• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Duyên Đến Bất Chợt (1 Viewer)

  • Phần 6

13.

Sau khi một ngày đi chơi cuối tuần, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Chu Mục Dương vô hình gần hơn rất nhiều.

Vào một buổi sáng đẹp trời khi tôi vừa chuẩn bị đi làm, anh ấy đặc biệt bảo tôi về nhà sớm vào buổi tối, nói rằng hôm nay là sinh nhật của anh ấy.

Tôi vội vội vàng vàng và cuối cùng đã hoàn thành tất cả công việc trước sáu giờ.

Về đến cửa nhà, tôi mới sực nhớ ra mình chưa mua quà sinh nhật, bèn đi đến khu mua sắm đối diện khu chung cư, định mua cho anh một chiếc cà vạt.

Đi ngang qua quán cà phê, tôi vô tình liếc vào bên trong.

Chỉ liếc mắt một cái đã thấy Chu Mục Dương đang ngồi trong góc, ánh mắt sắc bén.

Ngồi đối diện với anh là người đàn ông và phụ nữ trung niên, khí chất trưởng thành và ổn định.

Chỉ là bầu không khí của họ tựa hồ căng thẳng không hiểu nổi.

Tôi cẩn thận tìm một chổ ngồi phía sau Chu Mục Dương.

Sau một vài đoạn hội thoại, tôi hiểu rằng người đàn ông và người phụ nữ trung niên đó là cha mẹ của Chu Mục Dương.

Nội dung cuộc trò chuyện rất đơn giản, mong anh có thể quay trở về nhà với họ.

Chu Mục Dương một mực im lặng không nói.

Tôi thầm cầu nguyện rằng Chu Mục Dương sẽ không đồng ý, bởi vì một khi anh ấy về nhà, tiền thuê nhà chưa được cầm ấm tay của tôi sẽ biến mất.

Hơn nữa, nếu không có một người đàn ông chăm sóc quan tâm tôi thì tôi cũng có thể bị hủy hoại.

"Mày bị câm sao? Nói !" Chu Mục Dương trầm mặc đã kích thích cha Chu.

“Tôi ở nơi nào là tự do cá nhân của tôi, ngài Chu không có tư cách xen vào.” Chu Mục Dương mở miệng tức giận nói.

“Tao tốn rất nhiều tiền mới có thể đưa mày ra nước ngoài, không phải để cho mày trở về cùng tao nói chuyện tự do!” Người đàn ông trung niên rống to.

"Vậy chúng ta nói quyền dân chủ đi." Chu Mục Dương giọng điệu giễu cợt, "Tôi không muốn trở về kế thừa cái gọi là gia nghiệp của ông. Hi vọng ông lựa chọn người khác đáng tin cậy."

“Thằng khốn!” Người đàn ông trung niên tức giận đứng dậy, chỉ vào Chu Mục Dương quát: “Những năm qua tao vất vả như vậy là vì mày. Công ty nếu giao cho người ngoài, tao không biết tao sẽ ở bên ai sau vài năm.

Chu Mục Dương cả giận nói: "Người đó có họ Triệu hay là Tiền, tôi mặc kệ."

“Mày!” Người đàn ông trung niên đầu sắp bốc khói.

Người phụ nữ trung niên kéo người đàn ông trung niên trở lại chỗ ngồi của mình và nhẹ nhàng thuyết phục anh ta.

Đáng tiếc, Chu Mục Dương căn bản không cảm kích...

Tôi kinh ngạc lắng nghe.

Từ trước đến nay, Chu Mục Dương trong mắt tôi là người kỷ luật và độc lập, dịu dàng, lễ phép, ân cần và chu đáo.

Không bao giờ ngờ rằng anh ấy sẽ có một mặt gai góc như vậy.

“Một mình sống ở đất khách quê người, nhất định tôi phải chuẩn bị tinh thần làm phản.” Chu Mục Dương thanh âm lạnh lùng.

“Làm phản?” Người đàn ông trung niên lại nổi điên, “Tao không cho mày tiền ăn, tiền uống à mà đòi làm phản?”

"Không muốn nói chuyện nữa cũng không sao, dù sao tôi cũng đang tìm việc làm. Ông có thể tính toán." Chu Mục Dương dựa vào trên ghế, ngữ khí kiêu ngạo nói.

“Nếu mày còn không về nhà thì đừng nghĩ lấy của tao một xu nữa .” Người đàn ông trung niên tức giận chạy đi.

Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ liếc Chu Mục Dương một cái, cầm áo khoác đuổi theo ông ta ra ngoài.

Chu Mục Dương ngồi một mình một lúc, uống vài hớp cà phê mới đứng dậy.

Tôi lấy tờ thực đơn che mặt, cố che dấu bản thân trước khi anh đi.

Nghe trộm việc nhà của người khác thật không phải là chuyện hay ho gì, tôi không muốn bị vạch trần chút nào.

“Không cần che mặt nữa, chúng ta cùng đi nào!” Chu Mục Dương đột nhiên nói.

14.

Tôi kinh hoàng ngẩng đầu lên - Tôi bị phát hiện rồi, anh ấy đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Thật là trùng hợp.” Tôi mỉm cười và chào anh ấy một cách thân thiện.

“Thật đáng tiếc, vừa vào đã nhìn thấy em.” Khóe môi hắn hơi cong, “Nói cho anh biết, em tới đây làm gì?”

“Em chỉ tò mò thôi, đúng, tò mò thôi!” Tôi cố hết sức ngồi thẳng lưng, “Em không cố ý nghe trộm, chỉ là vô tình…”

Anh đi vài bước đến trước mặt tôi, rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, “Vậy là tốt rồi, chúng ta trở về ăn cơm đi.” Tôi ngơ ngác nhìn hai bàn tay đan vào nhau, bối rối.

“Chuyện này…… Tình hình thế nào rồi?” Tôi mở to mắt.

Hắn trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Em đã gặp cha mẹ của anh, em không muốn chịu trách nhiệm?"

“Không nói lời nào với nhau mà gọi là gặp cha mẹ?” Tôi phản đối.

“Em không thích sao? Vậy chúng ta gặp lại sau, nhưng chắc phải một thời gian nữa." Anh nắm lấy tay tôi nói: "Em cũng nghe rồi đấy, cha anh sắp cắt tiền của anh rồi."

Tôi bị đẩy vào tường, "Anh như vậy là đáng đời lắm, trở về kế thừa gia nghiệp là tốt rồi."

“Công việc kinh doanh của gia đình nhất định anh sẽ kế thừa.” Anh ta tràn đầy hứng thú, “Nhưng không phải bây giờ.”

Tôi cứng họng, "Vừa rồi không phải anh nói."

"Em không biết, công ty là của cha anh nhưng còn phải vướn bận rất nhiều dì bảy hoặc dì tám của anh. Anh đã nói trước khi trở về Trung Quốc rằng nếu cha anh không chịu công tư phân minh , ông ấy sẽ không bao giờ trút bỏ được gánh nặng.” Khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười ranh mãnh.

"Những người đó anh không thể động, anh chỉ đang tạo áp lực cho bọn họ."

" Em nghe không hiểu gì cả..." Tôi bĩu môi.

“Em ngốc lắm, không biết được đâu.” Anh dẫn tôi ra ngoài, “Mau về nhà đi, ở nhà anh đang bật bếp.”

“Rốt cuộc chuyện này như thế nào, anh giải thích trước đi.” Tôi giơ cánh tay bị anh ta nắm lên.

Hắn tức giận cười nói: "Đại gia, anh sẽ nấu cơm cho em một tháng tiếp theo. Vậy em thật cho rằng anh cần gấp sao."

Lượng thông tin trong câu này hơi lớn và não tôi bị trì trệ một lúc …
*trì trệ: không chạy,chậm trễ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom