• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ (1 Viewer)

  • Vừa rồi em không thể nhìn thấy gì hết, thật đó!

không biết là ông Cảnh thương xót Ninh Giai Kỳ nên mới để nó đến nhà họ Cảnh ở, làm sao có thể thật sự kết hôn.”

“Nhưng mà...” Một cô gái khác nói, “Chẳng qua là mọi người đùa nhau thôi, không phải thật đâu”.
Lâm Nhi Nhi “Hừ, chúng ta không biết là thật thì có ích gì, con nhỏ Ninh Giai Kỳ kia đoán chừng còn tưởng là thật đấy, thấy anh Nhược Đông đối xử tốt với mình như thế sợ là trong lòng nó thầm đắc ý lắm đây”

“Nó tưởng thật đó là nó ngu, nếu thế thì cũng ngây thơ thật.”


“Anh Cảnh tuy là có hơi lạnh lùng, nhưng nhân phẩm lại rất tốt, quan tâm đến em gái trong nhà cũng không có gì là lạ.”

“Được rồi được rồi, đừng nói về Ninh Giai

Kỳ nữa. Nhi Nhi, thật ra con nhỏ đó cũng ngoan mà, sao cậu cứ nhằm vào nó mãi thế?”

Tôi không có nhằm vào nó ấy, nó và chúng ta vốn đã không hợp nhau, hơn nữa, anh Nhược Đông và chị Di Di mới là một đội trời đất tạo thành, nó từ chỗ nào muốn nhảy vào chứ...” Lâm Nhi Nhi bất mãn nói.


“Nhi Nhi” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Ninh Giai Kỳ nhận ra được, đây là giọng của Mạnh Di Di, “Chớ có nói bậy bạ.”

Giọng nói của Lâm Nhi Nhi cũng nhỏ đi “Em không có.”

Mạnh Di Di lạnh mặt đi không nói chuyện, cô gái ngồi bên cạnh cười nói “Di Di, lần này tôi đứng về phía Nhi Nhi, người ta không nói sai gì cả.”

Âm thanh ầm ĩ lại vang lên, Ninh Giai Kỳ đứng bên ngoài một hồi, sau đó rời đi. Cô đổi sang một hướng đi khác, vừa đi vừa thầm nghĩ, đợi sau khi tìm được Cảnh Nhược Đông thì hỏi thử xem khi nào anh về nhà, hoặc nếu anh không trở về, tự cô sẽ đi về trước.

Cảnh Nhược Đông quả thật là đã uống rất nhiều rượu, anh tùy ý nằm trên ghế sô pha trong một căn phòng, một bàn tay đặt lên trên trán, ngủ say. Thời điểm Ninh Giai Kỳ đi vào liền nhìn thấy

một hình ảnh yên tĩnh như vậy, cô nhỏ giọng gọi anh một tiếng, nhưng không được đáp lại.

Ninh Giai Kỳ nhẹ chân đi đến cạnh ghế sô pha: “Anh Nhược Đông...Anh ơi?” .

Hô hấp của anh đều đặn, trong hơi thở còn mang theo mùi rượu, Ninh Giai Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt anh, sau đó không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mặt anh. Lúc anh nhắm mắt lại, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của anh cũng biến mất đi, thoạt nhìn trong dịu dàng hơn rất nhiều.

“Cảnh Nhược Đông” Ninh Giai Kỳ đột nhiên nhỏ giọng gọi.

Không hề lắp bắp chút nào, đây là lần đầu tiên cô gọi cả tên anh một cách hoàn chỉnh như thế. Đáng tiếc là, anh lại đang ngủ. Chỉ là, nếu không phải do anh đang ngủ, có lẽ cô cũng không gọi được.Ninh Giai Kỳ khẽ cười một tiếng, cảm nhận sự rung động không tên trong lòng mình. Ba chữ này đã quanh quẩn trên đầu lưỡi cô hàng nghìn, hàng vạn lần, nhưng khi thật sự nói ra, lại có loại cảm giác rung động lòng người đến như vậy.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người, Ninh Giai Kỳ tham lam nhìn anh, sự yêu mến và khổ sở đan xen trong ánh mắt cô, gần như sắp tràn ra ngoài. Cô là

một người như vậy đấy, không giỏi giao tiếp, nhát gan lại nhạy cảm, che giấu tất cả yêu và ghét vào sâu tận đáy lòng. Lâm Nhi Nhi nói không sai, cho dù những năm này cô sống trong một thế giới tráng lệ huy hoàng, nhưng trong lòng cô lại rõ ràng, cô và nơi này không hề hợp nhau.

Những thứ người khác có đều là những thứ bọn họ vốn có được, mà thứ cô có được lại là do người khác bố thí cho không thật sự thuộc về cô.

Có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ rời đi thế giới này.

Cô sẵn lòng rời đi một thế giới như vậy, nhưng lại không muốn rời đi thế giới có anh.

“Em không thích Tống Đình Quân” Ninh Giai Kỳ nhớ tới lời anh hỏi lúc đứng trước cổng biệt thự, có chút khổ sở cúi thấp đầu “Sao em có thể thích người khác được chứ?”

Không có ai trả lời cô, Ninh Giai Kỳ hơi nản lòng nhìn Cảnh Nhược Đông. Tại sao mỗi lần đứng trước mặt anh lại nói không ra lời thế này, nếu lúc ấy cô trực tiếp nói thẳng người cô thích là anh thì sẽ thế nào nhỉ?

Ninh Giai Kỳ vội lắc đầu, bỏ qua ý tưởng kinh hoàng này.Anh rõ ràng là không có ý với cô, nếu có nói như vậy, sẽ chỉ đẩy anh ra xa cô hơn mà thôi.
1644058430129.png

Ninh Giai Kỳ lặp đi lặp lại động tác này một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi môi anh. Đường cong môi anh rất sắc bén, lúc hơi vểnh môi lên, nhìn rất có cảm giác cấp trên uy nghiêm ra lệnh.

Ninh Giai Kỳ ngơ ngác nhìn vào mỗi anh, không biết là do lúc này suy nghĩ hỗn loạn, hay do mùi rượu trong phòng quá mức mê người. Chờ khi cô phản ứng lại, cơ thể của cô đã từ từ nghiêng tới, đặt môi mình lên môi anh.

Rất nhẹ, chỉ nhẹ thoáng một cái.


Ninh Giai Kỳ hơi trợn mắt, trong nháy mắt đã bật về vị trí cũ. Bởi vì dùng lực quá mạnh, theo quán tính mà ngã về phía sau, đụng phải bàn trà. Phía sau gáy đau vô cùng, nhưng cô lại không kêu ra tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào môi Cảnh Nhược Đông.

Vừa rồi cô...đã làm cái gì vậy. Ninh Giai Kỳ sửng sốt vài giây, sau đó lập tức

đứng lên, chạy vụt ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, cô còn chưa kịp thở xong một hơi thì đã nhìn thấy một người từ dưới lầu đi lên.

“Ninh Giai Kỳ.”

Ninh Giai Kỳ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Mạnh Di Di, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.


Mạnh Di Di: “Sao em lại ở đây?” Ninh Giai Kỳ “Em...” “Anh ấy ở bên trong sao?” Ninh Giai Kỳ lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Mạnh Di Di nhíu mày, bước lên phía trước, đưa tay ra muốn mở cửa phòng.

Nhưng ngay lúc này, Ninh Giai Kỳ lại đột nhiên duỗi tay ra đè lên tay nắm cửa.

"....

“Anh ấy, đang ngủ ở bên trong

Vẻ mặt của Mạnh Di Di vô cảm: “Vậy sao, để tôi vào tìm anh ấy” .

“Anh ấy đang ngủ.” Ninh Giai Kỳ không buông tay, lặp lại lời mình một lần nữa.

Mạnh Di Di thấy Ninh Giai Kỳ ngăn mình lại, cảm thấy có hơi kinh ngạc, mọi người có mặt hôm nay phần nhiều đều sẽ khiêm nhường cô ta, cô ta là người Ninh Giai Kỳ có thể ngăn cản lại sao.

Mà chính bản thân Ninh Giai Kỳ cũng không ngờ rằng mình lại dám cản đường Mạnh Di Di, trong lòng cô bồn chồn, nhưng cũng không hề có ý định thu tay lại. Lời của người khác nói cô đều nghe được, cô và Mạnh Di Di không có tranh chấp gì với nhau, nhưng vào lúc chạm mặt, cô đã tự động liệt cô ta vào danh sách “kẻ địch”.

Cả hai người bọn họ đều chẳng hề có cảm giác vui vẻ gì khi gặp nhau, vì thế bọn họ cứ vậy mà giằng co, ngay cả không khí cũng trở nên khá căng thẳng.

“Hai người đứng đây làm gì thế?” Đúng lúc này, giọng nói của Băng Tân Đồ vang lên đánh vỡ bầu không khí “yên lặng”.

Mạnh Di Di quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng không nói gì.

Băng Tân Đồ nói “Di Di, lúc nãy ở dưới lầu Nhi Nhi có tìm cô đấy”.

Mạnh Di Di cười khẩy một tiếng, rồi quay người đi xuống lầu.

“Hử, bị sao thế nhỉ?” Băng Tân Đồ ngây ngốc, không biết cô nàng này lại đột nhiên giở chứng gì vậy.

Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Em về trước ạ.” Băng Tân Đồ “Nhược Đông đâu?”

“Đang ngủ ở bên trong

“Vậy em cũng đừng về nữa, hôm nay lão Trường cũng có sắp xếp vài phòng nghỉ, em ở lại cùng Manh Manh đi.”

“Không về cũng không sao ạ?” Ninh Giai Kỳ hỏi.

“Không sao đâu.” Băng Tân Đồ cười cười, “Tôi đã nói với người nhà mọi người rồi, ở lại chỗ tôi có gì mà không yên tâm chứ. Đi thôi, để lão Trường đưa các em tới phòng nghỉ ngơi.”

“Dạ... cảm ơn anh” Nói dứt lời, Ninh Giai Kỳ liền rầu rĩ đi xuống lầu.

Băng Tân Đồ nhìn bóng dáng của Ninh Giai Kỳ biến mất sau cầu thang, hơi nhướng mày lên, đẩy cửa đi vào phòng.

“Ôi mẹ ơi... Làm tôi giật cả người.” Băng Tân Đồ vừa vào phòng thì đã nhìn thấy Cảnh Nhược Đông đang thắng lưng ngồi trên sô pha, anh ta tiện tay đóng cửa phòng lại, “Không phải nói là đang ngủ sao?”

“Tỉnh rồi.”

“Ô, vậy hôm nay cậu cứ ở lại phòng này ngủ đi, đã trễ thế này rồi, đừng về nữa.”

Cảnh Nhược Đông xoa xoa ấn đường, không đáp lời lại.
“Sao vậy, say rồi à?” Nói đoạn, Băng Tân Đồ ngồi xuống bên cạnh anh, “Vậy thì càng không thể để cậu về nhà, nếu về bị ông cụ nhà cậu thấy, nhất định sẽ nói là tội gây hại chiến sĩ của tổ quốc.”

“...Ninh Giai Kỳ đâu?” Cảnh Nhược Đông hỏi.


“Cô nhóc ấy à, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cậu sắp xếp ổn thoả, đã để lão Trường đưa đến phòng khác nghỉ ngơi rồi.”

Cảnh Nhược Đông “Ừ:

Băng Tân Đồ ngã lưng ra phía sau, thuận miệng hỏi “Tôi nói chứ cô nhóc này thay đổi thật rồi, nhớ lúc trước cả người nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn trông rất đáng thương. Chẳng qua bây giờ đẹp lên rất nhiều, này, cậu lâu rồi không quay về, lần đầu tiên gặp lại hắn là kinh ngạc hơn nhiều so với tôi thường hay gặp nhỉ”.

Cảnh Nhược Đông nhớ lại cảnh tượng sau khi xuống xe nhìn thấy cô vào hôm anh trở về, gật đầu nói “Đúng vậy.”


“Tôi nghe Liễu Thanh Giang nói trong trường học được nhiều người theo đuổi lắm.” Băng Tân Đồ nói đùa, “Xem ra cậu có thể yên tâm rồi, cô gái nhỏ không cần cậu phải phụ trách nữa.”

Cảnh Nhược Đông nghiến răng, nhíu mày lại

liếc sang Băng Tân Đồ một cái.

Băng Tân Đồ vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói “Nghĩ lại cũng đúng, mấy cô gái nhỏ nhất định sẽ có cảm tình với nam sinh cùng tuổi hơn, kiểu đàn ông “trưởng bối” lạnh lùng như cậu, nhìn thôi đã sợ, sao có thể thích chứ ha ha ha.”

Cảnh Nhược Đông hơi khựng lại, sau đó duỗi tay rút một điếu thuốc để trên bàn trà, nửa nghi ngờ nửa bất mãn.

“Cậu là cô gái nhỏ à, sao cậu biết không thích?”

Băng Tân Đồ “...”.

Cảnh Nhược Đông cũng không ngờ được Ninh Giai Kỳ sẽ làm như vậy. Lúc nãy nằm trên số pha anh quả thật đã ngủ, nhưng tình cảnh giác của anh luôn rất cao, thời điểm nghe thấy có người mở cửa đi vào phòng anh liền tỉnh dậy. Chỉ là lúc ấy đầu anh vẫn còn rất choáng, sau khi ý thức được người đến là Ninh Giai Kỳ thì cũng lười không mở mắt ra. Sau đó, Ninh Giai Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt anh, đột nhiên gọi tên anh.

Trong trí nhớ của anh, cô chưa từng gọi đầy đủ tên anh lần nào, vì thế anh vẫn bình thản mà nhắm mắt, muốn biết thử xem cô gái nhỏ này sẽ làm gì nhân lúc anh đang ngủ.

Lúc sau, anh lại nghe được cô nói mình không

thích Tống Đình Quân, thời khắc nghe cô nói như thế anh cảm thấy có chút vui vẻ, tựa tựa như hoa mình trồng trong nhà không bị hái đi, thậm chí còn sinh trưởng tốt hơn nữa, khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo.

Nhưng...cảm giác kiêu ngạo này của anh cũng không duy trì được bao lâu. Bởi vì ngay giây tiếp theo, đột nhiên có vật gì đó ấm ấm mềm mềm phủ lên môi anh. Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng dựa vào hơi nóng và hô hấp bỗng nhiên đến gần ấy, anh biết được đó là môi của một người..

Như lời của Băng Tân Đồ nói, anh đối với cô càng giống như là “trưởng bối” hơn, chính anh cũng cảm giác được sự sợ hãi và căng thắng của cô mỗi khi đối mặt với mình, vì thế cho dù từ nhỏ cô đã biết sự tồn tại của thân phận “vị hôn thể”, anh vẫn cảm thấy cô hẳn là sẽ kính nể và sợ hãi anh nhiều hơn một chút, sao có thể có tình cảm gì đó được chứ.

Tuy rằng anh không quá đồng ý với việc cô yêu đương ở tuổi này, nhưng Băng Tân Đồ nói không sai, con gái trong độ tuổi này quả thật rất dễ yêu thích con trai cùng lứa sớm chiều chung đụng với

mình. Anh và cô không chỉ chênh lệch nhau về tuổi tác, mà còn có cả khoảng cách, thế nên từ trước đến nay Cảnh Nhược Đông chưa bao giờ nghĩ cô

gái nhỏ này sẽ có tình ý với anh.

Chuyện xảy ra đêm nay nằm ngoài dự kiến của anh.

Ngày hôm sau, nhóm người Ninh Giai Kỳ còn phải đi học, vì thế vừa sáng ra đã rời đi. Ninh Giai Kỳ cảm thấy có chút may mắn vì hôm nay còn phải đi học, nếu không có thật sự không biết nên đối mặt với Cảnh Nhược Đông như thế nào nữa. Tuy rằng lúc ấy anh đang ngủ, nhưng cô vẫn không vượt qua được trở ngại trong lòng mình, tối hôm qua rốt cuộc cô đã hỏng cọng dây thần kinh nào mà lại dám đi hôn anh như vậy...
1644058469553.png

Tống Đình Quân “Thấy tinh thần cậu hôm nay không tốt lắm, còn cả quầng thâm mắt này, tối hôm qua không ngủ sao?”

Ninh Giai Kỳ:“......Không sao?”

Hôm qua không phải không ngủ, nếu tính ra, cô cũng chỉ ngủ hơn hai giờ.


“Sắp thi cuối kỳ rồi, nhìn trạng thái này của

cậu có phải là không khoẻ không?”

“Chỉ là hôm qua ngủ không ngon thôi, không có gì đâu.”

Nói xong, Ninh Giai Kỳ quay đầu lại tiếp tục nghe giảng bài. Chỉ là ngay khi cầm bút lên, cô đột nhiên nhớ lại lời Cảnh Nhược Đông hỏi cô vào hôm qua “Em thích cậu ấy?”

Thích Tống Đình Quân? Tại sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy nhỉ.


Ninh Giai Kỳ khẽ nhíu mày, là bởi vì người bạn học đi cùng cô mỗi khi anh gặp được vừa hay là Tống Đình Quân, nên mới hiểu lầm chăng.

Một khoảng thời gian sau đó, Ninh Giai Kỳ đều lẩn tránh Cảnh Nhược Đông, bởi vì cô phát hiện, mỗi khi cô nhìn vào mắt anh liền có cảm giác vô cùng chột dạ. Sau nữa, vì kỳ thi cuối kỳ sắp tới, cô bận rộn chuẩn bị thi nên dần dần cũng quên đi những chuyện này.

Lần này Cảnh Nhược Đông trở về, thời gian. lại nhà cũng rất lâu, sau kỳ nghỉ đông, cách năm mới càng gần, nghe dì Tần nói, năm sau anh mới trở lại quân đội. Hôm nay là đêm trước giao thừa, Cảnh Nhược Đông không ở nhà. Mọi người trong đại viện lớn lên cùng nhau nên quan hệ rất tốt, ngày trước vốn đã thường xuyên tụ tập cùng

nhau, hiện giờ Cảnh Nhược Đông và Liễu Thanh

Giang vất vả lắm mới trở về, thế nên nhóm người Băng Tân Đồ thường xuyên đến tìm lôi kéo bọn họ ra ngoài.

“Sắp ăn cơm rồi, Nhược Đông đâu?” Cảnh Nhược Hành ngồi trên sô pha hỏi.

“Chắc là đang ở bên nhà họ Tân.” Dì Tần từ phòng bếp đi ra trả lời.

“Thật đúng là không ở trong nhà được.” Cảnh Nhược Hành gọi điện thoại cho Cảnh Nhược Đông, nhưng không ai bắt máy.

Di Tần cười nói “Mấy đứa nhỏ hiếm khi mới tụ họp lại, tình cảm tốt cũng là bình thường.”

Cảnh Nhược Hành “Cũng không biết nghe điện thoại.”

Di Tần “Không sao đâu, cũng gần thôi, để tôi đi sang gọi cậu ấy về.”

Nhà họ Tân quả thật rất gần với nhà họ Cảnh, đi vài bước là tới, lúc Cảnh Nhược Đông còn nhỏ, người lớn trong nhà đều là trực tiếp đi sang tìm người.

“Ôi, canh sắp sôi rồi” DITần do dự vì không thể rời đi được. Đúng lúc này, Ninh Giai Kỳ vừa vặn từ bên ngoài đi vào, dì Tần xoa xoa tay, vội nói “Giai Giai, nếu không con đi giúp gì nhé”

“A? Đi đâu ạ?”.

“Đi sang nhà Tân Đồ gọi Nhược Đông về ăn. cơm”.

Ninh Giai Kỳ hơi ngẩn ra, nếu đi gọi anh thì sau đó nhất định sẽ phải đi về cùng anh, vừa nghĩ đến đây cô liền cảm thấy tê cả da đầu. Chỉ là cô cũng không thể nói lời từ chối được, cuối cùng chỉ đành gật đầu, “Vâng.”

“Ừ, ngoan quá” Dì Tần cười cười, “Vậy mau đi đi, hai đứa nhanh chóng trở về nhé, canh sắp rồi đây?

“Vâng ạ”.

Từ nhà họ Cảnh đi đến nhà họ Tân rất gần, lúc Ninh Giai Kỳ đi vào nhà họ Tân, dưới lầu chỉ thấy có một dì quản gia đang cho mèo ăn.

“Di Tăng ạ.” Ninh Giai Kỳ rất ít khi đến nhà họ Tân, có điều vì hai nhà gần nhau, nên cô cũng nhận ra được người này.

Dì Tăng quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ “Là Giai Giai à, sao con tới đây?”.

“Con đến tìm anh Cảnh...Nhược Đông ạ.”

“Nhược Đông, à mấy đứa bọn nó ở trên lầu. đấy, con cứ trực tiếp đi lên đi” Dì Tăng giơ tay chỉ đường cho cô, “Phòng thứ nhất bên trái, là phòng của Tân Đồ.”

“Vâng”

Ninh Giai Kỳ cứ như vậy đi thẳng lên lầu, lúc đi đến trước cửa phòng, cô giơ tay lên gõ cửa. Bên trong không ai lên tiếng đáp lại cô, cũng không ai đi đến mở cửa. Chỉ là hình như cô loáng thoáng nghe được bên trong có tiếng cười vang lên.

Ninh Giai Kỳ“......”
Ninh Giai Kỳ đẩy cửa đi vào, phòng của Băng Tân Đồ vô cùng to, đầu tiên cô nhìn thấy một cái số pha loại nhỏ và một tủ sách, vào sâu bên trong một chút nữa có một vách ngăn, đằng sau vách ngăn là một chiếc giường lớn tối màu. Bởi vì vách ngăn là chạm rỗng, vậy nên Ninh Giai Kỳ có thể thấp thoáng nhìn thấy được ba bóng người đang nằm ngổn ngang trên giường.


“Hành...” Lời Ninh Giai Kỳ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên, từ sau vách ngăn vang lên một âm thanh...Nói như thế nào nhỉ, cô chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy, rất nhỏ lại rất mềm mại, khiến người ta vừa nghe đã đỏ mặt phừng phừng.

Cô hơi sửng sốt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì âm thanh rêu tỉ lại tiếp tục truyền tới, từng chút từng chút một, tựa như có một bàn tay mảnh mai mềm mại lướt ở trên thân thể, từ lọn

tóc xuống đến ngón chân, từ từ trượt xuống.


Ninh Giai Kỳ thoáng đỏ mặt, cô tiến lên phía trước vài bước theo bản năng, muốn nhìn thử xem âm thanh đấy rốt cuộc là gì, sau khi di chuyển vài bước cô cũng đã nhìn thấy được rõ ràng, đối diện chiếc giường tối màu là một cái TV dán tường. Mà trên màn hình TV kia, cả hai người nam nữ đều trần truồng, hai cơ thể gắt gao dính sát bên nhau, người đàn ông để người phụ nữ tạo dáng vô cùng kỳ lạ, sau đó nắm lấy mắt cá chân của cô ta, điên cuồng mà đưa đẩy.

Sống động, không chút che đậy, chỗ nào cũng rõ ràng.

Âm thanh ái muội cầu người chính là vang lên từ trong đó!

Hình ảnh này hiển nhiên là nằm ngoài nhận thức của Ninh Giai Kỳ, cổ trợn mắt nhìn trân trần vào đó, suýt chút nữa đã không kiềm nén được thốt lên. Nhưng đúng lúc này, một cơn gió từ sau lưng cô xẹt qua, một bàn tay ấm áp phủ lên mắt cô, ngay sau đó, cô nghe được một giọng nói đầy tức giận vang lên từ trên đỉnh đầu.

“Tắt ngay cho tôi!”

Liễu Thanh Giang nằm nghiêng trên giường còn đang cười toét miệng, sau khi nghe thấy tiếng động, vẻ mặt thoáng chốc cứng lại, “Con mẹ nó!”

Băng Tân Đồ đi sau Cảnh Nhược Đông vài bước, ban nãy hai người bọn họ vừa đi mua đồ ăn trở về, lúc đến dưới lầu có nghe dì Tăng nói Ninh Giai Kỳ đến tìm Cảnh Nhược Đông, lúc ấy bọn họ chưa nghĩ gì nhiều, cứ chậm rãi đi lên lầu. Nhưng ngay khi vừa mở cửa phòng ra, lông tơ trên người Băng Tân Đồ gần như dựng hết cả lên.

Thời điểm Cảnh Nhược Đông đi tới che mắt Ninh Giai Kỳ, anh ta cũng nhanh chóng vọt tới chỗ Liễu Thanh Giang, giật lấy điều khiển từ xa trong tay cậu ta “Ba tổ tông các cậu! Ban ngày ban mặt mà làm gì vậy hả!”

Hai người khác trong đại viện lúng túng nói “Việc này không thể trách chúng tôi được, muốn trách thì trách Liễu Thanh Giang, cậu ta nói cậu giấu đồ tốt, đòi phải mở lên cho chúng tôi xem phẩm vị của cậu.”

Liễu Thanh Giang trợn mắt lên “Mẹ nó sao lại trách tôi rồi! Không phải lúc nãy các cậu còn rất chắc chắn nói đồ của Băng Tân Đồ là phim Mỹ sao, tôi nói là của Nhật Bản các cậu không chịu tin, tôi không thể mở lên cho các cậu xem để chứng minh lời tôi nói à?”

Băng Tân Đồ vô cùng muốn lao ngay xuống bếp tìm một con dao sắc bén nhất lên “Các cậu câm miệng ngay cho tôi! Có cần mạng nữa không hå!"

Ba người trên giường đồng thời chấn động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhược Đông đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt anh đen đến cực điểm có thể hù chết bọn họ.

Liễu Thanh Giang đổ mồ hôi lạnh “Ối, tôi thật sự không biết sao cô nhóc này lại...”

Anh ta còn chưa nói dứt câu đã thấy Cảnh Nhược Đông che mắt Ninh Giai Kỳ lại kéo cô ra ngoài, tựa như không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.

Phanh!
Tiếng đóng cửa phòng vang vọng.

Liễu Thanh Giang đứng nhìn một lớn một nhỏ đã biến mất khỏi căn phòng, miễn cưỡng nuốt nước miếng “Tức, tức giận sao?”

Băng Tân Đồ liếc anh ta một cái “Cậu nói xem?”


“Ôi trời tôi thật sự không biết Ninh Giai Kỳ sẽ đột nhiên đi vào, shh, trước kia chúng ta cũng đầu phải chưa từng coi phim trong phòng cậu, anh Cảnh cũng từng xem cùng nữa mà.” Liễu Thanh Giang da mặt dày vừa nói vừa tự an ủi mình, “Bình thường mà, cậu nói xem đúng không, dù sao việc này cũng không liên quan đến tôi.”

1

-

Một người khác góp lời “Chuyện này vốn không có gì, nếu không có Ninh Giai Kỳ nói không chừng anh Cảnh còn lại đây liếc mắt một cái rồi đánh giá nữa đấy, nhưng vấn đề chính là ở đấy, Ninh Giai Kỳ có mặt ở đây, con gái người ta còn nhỏ, cậu muốn dọa chết ai vậy hả?”


Liễu Thanh Giang “Này, giọng điệu này của cậu thế là sao, tại tôi sao? Rõ ràng cũng có phần của các cậu đấy!”

“Mũ này tôi không đội đầu! Cơ mà, tôi về nhà ăn cơm đây”.

“Mẹ nó, cậu quay lại nói rõ ràng cho tôi...” Bên ngoài cửa phòng, Ninh Giai Kỳ bị Cảnh Nhược Đông nắm chặt tay, đôi mắt bị anh che lại. Trong tư thế này, cô hoàn toàn bị anh ôm vào ngực, cả người dựa sát vào anh. Hơi thở ấm áp của phái nam bao lấy cả người Ninh Giai Kỳ, nhưng giờ phút này cô lại không còn tâm tư nào để chú ý việc này nữa, bởi vì toàn bộ suy nghĩ của cô đều bị hình ảnh ban nãy dọa cho kinh hồn rồi, bất luận là tư thế...hoặc là bộ phận.

“Sao em lại tới đây?” Cảnh Nhược Đông thả lỏng tay ra, vừa lúng túng vừa bực bội hỏi.

Ninh Giai Kỳ hơi há miệng, giọng nói vẫn còn run rẩy “Gọi anh về nhà, ăn cơm...”.

Cảnh Nhược Đông nhìn cô gái nhỏ bị dọa đến

ngây ngốc trước mắt mình, bất đắc dĩ nhíu mày lại, trong lòng thầm mắng đám người Liễu Thanh Giang một trận

Cảnh Nhược Đông “Vừa rồi......”

Ninh Giai Kỳ “Vừa rồi em không nhìn thấy gì hết!”

Cảnh Nhược Đông khẽ nhếch khóe miệng lên

Không nhìn thấy gì à?

Dáng vẻ này cũng không phải là dáng vẻ không nhìn thấy gì đâu.

Vừa ra khỏi cửa nhà họ Tân, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, Ninh Giai Kỳ khẽ run lên, suy nghĩ cũng dần ổn định lại. Hai người một trước một sau đi về nhà, Ninh Giai Kỳ hơi ngẩng đầu lên liền thấy được bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Cảnh Nhược Đông đang đi trước mặt cô, chợt nhớ tới hình ảnh anh che mắt cô kéo cô rời khỏi căn phòng ban nãy, vừa nhớ đến cô lại xấu hổ không biết phải làm sao.

Nhưng cô vừa xấu hổ lại vừa tò mò nghĩ, chắc anh...cũng từng xem rồi nhỉ. Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Ninh Giai Kỳ gắng sức xua đi, thế những ấn tượng quá sâu, cổ càng không muốn nghĩ thì lại càng dễ dàng nghĩ đến..
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom