• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đỉnh Cao Võ Giả - Vương Lãnh (2 Viewers)

  • Chương 3: Thanh Đế Trường Sinh Quyết

Sau khi rời khỏi nhà họ Vương, Vương Lãnh đến một bờ hồ.

Hắn phải tu luyện!

Phải trở nên mạnh mẽ!

Vừa nãy ở nhà họ Vương, nếu như hắn có cho dù chỉ là một phần một vạn thực lực của kiếp trước thì hắn có thể ép Vương Hải Sơn nói ra sự thật chuyện mưu hại hắn rồi.

Căn bản không cần tốn đến ba ngày.

Nhưng hắn không có năng lực.

Thứ hắn có, chỉ là một cơ thể bị tửu sắc đục khoét mà thôi!

"Nhưng hiện tại cũng không muộn...", Vương Lãnh bình tĩnh nghĩ ngợi, có kinh nghiệm tu hành của kiếp trước, chẳng đến mấy ngày hắn đã có năng lực đàn áp Vương Hải Sơn rồi.

Trái đất hiện tại đã bước vào thời đại mạt pháp, linh khí khô kiệt, người thường muốn tu luyện quả thực khó như lên trời, bởi vì linh khí trong đất trời quá đỗi ít ỏi.

Nhưng thân là Thiên Tôn Hạo Thiên, công pháp mà Vương Lãnh từng có mênh mông như biển lớn, đương nhiên không thể bị vỏn vẹn chút linh khí này vây khốn.

"Thanh Đế Trường Sinh Quyết!", gần như trong chớp mắt, Vương Lãnh đã quyết định công pháp sẽ tu luyện tới đây.

Thanh Đế Trường Sinh Quyết!

Tên sao ý vậy, tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể đạt được trường sinh!

Công pháp này là do Thanh Mộc tiên đế, một trong Thập đại tiên đế của tiên giới kiếp trước sáng tạo ra, là một môn công pháp cực kỳ bá đạo! Những công pháp khác đa số đều bị điểm yếu là linh khí đất trời kìm hãm, nhưng Thanh Đế Trương Sinh Quyết thì không!

Nó có thể trực tiếp đoạt lấy linh khí của vạn vật trong đất trời để tự sử dụng!

Hoa cỏ cây cối, phi trùng ngư thú, chỉ cần là những thứ có linh khí trong cơ thể thì đều có thể lấy để tu luyện.

Vương Lãnh kiếp trước cũng nhờ cơ duyên này mới có được Thanh Đế Trường Sinh Quyết.

Kiếp này, dùng công pháp đế cấp cực phẩm Thanh Đế Trường Sinh Quyết để làm nền móng, thành tựu trong tương lai của hắn sẽ không chỉ cao hơn kiếp trước trăm lần!

Vương Lãnh nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.

Phần bụng của hắn phập phồng theo hơi thở.

Từng luồng linh khí bốn phương tám hướng xung quanh lao về phía hắn.

Cá bơi trong nước sau khi cảm nhận được lực hút từ trên người Vương Lãnh truyền đến thì bắt đầu hoảng loạn chạy trốn, nhưng bơi chưa được mấy mét thì bụng đã lật ngửa, biến thành cá chết.

Rừng cây bên ven hồ cũng từ từ mất đi vẻ xanh tốt trước đó, trở nên khô vàng...

Suốt một ngày trời, Vương Lãnh không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc vậy.

Đến nửa đêm, Vương Lãnh đột nhiên mở mắt ra, tinh quang trong mắt lóe lên!

"Luyện khí tầng thứ nhất, Thanh Đế Trường Sinh Quyết quả nhiên bá đạo!", khóe miệng Vương Lãnh khẽ nhếch lên, hắn không ngờ chỉ trong thời gian một ngày mà hắn đã tiến được vào luyện khí tầng thứ nhất. Kiếp trước, hắn đã tốn mất tận hơn nửa tháng trời.

"Hiện nay xem như có chút sức lực phòng thân rồi", Vương Lãnh siết nắm tay, âm thầm cảm nhận lực lượng hùng hậu trong cơ thể truyền đến. Bây giờ cho dù đứng trước mặt hai con hổ báo, hắn cũng có tự tin có thể xé toạc chúng ra!

Vương Lãnh đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Bụng hắn đã lép xẹp lại rồi, cơn đói cồn cào quặn lên từ bụng, nếu còn không ăn uống gì thì Vương Lãnh nghĩ hắn sẽ trở thành một người tu tiên ngất xỉu vì đói đầu tiên trong lịch sử mất.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Vương Lãnh đến một con phố đi bộ trong nội thành, tìm đại một quán ven đường.

Sau khi gọi món xong, Vương Lãnh chuẩn bị ngồi xuống, nhưng đúng lúc này thì một bóng người mạnh mẽ chạy như điên về phía hắn.

"Từ Phi Nhã...", Vương Lãnh nhíu mày, nhanh chóng nhận ra người con gái đầy sức sống này, chính là một trong ba hoa khôi trong thành phố, Từ Phi Nhã.

"Vương Lãnh!", Từ Phi Nhã cũng nhận ra Vương Lãnh, sắc mặt cô ta vui mừng, vội vàng nói: "Vương Lãnh, mau giúp tôi chặn đám người phía sau lại!"

Ánh mắt Vương Lãnh bình tĩnh, đương nhiên hắn đã chú ý đến ba người đàn ông mặc đồ đen phía sau Từ Phi Nhã, nhưng cô ta... vì sao lại muốn ngăn lại?

Thấy Vương Lãnh không hề có ý định đứng lên, ngược lại còn chậm rãi gặp miếng thịt cho vào miệng, Từ Phi Nhã liền vô cùng tức giận: "Vương Lãnh, anh có nghe thấy không, tôi bảo anh giúp tôi ngăn đám người phía sau lại!"

Vương Lãnh cười nhạt, không hề để ý.

Nhưng hắn cũng hiểu, sở dĩ Từ Phi Nhã nói như ra lệnh với hắn là bởi vì trước đây khi hắn vẫn còn là cậu chủ ăn chơi của nhà họ Vương, thái độ trước mặt Từ Phi Nhã quá đỗi hèn mọn, coi Từ Phi Nhã như nữ thần cao cao tại thượng, Từ Phi Nhã nói gì là nghe nấy.

Một tuần trước, hắn đã tỏ tình với Từ Phi Nhã, bị Từ Phi Nhã từ chối trước mặt mọi người, hơn nữa còn nói thẳng: "Cho dù có gả cho một con chó, cũng không muốn gả cho anh, Vương Lãnh..."

Cho nên trong mắt cô chủ lớn nhà họ Từ này, Vương Lãnh còn không bằng một con chó.

Đây cũng là lý do vì sao hôm nay cô ta gặp Vương Lãnh lại như thấy có chỗ dựa là vậy, trong tiềm thức của cô ta, Vương Lãnh vẫn là một con chó mà cô ta gọi một tiếng là lập tức vẫy đuôi chạy tới.

Bảo một con chó chặn kẻ địch phía sau lại cho cô ta đương nhiên là không thể chê được.

Nhưng điều mà Từ Phi Nhã không biết đó là, Vương Lãnh này đã không còn là Vương Lãnh trước đây nữa!

Kiếp trước, khi hắn vẫn còn là một tên quần là áo lượt, quả thực rất thích Từ Phi Nhã.

Nhưng sau khi lang bạt ở tiên giới 500 năm, giai nhân tuyệt sắc cỡ nào hắn cũng đều đã từng gặp qua, trước mặt những thiên chi kiêu nữ đó, Từ Phi Nhã ngay đến tư cách để xách giày cho bọn họ cũng không có!

"Tên vô dụng này! Vậy mà lại thật sự thấy chết không cứu!", thấy bản thân sắp bị đám người phía sau đuổi kịp tới rồi, nhưng Vương Lãnh vẫn không hề có ý định ngăn cản, Từ Phi Nhã tức đến mức bộ ngực còn phải run rẩy, nghĩ rằng cô ta đúng là hồ đồ nên mới đi nhờ một tên bất lực tiếng xấu nổi danh giúp đỡ.

"Cô Từ, đừng chạy nữa, phía trước là đường cụt rồi", một người đàn ông mặc bộ vest màu đen thản nhiên mở miệng nói.

Từ Phi Nhã hít sâu một hơi, lúc này đôi chân của cô ta đã mềm nhũn ra rồi, quả thực không còn sức lực chạy tiếp nữa.

"Phương Hạo, đồ thật sự không ở chỗ tôi, các anh bắt tôi cũng vô dụng", Từ Phi Nhã bình tĩnh nói, thân là cô chủ nhà họ Từ thì cô ta vẫn có bản lĩnh giữ bình tĩnh trước lúc lâm nguy.

Phương Hạo cười nói: "Cô chủ Từ, đồ có ở trên người cô hay không, không phải do cô nói là được. Như vậy đi, cô cùng tôi về hội Hắc Long một chuyến, để hội trưởng của chúng tôi lục soát, nếu đồ thật sự không ở trên người cô, tôi ắt sẽ cung kính đưa cô về nhà họ Từ".
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom