• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-613

Chương 614: Chỉ có thể từ bỏ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85539.png

Xem ảnh 2
85539_2.png
“Ông mở miệng ra là con gái con gái, bây giờ lại còn nghi ngờ tôi à?”



Mạnh Gia Nhàn cười nhạo một tiếng, lấy một tập tài liệu ra khỏi túi, ném lên bàn.



“Nếu không có phần tài liệu giám định này, ông cảm thấy tôi sẽ tới tìm ông à? Chẳng lẽ chỉ có ông nghi ngờ, tôi không nghi ngờ chắc?” Cô ta hỏi ngược lại.



“Con... con lấy nó ở đâu? Ba nghe người ta nói, làm giám định người thân, phải cả hai bên đi mới được...”



Đới Lập Bân ngẩn ra, lúc này mới lật xem phần tài liệu giám định ở trên bàn.



“Cái gì mà hai bên đều đi, tôi tìm một người nhặt mấy sợi tóc trên gối của ông, lại tìm được mấy miếng móng tay ông cắt rơi trong nhà vệ sinh, vậy không phải là được rồi sao?” Mạnh Gia Nhàn lạnh lùng nói.



Tìm một người?



Nghe đến đây, Hà Tư Ca nhíu mày.



Xem ra, đúng là đã có một khoảng thời gian mình không chú ý đến tình hình của Đại viện nhà họ Hà rồi, lại để Mạnh Gia Nhàn lợi dụng sơ hở như vậy mà cô còn không biết.



Tuy rằng mức độ nghiêm trọng chưa đến nỗi là nội gián, nhưng cũng đủ để chứng minh, ở đây có người xem trọng tiền bạc, chỉ cần có thể kiếm tiền thì cho dù là việc gì, cũng có người vui vẻ làm.



Đại viện nhà họ Hà từ quản lý cho đến đầu bếp rồi đến nhân viên tiếp khách, phục vụ, nhân viên kinh doanh, nhân viên giao hàng, tất cả đều ở cùng nhau, ít cũng có hơn hai mươi người.



Muốn điều tra từng người, thật ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng.



Huống hồ Mạnh Gia Nhàn nhất định sẽ bảo vệ người làm việc giúp cô ta, sẽ không chủ động để lộ ra là ai.



Về phần người kia, nhất định cũng sẽ không để lộ mình.



Cô đang mải suy nghĩ, Đới Lập Bân đã xem xong tài liệu giám định người thân do Mạnh Gia Nhàn cung cấp.



Chỉ thấy hai tay ông khẽ run, vẻ mặt đã có chút kích động, vui sướng.



“Xem xong rồi chứ? Nếu ông không tin, thì cùng tôi làm lại một lần nữa, tôi thì không ngại. Chỉ là kết quả giám định người thân cũng phải mất hai ba ngày mới có, còn phải thêm tiền mới được.”



Mạnh Gia Nhàn vênh mặt lên, vẻ mặt lạnh nhạt.



Lúc đó, cô ta cũng sốt ruột muốn có được kết quả này, cho nên mới chi rất nhiều tiền, trong vòng 72 giờ đã nhận được phần tài liệu giám định người thân chính thức.



“Sẽ không có vấn đề gì, ba biết mà, ba biết mà...”



Đới Lập Bân cầm tài liệu giám định, vẻ mặt ông kích động, không ngừng lặp đi lặp lại.



“Mạnh Gia Nhàn, cô bảo chú Đới lập di chúc, đó là chuyện của hai người, tối nay cô gọi tôi đến, rốt cuộc muốn làm gì?”



Thấy tiếp theo là tiết mục cảm động cha con nhận nhau, tuy không biết Mạnh Gia Nhàn muốn giở trò gì, nhưng Hà Tư Ca biết, nếu cô ta gọi mình đến đây, chắc chắn là có ý đồ.



“Không sai, tôi gọi cô đến đây là định nói với cô, tôi đã điều tra qua rồi, là cô quyết định công bố thực đơn của nhà họ Hà ra ngoài, nhưng người đầu bếp lại không có được một xu, thế này chẳng phải ức hiếp người quá đáng rồi sao. Hà Tư Ca, nếu như cô không muốn bị kiện thì lấy tiền ra bồi thường đi, ít nhất phải một trăm triệu mới được.”



Tài liệu mình cần đều đã điều tra hết rồi, Mạnh Gia Nhàn vô cùng tin tưởng nói.



“Một... một trăm triệu?”



Vừa nghe thấy con số này, Đới Lập Bân cũng lắp bắp.



“Con gái, con đừng ăn nói lung tung, lúc đầu mọi người đã ngồi xuống bàn bạc rồi, muốn công bố thực đơn, mọi người đều đồng ý, bao gồm cả ba, sao bây giờ còn yêu cầu người ta bồi thường? Hơn nữa, món ăn của Đại viện nhà họ Hà cũng không phải là của ba, cùng lắm chỉ xem như là ba sưu tầm điều chỉnh lại, đó là vật gia truyền của nhà họ Hà...”



Nói một hơi nhiều lời như vậy, đối với Đới Lập Bân bản tính hướng nội mà nói, đã không phải là chuyện dễ dàng rồi.



“Ba, con không phải vì mình, con là vì ba! Bây giờ sức khỏe của ba không tốt, việc điều trị tiếp theo sẽ tốn rất nhiều tiền, chẳng lẽ ba cam lòng rời khỏi nhân thế như vậy sao?”



Mạnh Gia Nhàn trừng mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.



Vừa nghe thấy cô ta gọi tiếng “ba”, cơ thể Đới Lập Bân như bay lên.



Ông phấn khích đến nỗi hai mắt lấp lánh nước mắt, liên tục gật đầu.



Lúc này, Hà Tư Ca nghi ngờ, cho dù Mạnh Gia Nhàn muốn mặt trăng trên trời, Đới Lập Bân cũng sẽ đích thân lên trời, làm mọi cách cũng phải hái xuống cho cô ta.



Quả nhiên, Đới Lập Bân lại nói: “Ba không muốn chết, ba phải sống khỏe mạnh, ba muốn nhìn thấy cháu ngoại của ba chào đời, đợi nó lớn rồi, còn phải lấy vợ...”



Càng nói ông càng khao khát, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.



Nhìn thấy dáng vẻ Đới Lập Bân như vậy, Mạnh Gia Nhàn không nhịn được mà cười lạnh trong lòng.



Đúng là một ông già vô dụng chưa từng trải sự đời, mình chỉ nói hay một câu mà thôi là đã hoàn toàn dắt mũi được ông ta rồi.



May mà như thế, cô ta cũng bớt việc hơn.



“Thế mà cô cũng nói ra được, một trăm triệu? Nếu như tôi thật sự có nhiều tiền như thế, tôi cũng sẽ không đứng ở đây để cô nhân cơ hội tống tiền tôi rồi!”



Hà Tư Ca tức tối căm phẫn nhìn Mạnh Gia Nhàn, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô nghĩ mình thật sự sẽ không chút do dự mà giải quyết người phụ nữ này trước tiên.



“Cô không có, nhưng Phó Cẩm Hành có. Hai người ly hôn, chẳng lẽ anh ta không cho cô tiền bồi thường à, chẳng lẽ không chia một nửa tài sản cho cô à? Hà Tư Ca, chậc chậc, cô đừng nói với tôi, cô không nhận được cái gì đã ly hôn với Phó Cẩm Hành nhé? Đó chính là một núi vàng đấy, cô canh gác núi vàng nhiều năm, sinh con dưỡng cái cho anh ta, bây giờ cô cũng là một người phụ nữ giàu có rồi!” Mạnh Gia Nhàn vừa châm chọc vừa hâm mộ nói.



“Tôi có phải là núi vàng hay không, tôi không biết, nhưng tôi biết, lòng tham không đáy của cô sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cô.”



Không đợi Hà Tư Ca phản bác lại cô ta, đã có người đi vào.



Ba người trong phòng cùng nhìn qua.



Phó Cẩm Hành tới rồi.



Hắn còn cầm một cái áo khoác trên tay, đến gần Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành thuận tay khoác lên vai cô.



Trước đó cô đi ra ngoài quá vội, mặc không nhiều áo, bây giờ gần mười giờ, đã hơi lạnh rồi.



“Khoác vào đi, đừng để bị lạnh.”



Phó Cẩm Hành nói xong, lúc này mới nhìn Đới Lập Bân bên cạnh.



“Chú Đới, trước tiên chúc mừng chú, cuối cùng chú đã tìm được con gái rồi.”



Hắn nhẹ giọng nói, trong giọng nói không nghe ra vui vẻ hay tức giận.



Bị Phó Cẩm Hành nhìn như thế, Đới Lập Bân lập tức lo lắng bất an.



Mặc dù hắn chỉ là bậc con cháu, nhưng nếu bàn về uy nghiêm, ngay cả người làm bề trên như Đới Lập Bân này cũng phải sinh ra chút sợ hãi đối với Phó Cẩm Hành.



“Cẩm Hành, chú… chú cũng là muốn bù đắp trách nhiệm của một người làm cha mà nhiều năm qua chú vẫn chưa từng làm... cháu có hai đứa con, chắc cháu có thể hiểu cho chú, phải không?” Đới Lập Bân khó xử hỏi.



“Không phải.”



Phó Cẩm Hành không hề nể mặt ông: “Cháu không hiểu được, bởi vì cháu không có đứa con gái tồi tệ như vậy, về phương diện giáo dục, chú thật sự có thiếu sót, cho nên mới có một đứa con gái tham lam không biết xấu hổ như vậy.”



Hắn nói xong, mặt Đới Lập Bân hết đỏ lại trắng.



Liên tiếp bị Phó Cẩm Hành sỉ nhục, Mạnh Gia Nhàn đã sớm không nhịn được nữa: “Phó Cẩm Hành, tôi biết thế lực của anh ở Trung Hải lớn như thế nào, nhưng bây giờ không giống trước kia, chỉ cần tôi đăng chuyện này lên mạng, chẳng lẽ anh có thể hoàn toàn đè nén dư luận à? Thực đơn của Đại viện nhà họ Hà vốn là tâm huyết của ba tôi, các người tùy ý công bố nó như thế, tôi phải đến kiện các người!”



Càng nói cô ta càng cảm thấy mình có lý, càng thêm hùng hổ.



“Chú Đới, chẳng lẽ chú chưa từng nói với con gái của chú, chúng ta đã ký thỏa thuận đa phương à?”



Đợi đến khi Mạnh Gia Nhàn nhảy lên nhảy xuống đủ rồi, Phó Cẩm Hành mới thản nhiên mở miệng.



“Thỏa thuận... a, hình như là có chuyện như thế... chú cũng không hiểu lắm, nhưng mà đúng là chú đã từng ký một vài tài liệu, đều là khi chúng ta vừa mới mở lại Đại viện nhà họ Hà...” Sau khi được hắn nhắc nhở, Đới Lập Bân cũng đã nhớ ra.



“Có thể nhớ ra là tốt nhất. Có điều, cho dù không nhớ ra cũng không sao, giấy trắng mực đen, chỗ luật sư đều lưu lại cả, cơ quan công chứng cũng có hồ sơ, bất cứ lúc nào cũng có thể đi kiểm tra rõ ràng. Cô Mạnh, giống như cô vừa nói, bây giờ không giống như trước đây, làm việc đều phải dựa theo pháp luật, cô hiểu luật, tôi cũng không mù luật.”



Phó Cẩm Hành ung dung nói.



Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, cuối cùng Hà Tư Ca cũng biết, vì sao đối mặt với sự đe dọa của Mạnh Gia Nhàn, Phó Cẩm Hành lại không hề lo lắng một chút nào rồi.



Thì ra, hắn đã sớm có chuẩn bị.



Vào lúc này, sự sùng bái của Hà Tư Ca đối với Phó Cẩm Hành lập tức dâng trào.



Hắn không phải là toàn trí toàn năng, chẳng qua là làm việc gì cũng chuẩn bị trước sau, cho dù thật sự xảy ra thì cũng sẽ không khiến mình quá luống cuống.



Ngược lại, cô thì rất kích động, còn có quá nhiều thứ phải học, thật sự còn kém xa.



“Ông đã từng ký tên rồi? Bọn họ không đưa tiền cho ông mà ông đã đồng ý rồi?”



Nghe Phó Cẩm Hành nói xong, Mạnh Gia Nhàn lập tức giận dữ hỏi Đới Lập Bân.



Đới Lập Bân mù mờ gật gật đầu: “Chắc là thế. Ba cần nhiều tiền như vậy làm gì, một mình ba cũng không tiêu hết, tháng nào bọn họ cũng trả lương cho ba nhiều như vậy, còn chia hoa hồng cuối năm, còn có cổ phần, ba...”



Không đợi Đới Lập Bân nói xong, sắc mặt Mạnh Gia Nhàn đã trở nên trắng bệch.



Ngay từ đầu cô ta đã không để ý đến cổ phần gì đó, quan trọng nhất chính là thực đơn và căn nhà cũ kia!



“Còn căn nhà cũ chú tâm tâm niệm niệm kia… chú Đới, chú đã quên rồi sao, trước kia không phải cháu đã đặc biệt tìm người cố vấn bảo hiểm cho chú, để chú dùng nó làm nơi dưỡng lão, hoặc là dùng làm nơi chữa bệnh sao? Thủ tục bảo hiểm đã làm xong rồi, trong lúc chú còn sống, không thể chuyển nhượng sang tên căn nhà. Nếu như chú bị bệnh nặng, cần phải điều trị, công ty bảo hiểm sẽ hỗ trợ bán đấu giá bất động sản, cung cấp chi phí điều trị.”



Nói xong, hắn quay sang nhìn Mạnh Gia Nhàn, mỉm cười hếch cằm lên.



“Chữa hay là không chữa? Nếu không chữa, chú Đới sẽ không còn nhiều thời gian nữa, nếu như chú ấy đồng ý, sau khi chú ấy qua đời, đúng là cô có thể thừa kế lại căn nhà kia, cô tự quyết định đi.”



Ý tứ rất rõ ràng, chính là xem cô ta là cần người hay là cần nhà.



Ngay trước mặt Đới Lập Bân, Mạnh Gia Nhàn không dám nói cô ta cần nhà không cần người.



Nếu như cô ta nói như thế, ngộ nhỡ ông già này tức giận lên, chắc chắn sẽ không cho cô ta một xu nào.



“Tất nhiên là... tất nhiên là chữa bệnh rồi, người quan trọng hơn nhà.”



Cuối cùng, lề mề nửa ngày, Mạnh Gia Nhàn mới không tình không nguyện trả lời.



Vừa nghe thấy cô ta nói như thế, Đới Lập Bân cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ.



“Tôi biết cô vẫn còn có chút lương tâm, cho nên, vừa rồi tôi đã sai người đi liên lạc với công ty bảo hiểm, hiệu suất làm việc của bọn họ rất cao, bây giờ chắc đã bắt đầu tìm người mua, chuẩn bị chi phí điều trị cho chú Đới rồi.”



Phó Cẩm Hành cố tình nhấc cổ tay lên, nhìn đồng hồ.



“Ừm, chắc cũng đâu vào đấy rồi.”



Một câu thôi đã khiến Mạnh Gia Nhàn suýt ngất đi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom