• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đỉnh Cấp Thần Hào (2 Viewers)

  • Chương 1 Liệu Âm Hoa Minh (*)

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Chương 1 Liệu Âm Hoa Minh (*)



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








(*) Niềm hy vọng trong hoàn cảnh khốn khó



Thành phố Thanh Dương. Trước cổng cao ốc Hoa Đỉnh.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lâm Vân mặt mày hớn hở đứng ở cửa, trong tay còn cầm hại vé xem phim.



Lúc này, có một nam một nữ từ trong cao ốc đi ra, người nam mặc đồ vest, cổ tay mang đồng hồ Vacheron Constantin, bên hông là chiếc chìa khóa xe BMW, dáng vóc của người nữ cũng rất đẹp, gương mặt cũng rất xinh, hai người vừa nói vừa cười. “Phi Phi!”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Sau khi Lâm Vân nhìn thấy cô gái kia thì cười rồi đi tới.



Cô gái khi nhìn thấy Lâm Vân, sắc mặt lập tức thay đổi. “Anh... Sao anh lại đến đây? Không phải em đã nói rồi sao, đừng đến công ty em nữa! Để đồng nghiệp em nhìn thấy thì em thấy xấu hổ lắm!” Phỉ Phỉ có vẻ không vui. “Phỉ Phỉ, hôm nay là ngày kỉ niệm hai năm chúng ta yêu nhau, anh mua vé xem phim cho em nè, anh muốn làm cho em bất ngờ.” Lâm Vân vừa cười vừa đưa vé xem phim cho cô ta.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.









Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh nhăn mày: “Yêu nhau? Phỉ Phỉ, em nói là em không có bạn trai mà?" “Ngô thiếu, em...” Phỉ Phỉ tức khắc nghẹn lời.



Ánh mắt người đàn ông mặc vest lại rơi xuống người Lâm Vân, đánh giá Lâm Vân từ trên xuống dưới, rồi tỏ vẻ khinh thường tươi cười nói: “Phi Phi, ánh mắt em làm sao vậy, ai mà ngờ em lại có thằng bạn trai quê mùa như vậy? Coi cách cậu ta ăn mặc kìa, đúng là nghèo kiết xác" Sắc mặt Phi Phi thay đổi, cô ta cảm thấy Lâm Vân đã làm cô ta mất mặt



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lâm vẫn nghe được ý chế nhạo trong lời nói của người người đàn ông mặc đồ vest, sắc mặt hơi đổi, nhưng cũng không phản bác lại anh ta, mà duỗi tay kéo Phỉ Phỉ. “Phỉ Phỉ, mình đi thôi!” “Đi cái gì mà đi!” Phỉ Phỉ hất tay Lâm Vân ra. “Ngô thiếu nói đúng! Anh đúng là kẻ nghèo kiết xác, di động, túi xách mà tôi muốn, anh có mua cho tôi chưa? Anh mua nổi không? Ngay cả vé xem phim cũng phải đợi đến ngày kỷ niệm mới mua, anh lấy cái gì để cho tôi hạnh phúc!



Lời nói của Phỉ Phỉ kiên quyết mà lại sắc bén. “Phỉ Phỉ, hiện tại tuy rằng anh nghèo, nhưng... nhưng mà anh sẽ nỗ lực!” Lâm Vân cắn răng nói. “Nỗ lực? Ha ha! Đúng là nực cười mà! Nhà anh nghèo như vậy, không tiền không quyền không chỗ dựa, anh có nỗ lực cả đời, thì cũng không bằng một cọng lông của Ngô tổng!” Phỉ Phỉ cười lạnh nói. “Nhóc con, loại hàng như mày xách giày cho tao cũng không xứng nữa là!” Ngô thiếu cũng cười lạnh châm chọc. “Lâm Vân, từ lâu em đã muốn nói với anh, anh vốn dĩ không xứng với em! Hôm nay em sẽ nói rõ ràng với anh, em với anh chia tay đi!” Phỉ Phỉ kiên quyết nói.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Ngay sau đó, Phỉ Phỉ quay đầu nhìn về phía Ngô tổng, cười quyền rũ nói: “Ngô thiểu, mình đi.”



Dứt lời, Phỉ Phỉ liền chủ động khoác tay Ngô thiếu.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Ngô thiếu vừa khinh thường vừa tươi cười nhìn về phía Lâm Vân: “Kẻ nghèo hèn không xứng có được tình yêu, hiểu không?” Nói xong, Ngô thiếu liền lôi kéo Phỉ Phỉ đi về phía trước, bước đến bên trong một chiếc xe BMW.



Nhìn bóng dáng Phỉ Phỉ đi xa, trái tim Lâm Vân như thắt lại. Đau khổ, phẫn nộ, không cam lòng, rồi lại bất đắc dĩ... “Bởi vì anh nghèo, nên tình cảm hai năm cứ kết thúc như vậy sao?"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lâm Vân củi đầu, nắm chặt hai bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cho đến khi máu chảy ra. Lâm Vân quen với Phỉ Phỉ khi học trung học, sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người mới chính thức yêu nhau, khi đó Phi Phi còn rất ngây thơ.



Sau khi tốt nghiệp, Lâm Vân thi đậu vào một trường đại học ở gần đó, Phi Phi không đậu được vào trường đại học mong muốn, nên đã đi làm. Kể từ sau đó Phỉ Phỉ từ từ thay đổi, trở nên thực dụng mà lại còn thích tiền Lâm Vân cũng không đuổi theo Phỉ Phỉ, cũng không níu kéo, bởi vì một kẻ nghèo như anh, có tư cách gì mà tranh giành với Ngô thiếu?



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Hơn nữa Lâm Vân cũng đã hiểu rõ Phỉ Phỉ.



Nói thật, những năm gần đây, bởi vì nhà mình nghèo, nên Lâm Vân nhận được không biết là bao nhiêu ánh mắt xem thường, chịu không biết là bao nhiêu sự đối xử không công bằng, uất ức, “Phỉ Phỉ, hôm nay em coi thường anh, tương lai anh sẽ khiến cho em không thể trèo cao được!" Ánh mắt Lâm Vân lập lòe sắc bén. “Còn có Ngô thiếu, một ngày kia nếu tôi thành công, tôi chắc chắn sẽ cho anh đẹp mặt



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Khu nhà ổ chuột, thành phố Thanh Dương.



Ở nơi này, cơ bản đều những người dân bần cùng của xã hội này, nhà Làm Vân cũng ở chỗ này.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Trên đường về nhà, Lâm Vân vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng nghĩ được gì. Bản thân chỉ là một sinh viên của một trường chính quy bình thường, nhà lại nghèo, muốn kiếm được nhiều tiền khó như lên trời.



Xã hội này vốn chẳng có gì là công bằng, anh phấn đấu cả đời cũng chẳng bằng một đứa trẻ của gia đình giàu có.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Vừa đến cửa nhà, Lâm Vân liền nhìn thấy được một chiếc Bentley, biển số xe của thành phố. “Sao trước cửa nhà mình lại có chiếc siêu xe thế này nhỉ?”





Lòng đầy nghi ngờ, Lâm Vân bước nhanh vào trong nhà.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Sau khi vào nhà, Lâm Vân phát hiện trong nhà ngoài mẹ anh ra thì còn có một ông lão mặc đồ vest nữa, ông lão có phong thái hơn người, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường. “Cháu ngoại!”



Ông lão cười với Lâm Vân.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Hai tiếng này đã làm cho Lâm Vân đơ ngay tức khắc. “Mẹ, này. Đây là sao?” Lâm Vân ngơ ngẩn nhìn về phía mẹ mình. Trước kia mẹ anh đã từng nói, khi Lâm Vân còn chưa được sinh ra thì bà ngoại và ông ngoại đã qua đời rồi, cho nên Lâm Vân chưa bao giờ được gặp ông ngoại, cũng không biết tin tức về họ.



Mẹ anh thở dài: “Vân Nhi, mấy năm nay mẹ... mẹ vẫn lừa con, thật ra thì ông ngoại không có chết, ông ấy chính là ông ngoại ruột của con, năm đó mẹ muốn cùng ba con ở bên nhau, nhưng ông ngoại không đồng ý, nên mẹ mới cùng ba con bỏ đi..."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Tin tức đến quá bất ngờ, làm Lâm Vân có chút choáng váng, mình còn có ông ngoại? Là do ba mẹ mình là vì muốn theo đuổi tình yêu mà bỏ đi à? “Đúng rồi, con ơi, ông ngoại con tên là Liễu Chí Trung.” Mẹ lại nói thêm. “Liễu... Liễu Chí Trung?"



Cơ mặt của Lâm Vân cọ giật liên hồi, đương nhiên là Lâm



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Vận biết cái tên này, Liễu Chí Trung chính là đại gia hàng đầu của ba tỉnh Tây Nam, danh tiếng trên cả nước không hề nhỏ, danh tiếng ở tỉnh này thì càng không cần phải nói l



Ở ba tỉnh Tây Nam, tập đoàn Hoa Đỉnh của Liễu Chí Trung hầu như đều phủ sóng khắp các thành phố, hơn nữa đều rất lớn, bao gồm ở thành phố Thanh Dương cũng có tập đoàn Hoa Đỉnh. “Ông... Ông đúng là Liễu Chí Trung, chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh sao?” Lâm Vần trừng lớn hai mắt nhìn Liễu Chí Trung.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lâm Vân thực sự không thể tin được, ông ngoại của mình vậy mà là nhân vật lớn như thế này? “Đúng vậy, cháu ngoại!” Liễu Chí Trung mặt tươi cười tiến lên, muốn ôm lấy Lầm Vân. Lâm Vân lại lui về sau sau một bước. “Nhiều năm như vậy, tại sao ông lại không đến nhận người thân? Ông giàu có như vậy, tại sao lại để cho mẹ tôi lại sống cực khổ như vậy?” Lâm Vẫn phẫn nộ mà chất vấn. Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh n*hất



Lâm Vân sống cực khổ thì không sao, nhưng mà ba anh chết sớm, mấy năm nay một mình mẹ nuôi mình, trong lòng Lâm Vân biết rõ mẹ đã sống vất vả ra sao. “Cháu ngoại, ông đã từng đưa rất nhiều tiền cho mẹ con, nhưng tính tình nó cứng rắn, chính là không cần, thậm chí không chịu để cho ông nhận cháu. Thực ra ông đã sớm muốn nhận cháu rồi, dù gì thì ông cũng chỉ có mình cháu là cháu ruột mà thôi!” Liễu Chí Trung bất đắc dĩ nói. “Mẹ, ông... Những gì ông nói đều là thật sự?” Lâm Vân nhìn về phía mẹ mình.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Mẹ anh gật gật đầu: “Ông ấy nói không sai, vốn dĩ cả đời này mẹ không muốn cho ông nhận con, nhưng mà hiện tại mẹ nghĩ thông suốt rồi, ân oán của đời trước của chúng ta không nên làm liên lụy đến con. Để cho con có thể sống tốt hơn, mẹ cảm thấy nên để cho hai ông cháu nhận nhau, hy vọng con có thể nhìn nhận ông ấy.” “Cháu ngoại ngoan!"Liễu Chí Trung cười ôm chặt lấy Lâm



Vân.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lần này thì Lâm Vân không tránh đi nữa. “Cháu ngoại ngoan, mấy năm nay cháu chịu khổ rồi, cháu yên tâm, ông ngoại nhất định sẽ bù đắp cho cháu!” Liễu Chí Trung nói.



Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Lâm Vân: “Cháu ngoại ngoan, trong thẻ này có một trăm triệu tiền tiêu vặt, cháu cứ cầm dùng đi, nếu không đủ thì lại kiếm ông ngoại ha!” “Một... Một trăm triệu?



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lâm Vân tay run run, sợ tới mức thiếu chút nữa không đúng vững.



Đối với Lâm Vân mà nói, đây đúng thực chính là một con số không tưởng, Lâm Vân chưa từng nghĩ mình sẽ có nhiều như vậy tiền, nhưng trong miệng Liễu Chí Trung lại chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi?



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Liễu Chí Trung đương nhiên biết được suy nghĩ của Lâm



Vân. “Ha hạ, một trăm triệu đối với ông ngoại con mà nói chính là chút tiền lẻ, có hiểu không?"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Liễu Chí Trung cười rồi đem thẻ nhét vào trong tay Lâm Vân, sau đó tiếp tục nói: “Ngoài ra, chuyện làm ăn của ông ở thành phố Thanh Dương này cũng giao hết lại cho cháu. "Giao cho cháu? Cháu còn đang học đại học, huống chi cháu cũng chưa từng làm ăn.” Lâm Vân buông tay nói. "Không sao đâu, chuyện làm ăn ở thành phố Thanh Dương tương đối ổn định, cũng có những người quản lý đang điều hành, cháu chỉ cần làm chủ tịch vậy vẫy tay cải là được rồi, cứ tiếp tục việc học của cháu đi, tiền mà công ty chi nhánh ở thành phố Thanh Dương kiếm được, cháu cứ dùng tùy thích." Liễu Chí Trung nói. "Dạ!” Lâm Vân đồng ý.



Trải qua chuyện của Phỉ Phỉ ngày hôm nay, Lâm Vân biết rõ sự quan trọng của việc có tiền



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Quan trọng nhất chính là Lâm Vân đột nhiên nhớ tới, Phỉ Phỉ mà mới vừa chia tay với mình, đang làm nhân viên lễ tân công ty chi nhánh của tập đoàn Hoa Đỉnh, Ngô thiếu kia cũng là người của chi nhánh ở Thành phố Thanh Dương này!



Mà mình lại sắp trở thành chủ tịch của công ty này.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lâm Vân đang suy nghĩ, khi Phỉ Phỉ và Ngô thiếu biết được mình là chủ tịch mới của công ty bọn họ, hai người bọn họ sẽ có biểu hiện ra sao nhỉ? Làm cho Lâm Vân có chút mong đợi...
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom