• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Dưới vương triều cổ đại (1 Viewer)

  • Chương 103

Cô cũng lười cử động, đánh thức hắn sẽ không thiếu một trận trách mắng, cô không muốn giải thích nữa.


Cô nhắm mắt lại, nhớ lại tất cả mọi thứ trong mơ, những cái trong mơ cho dù là một chuyện nhỏ cũng khiến cô trận trọng không thôi.


Tại sao phải tỉnh lại chứ?


Những số liệu đó của anh khỉ, trước đó đều xem qua mấy lần, quả thật tác dụng của thuốc là có, bèn không xem điện đồ não, thấy nó hoạt động bình thường, liền biết nó rất thông minh, nếu không cũng sẽ không lén chạy ra ngoài, bị xe đâm chết.


Cô đột nhiên nghĩ, anh khỉ sau bị đâm chết, liệu có xuất hiện chuyện linh hồn dịch chuyển sau đó vừa khéo cũng ở đây không?


Ài, thật là ý nghĩ viển vông.


Đầu của ai đó thật nặng.


Cô nghiêng đầu qua nhìn kỹ hắn, cũng chỉ có khi hắn ngủ mới không ngại mà đánh giá hắn, thật ra không phải là cô hám sắc, mà là con người này của hắn rất tự luyến, nhìn hắn nhiều hơn thì sẽ tưởng yêu hắn rồi.


Nghiêm khắc mà nói, hắn trông cũng không tồi.


Ngũ quan gần như hoàn mỹ, nếu muốn xoi mói, vậy thì là độ cong của gương mặt quá cứng quá lạnh, người như này cho dù cười, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.


Nhất là khi đột nhiên mở mắt, tia lạnh lẽo trong đáy mắt không cần tạo ra, trực tiếp có một tia điện quẹt tới, giống như bây giờ…


Cô bị dọa tới run rẩy: “Ngươi… ngươi tỉnh từ khi nào?”


Ánh mắt của Vũ Văn Dụ rất nhạt: “Vào lúc ngươi không chút kiêng kỵ mà nhìn bản vương.”


“Dậy đi, ngươi đè vào cánh tay của ta rồi, đều thiếu máu tới tê dại rồi.” Nguyên Chiêu Lâm chột dạ vỗ đầu của hắn.


Vũ Văn Dụ ngẩng đầu để cô rút tay về, chiếc giường này chỉ có một cái gối, bị cô chiếm mất rồi, hắn chỉ có thể gối cánh tay.


Chỉ gối lên một cánh tay của cô, còn keo kiệt như vậy sao?


“Ngươi vừa rồi nhìn cái gì?” Vũ Văn Dụ hỏi.


“Chỉ là xem xem vết thương của ngươi khép miệng như nào rồi, đừng hiểu lầm.” Nguyên Chiêu Lâm vội thanh minh.


Hắn không hiểu lầm, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy cô nhìn chằm chằm bản thân, đó tuyệt đối là ánh mắt tìm tòi, chứ không phải là ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.


“Hiểu lầm cái gì? Ngươi điên cuồng vì bản vương, người trong kinh ai cũng biết, ngươi hà tất gì phải vội phủ nhận chứ?”


Nguyên Chiêu Lâm thở dài, đây thật là tội gốc của cô.


“Huệ Đỉnh Hầu sẽ xử lý như nào?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.


Vũ Văn Dụ vừa rồi cũng từng nghĩ vấn đề như này, khi nhìn gương mặt ngủ say của Nguyên Chiêu Lâm, hắn có chút tâm tư xao động.


“Bản vương định nói với phụ hoàng, Huệ Đỉnh Hầu lén bắt cóc một tú tài.”


Nguyên Chiêu Lâm sững ra: “Tại sao nói như vậy? Phủ binh và những người khác đều biết người hắn ta bắt cóc là ta, Sở Vương phi.”


Bắt cóc một tú tài, há không phải cho Huệ Đỉnh Hầu cơ hội thoát tội sao? Bắt cóc Vương phi đương triều còn có ý đồ bất chính đối với Vương phi, đây là tội lớn.


Bắt cóc một tú tài, hắn ta có thể biện minh nói có ân oán riêng, chỉ vì dạy dỗ người tú tài kia, Hoàng thượng nhiều nhất chỉ khiển trách vài câu.


Vũ Văn Dụ nhìn cô: “Bản vương hạ lệnh Kinh Triệu Phủ giữ bí mật, còn phủ Huệ Đỉnh Hầu, hắn ta là điên mới nói ra ngoài.”


“Không được, chúng ta vất vả một trận, ta suýt nữa bị hắn ta… giết rồi, sao có thể dễ dàng tha cho hắn ta chứ?” Nguyên Chiêu Lâm tức giận nói, một màn ở Hầu phủ, cô hiện nay nghĩ lại trong lòng còn sợ hãi, loại ác nhân này sao có thể dễ dàng tha cho được? Hơn nữa, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, sau này muốn bắt hắn ta nữa cũng khó rồi.


Vũ Văn Dụ đứng dậy, bóng người dài hắt trên đất: “Bản vương đã quyết định rồi, không cần nói nữa.”


“Ta phản đối!” Nguyên Chiêu Lâm tức tới mức nhảy lên túm lấy cánh tay của hắn: “Mạng của ta đều suýt nữa không còn, ngươi vậy mà muốn tha cho hắn ta? Ta không đồng ý, ngươi nếu như không thành thật bẩm báo thì ta tự mình vào cung bấm báo phụ hoàng.”


“Người đâu!” Vũ Văn Dụ sa sầm mặt mày quát một tiếng.


Kỳ ma ma từ bên ngoài đi vào: “Vương gia người cứ dặn dò.”


“Trông chừng Vương phi, không cho phép nàng ấy bước ra khỏi cửa phủ một bước.” Vũ Văn Dụ lạnh lùng hạ lệnh.


Kỳ ma ma do dự một lát: “Cái này…”


“Sao hả? Mệnh lệnh của bản vương ngươi cũng muốn nghi ngờ sao?” Ánh mắt của Vũ Văn Dụ quét qua, như tia điện vụt qua.


Kỳ ma ma vội cúi đầu: “Không dám ạ.”


Nguyên Chiêu Lâm tức tới mức môi phát run: “Vũ Văn Dụ, ngươi sợ Chử gia phải không? Hay là ngươi từ đầu tới cuối nể tình Chử Minh Thúy mà muốn tha cho người của Chử gia?”


Sắc mặt của Vũ Văn Dụ u ám: “Ngươi không cần kéo người không liên quan vào.”


Nguyên Chiêu Lâm thất vọng nhìn hắn: “Ta đoán đúng rồi, ngươi nể tình Chử Minh Thúy, không muốn kết oán với Chử gia, ta thật sự đã nhìn nhầm ngươi, nghĩ rằng ngươi tốt xấu gì cũng là một người thông minh, biết tìm vận may tránh điều xui, ngươi hôm nay tha cho Huệ Đỉnh Hầu, mai này có lúc ngươi sẽ khóc.”


Vũ Văn Dụ tức tối phất tay áo: “Không biết điều !” Nói xong, lạnh lùng rời đi.


Nguyên Chiêu Lâm nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng cũng rất tức giận, cô là suýt nữa đem sự trong sạch và mạng đều kéo vào mới đổi được cơ hội này, hắn lại vì một nữ nhân mà dễ dàng ném đi, vậy cô há không phải là chịu khổ một cách uổng phí rồi sao?


Kỳ ma ma khẽ giọng thở dài: “Vương phi người đừng tức giận, Vương gia cũng là vì người mà suy nghĩ.”


“Vì ta?” Nguyên Chiêu Lâm cười lạnh: “Nếu vì ta, liền trình báo thật.”


Kỳ ma ma nói: “Danh tiết của nữ tử lớn hơn trời, Vương phi rơi vào trong tay của Huệ Đỉnh Hầu, Huệ Đỉnh Hầu là người như nào, bên ngoài ai không biết chứ? Đến lúc đó danh tiếng của Vương phi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, không thể làm người rồi, lời đồn đại ác ý sẽ tổn thương người ta rất lâu.”


Nguyên Chiêu Lâm sững ra: “Danh tiếng của ta ta đều không để ý, hắn ta để ý cái gì?”


“Có thể thấy Vương gia là để ý Vương phi.”


Nguyên Chiêu Lâm ngược lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này, có điều nếu như nói để ý danh tiếng, chắc là để ý danh tiếng của hắn, nếu để người khác biết thê tử của mình… cũng không đúng, hắn dù sao cũng chê bai cô, nói không chừng lúc nào đi sẽ bỏ cô, điều này không ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn.


Mà tổn thất chút danh tiếng có thể loại bỏ một ác nhân, hắn nên hiểu bên nặng bên nhẹ, con người này của hắn rất giảo hoạt.


Vậy thật sự là vì cô sao?


“Vương gia nếu không xem trọng Vương phi, sao luôn ở bên cạnh khi Vương phi hôn mê chứ?” Kỳ ma ma tiếp tục nói.


Nguyên Chiêu Lâm sửng sốt: “Nếu nói như vậy, ta há không phải là trách nhầm hắn ta rồi sao?”


“Vương phi là trách nhầm Vương gia rồi.” Kỳ ma ma chắc nịch nói.


Nguyên Chiêu Lâm đưa tay day trán, cô tóm lại làm hỏng chuyện rồi.


Mỗi lần thấy manh mối không tồi thì tóm lại sẽ xảy ra chút chuyện.


Gần tối, Nguyên Chiêu Bình tới, thấy cô bị thương, ánh mắt của Nguyên Chiêu Bình rất phức tạp.


Tuy người trong phủ đều giấu cô, nhưng cô nói bóng nói gió với Lục Nguyệt, cũng biết được đại khái.


“Ngươi thật sự không cần làm như vậy.” Nguyên Chiêu Bình khó nhọc nói.


“Ta không sao.” Nguyên Chiêu Lâm tâm sự trùng trùng, đạp nhẹ một tiếng.


Nguyên Chiêu Bình trầm mặc một lát, hỏi cô: “Đau không?”


“Đau!” Thân thể thì không sống tốt, không phải là bầm ở đây thì cũng là rách ở kia.


Nguyên Chiêu Bình cúi đầu, bắt đầu thút thít.


“Khóc cái gì? Đây là chuyện tốt, ít nhất ngươi giải thoát rồi.” Nguyên Chiêu Lâm nói, cho dù chuyện này không truyền ra, Huệ Đỉnh Hầu đại khái tạm thời cũng sẽ không trêu chọc phủ Tĩnh Hầu.


Nguyên Chiêu Bình lau nước mắt: “Nếu như ngươi chết thì phải làm sao?”


Nguyên Chiêu Lâm mỉm cười: “Chết thì chết, con người đều sẽ chết, vấn đề là muộn một chút hay sớm một chút.”


“Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta không biết đối với ngươi thế nào.” Nguyên Chiêu Bình ngẩng đầu, gương mặt như hoa vương nước mắt, ngược lại không có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trước kia.


“Ngươi trước đây đối với ta như nào, bây giờ đối với ta như nào, không cần có tâm lý phụ trách, ta ngược lại không phải hoàn toàn vì ngươi.”


Đây là lời nói thật, cô chủ yếu là nhất thời mắc bệnh anh hùng.


Cô không muốn mang ơn của một người khác.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom