• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full ĐUỔI HẠ (1 Viewer)

  • Chương 76

Editor: Đá bào



Beta: Gió







Mặc dù hiện tại tâm tình Trì Diệu không được tốt cho lắm nhưng trong lòng Lâm Chiết Hạ ngược lại thấy không tệ.



“Anh ghen à?”



Đáy lòng Lâm Chiết Hạ có chút vui vẻ, cố ý nói, “Tuy rằng anh ấy rất phù hợp với…điều kiện chọn đối tượng yêu đương lúc trước của em…Nhưng em là một người vô cùng chung thủy, anh không cần phải lo lắng.”



Lúc đầu, cô không để trong lòng, trong bữa ăn có an ủi anh mấy lần.



“Anh cũng rất đẹp trai, phải có lòng tin vào chính mình chứ.”



“Em sẽ không di tình biệt luyến.”



*
di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo.



“…”



Nhưng cho đến khi ăn cơm xong, phản ứng của Trì Diệu vẫn có chút lạnh nhạt, cổ tay anh đeo sợi dây màu đe, cầm suất cơm trước mặt cô lên: “Ăn xong rồi, anh đi dọn.”



Trên đường trở về, Lâm Chiết Hạ còn cố gắng làm nóng bầu không khí.



Dù sao thời gian đăng ký câu lạc bộ vẫn còn hai ngày, cô cũng không vội trở về, vì vậy hỏi anh: “Anh dự định tham gia câu lạc bộ nào, em và anh đăng kí cùng một chỗ đi.”



Trì Diệu đút tay vào túi áo: “Anh không tham gia.”



“Vì sao vậy?”



“Không có thời gian.”



Lâm Chiết Hạ cẩn thận thăm dò: “Cái kia…em và bạn cùng phòng đã báo danh tham gia câu lạc bộ trượt ván?”



Trì Diệu liếc nhìn cô một cái, cả người thiếu chút nữa viết hai chữ “Đừng đăng kí”, nhưng anh thu hồi ánh mắt lại, vẫn không đành lòng can thiệp vào tự do của cô, nói: “Em muốn đăng kí thì cứ nộp đơn đi.”



“Nếu em đi thật,”



“…”



“Anh đảm bảo sẽ không tức giận chứ.” Lâm Chiết Hạ nói.



Trì Diệu cười lạnh một tiếng: “Anh còn phải vui vẻ, hoan nghênh đi tiễn em qua đó sao? ”



Lâm Chiết Hạ: “Không cần phải làm vậy.”



Hai người ăn cơm xong thì tách nhau ra, khoa của Trì Diệu ở bên kia còn có việc, buổi chiều cô cũng có lớp học.



Cô trở về ký túc xá lấy sách vở, ngồi trong lớp vừa chờ giảng viên vào lớp vừa nghĩ vì sao Trì Diệu lại ghen.



Lâm Chiết Hạ tự cho mình là người hiểu Trì Diệu nhất trên thế giới này, không một ai sánh bằng, nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn không thể hiểu được.



Vì sao Trì Diệu lại để ý đến một câu nói đùa thuở nhỏ của cô như vậy?



Nghĩ thế nào cũng biết, đó chỉ là nói đùa.



Hay là anh tức giận, muốn tại thời điểm họ cãi nhau chiếm chút ưu thế địa vị.



“Vào học rồi.” Lâm Chiết Hạ đang thất thần nghĩ, bạn học ngồi bên cạnh đã nhắc nhở cô, “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, thầy giáo vào lớp nhìn cậu nửa ngày rồi đó.”



Lâm Chiết Hạ lấy lại tinh thần, tạm thời đặt vấn đề vừa rồi qua một bên.







Ở phía bên kia, Liên Đại có một tòa nhà giảng dạy dành riêng cho lớp chuyên ngành.



“Tiến độ dự án của chúng ta, trước mắt có hơi chậm một chút…”



Giáo sư chuyên ngành đang đứng trước bảng đen giảng giải về nhiệm vụ trong giai đoạn tiếp theo, sau đó tổng kết qua giờ học, “Giai đoạn tiếp theo của chúng ta vẫn như trước, Trì Diệu, dự án sẽ do em phụ trách.”



Người được giáo sư điểm danh đang ngồi ở hàng ghế sau của lớp học.



Phòng học là phòng máy tính, anh giống như người vừa mới tỉnh ngủ, mũ chụp sau đầu, không lạnh không nhạt đáp một tiếng.



Sau khi tiến vào dự án, không giống như các lớp học bình thường khác sẽ có giảng viên trong lớp giải thích toàn bộ quá trình, ở đây bọn họ cần phải tự hoàn thành nhiệm vụ thực tiễn trong tay. Giáo sư chuyên ngành nói xong rồi rời khỏi phòng học, người phụ trách lớp học đổi thành Trì Diệu.



Nhưng anh lại không giống như một người lớp trưởng, mà giống “lão đại” của lớp này hơn.



“Anh Diệu” có mấy người vây quanh anh hỏi vấn đề, “Giảng một chút đi, câu này tôi suy nghĩ nửa ngày rồi.”



Thái độ ngày thường của Trì Diệu khi giảng bài cho bọn họ cũng không tốt lắm, nhưng hôm nay càng đặc biệt không tốt: “Ra cửa, đi thẳng rẽ phải, văn phòng giảng viên. Tự đi mà hỏi.”



“Không dám hỏi,” Một trong số họ nói, “Lần trước đi hỏi bị thầy nói một hồi, nói rằng tôi không có tinh thần nghiên cứu độc lập, không muốn gửi đến cửa để được đào tạo.”



Trì Diệu bẻ khớp ngón tay, sau đó nhận lấy bút trong tay người bên cạnh.



Người nọ ngầm hiểu, mở giấy nháp ra, đè một cuốn sách lên trên: “Xin chỉ giáo.”



Trì Diệu tiện tay viết một vài bước lên tờ giấy.



Vào lúc anh đặt bút xuống, hiếm khi thấy anh hỏi một câu: “Có ai mang thuốc lá không?”



Nhà trường không cho phép hút thuốc trong tòa nhà giảng dạy, một số người ngay lập tức tự chứng minh mình vô tội: “Tôi không mang.”



“Tôi cũng không có, con người của tôi bình thường rất chú ý đến sức khỏe, không bao giờ hút thuốc.”



“Đúng vậy anh Diệu, lớp chúng ta không có người hút thuốc, cậu yên tâm đi, chúng tôi cực kì tuân thủ pháp luật.”



“Cậu có lục soát toàn bộ phòng học cũng không tìm ra được điếu nào đâu.”



“…” Trì Diệu day day thái dương, bị nhóm người vây quanh có chút đau đầu, hiếm khi nói bậy, “Mẹ nó ai muốn các cậu tuân thủ nội quy vậy.”



“Ý tôi là ai có thì cho tôi một điếu. Hiểu chưa?”



Toàn bộ lớp học im lặng trong vài giây.



Sau đó đám người vừa rồi nói không có thuốc lá, nhao nhao lấy từ trong túi ra mấy hộp thuốc lá, mấy hộp thuốc lá này màu sắc không giống nhau, muôn hình muôn vẻ, loại gì cũng có.



Bọn họ giống như đang nộp bài tập về nhà, đứng thành một hàng, cầm hộp thuốc lá chủ động nói: “Cậu muốn hút thương hiệu nào? Chỗ này có tất cả mọi hãng, cậu xem, muốn loại sản xuất trong nước hay ở nước ngoài?”



Trì Diệu giơ tay lên, nhận lấy bật lửa từ trong tay một người, sau đó tùy tiện lấy một hộp thuốc lá gần anh nhất.



Có người nhắc nhở: “Nhớ đến góc cuối hành lang mà hút, ở đó không có camera, sẽ không bị bắt. Nếu cậu cảm thấy chỗ đó không tốt, có thể đi tới hoa viên dưới lầu, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa…”



Cậu ta còn chưa nói hết lời, Trì Diệu đã đi ra ngoài.



Sau khi Trì Diệu đi, mấy người xì xào bàn tán.



“……Hôm nay tính tình anh Diệu…”



“Không phải bình thường cậu ấy không hút thuốc sao, sao bỗng nhiên hôm nay lại hút.”



“Chẳng lẽ là thất tình? Không, không thể nào.”



Có người nói, “Người như vậy có bảy bạn gái, một tuần bảy ngày mỗi ngày đổi một cô còn có thể, lấy đâu ra thất tình, nếu cậu ta mà thất tình thì mấy người chúng ta còn sống thế nào.”



” …”



Trong lúc mọi người “nghi ngờ thất tình” thì Trì Diệu đã đi đến cuối hành lang.



Chỗ rẽ là một góc trống bị cây xanh chặn lại, anh dựa vào tường, lấy bật lửa trong túi ra.



Tầng này có rất nhiều lớp học, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh của giảng viên ở trong lớp.



Mặc dù đã một thời gian không hút thuốc, nhưng tư thế cầm điếu thuốc của anh vẫn rất thành thạo, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu kề sát vào miệng cắn một cái, trước khi chuẩn bị ấn bật lửa, anh nghĩ đến cái gì đó, lại buông tay xuống.



Điếu thuốc chưa châm lửa lẳng lặng kẹp giữa ngón tay anh.



Trì Diệu rũ mắt xuống.



Anh đột nhiên nghĩ đến ánh mắt của Lâm Chiết Hạ, đôi mắt kia lúc buổi tối, dưới ánh đèn đường nghiêm túc nói với anh “hút thuốc không tốt”.



Thôi bỏ đi…



Dù sao ban nãy đi dọc theo hành lang, bởi vì phiền não mà nổi lên cơn nghiện thuốc lá, giờ cũng đã dịu đi không ít.



Anh ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác, sau đó nhấn bật lửa một cách nhàm chán.



Ánh sáng yếu ớt của bật lửa bật lên.



Sau khi ấn xong lần cuối cùng, anh cất bật lửa đi, gọi điện thoại cho Hà Dương.



Hà Dương đang học thể dục, lúc nghe điện thoại là vừa thay người trên sân bóng, thở hổn hển hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



“Đang chơi bóng?”



“Hiệp 1 vừa kết thúc”, Hà Dương nói, “Sao?”



Hà Dương đi đến chỗ nghỉ ngơi, uống một ngụm nước, “Có việc gì, nói đi.”



Trì Diệu lời nói đến bên miệng, không biết có nên nói hay không, cuối cùng chỉ thốt một câu: “Tìm cậu ôn chuyện.”



Hà Dương rất hiểu anh: “Cái rắm, từ khi nào cậu nghĩ đến việc tìm tôi ôn chuyện thế, không quên tôi đã là tốt rồi.”



Trì Diệu trầm mặc ở đầu dây bên kia một lát. Sau đó anh đột nhiên nói: “Tôi và Lâm Chiết Hạ hẹn hò, là theo tôi đuổi cô ấy.”



Hà Dương: “Tôi biết, chuyện tình yêu của hai người đã được trình chiếu trước mặt tôi vô số lần, không cần cố ý gọi điện thoại kể lại cho tôi nghe một lần nữa.”



Tuy nhiên, lần này hoàn toàn khác với những gì cậu ta nghĩ.



Trì Diệu không phải đến khoe khoang, cũng không phải đến nhắc lại chuyện cũ, anh chuyển đề tài, giọng nói rất thấp: “…Cậu nói xem, có phải tôi không nên theo đuổi cô ấy hay không?”



Hà Dương: “?”



Hà Dương có chút trợn ngạc nhiên: “Không phải chứ, tình huống gì đây, tình cảm hai người thay đổi rồi sao?”



“Lúc trước không phải vẫn còn tốt hay sao, trước kia cậu thích cô ấy, vất vả lắm mới được ở bên nhau, chẳng lẽ cậu là loại đàn ông đã chiếm được rồi thì không còn quý trọng nữa?” Hà Dương nói rõ lập trường, “Người anh em, chuyện thế thì không được ổn lắm, tất cả mọi người đều là bạn bè thân thiết như vậy, cậu cũng không thể làm kẻ bội tình bạc nghĩa được, tôi khuyên cậu nên sớm bỏ ý niệm này trong đầu đi.”



“…”



Trì Diệu bị đoạn này của cậu ta làm cho đau đầu, cắt ngang nói: “Nói xong chưa?”



Hà Dương: “Còn câu cuối cùng.”



Trì Diệu: “Nín.”



Hà Dương: “Nhưng nếu không nói thì tôi thật sự rất khó chịu, tôi muốn mắng cậu là tên cặn bã.”



“…”



Hà Dương nói xong, chờ rồi lại chờ: “Diệu Diệu, sao cậu không nói lời nào?”



Giọng nói của Trì Diệu rất lạnh: “Tôi đang gọi xe.”



“Cậu gọi xe làm gì, tầm này, không phải cậu nên ở trong lớp sao?”



“Gọi xe đến trường sư phạm Liên Vân,” Trì Diệu nói, “Sau đó đến sân bóng rổ.”



“Chơi bóng rổ?”



“Đánh người.”



Hà Dương sờ sờ mũi: “…Có vẻ như tôi đã đoán sai, mà chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”



Bên Trì Diệu lại trầm mặc một lát.



Cuối cùng anh cọ xát lòng bàn tay khô ráo, nửa ngày mới nói ra một câu khó hiểu: “Cô ấy vốn sẽ gặp được rất nhiều người.”



Hà Dương căn bản nghe không hiểu: “Cái gì rất nhiều người?”



“Không có gì,” Lời nói trong lòng luôn rất khó mở miệng, Trì Diệu vốn cũng không phải kiểu người dễ dàng tâm sự, cuối cùng anh đem lời muốn nói nuốt xuống, “Cúp máy đây.”



Hà Dương nâng cao âm lượng: “Không phải chứ…cậu mới nói một nửa.”



Đáp lại cậu ta là thông báo nhắc nhở: Cuộc gọi đã kết thúc.



Sau khi cúp điện thoại, Trì Diệu lại dựa vào tường, nhìn chằm chằm hành lang dài trước mặt, bổ sung thêm lời vừa rồi ở trong lòng.



…Cô vốn sẽ gặp rất nhiều người khác sau mười tám tuổi, sau khi học đại học, cuộc sống của cô mới vừa mới bắt đầu, trước khi ở cùng anh, thế giới của cô rất nhỏ, cũng không gặp nhiều người.



Cho nên có lẽ cô cũng không hiểu rõ thế nào là thích, cô đồng ý để anh theo đuổi mình, có lẽ vì cảm thấy anh cũng không tệ.



Có lẽ cô vẫn chưa gặp được ai mà cô thấy thực sự thích.



Người đó, có thể là thành viên câu lạc bộ trượt ván đáp ứng tiêu chuẩn chọn chồng của cô hôm nay, cũng có thể là người khác.



Nói tóm lại, cô có thể sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn và có thể thích những người phù hợp hơn với tiêu chuẩn của cô.



Trì Diệu nghĩ tới đây, bất đắc dĩ phát hiện, thì ra anh cũng sẽ có cảm giác không an toàn.



Hai người rõ ràng đang ở bên nhau, tình cảm cũng rất ổn định. Thế nhưng bởi vì quá để ý, nên cho dù đã hẹn hò cũng vẫn rất để ý.



Để ý phần thích của cô, không biết có thể tiếp tục duy trì hay không.







“Reng reng”.



Chuông reo sau giờ học.



Buổi chiều có hai tiết học lớn liên tiếp, Lâm Chiết Hạ thu dọn sách vở xong, vừa mới đi ra khỏi phòng học đã gửi tin nhắn cho Trì Diệu.



[Em tan học rồi.]



[Khi nào anh xong, em đến tìm anh ăn tối nhé?]



Trước đây hai người đều hẹn nhau ăn cơm nhưng hôm nay, hiếm khi Trì Diệu từ chối cô.



Bạn trai: [Sẽ rất muộn.]



Bạn trai: [Em ăn trước đi.]



Lâm Chiết Hạ trả lời lại một [Ồ.]



Tuy rằng chỉ là ngôn ngữ nói chuyện phiếm, không nghe ra thái độ gì, cũng không phát hiện ra giọng điệu, nhưng xuất phát từ cảm giác liên kết giữa cô và Trì Diệu, cô mơ hồ cảm thấy người này hình như còn chưa hết giận.



Giống như để chứng thực cho suy đoán của cô.



Tin nhắn của Hà Dương vừa vặn gửi tới: [Cậu và anh Diệu cãi nhau sao?]



Lâm Chiết Hạ: [?]



Hà Dương vốn không biết có nên nói hay không, dù sao có thân thiết đến đâu thì đây cũng là chuyện riêng giữa hai người họ, nhưng dựa theo sự hiểu biết của cậu ta đối với Trì Diệu, cậu ta nghĩ cuộc điện thoại này không chừng sẽ rất quan trọng, vẫn nên thành thật báo cáo: [Buổi chiều không hiểu sao cậu ta gọi điện thoại cho tôi, nói mấy lời khó hiểu.]



Lâm Chiết Hạ: […]



Lâm Chiết Hạ có chút hoảng hốt, anh ăn dấm thật rồi.



Hơn nữa còn là giấm ngâm trăm năm, đến bây giờ vẫn còn chua.



Cuối cùng cô trả lời Hà Dương: [Có một chút mâu thuẫn nhỏ, không có gì, cậu không cần bận tâm.]



Đại Tráng: [Được rồi, dù sao tôi cũng nói với cậu một tiếng.]



Lâm Chiết Hạ vừa cúi đầu đi theo mọi người trong lớp ra ngoài vừa trả lời tin nhắn của Hà Dương, Lam Tiểu Tuyết đang học cùng tòa nhà vừa lúc cũng đi đến đầu cầu thang, Lam Tiểu Tuyết vỗ cô một cái: “Trùng hợp ghê.”



Lâm Chiết Hạ ngẩng đầu lên: “Tiểu Tuyết, tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không.”



Lam Tiểu Tuyết: “Hả?”



Lâm Chiết Hạ nhét sách trong tay đưa cho cô: “Giúp tớ mang về ký túc xá, thuận tiện xin nghỉ cho tớ với, buổi tối có thể tớ sẽ có chút việc, không kịp trở về.”



Sau khi Lâm Chiết Hạ nhét sách cho cô, trong tay chỉ còn lại một chuỗi chìa khóa.



Trên móc khóa hoạt hình treo ba chiếc chìa khóa, nhà họ Lâm, ký túc xá, còn có một cái cuối cùng, là căn phòng bên ngoài trường mà Trì Diệu thuê.



Lâu vậy rồi, cô cũng sắp quên mất cảm giác dùng chìa khóa tự mình xông vào nhà anh.



Sau khi cô đến nhà Trì Diệu, nhìn quanh một vòng, phát hiện đồ trang trí so với thời điểm cô đi không khác biệt lắm.



Cô vốn định nhân lúc Trì Diệu chưa về giúp anh thu dọn một chút, nhưng lại phát hiện không có gì để dọn, vì thế chỉ có thể ngồi trên sô pha, vừa ăn vặt vừa chờ anh trở về.



“Khối lượng công việc” của Trì Diệu tối nay quả thật rất nhiều, sau mười giờ còn ở trong lớp học chưa rời đi được.



Anh dành thời gian gửi cho Lâm Chiết Hạ hai tin nhắn.



[Em về phòng ngủ chưa?]



[Tắt đèn đi ngủ sớm một chút.]



Lâm Chiết Hạ trả lời bằng một icon gật đầu.



Bạn gái: [Vâng.]



Hơn mười một giờ anh mới trở về.



Lúc này ở đại sảnh căn hộ trống không, không có bóng người.



Anh ấn nút thang máy đi lên lầu như thường lệ, sau khi mở cửa, giơ tay ấn công tắc mở đèn phòng khách, trong nháy mắt khi đèn sáng lên, trên sô pha có bóng người cử động.



Lâm Chiết Hạ vốn đang ngủ trong chăn bị động tĩnh mở cửa cùng với ánh đèn quấy rầy.



Trì Diệu nhìn thấy cô gái trên sô pha xõa tóc, nheo mắt, cả người đều rụt lại trong chăn, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên ghế sa lon, nói với anh: “Sao anh về muộn như vậy?”



Anh không nghĩ sẽ có người ở trong nhà, càng không nghĩ tới Lâm Chiết Hạ sẽ ở nhà chờ anh.



“…” Trì Diệu đặt chìa khóa lên kệ ở cửa chính, cả người vẫn còn hơi lạnh ở bên ngoài, “Sao em lại tới đây?”



Cơn buồn ngủ của Lâm Chiết Hạ rất nhanh đã tiêu tán, cô vây quấn chăn nói: “Cũng không có gì, chỉ là em cảm thấy hình như bạn trai em có chút không vui, cho nên tới đây dỗ dành anh ấy một chút.”



- -----oOo------
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom