• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (7 Viewers)

  • Chương 309-317

Edit: Vasterel
Chương 309: Khách mời
Sự thật trắng bạch ra.
Thì ra Trình Uyên đi theo không phải vì nghi ngờ cô, mà
là vì lo lắng cho cô sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy không biết Trình Uyên đã xúc phạm ai, nhưng xét
theo vết thương của anh , hẳn là gặp phải nguy hiểm cô
không thể tưởng tượng nổi.
Khi bước vào phòng bệnh, nhìn đến Trình Uyên, Bạch
An Tương sắc mặt có chút cải thiện, trong lòng cô rung
động một chút.
Tại nhà Lương Siêu, nấu ăn cùng mọi người nói đạo lý ...
Ai mà ngờ được lúc đó anh lại bị thương nặng như vậy?
Làm sao có thể kiên trì đến mức như vậy?
Trình Uyên cười với cô nói "anh không sao."
Bạch An Tương im lặng ngồi bên cạnh anh, nhẹ giọng
hỏi "Anh ăn táo nhé? Em cắt cho anh."
Trình Uyên lắc đầu dịu dàng nhìn cô "Anh thực sự
không sao đâu."
Edit: Vasterel
“Hay là em lột quýt cho anh nha.” Bạch An Tương cúi
đầu nói.
Trình Uyên thở dài, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé
trắng nõn nà của cô.
Bạch An Tương khẽ run lên, theo bản năng muốn rút
tay về, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, và cái gì củng
không làm tiếp được.
“Hai năm qua anh đều như vậy sao?” Cô hỏi.
Trình Uyên cười cười, không nói gì.
Cô bắt đầu tin những chuyện Mục Tư Nhã và Lý Tịnh
Trúc đã kể cho cô.
Trên thực tế, trước đây cô cũng tin,nhưng rằng những
người này chỉ kể câu chuyện và những người trong câu
chuyện sẽ có hai trải nghiệm khác nhau.
Nếu như Trình Uyên đối xử với cô hai năm này, giống
như mấy ngày nay mới đây, dù sao trái tim của cô có sắt
đá đến mấy cũng sẽ trở nên mềm yếu.
Edit: Vasterel
“Anh biết, em muốn là chính bản thân mình.” Trình
Uyên đột nhiên thở dài nói, “Vì hai năm qua em đều
không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì,nên em cũng không cần
phải nặng nề về chuyện này.lúc đó anh muốn tổ chức lại
buổi lễ cưới cho chúng ta,nhưng rồi đã xảy ra chuyện, và
sau khi em tỉnh lại, em muốn ly hôn, nếu vậy thì anh có
thể buôn tay, chúng ta có thể ly hôn. "
Bạch An Tương lúc trước muốn ly hôn với Trình Uyên,
Trình Uyên khả năng không thể không biết được.
Chỉ là anh quả thực không can tâm,dù sao anh và cô
thật sự rất không muốn.
Nhưng sau chuyện này, Trình Uyên đột nhiên hối hận
khi thấy Bạch An Tương lúc này tràn ngập áy náy.
Anh không muốn cô mặc cảm và nội tâm chịu đựng lấy
áy náy, để rồi phải chịu đựng cuộc hôn nhân kỳ lạ này.
Buông bỏ và ly hôn có lẽ là lựa chọn tốt nhất, lúc đó
Trình Uyên sẽ đích thân đưa cô ấy về, tuy rằng sẽ rất
phiền phức và có những rủi ro nhất định, nhưng như
vậy,thì mối quan hệ giữa họ sẽ không còn có những khúc
mắc gì nữa.
Edit: Vasterel
Tuy nhiên.
Nghe xong những gì Trình Uyên nói, Bạch An Tương im
lặng trong chốc lát,sau đó ngẩng đầu nhìn chăm chú
Trình Uyên,rồi lắc đầu "em còn chưa nghĩ tới."
Nói xong liền đứng dậy, vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh
như chạy trốn điều gì đó.
khóe miệng Trình Uyên nở nụ cười nhẹ, xuất phát từ
nội tâm.
Bạch An Tương ra ngoài, Thời Dương lúc này đi vào.
"Anh , anh không sao chứ."
Trình Uyên nhìn Thời Dương chằm chằm, hỏi: "Mẹ em
không sao chứ?"
“À, dì hai của Lý Tịnh Trúc đã chữa khỏi bệnh cho mẹ
em rồi.” Thời Dương nói.
Lúc đầu, Trình Uyên cảm thấy Thời Dương rất khác lạ,
cho rằng thứ duy nhất có thể khống chế Thời Dương,
cũng là điểm yếu duy nhất của hắn, chính là người mẹ
tâm thần của hắn.
Edit: Vasterel
Long Học Viễn hạ độc mẹ hắn để uy hiếp Thời Dương
để vạch trần tung tích của Trình Uyên ra. Bạn đang đọc
truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm
đọc những chap mới nhất.
“Mà anh, Vương Mỹ Lệ kia đi rồi.” Thời Dương đột
nhiên nói.
Nghe vậy, Trình Uyên trong lòng thầm than một tiếng.
Sau trận chiến này, anh chợt nhận ra được những
khuyết điểm và sai sót của chính mình.
Đừng nói là sau này đấu với Trình Nặc, ngay cả Miêu
Địa chi vương cũng suýt chút nữa đã ngủm củ tỏi.
Bạch Long không phải là bất khả chiến bại, Trần Đông
cũng có điểm yếu của chính mình, nếu bọn họ thật sự bị
khống chế, sẽ có quá nhiều người có thể bị sát hại vì anh.
Trình Uyên muốn nâng cao thực lực của chính mình,
không chỉ là bản thân mạnh lên,mà còn muốn phát triển
một tổ chức có thế lục bí mật chỉ thuộc về anh.
Edit: Vasterel
Về thực lực của tổ chức, hiện tại thích hợp nhất chính
là Vương Mỹ Lệ.
Vốn dĩ Trình Uyên muốn kết thúc chuyện này rồi sẽ nói
chuyện với Vương Mỹ Lệ,anh sẽ không tiết bất cứ giá nào
để giữ anh ta lại, kết quả ...
Sau khi Thời Dương rời đi, Bạch An Tương lại mang
theo hai hộp đựng thức ăn đi vào.
Bạch An Tương đi vào, coi như không có chuyện gì xảy
ra, mở bữa ăn ra rồi nói: "em biết ở nhà Lương Siêu anh
ăn không được, em đặc biệt xuống dưới lầu mua một ít."
cô nói rồi đưa đũa cho Trình Uyên.
Trình Uyên mỉm cười vươn tay ra cầm đũa, vừa nâng
cánh tay lên liền động đến vết thương ở xương ức, không
khỏi nhíu mày đau lòng.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch An Tương khuôn mặt đỏ lên
rồi nói: "thôi Được rồi, để em đút cho anh ăn."
Trình Uyên tất nhiên là trong lòng âm thầm mừng rỡ.
Cô phục vụ cho Trình Uyên cơm nước đến tận răng,
thỉnh thoảng cô lấy khăn giấy lau miệng cho Trình Uyên,
Edit: Vasterel
cảnh tượng này quá bình thường và tình cảm vô
cùng,cho dù ai nhìn thấy cũng cảm thấy ấm áp một chút.
Nhưng Trình Uyên biết giữa bọn họ chỉ là bước đầu.
Suy cho cùng, đây là cảm động không phải là tình yêu.
Cửa bị gõ vang.
Không đợi Trình Uyên nói mời vào, Chu Kiệt lão già mặt
đỏ bừng đã đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Chu Kiệt Trình Uyên hơi giật mình, Bạch An
Tương cũng giật mình, thu dọn bát đũa nói: "Tôi đi ra
ngoài trước."
Trình Uyên gật đầu.
Sau khi Bạch An Tương rời đi, Chu Kiệt cười hỏi Trình
Uyên "Thế nào, không mời tôi ngồi sao?"
“À, Mời ngồi.” Trình Uyên nói.
“Ngươi biết thân phận của tôi là ai không?” Chu Kiệt
hỏi anh.
Edit: Vasterel
"Chủ tịch Tỉnh Giang Bắc Hội Trưởng Thương hội."
“Đúng vậy, tôi là chủ tịch thương hội hội trưởng của
Tỉnh Giang Bắc .” Chu Kiệt cười nói, “Cho nên, tôi cũng có
quyền sinh tử đối với Tập Đoàn Cẩm Đông các ngươi.”
Nghe xong lời này, Trình Uyên không khỏi nhíu mày
"Ngài nói cái này là có ý gì?"
Chu Kiệt cười ha hả nói: " Bị thương thành dạng như
vậy,mà ngươi còn có thể như thế, thật sự là rất tốt."
"..." Trình Uyên.
Chu Kiệt vỗ vỗ chân của hắn rồi nói: "Được rồi, tôi
không đùa với ngươi nữa, tôi có chuyện muốn nói với
ngươi."
"Ngài cứ Nói."
Thành thật mà nói, Chu Kiệt thân phận là có, Trình
Uyên không dám đắc tội với ông ta quá nhiều, về phần
lúc ở nhà Lương Siêu, Trình Uyên cũng không nghĩ nhiều
đến như vậy.
Edit: Vasterel
Bây giờ nhìn lại đã tát vào mặt Chu Kiệt, nghĩ lại vẫn có
chút sợ hãi.
“Lần này đến Tân Dương , chủ yếu là vì nhận được 23
cái báo cáo của Cẩm Đông các ngươi.” Chu Kiệt nói,
“Ngươi biết điều này có ý gì không?
“Điều này có nghĩa là tôi có 23 kẻ thù.” Trình Uyên
nhàn nhạt nói tiếp “bây giờ Tôi cũng đã chuyển thành
một miếng phomat của 23 người bọn hắn.”
"Cho nên, ngài tới đây cảnh cáo tôi sao? Hay là ngài tới
đây thông báo Tập Đoàn Cẩm Đông sẽ bị đóng cửa cải
chính? Hay là..."
Chu Kiệt mỉm cười lắc đầu.
Sau đó ông ta xua tay, "Những cái báo cáo đó chỉ là cái
rắm."
Khi ông ta nói điều này, Trình Uyên đã bị sốc.
Điều này có nghĩa là, ông già này ở đây để giúp chính
mình?
Nhưng, mục đích là gì?
Edit: Vasterel
Động cơ nào ông ấy làm vậy?
Chu Kiệt không đợi Trình Uyên kinh ngạc, mỉm cười rồi
nói tiếp: "Chỉ cần ngươi hứa với tôi một điều kiện, tôi sẽ
bảo vệ Tập đoàn Cẩm Đông của ngươi ở Tân Dương này.
Cho dù bọn chúng có làm gì đi nữa."
"Không phải lo, không chỉ có ở Tân Dương này, ngay cả ở
Tỉnh Giang Bắc, tôi cũng sẽ cho ngươi một chỗ đứng."
Nghe đến đây, Trình Uyên không khỏi kinh ngạc đến
mức há hốc mồm.
Đưa Tân Dương trở thành ở Tỉnh Giang Bắc, doanh
nghiệp đứng đầu tỉnh là “mục tiêu nhỏ” mà anh đặt ra,
đương nhiên, đây cũng là tiêu chí duy nhất để anh được
Trình gia đánh giá.
Với sự giúp đỡ của ông già này, mọi thứ dường như trở
nên đặc biệt đơn giản hơn.
"Điều kiện gì, ngài nói xem."
Edit: Vasterel
Chương 310: Tìm thú vui
“Chờ ngươi khỏe lại đã, nếu có thời gian, tôi muốn ăn
món ăn ởTân Giang.” Chu Kiệt vừa cười vừa nói.
Trình Uyên cười "Không thành vấn đề."
Chu Kiệt đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa liền dừng lại,
tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đối với anh nói:
"Chờ ngươi khỏe rồi, tôi lại tìm đến ngươi."
Về phần tìm như thế nào và tìm ở đâu, Trình Uyên
cũng không hỏi, nhưng anh biết với thực lực của Chu Kiệt
không phải việc khó, ví dụ như ở bệnh viện tư nhân này,
Trình Uyên nghĩ anh đã đủ bí mật, nhưng ông ấy vẫn tìm
thấy anh.
Sau khi Chu Kiệt hoàn toàn rời đi, Trình Uyên không khỏi
nhíu mày.
Anh biết rằng món ăn dù ngon đến đâu cũng không thể
thay đổi quan điểm của một người chứ đừng nói đến việc
kinh doanh có lãi.
Vì vậy, nấu ăn cho ông ta, ông ta sẽ giữ cho Cẩm Đông
an toàn, đây chỉ là một cái cớ mà thôi.
Vậy ông ta muốn cái gì?
Edit: Vasterel
Trình Uyên không đoán ra được.
...
...
Hoàng Đại Cường Mấy ngày nay, có thể nói, hắn đã
hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, không thể không
thấy rõ sinh hoạt thối nát của hắn.
Về phần Cẩm Đông, hắn hoàn toàn không hiểu chút
nào, đương nhiên Kim Kiệt không để cho hắn hiểu được ý
đồ của Cẩm Đông.
Chỉ mới thưởng thức một lần qua, Hoàng Đại Cường
hỏi Kim Kiệt "Tôi có chút không đành lòng."
"Chuyện gì?"
"Tôi cảm thấy, với tư cách là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm
Đông, dù sao cũng phải làm chút gì mới đúng chứ."
Kim Kiệt cười nói: "Bạn học cũ của tôi à, ngươi lo lắng
quá, chủ tịch Cẩm Đông trước khi phát bệnh cũng giống
như ngươi, hưởng thụ là xong, còn lại việc vặt vãnh, có
Edit: Vasterel
người phía dưới giúp ngươi xử lý, ngươi bận tâm cái gì
nữa.”
" Nói thì nói thế, nhưng. . . "
Trong Câu lạc bộ Hoàng Kim, một nhóm người đẹp mặc
sườn xám đi ngang qua sảnh với một cái khay trên tay.
Hoàng Đại Cường lại nuốt xuống, tròng mắt thì cứ theo
đoàn người mỹ nữ không chút đổi góc.
Chỉ cần một người phụ nữ có hình thể đẹp, mặc vào
sườn xám thì khẳng định rằng không thoát được khỏi
mắt ông ta.
"bạn học cũ..."
"Chủ tịch..."
"Chủ tịch..."
“Hả?” Hoàng Đại Cường tỉnh táo lại, nghi ngờ hỏi Kim
Kiệt, “Ngươi nói cái gì?
“Chúng ta nên trở về đi?” Kim Kiệt cười nói.
Edit: Vasterel
“Trở về?” Hoàng Đại Cường sững sờ, sau đó cười khổ
nói: “Ngươi về trước đi, ta có một số việc riêng cần xử
lý.”
Nói xong nhướng mày nhìn Kim Kiệt.
Về phần hắn nói lúc trước muốn làm cái gì đó cho Tập
Đoàn Cẩm Đông, nhưng hiện tại thì đã quên hết mọi
chuyện.
Kim Kiệt đã hiểu ra, coi như hắn đã hiểu, hắn ta mỉm
cười rời khỏi câu lạc bộ.
Bây giờ thân phận đã khác, tâm lý đương nhiên cũng
khác.
Hoàng Đại Cường cảm thấy mình bây giờ là người
thành đạt, ai nhìn thấy cũng phải gật đầu cúi chào.
Vì vậy, chỉ cần ho khang một tiếng, là có thể thu hút sự
chú ý của mọi người. Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mới nhất.
Sau đó chỉnh tề cổ áo, ưỡn ngực ngẩng đầu, đi vào
"vùng cấm" của câu lạc bộ.
Edit: Vasterel
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng nhìn thấy một cô gái
mặc sườn xám duyên dáng, Hoàng Đại Cường nước
miếng gần như chảy ra, hai mắt trợn lên nhìn thẳng.
Căn phòng này có một cái giường, trên giường là một
thanh niên mập mạp. Bốn năm mỹ nhân sườn xám vây
quanh giường, có bấm chân, bấm vai, bấm lưng ...
Trên bàn trong phòng vẫn còn phảng phất mùi đốt xạ
hương, mùi hương thoang thoảng tựa như mùi cơ thể
của người con gái, tràn ngập khắp căn phòng, người ta
khi ngửi thấy đều có một nỗi lưu luyến.
Tiếng đẩy cửa Hoàng Đại Cường đánh thức thiếu niên
đang nằm trên giường, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn
hắn.
"Ngươi tìm ai ?"
Hoàng Đại Cường lau miệng, lại ưỡn ngực, vươn tay chỉ
vào hai cái người có dáng ưu tú mặc sườn xám, "Ngươi,
ngươi đi theo ta."
"Này, ngươi là ai? Tại sao phải để bọn họ đi cùng
ngươi?" Thanh niên mập mạp vẻ mặt không vui.
Edit: Vasterel
“Hừ!” Hắn ngửa cổ lên, đưa ngón tay cái chỉ vào chóp
mũi, Hoàng Đại Cường kiêu ngạo nói ra “Lão Tử là chủ
tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, rồi sao, ngươi không phục sao?
Thanh niên béo phì vừa nghe lời này xong, vội vàng
đẩy người mỹ nhân đang xoa bóp cho mình, lăn lộn ra
khỏi giường. "Ồ, hóa ra là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông,
thất kính thất kính, thuộc hạ Bạch thị Bạch Ngạn
Ngân,thật sự là ... Cửu ngưỡng đại danh, ngài họ gì? "
"..." Hoàng Đại Cường.
Đúng vậy, thanh niên mập mạp này chính là Bạch Ngạn
Ngân.
Cái gọi là, đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại.
Trên mặt Bạch Ngạn Ngân với nụ cười trên môi, và
đang tự tâng bốc Hoàng Đại Cường lên,nên nhất thời hắn
không biết nên dùng tư thế gì để đối mặt.
Hắn ta đành ngẩng đầu lên, quá cao và nhìn lên trần
nhà một góc 45 độ, và hắn ta gạt ra một tiếng ho khan.
"Huh, vì ngươi đã nghe nói về ta, vậy thì điều này dễ nói
chuyện. Ta chỉ tới đây để vui chơi. Mọi chuyện cứ thế
tiếp tục đi... "
Edit: Vasterel
Bạch Ngạn Ngân mặc bộ đồ tắm của câu lạc bộ vội
bước bằng đôi dép lê chạy đến chỗ Hoàng Đại Cường,
kéo cánh tay của hắn, cười nói: "Hoàng Đổng , đúng
không, ngài muốn chơi thì ngài đến nhầm chỗ rồi?"
"Ừm?"
"Tôi biết một nơi chắc chắn là vui hơn ở đây nhiều."
Nghe vậy, Hoàng Đại Cường liếc nhìn hai mỹ nhân
sườn xám mà hắn vừa chỉ hồi nãy, nhìn lại hai mỹ nhân
sườn xám lộ vẻ ngượng ngùng.
Bạch Ngạn Ngân nhìn trong mắt, giọng nói mà chỉ có
hai người bọn hắn mới hiểu được, "Mỹ nhân nơi đó nhất
định còn gợi cảm hơn, xinh đẹp hơn ở đây nhiều lần."
“Ồ!” Hoàng Đại Cường hai mắt sáng lên, “Còn có nơi
nào như vậy sao?
“Hoàng Đổng, gặp nhau là duyên phận, tôi và ngài có
thể coi là quen biết nhau, cho nên ngài đợi tôi năm phút,
tôi thay quần áo đưa ngài tới đó, tôi sẽ chiêu đãi ngài.”
Bạch Ngạn Ngân nhướng mày nhìn Hoàng Đại Cường.
Edit: Vasterel
Hoàng Đại Cường trong lòng liền sung sướng.
...
Nửa giờ sau, Bạch Ngạn Ngân đưa Hoàng Đại Cường
đến một khách sạn.
“Khách sạn?” Hoàng Đại Cường không khỏi nhíu mày
tự hỏi sau khi xuống xe.
Bạch Ngạn Ngân nhìn thấy nghi ngờ của hắn, vội cười
nói: "Hoàng Đổng, ngài cứ yên tâm, ở đây ... có Cẩm Tú."
Hoàng Đại Cường nửa tin nửa ngờ..
"Đi thôi nào."
Kéo cánh tay Hoàng Đại Cường, hắn tiến vào khách sạn
mà không cần giải thích.
Bạch Ngạn Ngân dẫn Hoàng Đại Cường đến một phòng
ăn sang trọng, trước tiên để hắn ngồi ở trên sô pha, thần
bí nói với Hoàng Đại Cường: "Hoàng Đỗng, ngài chờ một
lát nữa, tôi sẽ giúp ngài tìm thú vui."
Edit: Vasterel
Hoàng Đại Cường bối rối nhìn Bạch Ngạn Ngân đi ra
ngoài.
Hắn chợt có chút lo lắng.
Chủ yếu là hắn không quen với Bạch Ngạn Ngân, lúc
này mới bình tĩnh mà suy nghĩ, hiện tại hắn đã là chủ tịch
Tập Đoàn Cẩm Đông, thứ hắn có là tiền, nếu người này là
kẻ xấu muốn trói mình thì sao đây. ?
Tròi thì Không quan trọng đến, nếu bọn hắn tống tiền
Cẩm Đông, nếu Kim Kiệt không đưa, thì bọn hắn sẽ giết
con tin sao?
Càng nghĩ càng sợ, Hoàng Đại Cường nhanh chóng
đứng lên, nắm lấy áo khoác đang ở trên sô pha, muốn
trốn khỏi nơi này.
Tuy nhiên, khi hắn vừa bước đến cửa thì cánh cửa liền
mở ra.
Sau khi cánh cửa được mở ra, một chân dài trắng nõn và
mềm mại như lụa bước vào.
Ngay sau đó, một bộ ngực hấp dẫn bị ép chặt vào mắt
hắn, và cuối cùng là khuôn mặt được che đi bằng chiếc
quạt gấp.
Edit: Vasterel
Đôi mắt to lộ ra như vẻ biết nói, chớp mắt nhìn Hoàng
Đại Cường.
Chưa dừng lại từ đó, khi người đẹp gợi cảm này bước
vào phòng dùng như đã bóp nát con tym của Hoàng Đại
Cường thì một tiểu mỹ nhân nữa cũng không kém phần
dâm đãng bước vào.
Lúc này Hoàng Đại Cường máu mũi, lặng lẽ chảy.
Edit: vasterel
Chương 311: Tính tình thật
Hoàng Đại Cường cảm giác mình như đang mơ.
Hắn đã ngoài bốn mươi tuổi, và hắn chưa bao giờ nghĩ
rằng một ngày nào đó hắn sẽ được hưởng thụ như thế
này.
Lòng rạo rực, tay run rẩy.
Hoàng Đại Cường ôm chặt lấy vòng eo thon thả của hai
người đẹp gợi cảm.
"Ông chủ, ngài đi đâu vậy?"
Giọng nói của cô gái làm Hoàng Đại Cường tê cả da
đầu,hắn thề rằng đây là giọng nói khiến hắn sung sướng
tột đỉnh nhất trong đời.
“Đi đâu, có đi đâu đâu!” Hoàng Đại Cường lắc đầu lải
nhải.
“Vậy thì ông chủ, chúng ta sẽ chơi trò gì đây?” Một
trong những cô gái sexy thổi một làn sóng nóng vào trong
lòng Hoàng Đại Cường.
"Chơi..."
Edit: vasterel
"Rung rung ...!"
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn đột nhiên
vang lên.
Hoàng Đại Cường sửng sốt, lấy điện thoại di động ra
xem, là Kim Kiệt gọi tới.
"ái ya, ai đang gọi đấy, nhìn xem ông chủ bị hù kìa."
Thần kinh của Hoàng Đại Cường lại bị kích thích bởi
giọng nói lảm nhảm này. "Nói bậy bạ gì đó, tôi là chủ tịch
của Tập Đoàn Cẩm Đông. Còn có ai có thể dọa tôi ở Tân
Dương này ?"
"Có lẽ là vợ ngài?"
"Này... Ông chủ của các ngươi, là hàng thật giá thật kim
cương Vương Lão ngũ..."
"wow, thật sao thế mà lâu nay..."
"Đừng nói nhảm nữa, chúng ta chơi một trò chơi đi."
"Được, được rồi ông chủ, chúng ta chơi bịt mắt trốn
tìm đi,ngài bịt mắt lại,nếu bắt được một trong cả 2 người
Edit: vasterel
chúng tôi, thì ngài bắt được ai liền tùy ngài xử lý có được
hay không?"
Nghe đến đây, Hoàng Đại Cường lập tức tinh thần tỉnh
táo ra.
Những chiếc áo lửng nhỏ gợi cảm, những chiếc váy
mini nóng bỏng, dáng người khỏi bàn, vẻ ngoài quyến rũ,
cộng với âm thanh có thể khiến người ta mềm nhũn.
Nhớ tới việc mình có thể "xử lý" tùy tiện, Hoàng Đại
Cường cả người run lên vì phấn khích. " Tốt tốt tốt, mau
tới đây, mau tới đây nào."
Hắn bị hai người đẹp ăn mặc hở hang bịt mắt và sau đó
hắn bắt đầu một "trò chơi" đầy thú vị.
Chỉ là Hoàng Đại Cường không biết.
Khi ba người bọn họ đang vui vẻ trong phòng, bức
tường của phòng riêng kế bên đột nhiên được cuộn lên.
Hóa ra bức tường là một bức màn.
Edit: vasterel
Và tiếp theo đây, quan trọng hơn là một đám người
bên cạnh đang ăn cơm, nhìn thấy cảnh này, lập tức sửng
sốt.
Hai căn phòng riêng trở thành một, căn phòng còn lại
vốn dĩ đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Liền nhìn thấy nhóm người bên cạnh ngồi ở vị trí đầu
tiên chính là Tỉnh Giang Bắc Thương minh chủ tịch Chu
Kiệt mới gặp Trình Uyên không lâu.
Và ngồi bên trái ông ta là Thẩm Lệ.
Những người khác cũng là sếp của các công ty lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng khó coi trước mắt, Thẩm Lệ giả
vờ vô cùng sửng sốt, kinh ngạc nói: "A, đây không phải là
tân chủ tịch của Tập Đoàn Cẩm Đông sao?"
"Chu Lão gia, ngài nhìn cái này...."
Chu Kiệt cười nhạt, nâng ly nói: "Uống, uống đi."
Cả đám cũng nâng ly, Thẩm Lệ nhíu mày.
Edit: vasterel
Tấm màn cuộn lên và rồi hạ xuống, và đột nhiên nó lại
trở thành hai căn phòng. Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mới nhất.
Mọi người lại nâng ly, lại nói chuyện, cảnh tượng mà
vừa thấy dường như chưa từng xảy ra.
Thẩm Lệ rất không cam tâm.
"Chu Lão gia, ngài cũng đã thấy qua, tân chủ tịch Tập
Đoàn Cẩm Đông đơn giản là ... thô tục, loại người này..."
“Người như thế này thật đúng là khí chất hiếm thấy.”
Chu Lão cười nói.
"Ái ..." Thẩm Lệ lộ vẻ bối rối.
Khí chất ?
“ngược lài các ngươi đều Là các ông chủ, bình thường
nghiêm túc quá mức đi.” Chu Kiệt đặt ly rượu xuống, cầm
tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “phải nhìn Chủ tịch Tập
Đoàn Cẩm Đông mà học hỏi thêm một chút,kết hợp vừa
làm việc và vừa nghỉ ngơi như vậy,mới có thể tốt hơn
trong công việc có đúng không nào ? "
Edit: vasterel
Những lời này vừa nói ra, một đám người đều trợn mắt
ngoác mồm, đều ngẩn ra.
Đây là một chủ tịch Thương minh đang nói cái quần gì
vậy?
Thẩm Lệ lúc này thật muốn xé nát khuôn mặt của Chu
Kiệt xuống, để xem có người nào đó hóa trang thành Chu
Kiệt không.
“Chu Lão gia, loại hành vi tác phong này không thể
được, nếu bị truyền ra ngoài, doanh nhân Tỉnh Giang Bắc
của chúng ta thật mất mặt.” Thẩm Lệ vội nói lên.
Những người khác vội vàng tán thành "Đúng vậy, Chu
Lão gia, loại xu hướng không lành mạnh này, chúng ta
nên nghiêm khắc ngăn chặn."
"Đúng, đúng vậy, không thể xem nhẹ, nhất định phải
nghiêm trị Cẩm Đông."
"Chu Lão gia, chúng tôi đều là những người làm ăn
nghiêm túc, nơi này..."
Nghe được "luận tội" Hoàng Đại Cường của mọi người,
Chu Kiệt không khỏi nhếch mép cười nhạo.
Edit: vasterel
Những tên ngốc này thật sự cho rằng đây thật sự là
chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông sao.
Nhưng nghĩ lại, tuy rằng phương thức của Trình Uyên
không phải rất cao minh, nhưng là quá đủ để đối phó với
những người này, mình hẳn không có tìm nhầm người.
Bây giờ đang định lợi dụng người ta, nhất định phải
cho họ thấy thái độ của mình như thế nào chứ?
Vì vậy, Chu Kiệt vẻ mặt ngưng trọng, hắn ta nói "các
ngươi gắt cái gì?"
“Hả?” ông ta hỏi lại một này, lập tức khiến người khác
bối rối không khỏi thốt lên.
"Chu Du đánh Hoàng Cái, một người sẵn sàng chiến
đấu, một người chịu thiệt thòi, chuyện này có gì đáng xấu
hổ?"
"Đừng nên xem thường người khác, chỉ là hai cô gái
nhỏ kia, cũng kiếm tiền bằng năng lực của mình, vậy
chẳng lẽ là sai sao?"
Edit: vasterel
"Các ngươi, thật là đạo đức giả, chúng ta đều là
thương nhân, đều là kinh doanh, cũng không phải thuộc
thể chế, tại sao phải để cho chính mình khổ sở?"
"Ta nghĩ phong cách của chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông
khá tốt. Có thể an tâm. Chỉ khi giải phóng hết mọi áp
lực,thì mới có thể làm việc có hiệu quả hơn."
Chu Kiệt thở dài, sau đó đứng dậy, lắc đầu nói: "Uống
hơi nhiều một chút. Ta lớn tuổi rồi, tửu lượng không nổi.
ta trước hết xin lỗi không tiếp được "
Nói xong cùng thư ký xoay người rời đi.
Những ông chủ lớn trong phòng tất cả đều giật mình
tại chỗ, ngây người ra.
"Cái này..."
"Chủ tịch này là sao?"
Đột nhiên ai đó rung chuyển kinh hoàng nhất thế giới,
hét lên.
Edit: vasterel
Thẩm Lệ đặt tay lên bàn, trong tiềm thức siết chặt, trên
đôi lông mày xinh đẹp nổi lên một cái mụn. "Mẹ kiếp,
Chu Kiệt hẳn là bị Cẩm Đông mua chuộc rồi."
"Ừm, khẳng định là như vậy, không thể để hắn có thể
đem đen thành thắng được."
" Thẩm đổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Thật ra, Thẩm Lệ lúc này là rất tức giận nhất.
Cô đã liên kết hàng chục công ty tập đoàn để cắt đứt
mọi huyết mạch đầu vào và đầu ra của Cẩm Đông, nhưng
không hiểu sao Tập đoàn Cẩm Đông lại như vậy, vẫn hoạt
động bình thường, như thể không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Cô muốn thăm dò ý đồ của chủ tịch mới như thế nào,
nhưng kết quả kém chút bị hắn Làm A Làm A.
Trong lòng bị đè nén, nên muốn cùng Chu Kiệt đến Tân
Dương, thống nhất thương hội, luận tội Cẩm Đông,để
hoàn toàn giết chết Cẩm Đông.
Nhưng ai có thể ngờ rằng lão già chết tiệt Chu Kiệt này
lại đối với Cẩm Đông như vậy.
Edit: vasterel
“Ta ngược lại muốn xem xem ,vị chủ tịch mới này đã
cho Chu Kiệt uống cái bùa mê thuốc lú gì.” Thẩm Lệ đột
nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Cô quyết định gặp lại Hoàng Đại Cường.
"các Ngươi đi trước, ta ở lại thăm dò ngọn nguồn từ
hắn, rồi cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết."
Mọi người gật đầu, một bàn tiệc rượu, cứ như vậy giải
tán.
Khi mọi người rời đi, Thẩm Lệ là người duy nhất còn lại
trong phòng, cô cau mày, nghiến răng nghiến lợi.
Đi đến bức màn, cô đột nhiên kéo tấm màn một phát.
"bắt được ngươi rồi!"
Đột nhiên bắt lấy một cái, Hoàng Đại Cường liền ôm lấy
Thẩm Lệ.
Edit: Vasterel
Chương 312: ấm áp
Đầu Hoàng Đại Cường sáng bóng như được đánh
loáng, đầu của hắn cắm sâu vào trong bộ ngực đầy đặn
của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đột nhiên ngẩn người ra.
Sau đó, cảm giác buồn nôn, tức giận và xấu hổ dâng
lên.
cô nhấc cái đầu gối tròn trịa của mình lên, lên gối vào
bộ phận trọng yếu của Hoàng Đại Cường. “bốp”
"Á -" Một tiếng hét, Hoàng Đại Cường ôm quả ớt của
mình ngồi xổm trên mặt đất, sau đó nằm xuống cuộn
người lại.
"Mẹ kiếp nhà ngươi..."
Liền đưa tay ra giựt lấy tấm khăn che mặt, Hoàng Đại
Cường chỉ thấy Thẩm Lệ một bóng lưng duyên dáng.
Thẩm Lệ thoát ra khỏi vòng ôm của Hoàng Đại
Cường,nên liền không muốn ở lại đây chút nào nữa,
dường như hơi thở mà Hoàng Đại Cường lúc trước hôn
Edit: Vasterel
lấy đã lây nhiễm cho cô, giờ cô luôn ác cảm buồn nôn ghê
tởm.
“Đánh hắn!” Thẩm Lệ quát ngay lúc cửa phòng mở ra.
Hai cô gái gợi cảm trước đây tưởng như làm
nghành,nhưng giờ phút này đã biến thành những nữ côn
đồ đáng sợ.
Hai người đánh, đấm, đá Hoàng Đại Cường ngã xuống
đất cuộn tròn thành như một quả bóng.
"A ... Cứu mạng! có người giết người..."
...
...
Sau một tuần...
Trình Uyên Đã bí mật trở về ở Tam Thạch Thôn.
Ngồi trên xe lăn, Bạch An Tương đẩy ra khỏi phòng vì
anh nói muốn hít thở không khí.
Edit: Vasterel
Mấy ngày nay, Bạch An Tương đều chăm sóc anh rất
cẩn thận, điều này khiến Trình Uyên cảm thấy dễ chịu,
đặc biệt vết thương không phải ở chân, cho nên đi lại
thật ra cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng anh chỉ thích được cô đẩy đi.
Ánh nắng ấm áp trải đều trên hai người, khi trời gần
chạng vạng, kéo ra một đôi bóng người rất dài và đẹp.
“Nếu có thể mãi mãi như thế này thì thật tuyệt.” Trình
Uyên cảm thán.
Bạch An Tương hơi nhíu mày "Anh muốn ngồi xe lăn cả
đời sao?"
Với một câu nói, phá nguyên khung cảnh một cách thật
khủng khiếp.
Trình Uyên không khỏi nở nụ cười. "Quả thật nếu
không muốn để ý tới anh, em cũng không cần phải tiếp
theo lời của anh. Như vậy phá hỏng luôn phong cảnh bây
giờ còn gì nữa."
“Ờ.” Bạch An Tương đáp lại một cách yếu ớt.
Edit: Vasterel
Cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, Trình Uyên
khẽ mỉm cười "Nếu như có thể ở bên cạnh em như vậy,
dù ngồi xe lăn cả đời, anh cũng không quan tâm."
Nghe vậy, Bạch An Tương trong tiềm thức buông ra
bằng đôi bàn tay nhỏ bé đang cầm trên xe lăn, khuôn
mặt nhỏ nhắn có chút se lại, chu môi nói: "em đi làm bữa
tối."
Sau khi để Trình Uyên ở trong sân, Bạch An Tương
xoay người trở vào nhà.
Trình Uyên nhìn bóng lưng của cô, trong lòng liền yên
tĩnh lại.
...
"Về cơ bản, người ta đã xác định được rằng có vấn đề
với ba mảnh đất chúng tôi mua ở Nhà máy Thực phẩm
cũ."
Thời Dương xuất hiện trong sân.
Nghe vậy, Trình Uyên gật đầu, "Xem ra là em nói đúng.
Thẩm gia ở Tân Dương chỉ là đối thủ với chúng ta, phía
sau chúng ta còn có một cường địch."
Edit: Vasterel
"anh, kỳ thật em vẫn không hiểu. Vì sao cả ba lô đất
đều có vấn đề, tại sao có thể thông qua được xét duyệt
hợp đồng tham gia đấu giá?"
"Còn nữa, đối phương làm sao lại đoán được ba mảnh
đất này nhất định sẽ rơi vào tay chúng ta?"
Nghe vậy, Trình Uyên lắc đầu nói: "Trên đời này, vạn
nhất không thể tách rời chính là quan hệ. Chỉ cần có quan
hệ, cái gì không thể làm được?"
"Về việc làm thế nào mà người ta biết được rằng nó
cuối cùng sẽ nằm trong tay chúng ta ..."
Trình Uyên dừng lại, anh không nói tiếp, bởi vì những
gì anh đoán được khiến anh cảm giác không thoải mái.
Điều đó bắt nguồn từ một cuộc họp trên sân thượng,
tất nhiên là không có anh trong cuộc họp đó, nhưng bản
chất diễn biến sau đó khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
“Bệnh viện bên đó thế nào rồi?” Trình Uyên hỏi.
“Đã xây dựng xong.” Thời Dương đáp: “Hiện tại thiếu
rất nhiều nhân lực.”
Edit: Vasterel
Trình Uyên gật đầu, liền hỏi "Em gái Bạch Long, thế
nào rồi?"
“Tay trái của cô ấy bị hoại tử, không thể làm gì được.
cô ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện với nuôi cánh tay
trong bụng.” Thời Dương nói.
"Trần Đông có tin tức gì không?"
"Không,em đang điều tra."
"Ừm, anh hiểu rồi, em đi trước đi."
"Vâng!"
Đem tin tức giao phó xong cả, Thời Dương sẵn sàng lên
đường.
"Giờ sao?"
Lúc này, mẹ Trình Uyên từ trong nhà đi ra, đi theo sau
là Bạch An Tương bưng một mâm thức ăn.
Mẹ Trình Uyên nhìn thấy Thời Dương, trên mặt tươi
cười nói: "đi đâu đây?"
Edit: Vasterel
"Dì à, con đến chỉ là đưa thêm thuốc cho anh."
"Ăn tối rồi đi, trời cũng sắp tối rồi."
"Không, không được, vẫn có chuyện gấp ở công ty nữa.
"
Thời Dương vội vàng rời đi, để cho mẹ Trình Uyên hơi
thất vọng, trong lòng không khỏi trách móc Trình Uyên:
“tên tiểu tử này, người ta đường xa lặn lội tới, con làm
sao không biết mời người ta ở lại, một chút lễ phép nào
củng không có.”
Trình Uyên sờ sờ mũi, chê cười nói, "Hắn không đói."
Mẹ anh liền trừng mắt nhìn anh và nói với Bạch An
Tương: "An Tương, ăn cơm đi."
"Vâng ạ!"
Thật là một cảnh cảm động!
Mẹ chồng nàng dâu hòa thuận làm sao!
Thật tuyệt vời!
Edit: Vasterel
Trình Uyên lười biếng nép đầu tựa vào xe lăn, nghiêng
đầu nhìn mọi người, như đang cầu nguyện, nụ cười ngọt
ngào dần dần hiện ra nơi khóe miệng.
Cả đời như thế này, cho dù không đứng dậy được cũng
được!
Ặc!
Thật không may, nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát
của anh. Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy
tham gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
Có người không muốn anh an bình.
Kẻ địch ẩn mình trong bóng tối muốn bóp chết Cẩm
Đông, Thẩm Lệ nổi lên cũng muốn ăn thịt Cẩm Đông.
Còn có người em xa ở kinh thành.
Đương nhiên, còn có Miêu Địa chi vương chạy thoát.
Và ... Miêu Địa Nhất Chi Hoa nữa.
Edit: Vasterel
Bất cứ người nào, anh đều coi như cái gai sau lưng, cho
dù không quan tâm đến bản thân, nhưng cũng phải lo
cho gia đình, muốn duy trì sự hòa thuận trước mắt này.
Vì vậy, bắt buộc phải hình thành lực lượng bí mật của
riêng mình.
Trước hết, anh muốn xây dựng một bệnh viện tư nhân
của riêng mình để làm căn cứ cho lực lượng bí mật của
mình.
Nhiều năm về sau, khi có một thế lực bí ẩn đứng sau
Trình Uyên giúp anh vượt qua chông gai, và các nỗi kinh
hãi,thì chắc sẽ có vô số người muốn khám phá thành trì
của thế lực này, nhưng không ai có thể đoán được chính
là Long Uyên Thần bí này , thành trì hóa ra là một bệnh
viện.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này, nên sẽ không đề cập
đến nó bây giờ.
Nói cách khác, một gia đình ba người ngồi bên nhau và
ăn một bữa tối rất bình thường như một gia đình bình
thường khác, đó là một cảnh tưởng như đơn giản, nhưng
thực tế lại là một khung cảnh rất đầm ấm.
Edit: Vasterel
Đặc biệt một đĩa rau xào, một đĩa dưa chuột và một
đĩa hẹ trộn đậu phụ, kiểu rất nông dân, mẹ Trình Uyên
xào cũng rất ngon.
Trình Uyên bây giờ đâu còn giống là một người con rễ.
Thay vào đó, Bạch An Tương thay đổi, trở thành một
cô vợ đảm đang.
Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài hời hợt trước mặt mẹ
Trình Uyên, thật ra Trình Uyên vẫn chưa làm A làm A
được với Bạch An Tương.
Còn Vấn đề nữa, anh còn bị gãy xương ức, bị thương cần
tĩnh dưỡng trăm ngày, lúc này nghĩ đến loại chuyện đó
chẳng qua là tự làm mình tăng thêm phiền não mà thôi
Sau bữa tối, cả gia đình ba người ngồi trước TV và xem
TV.
Bạch An Tương cùng với mẹ Trình Uyên câu trước câu
sau trò chuyện, hai người lần lượt nói chuyện phiếm, để
lại Trình Uyên ở một bên ăn bơ.
Cuối cùng, đã đến thời gian nghỉ ngơi, đi ngủ.
Edit: Vasterel
Đó cũng là khoảng thời gian mà Trình Uyên mong chờ
nhất mỗi đêm. Sắp được … An Tương rồi. 
Edit: Vasterel
Chương 313: Tiến lên
Mỗi ngày Bạch An Tương đều thay đồ ngủ trước khi đi
tắm.
Và mỗi lần thay đồ ngủ, cô luôn yêu cầu Trình Uyên
quay lưng lại.
Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng Trình Uyên vẫn là mỗi
lần đều làm theo.
Cuối cùng, bắt đầu từ ngày hôm qua, anh đã tìm thấy
một thứ rất mạnh mẽ - người bảo vệ tủ quần áo.
Dù sao ban ngày cũng không có việc gì làm, nên Trình
Uyên tranh thủ dùng giẻ lau đi lau lại lớp bảo vệ bằng
thép không gỉ trong lúc Bạch An Tương đi vắng, nó sáng
bóng như gương.
“Anh quay lưng sang kia đi.” Bạch An Tương nhẹ nói.
Trình Uyên giả vờ rất thất vọng và bất mãn, vẫn lẩm
bẩm "có gì đâu mà quay, của vợ anh thì nhìn có đã làm
sao."
Edit: Vasterel
Nhưng anh vẫn quay lại, rồi nhìn chằm chằm vào tay
nắm inox sáng như gương trên tủ quần áo không chớp
mắt.
Bạch An Tương bắt đầu thay quần áo.
Trình Uyên đột nhiên phát hiện bởi vì độ cao, tay nắm
cửa chỉ có thể hiển thị vị trí phía trên ngực của Bạch An
Tương, nhìn xuống thì không thấy được ...
Anh không can tâm nên nhích người lên, vươn cổ nhìn.
Kết quả là anh không nhịn được vì duỗi thẳng xương
ức, lập tức đau nhe răng nhếch miệng, nhưng hắn vẫn cố
chấp, bởi vì chết vì gái là cái chết sướng chỗ đái
Nhiều hơn một chút và nhiều hơn một chút.
Chỉ một ít nữa thôi...!
Nhưng mà, khi Bạch An Tương tiếp tục cởi áo lót, liền
xoay người quay lưng về phía Trình Uyên, tức là quay
lưng về phía tay nắm cửa.
Chịu đựng cơn đau dữ dội, cuối cùng Trình Uyên cũng
đạt tới độ cao mà mình muốn đạt được, nhưng lại phát
Edit: Vasterel
hiện chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của cô,
trong lòng hoàn toàn rất thất vọng.
Nhưng ngay cả như vậy, tấm lưng xinh đẹp của Bạch
An Tương giống như được máy đánh bóng làm trắng
sáng, vẫn khiến phần dưới của Trình Uyên hơi nóng hay
là hơi cứng.
Tuy rằng trước đó Bạch An Tương phát sốt ở kinh
thành, Trình Uyên cùng cô ,thân của anh thì chạm trên
chân của cô ,nhưng đó là ở bên trong chăn, chỉ có thể sờ
được nhưng không nhìn thấy, hiện tại thì khác biệt.
Trình Uyên thèm thuồng nhìn bóng lưng thần tiên của
Bạch An Tương thu hết vào mắt.
Trái tim anh vui mừng, và đồng thời anh cũng rất buồn.
Ai nhìn muốn lén lút nhìn thấy vợ mình như vậy mà
chịu đựng nỗi đau khó tả vậy không?
"A!"
Một cơn đau kinh khủng ập đến tận óc, Trình Uyên đau
đớn không nhịn được liền kêu lên một tiếng, cả người
nhanh chóng nằm trở lại.
Edit: Vasterel
Bạch An Tương nghe thấy tiếng hét la đau của Trình
Uyên, liền nhanh chóng mặc đồ ngủ, xoay người lại.
"anh làm sao vậy?"
Khi nhìn thấy Trình Uyên mồ hôi đầm đìa, cô không
khỏi có chút lo lắng, trong lòng cũng tự trách. "Có phải
anh bị động đến vết thương khi quay người lại không?"
“anh… anh không sao.” Trình Uyên chột dạ trả lời.
Anh sợ Bạch An Tương sẽ để ý tới nắm cửa tủ quần áo,
cố ý không nhìn tới đó, đánh lạc hướng cô nói: "Không
sao, không sao, giúp anh lấy hai viên thuốc giảm đau
được."
Bạch An Tương gật đầu đi tìm thuốc.
Trình Uyên nhân cơ hội cầm khăn lạnh lên, chịu đựng
đau đớn mà treo nó lên tay cầm cửa.
Nhưng vừa vặn thay, Bạch An Tương liền quay người
lại nói: "Không có thuốc, nếu không em..."
"Không sao đâu, anh không sao."
Edit: Vasterel
"anh treo khăn lạnh lên đó làm gì?"
"à, không có gì, không có gì..."
Bạch An Tương tò mò đi tới, Trình Uyên muốn ngăn
cản cô, nhưng là sức lực anh không đủ, vì vậy đứng thẳng
người lên cái liền đau nằm xuống đau đớn.
Thế là, chân tướng đã bại lộ .
Khi Bạch An Tương lấy khăn lanh ra, khuôn mặt xinh
xắn của cô lập tức đỏ bừng. Bạn đang đọc truyện tại
group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những
chap mới nhất.
Trình Uyên đột nhiên cảm thấy rất hối hận, đây không
phải là điển hình " Giấu đầu lòi đuôi " sao? Ngu quá!
Anh cảm thấy được Bạch An Tương có thể giống như ở
kinh thành tát hắn một cái, cũng tức giận nói một câu "
Đồ lưu manh!"
Tuy nhiên.
Không có chuyện gì xảy ra.
Edit: Vasterel
Đêm nay Bạch An Tương không tắm, cô mặc kệ Trình
Uyên mà nằm yên bình bên cạnh anh.
Trình Uyên bị hù sợ tới mức không dám thở mạnh.
Anh Luôn cảm thấy, sóng gió sắp đến.
Thế nhưng là. . .
"Chờ anh khỏe lên đã," cô nói.
“Ừm.” Trình Uyên gật đầu theo bản năng, sau đó “Hả?”
“Cái gì?
“em nợ anh. Khi vết thương của anh lành, em sẽ giao
bản thân cho anh.” Bạch An Tương nhẹ nhàng nói.
Nghe đến đây, Trình Uyên liền kích động muốn nhảy
dựng lên.
“Sau đó, chúng ta sẽ không nợ nhau.” Bạch An Tương
nói tiếp.
Giống như một chậu nước lạnh.
Trình Uyên trên mặt không khỏi có chút vui mừng.
Edit: Vasterel
Làm sao hai vợ chồng sống chung với nhau lại mắc nợ
nhau?
Những lời này khiến Trình Uyên cảm thấy cô và anh
vẫn rất xa lạ, hay nói chính xác là cô đối với anh vẫn rất
xa lạ như trước.
Hai năm trải qua vất vả, cùng niềm vui cuối cùng hóa
thành mây nhìn thấy mặt trời đều đã bị Bạch An Tương
quên mất đi trong tâm trí.
Và những gì đã xảy ra trong những ngày ngắn ngủi này,
dù kịch liệt đến mấy nhưng làm sao nó có thể lấp đầy cái
hố lớn đó?
Chiếc khăn lạnh vẫn được treo trên tay cầm inox của tủ
quần áo.
...
...
sáng hôm sau.
Edit: Vasterel
Một chiếc xe ô tô thương hiệu Volkswagen dừng trước
cổng thôn Tam Thạch Thôn.
Khi Thời Dương đẩy Trình Uyên ra khỏi nhà, mẹ anh và
Bạch An Tương cũng đi theo ra ngoài.
anh quay lại và cười với họ và nói "Đừng lo lắng, con
không sao đâu."
Mẹ anh nói với vẻ mặt lo lắng: "Con mệt thì nhớ nghỉ
ngơi nha. Công việc có quan trọng mấy củng không bằng
giữ sức khỏe nha".
Trình Uyên gật đầu nói phải.
Bạch An Tương cũng dặn dò: "Đừng quên ăn cơm đấy."
Trình Uyên cũng cười với cô.
Khi lên xe, anh chợt thấy rất buồn.
Chiếc xe đã lái đi.
Nó cũng tuyên bố rằng hòa bình và yên tĩnh ngắn ngủi
tạm thời kết thúc.
Edit: Vasterel
Trình Uyên chuẩn bị bắt đầu kế hoạch của chính mình.
Sở dĩ anh chọn Volkswagen là không muốn thu hút sự
chú ý của người khác, dù sao Trình Uyên vẫn muốn bí
mật chờ đợi trong khoảng thời gian này.
Có vài gương mặt quen thuộc trên xe.
Vương Hinh Duyệt trầm mặc.
Lý Tịnh Trúc không ngừng chớp đôi mắt to.
Thời Dương thành khẩn ngồi bên cạnh Trình Uyên.
Trình Uyên cười nhìn với hai mỹ nữ rồi nói "Đã lâu
không gặp."
Vương Hinh Duyệt hơi giật mình, cũng đáp "Chủ tịch,
đã lâu không gặp."
Lý Tịnh Trúc khuôn mặt nhỏ nhắn chìm xuống "hả!"
“Tôi rất tò mò, tại sao hôm đó cô lại rời đi không chào
tạm biệt?” Trình Uyên nhắc tới chuyện đã xảy ra sau khi
Lý Tịnh Trúc và dì hai giải độc giúp anh.
Edit: Vasterel
Nghe vậy, vẻ mặt Lý Tịnh Trúc chợt ngưng trọng.
Vương Hinh Duyệt và Thời Dương cũng nhìn cô.
Đột nhiên.
“Ai cần ngươi lo!” Lý Tịnh Trúc nổi nóng nói.
Lòng của nữ nhân như mò kim dưới đáy biển,Trình
Uyên lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm đã không muốn nói thì
thôi, vậy thì quên đi.
Ngay cả Anh không thể hiểu được tâm tư của Bạch An
Tương, vậy tại sao lại đi suy đoán tâm tư của người khác?
Đến bệnh viện tư nhân, Thời Dương đẩy Trình Uyên
xuống xe, Trình Uyên nói: "các ngươi cứ đi làm đi, tôi tự
đi dạo một mình được."
Cả ba gật đầu và rời đi.
Đã đến bệnh viện tư nhân này nhiều lần, Trình Uyên
quen thuộc đường xá ở đây, nhưng trước đây hầu hết
đều bí mật đến nên không quen biết mấy bác sĩ và y tá ở
đây.
Anh đã sẵn sàng để tự mình tìm hiểu.
Edit: Vasterel
Vì vậy, anh điều khiển chiếc xe lăn mới của mình, một
chiếc xe lăn điều khiển từ xa, và lang thang trong sảnh
của bệnh viện.
Đầu tiên, anh đến tòa nhà cấp cứu và xem tất cả thông
tin về các bác sĩ ở đây ở hành lang.
Khi anh đang quan sát, bỗng từ xa có tiếng bước chân
dồn dập.
Một người đàn ông ôm một cô gái, chạy nhanh vào
phòng cấp cứu, lớn tiếng gào thét hét to: "Bác sĩ, bác
sĩ,mau cứu đứa nhỏ này với, bác sĩ!"
Edit: Vasterel
Chương 314: nhân tính Lạnh lùng
Người đàn ông trạc tuổi hơn hai mươi, toàn thân toàn là
dầu, như vừa mới chui ra khỏi vùng bùn nhờn.
Cô gái ước chừng chỉ là một thiếu nữ mười sáu, máu
me khắp người, khi bị một người đàn ông ôm thì hai chân
mềm như sợi mì.
Nghe thấy tiếng quát tháo của người đàn ông, nhiều
bác sĩ và y tá đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng cấp
cứu, cáng được đẩy ra.
Người đàn ông đặt cô bé lên cáng, và bắt đầu nói với
các bác sĩ và y tá: "Bác sĩ, bác sĩ, tôi cầu xin ông cứu lấy
em ấy!"
Một bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi đã kiểm tra vết thương
của cô gái nhỏ và nhanh chóng nói với y tá, "Nhanh
lên,đưa đến phòng mổ."
Bốn hoặc năm y tá đẩy cô gái nhỏ vào phòng mổ.
Cô gái nhỏ môi trắng bệch, rõ ràng là mất máu quá
nhiều, khi đi ngang qua Trình Uyên, Trình Uyên có thể
nghe rõ. Cô bé một mực đang gượng sức nhỏ giọng nói gì
đó.
Edit: Vasterel
“Ngươi trước tiên đi làm thủ tục tạm ứng phí đi.” Bác
sĩ bốn mươi nói với người đàn ông này.
Người đàn ông đầy dầu nhớt đã choáng váng khi nghe
những lời đó, và sau đó hắn ta trở nên buồn bã.
"Bác sĩ, ngài là Bồ Tát sống, ngài cứu đứa nhỏ này
trước, tôi sẽ đi lấy tiền."
Ý của anh ta là gì, người đàn ông trước mặt này không
có tiền sao?
Nam bác sĩ này bất giác nhíu mày, "Thực xin lỗi, nếu
không có tiền, chúng ta không thể tiến hành ca phẫu
thuật được."
"Không, không phải là tôi không trả tiền cho bác sĩ,
nhưng hiện tại tôi không có. Tôi phải trở về mới lấy được.
ngài có thể cứu người trước được không? Tôi quỳ cầu xin
ngài, tôi dập đầu xin ngài!"
"Bốp bốp...!"
Thanh niên này lo lắng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt
bác sĩ này, quỳ xuống kêu lên: "tôi cầu xin các người, cứu
người trước đi, tôi cầu xin cá người!"
Edit: Vasterel
"em ấy bị tai nạn."
Nam bác sĩ đột nhiên nói: "Ngươi là người gây ra tai
nạn đúng không?"
" Đúng vậy đúng vậy,tôi xin ngài hãy cứu giúp em ấy."
"Chúng tôi tiến hành giải phẫu cho cô ấy, ngươi trở về
lấy tiền, một đi không bao giờ trở lại,vậy chúng tôi biết
tìm ai để đòi tiền?"
"tôi không phải, Tôi không phải loại người như vậy, tôi
cầu xin bác sĩ mà!"
“Ngươi nói không phải tôi liền tin là không phải sao?”
Nam bá sĩ này khinh thường nói, “nhìn ngươi ăn mặc thế
này, ta phỏng chừng ngươi cũng không có nhiều tiền như
vậy.”.
"Tôi sẽ mượn, làm ơn đi mà..."
"Đừng cầu xin tôi, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, nếu
không, ngươi mà chậm một chút, mất máu quá nhiều cố
ấy liền chết á."
Edit: Vasterel
"Không, không thể như vậy được, bác sĩ, tính mạng
đang bị đe dọa, ngài có thể cứu người trước được không,
tôi sẽ quỳ lạy ngài, cầu xin ngài!"
Người thanh niên thực sự quá lo lắng, luôn miệng cầu
xin người bác sĩ đó.
Anh ấy thực sự đã quỳ lạy, và vẫn tiếp tục quỳ lạy ...
Anh ta tiếp tục kêu cứu, giúp đỡ, làm ơn, v.v.
Tuy nhiên, các bác sĩ và y tá lại thờ ơ như không thấy,
như thể đó không phải là chuyện đối với họ, như thể đó
là chuyện thường ngày đã xảy ra.
Trong cảnh này, Trình Uyên đồng thời tràn đầy phẫn
nộ và cũng khiếp sợ không gì sánh nổi trước những con
người này.
“Không phải bản chất của bác sĩ là cứu người và chữa
bệnh cho người bị thương sao?” Trình Uyên chống xe lăn
đứng lên, khó khăn bước tới chỗ bác sĩ, tức giận hỏi:
“chẳng lẽ vì người bệnh không có tiền đến khám, các
ngươi là những người thầy thuốc liền trơ mắt đứng nhìn
trước một sinh mạng gần kết thúc như vậy sao "
Edit: Vasterel
“ngươi là ai?” Giọng hỏi của Trình Uyên khiến các bác
sĩ bất mãn, nam bác sĩ bốn mươi tuổi cau mày hỏi.
Trên thực tế, từ khi nam thanh niên ôm cô gái nhỏ vào
và la hét, đã có rất nhiều người ở đây.
“Đừng quan tâm tôi là ai, tôi chỉ muốn hỏi anh, là bác
sĩ, anh có nghĩ tiền quan trọng hơn mạng sống không?”
Trình Uyên tức giận hỏi.
Nam bác sĩ giễu cợt nói: "Nhìn các ngươi tuổi trẻ xem
TV nhiều quá. Ngươi cho rằng trên đời này tất cả bác sĩ
đều làm như TV sao?"
"Làm ơn, chúng tôi cũng phải ăn cơm."
"Đây là bệnh viện tư nhân, không phải bệnh viện công.
Người ta bỏ chạy không trả tiền. Ai sẽ chi trả cho ca mổ
Chúng tôi không muốn bị trừ tiền lương có biết không
hả?"
trừ tiền.
Vẫn là tiền!
Edit: Vasterel
Trình Uyên nhắm mắt lại, chợt nhớ tới câu nói kia,
đừng cố thuyết phục người khác, bởi vì không ai muốn bị
bạn thuyết phục. Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mới nhất.
Anh không thể sửa chữa nhân tính của những bác sĩ
này, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian trước khi hắn ta
có thể hủy hoại tương lai của mình và cho nhân loại này,
ít nhất là trong bệnh viện này, tiêu vong.
“Cứu người trước!” Anh nặng nề thở ra, lạnh lùng nói.
"Ngươi cho rằng bệnh viện là do ngươi mở ra sao?
Ngươi nói cứu liền cứu sao, ngươi cho rằng là viện
trưởng sao, ngươi muốn cứu ai thì cứu?" Vị bác sĩ trung
niên không hề tỏ ra yếu thế.
Lúc này, đám người xem cũng bắt đầu thảo luận.
"Đúng vậy, bệnh viện không phải viện phúc lợi."
"Lưu Đại là một bác sĩ giỏi."
"Trả tiền trước rồi chữa bệnh,cái này có vấn đề gì sao?"
Edit: Vasterel
"Vốn dĩ chuyện này cũng do viện trưởng quy định,
nhưng cũng không tính là Lưu Đại nói..."
Những người xem, hầu hết họ là bệnh nhân ở bệnh
viện này hoặc người thân của họ.
Lời nói của bọn họ làm cho Trình Uyên cảm thấy khó
xử chưa nói tới khó chịu, nhiều nhất có thể buồn bực
trước những người này.
Bọn họ cảm thấy người nhà nằm viện này nọ, còn
tưởng rằng có thể được bác sĩ, y tá sủng ái nên nịnh nọt
lấy lòng bác sĩ, y tá.
Có rất nhiều người như vậy trong xã hội này, và nhiều
người thì rất đau buồn.
Họ dường như chưa bao giờ nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra
với họ nếu cô gái nhỏ đó là gia đình của họ?
Trình Uyên không có khả năng thuyết phục một đám
người ngu mụi này, anh cũng không có nghĩa vụ tay đôi
với đám người này. Chỉ tốn thời gian
Nhìn chằm chằm nam bác sĩ lạnh lùng nói: "Cứu người
trước đi, ta trả tiền!"
Edit: Vasterel
“Ngươi trả?” Nghe vậy, nam bác sĩ có chút kinh ngạc,
nhìn từ trên xuống dưới của Trình Uyên, không khỏi hỏi
“Ngươi cùng bọn hắn là quan hệ gì?
Bọn hắn là đề cập đến người đàn ông trẻ và cô gái nhỏ
được gửi đến, người đang sắp chết.
“Đừng nói nhảm nhí, cứu người trước đi, như ta đã
nói, tasẽ trả tiền, bao nhiêu cũng được.” Trình Uyên lo
lắng vội nói.
“Ngươi nên biết, đây không phải là một khoản tiền
nhỏ.” Nam bác sĩ nhắc nhở.
"Một trăm nghìn có đủ không?"
"..."
"Hai trăm ?"
"..."
"Năm trăm nghìn?"
"..."
Edit: Vasterel
“con mẹ nhà ngươi ta giao một triệu, ngươi lo cứu
sống người đấy cho ta, nếu không ta sẽ xé nát ngươi.”
Trình Uyên hai mắt đỏ bừng hét lên.
Lúc này, mọi người im lặng.
Bởi vì tính tình của Trình Uyên giống như ...
giống như một con dã thú.
"Không ... không phải là ta đánh giá thấp ngươi, ngươi
mặc bộ đồ như thế này, ta nghiêm túc nghi ngờ là ngươi
đang khoác lác thì có."
"Bốp" một tiếng vang lên, Trình Uyên từ trong tay lấy
ra tấm thẻ đen, ném xuống bàn "Đi quẹt thẻ!"
Nam bác sĩ do dự một chút, nháy mắt với y tá bên
cạnh, y tá cầm thẻ đen rời đi.
"Thực là ngu xuẩn."
"Đúng vậy, vô duyên vô cơ đi giúp người ta. Tôi không
nghĩ loại người này có vấn đề về não hay có vấn đề với
tiểu não nữa."
Edit: Vasterel
"Không sao đâu, cứ coi như đùa vậy là xong."
Mọi người bình luận, Trình Uyên trực tiếp bỏ qua.
Trên thực tế, có rất nhiều người có tâm lý này.
Ví dụ như đi xe buýt, một cụ già lên xe, tất cả mọi
người ngồi ai cũng không nghĩ sẽ nhường chỗ ngồi, thế là
tất cả mọi người cứ yên tâm thoải mái ngồi.
Nhưng nếu ai đó đứng dậy nhường ghế vào lúc này,
nhiều người sẽ rất ghét người đã nhường ghế đó.
"Ồ, chúng ta đều là kẻ xấu, nhưng cậu là một người
tốt?"
Cũng giống như bây giờ.
Mặc kệ bọn họ, khi Trình Uyên đi tới trước mặt người
thanh niên, hắn vẫn đang quỳ lạy, giống như đã trở thành
một cái máy chỉ biết làm không có suy nghĩ, hiển nhiên
hắn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ vụ tai nạn đa làm anh ấy sợ hãi.
Edit: Vasterel
Đôi khi Có thể chính sự thờ ơ của mọi người đã khiến
anh choáng váng.
"Không sao, không sao rồi, anh đứng dậy trước đi."
Đầu của người thanh niên đã bê bết máu.
Lúc này, cô y tá vội vàng quay lại.
Edit: Vasterel
Chương 315: không phục
“này, trong thẻ hắn ta có tiền hay không?” Bác sĩ trung
niên này họ Lưu khinh thường nói, “Có phải là thẻ rỗng
không?
"Còn nữa, đây là loại thẻ gì? Tôi dường như chưa từng
thấy cái loại thẻ này bao giờ."
Tay của người y tá cầm thẻ khẽ có chút run rẩy.
Cô liếc nhìn Lưu bác sĩ, không dám nói chuyện, quay
người đi tới bên cạnh Trình Uyên, cúi đầu yếu ớt nói
"Thật ... thật xin lỗi ngài, tôi..."
Khi nghe cô xin lỗi Trình Uyên, bác sĩ Lưu giật mình, sau
đó nói: "Cô xin lỗi hắn ta làm gì? Nếu thật sự có tiền, thì
cứ trả phí thanh toán viện phí rồi chúng ta liền sẽ làm
phẫu thuật, còn nếu không có tiền, thì quăn trả lại cái thẻ
cho hắn. "
Cô y tá vẫn phớt lờ Lưu bác sĩ, chỉ là lấy ánh mắt liếc
trộm nhìn Trình Uyên một chút.
"Lúc đầu ... lúc đầu, tôi và bác sĩ Lưu cũng nghĩ như
vậy, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy, nên tôi nghĩ ngài nói
Edit: Vasterel
đùa. Đây hoàn toàn không phải là thẻ ngân hàng, hoàn
toàn không có số thẻ gì cả, thế nhưng. .. "
"Nhưng việc quẹt thẻ lại thành công. Tôi mới xem qua,
thì bị trừ mất năm triệu."
Nghe đến đây, Lưu bác sĩ, vốn đang một mặt còn kiêu
ngạo, thì suýt chút nữa đã chết ngạt vì chuyện này.
"cô nói cái gì?"
Sốc, không chỉ Lưu bác sĩ, ngay cả những người đứng
xem cũng bàng hoàng.
"Không thể, đây làm sao có thể là thẻ ngân hàng được?
Thẻ ngân hàng của ngân hàng nào mà như thế này
được?"
"Tôi cũng chưa thấy..."
"một lần năm triệu? người này..."
Nghe được y tá nói , vẻ mặt Trình Uyên vẫn rất bình
tĩnh, thậm chí có chút lạnh lùng.
Edit: Vasterel
Anh với lấy tấm thẻ đen lại và cất nó vào túi một cách
ung dung.
Khi cô y tá nhìn thấy thì rất hoảng hốt, vội nói: "Nhưng
ngài đừng lo, bệnh viện chúng tôi sẽ hoàn trả tiền dư lại
sau khi xuất viện, và bất kỳ khoản tiền thừa nào cũng sẽ
được hoàn trả cho ngài lúc thanh toán."
“Được rồi.” Trình Uyên lãnh đạm nói.
"Tính rồi?"
"Trả tiền rồi!"
"Đó là năm triệu!"
Sự kinh ngạc của mọi người còn lớn hơn trước.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Trình Uyên đã
thở ra nặng nề, bình tĩnh nói: "dù sao Từ hôm nay trở đi,
bệnh viện này cũng là của ta."
"Cái gì?"
Lưu bác sĩ dường như không hiểu ý của Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Vì vậy, ai đó đã giải thích nó với hắn ta tiếp theo.
Một nhóm người bước đến sảnh bệnh viện.
Trong số đó có cả viện trưởng , giám đốc và nhiều bác
sĩ khác, còn có các chuyên gia cao cấp.
Và đi cùng những người này là hai siêu mỹ nhân Lý
Tịnh Trúc và Vương Hinh Duyệt.
Những người này đến trước mặt Trình Uyên, Vương
Hinh Duyệt đưa cho Trình Uyên một văn kiện, cung kính
nói: "Chủ tịch, mọi việc đã xong. Theo như chỉ thị của
ngài, chúng tôi đã mua lại bệnh viện này."
Mua ... lại?
Viện Trưởng cùng các giám đốc bước nhanh tới Trình
Uyên, muốn bắt tay với Trình Uyên. "Trình Đổng, xin
chào ngài, xin chào ngài."
Trình Uyên nhìn bọn họ duỗi tay ra, khóe miệng cong
lên, lộ ra một vẻ giễu cợt.
Edit: Vasterel
Anh không bắt tay với họ mà quay mặt về phía Lưu
bác sĩ "ngươi Lúc đầu không phải hỏi ta là ai sao? Được
thôi, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Ta là ông chủ của ngươi, và bây giờ ta là chủ tịch của
bệnh viện tư nhân này."
Lưu bác sĩ toát mồ hôi lạnh, hắn ta liếc nhìn viện
trưởng và các giám đốc, thừa biết rằng chuyện này không
phải là giả, vội vàng rũ vai cúi xuống, cúi người rồi gắng
gượng nở một nụ cười vừa đủ rực rỡ và chân thành.
"Ai gù, đây thật là Long Vương đến nhà tôm, Chủ tịch,
ngài xem chuyện này xảy ra... tôi Thực sự xin lỗi, tôi thật
không có mắt, ngài khoan hồng độ lượng, đừng chấp
nhặt với tôi chuyện..."
“Không!” Trình Uyên lắc đầu. “Ta còn nhỏ cho nên ta
không có cái gì là khoan hồng đô lượng gì cả.”
"Hả?"
“đem tiền tài đặt trước mặt tính mạng của một con
người là vô cùng vô trách nhiệm với một sinh mạng đây
là hành vi, đạo đực nghề nghiệp của một người bác sĩ
sao”.
Edit: Vasterel
"ngươi không xứng làm một người bác sĩ, chí ít ngươi
cũng không xứng để làm bác sĩ của bệnh viện ta. Từ bây
giờ, ngươi mau cút khỏi cái bệnh viện của ta."
Người bình thường biết rằng cuộc sống không hề dễ
dàng, nhưng là một bác sĩ, họ sao lại vô tâm và coi
thường tính mạng của người khác như vậy.
Có thể nghĩ được rằng có biết bao nhiêu người không
đủ tiền để điều trị, thì mất mạng ở đây.
Người nghèo ốm nặng, nếu bị thương nặng có đáng để
chết như vậy không?
Trình Uyên giọng điệu rất khách sáo, nhưng lời nói lại
rất dứt khoát.
Lưu bác sĩ chết lặng.
Thù lao của bác sĩ ở bệnh viện tư đương nhiên cao hơn
bác sĩ ở bệnh viện công rất nhiều, nếu không trả lương
cao làm sao tìm được những bác sĩ giỏi đó về ở bệnh
viện tư? Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy
tham gia group để sớm đọc những chap mới nhất.
Edit: Vasterel
Với một câu nói của Trình Uyên đã giết chết tiền đồ
của hắn, hắn làm sao không khỏi há mồm ngu người ra?
Viện trưởng là một người phụ nữ trung niên mập mạp,
từng cãi nhau với Lý Tịnh Trúc, thấy vậy, cô ta bước
nhanh đến bên Trình Uyên nói nhỏ: "Chủ tịch, ngài đừng
xúc động, một số chuyện không phải đơn giản như ngài
nghĩ đâu, Bác sĩ Lưu này ở cấp cứu khám chữa rất tốt ... "
Nghe vậy, Trình Uyên liếc mắt nhìn bà ta vào lúc này.
“Ngươi cùng hắn mau cút luôn đi.” Anh lạnh lùng nói.
“Há?” Viện Trưởng này cũng ngẩn người ra.
Cô ấy rõ ràng chỉ là cầu xin giùm cho Lưu bác sĩ,nhưng
tại sao ...
Ông chủ tịch này ông không cần dùng người tài nữa
sao?
“Tôi đã làm gì sai?” Viện Trưởng bối rối hỏi.
"Quy định của bệnh viện có thể do một cuộc họp giữa
các cấp cao đưa ra, nhưng quyền quyết định là của
ngươi. Bỏ qua tính mạng của một con người , đem tiền
Edit: Vasterel
bạc đặt lên trên sinh mạng. Đó cũng là chỉ đạo của ngươi.
Vì vậy, ngươi cũng không xứng đáng ở lại bệnh viện của
ta. "
"..."
Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh bên ngoài phòng
cấp cứu trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sau khi Trình Uyên nói những lời này, liền xoay người
rời đi, không muốn dây dưa với hai người này chút nào.
“Bệnh viện này bác sĩ y tá tiền lương chế độ không
thay đổi, phúc lợi vẫn là tăng đều.” Anh nói với nhóm
người đi theo sau, sau đó bỗng dừng lại, ánh mắt liếc qua
từng mặt mọi người, cuối cùng khóa chặt vào Từ Xuyên. “
bác sĩ Từ, ngươi quyết định chuyện này đi, về sau ngươi
sẽ là viện trưởng bệnh viện này. "
"..." Từ Xuyên.
"Ngoài ra, trước tiên hãy bảo vệ người gây tai nạn kia.
Ta sợ người nhà của người bị nạn khi đến sẽ quá kích
động, xảy ra chuyện không hay."
“Được rồi. ” Từ Xuyên.
Edit: Vasterel
"còn Cô gái nhỏ kìa hãy cố gắng hết sức cứu chữa cô
ấy."
“hiện tại đã được cấp cứu rồi.” Từ Xuyên.
“Về phía các bác sĩ, y tá trong bệnh viện trước hết nên
được rèn luyện lại đạo đức nghề nghiệp, những người
không đủ tiêu chuẩn thì không được dùng đến”.
"đã Hiểu."
Mệnh lệnh thoát ra khỏi miệng Trình Uyên, tuy rằng có
vẻ rất lộn xộn, lộn xộn nhưng lại ngã nào ra ngã đó.
Điều này làm cho Vương Hinh Duyệt và Lý Tịnh Trúc
sau lưng đều không khỏi có chút rung động.
Họ liếc nhìn nhau.
Đặc biệt là Vương Hinh Duyệt, cô đã chứng kiến cảnh
Trình Uyên biến từ một người nhà quê trở thành một
người ở cái tầm vũ trụ.
Giờ phút này, Trình Uyên nơi nào còn có một chút nào
của tên phế vật, khí chất này, ít nhất là phải cầm quyền
nhiều năm mới được như vậy.
Edit: Vasterel
"Tôi không phục!”
"Tôi đã làm việc cho bệnh viện này nhiều năm như vậy,
không có công lao thì cũng cũng có khổ lao!"
"ngươi dừng lại, ngươi đứng lại đó!"
Ngay khi Trình Uyên vừa lên tầng hai, viện trưởng,
người phụ nữ trung niên mập mạp đột nhiên lao tới như
điên.
Edit: Vasterel
Chương 316: Có một bí mật khác
Trình Uyên đang đứng trên tầng hai. Nghe thấy tiếng
hét đột ngột của viện trưởng , anh khinh miệt nhìn xuống
đầy khinh bỉ.
“Đem cô ấy ra ngoài!” Lạnh lùng nói.
Thực tế phũ phàng quá.
Một giây trước, các bác sĩ và y tá trong bệnh viện vẫn
còn kinh ngạc với viện trưởng, nhưng khi Trình Uyên cởi
bỏ cái mũ chức vị trên đầu của cô ta, các bác sĩ và y tá,
sắc mặt của họ lập tức thay đổi.
Tất cả đều có vẻ cư xử tốt trước mặt ông chủ mới,bỏi vì
tất cả đều sợ mất đi công việc quý giá của mình, nên
trước khi vị viện trưởng cũ lao lên bậc thang, cô đã bị
một nhóm cấp dưới của cô ta ngăn lại, sau đó bị họ ôm
và đẩy ra khỏi đại sảnh.
"Lũ khốn kiếp các ngươi muốn tạo phản phải không?"
"Buông ta ra, ta không phục, ta muốn cùng hắn lẽ
phải!"
Edit: Vasterel
"Tiểu Trương, ngươi quên ta thường đối xử tốt với
ngươi như thế nào rồi sao?"
"Lão Lý, ta trước đây cũng đối với ngươi cũng không tệ
mà!"
"Đồ khốn nạn các ngươi ăn cây táo rào cây sung!"
Tuy nhiên, cho dù cô ta có kêu gào như thế nào, cô ta
vẫn không thể thay đổi được họ, và cô ta đã bị cấp dưới
của mình, những người đã từng ngoan ngoãn như một
nhóm người hầu, tàn nhẫn đuổi ra khỏi bệnh viện.
Tan đàn xẻ nghé, đường ai nấy bước, sự nghiệp của ai
nấy giữ.
Không ai quan tâm đến một bà cô không còn gì nữa.
Nhìn cảnh này, Từ Xuyên không khỏi thở dài.
Bước vào phòng làm việc của viện trưởng, chỉ có Từ
Xuyên đi vào.
Từ Xuyên hỏi Trình Uyên "ngươi Sao rồi?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên quay đầu cười nói: "Ngươi nói ngươi bởi vì
ân tình, ngươi muốn đi theo ta, tốt thôi,vậy ta mua toàn
bộ bệnh viện này để cho ngươi làm viện trưởng, ngươi
không cần phải đi."
“Cái này có ý gì?” Từ Xuyên bất đắc dĩ hỏi.
Trình Uyên nhún vai "rất là có ý, nhưng dù sao..."
"Dù sao, là tôi có tiền."
Nghe vậy, Từ Xuyên nở nụ cười gượng gạo, cứng họng.
"Vậy thì cũng không cần phải thay đổi viện trưởng ,
còn Lưu bác sĩ, thực ra hãy nhìn ở góc độ chuyên môn
mà..."
Nghe Từ Xuyên nói về hai người này, sắc mặt Trình
Uyên sắc mặt có chút trầm xuống. "Từ huynh, sau này
đừng nói về loại người này nữa. Tôi biết ngươi có lòng
nhân từ. Đây là ưu điểm cũng là nhược điểm của ngươi."
"thử hỏi, nếu một người ngay cả cơ bản về đạo đức
nghề nghiệp đều không có,thì cho dù kỹ năng của hắn có
tốt đến đâu, thì có ích lợi gì?"
Edit: Vasterel
Dừng một chút, Trình Uyên chỉ chỉ vào ngực mình, vẻ
mặt đau khổ: "Không có lương tâm!"
Lời của Trình Uyên khiến Từ Xuyên hơi giật mình.
Có rất nhiều đạo lý tuyệt vời trên thế giới, nói ra ai
cũng biết, nhưng để thực hiện được thì rất là khó?
Đạo đức nghề nghiệp của Từ Xuyên rất đáng khen
ngợi, nhưng anh ta đã ở trong vũng lầy này lâu rồi, dần
dần anh ta trở nên không phán đoán được với một số
điều mà anh ta không thể hiểu được.
Đây là điều khủng khiếp nhất.
May mắn thay, Từ Xuyên vẫn có thể giữ được sự thuần
khiết của mình, đây chính là mấu chốt khiến Trình Uyên
nguyện ý làm bằng hữu với anh ta.
“Đã hiểu.” Từ Xuyên nói.
Trình Uyên nghiêm túc nhìn Từ Xuyên, lắc đầu "Từ
huynh, ngươi hiểu thôi vẫn chưa đủ."
"ừm?"
Edit: Vasterel
"Bây giờ ngươi là viện trưởng,cho nên không chỉ mỗi
mình ngươi hiểu, và các bác sĩ , y tá trong toàn bệnh viện
đều phải hiểu."
"ừm, Sẽ làm."
"Ngoài ra, tôi đã xây dựng một bệnh viện tư nhân mới,
tôi định gọi là Long Đàn Y Viện, cho nên tôi cần anh
chuyển một số bác sĩ qua bệnh viện mới này."
"Hả? Ngươi xây bệnh viện làm ... Được rồi, tôi sẽ đi
đến trường y và sẽ liên hệ một số thực tập sinh mới tốt
nghiệp, đồng thời sẽ đào tạo nhóm người mới đó."
Từ Xuyên có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng trong đầu
cũng không hỏi ra câu hỏi đó, bởi vì quan hệ giữa anh ta
và Trình Uyên từ lúc này thực sự đã thay đổi. Bạn đang
đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để
sớm đọc những chap mới nhất.
"Viện Trưởng ... Viện Trưởng "
"Cốc Cốc..."
Có tiếng gõ cửa.
Edit: Vasterel
Từ Xuyên mở cửa, một nữ y tá trẻ tuổi sắc mặt đỏ
bừng xông vào " viện ... viện Trưởng."
Lúc nhìn thấy Từ Xuyên, cô sửng sốt, có lẽ cô vẫn còn
hơi khó chịu với thân phận mới của Từ Xuyên.
“Có chuyện gì vậy?” Từ Xuyên hỏi.
“Người đó điên rồi!” Nữ y tá vội vàng nói.
"Điên?"
"Người nào?"
...
...
Người đàn ông trẻ tuổi gây tai nạn ngồi trong phòng y
tế, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó,
giống như một cái xác không hồn.
Lúc Trình Uyên và Từ Xuyên bước vào, liền nhìn thấy
một đám y tá đều tránh xa người đó.
Edit: Vasterel
Nhìn thấy Từ Xuyên đi vào, một nữ y tá vội vàng chạy
tới bên cạnh Từ Xuyên nói "Từ bác sĩ, a không, viện
trưởng, hắn..."
Từ Xuyên đến gần người đàn ông này, ngồi xổm trước
mặt hắn, hỏi "Này anh bạn, ngươi có chỗ nào không
thoải mái sao?"
Người đàn ông gây tai nạn không trả lời Từ Xuyên, coi
như không có nghe thấy những gì Từ Xuyên nói.
Sau đó Từ Xuyên vươn tay vỗ vai "này anh bạn."
Người đàn ông này giật mình, thân thể rùng mình một
cái, quay đầu nhìn Từ Xuyên, trong mắt chợt sáng lên.
Đột nhiên.
Hắn ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Từ Xuyên, dập
đầu, "Xin bác sĩ, xin ngài cứu lấy cô ấy, ngài cứu cô ấy
trước đi, tôi lập tức đi lấy tiền ngay, tôi đi ngay ... "
Từ Xuyên cũng bị cảnh này làm cho sửng sốt.
Hơi ngây người, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Edit: Vasterel
Kết quả là Từ Xuyên không mạnh bằng hắn, thế là đỡ
không nổi.
Trán người đan ông này máu me be bét do dập từ
trước đó, máu đóng thành cụm, trộn lẫn với bụi đất rồi
chảy xuống má.
“Còn không mau qua đây giúp!” Từ Xuyên lớn tiếng
kêu lên.
Một nhóm y tá vừa chạy tới giúp Từ Xuyên đỡ hắn dậy.
"Chính là như vậy, hắn chỉ cần nhìn thấy áo khoác màu
trắng lại gần là hắn liền quỳ dập đầu."
Từ Xuyên không khỏi nhíu mày.
Anh ta đem người đàn ông này xuống ghế, đặt tay lên
vai và nói: “Không sao, không sao đâu, tôi đã cứu người
rồi, đã làm phẫu thuật rồi”.
“Làm phẫu thuật rồi sao?” Vẻ mặt người đàn ông này
đột nhiên cứng lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt..
"Đúng, làm phẫu thuật."
Edit: Vasterel
"Có thể cứu được không?"
"..." Từ Xuyên "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Cám ơn bác sĩ ... Cảm ơn ..." Nói xong liền quỳ xuống
tiếp trước Từ Xuyên.
Nhưng hắn lại bị mọi người ngăn lại.
Trình Uyên đứng nhìn ở một bên cạnh đột nhiên cảm
thấy có gì đó không ổn, hình như có thứ gì đó không
đúng.
Anh bước đến gần người đàn ông này và hỏi "Tại sao
ngươi lại căng thẳng như vậy?"
Người đàn ông này nhìn Trình Uyên với vẻ nghi ngờ,
sau đó lại nhìn Từ Xuyên, như đang muốn hỏi điều gì đó.
“ À là Vị này đã trả tiền phẫu thuật giùm cho ngươi.”
Từ Xuyên nói.
Nghe vậy, người đàn ông nhanh chóng đứng dậy, định
quỳ lạy Trình Uyên, nhưng lại bị Từ Xuyên cản lại.
Edit: Vasterel
“nếu ngươi Muốn cám ơn tôi, vậy thì tôi hỏi cái gì,
ngươi cứ việc trả lời.” Trình Uyên nói tiếp, “cho dù ngươi
có Quỳ lạy cũng không giải quyết được được vấn đề gì
cả.”
Người đàn ông im lặng, cúi đầu nhìn hai tay mình,trên
hai tay không ngừng run rẩy.
Trình Uyên nhìn hắn, cảm thấy có gì đó không ổn.
Có chút phi lý không thể nào nói nổi.
“Ngươi hỏi đi, tôi sẽ nói.” Người đàn ông đó nói.
Trình Uyên suy nghĩ một hồi rồi hỏi "Ngươi có tiền sử
về bệnh thần kinh không?"
Người đàn ông lắc đầu.
"vậy thì Tại sao ngươi lại sợ hãi như vậy?"
Người đàn ông lại im lặng.
"Cô gái nhỏ bị ngươi tông có liên quan gì đến ngươi
không?"
Người đàn ông lắc đầu.
Edit: Vasterel
Trình Uyên lạnh lùng nói: "Ngươi cái gì cũng không nói
là có ý gì? Đây là thái độ mà ngươi muốn cảm tạ tôi đây
sao?"
"Xây đường trên đại lộ Liên Ấm ... Ba năm tù..."
Edit: Vasterel
Chương 317: so huynh đệ
Người đàn ông nói ngắt quãng, cũng không có nói tiếp
theo thành một câu, nhưng Trình Uyên vẫn là hiểu ý của
hắn.
Hắn ta tên là Vương Hải Ba, năm nay 26 tuổi, 4 năm
trước anh ấy đã vào tù vì đã thương người khác, người
cha ốm yếu đã qua đời vì sự việc này.
Sau ba năm trong tù, anh ấy nhận thấy thế giới đã thay
đổi, và không thể thích nghi với nó trong một thời gian
sau khi ra tù.
Mẹ anh ấy thì ốm nặng ngay sau khi anh ra tù nằm gục
trên giường, gia đình không còn tiền tiết kiệm nào cả,
Vương Hải Ba vừa được thả đã chết lặng trước tình cảnh.
Nhờ quan hệ tìm được một công việc lái xe và nghĩ
rằng từ đây sẽ kiếm được một số tiền để chữa bệnh cho
mẹ mình, nhưng ...
Ngày đầu tiên đi làm, Vương Hải Ba lái một chiếc xe tải
chở hàng đi giao hàng rất gấp, khi đi đến đại lộ Liên Ấm
thì bị kẹt xe do đang sửa đường, nên bất đắc dĩ, chỉ có
thể đi đường vòng.
Edit: Vasterel
Đại lộ Liên Ấm liên thông với một con Đường lớn ở Tân
Dương, là một đoạn đường thẳng dài, nếu muốn đi
đường vòng, thì sẽ mất ít nhất gấp đôi thời gian.
Vương Hải Ba sợ ngày đầu đi làm muộn sẽ bị đuổi việc
nên phóng xe thật nhanh, khi rẽ vào đường vòng, anh
không để ý đến cô gái nhỏ đang đạp xe trên đường thì
liền đã đụng vào.
Anh ấy chỉ đơn giản là không có khả năng để chi trả chi
phí y tế.
Đừng nói rằng là chi phí y tế của cô gái nhỏ này, ngay
cả chi phí y tế người mẹ vẫn chưa đủ để trả.
Vương Hải Ba nói xong, Trình Uyên im lặng.
Một số người nói rằng nghèo là một cái tội.
Mà Chỉ có một lý do duy nhất dẫn đến nghèo, đó là sự
lười biếng.
Rõ ràng điều này là một chân lý trong cuộc sống.
Edit: Vasterel
Gặp phải loại tình huống này, loại kinh nghiệm này, dù
có chăm chỉ làm việc đến đâu cũng không thể trở nên
giàu có được?
Trình Uyên nhớ tới Thời Dương lúc trước.
Sở dĩ anh thu nhận Thời Dương, trừ năng lực của Thời
Dương, cũng bởi vì Thời Dương hoàn cảnh giống như
anh, là một gia đình độc thân còn lại mỗi mình người
thân,nhưng người mẹ cũng ốm đau bệnh tật.
Và đây không phải là hoàn cảnh trước đây đã từng
xuất hiện trước mặt anh lần nữa sao?
Hơn nữa, tình trạng của anh ta còn nghiêm trọng hơn
Thời Dương, và cả Trình Uyên.
Nhiều người hiểu được câu chuyện của Vương Hải Ba
nên không khí trở nên rất nặng nề.
Trình Uyên suy nghĩ một chút nói: "Hải Ba, đúng
không? Ngày mai ngươi đưa mẹ ngươi đi bệnh viện khám
bệnh đi. Bệnh viện sẽ không thu tiền."
Điều này cũng không làm cho Vương Hải Ba phản ứng
quá nhiều, ngược lại là kinh ngạc, ngoẹo cổ nhìn Từ
Edit: Vasterel
Xuyên, dường như đang hỏi, người này là ai, tại sao lại
mạnh miệng như vậy?
Từ Xuyên là một người 40 tuổi, nói về thông mình lanh
lợi không thì để một bên, anh ta đã chứng kiến quá nhiều
tai nạn của con người, vì vậy, anh ta lập tức hiểu ý của
Vương Hải Ba, liền giới thiệu lại "Ngài ta là tân chủ tịch
của bệnh viện chúng tôi."
Cái gì mới và không mới không phải là mấu chốt,
mấu chốt là hai chữ chủ tịch.
Vương Hải Ba liền ngã xuống bái lạy, lần này không ai
có thể ngăn cản.
Trình Uyên tiếp nhận, sau khi tiếp nhận nói: "Cô gái ây
sau khi cứu xong, ngươi có thể đi theo tôi, tôi sẽ trả cho
ngươi một khoản tiền lương đủ ngươi lòng. Nếu cô gái
đó không cứu được, ngươi nên có nghĩa vụ và trách
nhiệm với chuyện đó, và nên biết làm điều gì đầu tiên. "
Vương Hải Ba đương nhiên đồng ý.
Sự việc dường như đã kết thúc như thế này.
Tuy nhiên...
Edit: Vasterel
Một y tá vội vã vào phòng, vẻ mặt bối rối nói: "Không
ổn rồi, người nhà bệnh nhân đến làm loạn."
Trình Uyên và Từ Xuyên nhìn nhau, Từ Xuyên nói: "Tôi
sẽ xử lý."
Trình Uyên gật đầu, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Vương Hải Ba dường như cũng muốn đi theo, nhưng bị
Trình Uyên đẩy ra, rồi nói "Ở trong cho tốt."
Nhiều người vây quanh phòng cấp cứu của bệnh viện
Có bác sĩ, y tá và có cả người nhà bệnh nhân không
biết làm gì đang nhao nhao trước sảnh phòng mổ. Bạn
đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group
để sớm đọc những chap mới nhất.
"là Ai đụng phải cháu gái ta? Để hắn ra,DM hắn ta sẽ
giết chết hắn!"
"Tôi nói cho các người biết, nếu con gái tôi không cứu
được, tôi sẽ không bao giờ để cái bệnh viện của các
ngươi được yên!"
"bồi thường đi!"
Edit: Vasterel
"Chuyện này, mà không có một triệu tám trăm NDT,
chúng ta không bỏ qua!"
Trong một nhóm người, một phụ nữ đầu tóc bù xù và
cùng một người đàn ông trung niên cao to náo loạn tại
chỗ này.
Theo họ, người đàn ông trung niên này là chú ruột của
bé gái bị đụng xe, còn người phụ nữ đầu tóc rối bù là mẹ
của bé gái.
Từ Xuyên chen vào đám đông nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh nói: "Mọi người hãy bình tĩnh trước đã. Đây là phòng
mổ, chúng ta có việc gì khoan đứng ở chỗ này nói đã,vì
như vậy sẽ ảnh hưởng đến các bác sĩ trong đó đang phẫu
thuật. Chúng ta hãy vào phòng họp và nói đến vấn đề này
được không?
“ngươi là ai vậy?” Người đàn ông cao to cường tráng,
mặc quần áo thể thao đứng trước mặt Từ Xuyên, dùng
ngón chỉ vào rồi hỏi Từ Xuyên.
Từ Xuyên nói: "Tôi là viện trưởng bệnh viện này."
Vừa nghe xong là viện trưởng, người đàn ông cường
tráng này càng thêm hăng hái. "Viện Trưởng phải không?
Edit: Vasterel
viện Trưởng nói chuyện dễ dàng hơn. Đầu tiên, các
ngươi giao hung thủ gây tai nạn ra cho chúng tôi. Thứ
hai, chúng ta nói về việc bồi thường. "
"Đúng, giao người gây tai nạn ra!"
Tâm tình những người này quá kích động và tức giận.
Nhìn thấy bọn họ bừng bừng tức giận, Từ Xuyên không
khỏi híp híp mắt.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, đây là phòng mổ, chúng ta
có thể đến phòng họp bàn bạc về chuyện này.” Từ Xuyên
mặt không chút thay đổi nói, “Hơn nữa, chúng tôi đã gọi
cảnh sát rồi, và cảnh sát chịu trách nhiệm về vụ tai nạn
giao thông đó là cũng đang trên đường đến đây. Mọi
chuyện chờ cảnh sát xác định xong thì chúng ta tiếp túc
đàm phán về vấn đề này. "
“Đừng có lôi cảnh sát mà hù dọa chúng tôi!” Người đàn
ông mạnh mẽ đẩy Từ Xuyên ra, nghiêm khắc nói: “Nói
thật cho các ngươi biết, huynh đệ của Lão Tử là ông chủ
của Tập Đoàn Danh Thành, cho dù cảnh sát giao thông
nhìn thấy hắn, cũng phải khách xáo với anh ấy vài phần,
nếu các ngươi không muốn bị gây chuyện thì hãy làm
theo lời của Lão Tử! "
Edit: Vasterel
"Các ngươi đã nghe chưa?"
Vừa nói hắn vừa dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực Từ
Xuyên.
Nhưng lần này lại bị Trình Uyên bắt một phát.
Nắm lấy cổ tay hắn, liền liên lụy đến vết thương ở ngực
của Trình Uyên, đau đến nhíu mày.
“Mẹ kiếp, mày là thằng nào?” Người đàn ông mạnh mẽ
hất tay Trình Uyên ra, tức giận hỏi.
Trình Uyên khẽ cười nói: "ngươi nói huynh đệ ngươi là
ông chủ của Tập Đoàn Danh Thành phải không"
“Ừ, vậy thì sao?” người đàn ông cường tráng đó chế
nhạo, “Có phải sợ rồi không?
Trình Uyên chỉ vào Từ Xuyên hỏi "Vậy ngươi có biết
huynh đệ của hắn là ai không?"
“Cmm ta không rảnh háng đi quan tâm đến huynh đệ
của hắn, Lão Tử muốn tìm người gây tai nạn!” Người đàn
ông mạnh mẽ tức giận nói.
Edit: Vasterel
Trình Uyên gật đầu. "Huynh đệ của hắn tên là Trình
Uyên, là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông. Huynh đệ của hắn
còn có một số anh em ở trên giang hồ, gọi là Đầu Từ
trọc."
Nghe đến đây, người đàn ông đó lập tức chết lặng.
Không ai không biết biết thân phận của Tập Đoàn Cẩm
Đông ở Tân Dương này, nhưng về phần Đầu từ trọc, ảnh
hưởng có lẽ còn lớn hơn Tập Đoàn Cẩm Đông.
"Ngươi nói, ngươi không cần quan tâm sao? Không
sao, ngươi không muốn gây chuyện, ngươi gọi đi, gọi
huynh đệ ngươi tới đây đi, còn hắn cũng gọi huynh đệ
của hắn, vậy thì để hai vị huynh đệ đó cùng nói chuyện
xem sao, ngươi thấy có được không? ”Trình Uyên hỏi.
"Cái này ... cái này ..." Người đàn ông cường tráng nháy
mắt thấy ngu người ra.
Lúc này, Trình Uyên đột nhiên tức giận.
"CMM! Các ngươi có phải là con người nữa không?"
"Bên trong là con gái của các ngươi? Là cháu gái của các
ngươi?"
Edit: Vasterel
"Tại sao cứ mở miệng ra là tiền, là tiền?"
"Viện trưởng Từ không có nói rõ cho các ngươi hay là
các ngươi không nghe rõ?"
"Ở đây gây náo loạn sẽ ảnh hưởng đến kết quả của ca
mổ, cmcm các ngươi không muốn tính mạng nữa sao!"
" Chẳng lẽ trong mắt các ngươi tiền quan trọng hơn
mạng sống của con gái và cháu gái của các ngươi sao?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom