• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 155 CHỚ NHÌN CHUYỆN XẤU HỔ

CHƯƠNG 155: CHỚ NHÌN CHUYỆN XẤU HỔ

Trong nhà trang trí hoàn toàn theo như tưởng tượng của cô, không lộ ra bất kỳ vấn đề gì. Rất hài lòng trả nốt tiền, Phương Tuyết Nhi chạy đến nhà trẻ.

Chiếc xe Aston Martin của Mộc Dương Hà dừng trong một đám xe sang trọng trước nhà trẻ, vẫn vô cùng nổi bật. Phương Tuyết Nhi đi tới, đúng lúc giáo viên Trương dẫn Nhạc Bảo Bối ra ngoài.

Sau khi lên xe, Mộc Dương Hà hỏi: “Tối nay muốn đi đâu ăn?”

Nhạc Bảo Bối đang định nói mình muốn ăn KFC lại bị Phương Tuyết Nhi giành trước: “Đi KFC đi, ăn cái đó khá tiện.”

Mộc Dương Hà nghi ngờ nói: “Tiện? Cô muốn phải tới đâu kịp giờ sao?”

Phương Tuyết Nhi cười hì hì lấy một chuỗi chìa khóa từ trong túi xách ra: “Đương nhiên rồi. Nhà mới của tôi lắp đặt xong rồi! Nhạc Bảo Bối, tối nay chúng ta đi mua đồ dùng gia đình, cuối tuần có thể dọn đến nhà mới rồi!”

Nhạc Bảo Bối mừng rỡ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên ở ghế sau, cậu bé hét lớn: “Mẹ, là thật sao? Thật sao thật sao? Cuối tuần này chúng ta có thể dọn đến nhà mới rồi!”

Từ nhỏ đến lớn Nhạc Bảo Bối cùng Phương Tuyết Nhi dọn nhà vô số lần, chưa từng có lần nào kích động như lần này. Bởi vì lần này nơi bọn họ muốn dọn đến là cái tổ nhỏ ấm áp thật sự thuộc về mẹ con hai người.

Nhìn hai mẹ con vui hớn hở, khóe môi Mộc Dương Hà cong ra nụ cười.

Từ trước đến nay anh rất kén ăn, từ nhỏ toàn ăn sơn hào hải vị, những món ăn ngon, quý và lạ.

Mãi cho đến khi gặp Phương Tuyết Nhi, cô dẫn anh đi ăn lẩu cay ở quán ven đường.

Bây giờ nhìn thấy Nhạc Bảo Bối ôm hộp KFC ăn rất vui vẻ ở trước mặt và cả Phương Tuyết Nhi đã hai mươi mấy tuổi lại ăn như một đứa bé, Mộc Dương Hà bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với KFC.

Anh cũng học bộ dạng của Nhạc Bảo Bối đeo bao tay vào, lấy ra một cái đùi gà trong hộp KFC, cắn nhẹ một cái. Cái khác thì không nói, nhưng vị thì đúng là khá lắm.

Phương Tuyết Nhi trêu anh: “Thiệt thòi cho anh rồi! Sếp lớn, bắt anh đi ăn KFC giá cả bình dân cùng chúng tôi.”

Mộc Dương Hà liếc xéo cô một cái, bỏ đi suy nghĩ muốn tiếp tục ăn một cái đùi gà nữa. Bỏ đi, thôi đừng ăn, giữ hình tượng cao ngạo lạnh lùng của mình một chút!

Sau khi ăn xong ba người lại vui vẻ đến trung tâm đồ dùng gia đình. Mộc Dương Hà trực tiếp dẫn hai mẹ con lên tầng đắt tiền nhất, ở đó toàn bán dụng cụ gia đình châu Âu sang trọng nhất.

Mộc Dương Hà ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Cứ chọn tự nhiên đi, tôi tính tiền. Coi như là phí ăn uống sau này tôi đến nhà hai mẹ con ăn cơm.”

Nhìn cái ghế sofa treo giá một trăm năm mươi triệu trước mắt, Phương Tuyết Nhi kinh ngạc đến rớt cằm. Cô biết đồ ở đây rất đắt, nhưng cô không ngờ lại đắt đến mức đó! Phương Tuyết Nhi âm thầm nghĩ trong lòng, giá tiền này chẳng khác nào cướp đoạt.

Để Mộc Dương Hà tính tiền cho cô? Không đời nào! Làm phái nữ độc lập thời đại mới như Phương Tuyết Nhi, sao có thể phụ thuộc vào đàn ông! Hơn nữa cô cũng không muốn bị người ta xem thường, tuy thật sự là cô nghèo.

Phương Tuyết Nhi cắn răng nói: “Không cần, tuy đồ dùng ở đây đắt nhưng tôi trả được.” Ám chỉ mình vừa mới được phát tiền thưởng.

Mộc Dương Hà không để ý đến cô, dắt tay Nhạc Bảo Bối đi thẳng vào khu đồ dùng trẻ em.

Nhạc Bảo Bối chọn một vài dụng cụ phù hợp với phong cách trong phòng của mình, món nào món nấy đều rất đắt đỏ.

Phương Tuyết Nhi cắn răng tính sơ một chút, ừm, vẫn ổn, cô vẫn trả được.

“Chiếc giường này được lắm, lấy cái này đi!” Mộc Dương Hà chỉ vào một chiếc giường lớn xa hoa lãng phí nói.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng bên cạnh lập tức tiến lại, cười híp mắt nói: “Ôi chao thưa anh, anh thật là tinh mắt! Cái giường này là bảo vật của tiệm chúng tôi! Nguyên vật liệu tạo thành đều là của châu Âu, anh xem da cá sấu cao cấp này, gỗ cũng cao cấp này…”

Mộc Dương Hà gật đầu: “Lấy nó đi.” Sau đó quay đầu nói với Phương Tuyết Nhi: “Đặt ở phòng cô.”

Đợi đã, hình như vừa rồi cô nghe người hướng dẫn mua hàng nói, cái giường này là bảo vật của cửa hàng? Vậy chẳng phải giá cả sẽ…

Phương Tuyết Nhi khiếp đảm nhìn sang giá, suýt chút nữa thì dọa cô chết ngất!

Không nhiều không ít, vừa tròn một con số: ba tỷ rưỡi!

Phương Tuyết Nhi tức giận nói: “Mộc Dương Hà, ai cho anh chọn? Phòng của tôi chứ đâu phải của anh, tôi đâu có cần mua cái giường này!”

Mộc Dương Hà thản nhiên trả lời: “Khác gì nhau sao? Dù sao cũng phải ngủ chung với nhau, phòng của cô chính là phòng của tôi.”

Nghe xong lời này, người hướng dẫn mua hàng và Nhạc Bảo Bối cùng nhau che miệng cười trộm.

Nhạc Bảo Bối nói một câu với giọng điệu non nớt: “Mẹ, xấu hổ quá đi.”

Phương Tuyết Nhi hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống, bắt đầu hối hận tại sao hôm nay lại dẫn theo Mộc Dương Hà tới đây.

Cô lớn tiếng che dấu sự ngượng ngùng: “Tôi không cần! Tôi không mua nổi!”

Mộc Dương Hà kiên định nói với người hướng dẫn mua hàng: “Tôi chọn cái giường này. Lát nữa tính tiền tôi sẽ đưa địa chỉ cho các cô, trước cuối tuần chuyển tới giúp chúng tôi.”

Người hướng dẫn mua hàng lập tức cười híp mắt trả lời: “Đương nhiên rồi đương nhiên rồi, thưa anh, chúng tôi nhất định sẽ lập tức chuyển tới cho anh!”

Nói xong cô ấy vẫn không quên hâm mộ liếc nhìn Phương Tuyết Nhi: “Thưa cô, chồng cô đối với cô tốt quá.”

Phương Tuyết Nhi giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, anh ta không phải là chồng tôi đâu!”

Người hướng dẫn mua hàng cưới híp mắt nhìn cô một cái, rõ ràng là không tin lời cô, trong lòng chỉ coi như cô là người vợ bị chồng là Mộc Dương Hà cưng chiều đến hư.

Phương Tuyết Nhi cũng sắp tức chết rồi, giá của cái giường này có thể trả được cả một phần mười tiền nhà mới của cô!

Chọn xong những đồ dùng khác, cô đang chuẩn bị tính tiền lại được cho biết Mộc Dương Hà đã tính xong rồi.

Vì vậy cô đưa số tiền hôm nay mình được nhận, bao gồm tất cả thẻ tiền thưởng của mình nhét vào tay Mộc Dương Hà: “Này, trả lại cho anh, không biết có đủ hay không, dù sao tất cả gia tài của tôi đều ở đây rồi. Không đủ thì tôi cũng hết rồi.”

Mộc Dương Hà liếc xéo cô, trực tiếp lướt qua cô, ôm Nhạc Bảo Bối lên xe.

Phương Tuyết Nhi bước theo: “Này! Mộc Dương Hà, anh có ý gì vậy? Anh đừng tưởng rằng giúp chúng tôi mua đồ dùng gia đình là có thể ăn uống xả láng ở nhà chúng tôi lâu dài nhé! Tôi cho anh biết, tôi sẽ không đồng ý đâu!”

Mộc Dương Hà mặc kệ cô, trực tiếp lên xe lái về phía trung tâm đồ điện.

Cũng không ngoài dự đoán, anh cũng chọn toàn đồ điện đắt tiền nhất.

“Tôi nói lại lần nữa, tất cả tiền của tôi đều trong cái thẻ này, cho dù có đủ hay không tôi cũng không trả anh nữa.” Phương Tuyết Nhi nói, nhét thẻ vào túi Mộc Dương Hà.

Anh cúi xuống nhìn cô một cái: “Nếu cô còn làm loạn nữa, tôi không ngại giờ sẽ lập tức cho cô biết chữ sai viết như thể nào.”

Phương Tuyết Nhi sợ đến mức ngậm miệng, nhưng Mộc Dương Hà vẫn quyết định cho cô chịu một hình phạt nghiêm khắc. Vì vậy trên đường lớn người đến người đi, anh không để ý ánh mắt của mọi người, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi cô.

“Ư… ư…” Mặt cô đỏ ửng lên, cô có thể cảm giác được mọi người đi ngang qua đều dừng lại nhìn bọn họ.

Nhạc Bảo Bối nhìn thấy chú Mộc đang hôn mẹ, phản ứng đầu tiên là nở nụ cười. Sau đó cậu bé lập tức dùng bàn tay bé nhỏ che mắt lại.

Giáo viên Trương từng nói với cậu bé, chớ nhìn, chớ nghe những việc xấu hổ!

Phương Tuyết Nhi đẩy Mộc Dương Hà ra, tức giận nói: “Anh làm gì vậy?”

Mộc Dương Hà thản nhiên trả lời: “Hôn cô. Sao hả, chưa đủ sao? Có muốn thử lại lần nữa không?”

Đường đường là sếp Mộc mà lại đùa giỡn vô lại trước mặt mọi người.

Phương Tuyết Nhi xoay người định chạy vào xe, nhưng khoảnh khắc xoay người lại thấy được một chiếc xe lăn quen thuộc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom