• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Gả tam thúc (1 Viewer)

  • Chương 67-69

Các bạn đang đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 67-69 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 67


Chỉ thấy một thiếu nữ nhanh nhẹn, cười duyên dáng đi vào.


Chu Oanh vẫy vẫy tay với nàng ta: “Vẫn chưa dùng bữa sao? Đến đây ngồi xuống, cùng nhau ăn đi.”


Mai Hương nhìn Cố Trường Quân, thấy hắn nghiêng người về phía mình, miếng bánh đậu xanh vẫn đang gắp trên tay thoáng ngừng lại, có lẽ là vì nàng ta đi vào, đợi nàng ta đi đến thì hắn liền nhẹ nhàng đặt miếng bánh kia ở đĩa nhỏ trước mặt Chu Oanh.


Thuở nhỏ Mai Hương cũng đã biết là mình cũng kém hơn một bậc so với các ca ca, đệ đệ, trong mắt cha mẹ thì chẳng có chút quý trọng nào cả, tổ mẫu thì vẫn luôn ăn chay niệm phật vì người cô cô đã quá cố, hoàn toàn không có ai yêu thương nàng ta cả.


Cho đến bây giờ khi ở trên bàn ăn thì nàng ta cũng chỉ có thể đứng, chờ cha và các ca ca, đệ đệ ăn xong hết rồi thì nàng ta và các muội muội mới có thể ăn cơm. Đừng nói đến chuyện có người gắp thức ăn cho nàng ta, không nhân cơ hội sỉ vả nàng ta mấy câu đã là tốt lắm rồi. Những người con gái trong nhà, ngoại trừ Anh Hương ở đại phòng ra thì ai ai cũng được nuôi dưỡng theo kiểu hèn nhát, sợ người lạ, đây chính là gia phong nhà bọn họ. Sinh ra trong gia đình như vậy, nàng ta cũng chẳng còn cách nào cả, nàng ta vẫn luôn vô cùng im lặng, nhẫn nhục chịu đựng, cho đến lần này khi ý thức được rằng cả đời mình sẽ thật sự bị ca ca phá hủy thì nàng ta mới cố gắng muốn tránh thoát khỏi những ràng buộc kia, liều lĩnh một phen vì tương lai của bản thân.


Tay phải của Cố Trường Quân được băng bó, rũ xuống bên người, Mai Hương nhìn thấy thì chân mày khẽ nhíu lại, đứng yên cạnh Chu Oanh, giọng nói nhỏ nhẹ mà êm ái vang lên: “Hóa ra tỷ phu cũng ở đây à.”


Doãn ma ma bên cạnh mang bát đũa lên, Mai Hương đang đợi Cố Trường Quân trả lời, cho dù không chào hỏi mấy câu thì cũng nên mời nàng ta ngồi xuống chứ nhỉ? Dù sao nàng ta cũng là khách mà.


Cố Trường Quân “Ừ” một tiếng, không ngẩng mặt lên, buông đũa bạc trong tay xuống, nghiêng người về phía Chu Oanh: “Chờ lát nữa ta đi thì nàng ngủ thêm một lúc nữa đi, có còn đau đầu không?”


Sáng sớm Chu Oanh đã đỏ mắt vùi trong ngực hắn nói không thoải mái, thậm chí hôm nay Cố Trường Quân còn không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở bên chăm sóc nương tử thôi. Nhưng trước mắt có khách thì hiển nhiên là không thể làm vậy được rồi.


Chu Oanh đỏ mặt lên, để ý Mai Hương ở bên cạnh, quở trách liếc mắt nhìn Cố Trường Quân: “Ta không sao cả, hôm nay hầu gia có nhiều việc không? Đến lúc nào thì về?”


Cố Trường Quân cười cười với nàng: “Ta sẽ cố gắng về sớm. Nếu nàng muốn đi ra ngoài chơi thì bảo mấy người mà ta đã cho nàng kia đi theo, chú ý an toàn.”


Chu Oanh gật đầu một cái, đứng dậy đưa Cố Trường Quân ra ngoài.


Phu thê hai người ngươi tới ta đi khiến Mai Hương nhìn thấy mà kinh ngạc không nói nên lời. Là bởi vì quan hệ khi tân hôn sao? Người đó thân là hầu gia mà lại không lên mặt chút nào cả, chút chuyện nhỏ như ra cửa mang theo theo ai cũng phải dặn dò thê tử, giọng nói và vẻ mặt kia như là nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan vậy.


Lại còn coi như của hiếm hay bảo bối như vậy nữa sao? Dính nhau nhằng nhằng giống như là vừa mới thành thân vậy. Nghe nói bọn họ đã ở cùng nhau rất lâu, thành thân cũng mấy tháng rồi.


Đưa mắt nhìn Cố Trường Quân đi ra ngoài, Chu Oanh quay người lại thì thấy Mai Hương đang cau mày đánh giá mình.


Chu Oanh chột dạ kéo kéo cổ áo lên, nói: “Lục muội muội ngồi đi, thích ăn cái gì? Không cần câu nệ đâu.”


Mai Hương “Ừm” một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, trong lòng có rất nhiều nghi vấn không thể giải thích được, ngẩng lên nói: “Tỷ tỷ, tỷ phu luôn luôn ôn hòa với tỷ như vậy sao?”


Chu Oanh sợ run lên, nghĩ đến những năm tháng mình bị Cố Trường Quân dọa sợ đến phát khóc kia thì có chút dở khóc dở cười. Rõ ràng là hôm qua hắn đã làm sai nên sáng sớm hôm nay mới ra sức săn sóc cẩn thận như vậy, sợ nàng tức giận đó mà. Nhưng những lời như vậy thì tốt nhất là không nên nói với Mai Hương.


Chu Oanh gắp một cái bánh bao cho Mai Hương: “Sau này thì ngươi sẽ biết thôi. Ăn đi, ta đã cho người đi mời người ở cửa hàng may đến, chờ lát nữa sẽ đến đo đạc để làm quần áo cho ngươi.”


Khung xương của nàng ta lớn hơn Chu Oanh một chút, cũng đầy đặn hơn, mặc quần áo của Chu Oanh thì có hơi chật.


Mắt Mai Hương đỏ lên, nức nở nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”


Buổi sáng đo đạc rồi chọn chất vải, thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều Chu Oanh muốn dẫn Mai Hương ra ngoài đi dạo một chút, nhìn ngắm sự rực rỡ của Giang Ninh.


Trong xe ngựa, đi được một lúc thì Chu Oanh đã dựa vào cửa sơ xe để ngủ. Cố Trường Quân trở về được hai ngày thì vô cùng nhiệt tình, ban đêm nàng đâu có được ngủ. Hôm nay ở bên với vị biểu muội này một ngày thì tinh thần cũng đã phải gắng gượng lắm rồi.


Mai Hương quay người lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt an tĩnh, nhu hòa của Chu Oanh thì không dời ra được. Nói tới thì nàng ta cũng có ba phần giống Chu Oanh, nhưng cha Chu Oanh là người miền bắc, không để lộ thân phận, đến nỗi có lai lịch như thế nào thì nàng ta cũng không biết, nhìn tướng mạo Chu Oanh thì đường nét lông mày, mắt, mũi sâu và tinh tế hơn nàng ta. Một mái tóc đen dày quấn quanh thành búi tóc, nếu như thả ra thì mái tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết này thì khiến người ta động lòng, thổn thức biết bao đây?


Tầm mắt Mai Hương đi xuống dưới, rơi vào cổ áo Chu Oanh. Dấu vết lờ mờ ở phía dưới xương quai xanh kia…


Bỗng dưng Mai Hương đỏ mặt, trước mắt hiện lên gương mặt của Cố Trường Quân. Lại ngoảnh đầu nhìn lại, Chu Oanh đã ngồi thẳng dậy, ánh mắt mông lung mở ra.


Mua được rất nhiều đồ, có những thứ điểm tâm và kẹo đặc sắc ở Giang Ninh, có lược, trâm cài đầu, khăn tay, quạt lụa chất trên bàn, còn có mấy bộ đồ trang sức và mấy loại đá quý, trâm hoa Chu Oanh đưa cho nữa. Nàng ta khá chật chật, mấy đồ nữ trang cũng bị rơi trên đất, nhưng lại không nhờ ai giúp cả, cố gắng thôi miên chính mình rằng không cần để ý tôn nghiêm.


Chu Oanh đối xử với nàng ta tốt như vậy, cũng làm cho nàng ta có chút xấu hổ. Nghĩ đến lời chỉ điểm của tẩu tử nhà mình: “Ngươi cứ đến tận cửa đi, bọn họ cũng chẳng thể đuổi ngươi về được, hôm nay nàng đã trở thành hầu phu nhân tôn quý, làm sao có thể không biết xấu hổ mà lạnh nhạt với người nhà trước mặt hầu gia chứ?… Leo lên được cái cây lớn này thì còn sợ mình không kiếm được mối nhân duyên tốt sao?”


Phương Hạnh mang nước đến, nhắc nhở: “Cô nương, hầu gia hình như vẫn chưa về, nếu như người lo lắng buồn bực thì hay là đi nói chuyện với phu nhân đi.”


Mai Hương có chút không muốn đi, Phương Hạnh lại nói: “Cô nương, nếu phu nhân động lòng, đồng ý nhận người thân này, thì người càng phải coi phu nhân là tỷ muội tốt, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, cũng càng phải thường xuyên phải xuất hiện trước mặt hầu gia khiến hầu gia nhớ đến chúng ta mới phải. Phu nhân trẻ tuổi, nền móng không sâu, nói đến cùng còn không phải là nhìn vào ý nguyện của hầu gia sao?”


Mai Hương chỉ đành phải chỉnh trang lại lần nữa rồi đi lên thượng viện.


Chu Oanh đang ở trên giường trong phòng thêu thùa, vừa tắm rửa xong, tóc búi lên, mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, áo ngoài màu khói, bên kia màn trướng Mai Hương thẫn thờ nghe nàng gọi mình lại, từng bước từng bước như là dẫm trên mây, phù phiếm như là một giấc mơ. Quả nhiên là Chu Oanh vô cùng xinh đẹp. Ngay cả nàng ta nhìn thấy mà cũng kinh ngạc, khó trách nam nhân kia lại yêu thích như vậy, không tiếc phạm phải lỗi lầm thiên hạ lớn như vậy mà cũng muốn cưới nàng về.


“Tỷ tỷ thêu gì vậy? Ta không ngủ được nên muốn nói chuyện với tỷ.”


“Quần áo của hầu gia.” Chu Oanh ngoắc ngoắc tay với nàng ta, cùng ngồi xuống ở mép giường: “Ta nghe nói ngươi thêu thùa rất lợi hại, ban ngày nói những chuyện với thợ may kia ta cũng không quá hiểu.”


Mai Hương nhận lấy đồ thêu trong tay Chu Oanh: “Thứ ta nói đến là gấm Tô Châu, tỷ đang thêu cái gì vậy?”


Hình vẽ kỳ lân đang đạp trên mây, chỉ có quan viên phẩm cấp cực cao mới có thể dùng, những ngón tay Mai Hương nhẹ nhàng lướt qua trên đó: “Màu xanh đen, cộng thêm những sợi chỉ bạc, hoa văn này nhìn từ xa thì tỏa sáng, thật là đẹp…”


Lại nghĩ đến Cố Trường Quân tuy là người có chức vị cao nhưng lại đối xử với thê tử tốt như vậy thì Mai Hương không khỏi có chút hâm mộ: “Tỷ thật là có phúc.”


Chu Oanh nhướng mày liếc nhìn nàng ta một cái, cúi đầu nhận lấy đồ thêu để sang một bên: “Ta biết ngươi khó xử, về chuyện của cửa hàng trở về ta sẽ bảo quản sự của hầu gia đi xem xét, nếu nhị biểu ca không cần đi theo Tôn công tử để làm việc nữa thì cũng sẽ không cưỡng bách ngươi phải gả đi đâu nhỉ?”


Ý muốn nói là đồng ý cho nàng mượn hầu phủ để làm chỗ dựa cho nàng ta. Không phải là Mai Hương không cảm kích, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.


Chu Oanh làm hầu phu nhân, không liên dính líu với nhà nhiều, cha nàng ta cũng chỉ là một người bình thường không có phẩm cấp, nếu nàng ta gả đi thì cũng chỉ có thể là một nhà bình thường môn đăng hộ đối thôi, nàng ta muốn làm phu nhân nhà quan, muốn khiến người ta phải coi trọng hơn. Cả đời này nàng ta đã phải chịu sự lạnh nhạt và oan ức quá nhiều rồi, nàng ta cũng không muốn phải nhìn sắc mặt người ta mà sống nữa.


Chu Oanh thấy nàng ta cúi đầu không nói gì thì thoáng chốc đã hiểu ra tâm tư của nàng ta.


Nàng ta kiêu ngạo, muốn mượn hơi hầu phủ để cao gả, không muốn nghe theo sự sắp xếp trong nhà.


Chu Oanh khẽ cau mày lại, lần trước nhị ca nàng ta phạm tội Chu Oanh cũng không muốn làm phiền Cố Trường Quân, nhưng cuối cùng vẫn là Cố Trường Quân ra mặt giải quyết mọi chuyện. Tương lai kẻ thù chính trị của hắn lại lôi ra thì khó mà chắc sẽ không chụp cái tội dung túng quan hệ thông gia mà coi mạng người như cỏ rác cho hắn. Đối với tương lai của bất kỳ quan viên nào mà nói thì đây cũng đều không phải tội danh nhỏ.


Chu Oanh vẫn chưa nói gì thì nghe bên ngoài có người bẩm báo, Lạc Vân cười đi vào: “Phu nhân, hầu gia đến rồi.”


Rèm được vén lên, Cố Trường Quân cất bước đi vào.


Chu Oanh nghênh đón, ở gian bên ngoài phòng ngủ, trên người Cố Trường Quân mang theo mùi rượu thoang thoảng, ôm lấy nàng, cằm dán lên mặt nàng, đang lần tìm môi nàng.


Chu Oanh nhỏ giọng kêu lên, đẩy tay Cố Trường Quân ra, dán sát vào hắn, thấp giọng nói: “Mai Hương ở đây.”


Cố Trường Quân thở dài, vẻ mặt trầm xuống, buông lỏng tay.


Mai Hương cực kỳ lúng túng, chậm rãi đi mấy bước đến gần rồi hành lễ: “Tỷ phu, người đã về rồi.”


Cố Trường Quân nhận lấy trà trong tay Lạc Vân, cũng chẳng nhìn Mai Hương, rũ mắt nhìn Chu Oanh nói: “Các nàng trò chuyện đi.”


Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm phía sau.


Chu Oanh cũng có chút lúng túng, bên ngoài hành lang cũng có cả người hầu của Mai Hương, Cố Trường Quân không thể nào không nhìn thấy được.


Mai Hương cố nặn ra nụ cười: “Tỷ phu rất yêu tỷ.”


Chu Oanh liếc nhìn nàng một cái: “Mai Hương, hầu gia say rượu nên mới thất lễ. Ta cũng không giữ ngươi lại nữa, ngày mai sẽ đưa ngươi đi dạo quanh viện một lúc, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”


Mai Hương vội lui ra.


Cố Trường Quân dựa vào thành thùng nước, nhắm hai mắt lại. Hơi nước mơ hồ lượn quanh mặt hắn. Sau lưng có một đôi tay chậm rãi, nhẹ nhàng lau lên, xoa bóp vai giúp hắn.


Cố Trường Quân bắt lấy bàn tay kia, kéo luôn vào trong nước.


Bộ quần áo màu hồng phấn bị nước thấm ướt, chủ nhân của chiếc váy kia bám lấy hắn như rắn nước: “Tỷ phu, để ta phục vụ cho người đi.”


Cố Trường Quân cau mày lại, dùng tay trái ôm chặt nàng ta vào trong ngực, đôi môi mỏng của hắn rơi xuống…


“A!” Mai Hương choàng tỉnh giấc.


Cây nến trong phòng vẫn sáng.


Phương Hạnh chạy vào: “Cô nương, người làm sao vậy?”


Mai Hương túng quẫn muốn phát khóc. Sao nàng ta lại không biết xấu hổ mà mơ thấy mình tự dâng hiến thân mình cho Cố Trường Quân chứ.


Cùng lúc đó, Cố Trường Quân và Chu Oanh đang song song ngâm mình trong nước.


Không gian trong thùng chật hẹp, hai người ôm lấy nhau thật chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.


Kết thúc một cái hôn dài triền miên, Cố Trường Quân cau mày nói: “Khi nào thì biểu muội đó của nàng rời đi?”


Hắn lẩm bẩm không vui: “Ta muốn ở bên cạnh nàng, vậy mà nàng ta lại cứ ở trong phòng của nàng làm ta cũng không tiện đi vào.”


Chu Oanh bĩu môi: “Cho nên hầu gia không cần mặt mũi, ôm ôm ấp ấp ngay trước mặt người ta, muốn khiến khuê nữ người ta phải quẫn bách, luống cuống.”


Cố Trường Quân cười: “Đa tạ, đa tạ.”


Chu Oanh ôm lấy cổ hắn, để mặc hắn bế mình lên, rời khỏi làn nước ấm áp, gió thổi qua một cái nên nhất thời có hơi lạnh. Cố Trường Quân lấy áo choàng bao người nàng lại, đi thẳng vào trong màn trướng.


Chu Oanh thở hổn hển nói: “Ta cảm thấy nàng ta hy vọng ta có thể định ra một mối hôn sự giúp nàng ta. Ta có phần khó xử, thứ nhất là không biết cữu phụ và cữu mẫu có dự tính gì, thứ hai là ta nghĩ thật ra lôi kéo những chuyện này, nói tới nói lui gì còn không phải là muốn chàng ra mặt… Đến ta còn luyến tiếc sai sử chàng, tất nhiên sẽ càng không muốn để cho bọn họ lợi dụng chàng được.”


Cố Trường Quân để nàng theo tư thế mình muốn, cười cười áp đến phía sau: “Không sao, chỉ cần nàng mở miệng, ta… sao cũng được…”


Chu Oanh cắn môi, đáy mắt tràn đầy sóng nước, túng quẫn đến đỏ bừng cả mặt, run lên, răng khẽ va vào nhau lập cập: “… Nhị thúc…ngày mai phải đi rồi sao…”


Cố Trường Quân vùi đầu không nói, hồi lâu sau mới đáp: “Ừm… Nàng còn có tâm tư quan tâm đến chuyện này là đang xem thường bản hầu sao? Hửm?”


Chương 68


Người hầu bên cạnh Cố Trường Lâm đã thu dọn xong hành lý, những thứ sắp mang về Thục Trung cũng được đưa lên xe.


Khi hắn đến tham gia lễ cưới thì một đi không trở lại nên quan viên được bổ nhiệm tạm thời đã viết mấy phong phong thư hỏi thăm tình hình rồi, mượn cớ là vì để thương lượng với Ninh Châu để xây đường sông nên ở lại giúp Cố Trường Quân trông nom Cố gia, bây giờ đã gần hai tháng mới về, bên này đã thay hắn viết văn thư, tán dương nhiệt tình một phen, rồi bây giờ mới chỉnh trang để lên đường.


Bên ngoài sớm đã có quan viên Ninh Châu ở vùng này đến để đưa tiễn, Chu Oanh tiễn người đến nhị môn. Dù sao trước kia cũng là thúc cháu, tình cảm vẫn còn, mà nhị thúc cũng khác cha nuôi, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng tham gia bất kỳ quyết sách nào của nhà cả, chỉ là một trưởng bối vô cùng ôn hòa, luôn đối xử rất tốt với nàng. Chu Oanh đỏ mắt đưa lương khô đã chuẩn bị cho nhị thúc cho hắn ta, lại cầm một bọc vải nhỏ, nói: “Ta thêu giày cho nhị thúc, trở về Thục Trung rồi đi.”


Hàng năm Trần thị không ở bên cạnh, một mình Cố Trường Lâm làm việc ở Thục Trung, cũng không biết là bên cạnh có ai chăm sóc không, người nhà chưa từng hỏi thăm hắn ta, hắn ta cũng không đề cập đến. Ở Cố gia, từ trước đến nay hắn không bao giờ có cảm giác tồn tại. Nhưng chỉ cần Cố Trường Quân cần thì hắn ta chính là người đáng để phó thác và tin tưởng nhất.


Cố Trường Lâm cười cười, muốn vỗ vỗ vai Chu Oanh, nói một tiếng “Đừng lo lắng” với nàng, nhưng đưa tay lên được một nửa lại chuyển sang gãi gãi đầu, lúng túng cười nói: “Cảm ơn ngươi.”


Từ cháu gái đến em dâu, thay đổi như vậy khiến hắn ta không được tự nhiên.


Cố Trường Quân cười nói: “Sau này có cơ hội trở về kinh thành thì sẽ cùng với ngươi đi dập đầu với tổ… với mẹ một cái, bà cũng rất nhớ các ngươi.”


Hắn thở dài, cười cười: “Trở về đi, ta đi đây.”


Cố Trường Quân ở bên cạnh vẫy tay với Chu Oanh, Chu Oanh dừng bước, đưa mắt nhìn Cố Trường Lâm đi xa.


Trở lại thượng viện, Mai Hương đã ngồi đợi ở trong phòng rồi.


Tối hôm qua mơ một giấc mộng không thể nào tưởng tượng nổi như vậy khiến Mai Hương thật sự không dám gặp Cố Trường Quân, cố gắng đi chậm một chút, nghe nói Chu Oanh tiễn Cố nhị gia đi thì lại cảm thấy có chút tiếc nuối, đáng lẽ bản thân cũng nên đưa một phần lễ vật.


Chu Oanh kêu người dâng trà cho Mai Hương, thờ ơ hỏi: “Ngủ có ngon không?”


Sắc mặt Mai Hương đỏ bừng hết lên, không được tự nhiên nói: “Rất tốt.”


Chu Oanh khó hiểu nhìn nàng ta một cái, dáng vẻ ngượng ngùng của Mai Hương là như thế nào vậy.


Mai Hương uống trà hoa quả, liếc nhìn bên ngoài một cái: “Tỷ phu đi ra ngoài rồi à? Nghe nói Cố nhị gia lên đường, vốn dĩ ta cũng nên đưa tiễn nhưng lại sợ quá đường đột.”


“Không sao, chờ lát nữa kêu Doãn ma ma đi dạo với ngươi một lát, chỗ này của ta có chút chuyện, giờ ngọ sẽ lại tìm ngươi ăn cơm. Tiếp đãi không được chu đáo, thất lễ rồi.” Bây giờ nàng là chủ mẫu của một nhà, sao lại có thể không vội được chứ? Mai Hương đâu có để ý chút nào, nàng ta vốn không quen thân với Chu Oanh, không ở cạnh nhau thì có thể thở phào rồi.


Chỉ chốc lát sau Lạc Vân đã dẫn mấy thái thái đến cửa.


Hôm nay những quan viên kia đều vội đến để tiễn Cố nhị gia, gia quyến cũng đến, nàng là thê tử của Cố Trường Quân, sao lại có thể không tiếp đãi được cơ chứ? Chuẩn bị trà bánh rồi dâng lên, hàn huyên với những quan thái thái kia.


Lục phu nhân cũng đã có chút tuổi rồi, biết Cố Trường Quân tân hôn, khi nhìn thấy Chu Oanh thì không khỏi giật mình. Nghe nói tuổi rất trẻ, vô cùng xinh đẹp, ngược lại là danh bất hư truyền.


Mọi người cũng đều hành lễ với nhau, mở miệng ngậm miệng cũng đều gọi Chu Oanh là “Phu nhân”, rất cung kính.


Chu Oanh bảo bày tiệc ở khách sảnh, trò chuyện mấy câu với mấy vị quan thái thái kia về phong tục ở Ninh Châu, khen ngợi lẫn nhau, trong đó có một Liễu phu nhân khá hiểu cách xã giao, nói chuyện phong phú lại không mất thận trọng, một hồi nói chuyện rất hòa hợp.


Lục phu nhân nói: “Vốn đã muốn đến thăm hỏi phu nhân sớm, nhưng trước đó vài ngày trời cứ mưa mãi, không thuận tiện cho lắm, cuối cùng thì hôm nay cũng đến cửa rồi, sau này có thể đi lại nhiều hơn, chúng ta ở đây đã lâu, chỗ nào chơi hay, cái gì ngon cũng đều biết cả, sẽ không khiến phu nhân thất vọng đâu.”


Chu Oanh cũng cười cười lại, đợi khách sảnh chuẩn bị đầy đủ hết rồi mới mời mọi người đi qua đó, suy nghĩ một lát thì Chu Oanh lại cho người đi mời Mai Hương tới.


“Đây là đường muội nhà ngoại của ta, trước đó đi theo nhị thúc của ta đến đây, không nỡ để nàng ta đi nên giữ lại hai ngày. Chư vị phu nhân cũng không phải là người ngoài, đừng trách ta tuổi trẻ không chu đáo.”


Tất cả mọi người đều cười lên: “Chuyện này đâu có gì, đều là người trong nhà cả, sớm nên mời ra để mọi người làm quen mới phải.”


Mai Hương không biết những người này là ai, thấy mọi người rất coi trọng Chu Oanh thì mới thoáng yên tâm, hành lễ theo quy củ, bên ngoài hai người là đường tỷ muội, trên danh nghĩa Chu Oanh là trưởng nữ của Chu Chấn.


Mấy phu nhân kia nhìn thấy Mia Hương chải kiểu đầu của khuê nữ, lại nghĩ đến Chu Oanh đặc biệt gọi người đến, có chút suy đoán ý tứ của nàng. Lưu phu nhân cười nói: “Chu cô nương và Cố phu nhân có khuôn mặt thật là giống nhau, đều là mỹ nhân trong vạn người, không biết đã hứa hôn cho nhà nào rồi? Là nhà ai lại có phúc như vậy chứ?”


Mai Hương sợ run lên, bỗng nhiên đã hiểu ra ý của Chu Oanh.


Tim nàng ta đập loạn lên, nhìn vị phu nhân đang nói trước mặt này, nghe Chu Oanh giới thiệu ban nãy, những người này hẳn đều là gia quyến của những vị quan lớn ở Giang Ninh nhỉ?


Dù sao Mai Hương cũng là khuê nữ chưa gả đi, đâu thể tự mình đi trả lời vấn đề này. Chu Oanh cười, mở miệng nói: “Vì tổ mẫu yêu thương nên muốn giữ lại thêm hai năm, cho nên vẫn chưa định hôn sự. Các vị phu nhân hãy nếm thử vịt phục linh này đi, đây là đầu bếp ở kinh thành của chúng ta làm đó.”


Đề tài được lái đi cứ giống như là chưa từng nói gì, nhưng thật ra đã nói rõ hết tất cả.


Chờ sau khi tiệc tàn, Chu Oanh lại chiêu đãi mọi người ngắm hoa, thưởng trà, náo nhiệt nửa ngày đến bây giờ mới giải tán.


Mai Hương rất khẩn trương. Nàng ta tự mình chạy từ nhà đến đây, thật ra thì đối với danh tiếng của khuê nữ lại có tổn hại rất lớn. Chu Oanh vì để cho nàng ta mặt mũi mà nói là theo người nhà đến đây.


Mấy vị phu nhân kia nếu có ý làm mối hôn sự thì tất nhiên sẽ hỏi thăm nhân phẩm của nàng ta trước tiên, nếu như chuyện bị tên què họ Tôn kia dây dưa và việc nàng ta trốn nhà chạy đến đây bị phanh phui ra, thì không biết rằng những con cháu nhà quan kia có còn tình nguyện cầu thân nàng ta hay không.


Chu Oanh thấy Mai Hương không yên lòng, không biết là nàng ta đang suy nghĩ chuyện gì. Nhưng những gì có thể làm nàng cũng đã làm rồi, nàng không muốn suy nghĩ gì về những việc nên hay không nên nữa: “Cữu phụ đưa tin đến, hai ngày nữa ông ta và cữu mẫu sẽ đến đây, trong nhà rất lo lắng cho ngươi, tổ mẫu biết nên đã khuyên biểu ca và nhị cữu phụ, kêu bọn họ không ép ngươi gả cho Tôn công tử nữa.”


Mai Hương vẫn chần chừ: “Nhưng mà ban nãy…”


Nàng ta không muốn đi, nếu đi rồi, trở về Chu gia thì chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của người khác. Đâu còn cơ hội cho nàng ta trốn ra nữa.


Hơn nữa mối hôn sự này còn có kết quả, cứ rời đi như vậy, nàng ta cũng không cam lòng.


Dù sao cũng phải có chút tin tức thì mới có thể yên tâm được, không phải sao?


Thấy Chu Oanh có hơi mệt mỏi, Mai Hương cũng không phải là không biết xấu hổ mà đi cầu xin nữa, nàng ta trở về thượng viện với Chu Oanh, nói chuyện một lúc thì bên ngoài báo rằng Cố Trường Quân đã về, nàng ta lập tức đứng dậy cáo từ.


Phương Hạnh còn khuyên nàng ta: “Cô nương, người không hành lễ với hầu gia thì không được hay lắm.”


Mặt Mai Hương đỏ đến tận mang tai, nghĩ đến giấc mơ kia thì lại cảm thấy khó chịu: “Ngươi không hiểu đâu, những chuyện sau này của ta ngươi đừng lắm mồm xen vào nữa.”


Chu Oanh đã cho nàng ta rất nhiều thứ, nàng ta không phải là một người mặt dày. Nàng ta thừa nhận là có chút ấn tượng tốt với Cố Trường Quân. Nhưng nàng ta không thể tình nguyện đi làm thiếp của người khác được. Huống hồ Cố hầu gia còn đối xử với Chu Oanh tốt như vậy nữa, nàng ta cũng không muốn phải ngày ngày nhìn bọn họ ân ân ái ái trước mặt mình.


Ý niệm trong lòng kia rất nhanh đã bị bóp chết, thậm chí còn không cho chính chủ có cơ hội phát hiện ra.


Cố Trường Quân tắm xong, đi ra, áo choàng trên người nhỏ nước xuống.


Chu Oanh đang ngẩn người trước bàn trang điểm.


Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ đằng sau, tựa cằm lên vai nàng, hôn một cái lên má nàng: “Đang nghĩ gì mà lại mất hồn như vậy.”


Chu Oanh bừng tỉnh, ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt hắn ở trong gương, vẻ mặt nàng có chút bi thương, đưa tay ôm lấy eo hắn: “Tam thúc.” Tiếng này là gọi ra theo bản năng, từ nhỏ đến lớn gọi quá nhiều lần rồi, rất khó để sửa được.


Cố Trường Quân cắn lỗ tai nàng: “Gọi lại lần nữa.”


“Phu, phu quân.” Nàng thoáng co người về phía sau, khẽ trốn tránh. Cố Trường Quân buông nàng ra, chăm chú nhìn gương mặt buồn rầu trong gương của nàng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”


Chu Oanh rũ mắt xuống, che lại làn sương đã hiện lên ở đáy mắt, đặt tay lên trên bụng, nói lí nhí: “Ngày đó… tới rồi.”


Cố Trường Quân sợ run lên, liếc mắt xuống dưới theo động tác của nàng, vẻ mặt u ám không rõ, im lặng một lúc mới nói: “Ồ.”


Hai tay Chu Oanh nắm lại, siết chặt lấy tay áo: “Có lẽ là ta thật sự không có hy vọng.”


Cố Trường Quân đưa tay ra bế ngang nàng lên, trên cánh tay bị thương kia đã không còn băng bó nữa.


Ném Chu Oanh lên giường, hắn cúi người đối mặt với nàng: “Ta không để ý, chỉ cần có nàng là đã rất tốt rồi.”


Chu Oanh cũng cho rằng mình không để ý đến. Từ khi mới bắt đầu nàng cũng đã biết khả năng rất lớn là sẽ không có con. Hắn cam tâm, nàng cũng sẽ không cảm thấy gì cả.


Nhưng nhớ lại những phu nhân đưa lễ đến hôm nay kia, nhìn thấy bên trong đó có một người mang đến tượng phật bà quan âm hiền từ được điêu khắc vô cùng tinh xảo trong đó, buổi tối lại phát hiện tin đến tháng thì bỗng nhiên trong lòng lại trống rỗng, khó chịu.


Sau này ngay cả một người kế thừa tước vị hắn cũng không có.


Cha nuôi qua đời rồi, không có con cháu, Cố gia cũng chỉ còn lại một mình hắn.


Nếu hắn không thể có con vậy thì huyết mạch sẽ chấm dứt.


Vốn dĩ lão phu nhân cũng không đồng ý cho nàng và Cố Trường Quân ở bên nhau, nếu biết nàng thậm chí còn không thể có con thì hẳn là sẽ hận nàng lắm.


Chu Oanh quay mặt sang chỗ khác, rõ ràng là không muốn khóc nhưng có hắn ở bên cạnh, nghĩ đến tương lai hắn bị chỉ trích thì lại đau lòng không nhịn được, yết hầu chua xót khó chịu, nước mắt chảy ra từng hàng.


Cố Trường Quân ôm lấy nàng từ phía sau, tay đè lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa bóp: “Ta nghe Lạc Vân và lang trung nói, mỗi khi nữ nhân đến ngày thì bụng đau đến toát mồ hôi, tay chân lạnh như băng, còn không có sức lực nữa…”


Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi chẳng giống hắn chút nào: “Sau này ta sẽ xoa xoa giúp nàng, có thể nói, có thể khóc, có thể nổi giận với ta. Ta giúp nàng làm ấm tay chân, cho nàng sức mạnh.”


“Có con hay không thật ra thì ta chưa từng nghĩ đến. Cũng chẳng hiếm lạ gì, đây là số mạng của Cố gia ta, nàng nhìn Cố Trường Lâm xem, hắn ta đã ba mươi mấy tuổi rồi, đừng nói đến con trai, ngay cả một khuê nữ cũng không có. Có thể là bản thân chúng ta không có cái phúc đó, không liên quan gì đến nàng cả. Nếu như tương lai nàng muốn có con thì chúng ta nhận một đứa con nuôi ở dưỡng sinh đường. Nhưng mà đừng có lấy con gái, ta đã từng hứa là trong lòng chỉ có thể ôm một nữ nhân là nàng thôi. Nhận nuôi một đứa con trai, chờ sau khi ta chết đi thì nó có thể chăm sóc cho nàng, phụng dưỡng nàng khi về già.”


Chu Oanh nghe hắn nói thì trong lòng vô cùng đau khổ, tưởng tượng đến cuộc sống tương lai theo như lời hắn, nhưng tại sao hắn lại chết? Mới ở bên nhau được bao lâu chứ, hắn lại đi nói điều chẳng lành như vậy.


Chu Oanh xoay người muốn che lại miệng hắn, không cho hắn nói nữa.


Cố Trường Quân cười nói: “Ta lớn hơn nàng những mười tuổi, tất nhiên là sẽ chết trước nàng rồi…”


Mũi Chu Oanh chua xót, ngẩng đầu lên chặn lại môi hắn.


Cố Trường Quân ôm lấy đầu nàng, xoay người hôn sâu hơn.


Tay hắn lần mò xuống dưới, xé vạt áo trước nàng rách tận lên trên, không lộ ra quá rõ ràng, nhưng hình dáng lại đẹp vô cùng, làn da trắng như tuyết, hai quả mâm xôi được bao bọc trong lớp vải mỏng màu hồng phấn, đẹp đến chấn động lòng người.


Trên thế gian này, ngoại trừ hắn ra thì sẽ không có thêm một ai có được may mắn được thưởng thức cảnh đẹp như vậy nữa.


Chu Oanh kéo lấy tay hắn, lắc đầu nói: “Không được… không được…”


Cố Trường Quân lần đầu tiên phải nếm trải cảm giác đau khổ như vậy, xoay người nằm xuống, ngừng thở kiềm chế lại nhưng vẫn không được nên lại tiếp tục lộn lên…





Ánh nắng rực rỡ, thời tiết ngày càng tốt lên.


Chu Oanh mặc một cái áo trong của mùa hè màu xanh lục nhạt, bên dưới là chiếc váy bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, vì để lộ ra vẻ chín chắn mà cố gắng búi tóc cao lên, cái cổ trắng như tuyết thon dài càng trở nên bắt mắt, lại có thêm mấy phần trong trẻo, duyên dáng.


Có Lưu phu nhân đến, bây giờ đã cách lần tụ họp trước mười ngày rồi. Chắc hẳn bên kia đã hỏi thăm và nghe hết những chuyện về Mai Hương rồi, có khuê nữ nhà ai lại không chú trọng thanh danh cơ chứ, tất nhiên là chuyện Mai Hương trốn nhà đi sẽ không có người ngoài biết được. Còn tên họ Tôn kia dây dưa thì thái độ của Mai Hương vẫn luôn rất kiên quyết, cho dù có chết cũng không nghe theo, tuy đó cũng được coi là một vết nhơ, nhưng dẫu sao không có mấy người biết, nếu đã có ý định muốn xin cưới thì cũng sẽ ước lượng ảnh hưởng của chuyện này với chỗ tốt so với việc được bám lên người Cố Trường Quân, bên nặng bên nhẹ không cần nói cũng đã biết rõ.


Lưu phu nhân nói: “Là đứa cháu nhà mẹ đẻ của ta, cũng có chí tiến thủ, từ nhỏ đã theo cha nó vào nam ra bắc rồi, mặc dù không có chức quan nhưng cũng học tập và giao thiệp với những chuyện bên ngoài với ca ca của nó rồi. Sau này nhà ta hẳn là còn phải dựa vào sự nỗ lực của hắn mà sinh sống rồi.” Bản thân không phải là quan, nhưng cũng xem như là con cháu nhà quan, tuấn tú, nếu không phải thật sự tốt thì cũng không dám mang đến An Bình hầu phủ để nói chuyện.


“Tuổi còn trẻ, mới mười chín, nếu như không chê thì lần sau sẽ đưa đến để dập đầu với hầu gia… Chỉ là với vai vế như thế này thì sợ là mạo phạm rồi.”


Nếu Mai Hương thành hôn với cháu bà ta thì Cố Trường Quân và Lưu đại nhân đã cùng vai vế rồi. Dĩ nhiên, trong quan trường cũng không thể nói đến chuyện này, chuyện cô và cháu gả cho cùng một người cũng từng xảy ra rồi, chỉ sợ Cố Trường Quân và Chu Oanh không vui nên đề nói trước như vậy.


Tất nhiên là Chu Oanh rất cảm kích Lưu phu nhân đã nhận chuyện này giúp nàng. Cũng không giới thiệu bạn bè hay láng giềng gì, mà lại là cháu ruột của bà ta, có thể thấy được thành tâm với Cố Trường Quân.


Lần trước Cố Trường Quân cũng đã từng ám chỉ rồi, Lưu đại nhân sống an phận, là một người có thể kết giao. Nhưng Chu Oanh vẫn không đáp ứng ngay, nói muốn trở về hỏi ý kiến cha mẹ đàng gái. Nàng có bản lĩnh hơn nữa thì cũng chỉ là một người bằng vai phải lứa, quyền quyết định vẫn còn phải xem vợ chồng Chu Hải và bản thân Mai hương.


Nàng còn trẻ, kinh nghiệm xử lý còn nông cạn, chỉ cho rằng Lưu phu nhân nhiệt tình nên đồng ý kết giao. Thật ra thì nếu không phải Cố Trường Quân đã sớm đánh tiếng ở bên ngoài thì làm sao Lưu phu nhân có thể chủ động như vậy được. Phải biết rằng danh tiếng của Chu gia không tốt, nhưng nhà mẹ đẻ Lưu phu nhân lại thật sự là mấy đời làm quan rồi.


Quay về nói chuyện này với vợ chồng Chu Hải, tất nhiên chẳng có gì là không muốn cả. Nhưng Chu Oanh lại sợ thúc đẩy một mối nghiệt duyên, nên sau khi thương lượng với Lưu phu nhân xong thì lại cho hai người trẻ tuổi lén nhìn nhau một lần, hai bên đều có ý thì sau này mới chung sống tốt đẹp với nhau được.


Vì vậy Lưu gia đã sắp xếp một buổi tiệc để Chu Oanh đưa Mai Hương đến thăm hỏi, nửa đường Lưu công tử kia tới xem những lễ vật kia thì hai người sẽ lén lút nhìn trộm nhau một cái.


Chu Oanh nhìn thấy mặt Mai Hương đỏ lên vì thẹn thùng thì dù ngoài mặt không nói gì nhưng cũng biết là có triển vọng rồi.


Sau khi Lưu phu nhân đến nhà thì cũng khen Mai Hương một hồi, nói không có gì không vừa ý cả, hai nhà đã trao đổi ngày tháng năm sinh, chuyện này coi như đã định rồi.


Mai Hương cũng không còn lý do gì để ở lại Cố gia nữa, trước khi đi thì Mai Hương đặc biệt đến phòng Chu Oanh để hành lễ với Chu Oanh: “Tỷ và ta vốn dĩ không có tình cảm gì, ta không mời mà đến, mang đến cho tỷ không ít phiền toái. May mắn rằng tỷ tỷ không vứt bỏ, tình nguyện bô ba vì ta. Ân huệ ngày hôm nay Mai Hương sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nếu tỷ cần đến thì Mai Hương sẽ nghe theo mọi lời căn dặn, cái mạng này cũng đồng ý cho tỷ.”


Nàng ta nói tình cảm chân thành, càng về sau thì nước mắt rơi càng nhiều, gục vào đùi Chu Oanh lên tiếng khóc lóc.


Chu Oanh nhìn nàng ta thì không khỏi nghĩ đến mình trước kia.


Nếu không phải Cố Trường Quân mở đầu thì nàng cũng sẽ bị Cố lão phu nhân tùy ý sai khiến, gả cho người khác.


Tên Ninh công tử nuôi tình nhân bên ngoài, lại có con riêng, và còn cả Tô thế tử đều chê nàng không thể có con. Khi đó nếu cứ mơ mơ hồ hồ mà gả cho hắn ta thì nàng chưa chắc đã không khóc hết nước mắt như Mai Hương bây giờ.


Ban đầu nàng không muốn quan tâm những chuyện này. Bây giờ lại thấy vui mừng vì mình đã lo liệu chuyện này.


So sánh tình cảnh của nàng và Mai Hương, từ khi mới bắt đầu thì Cố Trường Quân đã trải sẵn đường cho nàng rồi.


Hắn tình nguyện gánh vác nàng cùng với tất cả mọi thứ sau lưng nàng nữa, người dường như vô tâm và vô nhân tính nhất lại quan tâm đến nàng hơn bất cứ ai khác.


Khi Cố Trường Quân trở về thì đã phát hiện ra hôm nay thê tử đã ôn nhu gấp đôi ngày thường.


Ngay cả những chuyện ngày thường không chịu làm cũng làm, chịu đựng sự xấu hổ mà để mặc hắn. Cố Trường Quân nằm trên giường thở hổn hển, ôm lấy nàng cười nói: “Nàng còn có tỷ muội nào cần thành thân hả? Tất cả đều giao cho ta xử lý thì nàng vẫn còn cảm ơn ta như vậy nữa không?”


Chu Oanh dựa vào ngực hắn, cố hô hấp bình thường lại.


Trên cánh tay hắn còn có một vết máu bầm màu xanh, cánh tay phải đã hoạt động tự nhiên được. Chu Oanh dùng ngón tay vuốt ve vết thương kia: “Những người đó làm việc thay chàng cũng không phải không cần báo đáp, sau này chàng nên suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn đi, ta không muốn chàng vì ta mà làm nhiều chuyện mà mình không tình nguyện vậy đâu.”


Cố Trường Quân buông tiếng thở dài: “Nếu là vì nàng thì sao lại có thể không tình nguyện được kia chứ? Nàng đừng để ý những chuyện này, mới ban nãy ta hỏi nàng, rốt cuộc là có được hay không?”


Xoay người hôn Chu Oanh một tràng, nàng sợ hãi tránh đi, nhỏ giọng nói: “Ta đều nghe theo chàng…”


Đảo mắt cái mùa hạ ở Ninh Châu đã qua, vào thu rồi lại đến mùa đông.


Trước khi năm mới đến, Chu Oanh rất khó xử vì chuyện có nên hồi kinh hay không.


Theo lý thì dù sao cũng nên đến đập đầu một cái với Cố lão phu nhân. Mình thân là người làm dâu, sao có thể bất hiếu chia cắt mẹ con bọn họ được?


Nhưng trong lòng thì Chu Oanh lại thật sự rất kháng cự.


Cố lão phu nhân sẽ chê bai nàng ra sao, nàng có thể tưởng tượng được.


Mấy ngày nay Cố Trường Quân bận rộn, đến giờ hợi vẫn chưa về, kêu Lạc Vân đi dặn dò tạm thời đừng khóa cửa, nhưng đi rất lâu vẫn chưa về.


Vừa vào đông Doãn ma ma đã nhiễm phong hàn, Chu Oanh bảo bà ta nghỉ ngơi trong phòng, Như Yên và hai tiểu tỳ đi xách nước nóng, Chu Oanh ở trong phòng nhàm chán nên đã khoác áo lững thững đi ra ngoài nhìn một chút.


Xa xa thấy Cố Trường Quân đang đón gió đi về bên này. Có Bắc Minh đi theo bên cạnh, trong ta cầm một cái đèn lồng.


Cố Trường Quân cởi áo choàng xuống, đắp lên cho Chu Oanh: “Ra ngoài làm gì? Bên ngoài lạnh lắm.”


Chu Oanh liếc nhìn phía sau lưng hắn: “Có nhìn thấy Lạc Vân không?”


Cố Trường Quân lắc đầu một cái, ôm eo Chu Oanh đi vào bên trong với nàng.


Vào trong phòng, nàng giúp Cố Trường Quân cởi nút áo để thay quần áo, nghe thấy giọng Như Yên nói ở bên ngoài: “Lạc Vân, phu nhân đang tìm ngươi đó.”


Rèm vén lên, Lạc Vân đi vào.


Chu Oanh xoay người lại, thấy hai mắt nàng hồng hồng, hình như vừa mới khóc, đầu tóc có chút rối loạn, có hai cọng tóc rũ xuống.


“Lạc Vân, ngươi đây là…”


Lạc Vân hành lễ: “Phu nhân, ban nãy nô tỳ đi dặn người không khóa cửa, nghe nói hầu gia đã trở về rồi thì đã kêu người khóa cửa lại rồi, nếu không có dặn dò gì khác thì nô tỳ ra ngoài trước đây.”


Chu Oanh có ý gọi nàng lại để hỏi xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại nhớ đến phải thương lượng việc hồi kinh với Cố Trường Quân nên để cho nàng đi ra ngoài.


Thính Đào các ở ngoại viện, Uông tiên sinh nằm ngửa trên giường, trong tay siết chặt cái trâm cài tóc.


Chất lượng cũng không tồi, bằng bạc dày, rỗng bên trong, không nặng lắm. Là một chiếc trâm cài tóc có hình hoa rất đơn giản.


Qua cái trâm này lại nhìn thấy được người thô tục giống như nó vậy.


Uông tiên sinh hừ một tiếng, nhét trâm hoa xuống dưới gối, thổi đèn đi ngủ.


Chương 69


Sáng sớm khi trang điểm, Chu Oanh ngắm Lạc Vân qua gương.


Mấy ngày nay nàng ấy gầy gò, khi làm việc cũng luôn thất thần. Lạc Vân không giống những người khác, đã đi theo nàng từ nhỏ, tình cảm giữa hai người còn thân thiết hơn cả quan hệ chủ tớ. Có chuyện gì Chu Oanh cũng sẽ không lừa gạt nàng ấy.


Hôm nay rõ ràng là Lạc Vân có tâm sự nhưng lại không nói với nàng.


Lạc Vân đứng chải đầu sau lưng nàng, ghim một chiếc kẹp tóc bằng vàng được khảm hồng ngọc lên búi tóc nàng: “Được rồi phu nhân.” Lạc Vân xoay người lại muốn đi.


Chu Oanh kéo lấy cổ tay nàng ấy: “Ngươi chờ một lát.”


Lạc Vân cau mày lại, Chu Oanh nói: “Lạc Vân, có phải là ngươi có tâm sự gì hay không? Đã xảy ra chuyện gì, gần đây ngươi rất khác lạ, còn thường xuyên trốn ta nữa.”


Lạc Vân miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phu nhân, ta không sao đâu.” Đi đến gần nói: “Là do đến tháng cộng thêm trời lạnh nên có chút không thoải mái thôi.”


Chu Oanh nói: “Vậy ta kêu Trương đại phu đến xem cho ngươi được không? Chờ lát nữa là ông ta đến rồi.”


Lạc Vân gật đầu một cái: “Dạ, phu nhân, người đừng lo lắng cho ta nữa, nếu ta có chuyện gì thì làm sao lại không nói với người được kia chứ?”


Chu Oanh thoáng yên tâm, quả thật là sắc mặt Lạc Vân rất kém, nàng lại vội nói thêm: “Mấy ngày nay ngươi đừng trực nữa, kêu Doãn ma ma sắp xếp người khác đến thay cho ngươi. Giữa ngươi và ta không phải giống người khác, nếu thật sự có chuyện gì khó xử thì nhất định phải nói với ta, biết chưa?”


Lạc Vân đáp ứng rồi nhanh chân lui xuống.


Trong lòng Chu Oanh bất an, giơ tay lên gọi Như Yên đến: “Ngươi bảo Thúy Liễu chú ý hơn đến Lạc Vân mấy ngày này, nếu có gì không ổn thì lập tức báo lại cho ta.”


Vừa ăn cơm xong thì lang trung đã đến, vẫn giống như mọi ngày, đi đến phòng Chu Oanh bắt mạch, nói: “Phu nhân không được ngừng uống thuốc này, cứ uống như bình thường, khó khăn lắm mới bồi bổ tốt hơn được một chút, không thể bị thất bại trong gang tấc được.”


Lang trung cất hòm thuốc lại, Chu Oanh kêu người nhét thêm cho hắn một nén bạc: “Trương đại phu đã vất vả vì ta rồi, đa tạ. đây là một chút tâm ý, còn có một chuyện khác muốn làm phiền đại phu nữa.”


Lang trung khoát tay lia lịa: “Không được, Cố hầu gia đã sớm đưa xong tiền xem bệnh rồi, phương thuốc thì cũng là do thầy thuốc trước kia để lại, tiểu nhân không dám nhận thêm tiền thường của phu nhân nữa.”


Chu Oanh hé miệng cười, nói qua tấm rèm: “Đại phu đừng vội từ chối, muội muội của ta mấy ngày nay cũng không được khỏe, muốn mười đại phu giúp xem qua một chút, đợi xem xong rồi thì cảm phiền đại phu báo lại cho ta một tiếng.”


Lang trung vội vàng đáp ứng: “Vậy thì không cần phí đâu, thỏi bạc này phu nhân lấy lại đi, tiểu nhân đi ngay đây. Làm phiền các cô nương dẫn đường cho rồi.”


Như Yên dẫn theo lang trung đi, vén tay áo của Lạc Vân lên, Lạc Vân ho khan nói: “Muội muội Như Yên, ta đang khát nước, trong phòng lại không có nước nóng, ngươi có thể giúp ta chắt một ly nước hay không?”


Như Yên cười đáp ứng, nàng ta vừa mới đi ra khỏi phòng thì nàng ấy đã rụt tay lại.


“Trương đại phu, có phể phiền người nói với tỷ tỷ của ta là ta đau bụng vì lạnh, không có việc gì được không?”


Lang trung ngơ người: “Cô nương, người phát sốt là bị thương ở chỗ nào vậy? Cần phải nhanh chóng bôi thuốc mới được.”


Lạc Vân rũ mắt, thoáng cười một cái: “Trương đại phu, cơ thể tỷ tỷ ta yếu đuối, chuyện của ta cũng không muốn nàng phải bận tâm. Người giúp ta một tay, chỉ cần nói với tỷ tỷ ta là ta không bị gì khác, có được không?”


Nàng ấy móc ra một cái bao nhỏ bằng vải bố dưới gối: “Bên trong có chút bạc vụn, là do ta tích góp được. Người cứ coi như là không có chuyện này, có được không?”


Nàng ấy nhét cái bao vào trong tay Trương đại phu, Trương đại phu từ chối lia lịa: “Cô nương, không thể như vậy được. Ta nhận lệnh Cố hầu gia đến đây là để chăm sóc cho thân thể của phu nhân, vốn dĩ cũng không muốn dính vào những chuyện bên lề khác trong phủ, người yên tâm đi, ta sẽ không nhiều lời đâu.”


Như yên đi từ bên ngoài vào: “Làm sao vậy?”


Mặt Trương đại phu đỏ bừng, buông tay không nói.


Lạc Vân miễn cưỡng cười một tiếng: “Ta không sao, đại phu đang dặn dò ta mấy câu thôi.”


Như Yên để bình trà lên bàn, rót ra hai ly rồi đưa tới: “Đại phu, người cũng uống một ly nước đi.”


Trương đại phu nhận lấy rồi lại để xuống ngay: “Ta còn muốn đi báo cáo lại cho phu nhân, ta đi trước đây hai vị cô nương.”


Như Yên ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”


Lạc Vân lo lắng bất an, đẩy Như Yên một cái: “Ngươi mau đi cùng nhìn xem đi.”


Đến phòng Chu Oanh, Trương đại phu cúi đầu nói: “Vân cô nương chỉ bị nhiễm lạnh, mấy ngày nay cần được tĩnh dưỡng, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đừng gọi nàng ấy ra…”


Buổi tối Chu Oanh nói chuyện của Lạc Vân cho Cố Trường Quân nghe: “Trong lòng ta vẫn luôn bất an, sức khỏe nàng ấy vẫn luôn rất tốt, từ trước đến nay chưa từng bị như vậy.”


Cố Trường Quân không không thường chú ý đến Lạc Vân, trấn an Chu Oanh: “Vậy lại kêu Trương đại phu đến xem cho nàng ấy, từ từ điều dưỡng là được rồi, có lẽ là do trời lạnh, không thích ứng được với khí hậu ở phương nam.”


Ở dãy nhà sau, những thị tỳ không phải làm nhiệm vụ đều đang ngủ bên trong. Lạc Vân là chưởng sự bên người Chu Oanh nên có một gian nhà riêng. Bây giờ trên giường nàng ấy lại trống không.


Trong rừng đằng sau nhà bị màn đêm bao phủ không thấy rõ năm đầu ngón tay, có một người lại đang ở đây xách một cái lồng đèn mờ tối chậm rãi bước đi trong màn đêm yên tĩnh.


Xa xa thấy một thiếu nữ ngồi trên phiến đá, nghe được tiếng bước chân cả người nàng ấy phát run, run rẩy vô cùng mạnh.


Chiếc đèn lồng càng ngày càng tới gần, chiếu sáng khuôn mặt của thiếu nữ, thanh tú, non nớt, làn da trắng nõn.


Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân thì lại càng run rẩy hơn.


Nam nhân buông đèn lồng xuống, cúi đầu nắm lấy cằm nàng: “Sao vậy, có kêu lên người ta cũng chẳng có ai biết đâu.”


“Uông… Uông tiên sinh…”


Nam nhân cười cười, sắc mặt vô cùng âm trầm.


Lạc Vân vội vàng sửa lại lời nói: “Hạc Linh…”


Nam nhân có một đôi con ngươi sáng như sao, khi nhìn vào người ta sẽ lộ ra sự sắc bén vô cùng.


Hắn ta quỳ một chân xuống, vén từng tấc váy của thiếu nữ lên.


Lạc Vân cũng không dám động đậy.


Nàng ấy nhắm chặt mắt lại, thật giống như là không nhìn thấy thì sẽ không cảm thấy khuất nhục nữa.





Dãy nhà sau thượng viện, nửa đêm Như Yên tỉnh lại, nghĩ đến Lạc Vân đang không khỏe nên xách đèn đi ra ngoài, muốn đến phòng Lạc Vân nhìn một chút. Đẩy cửa ra thấy chăn hơi nhô lên, Như Yên đến gần, để đèn ở một bên, đưa tay lên muốn sờ thử trán Lạc Vân.


Trống không. Trong chăn chỉ có mỗi cái gối. Lạc Vân không có ở đây.


Như Yên đi ra ngoài, đến nhà vệ sinh nhìn thì cũng không có ai.


Người trực tối nay là Nguyệt Lan, mấy ngày này Lạc Vân cũng ở trong phòng nghỉ ngơi. Đã trễ vậy rồi nàng ấy còn đi đâu nữa chứ. Có nên thông báo cho Doãn ma ma hay à trực tiếp nói với phu nhân đây?





“Hạc Linh…”


Âm thanh của thiếu nữ hơi cao lên, trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng cao.


“Kiên nhẫn một chút.” Uông tiên sinh nắm lấy chân phải của nàng ấy, cầm chai thuốc trong tay rắc rắc lên.


Máu chảy đầy uốn lượn xuống dưới váy, Lạc Vân đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, ngửa đầu nhìn vầng trăng trên trời, không phân biệt được sự lóng lánh nơi đáy mắt kia là ánh trăng hay là nước mắt.


Hồi lâu sau Uông tiên sinh lấy vải ra quấn lấy chỗ bị thương giúp nàng ấy.


“Còn dám cậy mạnh không?” Hắn ta cắn răng nghiến lợi.


Lạc Vân đưa tay lên che đi tầm mắt, không muốn để cho hắn nhìn thấy nước mắt của mình.


Hắn cau mày lại, nghiêng người nắm lấy cằm nàng ấy: “Ta đang hỏi ngươi!”


“Ta… không dám nữa.” Giọng nói của nàng đang run rẩy, hình như vô cùng sợ hãi: “Sẽ không…”


Hắn nhấc chân đá văng chai thuốc rỗng đi, nhìn nàng ấy chậm rãi ngồi thẳng người lên, chỉnh trang lại váy.


“Tối mai còn phải bôi thuốc một lần nữa, vẫn là ở đây.”


Lạc Vân mím môi, hồi lâu sau mới nói: “… Biết rồi.”


Nàng ấy đứng dậy, thử đi hai bước, người lảo đảo muốn ngã, run rẩy vô cùng.


Uông tiên sinh cau mày, đi đến bế ngang nàng ấy lên.


Lạc Vân vô cùng kích động, tay chân sùng sức giãy giụa: “Buông ta ra, buông ta ra!”


“Im miệng!” Uông tiên sinh tức giận nói, cái đèn lồng kia vẫn nằm nguyên đó, hắn ta bế nàng ấy, bước nhanh đi ra khỏi rừng cây, đi về phía thượng viện.


Phía sau phòng có một cái thang.


Như Yên đứng yên dưới chân tường một lúc. Nàng ta không dám nghĩ đến nếu Lạc Vân trốn ra ngoài từ chỗ này thì nàng ấy sẽ đi đâu được chứ? Trong phủ có thị vệ đi tuần đêm, vì sao lại không phát hiện ra Lạc Vân mất tích?


Nghe thấy có tiếng nam nhân nói chuyện bên kia bức tường, Như Yên kinh hãi trợn to hai mắt.


“Nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngươi không nghe lời thì ngày mai ta sẽ nói với người kia giúp ngươi.”


“Đừng…” Giọng nói yếu ớt của Lạc Vân vang lên.


Như Yên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lạc Vân đang lo sợ leo lên tường.


Hai người giật nảy mình.


Như Yên cắn môi, hồi lâu sau mới chỉ vào nàng ấy rồi nói: “Ngươi… Ngươi đang làm gì vậy?”





Uông tiên sinh bước nhanh về phía viện.


Bên trong viện đã sơm khóa cửa rồi, nhưng không sao, trong nhà này hơn nửa đều là người hắn ta ra mặt mua về, tất cả mọi người đều biết địa vị của hắn ta ở bên cạnh Cố Trường Quân. Rất nhiều người tình nguyện nịnh hót lấy lòng hắn ta, ra vào viện càng không phải là việc gì khó khăn cả.


Hắn ta đi rất nhanh, băng qua gió lạnh bước nhanh về phía trước. Đã quen thuộc đường đi gác của thị vệ tuần đêm nên cũng không cần lo lắng bị người ta phát hiện ra.


“Tiên sinh.”


Sau lưng có một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến sống lưng hắn bỗng nhiên tê rần.


Trong lòng tràn ngập sự sợ hãi, giọng nói này không thể quen thuộc hơn nữa.


Trên đầu hắn toát ra mồ hôi lạnh, chậm rãi xoay người lại, khom người chắp tay: “Hầu gia…”


Cố Trường Quân khoanh tay đứng một bên, trên người khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, quần áo chỉnh tề.


“Đã trễ thế này rồi lại đi ra từ phía nội viện, có chuyện quan trọng gì sao?”


“Không…” Theo bản năng muốn tránh né đề tài này.


Cố Trường Quân nhàn nhạt mở miệng: “Tiên sinh vẫn luôn đúng mực, nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng bước chân vào nội viện.”


Danh sĩ coi trọng danh dự, hắn ta sẽ không bao giờ làm chuyện tổn hại đến danh tiếng cả.


Uông tiên sinh im lặng.


Cố Trường Quân tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách, từ trên cao nhìn xuống người phụ tá đã đi theo mình hơn mười năm này.


Hắn dùng sự chân thành để đối đãi, hắn ta cũng đã bằng lòng là lấy sự trung thành để báo đáp lại.


“Chắc hẳn đây không phải là lần đầu nhỉ?”


Cố Trường Quân rất hiểu hắn ta, cũng giống như hắn ta hiểu Cố Trường Quân vậy. Uông tiên sinh ngước lên, nở một nụ cười: “Hẳn là hầu gia đã biết đây không phải là lần đầu tiên ta đi vào nội viện.”


Cố Trường Quân mím môi, không trả lời.


Uông tiên sinh nói: “Nếu như hầu gia tin tưởng ta vậy thì mong ngài đừng truy hỏi chuyện này nữa, không biết là có được hay không?”


Hắn ta nhìn thẳng vào mắt Cố Trường Quân, người này đã tử lao ra ngoài, giúp hắn thoát khỏi cái mác là người “Tàn dư của Thịnh Vương”. Hắn ta đã thề rằng suốt đời tận trung với ân nhân.


Dù phần đa hắn đều không chịu nghe theo phụ tá. Nhưng không thể chối cãi rằng người này đã có ân tái tạo lại hắn. Ơn tri ngộ có thể liều chết để báo đáp.


Nhưng hắn đã đáp ứng tỳ nữ thô tục kia rồi, sẽ không nói việc này cho người thứ ba biết.


Trung thành và chữ tín, hắn ta nên chọn như thế nào đây?


Cố Trường Quân mím môi, nhìn Uông tiên sinh đang im lặng ở bên cạnh. Hắn là một người có thể dùng miệng lưỡi sắc bén để thoát khỏi kẻ thù, cứ im lìm không lên tiếng như vậy không giống phong cách của hắn ta chút nào cả.


Im lặng hồi lâu Cố Trường Quân mới buông tiếng thở dài: “Vậy được, không hỏi nữa. Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, làm chuyện bất lợi với ta thì ta có thể sẽ rộng lượng tha thứ cho. Nhưng bất lợi với nàng thì tất nhiên sẽ không có kết quả tốt đâu. Ngươi hãy nhớ lấy.”


Uông tiên sinh cười một tiếng, chắp tay: “Hầu gia yên tâm…”


Cố Trường Quân xoay người rời đi.


Trời đã sáng, trong phòng đốt địa long nên ấm áp dễ chịu, Cố Trường Quân đứng dậy muốn đến nha môn để xử lý công việc nên mới dậy sớm như vậy. Chu Oanh co người lại trong màn trướng, nhìn hắn đang soi gương cài nút áo.


Cố Trường Quân liếc nhìn nàng: “Dậy rồi sao? Trời lạnh, nằm thêm một lúc nữa đi. Khoảng chạng vạng tối ta sẽ về, buổi tối ăn cơm cùng nhau.”


Chu Oanh hừ một tiếng, nhìn hắn thông qua màn trướng mờ ảo.


Mũi của hắn rất cao và thẳng, độ cong của khóe môi cũng rất đẹp.


Chắc hẳn khi Cố lão phu nhân còn trẻ cũng là một mỹ nhân nhỉ? Cha nuối Cố Trường Sâm khi còn sống cũng là ngọc thụ lâm phong.


Nhưng lại không cao to như Cố Trường Quân.


Trước kia nàng ở trong khuê phòng, nghe Quách Chỉ Vi ở bên ngoài nói chuyện với hắn qua bức bình phong, nói hắn hung ác thích giết chóc, lãnh khốc vô tình, cũng có không ít người thích gương mặt đó, nhưng lại ngại vì tính tình kia nên chỉ có thể dừng bước rồi buông một câu: “Đáng tiếc.”


Trước đây nàng cũng sợ hắn y như vậy.


Dường như Cố Trường Quân phát hiện ra tầm mắt của nàng, quay mặt lại: “Nhìn cái gì mà mất hồn như vậy?”


Chu Oanh thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Không có gì, sao chàng không ăn sáng rồi đi?”


Cố Trường Quân đi đến, vén màn trướng lên hôn lên má nàng một cái: “Không được, ta đi ra ngoại viện ăn. Nàng ngủ một lát nữa đi.”


Chu Oanh gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Cố Trường Quân đi ra ngoài.


Doãn ma ma dẫn Nguyệt Lan đi vào, Chu Oanh nhìn ra phía sau bọn họ, đều là những tỳ nữ không hay hầu hạ bên cạnh, Chu Oanh nói: “Như Yên đâu?”


Doãn ma ma tiến lên đáp: “Như Yên đau bụng nên bảo nàng ta đi nghỉ ngơi rồi, phu nhân tìm nàng có việc gì không?”


Chu Oanh ngồi dậy: “Không có chuyện gì cả. Lạc Vân sao rồi, đã đi xem chưa?”


“Đã xem rồi, Vân cô nương vẫn còn đang ngủ, không dám đánh thức nàng ấy.”


Cố Trường Quân lên ngựa, đi được hai bước lại nghĩ đến một chuyện, quay đầu dặn dò Bắc Minh: “Thông báo cho Ngụy Khuynh chú ý đến Hạc Linh.”


Bắc Minh sợ run lên, cho rằng mình nghe nhầm, Cố Trường Quân lạnh lùng liếc qua thì hắn mới khẩn trương đi làm.


Từ trước đến này hầu gia đã dùng người thì không nghi người, làm sao lại… Huống hồ đây lại còn là Uông tiên sinh!


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom