• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (10 Viewers)

  • Chương 431-440

Edit: Vasterel
Chương 431: Lại bộc lộ tài năng
Bước ra khỏi khách sạn Tân Dương Grand,
Bạch An Tương đã bị một nhóm người chặn lại.
“Sao rồi, cứ như vậy mà rời đi thôi sao?”
Bạch Ngạn Bân xuất hiện trước mặt Bạch An
Tương, trong tay vung lên một tấm thẻ phòng,
“Tôi đã thuê căn phòng rất tốt, chẳng lẽ cô
muốn Mã Tổng đợi uổng công như vậy sao?
Mã tổng ôm tâm tư gì, ai mà không biết.
Bạch An Tương chắc chắn sẽ không phản
bán thân vì một vấn đề nào đó, vì vậy cô rất tức
giận, nhưng điều khiến cô tức giận hơn nữa
chính là Bạch Ngạn Bân đã phát những âm
thanh chói tai này.
“Bạch Ngạn Bân, dù sao chúng ta cũng là
anh em họ, anh vậy mà có thể nói ra được
những lời vô liêm sỉ như vậy sao.” Bạch An
Tương không thể nào tin được, nên giận dữ hét
Bạch Ngạn Bân, “có phải là con người nữa
không?
Bạch Ngạn Bân cười lạnh một tiếng, rồi hỏi
ngược lại: "cô còn biết chúng ta là anh em họ
Edit: Vasterel
sao? Ngay từ đầu Trình Uyên đã làm nhục tôi
như thế nào? cô không thấy sao? Tôi có người
em họ như vậy à? Lên?"
Trình Uyên làm nhục anh?
Những gì Bạch An Tương nhìn thấy chính là
sự sỉ nhục của Bạch Ngạn Bân đối với cô và
Trình Uyên trong hai năm đó.
Trình Uyên đứng lên trở thành một vị chủ
tịch của Tập Đoàn Cẩm Đông, quả thật cũng
không có ý định đi chọc giận hắn, nhưng chính
là hắn là hắn đã chọc giận đến Trình Uyên, cho
nên hết lần này tới lần khác bị Trình Uyên giẫm
đạp dưới chân.
Hắn không biết xấu hổ khi nói những điều
như vậy.
Gương mặt nhỏ tức giận của Bạch An
Tương trắng bệch ra, bờ môi đều run rẩy, cô
không muốn nói những lời này với Bạch Ngạn
Bân, bởi vì cô biết người như Bạch Ngạn Bân
chỉ nghĩ đến chuyện bất bình của chính mình,
căn bản không nghĩ đến hậu quả của mình gây
ra.
Edit: Vasterel
Nói cũng nói vô ích.
“cút!” Cô tức giận quát to một tiếng.
Bạch Ngạn Bân không những xấu hổ mà vẫn
cười cười nói "cút hả? Bây giờ Trình Uyên đi
rồi, cô còn đề cao bản thân sao? Được thôi để
tôi cút?"
“rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Bạch
An Tương.
"đơn giản, cầm lấy thẻ phòng này, đi lên
phòng của Mã Tống. rồi hầu hạ ông ấy cho thật
tốt, mà lại Tương lai tiền đồ của tôi sẽ được
tươi sáng vô hạn. Đến lúc đó, tôi sẽ giúp cô nói
vài lời trước mặt Mã Tổng." Bạch Ngạn Bân lần
nữa đắc ý lắc lắc thẻ phòng trước mắt, ngạo
mạn nói: "Tốt hơn là cô nên suy nghĩ cho rõ
ràng, tôi đây cũng là vì muốn tốt cho cô thôi."
“Tốt cho tôi?” Bạch An Tương bị hắn chọc
cho tức thở không nổi, liền nói “Tốt cho tôi,
chính là muốn đem tôi bán cho một thằng cha
xấu xa hơn năm mươi tuổi sao?
Edit: Vasterel
Bạch Ngạn Bân cười lạnh một tiếng, thở dài
nói: "Đàn bà các cô, chỉ là được cái bề ngoài,
quá nông cạn, có biết Trình Uyên đã xúc phạm
bao nhiêu người không? Hiện tại hắn không có,
cô có biết có bao nhiêu người muốn đối phó với
cô không? Cô bây giờ nếu như có thể với được
Mã Tổng, thì ông ấy nhất định sẽ che gió che
mưa cho cô , cô nói xem đây có phải là muốn
tốt cho cô không? "
Bạch An Tương nhắm mắt lại hít sâu mấy
hơi mới kìm nén lại được cảm xúc như muốn
bùng nổ, lạnh lùng nói: "tôi đếch cần."
“Tùy cô thôi!” Vẻ mặt của Bạch Ngạn Bân
trầm xuống, hét lên với nhóm người kia, “Bắt
lấy cô ta đưa đến phòng Mã Tổng.”
Nghe xong lời này, sắc mặt của Bạch An
Tương thay đổi rõ rệt, cô nhanh chóng nấp sau
lưng Kim Hãn "các ngươi dám!"
Tuy nhiên, vượt qua sự mong đợi của cô,
Kim Hãn liền trở tay bắt lấy cánh tay mảnh
khảnh của Bạch An Tương.
“Kim Hãn, ông…!” Bạch An Tương sửng sốt.
Edit: Vasterel
Kim Hãn bất đắc dĩ cười khổ nói: " Bạch
tổng, có lẽ hắn nói rất có lý."
“Lý cái rắm!” Bạch An Tương tức giận nói.
rốt cuộc bây giờ cô cũng đã hiểu ra ý nghĩa
của câu nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt,
một khi Trình Uyên không còn nữa, thì ngay cả
những người như Kim Hãn cũng sẽ bắt đầu trở
mặt như trở bánh tráng?
Thể xác tinh thần tràn ngập đầy bi thương,
trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, và sự lạnh lẽo
quét qua thân khiến cô không nhịn được phải
phát run lên.
Trình Uyên, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Tại sao anh vẫn chưa trở lại?
Tận đáy lòng Bạch An Tương than thở.
Bạch Ngạn Bân bất giác bật cười, một đám
người dắt Bạch An Tương đi về phía khách
sạn.
Edit: Vasterel
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên
vang lên "Dừng tay!"
Bạch Long ở trong xe quan sát thì thấy
chuyện như vậy, thấy Trình Uyên lâu rồi còn
chưa xuất hiện, vừa định xuống xe ngăn cản,
liền gặp ngay phía trước xuất hiện một nam
nhân đeo mặt nạ trước mặt những người này.
Bạch Long liền giật mình, nên trở lại trong
xe.
Bởi vì anh ấy đã nhận ra được người đàn
ông đeo mặt nạ này.
Người đàn ông này không ai khác chính là
Trình Uyên.
Chiếc mạt nạ này là vật trang trí mà anh đã
tháo xuống trên tường của sảnh khách sạn khi
anh chạy xuống cầu thang, và đó là một chiếc
mặt nạ đầu rồng.
Trình Uyên chỉ muốn những nhân vật lớn
đằng sau biết mình có ai đó hậu thuẫn, và sở dĩ
anh đeo mặt nạ này là vì không muốn những
tên tôm tép tầm thường này biết anh biết kung
fu.
Edit: Vasterel
Suy cho cùng, che giấu sức mạnh cũng là
một chiến lược an toàn.
Tất cả những người này khi ngẩng đầu lên
nhìn thấy Trình Uyên, thì đều là sững sờ.
Bởi vì Trình Uyên cố ý thay đổi giọng nói,
Bạch An Tương cũng là sững sờ, cô cũng
không có nhận ra đó là Trình Uyên.
Bạch Ngạn Bân nhìn quanh, phát hiện chỉ có
một người, nhíu mày hỏi: "CMM, Ngươi làm cái
trò gì vậy?"
ánh mắt Trình Uyên rất lạnh lùng đi về phía
bọn hắn, lạnh lùng quát: "Thả cô ấy ra!"
Bạch Ngạn Bân cười ha hả chế nhạo, rồi nói:
" Chỉ có mình ngươi, còn dám giả thần giả quỷ,
ngươi thật là mù mắt chó rồi. Không thấy được
chúng ta có tám người sao?"
Nhìn thấy những người này không buông
Bạch An Tương ra, ánh mắt Trình Uyên càng
thêm sắc bén, anh từng bước đi về phía bọn
Edit: Vasterel
hắn, phát ra từng đợt tức giận như thể đã biến
thành siêu sayda.
Không khí phảng phất có vẻ rất trầm lặng.
Bạch Ngạn Bân dường như cảm nhận được
bầu không khí trầm mặc này, da mặt không
khỏi khẽ nhăn một cái, chỉ vào Trình Uyên, rồi
đối với đám người kia hô lên "CMN, giết hắn!"
Nghe được lệnh này, bọn hắn liền không
chút do dự, chỉ còn lại có hai người đang giữ
Bạch An Tương, những người khác đều xông
về Trình Uyên.
Nói thật, vừa mới đánh nhau với Hắc Long,
Trình Uyên chắc cũng phải mất một chút sức
lực, nhưng đối phó với đám người bình thường
này thì vẫn là dư sức..
Hơn nữa, trước khi lên núi, Trình Uyên đã
được Bạch Long huấn luyện, có thể đánh bại
từng người một.
Nhìn thấy đám người này đang lao về phía
mình, Trình Uyên cũng không lùi bước mà tiến
Edit: Vasterel
lên, đột nhiên nhào tới, nắm chặt cổ tay một
người, vặn vẹo vài đường.
Thì cơ thể của người đó được văng xa là
đáp đất một cách rất nhẹ nhàng, mà chỗ cánh
tay cũng truyền tới một tiếng "cạch".
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết được vang lên.
Có lẽ cánh tay của người đàn ông đó đã bị
gãy.
Khi người thứ hai xông lên, Trình Uyên thì
dùng cánh tay đụng vào trong ngực của hắn,
thân thể bất giác ngã văng về phía sau, Trình
Uyên cũng không có ý định kết thúc như vậy,
liền vươn tay ra nắm lấy cổ áo của hắn, sau đó
cả người vòng ra phía sau với tốc độ rất nhanh
khiến mắt thường khó bắt kịp, dùng một chút tả
lực đả lực vào một cú “quăng” của mình thế là
con gà này bay xa bảy tám mét.
"Ầm" một tiếng rơi xuống đất.
Một đám người vây tới đánh Trình Uyên, thì
đều là bị bẻ gãy tay, hoặc là bị anh ném ra xa
và nằm dài trên đất.
Edit: Vasterel
Gần như trong nháy mắt, những người này
đều ngã xuống đất.
Bạch Ngạn Bân sợ hãi.
Còn Bạch An Tương đừng ngây ra.
Và Ngay cả Bạch Long đang ngồi trên xe
cách đó không xa cũng sửng sốt.
Chỉ trong vòng một tháng, Trình Uyên đã
mạnh như vậy.
Tuy rằng đối thủ của anh chỉ là một đám lưu
manh, nhưng anh vẫn lộ ra công phu của mình,
thế là lọt vào mắt xanh của Bạch Long, cho nên
Bạch Long đánh giá được thực lực cao thấp
của anh.
Thật ra, nếu biết Trình Uyên phải chịu đựng
như thế nào trong khoảng thời gian này, có lẽ
anh ấy sẽ hiểu được.
Edit: Vasterel
Chương 432: Vợ ơi, anh nhớ em
Bạch Ngạn Bân hai chân bắt đầu nhũn ra.
Hai người giữ lấy Bạch An Tương cũng đã
buông tay từ khi nào cũng không biết nữa,
không ngừng lui về sau.
Kim Hãn lại kinh hãi hơn đứng ngồi không
yên.
Bạch An Tương hoàn toàn bị sốc trước cảnh
tượng trước mắt.
Bởi vì là con gái, nên hiếm thấy cảnh đánh
nhau như thế này, duy nhất nhìn thấy khi Trình
Uyên vì che chở cho cô mà bị đám người ở
Kinh thành vây đánh, lúc đó cô sợ hãi run lẩy
bẩy.
Người trước mặt này giống như thể loại võ hiệp
ở trong phim, một mình chiến đấu với một
nhóm người, đánh xong còn trông rất thoải mái
nữa, thật không thể tin được.
Đúng vậy,và cô cũng không nhận ra người
này là Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Bởi vì người này mặc áo len, hơn nữa da
ngăm đen hơn so với Trình Uyên.
Trình Uyên bước đến chỗ Bạch Ngạn Bân,
lạnh lùng trừng mắt hắn.
Hai chân Bạch Ngạn Bân run rẩy càng thêm
nặng nề hơn, ngượng ngùng cười nói: " Vị đại
ca này thân thủ không tệ, không biết đại ca này
có nguyện ý đi theo tôi không, tôi khẳng định sẽ
cho anh một mức lương rất hậu hĩnh."
“Bao nhiêu?” Nghe xong lời này, Trình Uyên
híp mắt một cái, rồi hỏi.
Nhìn thấy có phản ứng, Bạch Ngạn Bân lập
tức vui mừng, vội vàng duỗi ra một ngón tay "
lương một năm 100.000."
“ít.” Trình Uyên khinh thường khịt mũi.
"Hai trăm nghìn!"
"Ít."
Edit: Vasterel
“Ấy… thôi được rồi, tôi sẽ làm chủ thay cho
Mã Tổng của chúng tôi, 300.000!” Bạch Ngạn
Bân nghiến răng nghiến lợi.
“Quá ít.” Trình Uyên vẫn như cũ khinh
thường nói.
"Cái này ..." Lương một năm 300.000 tệ, đối
với một vệ sĩ, ở một thành phố nhỏ như Tân
Dương này, đã là rất ấn tượng rồi, đối với anh
ta như vậy mà còn quá ít?
Bạch Ngạn Bân lúc này gặp khó khăn ra giá
liền hỏi "Vậy anh muốn bao nhiêu?"
Trình Uyên duỗi một ngón tay ra.
“Một triệu?” Bạch Ngạn Bân đột nhiên mở to
hai mắt, kinh ngạc kêu lên, “anh nói đùa sao,
cái này mà….”
“Không, là 10 tỷ.” Cũng không cho hắn nói
hết, Trình Uyên lại cười lạnh một tiếng.
“Ngươi đùa bỡn tôi sao?” Bạch Ngạn Bân
đột nhiên vô cùng tức giận mắng.
Edit: Vasterel
Nhưng mà, hắn dường như đã quên tình
hình hiện tại.
Với một tiếng "bốp".
Trình Uyên một cước đạp cho hắn bò trên
mặt đất, giống như một con chó bị bại liệt.
“A!” hắn ôm bụng trong cơn đau, không khỏi
hú lên.
Nhưng Trình Uyên nhẹ giọng nói: "Ý tôi là tài
sản ròng của tôi là 10 tỷ." (tài sản ròng là: là
giá trị của tất cả tài sản tài chính và phi tài
chính đang sở hữu trừ đi tất cả các khoản nợ
chưa thanh toán)
Lúc này, mọi người đều không bình tĩnh.
Anh có tài sản ròng 10 tỷ, nhưng Bạch Ngạn
Bân lại muốn thuê anh làm vệ sĩ, và trả lương
hàng năm chỉ có 300.000 tệ, đây không phải là
trêu ngươi sao?
Edit: Vasterel
“Đại ca tha mạng!” Bạch Ngạn Bân vội vàng
cầu xin.
Tha mạng?
Ha ha ...
Mặc dù Trình Uyên còn chưa đoán ra chuyện
gì đã xảy ra, nhưng xem ra hắn bắt nạt Bạch
An Tương là điều chắc chắn.
Điểm yếu lớn nhất của Trình Uyên bây giờ
chính là Bạch An Tương, liệu có nhẹ tay cho
hắn được không?
Sau một tháng khổ luyện này, anh đã cố nén
lại một cảm xúc không thể nào trút được.
Nắm lấy cổ áo của Bạch Ngạn Bân, Trình
Uyên tiến lên làm cú đúp bạt tai.
"bốp bốp ..." vang lên như sấm.
Lúc đầu, Bạch Ngạn Bân còn cầu xin tha
thứ, còn la đau đủ thứ, nhưng dần dần mất đi ý
Edit: Vasterel
chí, cuối cùng bất tỉnh, ngoẹo đầu, và bị hôn
mê bất tỉnh do Trình uyên gây ra.
Trình Uyên dừng lại thì hứn liền ngã xuống
đất, hai bên khuôn mặt vốn dĩ mập mạp giờ thì
sưng thành như đầu heo.
Đánh Bạch Ngạn Bân xong, Trình Uyên xoay
người đi tới trước mặt Kim Hãn.
“Chuyện này… không liên quan gì đến tôi.”
Kim Hãn giật mình lùi lại.
Trình Uyên nhìn chằm chằm Kim Hãn, trong
ánh mắt lại tràn ngập sự thất vọng.
Lẽ ra hắn phải bảo vệ cho Bạch An Tương.
Nói cách khác, Kim Hãn từng là giám đốc
điều hành của Tập Đoàn Cẩm Đông, từ khi
Trình Uyên mua lại công ty trang trí Chúng Mỹ,
hắn đã được đặc cách cử đến trợ giúp quản lý,
nếu mọi việc diễn ra theo đúng quỹ đạo, Kim
Hãn nhất định sẽ là một người đứng đầu trong
tương lai.
Edit: Vasterel
Thật đáng tiếc.
Tương lai tuyệt vời như vậy đã bị hắn tự hủy
hoại trong tay mình.
Người này rất có năng lực, nhưng quá lý trí.
Thở dài một hơi, Trình Uyên nói: "Ngươi, tự
hủy hoại tương lai của chính mình."
“Hả?” hiển nhiên Kim Hãn không biết anh
đang nói cái gì.Đọc nhanh tại VietWriter
Có lẽ theo ý kiến của hắn, vì Trình Uyên
không còn nữa, thì Tập Đoàn Cẩm Đông cũng
không có chỗ đứng, công ty nhỏ của Bạch An
Tương đang gặp phải khủng hoảng cũng không
thể cứu vãn được nữa, hơn nữa Trình Uyên có
quá nhiều kẻ thù, nếu hắn lựa chọn làm việc
trong khu du lịch của Mã Tổng lúc này, thì đây
có lẽ sẽ là một lựa chọn tốt hơn.
Trình Uyên đột nhiên thấp giọng nói với hắn:
" Chuyện gì tôi đều có thể tha thứ cho ngươi,
nhưng khi ngươi dám bắt nạt vợ của tôi, thì
chuyện này tôi ít có thể tha thứ cho ngươi
được."
Edit: Vasterel
“Há?” Kim Hãn lần nữa ngẩn ngây ra.
Bắt nạt vợ ngươi khi nào?
Tôi bắt nạt ... vợ ngươi?
vợ của ngươi...
Nhìn kỹ bộ dáng của Trình Uyên, sắc mặt
Kim Hãn đột nhiên thay đổi.
Hắn rốt cục cũng nhận ra thân phận của
Trình Uyên, chỉ vào Trình Uyên hoảng sợ hô
lên, "Ngươi là ...?"
e rằng những quyết định của Kim Hãn cả
đời này cũng không đáng tiếc như ngày hôm
nay.
Nếu người trước mặt là Trình Uyên, thì một
cái khu du lịch nhỏ này sao có thể để vào trong
mắt hắn được?
Trình Uyên phái hắn đến Chúng Mỹ, điều
này nói lên rằng trong tương lai sẽ có một công
Edit: Vasterel
ty trang trí thứ hai, và hắn tất nhiên sẽ lên làm
tổng giám đốc.
Thật đáng tiếc...
Với cú đá "Bốp!", Trình Uyên không cho hắn
cơ hội để nói điều gì, vì vậy trực tiếp một cước
đem hắn đạp ngã lăn, và rồi cũng ngoẹo cổ,bất
tỉnh.
Giờ phút này, hai người còn lại chưa bị
đánh, khi thấy Trình Uyên đánh cho Bạch Ngạn
Bân bất tỉnh, liền kinh ngạc quay đầu bỏ chạy.
Vì vậy, chỉ còn lại Bạch An Tương và Trình
Uyên ở lại hiện trường này.
Trình Uyên xoay người đi về phía Bạch An
Tương, tâm tình kích động không thôi, dù sao
đã một tháng không gặp rồi.
một cái tay của anh ở sau lưng quơ quơ.
Bạch Long ngồi trên xe đằng xa không khỏi
nhếch miệng, mở cửa xuống xe, xoay người rời
đi.
Edit: Vasterel
Bạch An Tương nhìn người đàn ông đeo mặt
nạ trước mặt với ánh mắt bối rối, và mang âm
thanh mang theo vẻ run sợ nói "Cảm ơn anh".
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này khiến
tim anh đập thình thịch không thôi, Trình Uyên
quá kích động nên hai tay cũng không khỏi bắt
đầu run rẩy, và duỗi hai cánh tay này ôm trọn
lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Bạch An Tương giật nảy mình, rồi đẩy anh
ra, nổi giận nói: "Anh muốn làm gì?"
Trình Uyên sững hồn như người mất hồn.
Bạch An Tương khó chịu,nói "Tuy rằng anh
đã cứu tôi, nhưng anh không thể làm chuyện
này được, tôi đã có chồng rồi!"
Trình Uyên chợt nhận ra mình vẫn đang đeo
mặt nạ.
Một ý nghĩ tinh quái liền tràn ngập trong tâm
trí anh.
Edit: Vasterel
Trình Uyên ôm lấy eo thon của Bạch An
Tương, khoác lên vai của mình, rồi đi thẳng về
phía xe.
“Cứu!” Bạch An Tương điên cuồng chống
cự, giãy dụa.
Nhưng đối mặt với sức mạnh của Trình
Uyên, sức phản kháng của cô lại có vẻ nhợt
nhạt và yếu ớt.
Bạch An Tương bị dọa cho phát sợ "làm ơn
thả tôi ra, chồng tôi mà biết sẽ không buông tha
cho anh."
Trong cơn tuyệt vọng, cô ấy đã tỏ ra bất cần
và thậm chí còn van xin và đe dọa.
Khi lên xe, Trình Uyên một chân gạt mở cửa
xe, rồi nhét Bạch An Tương vào.
Bạch An Tương muốn lao ra ngoài, nhưng lại
bị Trình Uyên ném lại xuống ghế.
Cô sợ hãi vung tay lên một cách điên cuồng,
và tình cờ xé bỏ mặt nạ của Trình Uyên ra.
Edit: Vasterel
Sau đó cô liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc
này đến mức không thể quen thuộc hơn .
Trình Uyên nhìn Bạch An Tương nở nụ cười
tà gian.
Bạch An Tương cả người đều ngây người ra.
“vợ, anh nhớ em.” Trình Uyên nói.
không biết đã từ khi nào, nước mắt cô bắt
đầu lăn dài má.
Edit: Vasterel
Chương 433: Hậu trường của Mã Lão Tam
"Bốp!"
Không biết đã trôi qua bao lâu, Bạch An
Tương vươn tay tát một phát vào mặt Trình
Uyên.
Trình Uyên liền giật mình lấy tay ôm má.
Sau đó cô đột nhiên nắm lấy cổ áo Trình
Uyên, rồi lao đầu vào trong vòng tay của anh,
đồng thời dùng tay đánh yêu vào ngực anh một
cách điên cuồng và không khỏi mít ước.
Đối với tất cả những điều này, Trình Uyên
chỉ có thể âm thầm cam tâm chịu đựng.
Một đôi trai gái cưới nhau đã ba năm, mây mưa
lần đầu, trái tim tự nhiên ngọt ngào hẳn lên,
nhưng mà lại bỗng nhiên một tháng không gặp,
có lẽ chỉ có những cặp đôi yêu cuồng nhiệt mới
thấu hiểu được nỗi nhớ nhung này.
Ôm nhau thật chặt, giờ phút này thời gian
này như được dừng lại.
Edit: Vasterel
Đột nhiên, Trình Uyên nắm lấy đôi bàn tay
nhỏ bé của Bạch An Tương, nóng lòng không
chịu nổi nữa liền đi về khách sạn Tân Dương
Grand, bọn anh đi thuê phòng.
Sau đó, là một trận Làm A làm A điên cuồng
... vl tg k miêu tả gì thêm để e lái. Vỏn vẹn 1
câu. Gru gru
Lời tạm biệt lâu dài đối với cặp đôi mới cưới
không sai chút nào, và cả hai đã mây mưa
trong hai giờ.
Sau đó cùng nhau thở hổn hển nói chuyện
phiếm trên giường.
Khi Trình Uyên nghe Bạch An Tương nói về
của sự việc xảy ra gần đây, anh lập tức tức
giận.
Một doanh nghiệp nhỏ ở thị trấn Lâm Hải
cũng dám bắt nạt vợ của anh.
“Chuyện này em đừng lo, anh sẽ xử lý.”
Trình Uyên nói với Bạch An Tương.
Edit: Vasterel
Bạch An Tương có chút lo lắng, trần như
nhộng nằm trên ngực của anh, cau mày nói:
"nếu như việc khó quá thì quên đi, cùng lắm
chúng ta mất một ít tiền mà thôi."
Nghe đến đây, Trình Uyên mỉm cười.
"tứ đại gia tộc ở kinh thành, nhà họ Phương
và nhà họ Thẩm đều nằm trong sự kiểm soát
của anh. Hắn ta chỉ là một khu nghỉ dưỡng nhỏ
của thị trấn Lâm Hải này, căn bản không ra gì."
Bạch An Tương lập tức nở một nụ cười hạnh
phúc, sau hai lần "đại chiến en nờ Kiểu ", trước
mặt Trình Uyên, cô không còn ngại ngùng như
lúc ban đầu nữa, liền đưa miệng hôn lên ngực
anh.
Trình Uyên đột nhiên giật mình, em dám trêu
anh sao?
Đại chiến en nờ kiểu nữa lại hết sức căng
thẳng.
...
...
Edit: Vasterel
Ngày hôm sau, hơn một tháng sau, Trình
Uyên trở lại Tập Đoàn Cẩm Đông.
Vừa đến Tập Đoàn Cẩm Đông dưới lầu, đậu
xe trong bãi đậu xe, toàn bộ nhìn thấy Kim Hãn
quỳ ở trước cổng Tập Đoàn Cẩm Đông.
Trình Uyên híp mắt, đi ngang qua.
Nhìn thấy Trình Uyên, Kim Hãn vội vàng gục
đầu xuống đất "Chủ tịch, xin ngài tha lỗi cho
tôi."
Giả bộ không để ý tới hắn, Trình Uyên đi
ngang qua hắn, bước chân hơi ngừng lại.
“Nếu lần này tôi không về kịp thì hậu quả sẽ
thế nào?” Anh thờ ơ hỏi.
Kim Hãn run lên.
Đúng vậy, nếu lần này Trình Uyên không thể
trở lại, thì sẽ dẫn đến hậu quả gì?
Hắn trơ mắt đứng nhìn Bạch An Tương bị
Mã Tổng chà đạp, hơn nữa còn tự đích thân
Edit: Vasterel
đem Bạch An Tương đến cho Mã Tổng để làm
nhục nữa?
"Có thể mắc phải một số sai lầm, nhưng một
số sai lầm đó đã chạm vào giới hạn của tôi, cho
nên sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai." Trình
Uyên lạnh lùng nói, "Tôi không giết ngươi.
Cũng coi như đã tính cho sự chăm chỉ của
ngươi nhiều năm qua."
Nói xong liền mặc kệ Kim Hãn đi thẳng lên
lầu.
Đúng lúc là giờ cao điểm đi làm việc, nhiều
người vào tập đoàn nhìn thấy Kim Hãn quỳ ở
cửa, chỉ tay một cái khiến Kim Hãn liền xấu hổ.
Nhưng những cái chỉ chỏ này so với Trình
Uyên nói vừa rồi thì không đáng là bao, khiến
hắn cảm thấy hối hận.
Hắn biết cuộc sống mình ở Tân Dương này
không còn chỗ đứng nữa, và ở Tân Dương này
không có công ty nào dám thuê chính mình
nữa.
Edit: Vasterel
Trình Uyên về phòng làm việc của mình
trước.
Lúc anh bước vào, Vương Hinh Duyệt đang
đích thân lau dọn vệ sinh phòng làm việc cho
anh.
Quay đầu lại bỗng nhìn thấy Trình Uyên, cả
người đều ngây ngốc một chút.
"Chủ tịch, anh ..." Thấy Trình Uyên mặt đen đi
rất nhiều, Vương Hinh Duyệt có chút không
phản ứng kịp. "Chuyện gì đã xảy ra với anh
vậy?"
Trình Uyên nghiêng đầu nhìn Vương Hinh
Duyệt rồi cười nói: " Khoảng thời gian này đã
làm cô vất vả."
Vương Hinh Duyệt quầng mắt hơi đỏ.
Cô không có đầu óc như Trình Uyên, nhưng
Tập Đoàn Cẩm Đông luôn do cô phụ trách
trước khi Trình Uyên tiếp quản, ngược lại là
cũng thuận buồm xuôi gió.
Edit: Vasterel
Chỉ là trước đây cô đã quen với bất kỳ quyết
định nào của Trình Uyên, bắt cô ấy quay lại
như trước cũng hơi mệt.
Tuy nhiên, nếu so sánh giữa những cái đó,
có lẽ cô sẽ lo lắng hơn cho sự an nguy của
Trình Uyên.
“từ trong tập đoàn điều ra Một trăm người
nhân viên nam trẻ tuổi khỏe mạnh cường
tráng.” Trình Uyên đột nhiên nói với Vương
Hinh Duyệt.
“À vâng!” Vương Hinh Duyệt vội vàng đáp
lại, sau đó tò mò hỏi lại “Anh định làm gì?
“Đi phá nhà!” Trình Uyên cười.
“Phá nhà?” Vương Hinh Duyệt.
...
Thê là, một vài chiếc xe buýt với tải trọng
năm mươi người đã lái xe vào thị trấn Lâm Hải.
Edit: Vasterel
Còn Trình Uyên thì đang ngồi trong một
chiếc xe sang, nghe ngóng thông tin mà Lý Hải
Tân nhất thời có được.
"Mã Kiến Thành, biệt danh Mã Lão Tam, vốn
là một nông dân chăn nuôi lợn quy mô lớn,
nhưng không biết làm giàu. Hắn ta mua một
mảnh đất lớn thông qua mối quan hệ của mình
và bắt đầu xây dựng một khu du lịch", Lý Hải
Tân.
"Tuy nhiên, từ các chỉ dẫn khác nhau, Mã
Lão Tam dường như đã bị một đại nhân vật
nào đó chỉ thị, vị nhân vật lớn này, ở tỉnh Giang
Bắc, khẳng định là một nhân vật có mặt mũi."
Lời nói này của Lý Hải Tân, Trình Uyên biết
có ý tứ gì, hắn là muốn nói cho Trình Uyên biết
là Mã Lão Tam có hậu thuẫn phía sau, hậu
thuẫn của hắn ở Tỉnh Giang Bắc, chắc phải có
mục địch nào đó, nếu không sẽ không biến một
người nuôi heo thành một ông chủ của một khu
nghỉ dưỡng được.
Nhưng mà mục địch gì?
Edit: Vasterel
Bây giờ Trình Uyên không quan tâm đến hậu
thuẫn của Mã Lão Tam là ai nữa, mà chỉ cần
hắn dám bắt nạt đến công ty của Bạch An
Tương, và chỉ cần hắn dám khiêu chiến đến ý
tưởng của Bạch An Tương, Trình Uyên lúc đó
sẽ không cần biết người hậu thuẫn của hắn là
trời hay là đất đi nữa thì sẽ dẹp hết.
"Trình Đổng ..." Lý Hải Tân dường như có
điều gì đó muốn nói với Trình Uyên.
Ai ngờ Trình Uyên xoay mặt lại mỉm cười hỏi
hắn: "Tôi quên mất, anh và chị dâu thế nào
rồi?"
Nghe đến đây, sắc mặt Lý Hải Tân đỏ bừng.
"Từ viện trưởng nói với tôi rằng Trương Bắc có
giác mạc. nên tôi định ngày mai khởi hành đưa
cô ấy đi khám một chuyến."
Không cần hỏi gì thêm, khẳng định là biết tốt
rồi, chỉ là ...
Trình Uyên không khỏi quan sát tỉ mỉ Lý Hải
Tân một chút, anh ấy thường ngày đều là Âu
phục giày da, nhưng hôm nay lại mặc thường
phục.
Edit: Vasterel
Trong tích tắc, anh đã hiểu chuyện gì đang
xảy ra.
“Thật xin lỗi, hay là anh bây giờ bắt taxi về
trước đi.” Trình Uyên nói với Lý Hải Tân.
Có giác mạc, thì Lý Hải Tân làm sao có thể
đợi đến ngày mai đưa vợ đi được, nhìn thấy bộ
y phục này là biết muốn lập tức rời đi rồi,
nhưng Trình Uyên nhất thời gọi anh ấy đi qua,
mà anh ấy thì không dám từ chối.
Lý Hải Tân cười nói: "cũng đã nhiều năm
như vậy rồi, chờ thêm một ngày cũng không
sao, không có gì đáng lo."
Trình Uyên lắc đầu. "Chuyện chị dâu sau này
có thể nhìn thấy thế giới này không thì Sao có
thể đợi ngày mai hay ngày mốt được? Một
ngày trôi qua thôi, khả năng giác mạc cũng có
thể bị người khác sử dụng, như vậy anh sẽ hối
hận cả đời, nghe tôi nói đi, về ngay đi, tôi sẽ gọi
điện thoại cho Lý Tịnh Trúc nhờ cô ấy trực tiếp
gửi xe cho anh. "
Edit: Vasterel
Lý Hải Tân lại lần nữa lắc đầu từ chối, "Nếu
không phải là anh, thì chúng tôi bây giờ ... Cô
ấy đã nói với tôi trước khi tôi đến đây, chỉ cần là
chuyện của anh, tôi phải cố gắng hết sức dốc
tận lực để làm. Tôi nghe lời vợ nên điều này..."
"thôi đi đi, đối với tôi toàn là chuyện tầm
thường. Anh có phụ giúp hay không cũng
không quan trọng. Mau quay về đi. Đây là
mệnh lệnh!" Trình Uyên đột nhiên khó chịu, liền
hét lên với tài xế "Dừng xe!"
Lý Hải Tân nở nụ cười chua xót, trước khi
xuống xe còn nói với Trình Uyên, "Tôi đoán,
hậu thuẫn của Mã Lão Tam có khả năng là nhà
họ Thẩm."
Trình Uyên trừng mắt nhìn, Lý Hải Tân
không khỏi rút đầu bỏ chạy.
Xe tiếp tục đi tiếp hướng về thị trấn Lâm Hải.
Trong xe, Trình Uyên cười chế nhạo, "Bất kể
là ai, hôm nay đều không cứu được hắn Mã
Lão Tam."
Edit: Vasterel
Chương 435: Có người đang theo dõi
Không có âm thanh nào ở đầu bên kia của
điện thoại được vang lên cả.
Còn Mã Lão Tam thì cũng không khỏi nhíu
mày "Trình Uyên? Sao nghe quen tai vậy ta?"
Ngay sau đó, trong điện thoại giọng nói của
Thẩm Hoa lại vang lên, "Nghe này, đừng đụng
vào hắn!"
Mã Lão Tam thắc mắc liền hỏi "Ý của con là
sao? Chẳng lẽ con sợ hắn sao?"
Thẩm Hoa lần nữa trầm mặc không nói gì cả.
Mã Lão Tam tức giận nói: "cha cũng không
có chọc giận hắn, tự hắn tới chọc giân cha mà,
đã vậy còn phái người đến đập phá nơi này
của cha, con rể, con nhất định phải làm chủ cho
cha."
“Đưa điện thoại cho hắn đi.” Thẩm Hoa.
Mã Lão Tam "ngươi nói đi, bật loa ngoài rồi
đấy."
Edit: Vasterel
"..." Thẩm Hoa.
Trầm tư một hồi, Thẩm Hoa dường như bình
tĩnh lại khí thế dao động của mình, bình thản
nói: "Trình Uyên, chúng ta nước sông không
phạm nước giếng?"
Nghe vậy, Trình Uyên cười lạnh một tiếng, "
Câu nói này hẳn là tôi nên hỏi ngươi mới
đúng."
“có ý gì?” Thẩm Hoa trầm giọng hỏi.
“có ý gì?” Trình Uyên cười lạnh rồi nhái lại lời
của hắn.
Đột nhiên, anh quay mặt về phía Mã Lão
Tam, rồi giơ chân một cước đá vào Mã Lão
Tam, trực tiếp làm cho hắn như chó gặm phân.
"bập" một tiếng, Mã Lão Tam đau đớn quỳ
rạp xuống trước mặt của Trình Uyên kêu lên "A
...!"
“"Ngươi hỏi hắn buổi tối hôm qua đã làm cái
gì?” Trình Uyên giận giữ quát lên.
Edit: Vasterel
Mã Lão Tam ôm bụng lăn lộn trên mặt đất
gầm thét trong rất thê thảm, mức độ này
nghiêm trọng giống như bị đá dập hai quả
trứng.
"CMM Tôi không có làm gì cả, A, đau quá,
đau chết mất, đồ giết người!"
Thẩm Hoa ở bên kia điện thoại, nghe được
tiếng khổ sở gào thét ở đây, đột nhiên hét lên
"Trình Uyên, ngươi dừng tay lại đi không?
Ngươi cho rằng Thẩm hoa tôi đây dễ bắt nạt
lắm phải không?"
“con mẹ mày, ngươi cho rằng tao dễ bắt nạt
lắm sao?” Trình Uyên hét vào trong điện thoại,
“Nếu không, tại sao cha vợ tương lai của ngươi
lại muốn ngủ với vợ của tao?
“Cái gì?” Nghe xong lời này, Thẩm Hoa đột
nhiên giật mình.
Mã Lão Tam là con heo gì, thật ra Thẩm Hoa
cũng biết, hơn nữa hắn cũng biết Trình Uyên
không phải loại người đơn thuần thích gây
chuyện, với lời nói này của anh, và với tính
Edit: Vasterel
cách của Mã Lão Tam thì 10 phần hết 11 phần
là đúng như vậy.
Thế là, Thẩm Hoa hai mắt trợn tròn, ngu
người ra.
Từ sự hiểu biết về Trình Uyên, Thẩm Hoa
biết Bạch An Tương chính là điểm yếu lớn nhất
của anh, nếu Mã Lão Tam thật sự động vào
Bạch An Tương, Trình Uyên nhất định phải báo
thù còn kinh khủng hơn là báo thù cho Lý Túc.
Lúc này Mã Lão Tam cũng sửng sốt, hắn rốt
cuộc cũng nhớ tới tại sao cái tên Trình Uyên
này nghe rất quen thuộc.
Chính là Bạch Ngạn Bân tối hôm qua có
nhắc tới người phụ nữ vô cùng xinh đẹp kia,
chồng của cô ta hình như là Trình Uyên gì đấy,
và còn là công ty lớn nhất ở Tân Dương này,
chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông.
Chẳng lẽ....
Mã Lão Tam dường như đã quên điệu bộ giả
tạo đáng thương khóc gào của hắn, không thể
Edit: Vasterel
tưởng tượng nổi nhìn thẳng vào ánh mắt của
Trình Uyên.
Thẩm Hoa nghe thấy đầu bên kia điện thoại
lạnh lùng không có tiếng gì vang lên, "Những gì
hắn nói là thật đúng không?"
Mã Lão Tam "cha... cha..."
"cha con mẹ nhà ông!"
Trình Uyên giống như đang đá bóng dang
rộng chân ra rồi bay tới một sút, trực tiếp đá Mã
Lão Tam bay xa năm sáu thước, sau đó trùng
trùng điệp điệp đâm vào một cái ụ đá bên lề.
Tiếng hét thảm thiết "A!" lần nữa lại vang lên.
Bên kia điện thoại, giọng nói của Thẩm Hoa
lại truyền đến "Trình Uyên, chuyện này là hắn
làm không đúng, muốn đền bù cái gì, ngươi cứ
nói, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin ngươi tha cho,
dù sao ông ấy cũng là cha vợ của tôi. "
Trình Uyên khẽ cười, sau đó trong nháy mắt
vẻ mặt ảm đạm xuống, lạnh lùng phun ra một
chữ "Cút!"
Edit: Vasterel
Trực tiếp ấn nút tắt trong điện thoại, và
quăng điện thoại của Mã Lão Tam xuống đất,
sau đó cưỡi lên người Mã Lão Tam chính là
một trận đánh tơi bời khói lửa.
Một trăm người không phải là quá nhiều so
với một khu du lịch rộng gần một nghìn mẫu Ha
này, để xây dựng một cái gì đó thật sự rất khó,
nhưng nếu phá thì quá sức là đơn giản.
“Rầm, choang, choang” vang lên khắp nơi,
nó gần như “bất khả chiến bại”, và những nơi
nào đi qua gần như không có cái kết đẹp.
Một công trình có vốn đầu tư gần chục tỷ
NDT bị những người này làm cho thành một
đống phế tích chỉ trong thời một gian ngắn.
Lúc này nghĩ đến Thẩm Hoa ở Tỉnh Giang Bắc,
nhất định hắn sẽ hận thấu xương với Mã Lão
Tam này.
Còn Mã Lão Tam thì suýt nữa bị Trình Uyên
đánh chết tại chỗ.
Edit: Vasterel
Không biết đánh hắn đã bao lâu, Trình Uyên
dừng lại rồi đứng lên, chỉ thấy Mã Lão Tam
đang thoi thóp.
Anh nói với những người thương nhân ở thị
trấn Lâm Hải này đang theo dõi sự náo nhiệt
này và thấy hai chân của họ đung đưa qua về
rất nhịp nhàng, "Gọi xe cấp cứu cho hắn."
Các thương nhân kia liền gật đầu lia lịa, bốn
năm người lấy điện thoại di động ra gọi khẩn
cấp.
Đến cũng vội vàng mà rời đi cũng một cách
nhanh chóng.
những người này của Trình Uyên sau một
phen đập phá, đã đạt được sự thoải mái , phất
tay áo rời đi, sau lưng không có lấy một viên
ngói nào còn lành lặn cả.
Trình Uyên ngồi trong xe lau vết máu trên
bàn tay, nhếch mép cười nói: "Thẩm Hoa,
chính là ngươi đem bàn tay lên Tân Dương này
trước. và ngươi trước cũng đã đụng đến tôi,
vậy cũng đừng trách tôi không khách khí. "
Edit: Vasterel
Phát triển Cẩm Đông thành một công ty hàng
đầu của Tỉnh Giang Bắc đã từng là mục tiêu
của Trình Uyên, nhưng sự phát triển của nhiều
thứ sau đó khiến anh thay đổi ý định ban đầu
này, anh muốn ở lại với vợ và mẹ ở Tân
Dương, an toàn và Sống một cuộc sống ổn
định.
Anh không muốn chiến đấu hay tranh giành
với bất cứ ai nữa.
Tuy nhiên, luôn có một số người không
muốn anh nhàn hạ và thoải mái như vậy.
Chẳng hạn như Thẩm Hoa.
Hắn đã đưa bàn tay nâng đỡ cho Mã Lão
Tam xây một khu du lịch lớn như vậy ở Tân
Dương này, đây chẳng phải là hắn muốn trồng
bom hẹn giờ bên cạnh Trình Uyên sao?
Không khó để đoán được ý định của hắn là
gì.
Về phần Mã Lão Tam.
Edit: Vasterel
Chỉ cần hắn không chết, chuyện này cũng
coi như ấn định ngang này.
Nếu không, việc giám sát khách sạn Tân
Dương Grand không phải là giám sát bình
thường.
Sau đó Trình Uyên lại gọi cho Từ đầu trọc,
"Thị trấn Lâm Hải, giúp tôi quan sát lấy một
chút, tôi không muốn nhìn thấy sự trỗi dậy của
các khu du lịch ở thị trấn Lâm Hải này."
Từ đầu trọc nghe điện thoại có chút kích
động. "Ông chủ, ông đã lâu không liên lạc với
tôi. Anh em chúng tôi rất nhớ ông chủ. Lúc nào
rảnh đến ngồi với anh em chúng tôi một chút?"
Trình Uyên mỉm cười "Chuyện này nói sau
đi, hiện tại tôi có chút việc cần phải làm trước."
“Được rồi, những gì ông chủ phân phó, tôi
hứa sẽ hoàn thành.” Từ đầu trọc đáp ứng một
cách rất sảng khoái, về phần thù lao hay gì đó
thì hắn cũng không cần đề cập đến, nhưng hắn
biết Trình Uyên hẳn là không bao giờ thiếu mấy
cái này.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cũng biết Từ đầu trọc nói nhớ
hắn, chẳng qua là tiền của hắn.
Nhưng điều này cũng tốt, bỏ tiền ra để làm
việc thì sẽ không dính dấp gì tới ân tình, càng
tốt.
Sau khi trở về Cẩm Đông, Trình Uyên gọi
điện thoại cho Kim Kiệt.
"Lão Kim, công ty của vợ tôi mới khai
trương, còn rất nhiều chuyện không được
thuận ý. Ông qua bên đó hỗ trợ tôi một chút.
Chức vụ và tiền lương ở bên đó và bên này
vẫn tính hết ."
Nghe vậy Kim Kiệt đương nhiên đồng ý, đồ
đần mới có thể cự tuyệt.
Xử lý xong chuyện này, Trình Uyên lại gọi
điện thoại cho Lý Tịnh Trúc.
"alo, Lý Hải Tân cùng với vợ anh ấy đi
chưa?"
Lý Tịnh Trúc trả lời: "Tôi đã sắp xếp xe đưa
họ đi rồi."
Edit: Vasterel
Trình Uyên gật đầu, suy nghĩ một chút rồi
nói: "Tôi muốn đi theo xem một chút, cô sắp
xếp cho tôi một chiếc đi."
“ừm.” Lý Tịnh Trúc sảng khoái đáp ứng.
Sở dĩ xe của Tập Đoàn Cẩm Đông không
dùng tới, là chủ yếu Trình Uyên không muốn có
người quan tâm biết đến tung tích của mình.
Rời khỏi Tập Đoàn Cẩm Đông, Trình Uyên
bắt taxi đến Long Đàn Y Viện.
Điều anh không để ý đến là vào lúc anh lên
taxi, một người đàn ông từ một nơi hẻo lánh đi
ra và đưa tay chặn một chiếc taxi.
“Đi theo xe phía trước.” Người đàn ông lạnh
giọng nói.
Edit: Vasterel
Chương 437: Đi, ra ngoài chơi đi
Lý Tịnh Trúc không chịu được nữa nên chen
thẳng vào trong đám người này.
“Cô làm cái gì vậy hả?” Bác sĩ kia khẽ giật
mình, có vẻ rất bất mãn với lời nói lúc nãy của
Lý Tịnh Trúc.
Những người xung quanh đây cũng tò mò
nhìn về Lý Tịnh Trúc.
"wow, người phụ nữ này có phải là người nổi
tiếng không?"
"cô ấy thật là xinh đẹp."
Vẻ đẹp của một người phụ nữ này đương
nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người,
nhưng lúc này, thì người con trai của ông lão
ấy lại là không rung động, mà là phớt lờ Lý Tịnh
Trúc và tiếp tục cầu xin vị bác sĩ kia "Bác sĩ, xin
hãy nhanh chóng cứu lấy cha tôi."
Lý Tịnh Trúc đột nhiên nói: "Không cần quan
tâm đến tôi là ai, tôi chỉ muốn nói cho mọi
người biết người này hoàn toàn không phải bác
sĩ."
Edit: Vasterel
"cô vừa mới nói cái gì, tôi không phải là bác
sĩ. Vậy cô là bác sĩ sao?" "Bác sĩ đó nói xong
ngay lập tức trừng mắt giận dữ nói. "Tôi nói cho
cô biết, nếu cứ kéo thời gian cứ trì hoãn như
vậy, ông già này sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc
nào, trách nhiệm này cô gánh nổi không? "
Lời nói này có phần hơi khiêu khích, con trai
của ông lão vừa nghe xong, sắc mặt đột nhiên
biến đổi, chỉ vào Lý Tịnh Trúc quát lớn: "cô có
gánh nổi không? Sinh mạng là quan trọng nhất.
cô mà còn làm loạn nữa, có tin tôi sẽ đánh cô
không?" "
Lý Tịnh Trúc sững sờ.
Vào lúc này, một vài giọng nói khiển trách cô
đến từ đám đông hón hớt này.
"Đúng vậy, cô không thấy ông cụ sắp chết rồi
sao? Còn ra đây quấy rồi."
"tiểu cô nương này trông thì xinh đẹp đấy,
hình như không có tình người thì phải?"
Edit: Vasterel
" Người ta không phải bác sĩ, chẳng lẽ cô là
bác sĩ?"
"Đừng ở đây quấy rồi nữa, đang làm cái gì
thì làm tiếp cái đó đi?"
Lý Tịnh Trúc vốn dĩ muốn vạch trần vị bác sĩ
giả này, nhưng không ngờ cô lại trở thành mục
tiêu chỉ trích và bị mọi người khiển trách như
vậy.
Không khỏi có chút tức giận, Lý Tịnh Trúc
buồn bực nói: "Tôi tới đây để cứu các ngươi!"
“Oh, cô thật sự coi chính mình là đấng cứu
tinh sao?” Mấy người trong đám người này
không khỏi chế nhạo giễu cợt nói: “Tôi khỏe
mạnh như vậy cần cô cứu sao?
"Đúng vậy, chúng tôi đều khỏe mạnh như thế
này cần cô cứu sao? Cô là bác sĩ hay siêu anh
hùng?"
Bác sĩ kia cũng không khỏi cười lạnh nói,
"Cô bé, khẩu khí của cô thật là lớn, trị bệnh cứu
người không phải là chuyện đùa giỡn, cô bé
Edit: Vasterel
còn trẻ đẹp đừng ở đây làm phiền nữa, ngoan,
đi chỗ khác chơi đi. "
Nghe thấy những lời giễu cợt của những
người này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tịnh
Trúc trực tiếp tối sầm lại.
"được thôi tùy các ngươi, không thèm để ý
đến các ngươi nữa."
Cô vừa giận dỗi, vừa quay lưng bước đi.
Trình Uyên nhìn cảnh này ngây người ra
nhịn không được cười ồ lên, gắp một miếng đồ
ăn lên chuẩn bị đưa vào miệng.
Nhưng ngay sau đó, Lý Tịnh Trúc vươn tay
ra vỗ phát.
“Đừng ăn, có độc.” Lý Tịnh Trúc đen mặt nói.
“Hả?” Trình Uyên bỗng nhiên liền sửng sốt.
“cô nói cái đó có trong đồ ăn?
Lý Tịnh Trúc bĩu môi, vẻ mặt không vui nói:
"Đáng đời, độc chết bọn hắn đi!"
Edit: Vasterel
Nghe vậy, Trình Uyên đột nhiên có dự cảm
không tốt.
“các món ăn ở đây, đều có độc.” Lý Tịnh
Trúc nói.
Con trai của ông lão chuyển tiền xong cho
bác sĩ đó, bác sĩ đưa cho con trai ông lão một
viên thuốc. "nhanh để cho cha của anh uống đi,
yên tâm đi, nửa canh giờ nữa ông ấy sẽ tỉnh lại,
và hai canh giờ nữa liền sẽ không sao nữa
đâu."
“Cảm ơn bác sĩ.” Con trai của ông lão nhanh
chóng cầm lấy thuốc và nhét vào miệng ông cụ.
“Không cần khách khí, lương y như từ mẫu
cứu người chữa bệnh là việc nên làm?” Bác sĩ
cười nói, sau đó khuyên nhủ những người
đang đứng xem “Được rồi, mọi người giải tán
đi, không sao có việc gì nữa rồi.”
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng giải quyết
ổn thõa, mọi người aai ai cũng ca tụng bác sĩ,
và cũng dần dần rời đi.
Nhưng đột nhiên.
Edit: Vasterel
Có một tiếng "rầm", và thế là lại có người
nữa nằm xuống đất.
Lần này chính là một anh chàng trẻ tuổi và
khỏe mạnh bị ngã xuống đất, vừa nhìn thấy thế
đám đông “lại lùa tới” vây quanh lấy anh ta.
“Bác sĩ, ở đây có người phát bệnh này.” Có
người vội vàng kêu lên.
Trình Uyên nhìn về phía bác sĩ đó, liền thấy
hắn nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ
ra vẻ mặt vui mừng, sau đó trong nháy mắt
hắn che giấu đi.
“Để tôi xem.” Hắn vội vàng đi tới người ngã trên
mặt đất.
"Bùm!"
Nhưng hắn vừa đi tới người ngã trên mặt đất
đang ôm bụng, lại có người ngã xuống tiếp.
"ầm ầm ầm ..."
Edit: Vasterel
Sau đó, mọi người như đã hẹn trước với
nhau hay sao á, đồng loạt càng ngày càng có
nhiều người bất thình lình ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, nhà hàng khổng lồ như vậy,
mọi người đều ngã gục xuống đất.
Mọi người ôm bụng co ro trên mặt đất, kèm
theo tiếng kêu la thảm thiết.
"CMN, chuyện gì xảy ra vậy?"
Lần này người thấy thuốc kia mắt trợn tròn.
"Không phải là bác sĩ thiên tài sao? Không
phải có đặc hiệu thuốc sao? Tốt rồi, hiện tại cơ
hội đến rồi, ngươi mau đi cứu người đi kìa."
Lý Tịnh Trúc không khỏi xem náo nhiệt với
những âm thanh như vậy, nói giọng mỉa mai.
người bác sĩ kia lúc này mới chú ý tới, toàn
bộ nhà hàng, chỉ có mỗi Trình Uyên cùng Lý
Tịnh Trúc là không có bị gì cả.
“Là các ngươi…?” Vẻ mặt của bác sĩ này
thay đổi đáng kể.
Edit: Vasterel
Lý Tịnh Trúc nghe xong, sắc mặt nghiêm túc,
chỉ tay về phía hắn nói: "Đừng nói nhảm, không
liên quan gì đến chúng ta, chúng ta vừa rồi
chưa có ăn đồ ăn ở đây."
Nghe vậy, người bác sĩ kia vội vàng nhìn
quanh nhà hàng thì thấy trong quán lúc này
không có lấy một bóng người phục vụ, thậm chí
cả nhân viên bán đồ ăn.
Hắn ngay lập tức nhận ra được mức độ
nghiêm trọng của tình hình này.
Giờ phút này, Trình Uyên cũng đột nhiên
nhíu mày, trong bụng bỗng nhiên đau nhói, tay
chân cũng bắt đầu yếu ớt.
Sau khi nhìn thấy, Lý Tịnh Trúc nhanh chóng
lấy trong túi xách ra một chai thuốc nhỏ, đổ ra
một viên rồi nhét vào trong miệng Trình Uyên.
Trong phút chốc, bụng Trình Uyên không còn
đau nữa, sức lực tay chân cũng khôi phục lại.
Edit: Vasterel
“may anh ăn không nhiều, cho nên không
nghiêm trọng lắm!” Lý Tịnh Trúc nói với Trình
Uyên.
Trình Uyên lập tức kinh ngạc nói, "vậy rốt
cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
“anh hỏi em, em biết hỏi ai đây?” Lý Tịnh
Trúc tức giận nói.
Một màn này bị những người khác nhìn thấy,
tựa như cũng nhìn thấy được hi vọng, từng
người ôm bụng hướng tới Lý Tịnh Trúc, hô lên
"cứu tôi, cho tôi một viên đi."
Nghe vậy, Lý Tịnh Trúc nói vẻ hàm hồ,
"Không, tôi không phải bác sĩ, cũng không phải
siêu nhân, các ngươi cũng đâu có cần tôi giúp.
Đi gặp bác sĩ thiên tài của các ngươi đi. Chúng
ta không muốn mất thời gian, đi đi, đi chỗ khác
chơi đi."
Nghe vậy, bác sĩ kia có chút đỏ mặt, vẻ mặt
khó xử.
Edit: Vasterel
Chính là những người này vừa nói không
cần Lý Tịnh Trúc cứu, à bác sĩ kia kêu Lý Tịnh
Trúc đi chỗ khác chơi.
Được rồi, tôi rất ngoan, tôi rất nghe lời.
Lý Tịnh Trúc nắm lấy tay Trình Uyên nói: "Đi,
chúng ta đi chỗ khác chơi đi."
Nhìn thấy cô và Trình Uyên thật sự định rời
đi, bác sĩ kia vội vàng chạy tới ngăn lại Lý Tịnh
Trúc, ngượng ngùng cười cười,rồi nói "Vị mỹ
nhân này, vừa rồi chúng tôi đã hiểu lầm cô, vì
cô có thể cứu người được, cô nhìn ...?"
Lý Tịnh Trúc ha ha cười lạnh nói "Thuốc đặc
trị của ngươi đâu?"
Bác sĩ kia gãi đầu một cái. "Tôi không mang
nhiều cho lắm, tôi chỉ có mang theo ba bốn cái."
“Đưa tôi xem .” Lý Tịnh Trúc.
Bác sĩ kia đưa cho cô viên thuốc với nụ cười
gượng gạo, Lý Tịnh Trúc cầm lấy, dí dưới mũi
ngửi, sau đó sắc mặt đột nhiên biến sắc.
Edit: Vasterel
Cô ngạc nhiên nhìn về phía bác sĩ này,
"ngươi thật sự là bác sĩ sao?"
Bác sĩ gãi gãi đầu, có chút thẹn thùng nói:
"bây giờ tôi nói là tôi không phải, cô có tin
không?"
Edit: Vasterel
Chương 438: Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt
“Tôi không phải là bác sĩ, nhưng thuốc này là
thật.” Bác sĩ này vẻ mặt lúng túng nói.
Trình Uyên liếc nhìn Lý Tịnh Trúc có chút
khó hiểu, Lý Tịnh Trúc nhẹ gật đầu.
"Thuốc này quả thật có thể tiêu diệt được rất
nhiều độc tố."
Sau đó Lý Tịnh Trúc lại hỏi "thuốc này của
ngươi còn bao nhiêu?"
Bác sĩ nghe xong lời này, vội vàng nói: "không
có, trên người tôi chỉ có ba bốn viên này thôi."
Lý Tịnh Trúc thấy ánh mắt của hắn có chút
né tránh, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Có
bao nhiêu chúng tôi sẽ mua bấy nhiêu. Về phần
giá cả, ngươi có thể tính cứ 1 viên 6.000 như
ngươi nói trước đó."
Nghe đến đây, mắt bác sĩ chợt sáng lên
"Thật không?"
Trình Uyên thấy Lý Tịnh Trúc nói như vậy, tự
nhiên biết thứ này khẳng định là đồ tốt, thế là
Edit: Vasterel
nhẹ gật đầu "cô ấy nói thật, ngươi có bao nhiêu
chúng tôi mua bấy nhiêu."
Bác sĩ này lập tức gật đầu như gà mổ thóc
"có có, nhà tôi còn rất nhiều, để tôi đi lấy".
“Bao lâu?” Lý Tịnh Trúc hỏi.
Bác sĩ này cười cười xấu hổ nói "Nhà của tôi
ở trong một cái làng sau khu dịch vụ này, nửa
canh giờ nữa, tôi nhất định sẽ đem hết tất cả số
thuốc đó đến đây."
"có bao nhiêu?"
"trên trăm viên."
“Được rồi, ngươi đi nhanh đi.” Lý Tịnh Trúc
vội vàng nói.
“Nhưng ở đây?” Bác sĩ này chỉ vào mấy
người ngã trên mặt đất, lo lắng nói: “Tôi sợ bọn
họ không trụ nổi nửa canh giờ nữa.”
Nghe vậy, Lý Tịnh Trúc không khỏi nhíu mày,
"Chuyện đó ngươi không cần lo."
Edit: Vasterel
Bác sĩ giả này nhíu mày suy nghĩ một hồi,
sau đó nhìn viên thuốc trong tay, suy tư một
chút rồi trịnh trọng gật đầu, sau đó xoay người
rời đi.
Để cứu người hay kiếm tiền, trong lòng vị
bác sĩ giả này đã trải qua một phen đấu tranh
tư tưởng rất kịch liệt nhưng cuối cùng vẫn là
lựa chọn cái sau.
Sau khi hắn ta rời đi, những người đang nằm
trên mặt đất , không khỏi lần nữa hướng đến Lý
Tịnh Trúc cầu cứu "Bác sĩ, cứu giúp chúng tôi
với."
Nhìn những người này trước đó chẳng thèm
ngó ngàng gì đế cô, Lý Tịnh Trúc nổi giận nói,
"Đừng gọi tôi là bác sĩ, tôi không phải bác sĩ
cũng không phải siêu nhân."
"Mỹ nhân, chúng tôi đã sai rồi, là chúng tôi có
mắt không tròng, cô là đại nhân không nên
chấp tiểu nhân chúng tôi..."
"Vâng, vâng, cầu xin người đẹp, tôi đau bụng
kinh khủng quá ..."
Edit: Vasterel
Trình Uyên tò mò nhìn Lý Tịnh Trúc, lại thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất ảm đạm, dường
như lúc trước sự khinh thường của những
người này đã khiến cô ây quạo.
Điều này hơi kỳ lạ, trong ấn tượng của anh,
Lý Tịnh Trúc không phải là một tiểu cô nương
kiêu ngạo như vậy.
Cái này có chút kỳ quái, Trình Uyên cũng
biết hiện tại cô chỉ nói chuyện hơi tức giận một
chút, thân là bác sĩ, chắc chắn cô vẫn có đạo
đức nghề nghiệp.
“Được rồi, bọn họ cũng đã nhận ra sai lầm
của mình rồi, cô cũng mau giúp bọn họ một
chút đi.” Trình Uyên xoa dịu cơn tức giận của
cô ấy.
Lý Tịnh Trúc lập tức trợn nhìn Trình Uyên
một cái rồi nói: "Tôi chỉ có thể giải trừ độc tính
tạm thời của bọn hắn được thôi, còn lại phải trì
hoãn đến khi người kia đưa thuốc đến, nửa
canh giờ thì vẫn không thành vấn đề, nhưng tôi
chỉ sợ rằng người đó lừa phỉnh chúng ta thôi. "
Edit: Vasterel
Nghe vậy, Trình Uyên kinh ngạc nói: "Không
giải được độc này sao?"
Lý Tịnh Trúc lắc đầu, "nếu ở bệnh viện thì
không thành vấn đề, hiện tại trong túi tôi có một
ít thuốc giải độc, một túi kim châm, làm sao giải
được.”
Vậy thì không còn cách nào nữa.
Trình Uyên nghiến răng nghiến lợi, "Được
rồi, cô trước tiên giải độc cho bọn họ chút đi,
nhân tiện gọi 120, người đàn ông kia đến thì tốt
quá, nếu như hắn mà lừa phỉnh chúng ta,
không tới, liền nhanh chóng gửi bọn họ đến
bệnh viện của chùng ta. "
“Ừm.” Lý Tịnh Trúc gật đầu.
Bây giờ chỉ còn có cách này.
Vừa lấy điện thoại di động ra, bất ngờ thấy
hai xe thương mại chạy vào khu vực dịch vụ,
rồi nhiều đối tượng cầm gậy sắt và mã tấu lao
xuống xe.
Edit: Vasterel
Trình Uyên hơi híp mắt lại "Có vẻ như tên
đầu sỏ đến."
Thuốc độc là do người nào đó cố tình gây ra,
chuyện này trước tiên gác lại, Trình Uyên nhất
định sẽ gọi cho đám người Bạch Long trước,
mặc dù có thể đã quá muộn, nhưng đây là biện
pháp duy nhất của anh bây giờ.
Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì anh đã được
huấn luyện qua một thời gian, Trình Uyên bây
giờ đã không phải là Trình Uyên của ngày xưa
nữa, cho nên anh không hoảng sợ như trước.
Người nào đó đã cố ý hạ độc, trước mắt có
khả năng là nhắm vào anh, không ngại đả
thương người vô tội, ra tay rất tàn nhẫn.
Vì kẻ đầu độc không lộ diện nên chắc chắn
sẽ có một "kẻ đi hốt xác".
Nhìn thấy những người đó chạy nhanh về
phía nhà hàng, sắc mặt Lý Tịnh Trúc cũng thay
đổi, cô vội vàng la lên: "Trình Uyên, chúng ta
sợ đã quá muộn để cứu người rồi, từ phía sau
này chúng ta chạy đi."
Edit: Vasterel
Lý Tịnh Trúc cũng không biết Trình Uyên hiện
tại đã khác với Trình Uyên trước kia, cho nên
điều đầu tiên cô nghĩ đến là sự an toàn cho
Trình Uyên.
Rõ ràng trong lòng của Lý Tịnh Trúc đối với
những người trúng độc trước mặt này không
bao giờ quan trọng bằng Trình Uyên.
Trình Uyên nhìn cô cười một cái, "Không sao
đâu, cô cứ cứu người trước đi, những người ở
bên ngoài đó, để tôi ra ngoài giảng đạo lý cho
bọn hắn."
Nói xong, không đợi Lý Tịnh Trúc phản đối,
liền bước ra ngoài trước.
"Nhưng ..." Lý Tịnh Trúc muốn ngăn Trình
Uyên lại, nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy anh bước ra khỏi nhà hàng, đóng
cửa nhà hàng lại, dùng tấm biển ở cửa chốt lại,
để không cho ai vào được.
Sau đó một mình đối mặt với hàng chục tên
côn đồ cầm vũ khí sắc nhọn trên tay.
Edit: Vasterel
Cảnh tượng này khiến Lý Tịnh Trúc có chút
sững sờ.
Trong mắt cô, Trình Uyên là một người đàn
ông khôn ngoan, một người đàn ông có tính
cách nhỏ nhen, nhưng lại có thể ổn định tình
hình đại cuộc, là một người đàn ông có tình
cảm sâu sắc với vợ, đôi khi có chút phi lý.
Nhưng anh chưa bao giờ là bậc thầy trong
chiến đấu.
Lý Tịnh Trúc sợ anh bị thương, thế nhưng ...
"Mỹ nhân, giúp tôi..."
"Phụt!"
Dưới chân Lý Tịnh Trúc có một người bị
trúng độc đột nhiên phụt ra một cụm máu tươi.
Máu phun ra trên mắt cá chân của cô, vừa
nóng hổi, lại còn mang theo một chút sệt sệt..
Một mùi tanh nồng khiến Lý Tịnh Trúc bừng
tỉnh lại.
Edit: Vasterel
Là một bác sĩ, không thể trơ mắt nhìn bệnh
nhân chết được, hơn nữa Trình Uyên vẫn đang
dùng "chính nghĩa" ngu ngốc của mình câu giờ.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng lấy trong túi ra
một túi kim bạc, sau đó lần mò tìm huyệt trên
người bị trúng độc nôn ra máu này, rồi châm
kim vào.
...
Sau khi "chốt" cửa lại, Trình Uyên quay lại
nhìn mấy thằng du côn đang chạy về phía
mình.
anh không hề hoảng sợ, chỉ cười với những
người này, rồi ánh mắt dần dần trở nên lạnh
lùng.
"Các ngươi, tìm ai?"
Những người kia đi đến trước mặt Trình
Uyên liền dừng lại.
Một tên đầu hói trong tay cầm dao chỉ vào
Trình Uyên, " Con mẹ mày ngươi là thằng chó
nào?"
Edit: Vasterel
“Trình Uyên.” Trình Uyên bình tĩnh nói.
“chính là hắn, các anh em, chém chết hắn!”
Đầu trọc vừa nghe Trình Uyên, thì hai mắt trợn
tròn đột nhiên hét lên.
Nghe thấy tiếng hét này, hai mắt Trình Uyên
bất giác không khỏi híp lại.
Quả nhiên xông lên là vì mình.
Tuy nhiên, làm thế nào mà những người này
lại biết rằng mình sẽ dừng chân trong khu vực
dịch vụ này?
Làm thế nào mà bọn hắn biết rằng mình sẽ
đến thành phố Trương Bắc?
Chỉ có một câu trả lời, đó là ai đó đã tiết lộ
tung tích của anh.
Nhưng, đó sẽ là ai?
anh chưa kịp nghĩ thì tên đầu hói kia đã vung
tay lên chém xuống.
Edit: Vasterel
ánh mắt bên trong của Trình Uyên không
khỏi hiện lên lạnh lùng như phiến băng ngàn
năm.
Bạch Long lúc này không có ở đây, nếu là
hắn cũng sẽ kinh ngạc, bởi vì lúc này trong mắt
Trình Uyên đã lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo.
Và cùng đã nhìn thấy điều đó trong mắt Trình
Cẩm Đông.
Edit: Vasterel
Chương 439: Cô bé với bím tóc đuôi ngựa
Trong nhà hàng, Lý Tịnh Trúc bận rộn đến
mức gần như kiệt sức.
Chất độc này vượt quá sự mong đợi của cô,
và người trúng độc bắt đầu thổ huyết từng
người một.
Gia đình cô là một gia tộc làm thuốc bắc, có
khứu giác rất nhạy cảm với mùi vị của dược
liệu nên khi bưng lên chén cơm cô đã ngửi thấy
mùi gì đó không ổn trong bữa ăn này rồi, nhưng
lúc đó cô không nghĩ nhiều như vậy. .
Khi ông già ngất xỉu và người thanh niên ăn
mặc theo phong cách hip-hop nói rằng mình là
bác sĩ và sắp chữa bệnh cho ông cụ, Lý Tịnh
Trúc nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Trước hết, bệnh viện không cho phép bác sĩ
xăm trổ nên chắc chắn là bác sĩ giả mạo, thứ
hai, nghĩ đến mùi vị của thức ăn, khi cô đi qua,
có vài cái bàn ở lối đi, và mùi vị của thức ăn rất
giống nhau, nên tất cả đều có mùi vị thuốc độc.
Edit: Vasterel
Lúc đầu Lý Tịnh Trúc nghi ngờ là do bác sĩ giả
này hạ độc, nhưng sau đó mới phát hiện ra
không phải.
Và loại thuốc đắt tiền trong tay của vị bác sĩ
giả này lại thật sự là một loại thuốc giải thật sự.
Thật ra, lúc đầu Lý Tịnh Trúc từng nghĩ, dùng
khứu giác đoán được tác dụng của loại độc này
sẽ không nhanh như vậy, nhưng sự thật đã
vượt quá suy đoán của cô.
Mọi người nôn ra máu, người thì thổ huyết,
co giật run rẩy.
Giờ phút này, cô không còn quan tâm đến
chuyện vừa rồi bị những người này chế giễu,
cũng không quan tâm đến tiếng răng rắc phát
ra từ ngoài cửa.
Đặt cái đầu vào đống bệnh nhân này, và trên
những người này là những kim bạc lần lượt
gắn lên người để làm giảm sự phát triển của
độc tố trong cơ thể họ.
Dần dần, trên trán cô xuất hiện một lớp mồ
hôi mỏng.
Edit: Vasterel
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Đến người thanh niên trẻ tuổi , được cô
châm cứu qua, về cơ bản độc tố đã được
khống chế, thân thể cũng không có biểu hiện co
giật nữa.
Rồi một người phụ nữ trung niên cứ co giật
rồi cũng bình tĩnh trở lại hơn nhiều...
Trong khoảng mười phút, tình trạng của
những người trong quán tạm thời thuyên giảm.
Lúc này Lý Tịnh Trúc mới thở phào nhẹ
nhõm.
Nhưng rồi cô nhớ đến tiếng ồn ào bên ngoài
cửa.
Mà lúc này, nó dường như đã dừng lại.
Chẳng lẽ Trình Uyên ...?
Đúng vậy, ngoài cửa đã khôi phực lại sự
bình yên trước đó, nhưng Trình Uyên một đi
không trở lại, chẳng lẽ là bị giết rồi sao?
Edit: Vasterel
Trong thân tâm của Lý Tịnh Trúc tràn ngập
một vẻ sợ hãi chưa từng có.
Cô bỗng nhiên cảm giác rất khó chịu, quá bi
thương.
Đồng thời cũng quá thấp thỏm cùng sợ hãi.
Cô không dám tới cửa để nhìn ra, nhưng
không thể không sợ hãi mà không bước tới
được.
Cẩn thận từng li từng tí mở cánh cửa trước
đó bị Trình Uyên chốt lại, ló đầu ra, sau đó bị
cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.
Dưới đất, người nằm la liệt.
Những người này không bị gãy tay thì cũng
bị gãy chân, còn tại trên mặt đất lăn lộn kêu la.
Trong số những người này, không có Trình
Uyên.
Trình Uyên, anh đi đâu rồi?
Edit: Vasterel
Những người này là ai đánh bại?
Lý Tịnh Trúc cả người kinh ngạc không thôi,
trong lòng vô cùng phức tạp.
Rốt cuộc điều gì đã xảy ra?
Cũng đúng lúc này, vị bác sĩ giả đi trước đó
bây giờ đang chạy lại mồ hôi nhễ nhại.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cả
người hắn cũng mắt trợn tròn, sắc mặt lập tức
tái nhợt.
nhìn lại lúc này duy nhất đứng ở cửa là Lý
Tịnh Trúc, không khỏi khiến cho cổ họng hắn
mắt nghẹn, âm thầm nuốt nước miếng một cái
ực.
“Mỹ… Mỹ nhân, a không, chị đại, đây là
thuốc tôi mang tới.” bác sĩ giả đó từ sau lưng
giật xuống một cái túi du lịch, sau đó hai tay
đưa cho Lý Tịnh Trúc.
Thoáng chốc hồn phách của Lý Tịnh Trúc trở
lại thân thể, liền kinh ngạc liếc nhìn tên bác sĩ
giả này.
Edit: Vasterel
Tâm tư khẽ động, cô lập tức hiểu được, vị
bác sĩ giả này hẳn là hiểu lầm những người này
bị cô đánh đến ngã lăn.
...
...
Trên đường cao tốc, không xa khu dịch vụ
này lắm.
Ở làn đường khẩn cấp, một chiếc MercedesBenz của doanh nghiệp đang đậu.
Một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa hai bên, ngồi
ở rào chắn bên đường, nhìn con đường lát đá
xanh quanh co dưới quốc lộ.
Dưới xa lộ là một khu ổ chuột ở ngoại ô thành
phố.
Bên ngoài rìa là một cái tiệm thu gom ve
chai.
Tiệm thu gom ve chai bên ngoài là một con
đường lát đá xanh.
Edit: Vasterel
Trên đường đi, một số trẻ em quần áo xộc
xệch đang chơi trò "ném đống cát".
Tiếng cười hồn nhiên của bọn trẻ thỉnh
thoảng lại vang lên.
“sự việc làm thế nào rồi?” Cô gái với hai
chùm tóc như đuôi ngựa ngồi trên hàng rào
cách ly hỏi người đàn ông đằng sau mà không
quay đầu lại.
Người đàn ông phía sau thở dài đáp: "làm
xong rồi!"
Khi nghe điều này, cô gái không có vẻ gì là
tức giận mà ngược lại, là có vẻ hơi uể oải, lắc
lư đôi chân lơ lửng trên không của mình trong
rất bất lực.
Cô ấy mặc một chiếc quần jean mỏng, và
những đường cong của đôi chân này rất là
hoàn hảo.
“Tôi sớm biết là sẽ như thế này rồi, người tên
Tiêu Trí thật sự không đáng tin cậy.” Cô bất
mãn nói, “Quay về tôi sẽ tìm hắn tính sổ .”
Edit: Vasterel
Nói người ta vô tâm, người nghe lại hữu ý.
Nam nhân phía sau nghe vậy, đột nhiên giật
mình.
Đúng vậy, người đàn ông sau lưng cô ấy
chính là Trình Uyên.
Mấy người "côn đồ" kia hoàn toàn không
phải đối thủ của Trình Uyên, khi dễ dàng hạ
gục những người cuối cùng, liền ép hỏi tên đầu
hói kia về người đằng sau.
Để giữ lấy mạng mình, tên đầu hói này
không khỏi không cống hiến vị trí chính xác của
chủ nhân đứng đằng sau.
Điều khiến Trình Uyên ngạc nhiên là người
muốn giết anh lại là một cô gái có vẻ rất dễ
thương.
Và không có một bóng vệ sĩ nào bên cạnh cô
ấy cả.
Dù thông minh đến đâu, anh cũng không thể
hiểu tại sao một cô bé lại muốn giết mình.
Edit: Vasterel
Và bọn họ dường như không biết nhau.
Nếu cô gái nhỏ này là người của Phương
gia, điều đó là thông thể, dù sao trước sức ép
của dư luận, Thương Minh ở kinh thành sẽ
không cho phép người nào của Phương gia tự
mình động thủ.
Nếu vậy, thì là ai?
“Trông cô không được vui cho lắm.” Trình
Uyên thấy cô gái rất chăm chú nhìn đứa trẻ trên
con đường lát đá xanh phía dưới đại lộ, cũng
không có ý định rời đi, cho nên anh muốn làm
cô phân tâm.
Cô gái thở dài, "Anh không hiểu đâu."
“Nếu không nói, cô làm sao biết tôi không
hiểu?” Trình Uyên.
Cô gái cười lạnh một tiếng, sau đó lại liếc
nhìn Trình Uyên, trong mắt đầy vẻ khinh
thường.
"đợi đến khi nào anh không còn chỉ là một vệ
sĩ do ai đó phái tới nữa, không còn sống cuộc
Edit: Vasterel
đời đầu rơi máu chảy nữa, mà là sở hữu một
công ty của riêng mình, đứng giữa đám người
giàu có, anh mới đủ tư cách để lắng nghe
những phiền muộn của tôi."
Trình Uyên ngẩn người.
Thầm nghĩ, quả nhiên là xuất thân từ hào
môn, nhưng anh không biết đối phương là hào
môn nào.
"cho nên, sự phiền muộn trong mắt cô cũng
có cung bậc sao," anh lẩm bẩm nói.
Cô gái dường như nhận thấy vệ sĩ này có
chút không bình thường, hình như nhiều lời, cô
cau mày.
Cô ấy có một vẻ bề ngoài thanh tú, và cô ấy
trông xinh đẹp ngay cả khi cau mày.
"Đương nhiên, loại người như các ngươi đều
là thấp kém, chúng ta là cao quý thượng nhân,
người cao quý tự nhiên sự phiền muộn cũng
cao quý theo, các ngươi là loại người như vậy
hạ tầng sẽ không bao giờ hiểu."
Edit: Vasterel
"mà lại ngươi có để ý không, vệ sĩ nhỏ, hôm
nay lời nói có phải là hơi nhiều rồi không?"
Trình Uyên nhún vai, mỉm cười nói: "Phật tổ nói
chúng sinh đều bình đẳng."
“bổn tiểu thư không tin Phật!” Khuôn mặt cô
gái này sa sầm xuống.
Trình Uyên mỉm cười nói. "Bằng không,
chúng ta cùng nhau giới thiệu đi, có lẽ, chuyện
này sẽ đem chúng ta xích lại gần nhau hơn, và
như vậy cô sẽ không nghĩ rằng chúng ta tầng
cấp quá nhiều."
Cô gái này hai mắt nhíu lại, "anh cho rằng
cuộc sống vất vả nên muốn tìm cái chết sao?"
Nghe vậy, Trình Uyên đột nhiên nắm lấy cổ
tay cô gái này.
Edit: Vasterel
Chương 440: Lý Túc?
Có lẽ để tâm lý của cô ấy thả lỏng cảnh giác,
Trình Uyên nắm lấy tay cô gái đó, trực tiếp
vượt qua rào chắn rồi đột ngột chạy ra khỏi
đường cao tốc cùng cô gái có hai chùm tóc như
đuôi ngựa.
Đi đến con đường lát đá xanh trước đó,
trước mặt là một vài đứa trẻ đang chơi ném
đống cát.
Bọn trẻ dường như không quan tâm đến “đại
ca”, “chị đại” bất ngờ xuất hiện trước mặt của
mình, tiếp tục chăm chú nhìn những đống cát
bay quanh sân.
Mỗi khi lỡ có ai đó bị dính trúng, thì người đó
sẽ bực bội, còn những người khác thì cười to
"haha" .
Nó giống như chiến thắng một trận chiến nào
đó.
Cô gái có hai chùm tóc đuôi ngựa không hiểu
tại sao Trình Uyên lại đưa cô đến đây, cau mày
rồi hất tay Trình Uyên ra. "anh muốn làm gì?
Muốn tạo phản sao?"
Edit: Vasterel
Cô hoàn toàn coi Trình Uyên như là một
trong những vệ sĩ của mình.
Trình Uyên thì nhếch miệng cười một tiếng,
sau đó quay đầu hỏi những đứa trẻ kia, "Các
bạn nhỏ, cho chúng tôi cùng tham gia với?"
Chỉ sau đó, một vài đứa trẻ mới ngừng tiếp
tục "tấn công" và né tránh, bọn nhỏ nhìn bọn
anh với vẻ hoài nghi một chút, và một trong số
bọn nhóc đó nhẹ gật đầu: "Được rồi, càng
nhiều người chơi càng náo nhiệt."
Nghe vậy, cô gái cột tóc đuôi ngựa hai bên
liền sửng sốt, cô không thể tưởng tượng nổi
nên nhìn Trình Uyên.
“đến đây!” Trình Uyên kéo cô gái vào giữa
đấu trường, tồi với hai đầu nói với bọn trẻ “Nào,
bắt đầu thôi!
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên tức giận
nói: "anh có phải bị bệnh rồi không? Tôi đường
đường là đại tiểu thư, làm sao có thể..."
"Bập!"
Edit: Vasterel
Khi giọng nói chưa rơi xuống hết, bao cát bất
ngờ bay tới trúng vào vòng eo thon thả của cô
gái với hai chùm tóc như đuôi ngựa.
“Haha… Chị đại ngốc quá!” Tiếng cười ngây
ngô của bọn trẻ đột nhiên vang lên.
Cô gái với hai cái chùm tóc đuôi ngựa dường
như choáng váng trước tình huống này.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô bị một đám trẻ
ăn mặc rách rưới nói cô ngốc.
Bị một đám trẻ coi thường, cô bỗng thấy hai
gò má nóng bừng lên.
“Lại lần xem!” Tức giận hô một tiếng.
Như vậy, "cuộc chiến" lại bắt đầu.
Dần dần, cô gái trở nên tập trung hơn, và cô
bắt đầu chơi trò chơi này với lũ trẻ một cách
nghiêm túc.
Edit: Vasterel
Đôi mày cau có của cô dần dần duỗi ra, và
khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần dân nở một nụ
cười vô tư hồi nào không hay.
Không biết từ lúc nào, Trình Uyên rời khỏi
trò chơi, liền đứng ở một bên quan sát..
Đây là một cô gái muốn giết anh.
Nhưng bây giờ tình huống này thật kỳ lạ.
Trời càng lúc càng tối, cho đến khi ánh đèn
đường lờ mờ dường như rất yếu ớt, bọn trẻ
mới vẫy tay chào tạm biệt Trình Uyên và cô gái
buộc tóc đuôi ngựa này.
Cô gái buộc hai bím tóc cũng vô tư vẫy tay
chào những đứa trẻ này, nụ cười trên môi thật
lâu không phai.
“cô xem, sự vui vẻ không cần phân đẳng cấp
giai tầng với nhau.” Trình Uyên sau lưng nhẹ
giọng nói.
Nghe vậy, cô gái liền giật mình, nụ cười trên
mặt cũng chầm chậm thu lại.
Edit: Vasterel
“Trên đời thật sự không có người nào không
thể không có hạnh phúc.” Trình Uyên phủi phủi
cái mông, rồi xoay người đi lên đường cao tốc.
Đột nhiên, anh cũng không muốn biết cô gái
đó là ai, cũng như tại sao cô ấy lại muốn giết
mình.
Tóm lại, có thể thay đổi một con người là một
điều vô cùng mãn nguyện, tất nhiên đó có thể
chỉ là một sự thay đổi tạm thời hoặc chỉ là một
ấn tượng nào đó.
Cô gái lạnh lùng nói sau lưng anh: "Anh đã bị
đuổi việc!"
Cũng như vậy, không ai muốn bản thân mình
bị người khác làm cho thay đổi, nhất là người bị
mình khinh thường.
Trình Uyên vẫy tay chào cô mà không quay
đầu lại, như một lời từ biệt.
Khi biết rằng đó là một cô gái còn nhỏ muốn
giết mình, vậy thì có bao nhiêu người có thể kết
liễu cô gái nhỏ như thế này bằng một nhát dao
chí mạng?
Edit: Vasterel
Trình Uyên cảm thấy chính mình làm không
được.
Nếu đã làm không được, thì mình cần gì phải
biêt tin tức cô ấy?
Với một cô gái ở tuổi này, đừng cố lý luận
với cô ấy, vì sự nổi loạn của cô bé sẽ khiến lý
lẽ của mình trở nên sai lầm.
Trời tối, Trình Uyên bước lên cao tốc biến
mất trong tầm mắt của cô gái có hai chùm tóc
đuôi ngựa này.
Cô bất ngờ bị cuốn theo hình bóng anh.
Bởi vì lời nói của Trình Uyên vừa mới bắt
đầu vang vọng trong đầu của cô ấy.
"Nhìn xem, hạnh phúc không cần phân đẳng
cấp giai tầng."
Thực ra, anh ấy muốn nói rằng thế giới là
bình đẳng, cho dù anh ở vị trí nào, hạnh phúc
và rắc rối đều thật sự giống nhau.
Edit: Vasterel
Tuy nhiên, anh là một kẻ liều lĩnh, không có tiền
tài, địa vị, làm sao có thể hiểu được nỗi niềm u
sầu của kẻ giàu có? Cô gái có hai chùm tóc
đuôi ngựa tức giận buồn bực nói “ngươi chỉ là
một kẻ thấp kém hèn mọn, dựa vào cái gì phải
nghe ngươi?”
Thật ra, cũng không mất bao lâu lắm để
nhận biết, sau khi biết thân phận của Trình
Uyên, cô mới biết mình ngu dốt đến mức nào.
Đương nhiên, đây là nói sau này, tạm thời
không đề cập tới.
Khi Trình Uyên quay lại khu vực phục vụ ở
nơi cao tốc, các "người bệnh" trong nhà hàng
đã bắt đầu có khởi sắc, mọi người không còn
ngã trên mặt đất nữa, mà là nằm yếu ớt trên
bàn.
Nhìn thấy Trình Uyên trở lại, Lý Tịnh Trúc vội
vàng nghênh đón lấy.
“Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi với vẻ quan tâm.
Edit: Vasterel
Không đợi Trình Uyên trả lời, bác sĩ giả đó
liền cười ha hả tiến lại gần. "Này, ông chủ, ngài
xem thuốc của tôi ...?"
Trình Uyên nhướng cặp lông mày hỏi hắn
"Thuốc từ đâu tới?"
Tên bác sĩ giả này nghe vậy khẽ giật mình,
sau đó gãi gãi rồi nói "Tôi tự làm."
“Nói như vậy là thuộc về hàng tự chế?” Lý
Tịnh Trúc ngây người nhìn hắn.
Ngay khi vị bác sĩ giả vừa nghe thấy lời này,
hắn ta lập tức hoảng sợ. "Chị Đẹp, chị không
được nói như vậy. Tôi tự làm ra cái này và
không có bán trên thị trường. Chỉ là ... chỉ là ..."
Trình Uyên ngắt lời hắn rồi nói "ngươi tên
gì?"
“Tôi tên là Mã Quân.” Bác sĩ giả này vội vàng
trả lời.
Trình Uyên liếc nhìn Lý Tịnh Trúc, Lý Tịnh
Trúc cong môi lên nhìn anh, nhưng cuối cùng
vẫn gật đầu.
Edit: Vasterel
Thấy Lý Tịnh Trúc gật đầu, Trình Uyên mới
yên tâm, "Thuốc, tôi muốn hết tất cả, tiền sẽ
chuyển cho ngươi, nhưng mà..."
Một câu Nhưng mà, đã khiến Mã Quân vừa
chuẩn bị vui mừng, thì vẻ mặt của hắn lập tức
trở nên hơi ngây người ra.
Nhưng sau đó lời nói của Trình Uyên càng
khiến cho Mã Quân thêm vui vẻ.
"Tôi muốn thuốc của ngươi, nhưng là muốn
người, tôi sẽ cho ngươi một mức lương rất hậu
hĩnh."
Mã Quân lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng sau
đó Trình Uyên liền đưa danh thiếp cho hắn.
“Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông?” Mã Quân
tuy không phải người của Tân Dương này,
nhưng cũng đã từng nghe qua cái tên Cẩm
Đông.
Đột nhiên trong lòng phấn khích không thôi,
rốt cuộc có thể đi theo chủ tịch Tập Đoàn Cẩm
Edit: Vasterel
Đông, hẳn là còn tốt hơn ở đây đi lừa tiền
người khác.
“ông chủ, tôi sẽ nghe lời ngài.” Mã Quân gật
đầu như chày giả cối.
Lúc này Lý Tịnh Trúc mới hỏi: "Những người
bên ngoài đó...?"Đọc nhanh tại VietWriter
Lúc Trình Uyên quay lại, những người đó đã
biến mất, phỏng chừng là bọn họ hỗ trợ nhau
chạy trốn.
Không đợi Trình Uyên trả lời lại, vẻ mặt Mã
Quân nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ chị đẹp xinh
đẹp đây xử đẹp bọn hắn, Những kẻ xấu này
muốn lợi dụng người khác nên phải dạy cho
bọn hắn một bài học."
Cho tới bây giờ hắn vẫn cho rằng những
người bên ngoài là do Lý Tịnh Trúc đánh hạ .
Lý Tịnh Trúc ngây người nhìn hắn, cũng lười
để giải thích với hắn.
Mà Trình Uyên lúc này, lại nghĩ đến một vấn
đề khác.
Edit: Vasterel
"Mau thu dọn đồ đạc rồi trở về nhanh."
Từ trong miệng của cô gái có hai chùm tóc
như đuôi ngựa, Trình Uyên biết ở nhà đã xảy ra
chuyện, phần lớn vấn đề là đều do Tiêu Trí.
Nếu thật sự thế này, e rằng sân sau sẽ bốc
cháy. (hiểu ngầm nha)
Vì vậy, ý nghĩ đến thăm Lý Hải Tân ở thành
phố Trương Bắc chỉ có thể tạm thời bị gác lại.
...
lái xe đem theo Lý Tịnh Trúc và Mã Quân trở
về, không có quá nhiều thứ để chuẩn bị, bọn họ
liền lên đường.
Để quay về nhanh nhất, bắt buộc phải chạy
với tốc độ rất cao.
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ lướt
qua bọn họ, Trình Uyên chỉ nhìn thoáng qua xe
thương vụ này, cả người liền ngây người ra.
Người lái xe, dáng dấp rất giống Lý Túc.
Edit: Vasterel
Sau ba giây sững sờ, anh nhanh chóng lùi
xe, trở lại tốc độ cao rồi nhấn ga đuổi theo
chiếc xe thương vụ đó.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom