• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đứa trẻ không ai cần (1 Viewer)

  • Phần 4

5

Tôi cố ý gửi tiếng gió cho Tống Lai Âm, để cô ấy biết Lâm Kim Xuyên vẫn còn kim ốc tàng kiều.

Rất nhanh, Tống Lai Âm tìm đến.

Lúc đó tôi đang tản bộ trong công viên giữa hồ.

Cô ấy chắn đường tôi, muốn dạy dỗ tôi giống như lần trước.

Nhưng tôi chỉ cười tủm tỉm hỏi cô ấy:

"Tống Lai Âm, cô không tò mò sao? Giữa tình yêu chân thành và môn đăng hộ đối, rốt cuộc đàn ông sẽ chọn cái nào đây?"

Tống Lai Âm khinh bỉ nhìn tôi, "Với người ở tầng lớp như bọn tôi mà nói, tình yêu là thứ đồ chơi rẻ mạt, chỉ có quyền và tiền mới thật sự có ý nghĩa."

"Nhưng cô lại yêu Lâm Kim Xuyên." Tôi thản nhiên nhìn cô ấy. "Cô rất yêu anh ta."

Quan hệ giữa bọn họ đại diện cho lợi ích của hai gia tộc.

Vững như bàn thạch, không gì phá vỡ được.

Cô ấy không cần tự mình ra tay dạy dỗ tôi.

Nhưng Tống Lai Âm lại không nhịn được, sự ghen ghét trên mặt cô ấy quá rõ ràng.

Tống Lai Âm sững sờ.

Lúc này, Lâm Kim Xuyên cũng đã tới.

Nửa tiếng trước tôi nhắn tin cho hắn, bảo hắn đến công viên tản bộ.

Lúc này, ba người đã đến đủ.

Tôi nắm lấy tay Tống Lai Âm, ghé sát vào tai cô ấy nói: "Tôi biết là cô muốn biết câu trả lời, tôi cũng muốn biết."

"Tống Lai Âm, tôi biết cô biết bơi, chúng ta thử xem nhé!"

Nói xong, tôi kéo cô ấy cùng nhảy xuống khỏi lan can cầu đá.

Tôi đã điều tra địa hình từ trước, chỗ này mặt băng mỏng nhất, đập vào là vỡ.

Trước mắt tôi dần mơ hồ, tôi thấy Lâm Kim Xuyên chạy về phía tôi trước, nhưng dưới dòng nước lạnh thấu xương này, cuối cùng hắn vẫn chọn bơi về phía Tống Lai Âm.

Tôi đã biết đáp án.

Tôi đã biết từ lâu.

Yêu thì có tác dụng gì chứ?

Hậu quả của việc để Tống Lai Âm bị thương, hắn không gánh nổi.

Nhà hắn đông con, biết bao người nhìn chằm chằm vào vị trí người thừa kế kia.

Hắn không nỡ.

Không biết qua bao lâu, tôi được một người xa lạ đi ngang qua cứu lên.

Xe cứu thương ở ngay bên cạnh, tiếng còi hú chói tai.

Tống Lai Âm trùm áo khoác của Lâm Kim Xuyên, trong mắt toát ra vẻ đắc ý không che giấu nổi.

Tựa như đang nói…

Nhìn đi!

Cô ấy thắng rồi!

Ừ!

Ai thèm quan tâm chứ?

Miệng tôi phun ra nước lạnh đã uống vào, máu tươi trào ra giữa hai chân, nhuộm đỏ cả mặt đất.

"Giang Oản?"

Lâm Kim Xuyên khiếp sợ nhìn tôi, "Chuyện gì thế này? Sao lại nhiều máu như vậy?"

Tôi đau đến chết đi sống lại, yếu ớt nhếch mép, nói: "Lâm Kim Xuyên, con của anh mất rồi."

Hắn không cứu tôi, cho nên con của hắn không còn nữa.

Đây là món quà lớn nhất mà tôi muốn tặng hắn.

Tôi muốn hắn cả đời này phải sống trong hổ thẹn.

Tống Lai Âm không sao, còn tôi thì hôn mê ba ngày trong bệnh viện.

Lâm Kim Xuyên bảo vệ tôi nửa bước không rời, dù Tống Lai Âm bên kia gọi điện thoại hắn cũng không nghe máy.

Nhưng chuyện thứ nhất tôi làm khi tỉnh lại, là nói lời chia tay với hắn.

Cậu trai sống hơn hai mươi năm vẫn luôn cao ngạo bướng bỉnh ấy, rốt cục lộ vẻ sợ hãi và ăn năn.

Cầu xin tôi đừng như vậy.

"Giang Oản, sao em có thai mà không nói với anh?"

Tôi nhắm mắt lại, không nói.

Tôi sẽ không nói cho hắn biết mỗi giây mỗi phút tôi đều không muốn đứa bé đáng thương này xuất hiện, sẽ không nói cho hắn biết rằng lòng tôi đã sớm nguội lạnh.

Hắn còn tưởng tôi yêu hắn đến mức có thai cũng không dám nói, thậm chí còn đau lòng đến mức rơi lệ trước mặt tôi.

"Anh sai rồi, ngày đó em hỏi anh, lẽ ra anh nên trả lời em."

"Giang Oản, anh không lấy Tống Lai Âm nữa, anh chỉ cần em thôi. Em không ở với anh thì ở với ai được nữa chứ? Em đừng lo, sau này mình sẽ lại có con nữa mà."

"Anh yêu em!"

Đáng tiếc, tôi không cần hắn.

Chàng thiếu niên từng cõng tôi kia, cũng đã chết trong đêm tuyết năm ấy.

"Khỏi đi, tôi không cần."

Tôi nằm trên giường bệnh, mấp máy đôi môi tái nhợt, "Lâm Kim Xuyên, tôi yêu ai mà chẳng sung sướng hơn yêu anh chứ?"

6

Bác sĩ nói khả năng sau này tôi không có con được nữa.

Lâm Kim Xuyên đã lừa tôi.

Thực ra tôi biết hết.

Lần trước tôi định làm phẫu thuật, bác sĩ đã nói rằng thân thể tôi rất yếu, nếu không giữ đứa bé này, về sau khả năng có thai sẽ rất thấp.

Lòng tôi đau đớn vô cùng, nhưng tôi vẫn quyết định trả tự do cho nó.

Tôi thà đời này không sinh con, cũng không muốn sinh con cho kẻ không xứng đáng. Đứa trẻ này nếu sinh ra, cuộc đời nó sẽ bất hạnh biết bao, tôi xin được làm kẻ độc ác, để nó được sớm đầu thai vào một gia đình tốt, có cha yêu mẹ thương, không đau không khổ.

Cho nên, nó ra đi trong lúc Lâm Kim Xuyên chần chừ.

Bác sĩ đã nói, nếu như cứu tôi sớm hơn, đứa sẽ chắc vẫn còn.

Lâm Kim Xuyên hối hận không thôi, trước kia hắn thường bảo tôi phải ngoan, giờ lại liên tục nói xin lỗi.

Nhưng tôi không muốn để ý đến hắn.

Tôi chỉ muốn chia tay.

Sau đó Lâm Kim Xuyên biến mất hai ngày, trước lúc tôi xuất viện một ngày thì hắn quay lại, đưa cho tôi xem hồ sơ phẫu thuật của hắn, hắn giấu người nhà đi thắt ống dẫn tinh.

Oản Oản, về sau chỉ có hai đứa mình, hai đứa cũng tốt mà."

Tôi chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Nói thêm một câu thôi tôi cũng thấy buồn nôn.

Rốt cục Lâm Kim Xuyên chịu hết nổi, nghẹn ngào nói: "Em đừng nhìn anh như vậy nữa, Oản Oản, anh van em, anh chịu không nổi."

Sau khi xuất viện, tôi nhẹ nhàng chuyển ra khỏi nhà Lâm Kim Xuyên, còn tìm được việc làm.

Lâm Kim Xuyên cũng không dám can thiệp chuyện của tôi nữa, hắn sợ tôi ghét hắn, nên làm gì cũng theo ý tôi.

Tan làm, hắn lại tới đón tôi.

Tôi đi bộ về nhà, hắn lẽo đẽo theo sau, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách không gần không xa, cho đến lúc giày cao gót của ta kẹt vào cái rãnh trên đường, hắn mới chạy tới đỡ tôi.

"Khỏi cần, cám ơn."

Tôi lạnh lùng xô hắn ra, rút giày lên, đi chân đất về nhà.

Tân thành tháng Tư, trời chưa ấm lên bao nhiêu, nhưng tôi thà đi chân đất chứ không cần hắn giúp.

"Giang Oản, mặt đất lạnh lắm, em.làm vậy sẽ bị bệnh đó." Hắn căng thẳng đuổi theo sau lưng tôi, nài nỉ: "Để anh cõng em có được không?"

Tôi từ chối: "Đừng đi theo tôi!"

"Được được, anh không đi theo. Đều tại anh, tại anh muốn gặp em nên em mới đi nhanh mà hư giày, thế này nhé, em cứ ngồi đây đã, anh đi mua đôi khác đền cho em, được không?"

Hắn cởi áo khoác lót trên ghế đá cạnh bồn hoa, nhưng vừa quay đầu thì xe buýt số 12 tới trạm dừng, tôi nhanh chân đi lên xe.

Ngoài cửa xe cộ như nêm, Lâm Kim Xuyên đuổi theo xe buýt một lúc lâu, đến lúc xe gia tốc đi xa, hắn mới từ từ dừng lại.

Nếu tôi nhìn không nhầm, vành mắt hắn đã ửng đỏ.

Chẳng mấy chốc, đã đến giữa tháng sáu, tôi về trường lấy bằng tốt nghiệp.

Lâm Kim Xuyên cũng có mặt, hắn đứng bên kia đám đông lặng lẽ nhìn tôi, đợi tôi chụp ảnh mặc áo cử nhân với bạn bè xong mới dám lò dò tới trước mặt tôi.

Ngày hè trời nóng bức, trên tán cây ve sầu râm ran, hoa cúc trong trường cũng đua nhau khoe sắc.

"Anh đã từ hôn với Tống Lai Âm, sau khi tốt nghiệp anh không cần phải cưới cô ta nữa."

Lúc gặp tôi, đó là câu đầu tiên hắn nói, sau đó lại chăm chú nhìn tôi, "Oản Oản, anh từ bỏ vị trí người thừa kế, em về với anh được không?"

"Sau này, anh sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh em."

"Không được!" Tôi lạnh lùng nhìn hắn, "Lâm Kim Xuyên, có mặt anh thì không có cái gì tốt được hết."

Hắn khổ sở mỉm môi, lại lấy ra bó hoa đã chuẩn bị từ trước, chúc tôi tốt nghiệp vui vẻ.

Tôi vứt thẳng bó hoa xuống đất.

Tôi không nhanh quên đến vậy đâu.

Giang Oản dù là đứa trẻ không ai muốn, nhưng cũng quyết không thỏa hiệp chịu đựng.

Tống Lai Âm và Lâm Kim Xuyên hủy bỏ hôn ước, nhưng rất nhanh, Tống Lai Âm lại được nhà họ Tống gả cho một thiếu gia nhà giàu khác.

Tôi có thấy trên mạng, tên kia dù là tướng mạo hay khí chất đều kém xa Lâm Kim Xuyên, nhẵn mặt trên mấy trang tin tức giải trí, không cặp người mẫu trẻ trong quán bar thì cũng là cặp nữ diễn viên trong dạ hội.

Tống Lai Âm cũng có trói buộc của mình.

Cô ấy có của cải địa vị mà người bình thường chỉ biết ước ao, nhưng lại không có quyền quyết định hôn nhân của mình.

Chẳng trách cô ấy lại thích Lâm Kim Xuyên, Lâm Kim Xuyên là lựa chọn tối ưu của cô ấy.

Cô ấy từng muốn nắm chặt bằng mọi giá, nhưng lại chẳng thể nắm giữ được gì.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom