• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đế Quốc Chiến Thần (1 Viewer)

  • Chương 3-4

Chương 3: Tôi chỉ cần cô ấy


Người quen biết với Thái Đại Cường đều biết, từ trước đến nay chỉ có lão đông tây này đoạt người, không có đạo lý người khác đoạt của ông ta.


Hôm nay Chu Hàn lại đoạt người Thái Đại Cường chủ mưu đã lâu, như thế nào cũng cảm thấy không đúng.


Chẳng lẽ Chu Hàn trở về nhà họ Chu?


Mọi người sôi nổi nói nhỏ.


“Chúng ta chờ xem.” Thái Đại Cường gắt gao nắm chặt bàn tay, oán độc nhìn thoáng qua Chu Hàn.


Khách khứa đang ngồi đây có không ít phóng viên nổi danh. Việc nháo lớn, toàn bộ Hòe Châu đều biết được chuyện cười này.


Việc hôm nay ông ta sẽ không để yên.


Nếu Chu Hàn thật sự là người của tổ chức kia, theo sự hiểu biết của ông ta với tổ chức kia thì thành viên biết được nhiệm vụ một khi đã tiết lộ thông tin của kim chủ, mặc kệ là ai cũng sẽ chịu sự đuổi giết toàn thể thành viên của tổ chức.


Chỉ cần ông ta thông tri việc này cho tổ chức kia thì Chu Hàn chắc chắn không cần nghi ngờ phải chết.


Thái Đại Cường vừa đi, hiện trường hôn lễ lập tức biến thành một câu chuyện cười. Không bao lâu, tất cả khách mời còn lại cũng lục tục rời đi, đến cuối cùng yến hội chỉ dư lại người nhà họ Tô và Chu Hàn.


“Mất hết mặt mũi rồi.” Ông cụ Tô tức giận đến nỗi hai mắt tối sầm. Tô Long Xuyên vội vàng đỡ lấy ông cụ, đôi mắt căm tức nhìn Chu Hàn: “Chỉ bằng tên phế vật như cậu cũng muốn trèo cao lên nhà họ Tô chúng tôi sao. Làm người tới ở rể cậu cũng không xứng!”


“Xứng hay không xứng không đến lượt ông quyết định.”


Chu Hàn hơi cười, ánh mắt đặt lên trên người ông cụ Tô, người có quyền lên tiếng chân chính: “Trước kia khi ông nội còn sống đã khen ngài nặng chữ tín nhất. Dù ngài đã già như vậy rồi, đồ vật tự mình ký tên cũng sẽ không chối bỏ chứ?”


Ông cụ Tô căm tức nhìn Chu Hàn, muốn tức giận nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.


Người sống càng già, càng quý trọng danh dự của mình. Mà Chu Hàn đang uy hiếp ông ta, chẳng sợ ông ta không ủng hộ, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý.


“Ba, việc này ba không thể đồng ý được. Không có tổng giám đốc Thái, đơn hàng hóa cấp bách của chúng ta ở công ty phải làm sao đây? Bây giờ toàn bộ công ty lớn ở Hòe Châu đều biết chúng ta thiếu hàng hóa. Một khi không kịp thời có được hàng hóa, trong việc cạnh tranh sản phẩm mới, công ty chúng ta nhất định bị đối thủ đánh sập!” Tô Long Xuyên vội vàng la lên.


Ông cụ Tô hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Sao con hỏi ba? Lúc trước nhiệm vụ này là do Tô Hàm xử lý, đứa con trai giỏi giang của con một hai phải cướp đi để mình làm, ngược lại được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Hôm nay ba nói lời này, nếu sản phẩm đưa ra thị trường trước mà không có được nguồn cung cấp linh kiện trung tâm thì đừng cho thằng nhóc thối Tô Học Long tới công ty đi làm nữa.”


“Đúng rồi, thằng nhóc thối đó đâu rồi?” Ông cụ Tô nói xong, lại nhìn thoáng qua bốn phía, không thấy bóng dáng Tô Học Long đâu.


Tô Long Xuyên lắc đầu, ông ta cũng vừa chú ý đến con trai mình không ở đây.


“Thật là càng ngày càng chẳng ra sao.” Ông cụ Tô nhíu lông mày, ngày quan trọng như vậy, cháu trai của ông ta thế mà lại vắng mặt.


Tâm trạng ông cụ Tô không tốt, những người khác cũng không dám tìm xúi quẩy, rất mau từng người rời đi.


Trở về nhà, lúc này Tô Hàm mới nghiêm túc đánh giá Chu Hàn. Người đàn ông đính hôn từ nhỏ với cô thoạt nhìn hơi bình thường.


“Cậu gọi là Chu Hàn đúng không?” Hách Lôi đột nhiên mở miệng: “Tuy rằng trên tay cậu có hôn ước với Tiểu Hàm nhà chúng tôi nhưng tôi hy vọng cậu rời con bé đi. Cậu muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi có thể cho cậu.”


Chu Hàn cười cười: “Mẹ, vừa rồi ở trong hôn lễ con đã nói rồi, con không cần tiền.”


“Nếu cậu muốn tiến vào Tô Thị, tôi cũng sẽ nghĩ cách.” Hách Lôi lại bỏ thêm một điều kiện.


Trong mắt bà, Chu Hàn đột ngột xuất hiện như vậy nhất định có mục đích. Hơn nữa anh mặc đồ keo kiệt như vậy, cùng với việc muốn đi theo bọn họ về nhà, có lẽ muốn tới ở rể, dựa vào để bọn họ nuôi.


Bà tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra. So với việc phải nuôi một tên phế vật, còn không bằng gả con gái bà cho người đàn ông già kia.


“Cái gì con cũng không cần, con chỉ cần cô ấy.” Chu Hàn không biết suy nghĩ của Hách Lôi, chỉ biểu đạt ý nghĩ của mình.


Tô Hàm hơi ngượng ngùng, mặt không khỏi phiếm hồng. Trong lòng cô càng tò mò hơn, đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm nhìn chăm chú Chu Hàn.


Sắc mặt Hách Lôi hoàn toàn sầm xuống, xem ra tên quỷ nghèo này tính dính chặt nhà bọn họ rồi.


Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.


Tô Khánh Đông vội vàng đi mở cửa, phát hiện người đến là Tô Học Long.


“Tô Hàm, anh nghe nói em không kết hôn nữa?” Tô Học Long thở hổn hển, vội vàng nói.


Tô Hàm gật gật đầu, thầm nghĩ tại sao anh họ lại đến đây. Ngày thường cũng không thấy gã quan tâm cô, ngược lại ở công ty chèn ép mình khắp nơi.


“Tại sao em có thể không kết hôn chứ? Em chính là một người vô hình ở trong nhà họ Tô, ở Tô Thị càng không có tác dụng gì. Việc duy nhất làm được là giúp gia tộc và tập đoàn Giang Đông có quan hệ với nhau. Vậy mà em dám không kết hôn sao?” Tô Học Long tức giận nói gay gắt.


“Anh họ, anh nói chuyện có phải quá đáng quá rồi hay không?” Giọng nói Tô Hàm lạnh đi một ít.


“Đi với anh đến nhà của tổng giám đốc Thái. Anh sẽ xin lỗi ông ấy, em và ông ấy tiếp tục kết hôn!” Tô Học Long không thèm quan tâm chút nào đến tâm trạng của Tô Hàm, một phen phải kéo cô rời đi.
Sắc mặt Hách Lôi và Tô Khánh Đông thay đổi, muốn ngăn cản nhưng bị ánh mắt uy hiếp của Tô Học Long làm cho sợ hãi.


Tô Học Long có tiếng ác liệt ở trong nhà họ Tô, là người tàn nhẫn độc ác, đối phó với người cùng nhà cũng không ngoại lệ.


Buổi hôn lễ ngày hôm nay nhìn như là chủ ý của bác cả, bác hai nhưng trên thực tế là do gã chuẩn bị ở phía sau.


“Có bệnh à?”


Chu Hàn nhướng mày, nắm lấy mu bàn tay của Tô Học Long khiến lòng bàn tay của gã tê dại.


“Thằng nhóc, cậu muốn tìm chết đúng không?” Tô Học Long trong cơn giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hàn.


“Lời nói của ông cụ ở trong hôn lễ, anh chắc hẳn đã biết rồi nhỉ, vẫn là tự lo cho bản thân mình đi.” Chu Hàn nhàn nhạt nói.


Tô Học Long biểu cảm vặn vẹo vì tức giận. Nếu không phải do Chu Hàn thì tại sao gã lại gặp khó khăn chứ.


Sản phẩm mới đưa ra thị trường của công ty cần có những linh kiện trung tâm, nhưng những linh kiện này bị đoạt mất trong tay những công ty lớn.


Gã vốn định hy sinh Tô Hàm, từ trong tay tập đoàn Giang Đông đoạt lấy nguồn cung cấp ổn định, có quan hệ tốt, khiến Tô Thị càng tiến thêm một bước.


Những mơ ước này của gã đều bị tên nghèo kiết hủ lậu đáng chết trước mắt phá hủy.


“Bây giờ Thái Đại Cường khẳng định hận chết Tô Thị, tuy rằng nhiệm vụ là của tôi nhưng toàn bộ công ty là của người nhà họ Tô. Không được kết quả tốt, mọi người đừng nghĩ sống tốt.” Tô Học Long nghiến răng nghiến lợi nói.


“Không, chỉ có anh sống không tốt thôi.” Chu Hàn nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh.


Đôi mắt Tô Học Long âm trầm, nhỏ giọng nói: “Chu Hàn, cậu ở Hòe Châu chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi. Đừng tưởng rằng có hôn ước thì cậu có thể đắc ý. Đơn hàng này ông đây nhất định phải đoạt được từ trong tay Thái Đại Cường. Chờ ông đây lấy được hàng hóa, khiến cho Tô Hàm lăn khỏi công ty. Đến lúc đó, cậu cũng đừng nghĩ sống tốt.”


Nói xong, Tô Học Long đóng sầm cửa rời đi.


“Không xong rồi.” Vẻ mặt Tô Hàm lo lắng, nói: “Anh họ là người như thế nào thì em hiểu rất rõ. Nếu khiến anh ta đoạt được hàng hóa, lần kiểm tra quý tiếp theo của công ty, anh ta nhất định vững chắc trở thành tổng giám đốc, đến lúc đó em rất có khả thật sự bị đuổi khỏi công ty.”


Chu Hàn hơi mỉm cười, nhìn cô, an ủi nói: “Đừng lo lắng, có anh rồi.”


***


“Lái xe.”


Vẻ mặt Tô Học Long âm trầm trở lại siêu xe, trở tay gọi điện thoại.


“Tiền đã chuyển vào tài khoản của anh, có thông tin về hàng hóa không? Còn có công ty của nhà nào nguyện ý ra tay không?”
Gã đã chờ không kịp. Chỉ cần hàng hóa đến tay, xem gã thu thập Tô Hàm và tên phế vật đột nhiên xuất hiện kia như thế nào.


“Cậu Tô ra tay thật hào phóng, tại sao chợ đen của chúng tôi không có thông tin được chứ? Ngài muốn hàng hóa, chỉ có trong tay công ty Tĩnh Giang còn có thôi. Đợi lát nữa tôi sẽ đưa cho ngài cách thức liên lạc.” Giọng nói bên kia đã được biến âm.


“Cảm ơn.”


Bàn tay đang cầm di động của Tô Học Long không khỏi tăng thêm lực.


Không bao lâu sau, điện thoại rung lên, một dãy số gửi tới một cái tin nhắn.


Ngay sau đó Tô Học Long nói với tài xế: “Đi đến công ty Tĩnh Giang.”


Ở trung tâm thành phố, tổng bộ công ty Tĩnh Giang, trong văn phòng tổng giám đốc.


“Tổng giám đốc Tô chờ một lát, giám đốc Tống có chút việc, sẽ lập tức đến đây.” Thư ký lại bê một tách cà phê nóng hổi nữa.


“Đã hai tiếng rồi, giám đốc Tống đúng là một người bận rộn mà.” Tô Học Long ngồi ở trên sô pha, biểu cảm hơi không kiên nhẫn. Nhưng dù sao có việc cầu người ta, gã không nổi giận được.


Chương 4: Cô phải đến bàn


“Ngại quá, chủ tịch Tô, tổng giám đốc Tống, anh ta…” Thư ký đang định trả lời thì ở phía cửa vang lên tiếng bước chân.


“Tiểu Triệu, cậu đi xuống trước đi.”


Tống Huy chỉnh lại cà vạt, rồi không nhanh không chậm bước vào.


“Cậu chủ nhỏ của tập đoàn Tô Thị, Tô Học Long, ngưỡng mộ đã lâu.” Tống Huy mỉm cười, ngồi đối diện Tô Học Long.


Tô Học Long nhanh chóng thu lại vẻ mặt không vui của mình, cười nói: “Giám đốc Tống tuổi còn trẻ mà đã trở thành tổng giám đốc công ty Tĩnh Giang, anh rất nổi tiếng nên người ngưỡng mộ đã lâu phải là tôi.”


“Nghe nói lần này ngài tới đây là muốn đặt một lô hàng của công ty chúng tôi?” Tống Huy hỏi.


“Đúng vậy, Tô Thị bằng lòng ra giá cao gấp đôi giá thị trường.” Tô Học Long trả lời.


“Ha ha.”


Tống Huy cười gượng một tiếng, nói: “Hàng hóa không thành vấn đề, Tô Thị muốn lấy bao nhiêu chúng tôi đưa bấy nhiêu, hơn nữa chúng tôi còn lấy giá thấp hơn thị trường hai lần.”


“Cái này…” Tô Học Long rất sốc, rồi mừng rỡ nói: “Giám đốc Tống thật sự, quá, quá khách sáo rồi.”


“Nhưng mà tôi có một điều kiện.” Giọng điệu Tống Huy thay đổi.


“Ngài cứ nói!”


“Phải để cho cô Tô Hàm đến bàn với chúng tôi và cô ấy cũng phải là người ký hợp đồng đặt hàng.”


“Gì?” Tô Học Long lại khiếp sợ, lần này trong ánh mắt gã ánh lên vẻ không thể tin: “Giám, giám đốc Tống, ngài đang nghiêm túc sao?”


Đầu tiên không nói địa vị của Tô Hàm ở nhà thấp cỡ nào, cô cũng không có chút cảm giác tồn tại nào ở công ty, chức cũng không phải rất cao nữa.


Ngay cả gã còn cần phải liên hệ với cấp cao của công ty Tĩnh Giang thông qua chợ đen thì sao Tô Hàm lại bị đối phương biết đến chứ?


“Rất nghiêm túc.” Vẻ tươi cười của Tống Huy vẫn không đổi.


Vẻ khiếp sợ của Tô Học Long mất đi, trong lòng thì cực kỳ không cam tâm: “Tôi bàn với ngài không được sao? Con nhóc Tô Hàm kia không có thực quyền ở công ty, hơn nữa năng lực cũng không được, tôi chính là giám đốc bộ phận hành chính của Tô Thị, ngài ký kết hợp đồng với mới là thích hợp nhất!”


“Nếu là ngài thì vụ làm ăn này không thể bàn tiếp rồi.” Tống Huy từ từ đứng dậy, ẩn ẩn có ý muốn tiễn khách.


Tô Học Long siết chặt ly cà phê, nếu không phải cái ly đủ cứng thì có lẽ đã bị gã bóp nát rồi.


Tống Huy trước mắt này rõ ràng đang coi thường gã, nhưng mà Tô Hàm còn kém xa gã, sao lại cứ muốn là cô đứng ra, không lẽ đang muốn làm nhục gã?


Hơn nữa nếu Tô Hàm đứng ra ký tên thì phần công lao này Tô Hàm sẽ chiếm hết một nửa rồi, thế còn cái gì cho gã đâu?


Mục đích của gã chính là vị trí tổng giám đốc.


“Xem ra vụ làm ăn này không thể tiếp tục bàn nữa rồi, Tiểu Triệu tiễn khách.” Tống Huy xoay người, cũng không để Tô Học Long vào mắt đã bỏ đi.


Tô Học Long cúi đầu, cắn chặt răng, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Tống, điều kiện của ngài tôi đồng ý.”


Còn đỡ hơn bị đuổi ra khỏi công ty, cũng không phải sau này không thể giành lấy vị trí tổng giám đốc được.


Tống Huy cong khóe môi, gật đầu.


Đợi đến khi Tô Học Long đã đi, Tiểu Triệu bưng ly cà phê đến trước bàn làm việc của Tống Huy, không hiểu hỏi: “Tổng giám đốc, tên Tô Học Long rất có tiếng nói ở Tô Thị, sao lại muốn người tên Tô Hàm không ai để mắt tới nắm chính chứ?”


“Ha ha, cho dù Tô Học Long có là chủ tịch của Tô Thị đi nửa thì trong mắt tôi cũng chỉ là đồ bỏ đi. Tô Hàm không giống họ, cô ấy chính là vị hôn thê của người kia, cậu đừng có quên, công ty Tĩnh Giang của chúng ta là thuộc về ai.”


Đồng tử cả Tiểu Triệu co lại, nhìn về phía Bắc, lẩm bẩm nói: “Nhà họ Chu.”


“Người kia đã không còn là đứa con bỏ đi lúc trước nữa, hiện giờ nhà họ Chu rất cần anh ta, ngay cả quản gia Chu cũng phải đích thân đến Hòe Châu. Nếu chúng ta có thể kéo gần quan hệ với Tô Hàm thì chúng ta có thể đến gần người đó một chút, hoàn thành nhiệm vụ của nhà họ Chu.”


Bên kia, nhà Tô Hàm.


Hách Lôi vừa mở cửa ra, không ngờ Tô Học Long lại tới nữa.


“Tôi tìm Tô Hàm.”


Tô Học Long quăng ra một câu rồi lập tức đi vào bên trong.


“Dù thế nào thì cậu cũng phải thay giày ra nha!” Hách Lôi nhìn thấy sàn nhà bà vừa mới lau xong in mấy vết dấu chân đen thui, vô cùng tức giận.


Tô Học Long lười quan tâm tới bà, ngay cả người duy nhất có chút thân phận ở công ty như Tô Hàm mà gã còn chướng mắt, huống chi mấy người khác còn không vào nổi mắt gã.


“Tô Hàm, đến đây, anh với mày nói chút chuyện.” Tâm trạng Tô Học Long vốn đang không tốt, lại thấy Tô Hàm ngồi trên sô pha không có chút động tĩnh nào, càng tức giận hơn, giơ tay lên định xách cô lại.


“Chát!’


Chu Hàn đánh vào tay gã, chỉ vào sàn nhà nói: “Có được dạy không? Vào cửa thay giày có biết không?”


Lại là tên Chu Hàn này!


Tô Học Long ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt khiến gã rất khó chịu, tức giận nói: “Cậu nghĩ cậu là ai? Ông đây còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu cút qua một bên đi.”


Chu Hàn không nói, chỉ là trong ánh mắt anh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.


Tô Học Long còn tưởng rằng Chu Hàn đang sợ, cười khinh, đi về phía Tô Hàm.


Con nhỏ xấu xí này gan lớn rồi, dám không xem gã ra gì.


Lúc này nên dạy dỗ con nhỏ xấu xí này một chút, cũng để cho cả cái nhà này biết, người không có địa vị thì chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời của gã thôi.


“Mày đứng lên cho ông, nghe thấy không?” Tô Học Long giơ chân lên muốn đá lên người Tô Hàm.


“Binh!”


Đột nhiên có một lực cực kỳ mạnh đá vào chân đang giơ ra của Tô Học Long.


Cho đến khi cơn đau truyền lên trên đầu, Tô Học Long phải hít vào một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh cứ chảy ra.


Ngay sau đó, gã đau đến thét lên, vội rụt chân lại, làm ra tư thế kỳ dị ôm lấy bắp chân của mình.


“Có thể nói chuyện đàng hoàng không?” Chu Hàn khẽ cúi người, hé ra nụ cười khiến Diêm Vương cũng phải sợ.


“Có thể… có thể.”


Tô Học Long đau đến mặt mày tái mét, hoảng sợ nhìn Chu Hàn, vội vã gật đầu.


“Nói đi, tìm Tô Hàm làm cái gì?” Chu Hàn nhìn xuống gã.


Tô Học Long cúi đầu, trong ánh mắt ánh lên thù hận, nhưng nhanh chóng biến mất, gã lập tức ngẩng đầu lên, nói với Tô Hàm: “Về chuyện lô hàng, anh muốn chuyển nhiệm vụ này sang cho mày.”


“Anh họ à, lúc trước nhiệm vụ này anh cố ý lấy đi, giờ làm gì có đạo lý trả lại.” Tô Hàm biến sắc.


Lô hàng đó cần phải nhanh chóng bắt tay vào làm mới có thể đặt mua trước được, bây giờ ngay cả Tô Học Long còn không chắc có làm được không, giờ đưa lại cho cô, không phải là muốn hại cô hay sao?


“Em hiểu lầm rồi, chuyện hàng hóa anh đã giải quyết rồi nhưng mà đối phương muốn em đứng ra trao đổi, đến lúc đó anh đến ký tên, việc này thế là xong.” Tô Học Long giải thích.


Tô Hàm cũng sững sờ một chút, anh họ đang tính toán cái gì thế?


“Anh có lòng tốt vậy sao?” Tô Hàm cẩn thận hỏi.


“Em nói lời này là sao, anh là anh họ em, giúp em gái mình thì có gì? Huống chi công ty đang cần gấp lô hàng này, sau khi chuyện thành rồi, đợt sát hạch của em chắc chắn sẽ thăng tiến, nói không chừng ông già sẽ thăng chức cho em.” Tô Học Long cố gắng thuyết phục.


Tô Hàm không biết làm sao, theo bản năng mà liếc nhìn Chu Hàn một cái, không biết vì sao, cô có một loại tín nhiệm khó giải thích với Chu Hàn.


“Cái thái độ của anh như này mà cũng xứng bảo Tô Hàm ra mặt à? Có phải là anh đang không rõ tình hình rồi không?”


Một câu này của Chu Hàn khiến cho sắc mặt của Tô Học Long vừa mới dịu đi lại trở nên khó coi.


“Đây là chuyện của tôi và Tô Hàm, có liên quan gì tới cậu?”


“Đương nhiên là liên quan rồi, Tô Hàm là vợ của tôi, chuyện của em ấy là chuyện của tôi, bây giờ là anh có việc cầu Tô Hàm, nếu em ấy không ra mặt thì lô hàng này anh không lấy được đâu.


Mà hai ngày nữa chính là sát hạch của công ty, nếu mà lấy không được hàng thì anh phải cút khỏi Tô Thị.


Cho nên, bây giờ chỉ có Tô Hàm mới có thể giúp anh, nếu anh muốn em ấy ra mặt thì hãy tỏ ra chút thành ý đi, quá trình chuyển giao, ký tên đơn đặt hàng, tất cả đều là Tô Hàm, không được thiếu cái nào.” Chu Hàn nói liên tục.


Sắc mặt Tô Học Long ngày càng khó coi, thế có nghĩa là lần này gã ngay cả một ngụm canh cũng không húp được, cùng lắm ở trong đợt sát hạch này của công ty, gã, không được thưởng, cũng chẳng bị phạt.


Mắt Tô Hàm sáng lên, lời Chu Hàn nói lúc nãy cô hoàn toàn không nghĩ tới.


Nhưng không được bao lâu, đôi mày của Tô Hàm đã cau lại.


Nếu như thế thì sẽ đắc tội với Tô Học Long lắm đó.


“Được, tôi đồng ý!!!.” Tô Học Long phát hiện gã không có vốn gì để bàn điều kiện cả, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng mà đồng ý thôi.


Đợi đi đến khi gã chuẩn bị đi thì Chu Hàn lại gọi gã lại.


“Lau sạch dấu chân trên sàn nhà rồi hẳn đi.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom