• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 106 CHUYỂN ĐẾN NHÀ AN LY

CHƯƠNG 106: CHUYỂN ĐẾN NHÀ AN LY

Nếu như anh ta đã không muốn gặp cô vậy thì nhân cơ hội anh ta chưa đến, mình rời khỏi đây trước!

Quyết định rồi, Phương Tuyết Nhi thu dọn mấy bản thiết kế cần sửa, xách túi lên đi ra khỏi văn phòng.

Đến chỗ thang máy, Phương Tuyết Nhi chờ rất lâu mà không có thang máy lên.

Phương Tuyết Nhi thầm nghĩ: Cái thang máy chết tiệt này, bình thường đợi không thấy lâu, thật đúng là càng vội đi thì càng không thấy đâu!

Đang nghĩ thế thì ‘ting’ một tiếng, cuối cùng thang máy cũng đến nơi.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Phương Tuyết Nhi đang chuẩn bị bước vào, đột nhiên cô ngẩng lên, không ngờ lại gặp Mộc Dương Hà. Thật đúng là sợ cái gì cái đó đến.

Mộc Dương Hà liếc nhìn Phương Tuyết Nhi đứng sững ngoài cửa thang máy, không quan tâm đến cô, sải bước đi ra ngoài và lướt qua cô như thể cô chỉ là một người qua đường bình thường.

Những sợi tóc của Phương Tuyết Nhi bị cơn gió khi Mộc Dương Hà đi ngang qua thổi tung tung, cô cúi đầu đi vào trong thang máy.

An Ly đang đợi trong văn phòng, Mộc Dương Hà đẩy cửa bước vào, cô ta cười trêu ghẹo: “Sao hôm nay sếp Mộc lại có thời gian để đến đây thế này?”

Mộc Dương Hà ngồi xuống trước bàn làm việc của cô, thản nhiên nói: “Anh vừa nhìn thấy Phương Tuyết Nhi.”

An Ly ngẩn ra, sau đó là cười: “Cái này thì có gì lạ, cô ấy làm việc ở đây, anh gặp cô ấy là chuyện bình thường.”

“Nhưng anh không muốn nhìn thấy Phương Tuyết Nhi làm việc ở đây.” Mộc Dương Hà cau mày nói.

“Anh đang bảo là để cô ấy thôi việc hả?” An Ly không hiểu.

“Ừm.” Mộc Dương Hà lại cho cô ta một đáp án khẳng định.

“Ồ.” Nụ cười trên gương mặt An Ly bắt đầu hơi mất tự nhiên, cô ta nói với giọng đầy ẩn ý: “Chuyện này kỳ lạ thật đấy!”

Mộc Dương Hà không hiểu nhìn cô ta hỏi: “Làm sao?”

An Ly mỉm cười nói: “Mấy hôm trước, Tuyết Nhi cũng chạy đến xin thôi việc với em, bây giờ anh lại đến bảo em sa thải cô ấy, sao giống như hai người đã bàn với nhau từ trước vậy?”

Trên gương mặt Mộc Dương Hà hiện lên vẻ mất tự nhiên, anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Nếu như cô ta đã muốn đi thì để cô ta đi đi.”

Ánh mắt An Ly nhìn Mộc Dương Hà với vẻ nghiên cứu, đôi môi cô khẽ nhếch lên, nói: “Cô ấy muốn đi, anh cũng muốn cô ấy đi, đương nhiên em cũng không thể ép cô ấy ở lại, có điều, bây giờ buổi trình diễn bộ sưu tập mùa mới của công ty đang đến gần, một mình em làm thiết kế thì không xong được, đợi cô ấy giúp em làm xong lần này rồi hẵng đi.”

“Em không thể sắp xếp người khác làm thay sao?” Mộc Dương Hà có hơi bất mãn.

An Ly dịu dàng nói: “Nhìn khắp cả công ty, người có năng lực gánh vách nhiệm vụ thiết kế quan trọng cũng chỉ có mình cô ấy và em. Hơn nữa, nói thật, về mặt tài năng thì cô ấy còn hơn em một bậc, anh đừng quên trong cuộc thi Vince Camuto, em đứng thứ hai, cô ấy mới là quán quân.”

Bề ngoài thì An Ly đang nói đến chuyện này, nhưng thực ra, đang ngầm nhắc đến chuyện khác – rốt cuộc trong lòng Mộc Dương Hà, ai mới là thứ nhất, ai mới là thứ hai.

Mộc Dương Hà không đào sâu ý nghĩa của câu này, anh ta cười lạnh nói: “Cái gì mà thứ hai với thứ nhất, trong lòng Mộc Dương Hà anh, An Ly em mới thực sự là số 1.”

An Ly cũng tưởng rằng anh đang ám chỉ phương diện tình cảm, trong lòng vui sướng.

Cô ta an ủi nói: “Yên tâm đi, đợi lần thiết kế lần này hoàn thành, sau khi buổi trình diễn kết thúc, em sẽ để cô ấy rời khỏi công ty, nhưng bây giờ công ty đang phát triển, vẫn phải giữ cô ấy ở lại.”

Mộc Dương Hà bình tĩnh lại, rồi mới vô thức nhận ra mình quá bồng bột. Không ngờ anh lại vì tình cảm mà bất chấp buổi trình diễn quan trọng của công ty.

Anh khẽ thở dài, đồng ý với quyết định của An Ly, vì bỏ qua khúc mắc cá nhân, nói một cách khách quan thì thực sự Phương Tuyết Nhi cũng là ứng cử viên tốt nhất vào vị trí nhà thiết kế lần này.

An Ly thấy Mộc Dương Hà đang trầm tư suy nghĩ gì đó, liền dịu dàng hỏi: “Mộc Dương Hà, anh đến đây là vì chuyện của Phương Tuyết Nhi sao?”

Mạch suy nghĩ của Mộc Dương Hà bị cắt đứt, anh nhìn về phía An Ly. Trong mắt của cô, anh nhìn thấy một sự mong chờ vô danh nào đó. Anh khẽ nhếch môi cười, nói với giọng ấm áp: “Không phải, là đến thăm em.”

An Ly che miệng cười khẽ: “Em có gì mà thăm?”

Mộc Dương Hà cũng cười theo nói: “Xem xem vị trí phó bộ phận này em đảm nhiệm thế nào!”

“Vậy anh xem xong cảm thấy thế nào?” An Ly cười đùa với anh.

“Không tồi, cũng rất hợp.” Mộc Dương Hà tiếp tục nói: “Anh nghe Lương Vỹ Lộc nói, bây giờ em rất được lòng nhân viên, không ngờ ngoài tài thiết kế ra em cũng rất có tài trong việc quản lý đấy.”

“Sếp Mộc quá khen rồi! Em nào có tốt như anh nói.” Nét cười trong mắt An Ly lan ra, đùa giỡn nói.

Đùa vậy, An Ly nghĩ nghĩ rồi nói với Mộc Dương Hà: “Dương Hà, em có chuyện này muốn bàn bạc với anh.”

“Chuyện gì?” Mộc Dương Hà theo thói quen đưa tay lên xoa cằm hỏi.

An Ly không vội lên tiếng, trông có vẻ chần chừ.

Mộc Dương Hà nhìn cô ta với vẻ dò xét: “Có chuyện gì em cứ nói thẳng.”

An Ly thở dài một tiếng cười khẽ nói: “Vốn định lúc anh vừa đến là em nói với anh luôn, nhưng vừa mới vào anh đã nói với em chuyện sa thải Phương Tuyết Nhi, giờ em không biết nên mở miệng thế nào.”

“Phương Tuyết Nhi? Lại là cô ta?” Trên gương mặt Mộc Dương Hà hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, dường như đối với anh mà nói Phương Tuyết Nhi là một người rất đáng ghét.

An Ly chậm rãi nói: “Em biết anh không muốn nhắc đến cô ấy, nhưng mấy ngày hôm nay cô ấy vì việc thiết kế mà làm việc liên tục mấy ngày mấy đêm, còn phải giành thời gian chăm sóc Nhạc Bảo Bối, tình hình sức khỏe kém đi nhiều, nói không chừng, chưa đến buổi trình diễn thời trang thì cô ấy đã đổ bệnh rồi.”

Mộc Dương Hà vô tức cau mày, dường như có chút đau lòng vừa lướt qua trong mắt anh, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở nên lạnh băng: “Tình trạng của cô ta tốt hay không liên quan gì đến anh?”

An Ly đoán được thái độ của Mộc Dương Hà sẽ chẳng hòa nhã, tuy rằng không biết tại sao nhưng từ sau sự kiện hôn lễ ấy, thái độ của anh với Phương Tuyết Nhi rất tệ, thậm chí còn có thể dùng từ khắt khe để hình dung.

An Ly rủ rỉ nói: “Ý của em là để cô ấy tạm thời chuyển đến biệt thự của em một khoảng thời gian, trong biệt thự có người giúp việc, có thể giúp cô ấy trông chừng Nhạc Bảo Bối, như thế cô ấy yên tâm dồn toàn bộ sức lực vào trông việc, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất. Nếu như cô ấy đã muốn nhanh chóng rời khỏi công ty, anh cũng vậy thì em nghĩ đây là một cách rất tốt.”

Quả thật cách này rất hợp tình hợp lý, Mộc Dương Hà cũng không có lý do để phản đối, anh hơi mất kiên nhẫn gật đầu nói: “Vậy thì em xem rồi làm.”

Được sự chấp thuận của Mộc Dương Hà, An Ly thở phào một hơi.

Phương Tuyết Nhi về đến nhà đang ngồi trong phòng làm việc thiết kế, đột nhiên An Ly gọi đến.

“Cái gì? Cô bảo tôi chuyển đến nhà cô á?” Phương Tuyết Nhi có chút bất ngờ, nghĩ mình nghe lầm.

An Ly chắc chắn rằng tai cô không làm sao, cười nói: “Đừng kinh ngạc vậy, tôi cũng là vì để cô có thể cống hiến toàn bộ cho bộ sưu tập mùa mới thôi.”

Phương Tuyết Nhi không hiểu hỏi: “Tôi đang rất cố gắng làm mà, không cần thiết phải chuyển đến biệt thự của cô làm gì?”

“Chính là vì biết cô rất cố gắng, sợ cô vừa làm việc vừa chăm con quá mệt, chuyển đến chỗ của tôi là sự lựa chọn tốt nhất, cô không phải luôn mong sớm rời công ty sao? Chuyển đến đây ở cô có thể dốc sức làm việc, sớm ngày hoàn thành bản thiết kế.” An Ly đưa ra lý do khiến Phương Tuyết Nhi không thể từ chối.

Quả nhiên sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn đồng ý cùng Nhạc Bảo Bối dọn đến đó ở.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom