• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (12 Viewers)

  • Chương 182-186

Lý Nam Địch nói, cô ta thật sự không tưởng tượng nổi kiên trì như thế cần nghị lực lớn đến mức nào.

Bạch An Tương cũng không tưởng tượng nổi, cho nên sau vẻ khiếp sợ, đôi mắt cô cũng trở nên ươn ướt.

“Tôi rất tán thưởng người đàn ông của cô” Cuối cùng Lý. Nam Địch tổng kết.

Người đàn ông của tôi

Bạch An Tương vừa cảm động vừa bối rối với xưng hô xa lạ này.



“Những gì cô nói đều là thật ư?” Dường như Bạch An Tương không còn hoang mang như lúc trước nữa.



Lý Nam Địch gật đầu thật mạnh, cười vui vẻ nói: “Cô thật tốt số, nếu sau này chồng tôi cũng thế thì tốt rồi”

Bạch An Tương vừa mừng vừa lo. Nhưng trong lòng lại thầm thấy ngọt ngào.

Cô nhớ đến người đàn ông rời đi lúc sáng, bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh anh hộc máu ngã xuống…

Trong một căn hộ khác, Thẩm Trác ngồi trên sofa da thật, trong tay lắc lư một ly vang đỏ, hứng thú nhìn máy. chiếu treo trên tường.

“Hình như bọn họ ở chung rất hoà thuận” Ma Ốm đứng sau lưng Thẩm Trác thờ ơ nói.

Thẩm Trác cười khẽ: “Một tờ giấy trắng gặp ai cũng có thể thân thiết được”

Ma Ốm hơi nhíu mày: “Cô có nghĩ rằng cô ta đang giả vờ không?”

Thẩm Trác hờ hững lắc đầu: “Tôi không quan tâm” Đúng vậy, cô ta không quan tâm.

Nếu nói bát Lý Nam Địch vì Lý Nam Địch là học sinh của Long Thầm Khang, cô ta không muốn bị Long Thầm Khang khống chế, muốn tự giữ cho mình một lợi thế, vậy mục đích bắt Bạch An Tương có vẻ vô cùng đơn giản.

Cô ta chỉ không muốn Bạch An Tương xen vào giữa mình và Trình Uyên làm vướng tay vướng chân thôi.

Một ngày sau, Trình Uyên bắt đầu nôn nóng.

Anh dùng rất nhiều cách liên lạc với tất cả những người Bạch An Tương quen, nhưng vẫn không biết cô đang ở đâu.

Bạch Sĩ Câu không dám nói với Lý Ninh Quyên, một mình chạy đến nhà Trình Uyên, không lâu sau, Mục Như Trăn cũng đến.

“Tôi cứ cảm thấy Tương Tương không bình thường lắm” Sau khi xem camera, Mục Như Trăn thấy hơi khó hiểu

nói.

Lúc này cả Bạch Sĩ Câu và Trình Uyên đều rất sốt ruột, hơn nữa Trình Uyên đã ngất xỉu hai lần rồi.

Có câu quan tâm sẽ bị loạn, vấn đề hai người bọn họ không phát hiện ra, nhưng Mục Như Trăn nhìn một cái đã thấy.

Quả nhiên lúc Bạch An Tương trong video đi ra ngoài, trông cô như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn vậy.

Ngay cả dáng vẻ đi đường cũng khác trước.

Không lâu sau Lý Nguy cũng đến.

“Trình Uyên, cậu đừng nôn nóng, tôi sẽ dốc hết sức tìm giúp cậu” Lý Nguy nói.



Trình Uyên đỏ mắt hỏi ông ấy: “Ông kêu tôi đừng nôn nóng á? Mẹ kiếp, sao tôi có thể không nôn nóng được? Mấy người chỉ nói dốc hết sức dốc hết sức, dốc hết sức vẫn không tìm thấy người thì có tác dụng gì?”

Anh tự nhiên nổi nóng khiến Lý Nguy hơi khó xử.

Bạch Sĩ Câu vội vàng tách Trình Uyên và Lý Nguy ra, xin lỗi Lý Nguy: “Cảnh sát Lý, thật xin lỗi, mong ông có thể hiểu cho tâm trạng của thằng bé lúc này”

Lý Nguy gật đầu, cười gượng nói: “Là tôi thì tôi cũng khó giữ bình tĩnh, nhưng từ đó có thể thấy cậu ấy rất quan tâm con gái ông”



Bạch Sĩ Câu thở dài, nhưng ánh mắt nhìn Trình Uyên lại có thêm chút yên tâm.

Đúng vào lúc này, Trình Uyên lại ngất xỉu lần nữa.

Mọi người vội vàng chạy tới.

Không lâu sau, bác sĩ Từ đến.

Sau khi khám cho Trình Uyên xong, Từ Chương thở dài. Bạch Sĩ Câu hỏi: “Sao rồi?”

Từ Chương cười gượng một tiếng nói: “Tình trạng giống

với vợ cậu ấy, nhưng có lẽ bây giờ vợ cậu ấy không sao nữa



Từ Chương không quen Bạch Sĩ Câu, đương nhiên không. biết Bạch An Tương là con gái của ông, nhưng ông biết người có thể ở trong nhà Trình Uyên lúc này chắc chắn không phải người ngoài.

Bạch Sĩ Câu nhíu mày, tò mò hỏi: rồi?”



“An Tương không sao.

Từ Chương nói lại chuyện hôm đó một lượt.

“Hai người chỉ có một viên thuốc giải, cậu ấy không chút do dự đưa cho vợ mình thứ cứu mạng duy nhất” Từ Chương thở dài: “Có thể rất nhiều người đều sẽ làm như thế, nhưng vì đợi tin vợ mình thoát khỏi nguy hiểm, cậu ấy tiêu hao thể lực chống lại độc tính, sau đó còn không cho vợ cậu ấy biết”



“Lúc biết viên thuốc có thể cứu mạng vợ mình, cậu ấy rất Vui Vẻ.”

“Chủ tịch Trình cũng là một người sỉ tình đấy chứ” Từ Chương không quên trêu chọc một câu.

Sau khi Bạch Sĩ Câu nghe xong thì im lặng.

Ông nhìn về phía Trình Uyên còn đang ngủ say, khoé miệng hơi cong lên, vô cùng vui vẻ và yên tâm.

Có tốt đến mức nào, cũng không tốt bằng dùng cả tính mạng để tốt với bạn.

Bạch Sĩ Câu càng cảm thấy quyết định của mình lúc trước là quyết định đúng nhất trên cuộc đời này.

Chừng một tiếng sau, Trình Uyên tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy người mình như bị đào rỗng, không còn chút sức lực nào cả.

Trình Uyên cố đứng lên, nhìn mấy khuôn mặt căng thẳng và nghiêm túc trong phòng, anh hỏi một câu: “Tìm thấy chưa?”

Anh không hỏi mình ngất xỉu bao lâu, cũng không hỏi Từ Chương sức khoẻ của mình thế nào, câu đầu tiên là hỏi về Bạch An Tương.

Mục Như Trăn nhìn vẻ mặt lo lắng của Trình Uyên, trong lòng càng không bình tĩnh hơn.

Bạch Sĩ Câu và Từ Chương đưa mắt nhìn nhau.

Lý Nguy nghiêm túc lắc đầu.

Lần này Trình Uyên không nổi nóng, anh biết bây giờ mình cần phải bình tĩnh.

“Nếu mọi người đã không tìm thấy, vậy tôi sẽ bất chấp tất cả đi tìm kiếm bằng cách của mình” Sắc mặt anh không chút thay đổi khi nói với Lý Nguy.

Lý Nguy nhíu mày, cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. Trình Uyên lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc điện thoại. Đầu tiên là gọi cho Từ Đầu Trọc.

“A lô, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh vợ tôi cho anh, kêu người của anh, tất cả đàn em của anh đi tìm!”



“Sau khi tìm thấy, tiền thưởng một trăm tri: “Không, một tỷ!”

“Hả?” Ở đầu bên kia điện thoại, Từ Đầu Trọc đang ngồi trong sòng bài của mình, ngậm điếu thuốc, mình trần đánh bài với người ta.

Nghe thấy lời của Trình Uyên, anh ta kinh ngạc đến mức. đầu lọc thuốc lá rơi xuống đũng quần còn không xử lý ngay, tay như mất hết cảm giác, ném xấp bài cầm trong †ay xuống đất.

“Một… tỷ!”

Sau khi cúp máy, Từ Đầu Trọc đứng phát dậy, quát to

một tiếng: “Mẹ kiếp, Bì Tử, mau, kêu hết tất cả mọi người đến cho tôi, bảo mọi người có bạn bè gọi bạn bè, có người thân gọi người thân, huy động tất cả những ai có thể huy động ngay!”

¡ cho Thời Sách:

Sau đó, Trình Uyên lại gọi điện thị “Chuột, lần này tôi ngoại lệ một





“Liên lạc với tất cả đồng bọn… đồng nghiệp có thể liên lạc của cậu, tìm một người giúp tôi, nếu tìm thấy thưởng một tỷ”

Thời Sách ở đầu bên kia điện thoại đang ở nhà nói chuyện với mẹ, nhận được thoại của Trình Uyên, cậu ta há hốc miệng một lúc lâu.



Từ sau khi đi theo Trình Uyên, anh đã cảnh cáo Thời Sách rất nhiều lần, bảo cậu ta thoát khỏi cuộc sống trước đây, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người cùng nghề lúc trước, mà lần này…

“Mẹ, có lẽ chúng ta sắp phát tài rồi” Thời Sách kích động nói.

Mẹ Thời Sách đang xem tivi nghe thấy thế cũng không. có chút phản ứng gì, vẫn giữ dáng vẻ cười ngây ngô như: trước.

Cùng lúc đó.

Trình Uyên gọi điện thoại cho Vương Tử Yên đang xử lý công việc ở Tuấn Phong.

“Tôi gửi ảnh của vợ tôi cho cô, kêu người của cả tập.

đoàn đi tìm, sau khi tìm thấy thưởng một tỷ”

“Còn nữa, đưa số điện thoại của tất cả chủ tịch của các doa
doanh nghiệp có quan hệ với tập đoàn cho tôi.”


Trình Uyên gọi điện thoại cho rất nhiều người, mất rất nhiều thời gian, Từ Chương nhẩm tính cho anh một chút, chỉ tiền thưởng thôi là anh đã hứa ra mười tỷ rồi

Đương nhiên cũng không thể tính giá như vậy được, vì đâu phải ai cũng có thể tìm thấy Bạch An Tương.

Gọi điện thoại xong, trời đã sắp tối.

Bạch Sĩ Câu vỗ lên vai Trình Uyên, thở dài

“ĐỪng nôn nóng, An Tương không sao đầu”

Tuy Trình Uyên không ngất xỉu, nhưng tâm trạng vẫn không được tốt lắm, anh nói: “Câu này đáng lẽ phải là con nói với bố mới đúng”

Bạch Sĩ Câu im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói bên tai Trình Uyên: “Cẩn thận Tiêu Mục” Trình Uyên không đáp lời.

Đối với anh, bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn Bạch An Tương cả.

Vào lúc này nói với anh bất cứ chuyện gì, anh đều nghe không vào.

Trên người Trình Uyên trúng loại độc không biết tên kia, tạm thời không thể lấy mạng của anh, nhưng sức khoẻ.

anh sẽ ngày càng suy yếu. Mỗi một lần ngất xiu đều sẽ

yếu đi một phần.

Anh vốn cảm thấy mình có thể khống chế được cảm xúc của mình, ít nhất sẽ không ngất xiu nhiều như Bạch An



Tương, nhưng trên thực tế ngay sau khi biết cô mất tích, anh đã ngất xỉu mấy lần rồi.

Thân thế tựa như bị kéo tơ bóc kén vậy, cảm thấy một cơn gió thổi tới cũng có thể quật ngã anh.

Nhưng dù vậy, anh cũng không chịu ngồi yên.

Xe chạy trên khắp các con phố.

Bạch An Tương nổi tiếng rồi.

Chỉ trong một đêm đã trở thành người nổi tiếng, gần như: ai cũng có một tấm ảnh chụp chân dung của cô, thậm chí ngay cả màn hình khoá cũng đổi thành Bạch An

Tương.

Trong một đêm, gần như một nửa thành phố đều đang †ìm người, tìm một người phụ nữ có giá trị một tỷ.

Đa số người đều nghĩ tỉ lệ của chuyện này lớn hơn trúng xổ số rất nhiều.

“Điên hết rồi!”

Trong một căn hộ nào đó, Thẩm Trác tức giận quát to: “Người của cả thành phố điên hết rồi!”



“Đó là vì một người phát điên trước” Ma Ốm nói.

Thẩm Trác chống hai tay trên lan can, đứng trước ban công nhìn đám người điên ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.

Ma Ốm đứng sau lưng cô ta hơi lo lắng nói: “Nếu còn tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ phát hiện thôi”

“Vậy thì sao chứ?” Thẩm Trác đột nhiên quay đầu lại quát hỏi.

Ma Ốm vội cúi đầu.

Sự quan tâm của Trình Uyên với Bạch An Tương vượt khỏi dự tính của bọn họ, cũng khiến Thẩm Trác càng tức giận hơn.

Lúc đầu, có lẽ cô ta có chút hứng thú với Trình Uyên.

Nhưng dần dần chút hứng thú kia biến thành sự bướng bỉnh, chỉ vì không cam lòng.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta muốn gì được đó, nhưng bây giờ, chỉ là một người đàn ông mà cô ta cũng không có được, hơn nữa ngay cả vẻ ngoài cô ta vẫn luôn tự hào cũng không bằng Bạch An Tương.

Sao cô ta có thể cam lòng chứ?

Vì bị các doanh nghiệp lớn hợp tác với Long Thầm Khang khống chế, Tập đoàn Tuấn Phong bị quản chế khắp nơi, hơn nữa mấy sản nghiệp lớn chèo chống Tuấn Phong cũng đã bị ngăn chặn lũng đoạn.





Tập đoàn Tuấn Phong tràn ngập nguy cơ.

Kim Kiệt hơi lo lắng gõ cửa phòng làm việc của Chủ tịch

HĐQT, Vương Tử Yên nghe thấy thì vội chạy ra nghênh đón.



“Ông Kim, Chủ tịch không có ở đây” Vương Tử Yên nói.





Kim Ki: ¡ la lên: “Tập đoàn đã thế này rồi mà sao chủ tịch có thể không ở đây chứ?”

Vương Tử Yên cũng hết cách, cô ta thở dài.

Vương Tử Yên không biết có nên khuyên Trình Uyên không, dù sao người bị mất tích là vợ của người ta, nhưng còn tiếp tục như vậy, tập đoàn thật sự chỉ còn nước phá sản thôi.

“Tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch” Kim Kiệt nôn nóng thở dài.


Ông ta chỉ mới lấy điện thoại ra thì Vương Tử Yên đã ngăn lại: “Ông Kim, tốt nhất đừng gọi.”

Kim Kiệt nhíu mày hỏi: “Vì sao? Chúng ta cứ thế đứng nhìn tập đoàn sụp đổ ư?”



Vương Tử Yên nói: “Bây giờ tâm trạng của Chủ tịch

không được tốt lắm”

“Tâm trạng không tốt” Kim Kiệt giận quá hoá cười, không khỏi oán trách: “Tập đoàn phải chuyện thế này, ai có thể vui vẻ được chứ? Phải biết rằng chúng ta là làm công cho cậu ấy, doanh nghiệp là của nhà cậu ấy, cậu ấy thì hay rồi, gây ra chuyện xong phủi tay không thèm quan tâm tới, vậy chúng ta phải làm sao đây? Dù



xưởng thép có nhập khẩu khoáng thạch cũng cần cậu ấy ký tên mà, một đống hàng hoá đã dừng ở cửa khẩu hai ngày rồi, hai ngày đó, cậu ấy phải ký tên chứ”

Kim Kiệt lải nhải trách móc thậm chí là oán hận.

Nhưng lúc ông ta thở hổn hển rời đi thì vẫn nghe theo lời khuyên của Vương Tử Yên, không có gọi điện cho Trình Uyên.

Vì ông ta biết tâm trạng Trình Uyên đang không tốt, lúc này gọi điện thoại không chừng sẽ bị chửi cho một trận.

“Thích làm thế nào thì làm, dù sao cũng là sản nghiệp của nhà cậu ta” Kim Kiệt nghiến răng nói.

Mà lúc này, Trình Uyên đang bỏ xe đi bộ trên một con đường náo nhiệt.

Anh đưa mắt nhìn đám người xung quanh mãi, hy vọng phát hiện ra Bạch An Tương.

Có mấy lần anh nhìn thấy bóng lưng vài người giống với Bạch An Tương, nhưng lúc anh chạy tới kéo lấy người đó, đối phương quay đầu lại, anh mới biết mình nhận lầm người, sau đó vội nói xin lỗi.



Lúc chạng vạng, một cơn mưa phùn kéo đến.

Trình Uyên đứng trong mưa, vẫn đưa mắt nhìn mọi người vội vàng chạy đi vội vàng trú mưa và đang không biết làm sao ở xung quanh.

Mưa càng lúc càng lớn, người trên đường cũng ngày

càng thưa thớt.

Mưa làm mờ tầm mắt, Trình Uyên bắt đầu thấy khó chịu, cảm giác khiến anh vô cùng khó thở như trời đất quay cuồng kéo tới.



Anh vội đỡ lấy biển quảng cáo bên cạnh, nhưng chút sức lực còn lại không có cách nào chống đỡ được cả người anh, cuối cùng không khỏi khuyu xuống dưới biển quảng cáo.

Anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

Bỗng nhiên có một cây dù chặn đi hạt mưa đang rơi trên người anh, Trình Uyên chậm rãi ngẩng đầu.

Mục Như Trăn nhìn anh u ám. “Về thôi” Mục Như Trăn nói. Trình Uyên không nhúc nhích.

Mục Như Trăn vội vàng nói: “Lúc này anh cố chấp như thế có tác dụng gì sao?”

Trình Uyên vẫn không động đậy như trước.

Mục Như Trăn thở dài, khiến nhịp thở của mình ổn định hơn: “Tôi và An Tương là bạn bè thân thiết nhất, không thấy cậu ấy đâu tôi cũng rất sốt ruột, nhưng chúng ta sốt

ruột thì có tác dụng gì? Cậu ấy có thể trở về sao?”

Trình Uyên vẫn không động đậy như trước.

Mục Như Trăn tức đến ném ô đi, mặc cho nó quay. cuồng trong mua.

Cô ta đội mưa chung với anh.

“Nếu An Tương trở về thấy anh thế này, chắc chắn cậu ấy sẽ hối hận vì yêu tên ngu ngốc như anh!” Mục Như Trăn quát Trình Uyên: “Anh nhìn xem anh bây giờ trông giống

cái gì chị



“Anh bây giờ giống như một con chó lang thang vậy!” “Làm ơn đi, anh là một người đàn ông, anh mặc kệ công. ty, bỏ luôn cả tập đoàn à? Tôi biết bây giờ tập đoàn của các anh đang đối mặt với nguy cơ rất lớn, anh lại vì một người phụ nữ mà không quan tâm đến chính sự, anh còn là đàn ông cái gì chứ?”

Lời nói của Mục Như Trăn như từng con dao đâm vào. ngực Trình Uyên, khiến anh đau đến khó thở.

Chính sự? Trình Uyên cười vô cùng khó coi, anh đỡ lấy biển quảng cáo, run rẩy đứng dậy, nước mưa lạnh như băng vô tình

rơi xuống người bọn họ.

“Cô nói tôi nghe xem cái gì là chính sự?” Anh hỏi Mục Như Trăn.

*..” Mục Như Trăn.

Trình Uyên thật sự không còn chút sức lực nào nữa, anh yếu ớt như một đứa bé mới biết đi vậy, cả sức để đứng

lên cũng không có, vì thể dứt khoát đặt mông ngồi xuống mặt đất ướt đẫm nước mưa.

“Mấy năm nay tôi sống chẳng làm nên trò trống gì” “Tôi không có ước mơ” “An Tương có, gần như tất cả mọi người đều có.”

“Mấy ngày trước tôi cũng bắt đầu suy nghĩ, nếu các người đều có ước mơ, vậy tôi cũng nên có, nhưng..”

“Ước mơ của tôi là gì chứ?”

Mục Như Trăn cắn môi, bật thốt: “Là chuyện anh muốn làm nhất”

“Chuyện tôi muốn làm nhất?” Trình Uyên hỏi lại, sau đó

cười gượng: “Bây giờ chuyện tôi muốn làm nhất, chính là †ìm thấy An Tương”
Chương 184

Lúc còn nhỏ ước mơ của rất nhiều người là thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại (*), nhưng khi thật sự thi đậu rồi, sẽ có người nói với bạn thật ra thi đậu Thanh Hoa Bác Đại cũng không phải mục đích cuối cùng của bạn, nó nhiều nhất chỉ là một bước phụ trợ để bạn thực hiện ước mơ mà thôi.

(*) Thanh Hoa, Bắc Đại: hai trường đại học danh tiếng của Trung Quốc.

Vậy cái gì mới là mục đích cuối cùng của chúng ta đây?

Tìm một công việc tốt ư?

Rất rõ ràng tìm một công việc tốt đều chỉ vì có một cuộc sống tốt hơn mà thôi.

‘Vậy cuộc sống tốt hơn là mục tiêu cuối cùng của chúng †a sao?

Như thế nào mới có thể xem như một cuộc sống tốt hơn?

Trình Uyên hỏi Mục Như Trăn: “Cuộc sống là Chủ tịch của một tập đoàn, ngồi trên địa vị cao là một cuộc sống tốt hơn sao?”

Mục Như Trăn hoang mang gật đầu: “Chắc vậy”

Trình Uyên lại lắc đầu: “Không phải, ngồi ở địa vị cao chỉ là cuộc sống tốt trong mắt người khác thôi, nhưng trong lòng có thoải mái hay không chỉ có mỗi mình hiểu”

“Bản thân chúng ta phải vui vẻ phải thoải mái mới xem như cuộc sống tốt đẹp, cô thấy đúng không?”

“Đúng” Mục Như Trăn không phủ nhận.

“Với tôi mà nói, người nhà bình an vui vẻ thì tôi sẽ vui vẻ, cho nên tôi thấy người nhà quan trọng hơn công việc và sự nghiệp, quan trọng hơn tất cả mọi thứ” Trình Uyên nói: “An Tương là vợ tôi, là người nhà của tôi, cô ấy mất tích, tôi rất lo lắng”

“Gia đình yên ổn, mới thật sự là ước mơ của tôi, ước mơ cả một đời”

Mục Như Trăn ngạc nhiên trợn mắt.

Nói một lúc lâu, vòng vo một vòng lớn, cuối cùng là phải nghe anh nói đạo lý?

Mục Như Trăn không biết nên phản bác Trình Uyên thế nào, cô ta sửng sốt mất một lúc rồi mạnh miệng nói: “Tóm lại… Tóm lại anh không thể sa sút tinh thần như vậy mãi được!”

Trình Uyên lắc đầu cười gượng: “Tôi không có sa sút tỉnh thần, tôi thật sự chỉ đang tìm An Tương thôi, người ở đây rất đông, còn là trung tâm thành phố, cho nên An Tương rất có thể sẽ xuất hiện ở đây”

Mục Như Trăn cắn răng, lắc lư vòng eo mảnh khảnh chạy trên mặt đất ướt đẫm đến giữa đường lấy lại cây dù mới ném đi, lại che lên đầu hai người.

“Tôi đợi cùng với anh” cô nói.

Sắc mặt Thẩm Trác rất khó coi.

Một đàn em đang run rẩy quỳ trước mặt cô †a, còn không ngừng dập đầu.

“Nhà họ Thẩm đối xử tệ với các người sao?” Thẩm Trác rất tức giận hỏi.

Tên đàn em kia vô cùng sợ hãi, gắng gượng nói: “Cô cả tha mạng, tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa đâu”

“Anh cần tiền lắm à?” Thẩm Trác lại hỏi.

Tên đàn em kia hoảng sợ lắc đầu: “Cô cả, là tôi bị quỷ ám, tôi đê tiện, xin cô tha cho tôi đi”

“Phụt!” Một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Ma Ốm đi ngang qua tên đàn em kia, tay khẽ lắc lắc, tên đàn em kia trợn tròn mắt, hai tay che cổ, trên cổ có một đường đỏ xuất hiện.

Tên đàn em ngã xuống đất, Ma Ốm lại như không nhìn thấy, gã hỏi Thẩm Trác: “Bây giờ phải làm sao?”

Thẩm Trác tức giận đến đôi môi run rẩy, cô ta hỏi Ma Ốm: “Chẳng lẽ tiền thưởng của anh ta hấp dẫn người khác như vậy à? Ngay cả người lâu năm của nhà họ Thẩm cũng có thể phản bội tôi: “Đó là một tỷ đấy” Ma Ốm thở dài.

Thẩm Trác khựng lại, ánh mắt hơi tối tăm: “Phải nhỉ, một tỷ, anh ta thật tốt với Bạch An Tương”

“Bây giờ phải làm sao đây?” Ma Ốm hỏi tiếp: “Có ít nhất mấy chục người biết chỗ nhốt hai người phụ nữ kia, tuy đều là người của chúng ta nhưng vẫn như câu tôi nói khi nãy, sức hấp của một tỷ quá lớn, không chừng sẽ mật báo tin tức giống cậu ta”

Tên đàn em vừa chết này đã nổi lòng tham, muốn lấy số tiền thưởng một tỷ, nhưng lúc hắn ta định gọi điện thoại thì bị Ma Ôm phát hiện.

Mấy chục người biết Bạch An Tương và Lý Nam Địch bị nhốt trong căn nhà kia, đều là người của nhà họ Thẩm, cũng không thể giết hết được đúng không?

Nhưng nếu không giết, mấy chục người này sao có thể đảm bảo ai cũng trung thành, ai cũng không động lòng Vì tiền tài chứ?

Tiền thưởng Trình Uyên tuyên bố thật sự quá hấp dẫn, chuyện này liên tục hot lên, ảnh hưởng đem đến cũng ngày càng đáng sợ, nếu để người khác biết bọn họ bắt Bạch An Tương, vậy hậu quả…

Dường như bất cứ một ai cũng không thể gánh vác được.

“Còn có thể làm gì chứ?” Thẩm Trác tức giận nói: “Thả đi”

šp tục như vậy nữa, Mới trước đó, Ma Ốm có nói nếu sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Nhưng khi đó Thẩm Trác còn cứng đầu hỏi lại gã là thế thì sao?

Lúc này, cô ta không thể không giấu đi sự cứng đầu đó.

Lý Nam Địch và Bạch An Tương ở trong căn hộ ba phòng ngủ một ngày một đêm.

Trong căn hộ cái gì cũng có, mệt thì ngủ, tỉnh thì tắm rửa ăn cơm tán gẫu, trong chốc lát cũng không cảm thấy nhàm chán.

Mà lúc này Bạch An Tương cũng không còn sợ Lý Nam Địch nữa, thậm chí cô còn sinh ra chút ỷ lại với Lý Nam Địch.

Lý Nam Địch hỏi đùa: “Đợi cô ra ngoài rồi thì cô có quên Tôi không?”

Bạch An Tương kiên định lắc đầu nói sẽ không, nhưng đột nhiên lại hơi chần chừ, cô nói: “Tôi cũng không biết nữa?

Cô mất trí nhớ, cũng không biết ngày mai mình có mất trí nhớ lần nữa, sau đó quên mất chuyện hôm nay không.

Đúng lúc này.

“Cạch!” Tiếng mở khoá đột nhiên vang lên.

Hai mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đều hơi run lên, sau đó nhìn ra ngoài cửa phòng.

Bọn họ căng thẳng như đang chờ đợi thẩm phán vậy.

Rốt cuộc những người bắt mình cũng chịu đến gặp mình rồi sao?

Cuối cùng cũng chịu nói ra mục đích của bọn họ rồi sao?

Nhưng mà…

Lúc hai người đều thấy hơi mỏi cổ, ngoài cửa không có tiếng động nữa.

Lý Nam Địch nhíu mày đi đến cạnh cửa, duỗi tay cầm lấy †ay nắm cửa, cẩn thận vặn một cái.

“Cạch!”

Cửa mở rồi.

Lúc Trình Uyên tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một phòng tiêu chuẩn của khách sạn, cả người không một mảnh vải.

Anh giật mình ngồi dậy, nhìn thấy Mục Như Trăn quấn khăn đi ra từ trong phòng tắm thì trợn tròn mắt.

Mục Như Trăn vừa lau tóc vừa nhìn Trình Uyên, sau đó mặt đỏ ửng lên, vội giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, anh đột nhiên ngất xỉu ở bên ngoài, tôi không cõng nổi anh, mưa to như vậy một chiếc taxi cũng không có, tôi cũng không thể mặc kệ, cho nên chỉ có thể kéo anh đến khách sạn gần nhất thôi”

Trình Uyên vén chăn lên nhìn vào trong, sác mặt lập tức.

thay đổi, anh hoảng sợ nhìn về phía Mục Như Trăn.

Mục Như Trăn thấy thế thì tức giận giậm chân: “Vẻ mặt này của anh là có ý gì hả? Anh còn chê tôi?”

“Chúng ta…” Trình Uyên không dám nghĩ tiếp nữa.

Mục Như Trăn càng ngượng ngùng hơn: “Đừng nghĩ tào lao, là nam phục vụ của khách sạn cởi giúp anh đấy, đồ ướt sũng hết, chẳng lẽ anh muốn bị cảm?”

Thì ra là vậy, Trình Uyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mục Như Trăn giận đến mức nghiến răng.

Anh thế này là có ý gì? Còn thở phào… Rõ ràng là đang chê mình mà!

Mục Như Trăn tức giận chỉ vào mặt Trình Uyên, hung dữ nói: “Anh yên tâm, nếu còn xảy ra chuyện này nữa, tôi nhất định sẽ để anh chết chìm ở bên ngoài”

Trình Uyên không thèm quan tâm đến cô ta, trực tiếp quấn chăn xuống giường.

“Này, anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn đi tìm tiếp” Trình Uyên nói.

Mục Như Trăn vội la lên: “Anh đã ngất xỉu rồi còn không biết nghỉ ngơi đi? Lỡ như bây giờ An Tương đã về nhà rồi thì sao?”

Trình Uyên chua xót lắc đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.

Anh vội vàng nghe máy.

“A lô, An Tương đã ồi” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Bạch Sĩ Câu.
Chương 185

“Mất trí nhớ?”

Đầu óc Trình Uyên có hơi không vận hành kịp.

Sau khi Bạch An Tương và Lý Nam Địch trốn ra ngoài thì đi đến đồn công an gần nhất, ý Ngụy biết đượclậptức đưa bộn họ về HỆ ‘ˆ— H Trình Uyên nhận được điện thoại của Bạch Sĩ Câu thì vội vàng chạy về Vịnh Ánh Trăng cùng Mục Như Trăn.

Nhưng vừa đến cửa đã bị Từ Chương và Bạch Sĩ Câu ngăn lại, Từ Chương nói: “Trình Uyên, hy vọng cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt”

“Anh Từ, anh muốn lấy mạng tôi sao” Trình Uyên vội la lên.

Nhớ đến cảm xúc của Trình Uyên không thể dao động quá nhiều, mà rõ ràng những lời này của ông sẽ khiến người ta thấy căng thắng, cho nên Từ Chương ấy náy nói: “Xin lỗi, tôi không cẩn thận…”

“Tóm lại tôi muốn nói với cậu là bây giờ em dâu rất an toàn, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng không hề bị tổn thương, nhưng… cô ấy bị mất trí nhớ” Từ Chương không dám vòng vo với Trình Uyên thêm nữa.

Mất trí nhớ?

Trúng độc mất trí nhớ hình như là tình tiết chỉ xuất hiện trong phim mà, vì sao Trình Uyên và Bạch An Tương lại gặp phải trong hiện thực?

Trình Uyên nhất thời chưa chấp nhận được.

“Con đi thăm con bé trước đi” Bạch Sĩ Câu nói.

Trình Uyên ngây người một lát, khí huyết bắt đầu dâng lên, anh cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, yên lặng gật đầu.

Anh đẩy cửa phòng của Bạch An Tương ra, lập tức có hai ánh mắt nhìn tới.

Lý Nam Địch và Bạch An Tương đang ngồi bên giường tò mò nhìn về phía Trình Uyên.

Trình Uyên đứng trước cửa nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó cười với Bạch An Tương đang mơ hồ: “An Tương, em còn nhớ anh không?”

Bạch An Tương nhíu mày nhìn chằm chằm Trình Uyên, sau đó lắc đầu.

Cảm giác đau lòng đầy khó hiểu dội lên, Trình Uyên cảm thấy trong lòng khó chịu như thiếu đi thứ gì đó vậy.

Hơn hai năm trời, từ lạnh lùng thành ỷ lại, bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, đến tận bây giờ cuối cùng cũng hiểu được lòng nhau, cuối cùng cô cũng chịu mở lòng chấp nhận anh, nhưng mà…

Mọi thứ đột nhiên trở về con số không.

Đột nhiên phải bắt đầu lại từ đầu?

Lý Nam Địch đứng dậy, cười nói với Trình Uyên: “Hai người trò chuyện đi, tôi về trước”

Đáng lẽ lúc này Trình Uyên nên rất ngạc nhiên vì Lý Nam Địch ở đây, nhưng bây giờ đầu óc anh đang rất rối ren, rong mắt chỉ có mỗi Bạch An Tương, cho nên khi Lý Nam Địch đứng dậy nói tạm biệt, Trình Uyên cũng chỉ gật đầu một cái.

Sau khi Lý Nam Địch rời đi, trong phòng cũng chỉ còn hai người là Bạch An Tương và Trình Uyên.

Bạch An Tương bắt đầu trở nên căng thẳng, cô cúi đầu ngồi trên giường, hai tay đan vào nhau, cực kỳ lo lắng bất an.

Trình Uyên ngồi xuống ghế trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên vì căng thẳng của cô: “Anh là chồng của em”

Bạch An Tương gật đầu một cái, trộm đưa mắt nhìn Trình Uyên, phát hiện anh vẫn luôn nhìn mình lại sợ không nhìn nữa, tiếp tục cúi đầu xuống.

“Xin lỗi” Cô nhỏ giọng nói.

Trình Uyên lắc đầu: “Không, đáng lẽ người phải nói xin lỗi là anh mới đúng, là anh sơ suất, trong đó nhất định có vấn đề, là anh không chú ý, xin lỗi, xin lỗi”

Lúc nói chuyện, anh nắm lấy tay cô.

Bạch An Tương như con thỏ nhỏ bị doạ sợ, rụt tay về như vừa bị điện giật.

Tim Trình Uyên lại nhói lên.

Hình như Bạch An Tương nhận ra sự ngạc nhiên của Trình Uyên, lại nhìn trộm anh một cái, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi… sợ”

Trình Uyên lại nắm lấy tay cô, cô vẫn muốn rụt về như khi nấy, nhưng lần này bị Trình Uyên nắm chặt lấy, cô không rụt về được, chỉ có thể mặc cho Trình Uyên nắm lấy, đầu càng cúi thấp hơn.

“An Tương, anh là chồng em, em là vợ anh” Trình Uyên nhìn chằm chằm cô, chân thành nói: “Dù em đã trải qua chuyện gì, chúng ta cũng có thể cùng nhau chống đỡ”

“Anh nhớ em từng nói rất nhiều lần là, em luôn không vui vì không thể lựa chọn hôn nhân của mình”

“Em nói, hôn nhân của chúng ta được xây dựng mà không có tình cảm làm nền móng”

“Em cũng từng nói chuyện em tiếc nuối nhất là chưa kịp yêu đương một lần”

“Không sao hết” Trình Uyên đột nhiên cười với Bạch An Tương: “Em đã không còn nhớ cuộc hôn nhân không có nền móng của chúng ta nữa, như thế cũng tốt, anh sẽ theo đuổi em lại lân nữa”

Nghe vậy, Bạch An Tương chậm rãi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Trình Uyên.

Trình Uyên cười với cô: “Quên đi quá khứ, để quá khứ biến thành một trang giấy trắng, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa”

Nghe thấy lời này, Bạch An Tương bắt đầu suy nghĩ.


Nhớ đến những lời Lý Nam Địch nói khi hai người ở cùng nhau.

Lý Nam Địch nói cho cô nghe về chồng của cô.

Cô ta nói: Tôi rất tán thưởng người đàn ông của cô.

Lúc đó trong đầu Bạch An Tương lập tức xuất hiện hình ảnh của Trình Uyên, vì những chuyện trước đó cô đều không nhớ rõ, cái có thể nhớ đến duy nhất là mấy tiếng “An Tương” Trình Uyên gọi cô lúc sáng trước khi ra ngoài.

Quên đi quá khứ, bắt đầu lại lần nữa?

Bạch An Tương lấy can đảm nâng mắt lên nhìn Trình Uyên, sau đó gật đầu thật mạnh, hỏi Trình Uyên một vấn đề khiến người ta phải đau lòng: “Anh… có thể cho tôi biết tên của anh không?”

Lý Nam Địch đi ra từ trong phòng, bác sĩ Từ gật đầu chào cô ta, cô ta cũng cười đáp trả.

Đúng lúc này, Lý Nguy chặn Lý Nam Địch lại: “Đồng chí, sau đây xin chiếm dụng chút thời gian của cô.”

“GÌ cơ?”

“Phiền cô phối hợp lấy lời khai với chúng tôi” Lý Nguy nói.

Lý Nam Địch gật đầu: “Ừm, đây là chuyện nên làm mà, nhưng tôi mất tích một ngày một đêm rồi, chắc chắn bạn tôi rất lo lắng, cho nên tôi muốn gọi điện thoại cho ấy trước”

Lý Nguy đưa điện thoại cho cô ta: “Gọi bằng điện thoại của tôi đi”

Lúc trước khi Lý Nam Địch bị bắt, điện thoại đã bị những người đó tịch thu rồi.

Lý Nam Địch nhận lấy điện thoại của Lý Nguy, ngẫm nghĩ một lát chợt trả điện thoại lại cho ông ấy: “Xin lỗi, tôi không nhớ rõ số điện thoại, hay ông xem xem có thể làm việc ngay tại đây không?”

Lý Nguy ra lệnh cho mấy cấp dưới dẫn Lý Nam Địch đến phòng khách lấy lời khai.

Trình Uyên đi ra từ trong phòng, mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Trình Uyên điều chỉnh lại cảm xúc, đi đến trước mặt Lý Nguy nói: “Cho tôi số tài khoản, tôi sẽ gửi tiền cho ông”

Lý Nguy khinh thường liếc anh một cái.

“Cậu tưởng cảnh sát là vệ sĩ nhà cậu hả?”

“Một tỷ, ông không động lòng sao?” Trình Uyên ngạc nhiên hỏi.

Dù nói thế nào Bạch An Tương cũng xem như là Lý Nguy đưa về, theo lời Trình Uyên nói lúc trước, anh nên trả cho Lý Nguy một tỷ.

“Nói không động lòng là giả” Lý Nguy thở dài, sau đó chỉ huy hiệu trên mũ mình: “Nhưng cái này quá nặng, bây giờ còn có thể cố đội được, tôi sợ nhận tiền của cậu rồi thì không đội nổi nữa”

Nghe thấy lời này, Trình Uyên chợt cảm thấy mình trở nên rất nhỏ bé trước mặt Lý Nguy.

Anh khó hiểu hỏi: “Tôi tự hỏi sao chúng ta trở thành bạn bè được nhỉ?”

Đúng thật là thế, một cảnh sát chính trực như Lý Nguy khiến Trình Uyên, không, thực tế là khiến tất cả mọi người đều phải kính trọng.

Anh thật sự thấy rất khó tưởng tượng, nói thẳng ra anh bây giờ là con nhà giàu trong mắt người khác, sao đột nhiên có thể trở thành bạn của người như thế chứ?

“Quên mất rồi” Lý Nguy cười nói.

“Không cần thật à?” Trình Uyên hỏi lại.

Lý Nguy ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu cậu thật sự có lòng thì có thể tặng cờ thưởng cho cục chúng tôi”

Đúng lúc này, Vương Tử Yên vội vã chạy đến.

Trùng hợp là Lý Nam Địch cũng vừa lấy khẩu cung xong, đi ra từ trong phòng khách.

Dù nói thế nào Bạch An Tương cũng xem như là Lý Nguy đưa về, theo lời Trình Uyên nói lúc trước, anh nên trả cho Lý Nguy một tỷ.

“Nói không động lòng là giả” Lý Nguy thở dài, sau đó chỉ huy hiệu trên mũ mình: “Nhưng cái này quá nặng, bây giờ còn có thể cố đội được, tôi sợ nhận tiền của cậu rồi thì không đội nổi nữa”

Nghe thấy lời này, Trình Uyên chợt cảm thấy mình trở nên rất nhỏ bé trước mặt Lý Nguy.

Anh khó hiểu hỏi: “Tôi tự hỏi sao chúng ta trở thành bạn bè được nhỉ?”

Đúng thật là thế, một cảnh sát chính trực như Lý Nguy khiến Trình Uyên, không, thực tế là khiến tất cả mọi người đều phải kính trọng.

Anh thật sự thấy rất khó tưởng tượng, nói thẳng ra anh bây giờ là con nhà giàu trong mắt người khác, sao đột nhiên có thể trở thành bạn của người như thế chứ?

“Quên mất rồi” Lý Nguy cười nói.

“Không cần thật à?” Trình Uyên hỏi lại.

Lý Nguy ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu cậu thật sự có lòng thì có thể tặng cờ thưởng cho cục chúng tôi”

Đúng lúc này, Vương Tử Yên vội vã chạy đến.

Trùng hợp là Lý Nam Địch cũng vừa lấy khẩu cung xong, đi ra từ trong phòng khách.
Chương 186

“Cho nên anh ta là ông chủ của cậu à?” Lý Nam Địch ngạc nhiên nói Ngày đó, Trình Uyên nói nhà của Vương Tử Yên không an toàn, nên sắp xếp để cô ta ở lại Vịnh Ánh Trăng, đồng thời còn gửi cho Trương Tuần một tin nhắn, bảo anh ta sắp Xếp một nơi ở cho Vương Tử Yên. Sau đó thì phát hiện Bạch An Tương mất tích.

Lý Nam Địch ở nhà đột nhiên bị bắt cóc, nói thật, Vương Tử Yên cũng rất sợ, vì thế cũng không phản đối.

Do đó cũng ở gần Trình Uyên hơn, nên sau khi tan làm lập tức muốn đến đây xem tình hình thế nào.

Sau khi nói hết mọi chuyện Lý Nam Địch mới ngạc nhiên nhìn về phía Trình Uyên, chỉ vào anh hỏi Vương Tử Yên.

‘Vương Tử Yên gật đầu, cười nói: “Hai người không sao thì tốt rồi”

Lý Nam Địch bình tĩnh lại sau sự ngạc nhiên, trêu ghẹo nói: “Được nhỉ, còn biết lo lắng cho chị đây, cảm ơn nhé, vì để báo đáp, tớ sẽ miễn cưỡng ở trong biệt thự lớn của cậu?

‘Vương Tử Yên lại nhấn mạnh lần nữa: “Tớ lớn hơn cậu ba tháng”

“Người ta vai vế lớn” Lý Nam Địch đáp.

“Xì!” Vương Tử Yên khinh thường, nhưng cô ta đột nhiên phản ứng lại: “Ặc, ý cậu là cậu đồng ý đến tập đoàn của chúng tớ làm việc sao?”

Lý Nam Địch lén nhìn sang Trình Uyên, sau đó giả vờ rất uất ức thở dài nói: “Ai bảo tớ bị bắt cóc xong lại thành bạn thân của vợ anh ta chứ”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của Vương Tử Yên và Lý Nam Địch, Trình Uyên cũng đi tới.

“Vậy hoan nghênh cô, mỹ nữ thần y” Trình Uyên duỗi tay với Lý Nam Địch.

Lý Nam Địch bắt tay với anh.

Nói về giới hạn, niềm tin, ước mơ, sức mạnh, không khuất phục trước nghèo khổ gì đó, suy cho cùng là vì bạn vẫn chưa gặp được một người có thể khiến bạn vứt bỏ tất cả thôi.

Như Trình Uyên với Bạch An Tương vậy, một tình yêu hèn mọn lại trở nên vô cùng vĩ đại trong mắt Lý Nam Địch.

Lý Nam Địch từng nói với Vương Tử Yên rằng, cô ta có một ước mơ là sẽ không làm bác sĩ riêng cho bất cứ một ai, đây là giới hạn cuối cùng của cô ta.

Nhưng giới hạn này đã bị Trình Uyên phá vỡ.

‘Vương Tử Yên vô cùng khó hiểu, cô ta không biết vì sức quyến rũ từ tính cách của Trình Uyên hay vì sau khi trải qua nguy hiểm đã khiến cho Lý Nam Địch nghĩ thoáng hơn nữa.

Tóm lại thì đây cũng là một chuyện tốt.

Trình Uyên tiễn Lý Nguy, Bạch Sĩ Câu cũng rời đi.

Mục Như Trăn lên trò chuyện với Bạch An Tương, còn Trình Uyên thì gọi Lý Nam Địch và Vương Tử Yên lại.

“Anh Từ, không cần tôi gi chỉ vào Lý Nam Địch n nữa, sẽ nói thẳng luôn: thiệu nữa đúng không” Anh “Tôi cũng không muốn vòng vo.

“Tôi muốn xây một bệnh viện Đông Tây kết hợp, muốn anh và Nam Địch cùng làm, anh làm Tây y, Nam Địch làm Đông y”

“Anh là bác sĩ Tây y tốt nhất ở thành phố Tân Dương, tôi không biết bệnh viện Tân Đường đã cho anh lợi ích hoặc hứa hẹn gì để mời được anh, nhưng nếu là vấn đề tiền lương thì anh cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ trả cao hơn Tân Đường”

Nghe thấy tin này, chẳng những là Từ Chương chấn động mà cả Lý Nam Địch và Vương Tử Yên đều ngạc nhiên đến không thể khép miệng.

Đương nhiên là Lý Nam Địch rất vui, vì cuối cùng cô ta vẫn không làm trái với ước nguyện ban đầu của mình.

Từ Chương thì lại im lặng.

Sau một lúc, ông phát hiện mọi người đều đang nhìn mình thì mới cười nói: “Ba năm trước, tôi từng làm một ca phẫu thuật, vì sai lầm mà gây ra tình trạng cả mẹ cả con cùng chết. Lúc đó chuyện này rất xôn xao, vì vậy tôi cũng bị ép rời khỏi bệnh viện số một của tỉnh”

“Tôi mượn rượu giải sầu suốt một năm, muốn quên đi quá khứ, nhưng mỗi lần muốn tìm việc, khi bước vào cánh cổng bệnh viện, chuyện kia lập tức hiện lên trước mắt, khiến tôi không thể bước qua cái hố đó được”

“Sau đó, nhà đầu tư của bệnh viện Tân Đường tìm đến tôi, là cô ấy giúp tôi thôi tự trừng phạt mình, cũng là cô ấy làm dấy lên tình yêu và sự nhiệt tình với công việc của tôi”

Từ Chương ngẩng đầu nhìn Trình Uyên, mỉm cười lắc đầu nói: “Thật sự xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tiền lương”

Nghe thấy lời của Từ Chương, sắc mặt mọi người trở nên nặng nề.

Chuyện này liên quan đến ơn nghĩa, chứ không liên quan đến tiền bạc. Nói một cách khác, nếu Từ Chương thật sự không màng tình cảm đi theo Trình Uyên, thì Trình Uyên cũng không vừa ý với người như thế.

“Nhưng nếu cậu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình” Từ Chương nói: “Chúng ta là bạn bè”

Vương Tử Yên quay đầu nhìn Trình Uyên.

Bác sĩ Từ là kiểu người thế nào cô ta hiểu rất rõ, lúc trước Trình Uyên muốn khám bệnh cho mẹ, là Vương Tử Yên liên hệ với ông.

Nên cô ta biết có thể được bác sĩ Từ thừa nhận, xem như bạn bè thật sự rất không dễ dàng, huống hồ Trình Uyên chỉ mới gặp mặt bác sĩ Từ được mấy lần mà thôi.

Đối với một người thanh cao chính trực, ơn nghĩa là một thứ rất to lớn, cho nên Vương Tử Yên cảm thấy chuyện này đã chết từ trong trứng nước rồi.

Lý Nam Địch cũng nghĩ vậy, cô ta nói: “Tôi cũng cảm thấy, nếu là bạn bè thì không nên trộn lẫn những thứ khác vào, dù là anh em ruột cùng làm ăn cũng có thể ầm ï đến ra toà mà”

Trình Uyên gật đầu, biết khuyên thêm cũng vô dụng, bèn nói: “Được, vậy xem như tôi chưa nói, nhưng có một chuyện mọi người phải giúp tôi”

‘Từ Chương và Lý Nam Địch không hẹn mà cùng nói: “Không thành vấn đề, cứ nói đi”

“Giúp tôi cứu vài người” Trình Uyên nói.

“Cứu… vài người?” Từ Chương ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, mấy người bị trúng độc”

Nghe thấy Trình Uyên nói cứu mấy người bị trúng độc, Vương Tử Yên chợt nhìn về phía anh.

Mấy người trúng độc có thế là ai?

Vương Tử Yên biết là ông chủ của mấy doanh nghiệp đang hợp tác ngăn chặn Tập đoàn Tuấn Phong.

Lúc này cô ta mới biết thì ra Trình Uyên không hề từ bỏ Tập đoàn Tuấn Phong.

Uyên chỉ mới gặp mặt bác sĩ Từ được mấy lần mà thôi.

Đối với một người thanh cao chính trực, ơn nghĩa là một thứ rất to lớn, cho nên Vương Tử Yên cảm thấy chuyện này đã chết từ trong trứng nước rồi.

Lý Nam Địch cũng nghĩ vậy, cô ta nói: “Tôi cũng cảm thấy, nếu là bạn bè thì không nên trộn lẫn những thứ khác vào, dù là anh em ruột cùng làm ăn cũng có thể ầm ï đến ra toà mà”

Trình Uyên gật đầu, biết khuyên thêm cũng vô dụng, bèn nói: “Được, vậy xem như tôi chưa nói, nhưng có một chuyện mọi người phải giúp tôi”

‘Từ Chương và Lý Nam Địch không hẹn mà cùng nói: “Không thành vấn đề, cứ nói đi”

“Giúp tôi cứu vài người” Trình Uyên nói.

“Cứu… vài người?” Từ Chương ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, mấy người bị trúng độc”

Nghe thấy Trình Uyên nói cứu mấy người bị trúng độc, Vương Tử Yên chợt nhìn về phía anh.

Mấy người trúng độc có thế là ai?

Vương Tử Yên biết là ông chủ của mấy doanh nghiệp đang hợp tác ngăn chặn Tập đoàn Tuấn Phong.

Lúc này cô ta mới biết thì ra Trình Uyên không hề từ bỏ Tập đoàn Tuấn Phong.

Trình Uyên híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi không muốn làm một cái bia nữa”

Mấy ông chủ lớn đều đưa mắt nhìn nhau, dường như đều hiểu ý của Trình Uyên.

Nói thật, những nhân vật có thể lăn lộn trong giới kinh doanh thì không có ai đầu óc đơn giản cả.

Bây giờ để lộ quá sớm sẽ chỉ khiến Long Thầm Khang cảnh giác, sau đó sẽ nghĩ ra càng nhiều cách và thủ đoạn hơn rồi sắp xếp lại lần nữa thôi.

Cho nên, mục đích của Trình Uyên rất rõ ràng, đó chính là muốn khiến Long Thầm Khang phải trở tay không kịp vào ngày đấu giá công viên giải trí ở ngoại ô phía Nam.

Mọi người gật đầu thật mạnh: “Tất cả đều nghe theo sắp xếp của Chủ tịch Trình”

Sau khi tiên mọi người đi, cuối cùng Trình Uyên cũng thở phào một hơi.

Lúc này Từ Chương đi tới, cười gượng nói: “Cậu khiến tôi khó xử làm gì chứ?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom