngờ.

Giữa đám đông ồn ào, tôi thấy rõ Tô Diệp cúi đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc lóc.

Từ Ngạn Phong thì đuổi theo cô ấy.

Tôi cười khẩy.

Quả thật là họ ở bên nhau.

Nhưng điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu đến mức phát bệnh. Không đáng một chút nào.

- Kiều Uẩn, Ngạn Phong, hai đứa đi mời rượu Mặc thúc đi...

Mẹ tôi quay lại mỉm cười và sững sờ khi thấy tôi ngồi trên mặt đất.

- Sao con lại ngã vậy? Có đau lắm không?

Mẹ tôi vội vàng đỡ tôi dậy, giọng nói không giấu được sự lo lắng.

Thân nhiệt ấm áp của mẹ tôi truyền đến, an ủi trái tim lạnh giá của tôi. Chóp mũi tôi bỗng trở nên chua chát.

Rất may, hiện giờ chỉ mới tổ chức tiệc đính hôn.

Rất may, giấc mơ kia vẫn chưa diễn ra trong hiện thực.

- Mẹ, con không sao. Con đi dặm lại lớp trang điểm một chút.

Tôi kìm nước mắt và nhanh chóng đuổi theo hướng Từ Ngạn Phong bỏ đi.

Khi đi ngang qua người phục vụ tiệc, tôi cầm lấy một ly sâm panh và uống hết trong một hơi.

Cuối cùng, tôi tìm thấy Từ Ngạn Phong trong một căn phòng để đồ nhỏ.

Có lẽ vì quá lo lắng nên anh ta quên đóng cửa, để lại một khe hở có thể nhìn vào.

Họ hôn nhau đắm đuối, không thể tách rời.

Tại sao chúng ta không ghi nhớ một cảnh tượng "sôi động" như vậy được?

Lúc này tôi mới nhớ ra do vội chạy theo mà quên mang điện thoại di động.

Không được, tôi phải nhanh chóng quay lại lấy nó mới được.

Vừa quay người lại, tôi va vào một bộ ngực cứng rắn, khiến vai tôi đau nhức.

- Á...

Tiếng kêu đau đớn đã bị một bàn tay to lớn chặn lại.

Tôi quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.

Người đàn ông ôm tôi từ phía sau, tôi bị anh ấy giữ chặt một cách tuyệt đối.

- A Phong, anh nói anh yêu em, nhưng sao anh lại đính hôn với người khác?

Giọng nói của Tô Diệp từ trong phòng vang lên.

Không còn thời gian để chần chừ nữa, tôi quyết định dùng thiết bị có sẵn tại đây.

Trong tư thế ôm, tôi dùng tay trái mò vào hai bên túi quần của người đàn ông kia. Phớt lờ sự đứng hình của anh ta, tôi lấy điện thoại di động của anh ta ra.

Không có mật khẩu cũng không sao hết.

Tôi vuốt màn hình, bật chức năng camera lên, đặt điện thoại vào gần khe cửa và bắt đầu ghi hình.

- Cuộc hôn nhân của anh và cô ấy là do gia đình hai bên sắp đặt thì nhỏ. Gia đình anh luôn cho rằng tụi anh mới xứng đôi. Tô Diệp, anh cũng là nạn nhân mà, em có thể cho anh thêm chút thời gian được không?

Trong phòng, Từ Ngạn Phong xoa lưng Tô Diệp, nhẹ nhàng an ủi cô ấy.

- Nếu bố mẹ anh nhất quyết không huỷ bỏ hôn ước, vậy anh vẫn sẽ tiếp tục cưới cô ấy sao?

Tô Diệp dựa vào trong ngực Từ Ngạn Phong, thở hổn hển.

Từ Ngạn Phong im lặng.

- Nếu không thể cưới em, vì sao lại luôn tìm đến em? Tại sao?

Tô Diệp đánh vào lồng ngực Từ Ngạn Phong, ngày càng khóc lớn.

Nước mắt làm trôi đi lớp trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt cô ấy. Tôi cảm thấy thương hại Tô Diệp.

- Bởi vì anh yêu em, Tô Diệp. Người anh yêu duy nhất chính là em, không có em anh sẽ c//h/ế/t// mất. Dù anh có cưới cô ấy, thì anh cũng chỉ coi cô ấy như em gái mà thôi. Em phải tin anh. Tô Diệp, anh có thể cho em bất cứ thứ gì ngoại trừ hôn nhân, anh hứa với em. Xin em đừng rời xa anh.

Từ Ngạn Phong ôm chặt Tô Diệp, vùi đầu vào vai cô ấy.

Hình ảnh trong mơ và hiện thực lồng vào nhau.

Tôi gần như bật cười.

Anh ta nói sẽ đối xử với tôi như em gái, nhưng cuối cùng anh ta đã như thế nào?

Sau cái ch//ế//t// của Tô Diệp trong giấc mơ, Từ Ngạn Phong không hề "trút giận" và làm đủ mọi cách để chiều lòng tôi.

Trong những ngày nằm ôm nhau trên giường, tôi cứ ngỡ anh ấy yêu tôi rất nhiều.

Hoá ra tôi chỉ tự mình đa tình mà thôi...

3.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi run rẩy không thể kiểm soát.

Có lẽ thấy tôi run quá nên người đàn ông phía sau không còn bịt miệng tôi nữa, dùng tay đỡ cánh tay tôi.

Tôi nhìn thấy một bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh, làn da mịn màng. Trông cực kỳ thanh tú.

- Anh nói anh có thể đồng ý bất cứ điều gì?

Trong phòng, giọng nói của Tô Diệp đột ngột vang lên, dập tắt sự ngơ ngác của tôi.

Tôi nhìn vào trong phòng, Từ Ngạn Phong đang gật đầu.

- Vậy em sẽ đến công ty làm trợ lý của anh, ngày mai bắt đầu đi làm luôn.

Tô Diệp nhéo cằm Từ Ngạn Phong, giọng điệu ngạo mạn nói.

- Được thôi, anh sẽ sắp xếp ngay.

Từ Ngạn Phong trả lời.

- A Phong, anh là của riêng em, đừng chạm vào cô ấy.

Tô Diệp tiếp tục ra lệnh.

- Anh hứa.

Từ Ngạn Phong trả lời nhẹ nhàng.

- Bây giờ, anh hôn em đi.

Tô Diệp nâng cằm lên và mỉm cười vui vẻ.

Từ Ngạn Phong bế cô ấy lên bàn, cúi đầu cắn lấy đôi môi đỏ mọng đó.

Nụ hôn thậm chí còn cuồng nhiệt hơn trước.

Nòng đã lên cốt, sẵn sàng bức phá.

- A Phong, đã mấy ngày không gặp, em rất nhớ anh. Anh có thể làm ... được không?

Tô Diệp hành động một cách quyến rũ.

- Không được, cửa phòng bị hỏng, anh lại không thể vắng mặt quá lâu.

Từ Ngạn Phong khàn giọng từ chối.

- Vậy thì anh mau làm nhanh lên...

Đôi chân trần mảnh khảnh của Tô Diệp quấn quanh vòng eo của Từ Ngạn Phong đầy ẩn ý.

Từ Ngạn Phong quay đầu liếc về phía cửa.

Người đàn ông phía sau phản ứng nhanh và kéo tôi né sang một bên.

Từ Ngạn Phong không để ý đến tôi cũng như động tĩnh bên ngoài, bắt đầu "vào trận" với Tô Diệp.

Người đàn ông phía sau cũng không buông tôi ra.

Cánh tay anh như xiềng xích, trói tôi lại thật chặt.

Tiếng rên rỉ của người phụ nữ trong phòng lọt vào tai tôi, tôi vừa khó chịu lại vừa vui mừng.

Tôi cố hết sức nhích về phía khe cửa và tiếp tục ghi hình.

Một chiếc điện thoại di động nhỏ gọn thu lại hết tất cả hình ảnh lẫn âm thanh đặc sắc.

Sau khi lưu video thành công, tôi chuyển sang chế độ chụp ảnh, tắt đèn flash và chụp lại vài tấm.

Khi làm xong mọi thứ, tôi cảm thấy phấn khích và vui sướng, khinh bỉ, thất vọng, căm ghét và nhiều cảm xúc khác. Nhưng lại không hề có hồi hộp hay ngại ngùng.

Người đàn ông phía sau im lặng để tôi muốn làm gì thì làm, nhưng khi tôi ngã về phía sau, anh ấy dùng một tay đỡ tôi rồi quay người bỏ đi.

Anh ấy thậm chí còn không đòi lại điện thoại của mình.

Khoảnh khắc anh bước đi, tôi cảm thấy có một sự quen thuộc.

Tôi cởi giày cao gót, cầm lên rồi nhanh chóng đi theo anh.

Người đàn ông vội vàng bước đi, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại.

Sau khi rẽ qua hành lang khác, anh lấy thẻ ra, quẹt mở cửa phòng, nhấc đôi chân dài bước vào.

Tôi dùng cơ thể mềm mại của mình dừng cánh cửa trước khi nó đóng lại.

- Anh...

Lúc này anh ấy mới chú ý đến tôi và ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi giẫm lên một lớp thảm dày. Tôi ném điện thoại và giày đi, áp lưng vào cửa rồi giơ tay vòng qua cổ anh.

- Hay là mình cũng làm nhé?

Tôi hôn vào cổ anh ấy.

Phụ nữ bị thu hút bởi những thứ lộng lẫy và đẹp đẽ. Đàn ông cũng vậy.

Hơn nữa anh ấy còn là một người đàn ông cao lớn, xương khớp rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú như tạc tượng.

Trên người tôi vẫn còn mùi hương do Từ Ngạn Phong để lại.

Anh ta có người phụ nữ khác nhưng vẫn không thể từ bỏ cơ thể của tôi.

Tuy nhiên, cơ thể dù đẹp đến đâu thì ai cũng như ai thôi.

Tôi không biết tôi có thật sự tức giận vì phát hiện ra sự việc động trời này hay không. Hay là tôi đã chai sạn mất rồi.

Lúc này, tâm lý méo mó của tôi thôi thúc tôi dùng người đàn ông khác để xoá đi dấu vết của Từ Ngạn Phong để lại.

Tôi liều lĩnh quên đi mọi thứ và muốn chứng minh rằng mình vẫn còn sống. Khác với giấc mơ kia.

- Anh ta có lỗi với cô, nhưng không có nghĩa là cô phải tự phá huỷ bản thân mình như vậy.

Anh khống chế đôi chân của tôi và từ chối bằng giọng điệu lạnh lùng.

- Sa đoạ là sao? Sau khi được xem phim miễn phí, anh không có phép tôi làm theo bản năng con người và hưởng thụ ư?

Tôi nhẹ nhàng vuốt bàn tay đang giữ chặt đầu gối tôi, ngẩng đầu khiêu khích.

- Hơn nữa, anh cũng muốn mà, có phải không?

Anh ấy không đáp, chỉ nhìn tôi một hồi lâu.

Tôi có thể nhìn thấy ngọn lửa rực lên trong con người của anh. Tôi từng nhìn thấy ánh lửa đó vô số lần ở Từ Ngạn Phong.

- Hay là, anh coi thường tôi?

Tôi nắm lấy cà vạt của anh ấy, kéo anh ấy xuống một chút rồi ghé sát vào tai thì thầm đầy thách thức.

- Thì ra là anh không làm được. Dù anh muốn hay không...

Tôi chưa kịp nói từ "muốn", anh ấy mạnh dạn nắm lấy cằm tôi, cúi đầu xuống chiếm lấy môi tôi.

Tôi nhắm mắt lại và chìm đắm trong niềm vui xa lạ...

4.
Khi tôi tỉnh lại, người đàn ông kia đã rời đi.

Điện thoại được để trên bàn cạnh giường, chỉ cần vuốt nhẹ là bật lên.

Không còn mật khẩu, nhưng SIM vẫn còn đó.

Tôi mở album hình ảnh.

Trong đó không có gì ngoài một vài tấm hình và video tôi đã chụp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nằm xuống giường quấn chăn bông.

Tôi không biết người đàn ông kia đã rời đi lúc nào. Nhưng tôi mơ hồi nhớ rằng khi anh ấy rời đi, quần áo trên người gọn gàng, trông anh tao nhã và điềm tĩnh.

Tôi là người duy nhất lộn xộn.

Có thể anh ấy không biết tôi, nhưng tôi lại nhớ anh ấy.

Bởi vì tôi đã nhìn thấy anh ấy trong giấc mơ, vào ngày tôi và Từ Ngạn Phong kết hôn.

Suy cho cùng, anh ấy có một khuôn mặt rất nổi bật, chỉ cần nhìn một lần cũng có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, khó lòng mà quên được.

Tôi nhớ rằng anh ấy là anh họ của Từ Ngạn Phong.

Tôi nhớ lại những chi tiết trong giấc mơ, rồi lại hồi tưởng về những gì xảy ra ở thực tại.

Dù muốn thừa nhận hay không thì sự thật Từ Ngạn Phong đã thay đổi sau 20 năm làm thanh mai trúc mã với tôi.

Tình cảm của tôi trở thành vết nhơ đáng xấu hổ trong đời anh.

Điều nực cười là nhà anh ta luôn nói hôn ước không thể huỷ bỏ và chúng tôi rất xứng đôi. Sự thật thì công ty của nhà họ Từ đang gặp khủng hoảng, tôi tình cờ sẵn lòng dùng gia thế của mình để lấp đầy vào lỗ hổng. Nên tôi nói gì họ cũng vui vẻ đồng ý.

Tuy nhiên, trên đời làm gì cho không mọi thứ.

Tôi lấy điện thoại gọi cho bạn thân Hứa Thanh Thanh nhờ cô ấy mang theo một ít quần áo mới.

Trước khi cô ấy kịp nói gì, tôi đã cúp điện thoại một cách dứt khoát.

Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi và Từ Ngạn Phong. Chúng tôi lại không hề đi mời rượu khách, nhân vật chính là tôi thì lại biến mất cả ngày.

Không cần phải nói, có lẽ mọi người đang điên cuồng tìm kiếm tôi.

- Wow, cậu trốn ở đây thư giãn ư? Cậu có biết là mọi người mém xíu nữa là gọi cảnh sát báo cậu mất tích không?

Hứa Thanh Thanh nhanh chóng chạy đến và hét lên khi nhìn thấy tôi.

- Người cậu đầy dấu hôn thế này. Kiều Uẩn, cậu còn dám ra ngoài gặp người khác sao?

Cô ấy đưa tay lên và chọc vào cổ tôi.

Tôi sững sờ một lúc, cầm lấy túi xách của cô ấy tìm gương trang điểm và soi.

Đúng như dự đoán, chiếc cổ trắng nõn nà của tôi có khắc vài dấu hôn đỏ tím mới tinh đầy bắt mắt.

- Chậc, đúng là cầm tinh cẩu mà!

Tôi ném gương đi và giận dữ chửi bới.

- Cậu còn dám mắng người ta sao? Cậu không muốn thì ai dám ép cậu làm?

- Kiều Uẩn, đừng trách mình không nhắc. Cậu muốn ăn ai cũng được, nhưng cậu vừa mới đính hôn. Cũng không cần phải gấp gáp như vậy.

Hứa Thanh Thanh ném quần áo và thuốc vào tay tôi, trêu chọc nói.

- Không phải anh ta.

Tôi lấy chai nước, vặn nắp, uống một ngụm rồi giải thích ngắn gọn, súc tích.

- Cậu... ý cậu là cậu làm với người khác trong ngày đính hôn của mình với Từ Ngạn Phong?

Hứa Thanh Thanh sốc đến mức há hốc miệng.

- Mình chỉ có thể nói là cả 2 đều học tập nhau mà làm.

Nghĩ đến đoạn video quay lén kia, tôi cười khẩy.

- Cậu... Cậu... Từ Ngạn Phong có tình nhân ở ngoài? Hai người sắp kết hôn rồi. Cậu định giải thích với bố mẹ hai bên như thế nào đây? Hay là muốn trả thù hắn? Nhưng việc cậu làm cũng hơi cực đoan. Cậu có xài biện pháp an toàn với người kia không, lỡ bị lây bệnh thì sao?

Hứa Thanh Thanh không thể ngừng nói, trông còn hoảng loạn hơn cả tôi.

- Ngưng. Đừng lo quá, mình có quyền quyết định trong cuộc hôn nhân này.

Tôi đau đầu. Cắt đứt dòng suy nghĩ của bạn tôi.

Vì tôi và Từ Ngạn Phong vẫn chưa là gì của nhau một cách hợp pháp nên tôi không lo lắng quá nhiều.

Còn người đàn ông kia, đêm qua tôi mơ hồ nghe anh ấy nói không muốn khi tỉnh lại tôi sẽ cảm thấy hối hận.

Sau đó, tôi ngủ thiếp đi.

- Nhân tiện, số điện thoại cậu vừa gọi cho mình không phải là số của cậu. Là của người kia đúng không?

Hứa Thanh Thanh đột nhiên đứng lên.

- Bây giờ chúng ta có thể tra tên chủ thuê bao. Chúng ta có thể biết được người đó là ai. Mình...

- Không cần thiết. Chỉ là tình một đêm, không ai cần chịu trách nhiệm với ai cả. Việc bây giờ cậu cần làm là báo với bố mẹ mình biết rằng mình vẫn ổn cho họ yên tâm.

Tôi cởi chiếc khăn lụa trên cổ Hứa Thanh Thanh xuống, cười nhẹ như không cười.

- Đi nào, Pikachu.

Cô ấy trợn mắt lên.

- Kiều Uẩn, khả năng ra lệnh của cậu vẫn tốt như ngày nào. Mình chỉ là công cụ giải toả cảm xúc của cậu thôi có phải không?

Miệng nói nhưng cậu ấy vẫn ngoan ngoãn bước theo tôi ra khỏi phòng.

Tôi nói thêm.

- Nhân tiện, đừng nói chuyện của mình ra. Cũng đừng vạch trần Từ Ngạn Phong.

Cậu ấy thở dài sau lưng tôi.

5.
Sau khi Hứa Thanh Thanh rời đi, tôi không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Sau khi tắm rửa và sấy tóc, tôi dựa vào đầu giường nhớ lại các chi tiết trong giấc mơ để nắm được dòng thời gian của các sự kiện chính.

Nhìn vào bảng số liệu, tôi đã thừa nhận rằng có thể mọi chuyện trong giấc mơ sẽ trở thành sự thật.

Tôi không biết liệu đây có phải là lời cảnh báo từ ông trời hay đây thật sự là kiếp trước của tôi.

Nhưng tôi biết rằng nếu không muốn lặp lại những sai lầm kia, tôi phải hành động ngay bây giờ.

Lên kế hoạch xong, tôi liên hệ Trình Tiêu, người phụ trách giám sát an ninh của công ty và yêu cầu anh ấy chuẩn bị thêm camera loại nhỏ.

Sau đó tôi đặt báo thức rồi đi ngủ.

Người đàn ông hôm qua không hề quay lại.

12 giờ đêm, tôi quấn khăn lụa rời khỏi khách sạn.

Trình Tiêu đã đợi sẵn ở công ty với bản sơ đồ camera của công ty.

- Hãy khoanh tròn những khu vực không có camera an ninh.

Tôi đưa bút cho anh ấy.

Trình Tiêu nhanh tay và nhanh chóng đánh dấu những điểm mù.

- Sắp xếp lắp thêm camera ở những chỗ này sao cho mọi người không phát ra hiện ra camera.

Tôi vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào bản sơ đồ.

Trình Tiêu ngăn tôi lại.

- Cô Kiều, tôi có thể hiểu được việc lắp camera trong phòng trà và văn phòng của cô. Nhưng phòng vệ sinh, phòng thay đồ, phòng tắm cá nhân của cô thì...

Trình Tiêu ho khan không dám nói hết câu.

- Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra. Về phía anh, tiền thưởng cuối năm sẽ được nhân đôi.

Tôi mỉm cười nhìn anh ấy.

- Anh có dám làm không?

- Vậy băng ghi hình sẽ được chuyển đến đâu?

Anh ấy đã đồng ý.

- Hãy kết nối thẳng đến máy tính trong văn phòng tôi. Nhớ mã hoá, không ai khác được xem chúng.

Tôi liếc nhìn túi dụng cụ lớn mà anh ấy mang theo và nói.

- Bắt đầu đi.

Anh ấy nhanh nhẹn và linh hoạt, phân tích những góc dễ bị nhìn thấy và chỉ ra những góc khuất.

Tôi quan sát anh ấy lắp từng camera một.

- Chuyện này đừng để người khác biết. Hãy nhớ rằng, anh đã ký thoả thuận bảo mật.

Tôi mỉm cười với Trình Tiêu, quay người rời khỏi công ty.

Khi bố mẹ xuống nhà ăn sáng, tôi đã ngồi vào bàn sẵn, tay cầm ly sữa ấm, mỉm cười chào họ.

- Mèo hoang nay đã chịu về nhà. Con có biết hôm qua là ngày gì không? Vậy mà còn bỏ đi. Không đặt 2 người già này vào trong mắt có phải không?

Bố tôi lập tức bênh tôi.

- Uẩn nhi luôn là đứa hiểu chuyện. Hỏi con bé đã có chuyện gì trước cái đã.

Mẹ tôi đứng sang một bên.

- Xin lỗi bố mẹ vì đã bỏ đi. Con cho mọi người xem cái gì đó vui vẻ tý nha.

Tôi đặt ly sữa xuống và đưa cho họ điện thoại.

- Cái này... Kiểu Uẩn, con không biết xấu hổ sao!

Âm thanh vừa phát ra, bố tôi xấu hổ đến mức muốn ném điện thoại đi.

- Xin lỗi, con quên tắt tiếng.

Tôi vô cảm lấy lại điện thoại chỉnh lại âm thanh.

- Hôm qua con quay được video này, người trong video là Từ Ngạn Phong.

Trước khi bố mẹ kịp lên tiếng, tôi giành nói trước.

Lần này, họ xem video trong im lặng.

- Con nghĩ sao về chuyện này?

Bố tôi đặt điện thoại xuống và trầm giọng hỏi tôi.

Tôi giơ tay định lấy điện thoại.

- Con nghiêm túc chút đi.

Bố trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu trở nên nghiêm khắc.

- Ồ, con với Từ Ngạn Phong không cần huỷ hôn. Trước đây nhà mình đối đãi anh ta ra sao thì giờ vẫn vậy. Con tạm thời chưa muốn hạ màn đâu.

Tôi cố nhịn cười và nói một cách nghiêm túc.

Bố mẹ tôi không hỏi thêm gì và đồng ý.

- Chuyện hợp tác giữa nhà mình và nhà họ Từ có thể tiếp tục, nhưng hợp đồng sẽ phải thay đổi. Nếu họ muốn mượn tiền thì yêu cầu họ viết giấy nợ hoặc chuyển cho nhà mình một lượng cổ phần có giá trị tương đương. Nếu họ viết giấy nợ, cần phải nêu rõ hạn trả là 3 tháng và lãi suất trễ hạn là 1%.

Tôi khẽ nhếch môi, cười ranh mãnh.

- Nhớ nhắc họ mượn nhớ phải trả, khó khăn thì mượn tiếp cũng không sao cả.

Bố mẹ tôi hơi ngạc nhiên nhưng không tỏ ra phản đối.

- Được rồi, mọi người ăn đi. Chiều có qua nhà họ Từ thì nhớ dẫn theo con nhé.

Tôi ngáp rồi hôn lên mặt bố mẹ. Tôi lên lầu ngủ tiếp.

Họ nhìn nhau ngơ ngác.

Khi không còn ai nhìn nữa, tôi rơi nước mắt.

Bố mẹ tôi là người tốt bụng. Nhưng nếu giấc mơ kia thành sự thật, nhà họ Từ cũng không thèm đếm xỉa khi bố mẹ tôi gặp nạn.

Tôi không hề có ý định kể cho họ nghe về sự tàn khốc trong giấc mơ kia.

Nhưng tôi không hề đùa khi muốn chèn ép Từ Ngạn Phong đến đường cùng, còn nhà họ Từ phải tan nát.

Tôi sẽ nhổ tận gốc nhà họ Từ để sau này họ không còn có thể đe doạ đến nhà tôi dù chỉ một chút.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom