• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đỉnh Cao Võ Giả - Vương Lãnh (1 Viewer)

  • Chương 43: Một cái dìu chính là ân tình

Do vậy, Vương Lãnh bơ vơ không chốn dung thân đã bị kẻ thù Đồng Tinh Vũ sỉ nhục như một con chó chết.

Hắn bị đánh cho ngã xuống đất không đứng lên nổi, liên tục hộc ra máu, là Ôn Giai Doanh đi qua đã dìu hắn đứng lên.

Vương Lãnh không biết Ôn Giai Doanh khi đó dìu hắn dậy là vì đã nhận ra hắn hay là chỉ vì lòng thương, nhưng cái dìu ngày đó chính là ân tình.

Hắn thân là Tiên Tôn Hạo Thiên, đã nhận ân tình của người khác, khi đó không có cơ hội báo đáp, hiện nay đã quay về thì đương nhiên cũng đến lúc nên báo đáp.

Nheo mắt lại, Vương Lãnh tăng tốc lái xe về phía bãi đỗ xe, sau khi đỗ xe xong mới bước nhanh quay lại.

"Đừng đi nữa, Giai Doanh!", Đoàn Lăng Phong vừa đuổi theo vừa cười nói gào lên: "Ha ha, Giai Doanh, em đừng đi nhanh như vậy, cái mông lắc lư trông thích lắm!"

Nói xong, đôi mắt gian tà của hắn ta lại dán chặt lên thân thể mềm mại của Ôn Giai Doanh, không ngừng liếc từ trên xuống dưới.

Nghe thấy lời Đoàn Lăng Phong nói, Ôn Giai Doanh lập tức đỏ bừng mặt, ánh mắt hàm chứa sự giận dữ lẫn xấu hổ, nhưng cô ta biết thế lực của nhà Đoàn Lăng Phong không đơn giản, nếu như đắc tội với hắn ta thì cô ta và bố mẹ chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.

Cho nên đối mặt với những lời sỉ nhục như vậy, cô ta chỉ có thể lựa chọn gống như trước đây, giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ đành trông chờ đến được lớp học nhanh một chút.

Trước đây, Ôn Giai Doanh cũng đã gặp phải những tình cảnh thế này, bị kẻ bám theo theo chân quấy rối, cô ta đều chỉ có thể chạy về lớp học, tránh né bọn chúng như một con đà điểu.

Cũng may mặc dù những người này ngấp nghé cô ta suốt ngày, nhưng cũng không làm gì quá đáng, cô ta mới có thể bình yên vô sự.

Nhưng đến bây giờ có lẽ đã là lớp 12 rồi, sắp tốt nghiệp rồi nên những tên trước đây vẫn còn giữ lễ độ thì bắt đầu bộc lộ bộ mặt như ác ma rồi.

Không phải trêu ghẹo cô ta thì cũng ra tay chấm mút, việc này khiến mỗi lần đi học tan học của Ôn Giai Doanh, mỗi lần rời khỏi lớp đi vệ sinh đều giống như tiến vào địa ngục vậy, khiến cô ta kinh hồn bạt vía.

Lúc này, cô ta lại đen đủi đến mức vừa vặn đụng trúng phải tên tay chơi khét tiếng trường cấp ba Thị Nhất, Đoàn Lăng Phong.

Tên khốn này gần đây theo đuổi cô ta cực kỳ gắt gao, thường xuyên ăn nói lỗ mãng, thậm chí còn đụng tay đụng chân, lúc này vẫn còn cách lớp học một đoạn nữa, dù Đoàn Lăng Phong không nhanh không vội nhưng càng lúc càng tiến đến gần cô ta hơn, việc này khiến Ôn Giai Doanh sợ hãi lo lắng đến mức sắp khóc rồi.

Cho dù cô ta có đi nhanh thế nào thì cũng không cắt đuôi được tên khốn này, còn bị hắn ta trắng trợn nhòm ngó từ phía sau, việc này khiến cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lại không biết làm gì hơn.

Dường như sắp hết tính kiên nhẫn trêu ghẹo, Đoàn Lăng Phong dẫn theo đám tay chân đột nhiên chạy nhanh tới, đuổi sát theo Ôn Giai Doanh.

Nghe tiếng bước chân phía sau lưng, Ôn Giai Doanh kinh hãi, đúng trong lúc cô nàng sốt ruột định bỏ chạy thì tiếng cười nói đã sát bên tai, cô ta đã bị đám công tử ăn chơi bao vây rồi.

Trong tiếng cười khả ố, Đoàn Lăng Phong trêu đùa nhìn Ôn Giai Doanh, mặt hắn ta trắng bệch, mí mắt nặng nề, vừa nhìn đã thấy dục vọng buông thả quá độ, cơ thể rất phù phiếm.

"Chạy đi, Giai Doanh, sao em không chạy nữa vậy?", Đoàn Lăng Phong trắng trợn đảo mắt nhìn khắp người Ôn Giai Doanh, trêu ghẹo nói.

Bị Đoàn Lăng Phong nhìn như vậy, gương mặt của Ôn Giai Doanh lại đỏ bừng lên, cô ta nhìn xung quanh, phát hiện ra lúc này vẫn khá sớm, học sinh đến trường chưa nhiều, cho dù có mấy người thì cũng đều tránh như tránh tà.

Uy danh của Đoàn Lăng Phong ở trong trường không ai là không biết, gần như không có ai dám đắc tội với hắn ta, cho dù là vì một hoa khôi như cô ta thì cũng không thể.

Do vậy, phát hiện ra bản thân gần như không có đường lui, Ôn Giai Doanh lo lắng đến sắp khóc, cô ta cắn răng, nhìn Đoàn Lăng Phong sợ hãi nói: "Tôi... tôi phải tới lớp... mau tránh ra!"

Mặc dù đang yêu cầu ra lệnh, nhưng giọng nói yếu ớt của Ôn Giai Doanh không hề có một chút uy hiếp nào, ngược lại còn khiến đám người Đoàn Lăng Phong cười lớn không ngừng.

"Giai Doanh, sao em lại đáng yêu như vậy?", ánh mắt nóng rực dán chặt lên Ôn Giai Doanh, Đoàn Lăng Phong cười nói: "Từ lâu đã nói với em rồi, nếu như em chịu đi theo anh thì không cần phải học hành vất vả nữa, anh bao em cả ngày ăn ngon mặc đẹp!"

"Đâu chỉ ăn ngon mặc đẹp, mà còn ngủ thoải mải đến khi nào thích thì dậy, đếm tiền mỏi tay, những việc này đều không thành vấn đề!", một tên tay chân vội vàng phụ họa nói theo.

"Đúng vậy, đi theo anh Phong chị dâu nhất định sẽ hạnh phúc!"

"Đâu chỉ hạnh phúc thôi, tao thấy còn không cần phải xuống giường nữa, cả ngày chỉ cần chỉ tay năm ngón, chờ bưng cơm đến tận miệng".

"Phí lời! Với năng lực của anh Phong thì tao thấy chiếc giường này, chị dâu có muốn xuống... cũng xuống không nổi đó!"

Nghe vậy, đám người lại cười ha ha lên với nhau, vẻ mặt cực kỳ đê tiện dâm đãng.

Những lời nói vô vị này khiến Ôn Giai Doanh đỏ bừng mặt, cô ta tức đến mức muốn bỏ chạy, nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt, nhưng đã bị đám người này chặn hết đường đi rồi, một người con gái yếu đuối như cô ta thật sự không chạy thoát được.

Nói không chừng người chưa chạy được đã bị tóm lại rồi.

"Mau... mau tránh ra..."

Ôn Giai Doanh không kiềm chế được mà khóc nức nở, đôi mắt long lanh ngấn nước, tức giận nhìn chằm chằm vào đám người Đoàn Lăng Phong.

Bộ dạng này của cô ta đối với Đoàn Lăng Phong mà nói cực kỳ có sức sát thương, khiến trong lòng hắn bùng lên nóng như lửa.

Nhìn xung quanh thấy lúc này không có nhiều người lắm, vẻ mặt Đoàn Lăng Phong toát lên nụ cười phóng đãng, đi về phía Ôn Giai Doanh.

"A, Giai Doanh, hình như em lại mập lên rồi, nào để anh giúp em sờ thử xem nào".

Nói xong, Đoàn Lăng Phong vươn hai bàn tay ra, cười khà khà đi về phía Ôn Giai Doanh.

Ôn Giai Doanh cực kỳ sợ hãi, cô ta sợ hãi đôi bàn tay kia của Đoàn Lăng Phong, trước đây cô ta đã nghe nói rồi, Đoàn Lăng Phong không biết đã làm nhục bao nhiêu cô gái, bàn tay của hắn ta đã cực kỳ dơ dáy bẩn thỉu!

Cô ta rất muốn né tránh, cũng rất muốn dùng cặp sách đập lên gương mặt phóng đãng kia, nhưng cô ta biết, nếu như cô ta làm như vậy thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Nhưng nếu như không làm như vậy thì cô ta tuyệt đối không thể thoát được, chịu phải sỉ nhục là nhỏ, nói không chừng...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom