• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Em Trai Khờ Khạo (1 Viewer)

  • Chương 38-48

Chương 38: Cậu… Minh Vũ!

Ơ…

Sao Long Tam lại mặc kệ mình?

Trương Minh Vũ thấy tuyệt vọng, vô thức muốn quay người thoát thân.

Thế nhưng đám bảo vệ kia đã bao vây anh rất chặt chẽ, vốn không hề có cơ hội thoát ra ngoài!

Trong lúc anh đang nhắm chặt mắt chuẩn bị tinh thần ăn đòn thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dừng tay!”

Mấy gã bảo vệ vội vàng dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Trương Minh Vũ cũng quay lại nhìn theo.

Anh trông thấy Dịch Thanh Tùng dẫn theo Lâm Kiều Hân chậm rãi đi tới, phía sau còn có mấy người cả trai nam lẫn nữ khí chất hơn người.

Dịch Thanh Tùng nhếch mép cười lạnh, ánh mắt tràn đầy trêu tức.

Đám bảo vệ đứng hết sang một bên, cung kính nói: “Chào giám đốc!”

Vương Tài nghiến răng nghiến lợi đứng nép sang một bên, sắc mặt sa sầm. Thế nhưng hắn ta vẫn đồng thanh hô với những người khác.

Lúc trước người được hưởng đãi ngộ này là hắn ta, nhưng giờ đây lại vì Trương Minh Vũ mà rơi vào bước đường này!

Nỗi hận thù trong lòng hắn ta càng thêm mãnh liệt!

Trương Minh Vũ lại càng thấy bất lực.

Cuối cùng anh đã hiểu tại sao Long Tam không chịu đi vào.

Chuyện đã tới nước này, anh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể được bước nào hay bước nấy.

Dịch Thanh Tùng nhanh chóng dẫn đầu đám người đi tới.

“Chuyện gì thế?”

Hắn ta chậm rãi hỏi, ánh mắt kiêu căng.

Gã bảo vệ trước đó cuống quýt đứng ra cung kính báo cáo: “Thưa giám đốc, thằng ranh này trộm đồ bị tôi bắt được!”

Nói xong, gã ta còn nở nụ cười nịnh nọt như đang tranh công.

Nghe thấy vậy, Lâm Kiều Hân tức khắc nhíu mày.

Dịch Thanh Tùng lại càng cười tươi hơn.

Hắn ta quay sang châm chọc hỏi: “Này Trương Minh Vũ, tôi đã cho anh đi theo vào rồi. Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?”

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Tôi không trộm gì cả, chẳng qua trông bề ngoài tôi hơi hèn mọn chút thôi”.

Bảo vệ tức thì nổi giận, lạnh giọng quát: “Mẹ nó mày đừng có nói nhảm! Không trộm đồ thì mày lén lút làm gì? Mau nộp đồ mày trộm ra đây, nếu không đừng trách bọn tao lột sạch quần áo mày ra!”

Lúc này, ánh mắt Dịch Thanh Tùng hiện lên vẻ hưng phấn.

Nếu như vậy chẳng phải Trương Minh Vũ sẽ mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người sao?

Lâm Kiều Hân vội lên tiếng: “Anh có trộm gì không? Nếu có thì mau nộp ra, đừng…”

Cô vốn định nói là đừng để mất mặt ở chốn đông người nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, bất lực nói: “Mấy người đi xem camera giám sát là được mà. Tôi có trộm gì đâu…”

Dịch Thanh Tùng cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi, còn ngoắc tay với người phía sau.

Đám người kia đều là bạn bè của hắn ta, thấy thế lập tức kinh ngạc.

“Cô Lâm này, chắc cậu ta là chồng cô đúng không? Giám đốc Dịch bảo chúng tôi giúp, đương nhiên chúng tôi sẽ nể mặt. Nhưng mà đạo đức của chồng cô…”

“Đúng đấy, nếu chúng tôi giúp đỡ, liệu người khác có nói là nối giáo cho giặc không?”

“Hừ, dám đến tập đoàn Đại Phú ăn trộm. Có chết tôi cũng không thèm giúp loại người này!”



Đám người sau lưng Dịch Thanh Tùng bắt đầu xì xào bàn tán.

Lâm Kiều Hân nghe thấy thế, lập tức hoảng hốt!

Bọn họ vừa mới hứa, chỉ cần mời một bữa sẽ giúp cô đi tìm thần y Thanh Duyệt. Sao thoắt cái đã…

Lửa giận trong cô cháy bừng lên. Cô quát tháo Trương Minh Vũ: “Rốt cuộc anh có ăn trộm không?”

Thái độ hoà hoãn mới thay đổi lập tức tan thành mây khói.

Anh hít mạnh một hơi, suýt thì tức nổ phổi.

Trước giờ cô chưa từng chịu tin tưởng anh!

Trương Minh Vũ bắt đầu nổi giận: “Tôi không trộm. Bảo tôi trộm thì lấy chứng cứ ra đây. Nếu không tôi không rảnh chơi với mấy người!”

Nói rồi anh dứt khoát giơ tay lên vẫy một cái.

Anh biết chắc chắn Long Tam sẽ nhìn thấy được.

Bảo vệ sững sờ, vô thức nhìn thoáng ra Dịch Thanh Tùng.

Sau khi xác định đối phương không có mệnh lệnh gì khác mới giận dữ quát: “Không rảnh chơi với bọn tao! Bọn tao cũng chẳng hơi đâu chơi với mày! Tao cho mày cơ hội cuối cùng, nếu còn không nộp đồ mày trộm ra đây, bọn tao sẽ ra tay!”

Dứt lời, mấy gã bảo vệ lại tiến lên vây quanh anh.

Bầu không khí tràn đầy mùi thuốc súng!

Dịch Thanh Tùng cười lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt như đang xem kịch.

Lâm Kiều Hân vô cùng lo lắng.

Cô sợ nếu Trương Minh Vũ thật sự trộm đồ thì đừng nói là tìm thần y, danh tiếng nhà họ Lâm cũng sẽ càng hỏng bét!

Trong lòng cô càng thêm tức giận!

“Hừ! Không ngờ con rể nhà họ Lâm lại là loại người như vậy! Không thể chấp nhận được!”

“Đúng đó, nhà họ Lâm đã từng huy hoàng biết bao, giờ thì… chậc chậc chậc”.

“Tôi thấy chúng ta đừng giúp bọn họ nữa. Nhỡ xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ mất mặt theo!”

“Đúng đấy”.



Đám người sau lưng Dịch Thanh Tùng lại bàn luận theo sự ra hiệu của hắn ta. Lời nói đều sắc bén trào phúng.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Lâm Kiều Hân lại trở nên bối rối.

Xung quanh có không ít người tụ tập hóng hớt, chỉ trỏ ầm ĩ.

Thấy Trương Minh Vũ vẫn không chịu phản ứng gì, bảo vệ nghiến răng quát: “Bắt nó lại! Lột sạch nó cho tao!”

Mấy gã bảo vệ lập tức vọt thẳng tới, bao gồm cả Vương Tài.

Thấy vậy, tiếng bàn tán xung quanh lại càng huyên náo.

Dịch Thanh Tùng nhếch miệng nở nụ cười lạnh, ánh mắt tràn đầy giễu cợt.

Hắn ta tin chắc hôm nay Trương Minh Vũ sẽ mất hết mặt mũi!

Thoáng chốc, một gã bảo vệ đã lao tới trước người anh, giơ tay toan túm lấy bả vai anh.

Nhưng ngay khi tay gã ta sắp chạm vào người anh, gã ta đột nhiên khựng lại.

Trương Minh Vũ cười lạnh nói: “Đã không có chứng cứ thì đừng trách tôi”.

Chương 39: Thủ đoạn khủng bố!

Nghe thấy vậy, mọi người xung quanh đều sợ ngây người.

Không một ai kịp lấy lại tinh thần, chỉ thấy cơ thể của gã bảo vệ kia bị đánh bay ngược ra ngoài!

Hự!

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!

Không còn bảo vệ che khuất tầm nhìn, bấy giờ bọn họ mới thấy một bóng người đứng đó không biết tự bao giờ. Đó chính là Long Tam!

Đám bảo vệ còn lại cũng trợn tròn mắt, ánh mắt kinh hãi.

Bọn họ chưa kịp phản ứng đã thấy Long Tam lại ra tay!

Anh ta xông vào trong đám người. Tiếp đó một tràng kêu gào thảm thiết vang lên: “Á!”

Bịch bịch!

Tiếng đánh đấm rợn người vang lên không ngớt.

Mọi người chỉ thấy hoa hết cả mắt, chẳng thấy rõ cái gì đã phát hiện đám bảo vệ kia đều ngã lăn ra đất đau đớn rên rỉ!

Này…

Tất cả những người vây xem đều choáng váng!

Dịch Thanh Tùng trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng này, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài!

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Trương Minh Vũ vẫn đứng im tại chỗ, từ đầu đến cuối chưa từng động đậy.

Ánh mắt Lâm Kiều Hân chợt xẹt qua một tia phức tạp. Cô kinh ngạc nhìn Long Tam, không biết đang suy tư điều gì.

Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, cất giọng nói: “Đợi đến khi các người phát hiện bị mất cái gì đó thì cứ tới tìm tôi”.

Nói rồi, anh nghênh ngang cất bước đi ra ngoài cổng.

Dịch Thanh Tùng lập tức cuống cả lên!

Sao hắn ta có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được?

Thế là hắn tại vội vàng giơ tay ra hiệu cho người phía sau!

Mấy người đàn ông trung niên kia lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng xông tới chỗ Trương Minh Vũ, chặn đứng anh lại.

Bấy giờ, Dịch Thanh Tùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương Minh Vũ dừng bước, buồn cười hỏi: “Mấy người các ông… đánh đấm giỏi hơn bảo vệ không?”

Nghe anh hỏi vậy, bốn người kia lập tức tỏ ra sợ hãi.

Nhưng bọn họ cũng hết cách. Dù sao sau lưng Dịch Thanh Tùng có nhà họ Dịch chống đỡ, bọn họ không đắc tội nổi!

Bọn họ lưỡng lự hồi lâu. Cuối cùng một người đàn ông trung niên đầu tóc vuốt keo bước ra quát lớn: “Cậu đừng quá ngông cuồng! Bây giờ… là xã hội pháp trị. Cậu trộm đồ của công ty chúng tôi còn dám đánh người! Thế mà cậu… còn muốn đi hả?”

Có người dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.

“Đúng vậy! Hiện giờ là xã hội pháp trị, chẳng lẽ cậu còn dám đánh chúng tôi sao? Người nhà họ Lâm đều không có đạo đức như vậy hả?”

“Vậy mà chúng tôi còn định giúp nhà họ Lâm các người tìm thần y cơ đấy. Cậu từ bỏ ý định đó đi, chỉ với những chuyện cậu vừa làm đã đủ để chúng tôi không bao giờ giúp cậu nữa!”

“Phải đấy, chúng tôi không sợ cậu đâu! Nếu cậu còn dám bước thêm một bước, chúng tôi sẽ lập tức báo công an!”



Nói xong, bốn người họ thấy tự tin hơn hẳn.

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.

Báo công an?

“Tuỳ các người. Nếu còn dám cản đường tôi, bạn tôi sẽ không nương tay đâu”.

Dứt lời, anh dứt khoát sải bước ra ngoài.

Nghe thấy anh gọi mình là bạn, trong mắt Long Tam chợt hiện lên vẻ dị thường.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta lạnh lùng nhìn bốn người kia đầy cảnh cáo.

Bốn người sợ chết khiếp, ai nấy đều run lẩy bẩy.

Dịch Thanh Tùng không ngừng nháy mắt nhưng bốn người kia bị khí thế khủng bố của Long Tam doạ sợ, răng cũng đánh vào nhau lập cập!

Khi Trương Minh Vũ đi tới trước mặt, bốn người đều vô thức tránh sang một bên nhường đường.

Dịch Thanh Tùng vô cùng tức giận!

Một lũ ăn hại!

Thấy anh sắp ra khỏi công ty, hắn ta quát lớn: “Đứng lại!”

Lâm Kiều Hân đang đứng cạnh hắn ta cũng ngơ ngác.

Đi rồi… sẽ tốt hơn mà?

Tại sao Dịch Thanh Tùng còn muốn ngăn lại?

Cô chưa kịp nghĩ gì nhiều đã nghe thấy hắn ta giải thích: “Nếu cứ để Trương Minh Vũ đi như vậy, sau này báo công an anh ta sẽ phải chịu tội đấy! Bây giờ phải mau chóng để anh ta chứng minh mình không ăn trộm mới được!”

Nghe xong, Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.

Cô cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ tới thần y nên cũng không nói gì.

Trương Minh Vũ quay lưng lại cười hỏi: “Sao thế… không nhịn được nữa rồi à?”

Dịch Thanh Tùng giật mình đáp: “Nhịn… nhịn cái gì? Tôi là giám đốc của tập đoàn Đại Phú, sao có thể để anh trộm đồ xong bỏ đi như vậy được. Mau nộp lại đồ ra đây!”

Anh giang tay ra khiêu khích: “Thế anh lục soát thử xem”.

Dịch Thanh Tùng vô thức liếc nhìn Long Tam một cái, ánh mắt do dự.

Trong khi hắn ta đang không biết nên làm thế nào cho phải thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên không ngớt.

Mọi người giật mình nhìn sang, chỉ thấy có một đám người mặc đồng phục bảo vệ đang chạy tới.

Trông ít nhất cũng phải có hai ba chục người!

Ai nấy đều cầm gậy sắt trong tay, khí thế hùng hổ!

Vương Tài nằm trên mặt đất thầm cười lạnh, lặng lẽ cất điện thoại đi, trong mắt đầy vẻ châm chọc.

Dịch Thanh Tùng cũng trố mắt nhìn, lòng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Dù có giỏi võ đến đâu cũng đâu thể chống lại được nhiều người như vậy.

Thoắt cái, hơn hai chục gã bảo vệ đã xông tới chặn kín cổng lại, ai cũng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.

Anh cau mày, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Long Tam yên lặng đứng sang bên cạnh, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ. Dường như hai mươi mấy người này không hề tồn tại.

Dịch Thanh Tùng chậm rãi cất bước tiến lên phía trước: “Trương Minh Vũ, tôi đang giúp anh đấy. Nếu anh cứ bỏ đi như vậy, sau này không giải thích được nữa đâu”.

“Huống chi anh ngang ngược như vậy, sẽ chọc giận mấy người bạn của tôi đấy. E là hi vọng tìm kiếm thần y của Kiều Hân sẽ tan thành mây khói”.

Anh lạnh lùng bật cười: “Chỉ dựa vào các người mà cũng đòi tìm thần y sao?”

Dịch Thanh Tùng nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao hả? Tôi không tìm được, chẳng lẽ anh tìm được chắc?”

Anh thản nhiên đáp: “Chuyện tìm thần y không đến lượt các anh đâu. Tôi có trộm đồ hay không cũng chẳng cần anh phải giúp. Nếu còn lắm mồm, tôi đánh cả anh đấy”.

Làm sao anh có thể không nhận ra đám người tới khiêu khích mình này đều là do hắn ta sai bảo cơ chứ?

Ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, đúng là ghê tởm.

Nghe vậy, Dịch Thanh Tùng bực bội nói: “Tôi có lòng giúp đỡ mà anh còn nói tôi như vậy? Được, tôi mặc kệ anh luôn!”

Chân mày của Lâm Kiều Hân càng nhăn lại, trong lòng thảng thốt.

Trương Minh Vũ cười phá lên: “Tôi… cần anh giúp à?”

Dịch Thanh Tùng giận dữ hít một hơi sâu, nắm chặt tay lại gằn giọng nói: “Vậy thì bắt anh ta lại đi!”

“Dám ngạo mạn như vậy ở tập đoàn Đại Phú, anh tưởng chúng tôi không còn ai dám làm gì anh nữa chắc?”

“Xông lên hết đi!”

Ngay sau đó, đám bảo vệ lập tức ra tay, điên cuồng lao về phía Trương Minh Vũ.

Dịch Thanh Tùng cười lạnh.

Trương Minh Vũ, đây là tại anh tự đâm đầu vào rọ!

Chương 40: Sa thải toàn bộ!

Chỉ trong nháy mắt, mấy gã bảo vệ đã lao vọt tới trước mặt Trương Minh Vũ.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét lớn bỗng vang lên: “Dừng lại cho tôi!”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Lại có người tới nữa sao?

Hơn hai chục gã bảo vệ vô thức dừng tay, đồng loạt quay về phía người vừa lên tiếng.

Đám người bị chấn động, vội vàng nhường ra một lối đi.

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương là cô gái anh vừa gặp trước cửa phòng làm việc của Trần Đại Phú.

Lúc này, ánh mắt cô ta tràn đầy bối rối.

Lúc đầu cô ta chỉ vô tình đi ngang qua nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của anh thấp thoáng giữa đám đông, cô suýt thì kêu ra tiếng.

Khách quý của Trần Đại Phú bị đối xử như vậy ở tập đoàn Đại Phú…

Sau khi nhận ra người tới là ai, mọi người đều tỏ vẻ cung kính.

Dich Thanh Tùng tươi cười bước tới nói: “Chuyện nhỏ như thế nào cứ giao cho tôi giải quyết là được, sao dám làm phiền sếp Chu?”

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Anh không ngờ cô gái này có địa vị cao như vậy, nhưng nghĩ lại cũng phải thôi. Người được đi vào phòng làm việc của Trần Đại Phú sao có thể là người bình thường được cơ chứ?

Ánh mắt sếp Chu chỉ toàn là lo lắng. Cô ta không thèm liếc mắt nhìn Dịch Thanh Tùng lấy một cái đã chạy vội tới chỗ Trương Minh Vũ.

Thấy thế, nụ cười trên mặt Dịch Thanh Tùng càng thêm nồng đậm.

Gấp như vậy cơ mà, Trương Minh Vũ chết chắc rồi!

Lâm Kiều Hân hốt hoảng tột độ, không ngờ chuyện này lại khiến người có địa vị cao như vậy ra mặt.

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy anh đang đứng đó mỉm cười!

Cô sắp tức điên lên rồi!

Kỳ thực trong lòng anh cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với sếp Chu.

Sếp Chu ngỡ ngàng, cảm thấy mờ mịt.

Cô ta chưa kịp phản ứng lại đã thấy Trương Minh Vũ cười nói: “Ồ… Sếp… Chu? Sếp Chu à, chúng ta lại gặp nhau rồi. Cô qua đây giải thích giúp tôi với, bọn họ cứ nói tôi ăn trộm đồ không cho tôi đi”.

Nghe anh nói thế, mọi người xung quanh đều ngơ ngác.

Chuyện này là thế nào? Trương Minh Vũ còn quen biết cả sếp Chu sao?

Dịch Thanh Tùng cũng chết lặng, vô thức ngừng cười.

Sếp Chu khựng lại. Nghe anh gọi mình là sếp Chu khiến cô ta suýt bị doạ sợ hết hồn!

Nhưng cô ta cũng hiểu được, anh không muốn để lộ thân phận.

Cô ta trầm ngâm một lát mới giả bộ bình thản nói: “Ai nói anh… anh trộm đồ?”

Mặc dù giọng điệu rất bình thường nhưng vẻ mặt cô ta vẫn có gì đó là lạ.

Trương Minh Vũ chẹp miệng, chỉ vào mấy người đầu tóc vuốt keo bóng loáng đang đứng trước mặt.

Bốn người trung niên kia giật nảy mình, lòng thầm cảm thấy không ổn.

Sếp Chu lạnh lùng nhìn sang bọn họ, cất giọng hỏi: “Chứng cứ đâu? Hay là các ông nhìn thấy tận mắt rồi?”

Bốn người kia hoảng sợ lắc đầu đáp: “Không… không nhìn thấy…”

Ánh mắt sếp Chu xẹt lên tia lạnh lùng, giận dữ nói: “Không nhìn thấy? Không thấy mà dám nói người ta trộm đồ? Các người làm lãnh đạo của tập đoàn Đại Phú mà xử sự như vậy à?”

Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, không ngờ cô ta còn có khí thế kẻ cả như vậy.

Bốn người kia đều choáng váng, cúi gằm đầu xuống không dám hé răng nửa lời. Dù sao thì sếp Chu cũng là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ!

Sắc mặt Dịch Thanh Tùng tối sầm lại.

Sếp Chu lại quát ầm lên: “Từ hôm nay trở đi, các người không cần tới đây làm nữa! Mau tới phòng kế toán nhận tiền lương tháng này đi!”

Hự!

Câu nói này khiến mọi người đều sợ hãi hít khí lạnh!

Tất cả đều cảm thấy hãi hùng!

Mấy người này đều là lãnh đạo cấp cao của công ty! Sao bảo sa thải là sa thải luôn được vậy? Lại còn cả bốn người?

Bốn người kia sợ run người, khó tin ngẩng đầu lên nhìn, cứ ngỡ là mình nghe lầm!

Nhưng vẻ mặt lạnh như băng của sếp Chu đã cho họ biết đáp án.

Bọn họ đều cảm thấy hối hận xanh cả ruột!

“Sếp Chu… sếp Chu, cô đừng nói đùa nữa. Cho dù chúng tôi… chúng tôi đều sai nhưng cũng đâu đến mức…”

Một người hoảng hốt đứng bật dậy gào lên.

Những người còn lại cũng gật đầu như bổ củi.

Sếp Chu lạnh giọng nói: “Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai!”

Ầm!

Trong đầu bốn người kia như bị sét đánh! Cả người hoá đá tại chỗ!

Dịch Thanh Tùng cũng trợn mắt há mồm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trương Minh Vũ cười hỏi: “Này anh Dịch, tôi có thể đi được chưa?”

Câu nói này lập tức dời sự chú ý của sếp Chu lên người Dịch Thanh Tùng. Sếp Chu lạnh lùng nhìn hắn ta.

Dịch Thanh Tùng tức thì run lẩy bẩy!

Mặc dù năng lực của nhà họ Dịch rất khá nhưng so với tập đoàn Đại Phú vẫn chẳng là gì cả!

Đến cả bố hắn ta gặp sếp Chu cũng phải khúm núm lấy lòng, đương nhiên hắn ta cũng không dám đắc tội.

Sếp Chu cất giọng hỏi: “Anh cũng tham gia vào chuyện này à?”

Dịch Thanh Tùng lắp bắp phân bua: “Không… không phải đâu. Tôi quen… quen Trương Minh Vũ, chúng tôi thân nhau lắm. Tôi còn… tôi còn nghĩ cách giúp… giúp vợ anh ấy… tìm thần y mà. Sao tôi có thể…”

Hắn ta nói mãi không hết câu, cũng chẳng biết mình nên nói gì cho phải.

Dứt lời, hắn ta gắng gượng nở nụ cười nhưng trông còn xấu hơn cả khóc.

Sếp Chu lườm hắn ta một cái rồi quay sang khách sáo nói với Trương Minh Vũ: “Anh thấy… chuyện này nên xử lý như thế nào?

Tròng mắt mọi người đều lồi hết ra ngoài!

Cho dù là vì quy tắc của công ty thì sếp Chu cũng đâu cần phải nhún nhường như vậy?

Trương Minh Vũ cười bảo: “Sếp Chu rất công bằng, xử lý cực kỳ tốt!”

Nghe vậy, cô ta thở phào một hơi, ngẩng đầu dạy bảo mọi người: “Tất cả các người đều bị trừ nửa tháng tiền lương! Ai vừa ra tay đánh người thì từ chức hết đi!”

Lời nói lạnh như băng truyền vào tai bọn họ.

Toàn bộ sảnh lớn lặng ngắt như tờ, chẳng ai dám thở mạnh!

Lâm Kiều Hân trố mắt nhìn Trương Minh Vũ, không dám tin vào mắt mình.

Chẳng lẽ là vì sếp Chu quá muốn giữ gìn hình ảnh của công ty sao? Chắc chắn là không!

Chẳng biết tại sao, cô bỗng cảm thấy Trương Minh Vũ trở nên thần bí lạ thường.

Dịch Thanh Tùng siết chặt tay thành nắm đấm, lửa giận bùng lên trong mắt.

Nhưng hắn ta chưa kịp làm gì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của sếp Chu vang lên lần nữa: “Phải rồi, vừa rồi anh là người không cho anh Minh Vũ đi phải không?”

Hắn ta sững sờ, vô thức thốt lên: “Vâng… ạ”.

Nhưng ngay sau khi dứt lời, hắn ta liền thấy hối hận!

Sắc mặt sếp Chu lại trầm xuống. Cô ta lạnh giọng quát: “Mau đi xin lỗi anh ấy!”

Dịch Thanh Tùng trợn trừng mắt khó tin hỏi: “Cái gì?”

Chương 41: Chất vấn

Sếp Chu lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì anh chưa đánh người, tôi đã sa thải cả anh rồi. Còn không mau đi đi!”

Khoé miệng Dịch Thanh Tùng khẽ giật giật.

Hắn ta ngẩng đầu lên, vốn tưởng Trương Minh Vũ sẽ từ chối nhưng nào ngờ lại phát hiện anh chỉ mỉm cười đứng đó, dường như đang chờ đợi!

Ken két!

Hắn ta cắn chặt răng.

Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn ta vẫn siết chặt tay thành nắm đấm đứng dậy, trầm giọng nói: “Xin lỗi người anh em Trương Minh Vũ, vừa rồi tôi không nên ngăn anh lại”.

Hắn ta đang định ngẩng đầu lại bị sếp Chu quát ầm lên: “Chân thành vào! Sao vẫn chưa cắn nát răng luôn đi?”

Câu nói này khiến hắn ta không khỏi lo sợ.

Lâm Kiều Hân liên tục nháy mắt ra hiệu cho Trương Minh Vũ nói đỡ vài câu. Dù sao chuyện tìm thần y vẫn còn phải nhờ vào Dịch Thanh Tùng.

Nhưng anh lại vờ như không thấy.

Dịch Thanh Tùng hít một hơi thật sâu rồi tươi cười nói: “Nào người anh em, tôi xin lỗi mà. Tôi sai rồi, mong anh hãy tha thứ cho tôi”.

Bấy giờ anh mới mỉm cười đáp lại: “Anh Dịch nói gì thế. Anh làm vậy cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi mà, sao tôi có thể bắt anh xin lỗi được”.

Dịch Thanh Tùng suýt tức hộc máu!

Xin lỗi xong rồi anh mới chịu mở mồm!

Trương Minh Vũ lại cười hỏi: “Vậy xin hỏi anh Dịch, tôi có thể đi được chưa?”

Dịch Thanh Tùng nặn ra một nụ cười giả dối: “Được chứ, đương nhiên là được…”

“Cảm ơn”.

Anh gật đầu đáp lại một câu rồi quay lưng rời khỏi công ty.

Ban đầu anh chỉ muốn tới để giải quyết chuyện cổ phần, nào ngờ lại lãng phí nhiều thời gian ở đây như vậy.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của anh đã biết mất khỏi tầm mắt mọi người.

Đám lãnh đạo cấp cao kia đều đã bị sa thải, tất nhiên sẽ không thể tham gia buổi tiệc gì đó được. Dịch Thanh Tùng cũng giận dữ rời đi.

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ đành thất vọng đi ra khỏi tập đoàn Đại Phú.

Sau khi rời đi, Trương Minh Vũ lên xe về nhà họ Lâm.

Sợ là Trần Đại Phú còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới giải quyết xong chuyện cổ phần, bây giờ anh về khách sạn cũng chẳng có tác dụng gì.

Hơn nữa anh cũng đã đặt ra quy tắc, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có ai dám vi phạm.

Chiếc xe nhanh chóng về tới gần khu biệt thự nhà họ Lâm. Anh bảo Long Tam lái xe đi luôn.

Còn anh thì đi bộ về biệt thự.

Anh gõ cửa một hồi vẫn chẳng thấy ai ra mở.

Anh đoán chắc là Lý Phượng Cầm lại đi bài bạc ở đâu đó rồi.

Anh bất lực lắc đầu, đi ra xung quanh tìm kiếm chìa khoá nhưng tìm mãi không thấy.

Mẹ nó, không về nhà được rồi.

Ngay khi anh đang do dự không biết có nên tới căn biệt thự của Tô Mang hay không thì có một chiếc xe taxi chậm rãi đỗ lại trước cổng.

Trương Minh Vũ sửng sốt ngẩng đầu lên, trông thấy Lâm Kiều Hân đang bước xuống xe.

Không ngờ cô lại về nhanh như vậy.

Anh bỗng thấy căng thẳng. Dù sao vừa rồi anh làm bao nhiêu chuyện trước mặt cô, tới tận lúc này vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích.

Anh không kịp nghĩ ngợi gì đã thấy cô cất bước đi vào trong biệt thự.

Khi nhìn thấy anh, sắc mặt cô lập tức lạnh tanh.

Anh thấy có dự cảm chẳng lành, gian nan nặn ra một nụ cười khó coi.

“Cô về rồi à?”, Trương Minh Vũ cười hỏi, vội vàng đứng dậy.

Lâm Kiều Hân không thèm đáp lại, đi thẳng tới trước mặt anh, ánh mắt lạnh lùng.

Anh rất bất lực, thầm nghĩ cái gì nên đến rồi cũng phải đến, không thoát nổi.

Cô không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

Trương Minh Vũ vô cùng lúng túng, nhìn cô không được, không nhìn cũng không xong…

Một lúc lâu sau cô mới cất giọng nói: “Anh giỏi thật đấy”.

Anh nghi hoặc hỏi: “Giỏi cái gì?”

Cô bật cười hỏi ngược lại: “Người anh dẫn tới rất ghê gớm. Anh ta là ai?”

Hiện giờ đối với cô, anh rất thần bí. Dường như anh đang giấu cô chuyện gì đó, khiến cô rất khó chịu.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Anh ta là vệ sĩ người khác cho tôi mượn”.

“Vệ sĩ?”

Lâm Kiều Hân nhíu mày, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo.

Anh cuống quýt giải thích: “Đúng vậy, gọi là vệ sĩ nhưng thật ra là phái tới để giám sát tôi. Sợ tôi chạy mất hoặc bị người ta đánh chết”.

Nghe xong, cô lại càng thấy mơ hồ.

Trương Minh Vũ vội nghĩ cách tìm cớ, miệng nói tiếp: “Người kia chính là người lần trước bảo tôi đi làm công để bồi thường tiền, sợ tôi bỏ chạy nên sai người tới giám sát”.

Nói xong, đến cả anh cũng thấy phục chính mình.

Sao có thể nghĩ ra hay như vậy? Quá đỉnh!

Vẻ lạnh lùng trong mắt Lâm Kiều Hân càng thêm nồng đậm. Cô gằn giọng hỏi: “Anh làm công cho người ta, người ta còn phải thuê vệ sĩ bảo vệ anh sao?”

Anh lập tức mếu báo nói: “Đúng rồi, không còn cách nào khác. Ai bảo chúng ta nợ tiền. Công việc tôi phải làm để bồi thường rất nguy hiểm. Bọn họ không tìm được ai khác nên mới bảo tôi làm”.

“Sợ tôi bỏ của chạy lấy người nên đương nhiên phải cho người giám sát rồi”.

Vẻ mặt anh vô cùng đau khổ nhưng lòng lại mừng thầm.

Lâm Kiều Hân cứ nhìn chòng chọc vào anh.

Sau một khoảng thời gian, anh bỗng thấy hơi chột dạ. Chẳng lẽ bị cô phát hiện ra rồi?

Ngay khi anh đang nghĩ xem nên nói tiếp thế nào, cô chợt lên tiếng: “Được, tôi tin anh”.

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói lạnh như băng của cô lại vang lên: “Thế nhưng món nợ tìm thần y này, anh định trả thế nào?”

Lời chất vấn khiến anh giật mình thon thót.

Thần y? Món nợ gì?

Anh ngơ ngác hỏi: “Tìm thần y thì sao?”

Lâm Kiều Hân lạnh giọng quát: “Rõ ràng tôi đã hẹn với mấy người Dịch Thanh Tùng, bọn họ cũng sắp đồng ý tìm thần y giúp tôi rồi. Thế mà cuối cùng lại bị một mình anh phá hỏng!”

Nói đến đây, cô không thể khống chế nổi cơn giận đang sôi trào trong lòng.

Anh cũng không khỏi cảm thấy bất lực.

Mặc dù anh biết cô cũng chỉ là bị hoàn cảnh xô đẩy, nháo nhác tìm người giúp.

Nhưng anh thực sự không thể hiểu nổi tại sao một người thông minh như cô lại hồ đồ trong chuyện này…

Chương 42: Xoa… bóp?

“Tại sao cô không thử nghĩ xem đến cả phó viện trưởng gì đó cũng không mời nổi thần y Thanh Duyệt, cả nhà họ Lâm đều không có cách nào. Cô tin đám người kia có thể quen biết thần y sao?”

Trương Minh Vũ bất lực hỏi.

“Tôi…”

Lâm Kiều Hân bị anh làm cho nghẹn họng.

Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

Có thêm người tìm kiếm là có thêm cơ hội. Nếu chỉ dựa vào một mình cô, sợ là cả đời này cũng không tìm được thần y.

Trương Minh Vũ nói tiếp: “Hơn nữa người đánh cược là tôi. Cô lo lắng làm gì? Tôi sẽ đi tìm thần y”.

Anh vốn định nói cho cô biết chuyện của Liễu Thanh Duyệt, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Một là vì dù anh có nói ra cô cũng sẽ không tin, có khi đến lúc đó chuyện còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Hai là hiện giờ anh cũng chưa biết chắc chắn khi nào Liễu Thanh Duyệt mới có thể ra mặt cứu người.

Nhưng Lâm Kiều Hân nghe thấy anh nói vậy lại nhếch môi cười lạnh, tò mò hỏi: “Vừa rồi anh nói là bọn họ không tìm được, Dịch Thanh Tùng cũng không tìm được, phó viện trưởng và nhà họ Lâm cũng hết cách!”

“Thế anh tìm được chắc?”

Dứt lời, trên mặt cô lộ vẻ ghét bỏ.

Cô thừa nhận anh nói rất có lý. Nhưng cô thật sự rất ghét loại người đã không có năng lực còn thích mạnh miệng.

Trương Minh Vũ sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Cô tin tôi có được không? Chắc chắn tôi sẽ tìm được mà”.

“Được”.

Lâm Kiều Hân sảng khoái đáp.

Lần này lại đến lượt anh ngỡ ngàng. Anh đang định nở nụ cười lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của cô vang lên: “Anh đi tìm đi. Nếu không tìm được… thì khỏi về”.

Nói xong, cô đi thẳng vào trong biệt thự.

Anh muốn đi theo lại thấy cô đóng sập cửa lại.

Rầm!

Tiếng đóng cửa trầm đục vang lên khiến Trương Minh Vũ đang ngơ ngác giật nảy mình.

“Chẳng giống con gái gì cả”.

Anh bĩu môi, bất lực lẩm bẩm.

Sau một hồi trầm ngâm suy tư, anh đành phải đi ra khỏi biệt thự.

Anh bỗng thấy lòng mờ mịt, không biết bây giờ nên làm gì.

Sau một lúc lưỡng lự, cuối cùng anh vẫn quyết tâm chạy đi hỏi chị tư xem bao giờ mới có thể chữa bệnh. Sớm ngày giải quyết được chuyện này, anh cũng sớm trút được gánh nặng trong lòng.

Nghĩ vậy, anh không còn chần chờ gì nữa.

Trương Minh Vũ đứng bên đường giơ tay vẫy taxi, nào ngờ lại có một chiếc Mercedes màu đen chậm rãi đỗ lại ngay trước mặt.

Anh giật mình sửng sốt.

Nhìn kỹ lại mới nhận ra người đang ngồi ở ghế lái là Long Tam.

Trương Minh Vũ lắc đầu, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, bất lực nói: “Có phải anh gắn máy giám sát lên người tôi không hả? Tại sao tôi làm gì anh cũng biết hết vậy”.

Long Tam trầm giọng đáp: “Đây là nghề của tôi”.

Anh kinh ngạc, vội vàng lùi sang bên phải tránh xa đối phương, tỏ vẻ ghê tởm hỏi: “Thế chẳng lẽ… cả lúc tôi tắm anh cũng nhìn thấy à?”

Long Tam bình thản nói: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với trẻ nhỏ”.

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới yên tâm phần nào.

Nhưng anh chỉ ngơ ra một lúc rồi giận dữ nói: “Anh mới nhỏ! Cả nhà anh đều nhỏ!”

Chiếc xe rung lắc một cái rồi tiếp tục chạy bon bon trên đường.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng biệt thự nhà Tô Mang.

Lần trước tới đây chưa kịp chú ý, lần này anh mới phát hiện căn biệt thự này không hề cách xa trung tâm thành phố.

Quan trọng nhất là xung quanh đều toàn cây xanh. Cả một khu chuyên trồng cây bảo vệ môi trường chỉ có duy nhất một căn biệt thự này.

Chẳng phải muốn xây nhà ở đây khó như lên trời sao? Hơn nữa không phải cứ có tiền là có thể xây được.

Lúc trước Tô Mang nói căn biệt thự này là của Liễu Thanh Duyệt.

Xem ra chị tư của anh không hề đơn giản chút nào.

Anh lắc đầu tìm chìa khoá mở cửa biệt thự.

Còn Long Tam lập tức lái xe rời đi.

Nhưng anh biết rõ lúc mình cần, anh ta sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Không lẽ Long Tam không đi vệ sinh không ăn không ngủ gì sao?

Trương Minh Vũ bỗng cảm thấy vô cùng tò mò. Nghề của anh ta… là nghề nghiệp gì vậy? Là sát thủ? Hay vệ sĩ?

Anh lắc mạnh đầu không nghĩ ngợi gì nữa, lẳng lặng nằm trên sofa.

Không gian xung quanh rất yên tĩnh. Khu vực này cũng cách xa đường lớn, không nghe thấy cả tiếng xe cộ.

Toàn bộ Hoa Châu chẳng có mấy nơi được như này.

Trương Minh Vũ đã bận rộn cả một ngày, cả người mệt mỏi.

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, bất giác ngủ thiếp đi.

Từng giây từng phút trôi qua. Anh cũng dần chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Không biết đã trôi qua bao lâu, anh bỗng cảm thấy chóp mũi ngứa râm ran.

Anh giơ tay cào hai cái rồi lại trở mình ngủ tiếp.

Nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác ngứa ngáy kia lại truyền tới. Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi.

Anh cẩn thận cảm nhận, bỗng cảm thấy dường như có tiếng hít thở đâu đây…

Trương Minh Vũ mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tô Mang.

Anh bị doạ sợ giật nảy mình, không biết từ bao giờ trước mặt mình lại có thêm một người nữa!

Anh vô thức muốn ngồi dậy nhưng chưa kịp nhấc người lên đã va vào người Tô Mang!

Cú va chạm khiến anh ngã lăn ra sofa, nội tâm vô cùng hoảng loạn.

“Á!”

Tô Mang kinh ngạc thốt lên, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn xoa ngực.

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhìn thấy rõ.

Người đang ngồi phía trước mình… chính là Tô Mang.

Anh ngỡ ngàng hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, mừng rỡ nói: “Chị ba về rồi à?”

Tô Mang tức giận trừng mắt nói: “Thằng nhóc thối sao em dám va vào chị hả? Không muốn sống nữa à?”

Nụ cười của anh dần khép lại.

Anh vô thức nhớ lại cảnh tượng trong phòng họp của Trần Đại Phú.

Một người phụ nữ cao quý, lạnh lùng, kiêu sa như vậy nhưng ở trước mặt anh… lại thật đáng yêu.

Sự tương phản này thực sự hơi…

Tô Mang nhanh chóng đứng dậy ngồi cạnh Trương Minh Vũ.

Anh cũng vội vàng ngồi lại ngay ngắn, cười nói: “Tại em ngủ quên mà. Em đâu biết người đứng trước mặt em là chị ba chứ. Em va vào chị đau lắm hả…”

Tô Mạng lại trợn mắt nhìn anh, tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là đau rồi. Em xem bồi thường cho chị thế nào đi!”

Câu hỏi này khiến Trương Minh Vũ đứng hình.

Bồi thường?

Tô Mang có thiếu thốn gì đâu…

Một lúc lâu sau, anh mới lúng túng hỏi: “Vậy… em mời chị ăn một bữa nhé…”

Tô Mang nhếch môi cười, ánh mắt loé sáng: “Không cần. Thế này nhé, em xoa bóp cho chị là được”.

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: “Xoa bóp chỗ nào?”

Cô ấy điềm nhiên đáp: “Em không biết em vừa va vào đâu à?”

Chương 43: Thằng nhóc thối thiên vị

Câu nói này khiến Trương Minh Vũ sững sờ.

Xoa bóp chỗ bị va vào…

Anh vô thức nhìn về nơi mê người ấy, toàn thân run rẩy…

Tô Mang nở nụ cười xấu xa, lẳng lặng nhìn anh.

Không chịu nổi nữa rồi…

Trương Minh Vũ cảm thấy vô cùng bất lực, vội nói: “Chị ba đừng trêu em nữa”.

Tô Mang lại nói: “Chị đâu có trêu em. Em va vào chị làm chị đau thì phải giúp chị chứ?”

“Chị còn nhớ hồi nhỏ mỗi lần em sáu bị đau em đều xoa bóp cho con bé cơ mà”.

Nghe thấy thế, mặt mũi Trương Minh Vũ đỏ bừng lên.

Em sáu Tô Mang nhắc tới chính là chị sáu của anh. Khi còn bé chị sáu là người nghịch ngợm nhất, lại còn là người luyện võ nên rất hay bị thương.

Những lúc đó chị sáu sẽ bảo anh xoa bóp cho.

Mấy người chị của anh cũng từng mâu thuẫn vì chuyện này không ít lần.

Trương Minh Vũ lúng túng cười đáp: “Đấy là khi còn nhỏ…”

Tô Mang bĩu môi, ánh mắt bực dọc: “Em thiên vị thì có”.

Loại chuyện như vậy… thiên vị…

Trương Minh Vũ thực sự không biết nên nói gì cho phải. Mấy người chị của anh không có ai hiền cả.

Sau một hồi do dự, anh vẫn chỉ biết cúi thấp đầu xuống, không dám nói thêm gì nữa.

Tô Mang tức giận trừng mắt, khó chịu nói: “Thôi được rồi, chị không làm khó em nữa. Em dẫn chị đi chơi một chuyến, thế này không khó nữa chứ?”

Đi chơi một chuyến?

Trương Minh Vũ khó mà tưởng tượng ra được người như Tô Mang đi chơi sẽ như thế nào.

Nhưng anh không hề biết rằng bao nhiêu năm nay, Tô Mang vẫn luôn một lòng phấn đấu vì sự nghiệp. Nhất là khi vừa mới gây dựng sự nghiệp, hầu như cô ấy đã hi sinh mọi thời gian giải trí.

Trong khi những người cùng lứa đều đang chơi bời vui vẻ, Tô Mang lại vùi đầu vào đống văn bản trong phòng làm việc.

Khó khăn lắm bây giờ cô ấy mới dành ra được thời gian, nhưng lại không có hứng thú vui chơi, cũng chẳng tìm thấy ai chơi với mình.

Chỉ có Trương Minh Vũ mới khơi dậy được sự hứng thú trong cô ấy, khiến cô ấy chịu ra ngoài chơi.

Không hiểu sao anh bỗng thấy đau lòng, dứt khoát quyết định đồng ý: “Được, chị ba muốn đi chơi ở đâu?”

Nghe vậy, Tô Mang mới nở nụ cười tươi rói: “Ừm… chúng ta đi bơi trước đi”.

Đi bơi…

Tuy anh cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng vẫn đành gật đầu đáp lại.

Tô Mang vui sướng như một đứa trẻ, tung tăng chạy lên tầng chuẩn bị.

Cảm giác đau xót trong lòng Trương Minh Vũ lại càng nhiều thêm.

Mặc dù hiện giờ hai người chị này của anh đều có địa vị rất cao nhưng chắc hẳn mấy năm nay cũng đã phải chịu không ít khổ cực.

Chẳng mấy chốc Tô Mang đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi.

Anh không có gì để thu dọn, cuối cùng bị Tô Mang kéo ra khỏi biệt thự.

Đến khi ra ngoài, anh phát hiện đã có mấy vệ sĩ đứng đợi sẵn bên cạnh chiếc Rolls - Royce.

Trương Minh Vũ vội vàng lên tiếng: “Chị ba, chúng ta chỉ đi chơi thôi mà, không cần đội hình hùng hậu vậy đâu. Nhiều người đi theo như vậy sẽ khiến bị chị chú ý, lúc đó làm sao chơi vui được nữa?”

Tô Mang gật đầu đồng tình: “Đúng, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút”.

Cô ấy vừa dứt lời đã có một chiếc Mercedes màu đen lao vụt qua rồi đỗ lại ngay cạnh chiếc Rolls - Royce.

Khoé miệng Trương Minh Vũ co quắp lại.

Anh chẳng cần nghĩ cũng đoán ra được đối phương là Long Tam.

Hiện giờ anh rất nghi ngờ Long Tam gắn máy giám sát trên người cả hai bọn họ.

Tô Mang nhanh chóng lôi anh ngồi vào chiếc Mercedes.

Long Tam lập tức lái xe rời đi.

Tô Mang ra lệnh một câu: “Tìm một bể bơi tốt vào”.

Long Tam chẳng hề đáp lại.

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Chị tìm đâu ra vệ sĩ kiểu này vậy? Anh ta làm cái gì không biết”.

Tô Mang kinh ngạc nhìn anh: “Chị ba của em không mời được vệ sĩ như anh ta tới làm việc cho mình đâu”.

Anh không khỏi sửng sốt.

“Không phải chị mời tới à? Thế sao…”, anh hoài nghi hỏi.

Tô Mang nhỏ giọng đáp: “Đây là vệ sĩ của chị sáu nhà em phái tới bảo vệ chị. Nhưng sau khi biết em ở đây, con bé dứt khoát bảo anh ta đi theo em luôn”.

“Cứ đợi đến lúc gặp mặt mà xem, nhất định chị phải cho chị sáu nhà em một bài học mới được!”

Dứt lời, cô ấy còn cố tình nắm chặt bàn tay trắng trẻo mềm mịn. Trông bộ dạng của cô ấy khá là… đáng yêu.

Trương Minh Vũ cạn lời, không thể liên kết bộ dạng cao ngạo lạnh lùng của Tô Mang với dáng vẻ đáng yêu hiện giờ.

Nhưng anh cũng rất tò mò.

“Này chị ba, rốt cuộc chị sáu làm nghề gì thế? Sao chị ấy lại có người lợi hại như vậy bên cạnh?”, anh thấp giọng hỏi.

Tô Mang nhếch miệng đáp: “Chị cũng không biết nữa, nhưng chắc là cũng phải lơi hại lắm”.

Nghe xong, anh lại càng hiếu kỳ hơn, hỏi thêm thêm một câu: “Thế khi nào chị ấy mới trở về?”

Tô Mang lắc đầu.

Ngay khi Trương Minh Vũ định lên tiếng nói tiếp thì giọng nói trầm thấp của Long Tam chợt vang lên: “Không cần phải thì thầm như vậy, tôi vẫn nghe thấy hết”.

Anh lại càng lúng túng.

Long Tam nói tiếp: “Tôi không thể nói thân phận của chị sáu của cậu cho cậu biết. Nhưng tôi nghĩ sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, chắc hẳn cô ấy sẽ lập tức quay về đây tìm gặp cậu”.

“Hả?”

Vẻ mặt của anh trở nên ngơ ngác.

Long Tam bất đắc dĩ nói: “Cậu cũng là một quái thai đấy. Lần đầu tiền tôi thấy có người khiến cô ấy có cảm xúc”.

“Sau khi biết được tin về cậu, suýt nữa cô ấy đã chạy thẳng về. Hình như cuối cùng phải phái ra mấy cái máy bay trực thăng quân dụng mới đón cô ấy trở lại được”.

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.

Máy bay trực thăng… quân dụng? Mới… đón trở lại được?

Lòng hiếu kỳ trong anh bị nâng lên mức cực hạn. Anh vô cùng muốn biết chị sáu đang làm gì.

Tô Mang hơi ghen tỵ nói: “Có sốt ruột cũng không về được, có ích gì đâu? Hơn nữa em là do chị tìm về được đấy chứ. Em không biết chị đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để tìm em đâu”.

Nói xong, cô ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bực bội.

Trương Minh Vũ vội cười làm lành: “Vâng vâng vâng, đương nhiên là chị ba phải chịu nhiều vất vả rồi. Hôm nay em nhất định phải đi chơi với chị một chuyến thật đã”.

Bấy giờ vẻ mặt Tô Mang mới hoà hoãn một chút.

Chẳng bao lâu sau, Long Tam đỗ xe lại.

Tô Mang lập tức kéo Trương Minh Vũ ra khỏi xe, còn Long Tam không đi cùng.

Sau khi xuống xe, anh mới giật mình phát hiện ra một vấn đề.

Cho dù họ không đi bằng chiếc Rolls - Royce kia, Tô Mang vẫn rất hút mắt.

Thậm chí anh còn phát hiện có không ít đàn ông đâm thẳng vào lan can, ngã lăn ra nhưng vẫn không rời mắt khỏi người cô ấy.

Đúng là người đẹp hại nước hại dân…

Hai người họ cất bước đi vào dưới ánh mắt như lang sói của đám đàn ông.

Trương Minh Vũ liếc mắt đánh giá xung quanh, phát hiện bản thân lại trở thành đồ nhà quê nữa rồi…

Chương 44: Thật quyến rũ!

Con mẹ nó đây mà là chốn chơi bời hả?

Kiểu bài trí này chẳng thua kém gì tập đoàn Đại Phú cả!

Không biết tại sao Trương Minh Vũ lại cảm thấy hơi chột dạ.

Tô Mang lại tỏ ra cực kỳ cao ngạo, dù sao nhìn nhiều cũng quen. Cô ấy khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của mình ở nơi đông người.

Bọn họ nhanh chóng thanh toán xong.

Hai nhân viên phục vụ một nam một nữ chia nhau dẫn Trương Minh Vũ và Tô Mang tới hai căn phòng khác nhau để chọn đồ bơi.

Anh chọn xong đồ thì vào một phòng đơn thay quần áo.

Cảm giác mặc đồ bơi lên người vô cùng kỳ quái.

Tiếp đó, anh lại được nhân viên phục vụ dẫn tới hồ bơi.

Cả một hồ bơi rộng lớn chỉ có hơn hai chục người.

Nhưng tính ra cũng rất bình thường. Dù sao cả đất Hoa Châu này có được bao nhiêu người tới nơi đắt đỏ này ăn chơi tiêu xài cơ chứ?

Tuy chỉ có hơn hai chục người nhưng trong số đó đã có mấy cô gái đi theo đại gia tới hồ bơi rồi.

Trương Minh Vũ cũng không vội vàng, lẳng lặng đứng đợi ở một góc.

Mặc dù anh đã thay đồ bơi nhưng vẫn không giấu nổi vẻ quê mùa trên người, thu hút khá nhiều ánh nhìn.

Chẳng bao lâu sau đã có mấy người bắt đầu chỉ trỏ về anh.

Trương Minh Vũ thấy xấu hổ, nhưng tìm hết cả một vòng xung quanh cũng chẳng thấy có nơi nào để ngồi xuống nghỉ ngơi. Thế là anh đành phải gắng gượng đứng chờ ở đó.

Khi trông thấy mấy cô nàng ăn mặc khiêu gợi ở dưới nước, anh còn có suy nghĩ không dám vào trong hồ bơi.

Liệu người anh… có bẩn quá không?

Trong khi Trương Minh Vũ đang chìm vào suy tư, cánh cửa của khu thay đồ nữ chợt mở ra. Một bóng dáng gợi cảm mê người xuất hiện ngay trước mắt anh.

Sau khi nhìn rõ, hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.

Bình thường Tô Mang vẫn luôn mặc đồ công sở, tuy đường cong cơ thể rõ ràng nhưng vẫn không lộ chút da thịt nào.

Nhưng hiện giờ khi cô ấy đang mặc trên mình một bộ áo tắm bó sát người, anh mới giật mình phát hiện dáng người của cô ấy thật sự quá đỉnh.

Cô ấy mặc một bộ đồ bơi màu đen, quần bơi dạng váy. Tuy đây đã là bộ đồ bơi rất kín đáo nhưng vẫn khiến người ta bị kích thích!

Ừng ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, trong người tức thì nổi lên dục vọng nóng bừng.

Vô số người trong bể bơi nhìn tới, ai nấy đều ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt vào cơ thể gợi cảm của Tô Mang.

Tô Mang chẳng thèm để ý tới, chỉ cười hỏi anh: “Thế nào? Dáng người của chị cũng ổn đấy chứ?”

Anh ngơ ngác gật đầu: “Ổn chứ, rất ổn là đằng khác”.

Tô Mang đắc ý mỉm cười.

Không biết tại sao có cô ấy ở đây, Trương Minh Vũ bỗng thấy mạnh dạn hơn nhiều.

Anh vốn đang sợ không dám xuống nước, giờ đây lại có cảm giác ghét bỏ nước bẩn.

Tõm!

Tô Mang nhảy thẳng xuống hồ nước.

Trương Minh Vũ nhìn theo mới giật mình phát hiện cô ấy đã đội mũ bơi từ bao giờ.

Người ta thường nói kiểu tóc sẽ quyết định nhan sắc của một người nhưng câu nói này không hề có tác dụng với Tô Mang.

Dù cho mái tóc bị che đi, ngũ quan tinh xảo của cô ấy vẫn khiến cho người người cảm thán!

“Mau xuống đây nào”, cô ấy vẫy tay với anh.

Trương Minh Vũ lấy lại tỉnh táo mới chậm rãi nhảy xuống, nhịp tim tăng nhanh đột ngột.

Tô Mang bắt đầu di chuyển trong làn nước, đẹp như một nàng tiên cá.

Anh liếc mắt nhìn quanh, thấy có không ít đàn ông đang lặng lẽ đến gần bọn họ. Ai cũng dán mắt lên người Tô Mang.

Đáng ghét! Bọn háo sắc!

Anh khinh bỉ nghĩ thầm, không hề nhớ tới bản thân mình mới giống kẻ mê gái.

Tô Mang rướn người lên khỏi mặt nước.

Giữa làn nước dập dềnh, cô ấy lại càng xinh đẹp không gì sánh được!

Đến cả Trương Minh Vũ cũng ngắm đến mê mẩn!

Cô ấy lại vẫy tay với anh: “Tới đây nào, em nói sẽ chơi với chị rồi cơ mà”.

Anh gật đầu đáp lại.

Nhưng khi anh đang định rẽ nước đi tới chỗ cô ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chào người đẹp, anh chơi với em một lát nhé? Kỹ thuật bơi của anh cũng tốt lắm đấy”.

Trương Minh Vũ cau mày nhìn sang, thấy đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi.

Trông cũng khá là tuấn tú, da dẻ trắng trẻo.

Bên cạnh hắn ta còn có ba bốn cô gái trang điểm tỉ mỉ. Có lẽ là vì ở trong nước nên lớp phấn đã trôi gần hết.

Mấy cô gái kia nũng nịu nói: “Anh Dịch làm gì thế? Chúng em có nhiều người như vậy vẫn không đủ cho anh chơi à?”

Dịch Thanh Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tình ý dạt dào trước đó cũng lập tức tan thành mây khói.

Con người sợ nhất là bị so bì.

Vốn cũng được coi là xinh đẹp hơn người, nhưng so với Tô Mang lại biến thành rác rưởi.

Dịch?

Trương Minh Vũ không khỏi nhíu chặt chân mày.

Toàn bộ Hoa Châu chỉ có một gia tộc mang họ Dịch. Chẳng lẽ người này là người nhà Dịch Thanh Tùng?

Nhưng anh nhìn thế nào cũng không thấy đối phương có gì giống với Dịch Thanh Tùng cả.

Ánh mắt Tô Mang loé lên tia lạnh lẽo.

Cô ấy tới đây chỉ vì muốn chơi với Trương Minh Vũ một lúc thôi, không ngờ vẫn bị người khác quấy rầy.

“Em trai, chúng ta sang bên kia đi”, cô ấy lười để ý tới bọn họ, dứt khoát chỉ vào một nơi ở phía trước cách đó không xa. Cô ấy muốn tránh khỏi đám đông.

Anh cười đáp: “Được”.

Nói xong, anh bơi thẳng về phía cô ấy vừa chỉ.

Hai người họ cùng bơi về một góc không người trong hồ bơi.

Dịch Thanh Thần nhăn mày, kinh ngạc lẩm bẩm: “Em trai sao?”

Dứt lời, ánh mắt hắn ta nhìn Trương Minh Vũ đã hoà hoãn hơn nhiều. Hắn ta nhếch môi nở nụ cười đắc ý.

Tô Mang và Trương Minh Vũ bắt đầu chơi đùa vui vẻ, vừa bơi vừa hất nước vào nhau.

Dịch Thanh Thần không lập tức tới quấy rầy mà chỉ lặng lẽ quan sát. Mấy cô gái kia cũng chỉ có thể tranh nhau đố kỵ ở cạnh hắn ta, không dám hé răng nửa lời.

Trương Minh Vũ chơi rất vui vẻ, Tô Mang lại càng vui hơn.

Tiếng hô hào không ngừng vang lên. Cuối cùng cuộc chiến hắt nước của hai người đã kết thúc khi anh lên tiếng xin tha.

Tô Mang nở nụ cười rạng rỡ.

Anh bám vào thành hồ bơi nghỉ ngơi một lát.

Bơi lội vốn là một hoạt động vô cùng tốn sức, đã vậy còn cộng thêm hắt nước. Anh sắp kiệt sức rồi.

Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, bất ngờ phát hiện Dịch Thanh Thần vẫn đang ở một góc trong hồ bơi lẳng lặng quan sát.

“Chúng ta đi chơi cái khác đi”, anh mỉm cười nói với Tô Mang.

Cô ấy cũng chơi chán rồi, lập tức gật đầu đồng ý.

Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra phía cổng hồ bơi.

Nhưng anh chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm theo sau…

Chương 45: Có duyên sẽ gặp lại

Trương Minh Vũ thầm thấy lo lắng.

Anh chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe thấy tiếng cười của Tô Mang: “Hey!”

Ngay sau đó, anh thấy người mình nặng trĩu.

Anh giật mình, vô thức giơ tay ra đỡ lấy cơ thể của cô ấy.

“Ơ… chị làm gì đấy?”, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ hỏi.

Tiếp xúc gần gũi như vậy khiến anh rất dễ sụp đổ.

Tô Mang lại cười đắc ý nói: “Không làm gì cả, em cõng chị ra cổng đi”.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, khoảng cách xa tít tắp…

Những chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng nhỡ anh bị kích thích mất kiểm soát thì sẽ rất xấu hổ!

Anh chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối đã bị Tô Mang ghé sát vào tai thì thầm: “Em trai, bọn họ đều đang nhìn chị đấy. Hôm nay chị mặc ít quá, em muốn để bọn họ nhìn thấy hết của chị à?”

Không bao giờ!

Trương Minh Vũ tức thì đứng thẳng lưng.

Anh không hề do dự cất bước đi thẳng tới cổng.

Những người đàn ông khác đang đứng trong hồ bơi nhìn chằm chằm Tô Mang lại bị anh che hết lại.

Cả hồ bơi rộng lớn đều lặng ngắt như tờ, không còn ồn ào náo nhiệt như vừa rồi!

Vô số ánh mắt giận dữ xen lẫn ghen tỵ quét tới người Trương Minh Vũ.

Dịch Thanh Thần hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ bức bội. Thế nhưng hắn ta nhanh chóng trở lại mình thường.

Hắn ta thầm tự nhủ nói: “Chị em vậy cũng bình thường thôi”.

Trương Minh Vũ ngó lơ đám người. Sau khi thả Tô Mang xuống, anh quay về phòng mình thay quần áo.

Dịch Thanh Thần nhếch mép cười lạnh, cũng đứng dậy rời đi.

Trương Minh Vũ nhanh chóng thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng thay đồ.

Nhưng vừa đi ra ngoài, anh đã thấy Dịch Thanh Thần đang đứng cách đó không xa, khoé miệng hơi nhếch nở nụ cười.

Anh cau mày rồi đi thẳng về phía trước, không thèm để ý tới đối phương.

Nhưng chẳng bao lâu sau giọng nói của Dịch Thanh Thần đã vang lên: “Này người anh em chờ đã”.

Trương Minh Vũ dừng bước.

Quả nhiên.

Nhưng anh cũng thấy tò mò, không biết Dịch Thanh Thần tìm tới mình thì có thể làm được trò trống gì?

Anh quay lưng lại, thấy hắn ta cũng dừng bước ngay sau người mình, tươi cười chào hỏi: “Chào cậu, tôi tên là Dịch Thanh Thần, cậu cả nhà họ Dịch”.

Trương Minh Vũ cười đáp: “Nhà họ Dịch cơ à, có địa vị đấy”.

Dịch Thanh Thần kinh hãi nhìn anh một cái rồi mới mỉm cười hỏi: “Không biết người anh em họ gì?”

“Trương”.

Trương?

Dịch Thanh Thần không khỏi cau mày.

Rõ ràng hồ bơi này là nơi ăn chơi cực kỳ xa xỉ. Nhưng hắn ta chưa từng nghe nói tới Hoa Châu có gia tộc lớn nào họ Trương cả.

Trương Minh Vũ giải thích: “Chúng tôi từ tỉnh khác tới, anh không biết cũng phải thôi”.

Hắn ta giật mình cười nói: “Tôi với cậu vừa gặp đã như thân quen từ lâu. Không biết lát nữa tôi có được vinh hạnh mời cậu một bữa không?

Mời mình hả?

Trương Minh Vũ thầm cười lạnh, ngoài mặt lại cười giả lả khéo léo từ chối: “Không cần đầu, tôi vẫn còn chuyện phải làm. Để hôm khác tôi mời anh sau”.

Dịch Thanh Thần nhíu mày một cái rồi nhanh chóng bình thường lại, gặng hỏi tiếp: “Thôi được. Không biết cậu còn chuyện gì nữa vậy?”

“Chị tôi muốn đi chơi, tôi chỉ có thể đi theo”, Trương Minh Vũ cười đáp.

“Đi chơi? Chơi ở đâu thế?”, hắn ta tiếp tục truy hỏi.

Anh lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Phải xem chị tôi muốn chơi cái gì đã. Chị tôi đang chờ ở ngoài, tôi đi trước đây. Gặp lại anh sau”.

Dịch Thanh Tùng mỉm cười đáp lời: “Có duyên sẽ gặp lại”.

Dứt lời, anh lập tức quay người rời đi.

Giây phút quay người đi, Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh.

Anh có thể dễ dàng đoán được, chắc chắn đối phương sẽ đi theo!

Anh nhanh chóng đi ra ngoài.

Tô Mang đã thay quần áo xong xuôi, chỉ là mái tóc vẫn còn hơi ướt.

Thấy anh đi ra, cô ấy tươi cười nhìn lại.

Trương Minh Vũ phát hiện Long Tam đã xuất hiện ở bên ngoài, đang đứng chờ ở bên đường.

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, dẫn theo Tô Mang ngồi vào trong xe.

Long Tam chẳng nói chẳng rằng, chỉ lái xe lao vụt về phía trước.

Anh cười hỏi Tô Mang: “Chúng ta đang đi đâu thế?”

Cô ấy trầm ngâm hồi lâu mới trả lời: “Hay là chúng ta tới quán bar đi. Chị lớn nhường này rồi vẫn chưa được đi bao giờ, nghe nói ở đó vui lắm”.

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Long Tam lái xe đưa hai người họ tới quán bar.

Anh vẫn luôn chú ý nhìn gương chiếu hậu, chẳng mấy chốc đã trông thấy có một chiếc xe vẫn theo sát ngay sau họ.

Quả nhiên đi theo rồi.

Anh nhếch môi cười một tiếng, nói đầy ẩn ý: “Có người đang theo đuôi, lát nữa lại bị làm phiền rồi”.

Tô Mang ngờ vực hỏi: “Ai vậy?”

Trương Minh Vũ chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Long Tam trầm giọng cất tiếng: “Dịch Thanh Thần”.

Hả?

Anh ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn Long Tam.

Anh ta… không gắn camera giám sát lên người mình thật đấy chứ? Sao anh ta biết hay vậy?

Đúng là một quái vật…

Trương Minh Vũ thật sự cạn lời, không biết phải miêu tả Long Tam như thế nào.

Tô Mang khẽ gật đầu, cũng chẳng có phản ứng gì.

Cô ấy đã gặp không ít trường hợp như vậy rồi.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã đi tới cổng một quán bar.

Đến khi xuống xe, anh thấy sắc trời đã tối sầm. Quán bar bắt đầu tấp nập hẳn lên.

Trước khi vào trong, anh còn cố tình quay đầu lại nhìn thử, quả nhiên thấy chiếc xe theo đuôi cũng chậm rãi đỗ lại trước cổng quán bar.

Anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo.

Trương Minh Vũ và Tô Mang bước vào trong quán dưới ánh mắt nhiệt tình của nhân viên phục vụ.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, tiếng nhạc ầm ĩ lập tức truyền tới.

Bên trong đã có không ít người đang điên cuồng nhảy nhót trên sàn nhảy.

“Ồ, quán bar là vậy sao?”, Tô Mang hưng phấn hét vào tai anh.

Trương Minh vũ bật cười.

Nơi này vốn là chốn ăn chơi đàn đúm của đám thanh niên trẻ tuổi và những nhân viên công sở lắm tiền.

Người tới đây chỉ có hai mục đích, một là xả stress, hai là vì dục vọng.

Mỗi người đều lắc lư cơ thể nhảy múa thoả thích. Dưới ánh đèn lờ mờ, chẳng mấy ai chú ý tới sự xuất hiện của người đẹp xuất sắc như Tô Mang.

Trương Minh Vũ dẫn cô ấy đi tới quầy bar.

“Chị uống gì?”, anh cười hỏi.

Nếu đã tới để vui chơi, không uống gì thì làm sao có không khí được.

Tô Mang tò mò hỏi: “Có những gì thế?”

Vấn đề này thực sự khiến anh phải đứng hình. Quả thật anh không biết…

“Thế ở đây… có cái gì?”, anh cười hỏi hai bartender.

Hai người kia nghe thấy thế, ánh mắt lập tức tràn đầy khinh thường.

Nhưng vẻ đẹp của Tô Mang khiến bọn họ phải trầm trồ.

Chương 46: Ôm ấp yêu thương?

Bartender tiện tay ném menu rượu lên mặt bàn. Anh ta chưa từng nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái, chỉ tập trung khoe khoang khả năng pha chế trước mặt Tô Mang.

Nhưng cô ấy lại chỉ nhìn chằm chằm vào tờ menu rượu trước mắt.

Sau khi xem xong, cô ấy bĩu môi nói: “Sao lại rẻ như vậy, rượu này có ngon không?”

Khoé miệng anh khẽ giật giật.

Một ly rượu đã hơn một nghìn tệ mà còn nói là rẻ?

“Thế này là đắt lắm rồi, đâu có rẻ…”, anh bất lực nói.

Nhưng phản ứng này của anh lại khiến bartender càng khinh thường hơn.

Hai gã bartender liếc mắt nhìn nhau. Một người nháy mắt, người còn lại vội vàng đặt chai rượu trong tay xuống, quay người đi ra ngoài.

Tô Mang chọn mãi mới chọn ra được hai ly rượu đắt đỏ nhất.

Trương Minh Vũ lại co rút khoé miệng, xót tiền quá!

Bartender cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đặt ly rượu đã pha chế xong lên mặt bàn.

Tô Mang nhấc lên một ly, cười nói: “Nào em trai, chúng ta uống rượu giao bôi đi”.

Anh hít sâu một hơi, đang định lên tiếng từ chối thì đèn trong quán bar bỗng được bật sáng, âm nhạc inh ỏi cũng dần tắt.

Đám người trên sàn nhảy đều ngơ ngác không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Trong khi tất cả đang mờ mịt, một người chậm rãi đi tới chỗ microphone trên sân khấu.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đối phương là một chàng trai trẻ tuổi, quần áo là lượt, cổ đeo vòng vàng, toàn thân toát lên mùi nhà giàu mới nổi.

Anh ta chậm rãi nói: “Các vị rất may mắn. Hôm nay quán bar của chúng ta có hoạt động đặc biệt!”

“Lát nữa chúng tôi sẽ di chuyển ánh đèn ngẫu nhiên, sau khi tôi hô ngừng, đèn chiếu vào ai thì người đó sẽ được miễn phí toàn bộ hoá đơn trong ngày hôm nay. Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ mở tiệc riêng chiêu đãi người đó!”

Ngay sau khi anh ta dứt lời, tất cả đều hưng phấn hẳn lên.

“Hay quá! Anh chủ Trần đỉnh nhất!”

“Anh chủ Trần hào phóng quá! Ha ha ha, cảm ơn ông chủ Trần!”

“Anh chủ Trần quá ngầu! Mau chọn tôi đi!”



Thoắt cái, đám nam nữ trên sàn nhảy đều trở nên điên cuồng, vẻ mặt hưng phấn lạ thường.

Bầu không khí trong quán bar bị đẩy lên cao.

Trương Minh Vũ nhếch miệng, lòng thầm thấy bất đắc dĩ.

Tô Mang như có điều suy tư. Cô ấy khẽ liếc mắt, khoé miệng chậm rãi nở nụ cười quái dị.

Giọng nói của chàng trai trẻ kia lại nhanh chóng vang lên: “Tất cả chuẩn bị xong chưa? Everybody, mau giơ hai tay lên cùng đếm nào! Ba! Hai! Một! Bắt đầu!”

Sau khi anh chủ Trần nói xong, tiếng nhạc ầm ĩ lại vang lên khắp quán bar. Mọi người dần đắm chìm trong điệu nhạc say đắm lòng người này.

Một chùm sáng màu trắng cũng không ngừng di chuyển trên sàn nhảy.

Trương Minh Vũ mỉm cười, cơ thể bắt đầu lắc lư theo nhạc.

Anh buộc phải thừa nhận, cảm giác này rất sảng khoái.

Bầu không khí náo nhiệt trong quán bar cũng bị đẩy lên mức cực hạn!

Trong khi tất cả đều đang nhảy nhót, Tô Mang lại bình tĩnh nhìn theo hướng chuyển động của ánh đèn.

Từ sâu trong đáy lòng, cô ấy có cảm giác hoạt động đặc biệt này xuất hiện là vì mình.

Quả nhiên chẳng mấy chốc, cô ấy liền thấy chùm sáng kia đang soi dần tới chỗ mình.

Tô Mang nhếch môi cười lạnh.

Giây phút chùm sáng chiếu tới, cô dứt khoát nhào vào lòng Trương Minh Vũ.

Hành động đột ngột này khiến toàn thân anh cứng đờ.

Cùng lúc đó, chùm sáng ngừng di chuyển. Tiếng nhạc cũng tức thì ngừng theo.

Đám người kích động ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện chùm sáng đang chiếu rọi Tô Mang.

Nhưng mà… là cả hai người họ!

Tô Mang giả bộ giãy giụa trong lòng Trương Minh Vũ, ra vẻ hưng phấn nói: “Chúng ta trúng thưởng kìa!”

Bấy giờ, đám người còn lại mới chú ý tới gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ấy.

Woa!

Tiếng tấm tắc khen ngợi liên tục vang lên. Toàn bộ đám đàn ông ai nấy đều dán mắt lên người Tô Mang, thậm chí còn chảy dãi.

Nhưng anh chủ Trần đứng trên sân khấu lại cau mày.

Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, cầm theo microphone đi xuống đứng trước mặt Tô Mang cười nói: “Chúc mừng người đẹp. Toàn bộ hoá đơn của cô trong hôm nay đều được miễn phí. Lát nữa còn có một bữa tiệc lớn đang chờ cô đấy”.

Tô Mang giả bộ kích động reo lên: “Thật sao? Có thể cho chúng tôi ăn cùng nhau không?”

Anh chủ Trần xấu hổ cười đáp: “Chuyện này không được. Chỉ được một người nhận thưởng thôi”.

Tô Mang khó hiểu hỏi: “Nhưng mà… ánh đèn chiếu vào cả hai người chúng tôi mà”.

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng lại bị cô ấy ngăn lại.

Anh chủ Trần lại cười nói: “Vâng… nhưng nói đúng hơn là ánh đèn chiếu trên người cô. Chỉ mỗi cô là đứng giữa ánh đèn nhất”.

Đám người bất ngờ phát hiện ánh đèn vừa rồi đã biến mất.

Tô Mang bĩu môi nói: “Cho chúng tôi cùng đi đi”.

Anh chủ Trần kiên quyết lắc đầu: “Chuyện này không được đâu. Nếu cô không chịu thì chúng tôi chỉ có thể huỷ bỏ giải thưởng này”.

Nói xong, anh ta còn tỏ vẻ đắc ý.

Trong những lần trước chỉ cần anh ta nói ra câu này, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ không còn lưỡng lự lập tức đồng ý, sau đó từng bước rơi vào cái bẫy của bọn họ.

Hai bartender đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt loé lên vẻ trêu tức.

Tô Mang điềm nhiên gật đầu: “Được thôi, chúng tôi không cần giải thưởng nữa”.

Hả?

Anh chủ Trần kinh hãi không dám tin vào tai mình.

Tô Mang còn lẩm bẩm một câu: “Có tí tiền cũng đòi miễn phí, vô ích thôi”.

Mặc dù cô ấy nói rất nhỏ nhưng anh chủ Trần lại đang cầm microphone trong tay.

Những người còn lại đều nghe thấy rõ câu nói này.

Thật giàu có!

Đám người lại trố mắt nhìn. Vừa giàu vừa đẹp, ai mà chẳng yêu?

Vẻ mặt anh chủ Trần tối sầm lại. Nhưng bao nhiêu người đang nhìn vào, anh ta chẳng thể nói được gì thêm.

“Thôi được rồi, giải thưởng hôm nay của chúng ta đã mất. Chúc mọi người chơi vui vẻ!”

Dứt lời, anh chủ Trần lập tức quay lnwg rời đi.

Cùng lúc đó, mặt anh ta sa sầm xuống, lén lút đưa tay ra hiệu với bóng tối xa xa.

Uống rượu rồi, cũng nhảy nhót rồi.

Tô Mang bị nhiều người nhìn vào cũng mất hết hứng thú. Cô ấy chậm rãi nói: “Đi nào, chúng ta đổi sang chỗ khác chơi đi”.

Trương Minh Vũ cười đáp lại: “Được thôi”.

Sau đó, hai người đồng loạt quay về phía quầy bar.

Nhưng bọn họ mới đi được vài bước, Trương Minh Vũ đã thấy có một cô nàng ăn mặc hở hang cầm ly rượu xông thẳng tới chỗ Tô Mang…

Chương 47: Trò hề cỏn con

Trương Minh Vũ nhíu mày, không chút do dự ôm Tô Mang vào lòng bảo vệ.

Tô Mang bị hành động bất ngờ của anh làm cho kinh ngạc.

Ngay sau đó, cả người anh hứng trọn một ly rượu đầy của cô nàng kia.

“Á!”

Tiếng hét ầm ĩ vang lên!

Cô nàng kia ngã sóng soài trên mặt đất, rượu vang trong ly cô ta đang cầm cũng vung vãi khắp nơi!

Anh cau mày, giơ tay che chắn cho Tô Mang.

Còn Tô Mang thì chìm đắm trong cảm giác an toàn khi được anh bảo vệ trong lòng.

Anh đứng vững lại, bất đắc dĩ nhìn Tô Mang đang dán chặt vào ngực mình.

“Chị ba, tỉnh dậy đi”.

Anh bất lực nói.

Bấy giờ, Tô Mang mới giãy giụa rời khỏi lồng ngực của anh, vẻ mặt vẫn mơ màng đỏ ửng.

Trương Minh Vũ nhìn sang cô nàng đang nằm đưới đất.

Cô ta lúng túng nhìn ly rượu trong tay.

Sao lại không vỡ ra chứ!

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh, trắng trợn cầm ly rượu ném xuống đất.

“Á!”

Tiếng kêu gào lại vang lên.

Trương Minh Vũ đứng hình tại chỗ!

Mẹ nó! Còn có thể làm vậy nữa sao?

Ngay sau khi tiếng hét của cô nàng kia vang lên, nhạc trong quán bar lập tức im bặt!

Tiếng hét kia vang vọng trong tai mỗi người.

Đám đông nhao nhao quay lại nhìn cô gái đang đau đớn rên rỉ ở dưới đất.

Sau đó, bọn họ nhìn sang Trương Minh Vũ, vẻ mặt kinh ngạc.

Khoé miệng anh khẽ giật giật.

Con mẹ nó… rõ ràng anh đang bị người ta ăn vạ!

Tô Mang lẳng lặng quan sát hết thảy, ánh mắt bình thản không hề tức giận, cũng không có ý định lên tiếng.

Cô ấy cũng muốn xem thử Trương Minh Vũ sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Ngay khi anh đang định cất giọng nói, một tiếng quát đầy giận dữ bỗng vang lên từ phía xa: “Mẹ mày, đứa nào mù mắt dám va vào người phụ nữ của ông đây hả?”

Tiếp đó, đám đông lại thi nhao nhìn sang một gã to conm ặc áo khoác rộng thùng thình, đeo kính đen đang chậm rãi bước tới.

Đối phương cao gần 1m9, khuôn mặt góc cạnh, toàn thân toát lên vẻ đại ca giang hồ.

Đằng sau gã còn có bốn năm người đàn ông mặc đồ xanh đồ đỏ, vẻ mặt hèn hạ.

Trương Minh Vũ thực sự cạn lời.

Diễn kịch thì diễn cho trót đi được không? Chưa vào đã biết bồ mình bị người ta va vào rồi à?

Gã to con kia nhanh chóng tới gần cô nàng ăn vạ, tỏ vẻ lo lắng dìu cô ta đứng lên.

Diễn xuất quá vụng về!

Cô ả kia dựa đầu vào ngực gã, bật khóc nức nở: “Hu hu hu, em không muốn sống nữa đâu. Anh ta đã cố tình va vào em rồi còn sàm sỡ em! Hu hu hu!”

Tiếng gào khóc đau đớn vang vọng khắp quán bar.

Xung quanh có không ít ánh mắt khinh bỉ quét tới.

Bên cạnh có một người đẹp xuất sắc như vậy mà vẫn còn thèm thuồng loại phụ nữ như vậy được?

Gã to con kia ngẩng đầu, tháo mắt kính xuống, ánh mắt hung tợn!

“Ranh con nhà mày va vào bồ tao phải không?”, giọng nói lạnh lùng vang lên mang theo khí thế hùng hồn.

Tuy Trương Minh Vũ cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng anh cũng không thể diễn kịch theo ý bọn họ được: “Cô ta va vào tôi trước”.

Người kia quay lại quát ầm lên: “Cái gì? Con mẹ nhà mày tưởng tao mù à? Chính mắt tao nhìn thấy mày va vào cô ấy trước! Mày nói đi, bây giờ muốn thế nào?”

Anh nhìn thấy được hả? Mẹ nhà anh đứng tít xa kia mà còn nhìn thấy sao? Anh tưởng anh là Long Tam chắc!

Trương Minh Vũ trợn mắt khinh bỉ, tiếp tục diễn kịch: “Thế anh nói xem nên làm thế nào”.

“Hừ, đưa tao năm trăm nghìn tệ, chuyện hôm nay coi như xong”, gã nhếch miệng cười lạnh.

“Được, cứ vậy đi”, anh sảng khoái đồng ý.

Rốt cuộc cũng tìm ra con đường phá huỷ kịch bản của bọn họ rồi!

Ánh mắt Tô Mang sáng rực, tràn đầy tán thưởng với Trương Minh Vũ.

Gã to con kia ngỡ ngàng, vẻ mặt ngơ ngác.

Đồng ý nhanh vậy sao? Kỳ quái vậy?

“Tao…”

Gã không biết nên làm thế nào cho phải. Mục đích của bọn họ vốn là giữ Trương Minh Vũ và Tô Mang lại rồi dẫn đi…

Anh mất kiên nhẫn thúc giục: “Mau lên, muốn quẹt thẻ hay là chuyển khoản?”

“Tao… Mày… Đừng có giục, tao…”, gã bối rối nói lắp bắp, ánh mắt hoảng loạn liếc nhìn bốn phía tìm kiếm ông chủ của mình.

Trương Minh Vũ thực sự cạn lời.

Sao lại tìm một thằng ngu như thế này để đóng vai đại ca hả trời?

Gã tìm mãi vẫn không thấy ông chủ đâu, cuối cùng đành phải cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Ơ không đúng… Vừa nãy tao nói nhầm. Tao không muốn năm trăm nghìn, tao muốn một triệu”.

Trương Minh Vũ lôi một chiếc thẻ ngân hàng rỗng tuếch trong túi quần ra, thản nhiên hỏi: “Chuyển khoản hay quẹt thẻ?”

“Mày…”

Gã to con chết sững người.

Đòi một triệu vẫn trả hả? Con mẹ nó đầu óc thằng này có vấn đề gì à?

Anh liên tiếp phản ứng khác xa dự kiến khiến gã to con cứng họng không nói nổi một câu, ngu ngơ đứng hình tại chỗ.

Cô nàng ăn vạ đang dựa vào lòng gã cũng ngỡ nàng.

Một lúc lâu sau, gã lại lên tiếng: “Năm triệu…”

Nhưng gã chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng quát tháo giận dữ của Trương Minh Vũ chặn lại: “Tôi hỏi anh muốn quẹt thẻ hay chuyển khoản? Nghe rõ chưa hả?”

Tiếng quát lớn này doạ gã to con giật nảy mình, buột miệng đáp lại: “Nghe rõ rồi, tôi quẹt…”

Nói tới đây, gã mới kịp phản ứng lại.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười chế giễu. Bấy giờ nhiều người đã hiểu rõ mọi chuyện, vô số ánh mắt trào phúng bủa vây gã to con.

Tô Mang che miệng cười khẽ, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.

Gã to con nghiến răng ken két, mặt mũi sa sầm.

Gã ngẩng phắt đầu dậy, gầm lên: “Con mẹ nó ông đây không cần tiền nữa. Hôm nay tao phải đánh chết mày!”

Trương Minh Vũ hỏi ngược lại: “Anh đánh chết tôi làm gì? Nhận tiền của tôi có phải tốt hơn không? Có một triệu trong tay anh sẽ tìm được hàng đống người như con ả trong ngực anh kìa”.

Anh không hề đối đáp theo kịch bản vẽ trước khiến gã to con hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

Gã do dự hồi lâu mới yếu ớt đáp lại: “Nhưng mà…”

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khổ.

Đúng là cực phẩm…

Người phụ nữ trong ngực gã to con vỗ thật mạnh vào người gã, vội vàng liếc mắt ra hiệu.

Gã to con cũng lấy lại tinh thần, nắm chặt tay lại, hơi thở trở nên dồn dập.

Gã bỗng có cảm giác dường như mình đang bị đối phương đùa giỡn!

Mẹ nó!

“Ranh con, ông đây đếch cần gì nữa. Tao chỉ muốn bắt chúng mày lại… à không, đánh thành tàn phế hết!”

Gã vừa dứt lời liền quay ra sau phất tay ra hiệu: “Xông lên cho tao! Bắt lại nó!”

Tiếp đó, bốn gã côn đồ sau lưng gã to con lập tức lao lên, ai cũng nhếch miệng cười lạnh, làm bộ như chuẩn bị ra tay đánh người.

Trương Minh Vũ cau mày. Chơi xong rồi, đến lúc đánh nghiêm túc rồi!

Chương 48: Đàn em cực phẩm!

Bốn gã côn đồ nhanh chóng xông tới trước mặt Trương Minh Vũ, bộ dạng hung dữ.

Đám người xung quanh lại đổ dồn ánh mắt về phía anh, ai cũng nhìn anh đầy trào phúng.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là người qua đường hóng hớt trò hề, bên nào thắng bên nào thua cũng chẳng liên quan gì tới họ. Bọn họ chỉ muốn xem bên thua bị đánh thảm tới mức nào.

Tô Mang không hề tỏ ra lo lắng.

Trương Minh Vũ lại không bình tĩnh nổi, đã kéo tới trước mặt anh rồi!

Anh ngẩng đầu lên tìm kiếm, bàng hoàng phát hiện Long Tam không ở đây!

Mẹ kiếp!

Sau đó ngay khi anh đang định kéo Tô Mang chạy đi trước thì một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên: “Dừng tay!”

Anh thấy giọng nói này khá quen tai.

Mấy gã côn đồ vô thức dừng tay lại, ngơ ngác nhìn theo hướng giọng nói phát ra.

Đúng lúc trông thấy Dịch Thanh Thần dẫn theo mấy vệ sĩ đi ra từ một góc nhỏ.

Hắn ta đã tới từ lâu, nhưng vẫn im lặng đứng chờ thời cơ ra mặt, cuối cùng cũng đợi được!

Trương Minh Vũ bĩu môi.

Anh cảm thấy hắn ta là kẻ mưu mô xảo quyệt.

Tô Mang vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô ấy.

Dịch Thanh Thần nhanh chóng bước tới trước mặt gã to con, chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Anh nể mặt tôi bỏ qua chuyện này đi được không?”

Nói xong, hắn ta còn đút tay vào túi quần, tỏ vẻ đẹp trai.

Phèn!

Trương Minh Vũ thầm khinh bỉ, chẳng nói năng gì chỉ yên lặng chờ đợi.

Gã to con nhíu mày, cảm thấy thân phận của Dịch Thanh Thần không tầm thường. Gã trầm ngâm một lúc mới cất giọng hỏi: “Anh là ai?”

Dịch Thanh Thần cười đáp: “Dịch Thanh Thần của nhà họ Dịch”.

Dứt lời, hắn ta còn trưng ra vẻ mặt ngạo nghễ.

Gã to con lập tức trợn tròn mắt, vô thức lùi về sau hai bước.

Đám người xung quanh cũng đồng loạt cảm thấy run sợ, không ngờ một thằng nhà quê như Trương Minh Vũ lại quen biết Dịch Thanh Thần!

Trong khi gã to con đang không biết phải giải quyết thế nào thì một giọng nói khác chậm rãi vang lên: “Mặt của anh đáng tiền lắm hả?”

Mọi người giật mình kinh hãi.

Không ngờ còn có người dám khiêu khích Dịch Thanh Thần!

Đến khi quay lại nhìn thử, cả đám mới bàng hoàng phát hiện người đó là anh chủ Trần.

Sau lưng anh ta còn có mấy người đàn ông cao to lực lưỡng đứng xếp hàng.

Anh chủ Trần nhanh chóng dẫn người tới chỗ Dịch Thanh Thần.

Hai người chỉ cách nhau chừng ba mét, nhưng mùi thuốc súng đã toả ra nồng nặc.

Dịch Thanh Thần cau mày, trêu tức nói: “Anh nghĩ anh Hoa sẽ vì loại tép riu như anh mà đắc tội với nhà họ Dịch hả?”

Ánh mắt anh chủ Trần bỗng xẹt qua một tia trào phúng. Anh ta khinh thường nói: “Một nhà họ Dịch nho nhỏ cũng đòi nhắc tới anh Hoa sao?”

Một lúc sau, Dịch Thanh Thần mới chịu lên tiếng tiếp lời: “Hay là như vậy đi, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, tính thành nhà họ Dịch nợ anh một lần. Anh muốn bao nhiêu tiền cứ ra giá đi”.

“Tiền?”

Anh chủ Trần nhếch mép cười lạnh: “Xin lỗi nhé, tôi đây không thiếu tiền”.

Dịch Thanh Thần nghẹn họng, lại không dám nổi giận với đối phương. Dù sao thì hắn ta cũng không đắc tội anh Hoa nổi…

Trương Minh Vũ biết hắn ta cũng chẳng làm được trò trống gì, đành phải ra mặt cười nói: “Xin hỏi anh chủ Trần định giải quyết chuyện này thế nào?”

Nghe thấy thế, đám người xung quanh đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía anh chủ Trần.

Trong mắt anh chủ Trần bỗng lộ vẻ lúng túng.

Dù sao thì anh ta cũng không thể để người khác biết mình là người đứng đằng sau chuyện này, vừa rồi ra mặt cũng là vì thấy gã to con không thể chống đỡ nổi nữa.

Mãi lâu sau, anh ta mới bật cười nói: “Người anh em hiểu lầm rồi. Chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, đây chỉ là chuyện giữa anh với bạn tôi thôi”.

“Chẳng qua là tôi ngứa mắt một vài người dựa hơi gia tộc bắt nạt người khác”.

Đương nhiên câu nói này đang ám chỉ Dịch Thanh Thần ở bên cạnh.

Anh chủ Trần nói tiếp: “Đây là chuyện của mấy người thì mấy người tự giải quyết với nhau đi. Tôi không liên quan”.

Dứt lời, anh dẫn đầu mấy gã đàn em lùi sang bên cạnh hai bước.

Xung quanh tức thì vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Trương Minh Vũ khẽ cau mày.

Mặc dù anh ông chủ Trần có vẻ ngoài xấu xí nhưng mưu mô không ít đâu.

Anh ta nói vậy không chỉ rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm với chuyện này mà còn khoe ra mình là một người giàu tình nghĩa.

Bấy giờ gã to con mới kịp phản ứng lại, nội tâm cũng trở nên hoảng loạn.

Gã lẳng lặng đứng ra, chần chờ nói: “Ranh… ranh con, chuyện này…”

Nhưng gã mới nói được vài chữ đã bị Trương Minh Vũ quát thẳng vào mặt: “Quẹt thẻ hay chuyển khoản?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom