• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 98: Luyện chuông

Sau đó, anh suy nghĩ rồi lấy chuông Thiên Địa Huyền Hoàng từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu nghiên cứu.

Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng lúc không được sử dụng thì yên lặng nằm đó, hiện lên nét cổ kính, ánh lên màu đồng thau. Anh sờ lên thân chuông, trong sự lạnh lẽo còn mang theo luồng nhiệt nóng bóng quỷ dị.

Hơn nữa, sờ lên thân chuông mới thấy có rất nhiều những vệt vằn kỳ lạ.

“Huyền hoàng khả danh”.

“Đạo tương trung ngâm”.

“Thiên du phù sinh”.



Tô Minh vừa đọc khẩu quyết nghe được từ bọn Lam Trung vừa truyền chân khí của mình vào chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Rất nhanh đã có phản ứng.

Tô Minh đã là bán bộ thiên vị, một mình anh đã có thể sử dụng được cái chuông này, hơn nữa bởi vì thực lực của anh mạnh hơn cảnh giới nên khi sử dụng khá là dễ dàng.

“Lên!”, Tô Minh đầy hứng thú mà thôi động chuông.

Anh chơi thực vui vẻ.

Nhưng không lâu sau, anh cau mày: “Không đúng, mặc dù mình có thể dùng khẩu quyết và chân khí để sử dụng chuông nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút… Thiếu ở đâu đây?”

Anh bắt đầu suy nghĩ.

Một lúc sau, mắt Tô Minh sáng lên, nghĩ đến gì đó: “Tế luyện? Tế luyện… Ông già có một quyền sách cổ về huyền khí, bên trong có nhắc đến muốn tế luyện thì phải có tâm ý tương thông, dùng máu tươi để nuôi dưỡng”.

Máu!

Không sai! Chính là máu!

Ngay sau đó, một con dao găm xuất hiện trong tay Tô Minh, anh tự rạch một ngón tay của mình.

Máu tươi mau chóng nhỏ lên chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Ngay sau đó, thân chuông đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh kim chập chờn, có thể nhìn thấy những hình vẽ sinh động tuôn ra theo vầng sáng lờ mờ sau đó lại biến mất.

Máu tươi nhỏ lên chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng đã bị hấp thu hết.

Giữa chuông và Tô Minh sinh ra một mối liên kết.

“Quả nhiên”, Tô Minh càng lúc càng hưng phấn, thầm nhủ: “Người nhà họ Lam đều bị ngu à? Hoàn toàn không dùng máu tươi luyện nó? Dùng khẩu quyết, chân khí để điểu khiển nó chỉ là kỹ xảo cấp thấp, chỉ huy động được một chút uy lực từ nó. Đúng là phí của giời”.

Nếu để tổ tông đã chết đi nhiều năm của nhà họ Lam – Lam Chấn Thiên nghe thấy anh nói vậy thì ông ta nhất định sẽ tức ói máu.

Nhà họ Lam không bị ngu, ít nhất Lam Chấn Thiên không phải.

Năm đó, lúc Lam Chấn Thiên tình cờ có được chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đã nghĩ đến việc dùng máu để nuôi dưỡng, ông ta cũng thử rồi.

Đáng tiếc, chuông lại không hấp thu máu của ông ta nên chỉ đành dùng cách khác, nghiên cứu cách dùng khẩu quyết, chân khí.

Tô Minh hoàn toàn không biết rằng nhờ việc hấp thụ viên bảo ngọc hình cầu ở dưới đáy linh tuyền, máu của anh không còn là máu thông thường nữa mà mạnh mẽ, đáng sợ hơn người thường rất nhiều.

“Hả? Có phong ấn?”, sau khi có liên kết với chuông Thiên Địa Huyền Hoàng thì Tô Minh xác định được một chuyện, cái chuông trước mặt này không ở hình dạng thật sự của nó, hiện tại những gì anh thấy chỉ là một lớp ngụy trang, hình dạng thật đã bị phong ấn rồi.

Tạm thời Tô Minh không đủ thực lực để phá vỡ lớp phong ấn này, phải đợi đến khi anh tế luyện nó thành công mới làm được.

“Hình như mình đã đạt được bảo bối thật rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.

Thời gian cứ trôi.

Một tiếng sau.

Thuốc cao đã gần hoàn thành rồi.

Những việc khác anh không cần quan tâm nữa, bảo Chu Khánh Di phái người đến cho thuốc này vào từng bình một rồi phân phát là được.

Tô Minh rời khỏi phòng thuốc.

Vừa đi ra thì anh ngẩn người, trông thấy Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết… thân thiết tay trong tay đi từ tầng 2 xuống.

Hoàn toàn không giống giả vờ, dường như thật sự đã biến thành chị em thân thiết vậy.

“Anh nhìn gì vậy? Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Tô Minh khốn kiếp, em chính thức thông báo với anh, kể từ ngày hôm nay, Tuyết Nhi sẽ chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của anh ở giáo tôn các, anh không được bắt nạt cô ấy, nếu không em không tha cho anh đâu”, Diệp Mộ Cẩn trừng Tô Minh một cái, nói mát.

“Thật không hiểu nổi”, Tô Minh cạn lời, lòng dạ phụ nữ đúng là khó đoán.

Nhưng hai người không cãi nhau nữa cũng tốt, Tô Minh lười nghĩ nhiều: “Mộ Cẩn, cùng anh đến võ trường một chuyến”.

“Được”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm nghị nói, chỉ cần là chuyện liên quan đến viện võ đạo, cô ta đều rất nghiêm túc.

“Em ở nhà làm cơm đợi anh”, Lam Tuyết nói.

“Tuyết Nhi, em còn biết nấu cơm?”, Tô Minh hơi ngạc nhiên, với thân phận của Lam Tuyết mà còn cần nấu cơm?

“Em không những biết nấu mà còn nấu rất ngon nữa, anh có phúc lắm đấy”, Lam Tuyết khẽ hất đầu.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, Tô Minh đột nhiên cảm thấy trái tim mình nóng lên, nhớ lại buổi tối ba năm trước.

Tối đó, bởi vì anh và Lam Tuyết bị hạ thuốc mà ký ức có hơi mơ hồ, nhưng anh còn nhớ rõ vẻ quyến rũ của cô khi ấy.

Dù sao cô cũng là viên minh châu của Đế Thành, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, là người tình trong mộng của biết bao thanh niên anh tài nơi đây.

Không khó để hình dung.

Thậm chí ngay lúc này, Tô Minh đứng dưới tầng nhìn lên cô, đôi chân dài, thon thả, thẳng tắp, vô cùng phù hợp với câu nói phổ biến gần đây: cặp chân này, chơi cả năm cũng không chán.

“Anh đừng có mà nghĩ linh tinh”, khuôn mặt vốn vì bệnh tật mà nhợt nhạt của Lam Tuyết trong chớp mắt đỏ bừng lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom