• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (6 Viewers)

  • Chương 390-392

Edit: Vasterel
Chương 390: Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì
phải trả
" nhớ kỹ khuôn mặt của người này, và cũng ghi
nhớ khoảnh khắc này!"
Trong bóng tối, Trình Uyên nói với Mục Tư Nhã
từng chữ một, "Bởi vì hắn ta chính là thủ phảm
đứng ở phía sau màn hình LG 52 inch!"
Đôi mắt đẹp của Mục Tư Nhã nhìn thật sau và
khóa chặt trên người Phương Thanh Yến.
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy lửa
hận.
Chính hắn đã phá hỏng hạnh phúc của cô!
Chính hắn đã cướp đi sinh mạng của người yêu cô
trong ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của cô!
Cô muốn hắn chết, cô muốn hắn chết ngay lập
tức!
"Đứng ở chỗ này, nhìn cho thật kỹ."
Edit: Vasterel
Trình Uyên buông lời xong, từng bước từng bước
đi ra khỏi bóng tối.
"Trình Uyên!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Uyên, Phương
Thanh Yến sững sờ.
Khi Phương Thanh Yến hét lên tên của Trình
Uyên, ông già mặc đồ Đường trong lòng không khỏi
rung động!
“ngươi không phải ở CLB Tinh Hà sao?” Phương
Thanh Yến ngạc nhiên hỏi.
Vâng, đúng vậy.
Với tin tức hiện tại, Trình Uyên đáng lẽ đang
thương lượng với Thẩm Hoa tại Câu lạc Tinh Hà vào
lúc này.
nh không nên uất hiện ở đây
Edit: Vasterel
Tỉnh Giang Bắc , là thành phố thủ phủ của tỉnh, từ
nam vô bắc cho dù đường có thông suốt, cũng phải
mất một giờ lái xe tới đây
Làm sao anh ta có thể xuất hiện ở đây?
Lão già mặc đồ Đường đột nhiên nghĩ tới một khả
năng khiến hắn kinh ngạc.
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã muốn
tới đây ” Lão già mặc đồ Đường nhìn chằm chằm
Trình Uyên nói, “Câu lạc bộ Tinh Hà chỉ là một cái vỏ
bọc ”
Phương Thanh Yến tuy rằng không phải rất thông
minh nhưng cũng không quá ngu ngốc, nghe xong
lời này chợt mới hiểu ra.
“thật sự là toan tính rất tốt!” lão già mặc đồ
Đường ở trước mặt bảo vệ Phương Thanh Yến,
trịnh trọng nói: “Thiếu gia, kẻ này không thể lưu lại
được, nếu không sau này ngài nhất định sẽ không
đấu lại hắn!
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến tỉnh ngộ lại đương nhiên cũng
ý thức được điểm này.
Trình Uyên, một tên tiểu tử nhà quê, thực sự đã
qua mặt được Phương gia và Thẩm gia.
điều này Làm thế nào mà không khỏi ngạc nhiên
được?
Nhưng mà, Trình Uyên đi tới gần hắn, ánh mắt
chậm rãi nâng lên, cuối cùng rơi vào trên mặt
Phương Thanh Yến, trong mắt tràn đầy sát khí.
Nhìn thấy ánh mắt của Trình Uyên, Phương Thanh
Yến đáy lòng phát lạnh, theo bản năng mà rùng
mình.
“Phương Thanh Yến, ngươi giết Chu Kiệt!” Trong
đêm vắng lặng, Trình Uyên kêu một tiếng.
“nói bậy, rõ ràng là ngươi giết!” Phương Thanh
Yến phản bác.
Trình Uyên cười lạnh một tiếng, "Ngươi có bằng
chứng sao?"
Edit: Vasterel
"Tôi " Phương Thanh Yến sửng sốt, sau đó hỏi
ngược lại: " vậy ngươi có bằng chứng tôi giết sao?"
“Tôi có!” Trình Uyên nhếch mép cười chế nhạo.
"Cái gì?"
“Hồng nh!” Trình Uyên nói “Hồng Anh chính là
bằng chứng!
Vừa nghe những lời này, Phương Thanh Yến đầu
óc quay cuồng.
Đúng vậy, Hồng Anh bây giờ đã nằm trong tay
Trình Uyên như cá nằm trên thớt, đương nhiên cô
không dám làm trái lời của anh khi yêu cầu cô ấy nói
điều này.
Khó chịu hơn nữa là Hồng Anh lại bị chính tay hắn
tặng cho Trình Uyên.
“Trình Uyên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Phương Thanh Yến không biết nên trả lời như thế
nào, đành đổi chủ đề.
Edit: Vasterel
Trình Uyên ánh mắt thu hẹp lại, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Muốn giết ngươi, để Báo thù cho
anh của ta!"
"giết tôi?"
Phương Thanh Yến kinh ngạc chỉ vào xung quanh,
" ung quanh còn có người giúp đỡ sao?"
"Không có!"
"Haha..."
Thật là đáng ghết đi à!
Phương Thanh Yến đều bị chọc cười, liền hỏi lão
già mặc đồ Đường, "Trong những thông tin được
truyền đến, Trình Uyên có thể đánh nhau được
sao?"
Nghe được Trình Uyên nói không có người trợ
giúp, lão già mặc đồ Đường Trang cũng thở phào
nhẹ nhõm, lắc đầu cười nói "Không hề biết chiến
đấu."
Edit: Vasterel
"Haha " Phương Thanh Yến nở nụ cười đắc chí,
cười xong nhìn Trình Uyên vẻ khinh thường rồi hỏi:
"Vì không có người giúp, vậy ta muốn hỏi ngươi,
ngươi giết ta như thế nào?"
Giờ phút này, vậy mà Trình Uyên vẫn nở nụ cười.
Anh chỉ cười nhẹ, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh
lùng, nhấc bước tiếp tục đi về phía Phương Thanh
Yến.
Phương Thanh Yến đối diện có bốn năm vệ sĩ
Ngoài ra, có một ông già chưa lộ thực lực.
Đối mặt với đội hình như vậy, thân hình Trình
Uyên gầy yếu trông rất nhỏ bé.
Tuy nhiên, đôi khi đánh nhau không thể tính như
vậy được.
Khí thế, bất kể có từ khi nào, đều là chìa khóa
quyết định thắng bại.
Edit: Vasterel
Giờ phút này, khí chất bất phàm của Trình Uyên
làm cho người của lão già mặc đồ Đường kinh ngạc,
khiến Phương Thanh Yến cũng phải sợ hãi.
Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, lão già mặc đồ Đường
híp mắt lại, rồi hét lớn một tiếng "Ngăn hắn lại!"
“Giết hắn!” Phương Thanh Yến cũng hét lên
Không nói gì, bốn năm tên vệ sĩ ông vào Trình
Uyên, bao vây đánh anh
Nhìn thấy cảnh này, Phương Thanh Yến vui mừng.
lão già mặc đồ Đường cuối cùng cũng an tâm
Hóa ra bên ngoài tàn nhẫn,mà bên trong lại khô
khan.
Hóa ra chỉ là tìm cái chết.
Thế nhưng là
Đột nhiên, một người đàn ông ngã ngửa xuống
đất.
Edit: Vasterel
Sau đó đến người thứ hai, và sau đó là người thứ
ba.
Phương Thanh Yến sững sờ.
Lão già mặc đồ Đường cũng nhìn thấy rõ điều đó
Trình Uyên cầm trong tay một con dao, sau khi
dùng dao đâm vào bụng một người, rồi anh lại rạch
cổ người khác ...
Sạch sẽ và gọn gàng, trong vòng vài hiệp đã đánh
ngã mấy tên vệ sĩ này
Vào lúc này, cơ thể anh đã bê bết máu.
cả người Trình Uyên bê bết máu đứng thẳng dậy,
thẳng tắp như một cây thông xanh kiêu hãnh giữa
rừng núi.
“Khổ… Bá, không phải ngươi nói hắn không biết
chiến đấu sao?” Phương Thanh Yến bị cảnh này làm
cho sửng sốt.
Edit: Vasterel
Khổ bá cũng khá ngạc nhiên "Thông tin không hề
đề cập đến việc hắn biết Kungfu. Chỉ biết, thông tin
của chúng tôi đều điều tra từ một người từ khi hắn
sinh ra ..."
Quả thực, lúc đầu Trình Uyên vốn không hề biết
chiến đấu gì cả.
Chỉ là có nhiều người chết hơn, gặp nhiều hơn, và
giết người nhiều hơn, tự nhiên sẽ có kinh nghiệm.
Cộng thêm sự huấn luyện quái dị của Bạch Long.
Trình Uyên lúc này đây không phải là thứ mà
những kẻ lưu manh bình thường có thể đối phó
được.
"thiếu gia đừng lo lắng, có tôi ở đây rồi!"
Lão già mặc đồ Đường tiến lên một bước, dừng ở
trước mặt Trình Uyên.
Trình Uyên hơi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tức
giận lẫn nộ khí, anh lạnh lùng nói: "Hoặc là cút đi,
hoặc là ... chết!"
Edit: Vasterel
Người mặc đồ Đường nhíu mày, vẻ mặt ngưng
trọng "Trình Uyên, ngươi nên biết, nếu như động
vào hắn, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào
không."
"Phương gia sẽ giết ngươi bằng mọi giá, và ngay
cả những người liên quan đến ngươi cũng sẽ không
có kết cục tốt đẹp."
"Ngươi nên tin tưởng vào thực lực của Phương
gia, nhìn khắp cả nước, không có bất kỳ người nào ,
dám trêu chọc vào tứ đại gia tộc ở Kinh thành cả!"
"Và Trình gia của ngươi, trước khi ngươi quyết
định trả thù, thì Trình gia liền nhất định từ bỏ
ngươi "
Lão già mặc đồ Đường nói không sai..
xa xôi ở một nơi nào đó ở Kinh thành, sau khi biết
được Trình Uyên không lựa chọn nhẫn nhịn, bọn
hắn đã bắt đầu thảo luận về việc từ bỏ anh.
Edit: Vasterel
Xét cho cùng, đây là một quyết định bốc đồng,
một quyết định ngu ngốc, và quyết định này không
nên xuất hiện với những người thừa kế của gia tộc
Trình gia, bởi vì như vậy, sự bốc đồng của anh sẽ
đưa cả gia tộc Trình gia vào chỗ vạn kiếp bất phục.
(không thể nào khôi phụ lại được)
đương nhiên Trình Uyên biết hắn nói rất đúng,
nhưng
anh vẫn lạnh lùng nói: " Giết người đền mạng,
thiếu nợ thì phải trả , đây là đạo lý hiển nhiên nhất
trên đời!"
"Không có chỗ để ngươi nói chuyện!"
Nghe vậy, lão già mặc đồ Đường lắc đầu thở dài,
"ngươi còn trẻ, chính chỉ là quá bốc đồng Đây là
biểu hiện của sự ngựa non hấu đá Xem ra, định
mệnh của ngươi không thể kế thừa được Trình gia
rồi."
" Mặc dù ngươi biết chút khoa chân múa tay,
nhưng ở trước mặt ta, dao trong tay ngươi mềm
như que củi."
Edit: Vasterel
Cởi bỏ bộ đồ Đường ra, ông lão ngoài sáu mươi
tuổi lộ ra một khối cơ bắp dữ tợn.
"Tên tôi là khổ Vô!"
Edit: Vasterel
Chương 391: Mục đích thực sự của Trình Uyên
Đồng thời, bên trong CLB Tinh Hà tại Khu phát
triển tỉnh Giang Bắc.
Thẩm Hoa dần dần mất kiên nhẫn.
Nhìn những người bất cần đời này trước mặt, hắn
càng ngày càng cảm thấy không đúng.
"Này."
"Hở!"
Hắn gọi một tiếng với Thời Dương.
Thời Dương ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười trả
lời.
"Hiện tại có thể gọi điện cho Trình Uyên, nói với
hắn, mặc kệ như thế nào, những người này xung
quanh tôi sẽ không rời đi. Hắn hôm nay muốn động
thủ cũng không có cơ hội nữa." Thẩm Hoa như vỗ
ngực, kiêu ngạo nói, " Mưu kế của hắn đã bị tôi nhìn
thấu, cho nên đừng thừa nước đục thả câu, muốn
nói gì thì mau ra gặp đi. "
Edit: Vasterel
Nghe vậy, Thời Dương nhìn xuống đồng hồ.
Đã là mười giờ mười lăm phút.
Anh ta gật đầu cười, "Được rồi, nhưng Thẩm
thiếu gia phải đợi thêm một lát nữa. Cho dù bây giờ
tôi có gọi cho ông chủ của chúng tôi, thì cũng phải
một tiếng nữa ông chủ của chúng tôi mới tới."
“Ý ngươi là gì?” Sắc mặt Thẩm Hoa ngưng tụ.
“Thật sự không có cách nào nữa, ai bảo tỉnh
Giang Bắc lớn như vậy chứ, từ bắc vô nam chạy xe ít
nhất cũng phải mất một giờ?” Thời Dương lắc đầu
thở dài, than thở.
Từ bắc vào nam?
Một giờ!
Khu phía Bắc!
Đột nhiên, hàng loạt lời nói này đột nhiên cùng
nhau chui vào đầu Thẩm Hoa.
Edit: Vasterel
Khuôn mặt hắn ta cuối cùng cũng thay đổi.
"Ông chủ của ngươi chạy xa như vậy? chẳng lẽ
hắn đi họp riêng với em gái mưa sao?" Tuy nhiên,
Cổ Trường Phong lúc này dường như không nhận ra
điều này, không khỏi trêu chọc Thời Dương.
Một nhóm người đang ở đây, thật là nhàm chán,
và nếu không nắm bắt cơ hội nào thì chắc không có
bất kz niềm vui nào thì còn nhàm chán hơn.
Trước sự giễu cợt của Cổ Trường Phong, Thời
Dương không thèm quan tâm, anh ta vẫn cười rất
rạng rỡ và tỏa nắng, tuy nhìn có chút hèn mọn,
nhưng điều này không ngăn cản anh ta trở thành
người tự hào nhất vào lúc này.
"em gái mưa thì không phải rồi, chẳng qua là đi
tiễn một vị cố nhân nói lời tạm biệt mà thôi."
“Ồ?” Cổ Trường Phong nghe được lời này càng
vui mừng. “chẳng lẽ chạy tới em gái nắng, rồi ở lại
làm A làm A với em gái nắng, rồi rời đi, chuyện này…
có khác gì nhau?
Edit: Vasterel
Nghe thấy Cổ Trường Phong chế giễu, các huynh
đệ của Cổ Trường Phong và đám người do Thẩm
Hoa đưa tới cũng ồ lên cười.
Cảnh tượng này quả thực có chút kz quái.
Cũng như khi bạn ở thành phố a và tôi ở thành
phố b, bạn đi từ thành phố a đến thành phố b,
chẳng lẽ chỉ để nói lời tạm biệt với tôi?
Tất cả mọi người đều ồ lên cười.
Nhưng Thẩm Hoa không cười được.
“E rằng Trình Uyên đi tiễn Phương Thiếu gia của
ngươi.” Thẩm Hoa trầm giọng nói.
"Haha..."
"..."
Tiếng cười đột ngột chậm dần rồi dừng hẳn.
Edit: Vasterel
Nụ cười trên mặt của Cổ Trường Phong cũng dần
dần biến mất, quay đầu về phía Thẩm Hoa theo
từng nhịp như người máy.
"Thẩm thiếu gia, chuyện này không thể nói đùa
được đâu nha."
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng theo
lời nói của Thời Dương đến thời điểm này, chỉ sợ ...
Đập một cái búa vào đầu! “bốp”. tỉnh lại chưa.
Cổ Trường Phong không ngốc, rất nhanh liền hiểu
được ý tứ này, trong lòng không khỏi run sợ.
Phải biết , bọn hắn đến tỉnh Giang Bắc này chỉ có
một mục đích, chính là bảo vệ Phương Thanh Yến.
Nếu Phương Thanh Yến xảy ra chuyện gì, e rằng
cũng không còn cách nào để giải thích được với Tam
gia.
“Đi thôi!” Một tiếng chào hỏi, Cổ Trường Phong
xoay người muốn xuống lầu.
Edit: Vasterel
"Đã quá muộn."
Lúc này, Thẩm Hoa lắc đầu.
Cổ Trường Phong bước chân hơi ngừng lại.
"hăn đã có thể nói ra như vậy," Thẩm Hoa chỉ vào
Thời Dương,đang nở một nụ cười gượng gạo., hắn
nói tiếp "tôi sợ rằng,khi các ngươi vội vàng trở về,
chuyện có lẽ đã xảy ra rồi."
Cổ Trường Phong lúc này mới nhớ lại người đã
nhắc nhở bọn họ ở dưới lầu, không khỏi khó chịu.
"Tôi mới nhớ, vừa rồi có người nói chúng tôi đừng
rời đi chính là giọng Tân Dương."
Tuy nhiên,bây giờ mới kịp phản ứng thì còn có ích
gì nữa?
Cổ Trường Phong sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mà Thẩm Hoa lúc này mới thở dài, "Có lẽ lần này
Trình Uyên đã lừa dối cả thiên hạ, nhưng có một
điều, tôi cảm thấy, hắn sẽ không thành công."
Edit: Vasterel
“là điều gì?” Cổ Trường Phong nghe xong lời này
vui mừng khôn xiết.
“Theo tôi được biết, Khổ Vô cũng ở đây đúng
không?” Thẩm Hoa hỏi Cổ Trường Phong.
Cổ Trường Phong gật đầu “Không sai."
“Như vậy là được rồi.” khóe miệng Thẩm Hoa lần
nữa lại nhếch lên một nụ cười. “Các cao thủ của
Trình Uyên đều đến hết cả đây, bên người cũng
không mang theo một người nào trợ giúp, mà bản
thân hắn lại cũng không biết chiến đấu, cho nên tôi
rất tò mò, một mưu mô như vậy, cuối cùng, hắn ta
tự ném mình vào chỗ chết sao. Đến tột cùng là vì cái
gì? "
"Hắn muốn giết Phương Thiếu gia của ngươi vậy
sẽ dùng cách gì?"
Vâng, đây thật sự là một vấn đề rất khó.
Cổ Trường Phong nghe Thẩm Hoa phân tích,
trong lòng của hắn tảng đá định được tháo ra,
nhưng rồi lại buộc lại, cứ lưng chừng.
Edit: Vasterel
Đúng, Khổ Vô đang ở bên Phương Thanh Yến,
Trình Uyên không có biết chiến đấu, không thể làm
thương tổn đến Phương Thiếu gia, như vậy tại sao
phải lo lắng?
“Này, Trình Uyên còn có con át chủ bài nào nữa
không?” Thẩm Hoa hỏi Thời Dương.
Thời Dương cười lắc đầu.
Điều này thật sự kz quái rồi?
Thẩm Hoa không nghĩ ra, nhưng càng nghĩ càng
không thông, trong lòng thì lại không chắc chắn.
"Nói cách khác..."
"Trình Uyên, thật sự muốn tự tay giết Phương
Thiếu gia?"
Thời Dương cười gật đầu.
Nghe đến đây, Thẩm Hoa hoàn toàn bị sốc.
Edit: Vasterel
Cái này với chịu chết khác nhau ở chỗ nào?
" Hắn dựa vào cái gì?"
Phải, tại sao hắn phải tự làm điều này?
Đám đông có mặt bị bao vây bởi một nhóm người
bí ẩn.
Theo loại suy nghĩ này, những người đang căng
thẳng bây giờ nên là người do Trình Uyên đưa tới,
nhưng tại sao họ lại có vẻ không căng thẳng chút
nào.
Lúc này, Bạch Long đột nhiên nói "Đấu với Khổ
Vô, hắn đại khái có thể sống sót qua ba chiêu."
Nghe vậy, Cổ Trường Phong mừng rỡ.
"Thật đáng kinh ngạc. Việc có thể sống sót sau ba
chiêu của Khổ Vô cho thấy rằng hắn ta cũng phải nổ
lực lắm."
Bạch Long gật đầu, "Đúng vậy, tôi huấn luyện cho
hắn, hắn bắt đầu hơi muộn, ngộ tính cũng không tệ
Edit: Vasterel
lắm, cộng thêm bản lĩnh chịu đựng gian khổ, lại trải
qua mấy trận chém giết, đối phó với người thường,
đủ xài." . "
Cổ Trường Phong cười lạnh nói: "Nhưng mà, Khổ
Vô cũng không phải là người bình thường."
Lúc này, Trần Đông trầm mặc hồi lâu không nói
nữa lời nào đột nhiên mở miệng nói ra: "Tôi am
hiểu ám sát. Mục đích của ám sát luôn là lấy bất ngờ
để giết đối phương. Tuy nhiên, hắn mà hung ác lên,
hắn sẽ tàn nhẫn hơn tôi thậm chí còn ra tay bất ngờ
hơn cả tôi nữa."
"Ha ha, đánh bất ngờ, đánh bất ngờ trước một
sực mạnh tuyệt đối vẫn không thể nào đỡ nổi được.
Ngươi là sát thủ số một ở Bắc Kinh, vẫn không hiểu
sự thật này sao?" Cổ Trường Phong chế nhạo phản
bác.
Trần Đông lắc đầu. "đánh bình thường thì có lẽ
đúng với đạo l{ này, nhưng tôi đoán rằng trong
vòng ba chiêu, hắn nhất định sẽ dùng chiêu ám sát
bất ngờ này ra đòn chí mạng, xử lý xong Khổ vô."
Edit: Vasterel
"Haha ..." Cổ Trường Phong cười.
Hắn cười không kiêng nể gì cả.
Khổ Vô là ai?
Cho dù hắn đã ngoài sáu mươi tuổi, sức lực có thể
kém, nhưng vẫn có thể đối đầu được với Cổ Trường
Phong, và Cổ Trường Phong cũng cảm thấy mình
chưa chắc đã có phần thắng.
“Hắn dùng thủ đoạn này để giết một vị cao thủ
còn hơn cả sư huynh của ta.” cô mập khẽ nói.
Tiếng cười của Cổ Trường Phong càng ngày càng
yếu, sau đó cũng dần dần vụt tắt.
Cũng không dám tiếp tục ở lại nữa, một tiếng
chào hỏi xong, mang theo huynh đệ của hắn, quay
người chạy nhanh ra ngoài.
Anh trai của cô mập là Bạch Long, và cũng biết điều
này.
Nếu chúng ta nói rằng ai đó mạnh hơn Bạch Long
đã bị Trình Uyên giết chết, vậy thì Khổ vô ...
Edit: Vasterel
Hơn nữa bọn họ đều cho rằng Trình Uyên không
có chút sức chiến đấu nào.
Cổ Trường Phong trong lòng lại dấy lên.
Nhưng bây giờ bọn hắn vội vàng chạy về, còn có
tác dụng gì nữa?
Edit: Vasterel
Chương 392: thủ hạ lưu tình!
"Bùm!"
Tỉnh Giang Bắc Khu phía Bắc, bên ngoài biệt thự
của Phương Thanh Yến.
Trình Uyên bị Khổ Vô đánh một cùi chỏ vào ngực
bụng, ngay lập tức văng ra ngoài và tông vào chiếc
xe đang tông ở cửa.
"Phụt!"
Khí huyết dâng trào giữa cổ họng, Trình Uyên
không khỏi phun ra một ngụm tươi.
Nói cách khác, tốc độ của Khổ Vô là quá nhanh, mặc
dù hắn đã ngoài sáu mươi nhưng sức mạnh của hắn
cũng tỷ lệ thuận với tốc độ của hắn.
Một cơn đau không thể ngăn cản ngay lập tức
lướt qua các dây thần kinh não của Trình Uyên.
Nửa người đều có chút tê.
Edit: Vasterel
"Chiến lược rất tốt, và đầu óc cũng rất thông
minh, nhưng tiếc là ngươi đã bỏ lỡ tôi trong khâu
cuối cùng này."
Một nụ cười đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt
của Khổ Vô, hắn ta chậm rãi đi về phía Trình Uyên.
"Thật đáng tiếc ngươi đã đi sai nước cờ này, sai một
li đi một dặm."
"Ngươi còn non và xanh lắm!"
Khi hắn bước tới chỗ Trình Uyên, Khổ Vô nheo
mắt lại, giơ nắm đấm lên như cái nồi đất, trong mắt
hiện lên vẻ khinh thường.
"Chết đi!"
Một quyền đấm tới Trình Uyên.
Mà Trình Uyên đang sống dở chết dở, đột nhiên
mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Anh cử động.
Edit: Vasterel
Thay vì rút lui mà tiến tới, anh lập tức lao vào
ngực của Khổ vô.
Lúc này, nắm đấm của già nua Vô Cực, một đấm
đánh vào không khí, và nó đáp xuống vỏ xe, lập tức
làm vỏ xe bị lõm một hố sâu.
“Bùm!” một tiếng vang thật lớn.
Rồi khoảnh khắc tiếp theo, hắn liền có chút hơi
bối rối.
Trình Uyên vậy mà nhào vào trong ngực của hắn,
bị hắn hất qua một bên, anh lại ôm lấy hắn từ phía
sau, dùng cả hai chân đan vào nhau, giống như một
con bạch tuộc ôm trọn sau lưng Khổ Vô.
Trên thực tế, Khổ vô chỉ sững người trong giây lát,
và sau đó khóe miệng liền xuất hiện một vẻ chế
nhạo.
"ngươi chẳng lẽ muốn dùng môn võ Nhu Thuật
Brazil?" ( Nhu thuật là môn võ tự vệ và là môn thể
thao thi đấu đối kháng thông qua hình thức ứng
Edit: Vasterel
dụng các đòn vật và khóa tay chân ở tư thế nằm
trong những cuộc thi đấu trên võ đài)
"Đáng tiếc, lão tử lúc còn trẻ đã từng chiến đấu
qua kiểu này, đối với kỹ năng này cũng không thể là
... A!"
Lời tự tin còn chưa nói xong, giây phút sau, hắn
thật sự đã chết lặng.
Trên cổ truyền đến một cơn đau nhói vô cùng.
Trình Uyên vậy mà há miệng, cắn chặt cổ của hắn.
Vâng, hắn đã từng chiến đấu qua với kiểu võ vật
lộn như vậy, và hắn đã thấy rất nhiều, nhưng ngược
lại hắn chưa bao giờ chiến đấu với những pha giao
tranh ác { như vậy.
Vấn đề là, Trình Uyên cố hết sức ôm hắn từ phía
sau, mặc cho hắn công phu cao thâm đến cỡ nào,
cũng không thể rũ bỏ trình Uyên xuống được.
Phải biết, lực cắn của con người là nơi dùng lực
lớn nhất của cơ thể.
Edit: Vasterel
Trình Uyên bị thù hận che mờ lý trí, còn có thể
quan tâm đến quy tắc trong giao đấu sao?
Giết người trước mặt, không tiếc bất cứ giá nào,
chỉ cần trả thù!
"A ... Khốn kiếp ... nhã ra, con mẹ nó nhà ngươi,
ngươi làm cái quái gì vậy ..."
Khổ Vô vô cùng lo lắng, quay qua quay về, dùng
hai cùi chỏ đánh vào phía sau Trình Uyên.
Nhưng mà, Trình Uyên gắt gao đính vào phía sau
lưng của hắn, cho dù hắn có ra sức vặn eo lắc hông
đi chăng nữa, kể cả đánh cùi chỏ vào Trình Uyên
cũng chỉ khiến anh đau đớn một chút,nhưng căn
bản vẫn không thể đánh văng được anh.
Mà Trình Uyên càng bị đau,thì lực cắn càng mạnh,
anh một hai liều mạng cắn vào cổ họng của hắn.
Bất cứ điều gì Khổ vô nói, và làm thế nào đi chăng
nữa, dụ kẹo hay dụ gái, thì anh vẫn không buông
tay.
Edit: Vasterel
Lúc này, mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Phương Thanh Yến ở cửa, sắc mặt thay đổi, hắn
chưa từng thấy người nào điên cuồng như vậy.
Giống như một con dã thú.
Hắn sợ hãi, hai chân không khỏi run lên, muốn
chạy, nhưng hai chân không nghe lời, sợ hãi đế nỗi
ngồi bệt trên mặt đất.
Khuôn mặt nhỏ nhẵn của Mục Tư Nhã trong bóng
tối phía xa càng thêm tái nhợt.
Cô luôn cảm thấy trên đời này không ai có tình
cảm với L{ Túc hơn cô, cho dù quen nhau chưa bao
lâu, và coi như đã cô và anh ấy kết hôn đi chăng
nữa.
Nhưng bây giờ...
Sự điên cuồng của Trình Uyên đã đánh sập suy
nghĩ cổ hủ của cô.
Edit: Vasterel
Khổ Vô nhảy dựng lên không trung và đập lưng
xuống đất.
Nhưng Trình Uyên vẫn càng ngày càng cắn mạnh!
Đau đớn đến nỗi hắn lại đứng lên, hơi run rẩy,
nhưng hắn lần nữa vẫn lại nhảy lên, rồi tiếp tục đáp
lưng hắn ta xuống đất.
Đầu của Trình Uyên bị đập xuống đất khiến anh
ngây người ra, cả người "ù ù", cổ họng tràn đầy
ngọt ngào như mức dâu tây, miệng tràn ra máu,
nhưng duy nhất một điều là không chịu nhã ra.
Khổ Vô lại run lên, giãy dụa muốn đứng lên,
nhưng lần này muốn nhảy nhưng không nhảy được
nữa, muốn dùng sức lần nữa nhưng mi mắt liền rũ
xuống,toàn thân run bần bật yếu ớt rồi ngã xuống
đất.
Hai chân bắt đầu co quắp, và toàn thân bắt đầu lên
cơn co giật, và dần dần ... không còn hơi thở nữa!
chết!
Sau một lúc.
Edit: Vasterel
Trình Uyên buông miệng ra, miệng toàn đầy shiro
dâu.
Mà nhìn lại Khổ Vô, liền có một khoảng trống
đáng sợ ở cổ, và máu giống như một máy bơm
nước có áp lực, không ngừng chảy ra.
Máu thịt be bét, chết một cách quá thê thảm!
Từ trên mặt đất chật vật đứng lên, thân thể Trình
Uyên tựa như muốn rã rời.
Vừa rồi Khổ vô nhảy lên mấy lần, đập xuống đất
cùng với Trình Uyên, để cố gắng hất anh ra, thành
thật mà nói, điều đó thực sự khiến Trình Uyên
thương tổn không hề nhỏ.
Bây giờ miệng không ngừng tuôn ra, ngoại trừ
máu của Khổ Vô, còn có kèm theo máu của anh.
Nhưng cho dù là như vậy, Trình Uyên vẫn nhặt
con dao bị đánh rơi lúc trước lên, lảo đảo đi về phía
Phương Thanh Yến.
Edit: Vasterel
Phương Thanh Yến sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như
vừa bôi một lớp phấn lên mặt.
"Đừng ... đừng tới đây, Trình Uyên ... Trình Uyên
ngươi nghe ta nói, chúng ta có thù hận nhưng
không phải không giải quyết được, tôi, tôi có
chuyện muốn nói ... Nói!"
"Không không, ngươi muốn cái gì, ngươi nói đi,
Phương gia chúng tôi muốn cái gì đều có thể dễ
dàng có được, nếu ngươi nói, thì cái gì đều có thể
cho ngươi!"
"cầu xin ngươi..."
Khi anh bước đến chỗ Phương Thanh Yến, anh
nhìn xuống Phương Thanh Yến, người đang ngồi sụp
trên mặt đất,kèm theo nước Red Bull màu vàng rỉ ra
từ đáy quần.
"có Thật, muốn cái gì ngươi đều cho phải không?"
"Thật, tôi xin thề!"
Edit: Vasterel
"Được rồi," Trình Uyên cười khổ một tiếng, máu
bên khóe miệng chảy ra như suối,rơi xuống trên vai
"Ta nghĩ muốn cái mạng chó của ngươi, để đi bái tế
anh trai của ta!"
“Phập!” một nhát đâm vào vai Phương Thanh
Yến.
“A!” Một tiếng tiếng hét thảm thiết đau đớn từ
trong miệng Phương Thanh Yến phát ra.
Thực ra lúc này nếu Phương Thanh Yến liều mạng
đứng lên chống cự lại Trình Uyên, với sự yếu ớt hiện
tại của Trình Uyên, có lẽ hắn ta chưa hẳn là đấu
không lại.
Thế nhưng là. . .
Cảnh tượng vừa rồi đã khiến là gan của hắn thành
teo lại như gan tép.
Trình Uyên giống như một con dã thú hung tàn,
cả người đều toát ra một loại khiền người ta đáng
sợ điên cuồng.
Edit: Vasterel
Hắn ta lấy đâu ra can đảm để đứng lên đối đầu?
chẳng lẽ lấy gan tep mới phơi khô?
“Phập phập!” lại là Hai nhát dao nữa, đâm vào
thân thể của Phương Thanh Yến, nhưng đều không
nguy hiểm đến tính mạng!
"A! Tha cho tôi đi, Trình Uyên cầu xin ngươi, hãy
tha cho tôi!"
Phương Thanh Yến vô cùng đau đớn và kinh hãi,
tiếng la hét của hắn đặc biệt nổi bật nhất trong màn
đêm im lặng này.
"Ba nhát dao này, ta thay cho Nhất Chi Hoa!"
“Phập phập phập!” Lại là ba nhát, và 3 nhát này y
nguyên không nguy hiểm đến tính mạng.
"Ba nhát này, ta thay Trần Đông đâm ngươi!"
Bệnh Đường tử là vì muốn cứu Trần Đông nên
chết, chính là sư đệ của Trần Đông, mặc kệ có phải
đối đầu hay không đối đầu thì người ta chết cũng là
một ân tình cho người của anh, Trình Uyên cũng
Edit: Vasterel
không tính quá nhiều, anh chỉ biết Trần Đông rất
khó chịu.
Trong cơn đau kèm sự sợ hãi Phương Thanh Yến
đã ngất xỉu.
Tuy nhiên, hắn ta cũng chưa chết.
Nhưng đối với Trình Uyên hắn nhất định phải
chết!
“nhát dao này là cho anh trai của ta!” Giọng của
Trình Uyên càng ngày càng suy yếu, nhẹ nhàng nói.
Sau đó anh nhẹ nhàng dí con dao vào ngực
Phương Thanh Yến.
"Trình Uyên, dừng tay!"
Tuy nhiên, vào lúc này, có một giọng nói lớn đột
nhiên vang lên!
Đường Hùng phóng xe vượt lên với một nhóm
cảnh sát trẻ tuổi theo sau, xuống xe, liền nhanh
chóng rút súng và hét lớn.
Edit: Vasterel
Nghe được những âm thanh này vào trong tai,vậy
mà Trình Uyên lại sinh ra một loại ảo giác.
Cũng giống như pháp trường cổ đại, khi người
thực hiện hành quyết thì giơ cao cây đao đồ tể của
mình lên,và sẽ luôn có người hét lên "thủ hạ lưu
tình!"
Buồn bã cười một tiếng, rồi Trình Uyên nhắm mắt
lại.
Giờ phút này, trên thế giới này, trừ anh, đã không
còn bất kz người nào tồn tại có thể cản được.
"Phập!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom