• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Dưới vương triều cổ đại (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-10

CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG THÀNH PHI

Bắc Đường, Sở Vương phủ, Phượng Nghi Các.

Ngọn nến chập chờn, phản chiếu lên chữ hỉ màu đỏ cũ kỹ dán khắp trong phòng, ánh sáng yếu ớt dịu dàng phát ra từ thiếp vàng, hắt hai bóng dáng lên tường.

Mặt Nguyên Chiêu Lâm đầy ẩn nhẫn và không cam lòng.

Thành thân đã một năm, mà hắn chưa từng chạm nửa ngón tay vào nàng. Hôm trước vào cung, Thái hậu nhìn bụng phẳng lì của nàng thở dài, rất thất vọng, còn nói đến chuyện cưới trắc phi, nàng mới bất đắc dĩ nói với Thái hậu rằng họ thành thân đã một năm mà vẫn chưa động phòng.

Nàng không muốn than khóc kể khổ, nàng chỉ không cam lòng mà thôi.

Nàng gặp hắn lần đầu tiên năm mười ba tuổi, trái tim đã đi theo hắn, nàng dốc hết mọi cách, cuối cùng được gả cho hắn làm phi, nàng vốn tưởng hòn đá có lạnh hơn nữa thì nàng cũng có thể ủ ấm, nhưng nàng đã đánh giá cao bản thân quá rồi.

Rõ ràng là phu quân của nàng, nhưng nàng không nhìn ra được chút thương hại trong mắt hắn, chỉ có sự thù hận chấp cuồng, như mũi kim độc đâm vào tim nàng một cách hung ác.

Trong lòng nàng dâng lên một nỗi hận không thể giải thích, cố gắng chống đỡ thân thể, cắn vào môi hắn.

Máu chảy ra, dòng máu ngọt ngào chảy vào miệng nàng.

Mắt Vũ Văn Dụ tối sầm lại, đứng lên, tát vào mặt nàng, giọng hắn lạnh như ngọc vỡ: “Nguyên Chiêu Lâm, Bổn vương động phòng với ngươi như ý ngươi muốn, nhưng từ nay về sau, Bổn vương và ngươi chỉ là người dưng nước lã.”

Nguyên Chiêu Lâm bật cười, nụ cười tuyệt vọng, thê lương: “Quả nhiên chàng hận ta.”

Trước khi xuất giá, mẫu thân dạy nàng những điều một người vợ cần biết, nhưng trước khi tới hắn đã uống thuốc, sau khi thuốc hết tác dụng, hắn lại đứng dậy không chút lưu luyến.

Áo bào xanh cuộn lại, đôi chân dài đá văng, bàn ghế đổ rầm xuống đất, đồ đạc lộn xộn, giọng hắn lạnh lùng, mắt phượng đầy khinh thường: “Hận? Ngươi không xứng, Bản vương chỉ ghét ngươi thôi. Trong mắt Bản vương, ngươi giống như ruồi bọ bốc mùi khiến người ta ghét, nếu không Bản vương cũng không cần uống thuốc để tới động phòng với ngươi.”

Hắn đi ra ngoài như một cơn gió lốc, nàng nhìn theo bóng dáng áo bào xanh biến mất ở cửa, chỉ có gió lạnh từ ngoài thổi vào, trái tim nàng lập tức nguội lạnh.

Giọng hắn từ xa truyền lại: “Sau này đừng coi nàng là chủ nhân, coi như ta nuôi thêm một con chó trong Sở Vương phủ đi.”

Đau, rất đau, nàng đã đạt được nguyện vọng động phòng với hắn, nhưng hắn lại dùng cách này để bóp nát trái tim nàng.

Nàng rút chiếc châm cài trên đầu xuống…

Trong Phượng Nghi Các vang lên tiếng hét sợ hãi của thị nữ.

“Vương phi tự sát rồi…”

Bóng tối bao trùm Phượng Nghi Các, Kỳ ma ma dẫn đại phu ra ngoài, xoay người bước vào phòng với khuôn mặt lạnh lùng.

“Nếu Vương phi muốn chết thì đợi Vương gia hưu rồi hẵng chết, chớ có làm bẩn đất trong Vương phủ, lại khiến Vương gia xui xẻo.”

Nguyên Chiêu Lâm từ từ mở mắt ra nhìn người phụ nữ có khuôn mặt hung dữ trước mắt.

“Nước…”

Cổ họng khô như sắp bốc khói.

“Có bản lĩnh chết thì có khả năng tự rót nước.” Kỳ ma ma nói xong thì chán ghét liếc nhìn nàng, xuỳ một tiếng rồi ra ngoài.

Nguyên Chiêu Lâm chật vật đứng dậy, toàn thân đau như muốn rụng rời, nàng nằm bò trên bàn, run rẩy rót một ly nước, uống ừng ực một hơi cạn sạch, lúc này mới cảm thấy mình đã sống lại.

Cô nhìn vết thương trên cổ tay mà bàng hoàng, đến giờ cô vẫn chưa thể chấp nhận được những gì đang diễn ra trước mắt.

Từ nhỏ cô đã được gọi là thần đồng, mười tuổi học xong lớp mười hai. Sau này cô được đại học y khoa thành phố Quảng nhận vào học ngành y lâm sàng hiện đại. Mười sáu tuổi học tiến sĩ, là tiến sĩ nghiên cứu sinh trẻ nhất của thế kỷ 22, sau này cô lại không theo nghề y mà học ngành sinh vật học. Khi lấy được học vị tiến sĩ, cô lại đam mê ngành virus học, sau hai năm đắm mình trong Viện virus học, cô được một công ty sinh vật học tuyển dụng để phát triển một loại thuốc kích thích sự phát triển của não bộ.
CHƯƠNG 2: HOẢ CA NHI BỊ THƯƠNG

Sau khi tiêm loại thuốc mình nghiên cứu vào người, cô ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở đây.

Một số ký ức không thuộc về cô đang dần đan xen trong đầu cô.

Đích nữ nhà Tịnh Hầu là Nguyên Chiêu Lâm thương nhớ Sở Vương Vũ Văn Dụ đã lâu, sau năm mười lăm tuổi cập kê, nàng đến phủ Công chúa dự yến tiệc, bày ra kế hoạch hãm hại Sở Vương “cợt nhả” nàng, sau nhiều phen tìm đến cái chết, nàng đã có được thứ mình muốn, trở thành Sở Vương phi.

Đáng tiếc là sau khi gả vào Vương phủ một năm, dốc hết bao tâm tư nhưng Sở Vương vẫn chẳng thèm nhìn nàng một cái.

Một cô gái ngành khoa học công nghệ, mặc dù chưa yêu đương bao giờ, nhưng từ nỗi đau cơ thể, cô có thể biết được chuyện đã xảy ra đêm qua.

Từ tiến sĩ thiên tài thăng chức đến Sở Vương phi của một triều đại nào đó không biết tên, điều đáng tiếc duy nhất của Nguyên Chiêu Lâm là dự án nghiên cứu mà cô đang phụ trách không thể thực hiện được nữa.

Linh hồn xuyên không, chuyện không khoa học chút nào này đang xảy ra với cô, cô không quá lo lắng về hoàn cảnh của mình, ngược lại cô còn nghĩ nếu có thể về lại hiện đại, có lẽ cô sẽ nghiên cứu về linh dị học.

Mất máu quá nhiều khiến cô cảm thấy choáng váng, cô quyết định không nghĩ ngợi gì nữa, quay lại giường và chìm vào giấc ngủ.

Không biết sau bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, kèm theo đó là tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

“Mau, mau gọi đại phu!”

Ngoài cửa là giọng nói gấp gáp mà hoảng loạn của Kỳ ma ma.

Mùi máu từ cánh cửa gỗ khép hờ xộc vào.

Nguyên Chiêu Lâm chống hai tay trên ghế, giữ vững bước chân như đi trên không của mình, nhìn ra ngoài.

Cô thấy Kỳ ma ma và một thị nữ đang dìu một thằng nhóc đang ngồi trước hiên, mắt thằng nhỏ đang chảy máu, có gì đó đã chọc vào mắt thằng bé khiến nó đau đớn bật khóc.

Kỳ ma ma cực kỳ sốt ruột, muốn đưa tay che chỗ chảy máu cho thằng nhóc, nhưng vật nhọn lồi lên trên nhãn cầu, bà ta muốn rút vật nhọn ra.

Nguyên Chiêu Lâm thấy vậy thì chẳng màng toàn thân đang đau nhức, cô bước nhanh ra ngoài: “Không được động vào!”

Kỳ ma ma giật nảy mình, quay đầu lại thấy cô thì tức giận nói: “Không có việc của Vương phi, Vương phi về đi.”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn một lát, lòng thầm thả lỏng, vật nhọn là một cái đinh, không cắm vào nhãn cầu mà là ở bên cạnh khoé mắt.

Cây đinh không cắm sâu lắm, nếu cưỡng ép rút ra sẽ làm tổn thương đến giác mạc, thậm chí có thể rách nhãn cầu.

“Nhíp, bông, kim, rượu mạnh, sắc ô đầu, lương đang, hạt gai, cây dương trịch trục, hoa cà độc dược thành thuốc mang tới, mau lên!” Nguyên Chiêu Lâm kéo Kỳ ma ma ra, bình tĩnh ra lệnh.

Kỳ ma ma đẩy cô ra, giận dữ nói: “Đừng động vào cháu trai ta.”

“Đợi đến khi đại phu…”

Kỳ ma ma thấy cô còn định nói thêm gì đó thì hung ác đẩy mạnh cô vào phòng, đóng cửa lại.

Nguyên Chiêu Lâm bị đẩy ngã xuống đất, trong đầu cô vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Không cần coi nàng là chủ nhân, coi như ta nuôi một con chó trong Sở Vương phủ đi.”

Cô chỉ là một con chó, đương nhiên người hầu sẽ không tôn trọng cô.

Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi nằm xuống giường, nghe tiếng kêu khóc của đứa bé bên ngoài mà lòng rất nặng nề, vô lực.

Âm thanh xa dần, chắc là đã được đưa đến nơi khác.

Đứa bé đó chắc khoảng mười tuổi?

Đáng tiếc, nếu kéo dài thời gian chữa trị mà mắt bị tổn thương, còn có thể mất mạng do nhiễm trùng.

Nguyên Chiêu Lâm không than trời trách đất, cô chỉ nghĩ rằng mình học ngành y, nghiên cứu về thuốc và virus. Gia đình cô đều là bác sĩ, từ nhỏ chủ đề được nói nhiều nhất ở nhà ông bà tổ tiên cô chính là trách nhiệm của một bác sĩ và cách cữu chữa.

Người họ Nguyên cho rằng, cứu người là một thiên chức.

Họ dùng cả cuộc đời mình nổ lực để làm điều đó.
CHƯƠNG 3: SỰ XUẤT HIỆN CỦA HÒM THUỐC

Sức khoẻ của nguyên chủ quá yếu, cô mơ màng ngủ thiếp đi.

Cô có một giấc mơ, mơ thấy được trở về phòng nghiên cứu của mình.

Phòng nghiên cứu mà công ty sắp xếp cho cô rất bí mật, ngoài chủ tịch hội đồng quản trị của công ty và trợ lý của cô thì hầu như không ai biết vị trí của phòng nghiên cứu.

Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, cô chạm vào bàn, máy tính, kính hiển vi, ống tiêm cô dùng để tiêm và ống nghiệm vứt bên cạnh.

Máy tính đã được bật, messenger của cô vẫn đang đăng nhập trên máy tính, rất nhiều tin nhắn xuất hiện liên tục, tất cả đều là tin nhắn từ thành viên trong gia đình, hỏi cô đang ở đâu.

Cô chạm vào bàn phím, cảm nhận được nỗi buồn sau cái chết ở hiện đại từ sâu thẳm trong lòng.

Cô không còn được gặp lại ba mẹ và người thân nữa rồi.

Giật mình một hồi, cô nhìn thấy trên mặt bàn có một lọ thuốc sát trùng, đây là lọ cô mang theo trước khi tiêm cho mình, vì cô ở trong viện nghiên cứu thời gian dài nên ở đây có rất nhiều loại thuốc khác nhau.

Cô mở hòm thuốc ra, gần như các loại thuốc đều chưa dùng tới.

Nếu cô có những loại thuốc này thì đứa trẻ kia có thể vẫn cứu được.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chợt tỉnh khi nghe thấy tiếng cửa lạch cạch.

Có thị nữ cầm đèn đi vào, trong tay bưng một đĩa bánh màn thầu đặt mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói: “Vương phi, mời dùng bữa!”

Nói xong ả đặt đèn lên bàn rồi đi ra ngoài.

Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy mất mát, đó chỉ là mơ thôi!

Cô thật sự rất đói, cô từ từ đứng dậy rời giường nhưng đột nhiên bị vấp chân, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên mặt đất có một hòm thuốc.

Máu trong người cô lập tức đông lại.

Hòm thuốc này giống hệt hòm thuốc trong viện nghiên cứu của cô.

Cô nhanh chóng nhấc chiếc hòm lên bàn, mở ra, hai tay cô run run chậm rãi sờ vào thuốc bên trong, là hòm thuốc trong viện nghiên cứu của cô.

Cô nín thở, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Linh hồn xuyên không đã đủ khó tưởng tượng rồi, vậy mà hòm thuốc này cũng tới theo?

Không, không, hình như vừa nãy không có, sau khi cô mơ giấc mơ đó hòm thuốc này mới xuất hiện.

Chuyện gì vậy?

Cô gạt bỏ những điều khó hiểu đó ra khỏi đầu mình, cố gắng giải thích vấn đề theo góc độ khoa học.

Cứ coi nó như một không gian song song đi…

Không, không, không giải thích được, dù là không gian song song thì cô sẽ đi vào trong đó nhưng bộ não là của cô, còn cơ thể không phải của cô, điểm này không có cách nào giải thích.

Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại.

Cô giấu hòm thuốc đi, ngấu nghiến ăn mấy chiếc bánh màn thầu, cô lại nằm về giường muốn ngủ tiếp, xem có thể mơ thấy quay về viện nghiên cứu hay không.

Nhưng trái tim cô dâng trào, kích động lạ thường khiến cô lăn qua lộn lại vẫn không thể ngủ được.

Không chỉ vậy, hai ngày sau đó cô cũng vẫn không ngủ được, thậm chí cơ thể quá mệt mỏi không mở nổi mắt, nhưng não vẫn chạy với tốc độ cao, không thể dừng lại.

Đến ngày thứ ba, cô vẫn không ngủ được.

Cô ngồi trước gương đồng, nhìn bản thân trông như một bóng ma.

Đầu tóc bù xù, hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt trắng xanh, có một vết sẹo nhỏ ở giữa lông mày, vết thương ở cổ tay đã không có gì đáng ngại, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ bị chuột rút.

Đây là hiện tượng của việc vết thương sắp lành.

Không biết đứa bé kia thế nào rồi.

Cô từ từ sắp xếp suy nghĩ của mình, cảm thấy dù mình có sốt ruột đến đâu cũng vô ích, tốt hơn hết là nên thích nghi với cuộc sống trước mặt.

Vì vậy, cô đợi khi thị nữ mang cơm đến lần nữa thì hỏi: “Lục Nguyệt, cháu trai Kỳ ma ma thế nào rồi?”

Thị nữ tên là Lục Nguyệt, trong đầu cô có ký ức của nguyên chủ.

Lục Nguyệt lạnh lùng nói: “Sắp chết rồi, ngươi vui rồi chứ?”

Sao cô lại vui?
CHƯƠNG 4: ĐẠI PHU KHÔNG CỨU

Nguyên Chiêu Lâm sững người, một số ký ức chợt ùa về trong tâm trí, trước ngày Hoả Ca Nhi xảy ra chuyện một ngày, nguyên chủ đã quở trách và đánh cậu bé, còn lệnh cho cậu bé bịt chặt những tấm ván gỗ trong nhà vệ sinh, cậu bé xảy ra chuyện hẳn là do ngã từ nhà vệ sinh xuống, bị cây đinh chọc vào.

Mà những việc này, vốn không phải việc mà cậu nhóc phải làm.

Không chỉ vậy, vì người hầu đi theo mình khi gả tới đây bị bán đi, nàng giận cá chém thớt lên những người mà Sở Vương cử tới, bình thường hở một tí không đánh thì mắng người xung quanh, Kỳ ma ma cũng bị nàng ném cái cốc vào, chảy rất nhiều máu.

Lòng dạ nguyên chủ không được tốt lắm, chẳng trách người khác lại ghét.

“Ngươi đi hỏi Kỳ ma ma, ta có thể đi gặp cậu bé không?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

“Vương phi có tấm lòng nhân hậu như vậy sẽ không có kết cục thế này, đừng có giả mù sa mưa nữa, Kỳ ma ma và Hoả Ca Nhi cũng không muốn gặp Vương phi.” Lục Nguyệt nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Cánh cửa lại đóng lại.

Nguyên Chiêu Lâm khẽ thở dài, đứa nhỏ đó sắp chết sao?

Cô không biết vết thương của Hoả Ca Nhi nặng đến mức nào, cũng không biết đại phu ở đây chữa cho cậu bé thế nào, nếu không xử lý đúng cách, rất có thể giác mạc sẽ bong ra và nhiễm trùng nhãn cầu.

Tính mạng với cô mà nói nặng hơn tất thảy, cuối cùng cô vẫn không thể yên tâm ăn cơm, mở hộp thuốc ra lấy vài viên thuốc kháng sinh rồi đi ra ngoài.

Kỳ ma ma bán thân cho Vương phủ, Hoả Ca Nhi là nô tài từ nhỏ, sống ở viện thấp phía sau Phượng Nghi Các.

Nguyên Chiêu Lâm đi loanh quanh vài vòng, cuối cùng cũng tìm thấy.

“Ngươi tới đây làm gì?” Kỳ ma ma nhìn thấy cô, hai mắt sưng đỏ nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt đầy thù hận.

“Ta muốn gặp Hoả Ca Nhi.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

“Ngươi đi đi, bà cháu chúng ta không chịu nổi!” Kỳ ma ma lạnh lùng nói.

Nguyên Chiêu Lâm thử xin lỗi: “Ta xin lỗi, ta không biết bảo thằng bé sửa nhà vệ sinh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này…”

“Ngoài ý muốn? Thằng bé mới chín tuổi, chỉ có thể làm một số công việc quét dọn, thế nhưng ngươi lại bảo nó đi sửa nhà xí, công việc sữa chửa đó có người chuyên làm riêng, nhưng ngươi không cho phép người đó làm, mà bắt thằng bé phải làm, ngươi cố ý làm khó nó. Thằng bé mới chín tuổi, sao lòng dạ ngươi lại độc ác đến thế?”

Đối mặt với từng lời chất vấn phẫn nộ của Kỳ ma ma, Nguyên Chiêu Lâm không biết phải giải thích thế nào.

Trước giờ cô vốn không giỏi ăn nói.

Cô chỉ đành đưa mấy viên thuốc kháng sinh cho Kỳ ma ma: “Cho cậu bé uống mấy viên thuốc này, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên…”

Viên thuốc trnog tay cô bị Kỳ ma ma hất xuống đất, bà ta hung hăng giẫm lên nó: “Không cần, mời Vương phi về cho, bà đây không muốn mắng người, muốn tích đức cho cháu trai.”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn viên thuốc đã biến thành bột thì rất đau lòng, thuốc kháng sinh trong hòm thuốc không có nhiều lắm.

Nhìn khuôn mặt vừa giận vừa buồn của Kỳ ma ma, cô biết nói gì cũng vô ích, đành quay lưng bỏ đi.

Đêm đó Hoả Ca Nhi đã ốm nặng.

Kỳ ma ma vẫn rất được lòng Sở Vương, sau khi biết tình hình, Sở Vương đặc biệt sai thuộc hạ mời Lợi đại phu nổi tiếng trong Kinh thành tới. Lợi đại phu nhìn thấy tình hình xong thì lắc đầu, không kê đơn thuốc, bảo mọi người chuẩn bị hậu sự.

Kỳ ma ma đau lòng khóc tê tâm liệt phế, tiếng khóc truyền đến tai Nguyên Chiêu Lâm, cô bước nhanh ra ngoài, kéo Lục Nguyệt đang vội vàng đi qua: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hoả Ca Nhi sắp không xong rồi.” Lục Nguyệt rất vội, cũng bỏ qua sự ghét bỏ cô mà trả lời.

Nguyên Chiêu Lâm cuống lên, về phòng lấy hòm thuốc rồi chạy qua.
CHƯƠNG 5: MỘT CÁI TÁT

Kỳ ma ma quỳ trên đất cầu xin Lợi đại phu, Lợi đại phu nhìn gia thần Hoằng Kỳ với vẻ cầu cứu, Hoằng Kỳ khó xử nói: “Đại phu, hay là thử xem?”

Lợi đại phu cười khẩy: “Thử? Người đã sắp chết rồi, đại phu mà tiếp nhận thì sẽ làm tổn hại danh tiếng của đại phu.”

Nghe vậy, Kỳ ma ma khóc gần như ngất đi, không ngừng khóc nấc lên: “Cháu trai tội nghiệp của bà!”

Lục Nguyệt bước tới an ủi, dìu Kỳ ma ma ngồi sang một bên.

Gia thần Hoằng Kỳ lại nói với đại phu: “Đứa nhỏ thực sự rất đau, hay là ông kê ít thuốc giảm đau cho nó, chúng ta cũng sẽ không tuyên bố với người ngoài rằng ông từng chữa cho cậu bé.”

Hoằng Kỳ vừa nói vừa nhét ngân bạc vào ống tay áo đại phu.

Lúc này Lợi đại phu mới nói: “Nếu thuốc giảm đau thôi thì không sao, chỉ là giảm đau cũng vô ích, đến lúc đi thì vẫn phải đi thôi.”

“Vâng, vâng, vâng!” Hoằng Kỳ cũng mong Hoả Ca Nhi có thể đi một cách dễ chịu một chút, đứa bé này thật sự đáng thương, cậu bé cũng lớn lên cùng hắn.

Lợi đại phu đang định viết đơn thuốc thì không ngờ cánh cửa đóng sầm lại, hơn nữa còn chốt bên trong.

Lục Nguyệt nhận ra vạt áo lướt qua mình khi cánh cửa đóng lại, ngạc nhiên hét lên: “Là Vương phi.”

Kỳ ma ma nghe nói Vương phi đi vào, vừa đau buồn vừa phẫn nộ, bà ta lao lên như một con sư tử cái điên cuồng đập cửa: “Ngươi mở cửa ra, mở cửa, ngươi muốn thế nào?”

Bên trong vọng lại giọng Nguyên Chiêu Lâm, giọng nói không lớn, cũng không nhiều lời, chỉ ba chữ: “Vẫn cứu được.”

Lợi đại phu cười giễu: “Người chỉ còn nửa cái mạng sống mà vẫn còn cứu được? Vương phủ mới có Thần tiên Hoa Đà à?”

Người Kỳ ma ma mềm nhũn, tuyệt vọng nhìn Hoằng Kỳ: “Hoằng đại nhân, cầu xin ông cho người phá cửa, lão nô muốn ở bên cháu, thằng bé sợ lắm!”

Hoằng Kỳ không ngờ Vương phi lại tới vào thời khắc mấu chốt này, thật sự muốn làm loạn sao?

Xem ra cô không nghe lọt lời Vương gia nói.

Nếu đã vậy, đừng trách hắn bẩm báo với Vương gia.

Hắn trầm giọng ra lệnh: “Lục Nguyệt, mời Vương gia tới, Vương gia không ở đây chúng ta không tiện vô lễ với Vương phi, gọi vài người tới phá cửa nữa.”

“Rõ!” Lục Nguyệt cũng rất giận, lập tức chạy ra ngoài.

Hoằng Kỳ mời đại phu kê đơn thuốc trên phiến đá trong sân, cho người đi bốc thuốc.

Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô chỉ có thể nhanh tay hơn.

Hoả Ca Nhi đã hôn mê, nhưng vẫn đau đớn kêu lên.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn vết thương của thằng nhỏ, mủ đã hình thành ở khoé mắt, mắt cậu bé đã sưng lên, là do nhiễm trùng vi khuẩn.

Cô mở hòm thuốc ra, lấy thuốc tiêm, tiêm cho cậu bé thuốc kháng sinh trước, rồi lại lấy con dao mỏng như chiếc lá và thuốc khử trùng ra, khử trùng xong thì bắt đầu hút máu và mủ.

Không có thuốc mê lại buộc phải hút ra, đứa trẻ không chịu được bèn đau đớn hét lên.

Kỳ ma ma ở ngoài nghe thấy tiếng cháu trai gào thét thì đập đầu vào cửa chửi thề: “Ngươi có gì thì nhằm vào ta, ngươi giày vò thằng bé thì dù chết ta cũng không bỏ qua cho ngươi.”

“Thật tàn nhẫn!” Đại phu nghe thấy tiếng hét cũng không khỏi lắc đầu.

Hoằng Kỳ vừa giận vừa đau lòng, nhưng sợ Kỳ ma ma đập vỡ đầu nên đành kéo bà ra.

Lục Nguyệt nhanh chóng mời được Sở Vương tới.

Sở Vương vừa đến cổng viện thấp thì nghe thấy tiếng hét của Hoả Ca Nhi ở bên trong.

Kỳ ma ma thấy Sở Vương tới thì quỳ rạp xuống đất, đau thương khóc nói: “Vương gia, xin hãy cứu cháu trai lão nô!”

Mắt Sở Vương tối sầm, sắc mặt tái xanh: “Người đâu, đập cửa!”

Vài thị vệ trong phủ vội vã bước tới đập cửa, vài người cùng nhau đập, sau ba bốn lần đập, cửa đã bật mở.

Kỳ ma ma lao vào, thấy con dao trong tay Nguyên Chiêu Lâm, còn có bông dính máu trên đất, bà ta vội vàng chạy tới chắn trước người cháu trai: “Ngươi lấy mạng ta à!”

“Bà nội, cháu đau, cháu đau quá!” Toàn thân Hoả Ca Nhi run rẩy, dùng hết sức nắm lấy tay Kỳ ma ma khóc lóc.

Nguyên Chiêu Lâm đã xử lý xong, cô vốn định băng bó cho cậu bé nhưng xem ra không kịp nữa rồi.

Cô cầm hòm thuốc lên, bỗng một bóng đen bao phủ trước mắt, vừa ngẩng đầu thì một cái tát giáng xuống mặt khiến tai cô ù đi, má nóng ran, tê dại một hồi mới cảm thấy đau rát.
CHƯƠNG 6: SỐNG QUA MỘT KIẾP

Cô còn chưa lấy lại tinh thần đã bị bàn tay cứng như sắt của hắn nắm chặt lấy cổ. Cô trợn trừng mắt, nhìn thấy gương mặt đầy tức giận của Sở vương, không khí trong lồng ngực bị ép ra. Mắt cô tối sầm, gần như muốn ngất đi.

"Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười tuổi." Tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn vang lên bên tai cô: "Không ngờ ngươi lại ra tay độc ác như vậy. Người đâu, lôi vương phi ra, đánh ba mươi trượng!"

Nguyên Chiêu Lâm đã không ngủ suốt mấy ngày nên gần như chẳng còn sức lực. Cô bị tát một cái, yếu đến mức không thể đứng vững nổi. Bàn tay hắn đang nắm chặt chợt thả ra, người cô mềm nhũn ngã xuống đất, không khí cũng quay trở lại. Cô mở miệng cố hít thở, đột nhiên bị người ta nhấc lên và kéo ra ngoài.

Trong ánh sáng u ám, cô chỉ thấy gương mặt lạnh lùng gần như đóng băng của Sở vương, còn có ánh mắt chán ghét và một vạt tay áo bằng gấm sang trọng kia...

Cô bị kéo thẳng xuống bậc thang đá, đầu đập vào thềm đá cứng rắn và sắc nhọn, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến khiến hai mắt cô tối sầm, cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.

Cô không ngất quá lâu, trên cơ thể truyền đến từng cơn đau mà kiếp trước cô chưa bao giờ phải chịu qua. Từng gậy đánh vào thắt lưng và trên đùi cô, mỗi lần đánh xuống đều khiến cô đau đến tận xương. Cô cảm thấy thắt lưng và chân mình đại khái sắp gãy rồi.

Trong cổ họng tanh mùi máu. Cô cắn môi, cắn đầu lưỡi, trước mắt tối sầm từng đợt nhưng không có cách nào ngất đi được.

Đau đớn làm cho cô tỉnh táo.

Ba mươi gậy đánh xong, cô lại cảm thấy dài như cả một đời vậy.

Nguyên Chiêu Lâm là thiên tài của thế kỷ hai mươi hai, người sùng bái, kính trọng cô xếp thành một hàng dài. Cô xuất hiện ở đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm chú ý của mọi người.

Bao nhiêu bệnh nhân tha thiết chờ đợi, ngóng trông cô có thể nghiên cứu ra thuốc hay cứu mạng.

Nhưng ở đây, cô muốn cứu một bé trai lại khó khăn như vậy, khó khăn tới mức phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.

Cô bị bắt trở lại, không ai để ý tới sự chết sống của cô, tốt nhất là cô chết đi.

Cô bị ném lên nền đá cẩm thạch trong Phượng Nghi Các, hòm thuốc của cô cũng đập mạnh xuống lưng cô.

Cô không có cách nào xoay người lại. Có lẽ vì nghĩ đến sau lưng mình đang be bét máu, cô miễn cưỡng giơ tay kéo hòm thuốc qua và mở ra, lấy ra một viên thuốc rồi nuốt xuống, lại châm cho mình một kim, hy vọng có thể sống qua một kiếp này.

Cô dần dần hôn mê.

Trong Ải viện, sau khi Sở vương Vũ Văn Dụ sai người ra sức đánh Nguyên Chiêu Lâm một trận vẫn chưa hết giận, cố trấn an Kỳ ma ma vài câu rồi rời đi.

Hoằng Kỳ đuổi theo: “Vương gia, có cần mời đại phu qua khám cho Vương phi không?"

Ánh mắt Vũ Văn Dụ thoáng hiện vẻ hung ác: “Không cần, chết thì báo là chết đột ngột!"

"Phía bên Tĩnh Hầu... nên ăn nói thế nào?" Hoằng Kỳ hỏi.

"Còn cần phải nói thế nào chứ?" Giọng Vũ Văn Dụ lạnh lẽo.

Hoằng Kỳ hiểu rõ: “Vâng!"

Vũ Văn Dụ nhanh chóng rời đi.

Hoằng Kỳ quay về Ải viện, căn dặn Lục Nguyệt đi bốc thuốc cho Hỏa nhi.

Hắn bước vào Ải viện, thấy Hỏa nhi cuối cùng đã ngủ.

Kỳ ma ma lau nước mắt thu dọn bông dính mủ và máu, khóc nói: "Có thể ngủ là tốt rồi. Thằng bé vẫn đau đến mức không ngủ được."

Hoằng Kỳ liếc nhìn mắt của Hỏa nhi và ngẩn người: “Hình như không còn sưng nữa."

Kỳ ma ma vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên thấy mắt cậu bé đã bớt sưng, hơn nữa cũng không còn thấy mủ.

Hoằng Kỳ nhìn đồ mà bà ta vừa thu dọn, cầm ống tiêm lên nhìn: “Đây là thứ gì?"

"Không biết. Đó là đồ mà người phụ nữ kia vừa ném ở đây." Kỳ ma ma nói.

Vì quá hận nên bà ta chỉ dùng người phụ nữ kia để gọi Nguyên Chiêu Lâm .

Hoằng Kỳ chưa từng thấy vật như vậy: “Chắc không phải lại hạ độc chứ?"

"Đại phu đi chưa?" Kỳ ma ma vội hỏi.

"Đi rồi, có để lại phương thuốc." Hoằng Kỳ liếc mắt nhìn Hỏa nhi: “Yên tâm, có lẽ ta đoán sai. Xem ra không trúng độc đâu."

Đôi mắt sưng đỏ của Kỳ ma ma ngước lên, cũng thấy hơi yên tâm, nói với Hoằng Kỳ: "Lão nô còn phải trông nó. Đại nhân có thể cho lão nô..."

"Không cần phải nói. Ngươi ở lại với Hỏa nhi là được rồi." Hoằng Kỳ nói.

"Cảm ơn đại nhân!"

Hoằng Kỳ khẽ thở dài: “Đại phu nói đại khái chính là tối nay, ngươi để ý một chút."
CHƯƠNG 7: TỰ CỨU

Hoằng Kỳ căn dặn Lục Nguyệt đi lấy thuốc, lại an ủi Kỳ ma ma vài câu rồi xoay người rời đi.

Kỳ ma ma vẫn luôn canh giữ, lúc trời tối thì bắt đầu sợ.

Lục Nguyệt cũng qua cùng. Hai người không nói chuyện, nín thở nhìn Hỏa nhi, chỉ sợ cậu bé bất chợt ngừng thở.

Nhưng Hỏa nhi vẫn ngủ say, đến gần giờ tý thì tự nhiên tỉnh lại, mở một con mắt nhìn Kỳ ma ma: “Nội ơi, con đói!"

Kỳ ma ma vui mừng đứng phắt dậy. Từ sau khi bị thương nghiêm trọng, cậu bé đã chẳng ăn nổi thứ gì, ngay cả sữa dê mà bà ta cực khổ xin được cũng uống không trôi.

Bà ta giơ tay sờ trán của cậu bé. Không ngờ đã không còn sốt nữa.

"Phương thuốc của đại phu đã có hiệu quả, đã có hiệu quả rồi!" Kỳ ma ma ngạc nhiên nói với Lục Nguyệt .

"Đúng vậy, phương thuốc của đại phu có hiệu quả rồi!" Lục Nguyệt cũng rất vui mừng.

Ngày hôm sau, Lợi đại phu lại được mời đến Sở vương phủ.

Lợi đại phu nghe nói đứa bé này còn chưa chết, cũng cảm thấy kỳ lạ: “Thằng bé này đúng là mạng lớn, vốn đã sắp không xong rồi."

Kỳ ma ma quỳ xuống dập đầu: “Đại phu, ngài kê một thang thuốc lại cứu được cháu của ta."

Lợi đại phu ngẩn người. Hôm qua ông ta kê thang thuốc đó căn bản không thể chữa được vết thương của cậu bé, nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng trấn an, giảm đau, không có tác dụng lớn lắm đối với vết thương.

Nhưng có lẽ là do đánh bậy đánh bạ thôi.

Ông ta từng bắt mạch cho Hỏa nhi, quả thật đỡ hơn hôm qua, người cũng không sốt cao như vậy nữa.

Vì vậy ông ta lại kê một thang thuốc: “Bảo nha đầu đi theo ta về đi lấy thuốc. Thuốc này phải uống liên tục hai ngày, còn có thuốc bột bôi lên trên miệng vết thương nữa. Nếu tình trạng tốt hơn thì tới lấy thêm thuốc."

"Cảm ơn đại phu!"

"Ai trả tiền khám bệnh?" Lợi nói đại phu hỏi.

Tiền khám bệnh hôm qua là do Hoằng Kỳ trả, nhưng tiền khám bệnh hôm nay lại để Kỳ ma ma trả.

Kỳ ma ma nhìn bàn tay đại phu giơ ra, hỏi dò: "Năm mươi văn?"

"Năm lượng!" Lợi đại phu mất hứng nói.

Ông ta không phải lang trung giang hồ, không kê được những thang thuốc mấy văn tiền.

Tròng mắt Kỳ ma ma cũng sắp rơi xuống.

Năm lượng bạc? Đây chính là tiền công nửa năm của bà ta đấy.

Lúc này mới uống thuốc được hai lần.

Nhưng mạng của cháu trai tất nhiên quý hơn bạc. Bà ta cắn răng móc ra năm lượng bạc đưa cho đại phu.

Lục Nguyệt đi cùng Lợi đại phu lấy thuốc. Lúc nàng ta quay về, thấy Kỳ ma ma rơi lệ thì an ủi: "Ma ma đừng thương tâm. Hỏa nhi chắc chắn sẽ đỡ thôi."

Kỳ ma ma căm hận nói: "Sao có người nhẫn tâm như vậy? Ta nhớ lúc đẩy cửa bước vào, thấy nàng ta cầm dao rạch mắt Hỏa nhi, ta lại hận không giết được nàng ta. Nếu Hỏa nhi xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống nữa, cho dù phải liều cái mạng này cũng sẽ giết nàng ta."

Lục Nguyệt an ủi: "Ma ma đừng nóng giận, tức giận hại mình thật không đáng đâu. Vương gia đã hạ lệnh để nàng ta tự sinh tự diệt. Nàng ta bị đánh đến như vậy, sợ rằng cũng chẳng sống được. Dù sao ta cũng không đưa cơm cho nàng ta, để nàng ta chết bệnh cũng tốt, chết đói cũng tốt, tóm lại là trút được cơn giận này."

Trong Phượng Nghi Các.

Nguyên Chiêu Lâm không biết hôn mê bao lâu mới chậm rãi tỉnh lại. Trong phòng hoàn toàn tối đen.

Cô rất thất vọng khi không thể mơ một giấc rồi quay về phòng thí nghiệm được.

Cô sờ lần, cố bò qua chiếc bàn gần đó. Cô nhớ trên đó có nước trà và cả bánh bao.

Cô cần phải uống nước, cần phải ăn chút gì đó.

Trong hòm thuốc không có đường glu-cô, cô không có cách nào tự truyền nước cho mình được.

Đoạn dường chỉ có vài bước chân mà cô phải bò rất lâu mới đến được, chậm rãi cố đứng dậy nhưng đứng không được, lại bịch một tiếng mà quỳ xuống. Nhưng trong tay cô đã nắm một cái bánh bao. Cô cứ nằm trên mặt đất, ăn từng miếng nhỏ.

Cô biết mình đang sốt nên không dám ăn quá nhiều, để tránh tăng thêm gánh nặng cho dạ dày.
CHƯƠNG 8: VƯƠNG PHI TRỊ THƯƠNG CHO TÔI

Ăn hơn nửa bánh bao, cô cảm giác khí lực khôi phục một ít, giãy giụa nằm ở trên bàn, dùng nửa người trên chống đỡ thân thể, không cách nào rót nước, chỉ có thể nằm xuống uống nước còn dư lại trong chén.

Cảm giác khá hơn một chút, sau khi từ từ thử di chuyển hai chân, để cô nằm xuống, khí lực chống đỡ hết nổi, vẫn cúi nhào xuống đất, chấn động đến làm đau vết thương sau lưng một trận.

Cô cắn hàm răng nhẫn nhịn, mới lấy đôi cùi chỏ chống đỡ bò đi tìm hòm thuốc, mặc dù không thấy nhưng cô nhớ thuốc tiêu sốt và thuốc giảm sốt đặt ở vị trí nào.

Không thể tiêm, cô chỉ có thể tăng liều thuốc uống.

Qua có chừng nửa tiếng, cô lại lấy vitamin C ra, ăn mấy viên, không có nước nuốt, chua đến nỗi cô muốn đấm mặt đất.

Uống thuốc xong, cô co ro người trên đất thở hổn hển, từ khi sinh ra đến giờ, cô không bị đau đớn da thịt vậy bao giờ, lần này bị gậy đánh, làm cô ý thức được cái thời đại này và cuộc sống ở thời đại cô sống vô cùng khác nhau, người quyền cao chức trọng nắm trong tay đại quyền sinh sát.

Mà mạng của cô bị Sở vương nắm trong tay.

Cô nhất định phải thích ứng loại hoàn cảnh sinh tồn tồi tệ này.

Chỉ là không biết đứa bé kia thế nào, vết thương tuy đã rửa sạch mủ, nhưng nếu không bôi thuốc cũng không khỏi được.

Ải viện.

Sau khi Hỏa ca nhi uống thuốc lại sốt cao lần nữa.

Kỳ ma ma sắp điên rồi, rõ ràng ban ngày đã tốt hơn rất nhiều, tại sao đến tối lại bắt đầu sốt cao rồi?

Lục Nguyệt cũng gấp, nói: "Hay là, ta lại đi mời Lợi đại phu đi."

Kỳ ma ma nhìn cháu trai sốt đến mức đầu óc không tỉnh táo ngay cả thở dốc cũng cực khổ, lại nghĩ tới Lợi đại phu năm lượng bạc hai lần thuốc, bà quả thực không còn bạc nữa, tuyệt vọng nói: "Vô dụng, vô dụng thôi."

Lục Nguyệt gấp đến độ rơi lệ, "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hỏa ca nhi..." Chữ kia, nàng không đành lòng nói ra khỏi miệng.

Kỳ ma ma khẽ cắn răng, đáy mắt tóe ra bi phẫn: "Nếu Hỏa ca nhi không còn, ta dù liều cái mạng này cũng phải giết người đàn bà kia."

Bà chỉ còn lại Hỏa ca nhi người cháu này, cháu trai không còn, bà còn sống cũng không có ý nghĩa.

Nữ nhân kia là Vương phi, lại là đích nữ của Tĩnh Hầu, nếu giết nàng ta, bà chắc chắn cũng không sống được, nhưng bà không quan tâm cái mạng già này nữa.

Hỏa ca nhi nghe lời này lại từ từ tỉnh lại.

Cậu mở mắt ra, trên mặt nóng thành một mảng nóng bỏng đỏ lên, đứa trẻ nho nhỏ hết sức hiểu chuyện, nức nở nói: "Bà nội, cháu không sao."

Kỳ ma ma rơi lệ, tay thô lỗ vuốt ve mặt cháu trai, cắn răng nghiến lợi nói: "Con yên tâm, bà nội nhất định sẽ xả giận cho con, sẽ không để Nguyên thị sống tốt."

Hỏa ca nhi kinh ngạc, thoáng cong người lên hít hơi, nói: "Vương phi... chữa bệnh cho con, Vương phi là người tốt."

Lục Nguyệt ngẩn ra: "Hỏa ca nhi là bị sốt đến hồ đồ sao? Nói mê sảng gì vậy?"

Hỏa ca nhi nóng nảy, nói: "Vương phi rửa sạch mủ cho con, rửa sạch mủ uống thuốc là có thể khỏe, Vương phi còn vuốt ve đầu con, nói con sẽ không có chuyện gì."

Nhóc nói xong, ngồi phịch ở trên giường, hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Kỳ ma ma đứng lên, giật mình nhìn Hỏa ca nhi: "Thật không? Nàng không phải là muốn hại con sao?"

"Không hại con..." Con mắt còn lại của Hỏa ca nhi hơi mê ly, tiêu điểm tan rã, hắn đưa tay ra: "Bà nội, con thấy rất lạnh."

Toàn thân cậu phát run, há miệng hô hấp, nhưng chỉ khí ra, không thấy khí đi vào.

"Lục Nguyệt, trông Hỏa ca nhi, ta đi mời Vương phi." Kỳ ma ma xách đèn lồng lập tức chạy ra ngoài.

Kỳ ma ma vọt tới Phượng Nghi các, đẩy cửa ra, đèn lồng chiếu vừa chiếu vào thì thấy Nguyên Chiêu Lâm nằm trên đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Trên đất, đồ đạc đổ vỡ lung tung, từ sau ngày đó chưa từng có người nào đi vào dọn dẹp Phượng Nghi các.
CHƯƠNG 8: VƯƠNG PHI TRỊ THƯƠNG CHO TÔI

Ăn hơn nửa bánh bao, cô cảm giác khí lực khôi phục một ít, giãy giụa nằm ở trên bàn, dùng nửa người trên chống đỡ thân thể, không cách nào rót nước, chỉ có thể nằm xuống uống nước còn dư lại trong chén.

Cảm giác khá hơn một chút, sau khi từ từ thử di chuyển hai chân, để cô nằm xuống, khí lực chống đỡ hết nổi, vẫn cúi nhào xuống đất, chấn động đến làm đau vết thương sau lưng một trận.

Cô cắn hàm răng nhẫn nhịn, mới lấy đôi cùi chỏ chống đỡ bò đi tìm hòm thuốc, mặc dù không thấy nhưng cô nhớ thuốc tiêu sốt và thuốc giảm sốt đặt ở vị trí nào.

Không thể tiêm, cô chỉ có thể tăng liều thuốc uống.

Qua có chừng nửa tiếng, cô lại lấy vitamin C ra, ăn mấy viên, không có nước nuốt, chua đến nỗi cô muốn đấm mặt đất.

Uống thuốc xong, cô co ro người trên đất thở hổn hển, từ khi sinh ra đến giờ, cô không bị đau đớn da thịt vậy bao giờ, lần này bị gậy đánh, làm cô ý thức được cái thời đại này và cuộc sống ở thời đại cô sống vô cùng khác nhau, người quyền cao chức trọng nắm trong tay đại quyền sinh sát.

Mà mạng của cô bị Sở vương nắm trong tay.

Cô nhất định phải thích ứng loại hoàn cảnh sinh tồn tồi tệ này.

Chỉ là không biết đứa bé kia thế nào, vết thương tuy đã rửa sạch mủ, nhưng nếu không bôi thuốc cũng không khỏi được.

Ải viện.

Sau khi Hỏa ca nhi uống thuốc lại sốt cao lần nữa.

Kỳ ma ma sắp điên rồi, rõ ràng ban ngày đã tốt hơn rất nhiều, tại sao đến tối lại bắt đầu sốt cao rồi?

Lục Nguyệt cũng gấp, nói: "Hay là, ta lại đi mời Lợi đại phu đi."

Kỳ ma ma nhìn cháu trai sốt đến mức đầu óc không tỉnh táo ngay cả thở dốc cũng cực khổ, lại nghĩ tới Lợi đại phu năm lượng bạc hai lần thuốc, bà quả thực không còn bạc nữa, tuyệt vọng nói: "Vô dụng, vô dụng thôi."

Lục Nguyệt gấp đến độ rơi lệ, "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hỏa ca nhi..." Chữ kia, nàng không đành lòng nói ra khỏi miệng.

Kỳ ma ma khẽ cắn răng, đáy mắt tóe ra bi phẫn: "Nếu Hỏa ca nhi không còn, ta dù liều cái mạng này cũng phải giết người đàn bà kia."

Bà chỉ còn lại Hỏa ca nhi người cháu này, cháu trai không còn, bà còn sống cũng không có ý nghĩa.

Nữ nhân kia là Vương phi, lại là đích nữ của Tĩnh Hầu, nếu giết nàng ta, bà chắc chắn cũng không sống được, nhưng bà không quan tâm cái mạng già này nữa.

Hỏa ca nhi nghe lời này lại từ từ tỉnh lại.

Cậu mở mắt ra, trên mặt nóng thành một mảng nóng bỏng đỏ lên, đứa trẻ nho nhỏ hết sức hiểu chuyện, nức nở nói: "Bà nội, cháu không sao."

Kỳ ma ma rơi lệ, tay thô lỗ vuốt ve mặt cháu trai, cắn răng nghiến lợi nói: "Con yên tâm, bà nội nhất định sẽ xả giận cho con, sẽ không để Nguyên thị sống tốt."

Hỏa ca nhi kinh ngạc, thoáng cong người lên hít hơi, nói: "Vương phi... chữa bệnh cho con, Vương phi là người tốt."

Lục Nguyệt ngẩn ra: "Hỏa ca nhi là bị sốt đến hồ đồ sao? Nói mê sảng gì vậy?"

Hỏa ca nhi nóng nảy, nói: "Vương phi rửa sạch mủ cho con, rửa sạch mủ uống thuốc là có thể khỏe, Vương phi còn vuốt ve đầu con, nói con sẽ không có chuyện gì."

Nhóc nói xong, ngồi phịch ở trên giường, hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Kỳ ma ma đứng lên, giật mình nhìn Hỏa ca nhi: "Thật không? Nàng không phải là muốn hại con sao?"

"Không hại con..." Con mắt còn lại của Hỏa ca nhi hơi mê ly, tiêu điểm tan rã, hắn đưa tay ra: "Bà nội, con thấy rất lạnh."

Toàn thân cậu phát run, há miệng hô hấp, nhưng chỉ khí ra, không thấy khí đi vào.

"Lục Nguyệt, trông Hỏa ca nhi, ta đi mời Vương phi." Kỳ ma ma xách đèn lồng lập tức chạy ra ngoài.

Kỳ ma ma vọt tới Phượng Nghi các, đẩy cửa ra, đèn lồng chiếu vừa chiếu vào thì thấy Nguyên Chiêu Lâm nằm trên đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Trên đất, đồ đạc đổ vỡ lung tung, từ sau ngày đó chưa từng có người nào đi vào dọn dẹp Phượng Nghi các.
CHƯƠNG 9: LANG BĂM HẠI NGƯỜI

Nguyên Chiêu Lâm đã quen với bóng tối, bất chợt có ánh sáng rọi vào khiến nàng chói mắt. Cô theo bản năng giơ tay ra chặn lại, sau đó bèn nghe thấy tiếng thổi phù phù nơi đầu gối. Lúc này, Kỳ ma ma đang quỳ dưới đất: “Vương phi, lão nô không biết nhìn người tốt, nên đã trách nhầm Vương phi, xin người hãy cứu Hỏa Ca Nhi.”

“Đỡ ta dậy!” Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi thả tay ra, khàn giọng nói.

Kỳ ma ma vội vàng đặt chiếc đèn lồng trong tay xuống, đi đến đỡ Nguyên Chiêu Lâm dậy. Sau khi thấy vết máu phía sau Nguyên Chiêu Lâm , bà ta biết ngay đó là vết thương bị đánh bởi gậy. Bà ta hơi do dự một chút, mặc dù trong lòng rất chán ghét người phụ nữ này nhưng có lẽ những lời Hỏa Ca Nhi nói lại là thật?

“Vương phi, người có thể đứng lên được không?”

“Mang hộp thuốc của ta đến đây!” Nguyên Chiêu Lâm biết Kỳ ma ma rất ghét mình. Nhưng hiện giờ bà ta lại sẵn sàng quỳ xuống cầu xin, đoán chừng tình hình của Hỏa Ca Nhi không tốt lắm, nên cũng không quan tâm đến việc hộp thuốc của mình bị người khác phát hiện.

“Vâng, vâng!” Kỳ ma ma đi đến lấy hộp thuốc, sau đó quay lại đỡ nàng.

Nguyên Chiêu Lâm đi được một bước, bèn cảm thấy mông và chân vô cùng đau. Mới đi ra khỏi cửa đã đầm đìa mồ hôi, đau đến nỗi răng run cầm cập.

“Vương phi…”

“Đừng phí lời nữa, mau đi!” Nguyên Chiêu Lâm cắn răng, nhịn đau.

Cô cho rằng cứu người là việc đơn thuần, là việc cao cả, nhưng hôm nay đi cứu Hỏa Ca Nhi, cô lại suy nghĩ hơi nhiều. Đó chính là để đổi lấy lòng người, chỉ có như vậy, cô mới có thể sống tiếp.

“Người không chết được đâu.”

Đột nhiên, cô nghe thấy có người đang nói chuyện.

Nguyên Chiêu Lâm theo bản năng nhìn về phía Kỳ ma ma. Kỳ ma ma một tay xách đèn lồng, một tay đỡ cô, nhưng bà ta không hề mở miệng. Thấy Nguyên Chiêu Lâm nhìn mình, bà ta bèn nhíu mày, vội vã hỏi: “Vương phi, có phải đau quá nên không đi nổi không?”

Giọng nói rất khác.

Giọng nói của Kỳ ma ma đúng chuẩn giọng người già, nhưng giọng nói khi nãy cô nghe thấy lại rất non nớt, giống như tiếng của một đứa trẻ.

Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi lắc đầu, âm thanh đó lại lọt vào tai cô. Lần này cô không nghe rõ, chỉ phân biệt được hướng phát ra tiếng nói, là từ một gốc cây lớn trong sân.

Có hai con chim, đang vỗ cánh bay lên cao.

Là tiếng chim hót ư? Ôi! Cô bị rối loạn thần kinh rồi, vậy mà lại cho rằng có người đang nói chuyện.

Để đến được Ải viện , Nguyên Chiêu Lâm đã dùng hết sức trên người, hai chân cũng run rẩy, nhưng cô thậm chí còn không thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Các người ra ngoài trước đi!” Nguyên Chiêu Lâm nói với Kỳ ma ma và Lục Nguyệt .

Kỳ ma ma hơi do dự, bởi bà ta vẫn không tin tưởng Nguyên Chiêu Lâm lắm.

“Lão nô ở lại đây giúp người.”

Nguyên Chiêu Lâm lập tức tối sầm mặt: “Hay là, bà chữa trị nhé?”

Kỳ ma ma thấy Hỏa Ca Nhi đã sốt đến mức hôn mê bất tỉnh, nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là liều mạng trước khi chết thì bèn nói: “Vậy được, lão nô và Lục Nguyệt canh chừng ở bên ngoài, nếu Vương phi cần giúp đỡ, cứ việc dặn dò.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu Hỏa Ca Nhi thật sự xảy ra chuyện, bà ta chắc chắc sẽ liều cái mạng già này với Nguyên Chiêu Lâm .

Lục Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Kỳ ma ma kéo ra ngoài.

Nguyên Chiêu Lâm nói: “Đóng cửa lại, không được phép nhìn trộm, nếu không xảy ra chuyện gì, ta sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Không dám nhìn trộm.” Kỳ ma ma đóng cửa lại, nói.

Nguyên Chiêu Lâm thở phào một hơi, cầm theo hộp thuốc, chậm rãi di chuyển qua đó.

Cô đưa tay sờ lên trán Hỏa Ca Nhi, cảm giác nhiệt độ ít nhất phải bốn mươi độ.

Nguyên Chiêu Lâm cho cậu uống một viên thuốc hạ sốt trước, sau đó mới tiêm.

Cô gỡ miếng vải băng bó vết thương ra, vết thương đã đỏ ửng, sưng tấy. Phía trên có thứ gì đó dính dính, giống như bột thuốc. Cô phết một ít, vân vê trong tay, là bột tam thất.

Vết thương đã bị nhiễm trùng, sưng mủ, lại còn dùng bột tam thất bôi bên ngoài, sao mà không bị nhiễm trùng tiếp được?

Nguyên Chiêu Lâm không khỏi tức giận, đúng là lang băm hại người mà!

Cô rửa sạch vết thương cho Hỏa Ca Nhi, rồi cạo sạch chỗ bột tam thất dính với máu loãng, sau đó băng bó lại.
CHƯƠNG 10: HỘP THUỐC CÓ VẤN ĐỀ

Làm xong những thứ này, cô cảm thấy vô cùng mệt, bèn nửa nằm trên bàn, nghỉ ngơi. Cô biết động tác lúc này của mình rất khiếm nhã, nhưng cô cũng không còn sức mà quan tâm những thứ này.

Nghỉ ngơi một lát, cô bèn nghe thấy giọng nói sốt ruột của Kỳ ma ma từ bên ngoài vọng vào: “Vương phi, sao rồi?”

Nguyên Chiêu Lâm chống lên bàn, từ từ đứng dậy, thản nhiên nói: “Vào đi.”

Cửa vừa được đẩy ra, Kỳ ma ma và Lục Nguyệt lập tức xông vào. Hai người họ chạy như bay đến xem Hỏa Ca Nhi. Thấy cậu vẫn thở đều đặn, lúc này Kỳ ma ma mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nguyên Chiêu Lâm cầm hộp thuốc lên, nói: “Hai người hãy giữ bí mật chuyện tối nay, không được nói cho Sở vương và bất cứ người nào trong phủ biết.”

Kỳ ma ma và Lục Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy hơi bất ngờ.

Lục Nguyệt đi lên phía trước, đỡ lấy Nguyên Chiêu Lâm : “Vương phi, nô tỳ dìu người trở về.”

“Không cần đâu, ở lại canh chừng cậu nhóc. Ta đã để thuốc trên đầu giường, cứ cách hai giờ thì cho nhóc uống một lần. Sau khi uống hết, đến hỏi ta lấy thêm.” Nguyên Chiêu Lâm bỏ tay nàng ta ra, vô cùng chật vật đi ra ngoài.

“Vương phi!” Kỳ ma ma gọi cô một tiếng, vốn muốn nói với cô một câu cảm ơn, nhưng nghĩ lại những chuyện Nguyên Chiêu Lâm làm trước kia, bà ta quả thật không thể nói ra câu cảm ơn này. Kỳ ma ma chỉ thản nhiên nói: “Ban đêm đường rất tối, Vương phi hãy cầm theo chiếc đèn lồng này đi.”

Kỳ ma ma đưa chiếc đèn lồng cho Nguyên Chiêu Lâm , cô lập tức nhận lấy: “Cảm ơn!”

Kỳ ma ma sững sờ!

Cảm ơn ư? Cô nói cảm ơn với bà ta?

Nguyên Chiêu Lâm về đến Phượng Nghi Các thì lập tức tiêm cho mình một mũi rồi nằm sấp trên giường.

Cố gắng để vết thương không bị viêm, nhưng miệng vết thương quá lớn, cộng thêm tác dụng của thuốc kháng sinh, nên lúc này trông cô rất yếu ớt.

Sau khi hết sốt, sức lực trên người gần như đã bị rút cạn. Cô mềm oặt nằm sấp trên giường giống như một nhúm bông, ngay đến cả việc ngẩng đầu cũng rất khó khăn.

Không lâu sau, màn đêm buông xuống, cô cũng đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, sốt ruột nói: “Vương phi, mau dậy đi!”

Nguyên Chiêu Lâm chật vật mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Lục Nguyệt. Khi thấy ánh mặt trời chói lóa, cô mới biết lúc này đã là trưa.

Cô chậm rãi bò dậy: “Có phải Hỏa Ca Nhi lại sốt cao rồi không?”

“Không phải, người mau dậy đi, trong cung có người đến, mời người và Vương gia lập tức vào cung.” Lục Nguyệt thấy vết máu sau lưng cô thì lo lắng, nói: “Nhưng mà, hiện giờ người có đi được không?”

“Trong cung xảy ra chuyện gì?” Nguyên Chiêu Lâm vừa ngủ một giấc nhưng không hề cảm thấy khỏe hơn chút nào, ngược lại cô cảm thấy cả người cứ mơ mơ màng màng. Do vết thương không được xử lý kịp thời, tiêm thuốc cũng không thể ngăn ngừa được tình trạng vết thương, nên lúc này đã bắt đầu viêm nhiễm và sốt cao.

Lục Nguyệt đè thấp giọng, nói: “Nghe nói là Thái Thượng Hoàng đến.”

Trong đầu Nguyên Chiêu Lâm lập tức tìm kiếm thông tin về người này, Thái Thượng Hoàng ư?

Hoàng đế hiện giờ là Minh Nguyên Đế, lên ngôi vào năm năm trước. Khi đó, Thái Thượng Hoàng mắc bệnh tim và trúng gió độc, Ngự y nói ông ta sẽ không qua khỏi mùa thu năm đó. Nhân lúc còn ý thức, ông ta đã phong Thái tử làm Hoàng đế. Nào ngờ sau khi Thái tử lên ngôi, bệnh tình của Thái Thượng Hoàng lại dần chuyển biết tốt đẹp, chỉ có điều, ông ta chỉ nằm im trên giường, không tiện đi lại.

Mùa đông năm ngoái, bệnh tình của Thái Thượng Hoàng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Cầm cự đến bây giờ, đoán chừng cũng đã tới lúc rồi.

Nguyên Chiêu Lâm không hiểu rõ về quy tắc trong cung lắm, nhưng cho dù là trong gia đình dân thường, nếu ông nội mất đi, người làm cháu trai, cháu dâu cũng phải đến trước giường, chăm sóc cho ông nội mình trước lúc lâm chung.

Cô chậm rãi chống đỡ cơ thể, nhổm người đứng dậy, máu trên vết thương chưa được xử lý dính lên quần áo cô. Động tác này khiến cô đau đến nỗi sắp trào nước mắt.

Tối qua cô đi trị thương cho Hỏa Ca Nhi, vết thương bị động vào, máu không ngừng chảy ra, vết thương bây giờ còn nghiêm trọng hơn lúc đầu.

Hai tay cô chống đỡ không nổi nữa, lại ngã xuống giường.

Lục Nguyệt thấy vậy, bèn nói: “Nô tỳ đi nói với Vương gia, Vương phi như vậy quả thật không thể cử động được.”

Hành động này của Nguyên Chiêu Lâm khiến cô càng mê man hơn, cô lập tức nằm sấp trên giường. Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Lục Nguyệt, cô bèn mơ mơ màng màng nghĩ, cô đã như vậy rồi, Sở vương sẽ không đến mức bắt cô mang theo vết thương vào cung đâu nhỉ?

Cô cố gắng chống đỡ cơ thể, lấy một viên thuốc hạ sốt ra uống. Trong khoảnh khắc đóng hộp thuốc lại, cô bèn nhìn thấy một lọ Atropine đang nằm chễm chệ bên trong.

Hộp thuốc của cô không hề có Atropine.

Cô bới hộp thuốc lên, bên dưới còn có Dopamine, thuốc tiêm chích và một dụng cụ cố định tiêm tĩnh mạch nhỏ do cô thiết kế.

Không thể nào!

Dopamine và Atropine thường có trong phòng thí nghiệm, hai loại thuốc này dùng cho việc cấp cứu. Cô quả thật đã chuẩn bị sẵn một ít ở phòng thí nghiệm, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng đặt nó vào trong hộp thuốc. Về phần dụng cụ cố định tiêm tĩnh mạch, cô càng không thể để nó vào hộp thuốc được.

Hơn nữa, khi phát hiện hộp thuốc, cô đã kiểm tra thuốc bên trong, quả thật không hề có những thứ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom