• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn (东隅已逝,桑榆非晚) (1 Viewer)

  • Chương 1

Trước ngày tới Bắc Kinh nhập học, tôi đọc được một bài viết trên mạng.

“Chuyện khiến cậu tiếc nuối nhất thời cấp ba là gì?”

Nhìn thấy topic này, trong đầu tôi lập tức xuất hiện hình ảnh một gương mặt rạng rỡ.

“Chuyện tiếc nuối nhất, chính là ngay cả dũng khí để nói lời tạm biệt với người mình thích năm mười bảy tuổi cũng không có.”

Lòng tôi cảm thấy chua xót, gõ xong câu trả lời liền đặt điện thoại xuống, bắt đầu thu dọn hành lý.

Thế nhưng, cả một buổi chiều, tôi không sao bình tĩnh trở lại. Bài “Thất Lý Hương” lặp đi lặp lại trong tai nghe, dường như đưa tôi trở về mùa hè nóng bức năm nào.

Tôi có một bí mật cất giấu bảy năm, tên của bí mật ấy là Cố Thanh.

Ngày đầu tiên lên cấp ba, Cố Thanh đại diện cho toàn thể các bạn học sinh đứng trên bục phát biểu, tôi đứng đầu trong hàng ngũ của lớp năm, mắt không rời cậu nửa tiếng đồng hồ.

Có lẽ, mười mấy tuổi còn chẳng hiểu thế nào là thích, song nhịp tim đập loạn bất thường và khuôn mặt ửng hồng ngày hôm ấy đã nhắc nhở tôi rằng: “Tang Du, mày rung động rồi.”

Khoảng cách của lớp năm và lớp một, là khoảng cách từ tầng ba đến tầng một.

Năm mươi tư bậc cầu thang, một trăm linh tám bước chân, là khoảng cách của tôi và Cố Thanh.

Kể từ ngày hôm đó, mỗi giờ nghỉ, tôi đều đi ngang qua lớp cậu ấy, lúc đi ngang qua còn giả bộ không để ý mà nhìn lướt qua cậu ấy mấy lần.

Có lúc, tôi thấy cậu cười đùa với bàn trước bàn sau. Có lúc, tôi thấy các bạn nữ lớp khác tặng cậu ấy bọc quà và thư tình. Có lúc may mắn, tôi và cậu còn chạm mắt nhau, mỗi lần như thế, tôi đều bình tĩnh thu lại tầm mắt, đợi đến khi đi qua lớp cậu rồi mới vội vàng chạy về lớp.

Tiết tự học cuối cùng buổi tối, tôi viết tên cậu không biết bao nhiêu lần vào vở nháp.

Cố Thanh, Cố Thanh…

Sao trên đời lại có người tên hay như thế nhỉ?

2.
Cố Thanh được rất nhiều người yêu thích, mặc dù cậu không học lớp tôi, nhưng mỗi giờ nghỉ giải lao, các bạn nữ trong lớp bao giờ cũng nhắc đến tên cậu.

Mỗi lần nghe thấy tên cậu, tim tôi đều đập rất nhanh.

Tôi không dám quang minh chính đại cùng các bạn nữ khác thảo luận về cậu. Tôi sợ người ta sẽ nhìn ra tôi đối xử với cậu không giống bất cứ ai, lại sợ người ta nhìn không ra tôi đối xử với cậu không giống bất cứ ai.

Học kỳ hai năm lớp Mười, giáo viên chủ nhiệm phát cho chúng tôi tờ điền nguyện vọng phân khoa. Về việc học khoa tự nhiên hay xã hội, tôi cũng không nghĩ quá nhiều. Bố mẹ muốn để tôi học tự nhiên, các bạn trong lớp cũng nói học tự nhiên ổn hơn.

Song điều tôi muốn biết chính là, Cố Thanh sẽ chọn tự nhiên hay xã hội.

Ngày hôm đó, tôi rất muốn dũng cảm hỏi trực tiếp cậu ấy một lần:

“Chào cậu, mình là Tang Du, Tang Du trong “Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn*”

*Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn (东隅已逝,桑榆非晚): Tuy những năm tháng cũ sớm đã qua đi, nhưng vẫn chưa muộn để trân trọng năm tháng sắp tới. Đây là một câu thơ trong bài Đằng Vương các tự của Vương Bột.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là không có dũng khí đó.

Cả một kỳ nghỉ hè ở nhà, tôi không ngừng cầu nguyện, cầu nữ thần may mắn có thể để mắt tới tôi mà xếp cho tôi với Cố Thanh được học cùng một lớp.

Cuối cùng, nữ thần may mắn để mắt đến tôi thật.

Ngày đầu tiên đi học, tôi nhìn thấy Cố Thanh trong lớp của mình.

Chúng tôi xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích, Cố Thanh số 1, tôi số 23. Chỗ ngồi mới này, quay đầu một góc bốn mươi lăm độ vừa hay có thể nhìn thấy góc nghiêng của Cố Thanh.

Tiết Vật Lý, thầy giáo viết những định nghĩa khó hiểu lên đầy bảng, mà tôi lại chống cằm nhìn Cố Thanh đến ngây ngốc.

Có lần, Cố Thanh quay người lại, ánh mắt quét qua tôi một vòng. Những lần như thế, tôi đều căng thẳng đến mức không dám động đậy. Muốn tránh né ánh mắt của cậu ấy, lại sợ tôi làm như thế quá rõ ràng.

Tần suất Cố Thanh quay đầu ngày càng nhiều, vả lại, ánh mắt của cậu hình như cũng thường nhìn về phía tôi.

Tôi vừa căng thẳng lại vừa vui mừng.

Cậu đang nhìn tôi? Hay đang nhìn một bạn nữ khác?

Thế nhưng gần tôi chỉ có một mình tôi là nữ, đừng nói là Cố Thanh đang trộm nhìn một bạn nam khác đó nhé?

Có lẽ mỗi người đều mang trong mình một loại ảo tưởng mang tên:

Người bạn trộm nhìn vừa hay cũng trộm nhìn bạn. Người bạn yêu thầm vừa hay cũng yêu thầm bạn.

Nhưng ảo tưởng rốt cuộc thì cũng chỉ là ảo tưởng.

Cuối cùng tôi mới nhận ra, hóa ra Cố Thanh quay đầu để nhìn đồng hồ sau lưng tôi.

Hóa ra, học sinh giỏi cũng để ý đến giờ giấc tan học?

3.
Khoa tự nhiên khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Những đề tôi thức rất muộn mới đọc hiểu, Cố Thanh chỉ nghe một lần đã biết làm. Nửa học kỳ trôi qua, cậu ấy vẫn ổn định giữ vị trí số một cả lớp, còn thứ hạng của tôi thụt lùi mười bậc.

Sau kỳ thi, chủ nhiệm gọi tôi đến văn phòng nói chuyện, yêu cầu tôi phải nghiêm túc học hành, đừng lơ đãng trong giờ học, khuyên tôi phải học tập Cố Thanh và Từ Nhã Nghi, bởi thành tích của hai cậu ấy luôn ổn định.

Quên mất không nói, Từ Nhã Nghi là bạn cùng bàn của Cố Thanh, Cố Thanh xếp vị trí số một, Từ Nhã Nghi xếp vị trí số hai.

Trong mắt mọi người, hai cậu ấy là một đôi tiên đồng ngọc nữ, so về thành tích, ngoại hình, gia cảnh… chỗ nào cũng rất xứng đôi.

Tiết nghệ thuật, thầy giáo còn cho Cố Thanh và Từ Nhã Nghi cơ hội trở thành MC.

Không một ai phản đối.

Hình như những người có ngoại hình xuất chúng có một cuộc sống khác xa với những người bình thường như chúng tôi, họ chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đủ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ngày hôm đó Cố Thanh mặc một bộ âu phục màu lam nhạt, Từ Nhã Nghi cũng mặc một chiếc váy cùng màu rất đẹp. Dưới sân khấu, tôi ngồi một góc không ai để ý, nhìn hai người tỏa sáng trên sân khấu, nhìn hai người ăn ý phối hợp với nhau và lắng nghe các em khóa dưới không ngớt lời khen ngợi hai người.

Ngày hôm đó, những tấm hình của Cố Thanh và Từ Nhã Nghi được lan truyền rầm rộ trên mạng xã hội. Mà tôi chỉ dám lặng lẽ lưu về máy bức hình chụp riêng cậu, trong lòng vừa mừng vừa chua.

Hình như, tôi đã yêu một người mà mình không thể với tới.

4.
Ngày tháng cứ thế trôi nhanh, chớp mắt, một học kỳ lại kết thúc.

Thành tích được dán trong phòng học. Tên tôi nằm vị trí thứ mười, mà Cố Thanh, vẫn luôn vững vàng ở vị trí số một.

Khoảng cách giữa hai cái tên không tới 10cm.

Nhưng phải nỗ lực bao lâu, mới có thể rút ngắn 10cm này đây?

Ngày nghỉ Tết, thành phố đón một trận tuyết lớn. Tôi mở toang cửa sổ, nhìn những bông tuyết bay trong gió ước nguyện.

“Hãy cho tôi được đến gần Cố Thanh một chút.”

Tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu một năm mới bắt đầu, tôi cầm điện thoại trong tay, do dự không biết có nên gửi cho Cố Thanh một câu “Năm mới vui vẻ” hay không.

Chỉ gửi một câu như vậy, nếu như Cố Thanh trả lời, tôi sẽ nói:

“Ngại quá, mình gửi cho cả list bạn bè, hi vọng mình không làm phiền đến cậu.”

Sau đó, tôi sẽ nghiêm túc nói với cậu một câu “Năm mới vui vẻ.”

Thế nhưng, liệu Cố Thanh có trả lời không? Có lẽ cậu nhận được nhiều người gửi tin nhắn lắm nhỉ?

Lại nói, kết bạn QQ với cậu lâu như vậy, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện với nhau bao giờ.

Đúng lúc này, điện thoại tôi hiện lên thông báo có tin nhắn.

Người gửi là Cố Thanh.

“Năm mới vui vẻ nhé!”

Trái tim tôi lập tức bị niềm vui lấp đầy. Tôi không kiềm được nhấn vào khung chat, phân vân không biết nên trả lời cậu thế nào mới chân thành mà tự nhiên.

Đây là cậu gửi cho cả list bạn bè sao?

Khung chat hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập…”

“Bạn Tang Du à, thi cuối kỳ làm không tồi, chúc cậu năm mới vui vẻ!”

Năm mới, tôi nhận được lời chúc từ Cố Thanh, lời chúc thuộc về riêng Tang Du.

Tôi ôm điện thoại vào lòng, kích động đến mức lăn qua lăn lại trên giường.

“Bạn Cố Thanh, năm mới vui vẻ nhé, mình sẽ học tập cậu!”

“Tang Du, năm mới rồi, cậu có ước nguyện gì không? Nói không chừng mình có thể giúp cậu thực hiện đấy.”

Tôi không trả lời, bởi ước nguyện của tôi đã được thực hiện rồi —-- đến gần Cố Thanh một chút.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mùa đông ấm áp
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 4 END
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom