• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đệ Nhất Thần Vương (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Đánh bọn mày thì sao!

Sắc mặt của Đỗ Vũ âm u, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thằng kia, mày chui ra từ đâu? Dám cướp phụ nữ với tao?”

“Đúng vậy, nhãi ranh, lá gan không nhỏ, dám cướp phụ nữ với đại thiếu gia nhà họ Đỗ, biết Đỗ thiếu là ai không?”

“Đỗ thiếu chính là đại thiếu gia nhà họ Đỗ, một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Hải, dám cướp phụ nữ với Đỗ thiếu, không muốn sống nữa hả?”

Vài tên thiếu gia bên cạnh Đỗ Vũ cũng nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy châm chọc.

Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh, hóa ra con nhóc này kéo anh làm bia đỡ đạn!

Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đáng thương, giống như đang cầu xin đối phương giúp đỡ cô lần này.

“Tao chui ra từ đâu liên quan gì đến mày?”

“Chó ngoan không cản đường!””

“Cút!!!”

Diệp Phàm nhìn Đỗ Vũ, lạnh nhạt nói.

“Mày dám mắng tao là chó?”

Đỗ Vũ tức giận gầm lên, giơ tay tung một đấm về phía Diệp Phàm.

“Cẩn thận!”

Trần Tiểu Manh hoảng sợ, hét lên.

Bốp!!!

Diệp Phàm phủi tay tát một cái, trực tiếp tát Đỗ Vũ bay ra ngoài, nện lên chiếc xe thể thao Lamborghini.

Đồng thời một âm thanh vang dội truyền đến.

Mặt trước của chiếc xe thể thao bị Đỗ Vũ nện vào hõm xuống, bốn cái lốp xe nổ tung, có thể thấy được dùng lực rất mạnh!

Đỗ Vũ phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, nửa hàm răng bị đánh bay.

Lúc này cả trường yên tĩnh!

“Tao không muốn ra tay, sao cứ phải ép tao nhỉ!”

Diệp Phàm lắc đầu, bộ dáng đánh người còn rất vô tội.

Phụt!

Trần Tiểu Manh không nhịn được cười.

Ngay cả nữ sinh đeo kính đen bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ lạ.

Đám sinh viên vây xem thấy vậy đều giật mình, liếc nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ sao sức lực của tên này lại lớn vậy?

Một cái tát có thể phế bỏ một chiếc xe thể thao hơn trăm vạn, quá mạnh!

“Đỗ thiếu!”

“Đỗ thiếu, anh có làm sao không?”

Lúc này, mấy tên thiếu gia kia lấy lại phản ứng, vội vàng đi đến trước mặt Đỗ Vũ.

“Chó chết, đánh nó cho tao!”

Đỗ Vũ che lại cái mồm lọt gió, dữ tợn gầm lên.

Lập tức vài vị thiếu gia nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh, dám đánh Đỗ thiếu, mày chết chắc rồi, các anh em, xông lên!”

Đám thiếu gia này trực tiếp vén tay áo lao về phía Diệp Phàm.

Bốp! Bốp! Bốp!

Diệp Phàm vứt ra mười mấy cái tát, tát bay đám thiếu gia ra ngoài, còn nện lên mấy chiếc xe thể thao kia, đồng thời những chiếc xe đó cũng bị báo hỏng.

“Là bọn mày ra tay trước, đừng trách tao!”

Diệp Phàm đánh xong, còn cố ý nói một câu!

“Đỗ Vũ, sau này đừng chọc tôi, nếu không tôi sẽ bảo bạn trai tôi dạy dỗ anh!”

Trần Tiểu Manh hưng phấn nói, lôi kéo Diệp Phàm đi vào trong trường học.

Lúc này, nhìn thấy đám thiếu gia này kêu la thảm thiết, mọi người đều rất thổn thức!

Trong đại học Thiên Hải, Trần Tiểu Manh hưng phấn nhìn Diệp Phàm: “Không nhìn ra anh còn có chút bản lĩnh!”

“Con nhóc này, sáng sớm kéo anh đến đây làm bia đỡ đạn cho em, anh còn chưa tính sổ với em đâu!”

Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh.

“Thôi mà, anh là anh rể của tôi, chúng ta đều là người một nhà, không lẽ không nên hỗ trợ nhau sao? Nếu anh tìm tôi tính sổ, tôi sẽ đi mách với chị họ!”

Trần Tiểu Manh chống eo, kiêu căng nói.

“Tiểu Manh, Đỗ Vũ kia là đại thiếu gia nhà họ Đỗ, anh rể cậu đánh cậu ta, liệu có việc gì hay không? Hơn nữa đám thiếu gia kia cũng không phải dễ chọc!’

Lúc này, nữ sinh đeo kính đen lo lắng nói.

“Hừ, nếu bọn họ dám xằng bậy, xem tớ dạy dỗ bọn họ thế nào!”

Trần Tiểu Manh không hề để ý nói.

“Yên tâm, chỉ bằng đám giá áo túi cơm kia còn không làm tổn thương được anh!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Tôi biết anh lợi hại mà, đúng rồi, giới thiệu với anh, đây là Vương Băng Thanh, chị em tốt của tôi!”

Trần Tiểu Manh giới thiệu nữ sinh bên cạnh.

“Xin chào!”

Vương Băng Thanh đẩy mắt kính, nhìn Diệp Phàm.

“Xin chào, Diệp Phàm!”

“Được, không có chuyện gì nữa, anh đi trước!”

Diệp Phàm nói xong chuẩn bị rời đi.

“Đến cũng đến rồi, đi nhanh như vậy làm gì? Đại học của chúng tôi có rất nhiều người đẹp đấy!”

Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.

“Đẹp bằng chị họ em không?”

Diệp Phàm nói.

“Chị họ chính là người đẹp nhất Thiên Hải!”

Trần Tiểu Manh nói.

“Vậy còn nhìn làm gì, còn không bằng về nhà ngắm bà xã!”

Diệp Phàm bĩu môi, rời đi.

“Tiểu Manh, anh ta thật sự là anh rể cậu? Chủ tịch Đường thật sự kết hôn?”

Vương Băng Thanh tò mò nhìn Trần Tiểu Manh.

“Chuyện này nói ra rất phức tạp, từ từ tớ kể cho!”

Trần Tiểu Manh mở miệng nói.

Một bên khác.

Diệp Phàm đi trong đại học Thiên Hải, nhìn các sinh viên tản ra hơi thở thanh xuân, ánh mắt hiện lên sự hâm mộ.

Nếu không phải tai ương diệt môn năm đó, chỉ sợ hiện tại anh cũng là một phần trong những người này, sau đó học xong đại học, đi vào xã hội, công tác, cưới vợ, sinh con, trải qua cả đời người thường!

Nhưng tất cả những chuyện này đã không còn quan hệ đến anh nữa!

“Phế vật, cho mày làm chó săn là bọn họ coi trọng mày, mày còn dám từ chối!”

“Tao sẽ không bao giờ làm chó săn cho người Lưu Ly!”

“Hừ, đàn ông Long Quốc vô năng bọn mày chỉ xứng làm chó săn cho người Lưu Ly bọn tao!”

“Đúng vậy, bọn tao muốn biến đàn ông Long Quốc bọn mày thành nô lệ chó săn cho chúng tao, sau đó đàn bà Long Quốc sẽ trở thành món hàng của chúng tao!”

“Ha ha ha!!!”

Một đống âm thanh châm chọc khinh bỉ quanh quẩn bên tai Diệp Phàm, liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có một đám nam sinh mặc quần áo Taekwondo đang đánh một thanh niên gầy yếu.

Nhóm người này vừa đánh vừa làm nhục khinh bỉ.

Bốn phía tụ tập không ít sinh viên, lại không ai dám đứng ra ngăn cản, bởi vì đám người đang đánh người này đều là người của CLB Taekwondo.

Ở đại học Thiên Hải, CLB Taekwondo xưng vương xưng bá, ai dám đắc tội?

Rất nhanh, thanh niên gầy yếu kia đã bị đánh nôn ra máu.

“Bọn mày là người nước Lưu Ly?”

Lúc này một âm thanh lạnh nhạt quanh quẩn bên tai đám người CLB Taekwondo.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một thanh niên đứng trước mặt bọn họ, đây chính là Diệp Phàm.

“Nhãi ranh, mày muốn xen vào việc người khác?”

Một người trong CLB Taekwondo nói tiếng Long Quốc sứt sẹo, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy miệt thị.

“Bọn mày là người nước Lưu Ly?”

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy, bọn tao là người Lưu Ly cao quý, không muốn bị đánh thì nhanh cút đi!”

Người này hung ác trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

“Nếu thừa nhận thì tiện hơn rồi!”

Diệp Phàm nói.

Nói xong, hắn giơ tay tát một tên bay ra ngoài.

Bịch!!!

Người này trực tiếp bị một cái tát của Diệp Phàm tát bay ra ngoài, nện vào thềm đá cách đó không xa, nôn ra máu kêu thảm thiết.

“Mày……”

Mấy người còn lại của CLB Taekwondo thấy vậy đều rất tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nhưng bọn hắn còn chưa kịp nói gì đã bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, nằm tán loạn kêu la thảm thiết trên mặt đất.

“Mày dám đánh bọn tao?”

Lúc này, một người trong đám người nằm trên mặt đất kia hét lên.

“Đánh bọn mày thì sao!”

“Lục sư phụ nói ông ấy hận nhất nước Lưu Ly, năm đó nước Lưu Ly xông vào biên giới Long Quốc, giết nhiều chiến sĩ của Long Quốc, nghiệp chướng nặng nề.”

“Vì vậy lục sư phụ nói sau này gặp được người nước Lưu Ly thì không cần nương tay, trực tiếp đánh!”

Diệp Phàm nhìn đám người này, lạnh nhạt nói.
Chương 12: Bắt ép!

Lúc này, sinh viên xung quanh nhìn thấy cảnh này đều vô cùng khiếp sợ.

Bọn họ không ngờ lại có người dám ra tay với người của câu lạc bộ Taekwondo, hơn nữa thoáng cái đã đánh nhiều thành viên của câu lạc bộ Taekwondo như thế, chuyện này còn lợi hại hơn những người của câu lạc bộ võ đạo kia!

“Cậu không sao chứ?”

Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông gầy yếu bị đánh kia.

“Cảm ơn cậu!”

Người đàn ông này khúm núm nhìn Diệp Phàm.

“Nhớ kỹ, bản thân đã là đàn ông của Trung Quốc thì tuyệt đối không thể bị những người dị tộc này giẫm đạp dưới chân, làm mất hết mặt mũi của người Trung Quốc!”

Diệp Phàm nói với người đàn ông này.

“Nhóc con, mày ngông cuồng lắm!”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng, trầm thấp vang lên.

Cách đó không xa, hơn trăm người mặc đồng phục Taekwondo xông tới, đi đầu là một thanh niên thân thể săn chắc, mặt mày lạnh lùng tàn khốc, mái tóc màu vàng, ánh mắt gã ta u ám nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Chủ tịch, anh phải trả thù cho chúng tôi!”

Đám thành viên Taekwondo nằm dưới đất kia nói với thanh niên tóc vàng.

“Là Kim Tú Thành, chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo!”

“Nghe nói công phu của người này rất mạnh, ngay cả chủ tịch câu lạc bộ võ đạo cũng không phải đối thủ của gã ta, giờ thì tên nhóc kia gặp phiền phức rồi!”

Thấy thanh niên tóc vàng xuất hiện, từng sinh viên ở xung quanh nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lo lắng.

“Dám đánh người của tao, gan mày không nhỏ nha!”

Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát.

“Trên đất Trung Quốc, từ khi nào tới lượt đám người Lưu Ly bọn mày làm càn ở đây?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Nhóc con, hôm nay tao cứ làm càn đấy!”

“Lên cho tao!”

Kim Tú Thành nói, rồi vung tay.

Ngay lập tức, hơn trăm người của câu lạc bộ Taekwondo trực tiếp công kích về phía Diệp Phàm.

Thấy nhiều người đối phó với Diệp Phàm như vậy, sinh viên khác không khỏi lau mồ hôi thay hắn!

Bịch bịch bịch!!!

Chỉ là đám người của câu lạc bộ Taekwondo này vừa tới gần Diệp Phàm thì đã đột nhiên bay ra ngoài

Trong một cái nháy mắt, mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, hơn trăm người của câu lạc bộ Taekwondo này đã nằm dưới đất kêu thảm thiết, không phải gãy chân thì là nát cánh tay, vô cùng thê thảm!

Tất cả mọi người có mặt ở đây hoàn toàn không thấy rõ Diệp Phàm ra tay thế nào, toàn bộ kinh ngạc đến ngây người!

Hây!

Còn Kim Tú Thành thấy cảnh này, sắc mặt chợt sầm xuống, gã ta quát lên, bước ra một bước, giơ cao chân bổ về phía Diệp Phàm.

Chân này bổ ra, kình phong gào thét, sức lực dồi dào, đủ để bổ vỡ một tảng đá to!

Nhìn cái chân này, mọi người đều có một cảm giác da đầu tê dại!

Còn Diệp Phàm không cần nhìn, đánh ra một quyền, trực tiếp đánh trúng chân của đối phương.

Răng rắc!

Nháy mắt chân của chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo này đã bị một quyền của Diệp Phàm đánh gãy, cả người bay thẳng ra ngoài, ngã ở dưới đất kêu thảm thiết.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều khiếp sợ!

Diệp Phàm bước tới trước mặt Kim Tú Thành, chân giẫm lên mặt gã ta.

“Nhớ đấy, nơi này là Trung Quốc, không tới lượt người Lưu Ly bọn mày làm màu ở đây!”

Hắn vừa nói vừa giày xéo cái đầu trên mặt đất của chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo này, cả mặt đối phương máu me be bét.

Ui!!!

Thấy cảnh này, sinh viên của đại học Thiên Hải ở xung quanh đều hít ngược khí lạnh.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo bị đánh thê thảm như vậy.

Trước kia đều là người của câu lạc bộ Taekwondo cậy bản thân có võ thuật, diễu võ dương oai ở đại học Thiên Hải, xưng bá một phương, không ngờ hôm nay lại bị một vố đau.

“Hay!”

Ngay lập tức, không ít sinh viên từng bị câu lạc bộ Taekwondo bắt nạt nhao nhao vỗ tay khen hay.

“Không ngờ đại học Thiên Hải chúng ta còn xuất hiện một cao thủ như vậy!”

“Tại hạ Tạ Ngô Hạo, chủ tịch câu lạc bộ võ đạo, không biết huynh đệ có hứng thú gia nhập vào câu lạc bộ võ đạo của chúng tôi không?”

Lúc này một nhóm người mặc quần áo tập võ màu đen khác bước tới, một người đàn ông dẫn đầu nhìn Diệp Phàm, mời nói.

“Không có hứng!”

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, rồi đã rời đi.

“Chủ tịch, tên này ở đâu nhảy ra vậy, một mình lại diệt cả đoàn câu lạc bộ Taekwondo, mạnh quá rồi!”

Một thành viên khác của câu lạc bộ võ đạo nhìn thành viên của câu lạc bộ Taekwondo nằm la liệt dưới đất, cảm thán nói.

“Cậu lập tức đi điều tra, xem huynh đệ này là khoa nào!”

Tạ Hạo nói, ánh mắt anh ta liếc nhìn về phía Kim Tú Thành còn đang kêu rên, lạnh lùng cười nói: “Cho mày ngông cuồng, giờ thì đá phải tấm sắt rồi!”

“Chủ tịch, bối cảnh của Kim Tú Thành này không đơn giản, bây giờ gã ta bị đánh thê thảm như vậy, sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn!”

Một người đàn ông nói với Tạ Hạo.

“Sợ cái gì, gã ta có trâu bò hơn thì đây vẫn là ở Trung Quốc, còn chưa tới lượt người Lưu Ly bọn họ giở thói ngang ngược!”

Tạ Hạo khinh thường nói.

Trong một tòa nhà cách đó không xa, có một người phụ nữ mặc váy dài màu tím, khuôn mặt xinh đẹp, điềm tĩnh trang nhã đang đứng ở đây, xem cảnh ra tay vừa rồi của Diệp Phàm.

Bên cạnh người phụ nữ này còn có một người phụ nữ áo xanh, cô ta nói: “Tiểu thư, trông tên nhóc này có chút võ vẽ đấy!”

“Hắn không phải có chút võ vẽ đâu, thực lực mạnh mẽ của hắn cho dù là cô e rằng cũng không đỡ được một chiêu!”

Người phụ nữ đồ tím cất tiếng nói trong trẻo.

“Sao có thể? Một tên nhóc thế tục như hắn sao có thể là đối thủ của tôi!”

Người phụ nữ áo xanh lập tức không hài lòng nói.

“Ngay cả tôi cũng không nhìn thấu thực lực của hắn!”

Người phụ nữ áo tím nói.

“Cái gì? Ngay cả tiểu thư cũng không nhìn thấu ư?”

“Lẽ nào hắn cũng là…”

Sắc mặt người phụ nữ áo xanh này chợt thay đổi, kinh ngạc nói.

Ở bên khác cũng có một thanh niên mặc áo trắng nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Diệp Phàm, nói: “Đi điều tra thân phận của hắn!”

“Vâng, thiếu chủ!”

Một người đàn ông trung niên đứng sau lưng thanh niên này gật đầu.

Cùng lúc này, Đường Sở Sở đến nhà họ Đường, gặp bà cụ Đường: “Đại thiếu gia nhà họ Bạch muốn đến Thiên Hải sao ạ?”

“Đúng vậy, đại thiếu gia nhà họ Bạch đã gửi thông báo, tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc ở Thiên Hải, để các gia tộc lớn của Thiên Hải đến tham gia, hơn nữa chỉ định cháu nhất định phải đi. Sở Sở, cháu và Bạch thiếu quen biết sao?”

Bà cụ Đường hỏi.

“Ban đầu cháu và gã chỉ từng gặp một lần trong một buổi bán hàng từ thiện không có qua lại nào khác!”

Đường Sở Sở lắc đầu.

“Xem ra có lẽ Bạch thiếu là để ý cháu rồi, cho nên mới đặc biệt đến Thiên Hải, tổ chức bữa tiệc này!”

Bà cụ Đường nói.

“Bà nội, cháu không có hứng với gã!”

Đường Sở Sở nói thẳng.

“Cháu có biết nhà họ Bạch là một trong bốn hào môn lớn nhất của quận Giang Nam không? Nhà họ Bạch đều là quyền thế ngút trời, có thể được đại thiếu nhà họ Bạch nhìn trúng, đó là điều mà tất cả người phụ nữ đều cầu còn không được. Nếu cháu trở thành người phụ nữ của Bạch thiếu, thì đừng nói là Thiên Hải, cho dù là ở quận Giang Nam nhà họ Đường ta cũng có một chỗ đứng!”

Bà cụ đường trầm giọng nói.

“Đúng đấy, Sở Sở, chỉ có đại thiếu hào môn như Bạch thiếu mới xứng với con, con tuyệt đối đừng nghĩ đến tên nhóc vô dụng kia nữa!”

Lúc này, Dương Ngọc Lan ở bên cạnh vội vàng nói.

“Bà nội, mẹ, con nói rồi, trong lòng con chỉ có một mình anh Tiểu Phàm, không thể nào có người khác!”

“Con sẽ không đi gặp Bạch thiếu kia!”

Đường Sở Sở kiên quyết nói, nói xong cô liền muốn rời đi.

“Đứng lại!”

Bà cụ Đường vỗ mạnh lên bàn, quát.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận!”

Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa nhìn bà cụ Đường, nhao nhao khuyên.

“Đường Sở Sở, cháu có còn để bà nội này ở trong mắt không?”

“Mặc kệ người cháu thích là ai, bữa tiệc này tối nay liên quan tới vinh nhục của cả nhà họ Đường, cháu nhất định phải đi!”

“Nếu cháu không đi, bây giờ bà sẽ đuổi ba và mẹ cháu ra khỏi nhà họ Đường, gạch tên của các cháu ra khỏi gia phả của nhà họ Đường!”

Bà cụ Đường uy nghiêm quát.

“Mẹ, đừng mà!”

“Mẹ, không thể được!”

Sắc mặt của Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan chợt thay đổi, vội vàng nói.

Vẻ mặt Đường Sở Sở cũng thay đổi, cô nhìn bà cụ Đường: “Bà nội, chuyện này không liên quan tới ba mẹ cháu!”

“Không liên quan? Nếu tối nay cháu không đi tham gia bữa tiệc này, Bạch thiếu chắc chắn sẽ giận lây nhà họ Đường.”

“Đến lúc đó nếu như nhà họ Đường không còn tồn tại, cha mẹ cháu chính là tội nhân của nhà họ Đường, bọn họ còn có tư cách gì xưng là người nhà họ Đường? xuống dưới suối vàng, các cháu càng không còn mặt mũi gặp ông nội cháu và liệt tổ liệt tông nhà họ Đường!”

“Cháu muốn để ba mẹ cháu trở thành tội nhân của nhà họ Đường, lúc chết cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, hay là đi tham gia bữa tiệc này, tự mình chọn đi!”

Bà cụ Đường lạnh lùng quát.

“Sở Sở, con đi đi mà, con thật sự muốn để ba mẹ con bị đuổi khỏi gia tộc, trở thành người không có nhà để về sao?”

Dương Ngọc Lan khuyên Đường Sở Sở.

“Con sẽ đi tham gia bữa tiệc!”

“Nhưng con tuyệt đối sẽ không làm người phụ nữ của Bạch thiếu!”

Ánh mắt Đường Sở Sở lấp lóe, dứt lời cô đã rời đi.

“Mẹ, nếu tối nay Bạch thiếu thật sự nhìn trúng Sở Sở thì phải làm sao mới tốt?”

Đường Chính Nghĩa hỏi.

“Nếu Bạch thiếu thật sự nhìn trúng nó, vậy mọi chuyện không tới lượt nó làm chủ rồi!”

“Con đi làm việc này!”

Bà cụ Đường nói, sau đó ghé tai Đường Chính Nghĩa dặn dò.

Mà Diệp Phàm không hề biết những điều này, lúc này hắn đến một nơi đàn ông Thiên Hải thích đến nhất - Bách Hoa Lâu!
Chương 13: Bách Hoa Lâu!

Bách Hoa Lâu, nơi trăng hoa nổi tiếng nhất Trung Quốc, được rất nhiều nam giới ưa thích, trong này có vô số danh cơ hoa đán như hoa như ngọc.

Những danh cơ hoa đán này không chỉ có tướng mạo tuyệt mỹ, hơn nữa còn giỏi các loại kỹ năng, đánh đàn, nhảy múa, diễn tấu, thậm chí còn giỏi cả thư pháp và hội họa, có thể nói là cầm kỳ thư họa, ca hát nhạc cụ tất cả đều thông thạo!

Có điều Bách Hoa Lâu lại có một quy củ đặc biệt, đó chính là bán nghệ không bán thân.

Hễ là khách của Bách Hoa Lâu, tuyệt đối không thể ép buộc con gái của Bách Hoa Lâu làm ra bất cứ chuyện gì bán đứng thân thể, trừ khi người con gái này tự nguyện. Nếu không mặc kệ thân phận của khách lớn thế nào, chỉ cần dám làm loạn, thì sẽ bị Bách Hoa Lâu đuổi cổ, những người khách này về sau còn không thể trả thù Bách Hoa Lâu!

Nhưng dù là như vậy, Bách Hoa Lâu vẫn trở thành nơi xa hoa đồi trụy, tha hồ hưởng lạc của vô số đàn ông, rất được quyền quý, người nổi tiếng, đại thiếu nhà giàu ưa thích.

Trong mấy năm ngắn ngủi, Bách Hoa Lâu đã mở khắp các thành phố lớn ở chín quận của Trung Quốc, trở thành một đặc sắc lớn của Trung Quốc!

Thiên Hải cũng có một Bách Hoa Lâu, nằm ở một nơi sầm uất của Thiên Hải. Lúc này, Diệp Phàm đã đến bên ngoài Bách Hoa Lâu của Thiên Hải.

Bách Hoa Lâu này là một tòa lầu các cao tới mấy chục mét, hơn nữa là xây dựng theo lầu các cổ đại, có thể nói là phong cách cổ kính.

Ngoài cửa có bốn người phụ nữ mặc sườn xám, tướng mạo vô cùng xinh đẹp đang tiếp đón khách, xung quanh còn đỗ đầy các loại xe sang!

Diệp Phàm liếc nhìn Bách Hoa Lâu, rồi bước vào bên trong.

“Mời công tử vào trong!”

Bốn tiểu thư mặc áo sườn xám kia khom người nói với Diệp Phàm.

Diệp Phàm vừa bước vào trong Bách Hoa Lâu đã nghe thấy một tiếng đàn nhẹ nhàng du dương, xen lẫn với một tiếng hát vui tai. Ánh mắt hắn liếc qua, thấy ở giữa Bách Hoa Lâu này có một sân khấu, trên sân khấu này có bốn người phụ nữ tuyệt đẹp mặc trang phục thời Đường cổ đại.

Bốn người, một người gảy đàn, một người thổi tiêu, một người nhảy múa, một người ca hát, có thể nói là phối hợp hoàn mỹ, vô cùng ăn ý, mang lại một cảm giác vui tai vui mắt cho người ta!

Trên lầu xung quanh ngồi đầy người, về cơ bản đều là nam giới.

Bọn họ nhìn bốn người phụ nữ trên sân khấu, đều là dáng vẻ si mê!

Một đàn một tiêu một múa một hát diễn tấu xong, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, không ngừng có người reo hò khen hay!

“Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai, cảm ơn các vị khách đã thưởng thức!”

Bốn cô gái mặc trang phục thời Đường trên sân khấu đứng dậy cúi người nói.

“Xuân Hạ Thu Đông này không hổ là tứ đại hoa đán của Bách Hoa Lâu, đúng là tuyệt vời!”

“Đáng tiếc bốn người này vẫn chỉ bán nghệ không bán thân, khiến vô số người chỉ có thể thấy bắt thèm!”

Nhìn bốn người đẹp trên sân khấu này, không ít khách khứa có mặt ở đây đều nhao nhao cảm thán.

Sau đó, bốn hoa đán này định rời sân.

Lúc này, một công tử bột sắc mặt đỏ bừng, ngà ngà say đứng dậy, chỉ bốn hoa đán này, nói: “Bốn các cô đừng đi, tới uống rượu với tiểu gia!”

“Công tử, xin lỗi, bốn người chúng tôi chỉ phụ trách biểu diễn, không uống rượu cùng!”

Xuân Lan trong bốn hoa đán này mỉm cười nói.

“Công tử, để nô gia uống với anh!”

Lúc này, một cô gái ăn mặc hở hang tới bên cạnh công tử bột này.

“Cút!”

“Tôi muốn bốn bọn họ uống với tôi!”

Công tử bột đẩy cô gái này ra, tay gã chỉ về phía bốn hoa đán trên sân khấu.

“Công tử, chúng tôi không uống cùng, vẫn mong anh thông cảm!”

Bốn hoa đán kia không hề để ý yêu cầu của công tử bột này, quay người muốn đi.

“Dám từ chối bổn thiếu, các cô to gan lắm!”

“Người đâu!”

Công tử bột này đập thẳng cốc rượu trong tay xuống đất, lạnh lùng quát lên.

Ngay lập tức, bốn người đàn ông mặc đồ gọn nhẹ xuất hiện trước mặt công tử bột này, khom người nói: “Thiếu gia!”

“Bắt bốn con ả không biết tốt xấu này qua đây uống rượu với bổn thiếu!”

Công tử bột này lạnh lùng quát.

“Đây là công tử bột nhà nào, lại hống hách như vậy, dám gây sự ở Bách Hoa Lâu? Không muốn sống nữa à?”

“Suỵt, đừng nói lung tung, đây là con trai của Sài Đô Đốc Thiên Hải, Sài Thần!”

“Vậy mà lại là con trai của Sài Đô Đốc, chẳng trách hống hách như vậy!”

Lúc này, khách khác có mặt ở đây nhìn công tử bột, bàn tán xôn xao.

Còn bốn người đàn ông mặc đồ gọn nhẹ kia đã muốn ra tay với bốn hoa đán sau khi nghe thấy căn dặn của Sài Thần.

“Công tử, đây là địa bàn của Bách Hoa Lâu, anh chắc chắn muốn ra tay ở đây ư?”

Sắc mặt Xuân Lan trong số bốn hoa đán tối sầm, nhìn Sài Thần nói.

“Bách Hoa Lâu thì thế nào?”

“Ba của tôi là Đô Đốc Thiên Hải Sài Quyền, anh tôi là thống lĩnh quân canh phòng Thiên Hải Sài Phong.”

“Hôm nay nếu bốn người các cô không ngoan ngoãn uống rượu với bổn thiếu, để bổn thiếu chơi vui vẻ, bổn thiếu sẽ san bằng Bách Hoa Lâu của các cô!”

Sài Thần hống hách hô lên.

Sắc mặt bốn hoa đán này chợt lạnh đi, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, đang định làm gì đó, kết quả một tiếng nói của đàn ông vang lên!

“Ôi, hống hách quá!”

“Không biết còn tưởng cả Thiên Hải này đều là của nhà mày đấy!”

Diệp Phàm bước tới, ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn công tử bột.

“Thằng nhóc ở đâu ra, cút qua một bên!”

Sài Thần nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh nói.

“Nếu tao không cút thì sao?”

Diệp Phàm thản nhiên hỏi.

“Muốn chết!”

“Đánh gãy tứ chi của hắn cho tao!”

Sài Thần trực tiếp hô lên.

Ngay sau đó, bốn người đàn ông ăn mặc gọn nhẹ kia đã xông về phía Diệp Phàm, ra tay quyết đoán, ác liệt tới cực điểm, vừa nhìn đã biết là xuất thân chiến sĩ!

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Diệp Phàm vung tay, bốn cây châm bạc bắn ra, đâm thẳng vào trong người bốn người, nháy mắt bốn người này đã nằm ngã xuống đất, không thể động đậy.

Thấy cảnh này, khách khứa xung quanh đều kinh ngạc!

Còn sắc mặt bốn hoa đán kia thì nghi ngờ, nhìn Diệp Phàm chăm chú.

“Mày…”

Sài Thần chỉ Diệp Phàm, trong phút chốc bị làm cho kinh ngạc tới không biết nói năng thế nào!

“Người đâu, ném bọn họ ra ngoài, không cho phép bọn họ lại bước vào Bách Hoa Lâu nửa bước!”

Lúc này, Xuân Lan trên sân khấu trực tiếp nói.

Một nhóm người mặc đồ đen trong Bách Hoa Lâu xuất hiện, bọn họ túm lấy Sài Thần, muốn ném thẳng ra ngoài.

“Dừng tay, ba của tao là Sài Quyền, bọn mày lại dám đối xử với tao như vậy!”

“Bọn mày to gan lắm!”

“A!!!”

Sài Thần không ngừng kêu lên, nhưng rất nhanh đã bị ném ra ngoài, vang lên tiếng kêu thảm thiết, cả bốn thủ hạ kia của gã cũng bị ném hết ra ngoài.

“Xin lỗi, quấy rầy các vị khách rồi, mời mọi người chơi tiếp!”

Lúc này, nhân viên của Bách Hoa Lâu nhao nhao an ủi khách khứa, bốn hoa đán kia thì trực tiếp đến trước mặt Diệp Phàm, nói: “Công tử, có thể lên tầng nói chuyện không?”

Diệp Phàm không nói chuyện, đứng dậy đi lên tầng cùng bốn bọn họ, cảnh này cũng khiến các khách khác có mặt ở đây đều vô cùng hâm mộ!

Sau đó, Diệp Phàm theo bọn họ đến một căn phòng tinh tế ở tầng năm của Bách Hoa Lâu. Diệp Phàm vừa định lấy Bách Hoa Lệnh làm rõ thân phận, kết quả bốn hoa đán này đã quỳ thẳng xuống trước mặt hắn.

“Nô tỳ Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai bái kiến thiếu chủ!”

Bốn người bọn họ quỳ dưới đất, cung kính nói với Diệp Phàm.
Chương 14: Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha

“Các cô biết tôi?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn bốn người phụ nữ.

“Lâu chủ đã nói tin tức của thiếu chủ cho chúng tôi biết!”

“Chúng tôi cũng đặc biệt tới Thiên Hải trước, đợi thiếu chủ triệu kiến!”

Xuân Lan lên tiếng nói.

“Thất sư phụ sắp xếp rất đúng lúc!”

Diệp Phàm khẽ cười đáp: “Đứng dậy cả đi, không cần phải câu nệ như vậy, hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ các cô giúp một chuyện!”

Bốn người phụ nữ đứng dậy, Xuân Lan hỏi: “Thiếu chủ có bất cứ chuyện gì đều có thể phân phó, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

“Tôi muốn các cô điều động lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu, điều tra giúp tôi án diệt môn xảy ra ở Giang Thành mười tám năm trước, tên là Diệp gia, mười tám năm trước bị người ta tiêu diệt!”

“Tôi muốn biết ai là hung thủ!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Giang Thành là một thành phố cách Thiên Hải hơn trăm dặm, năm đó Diệp Phàm sống cùng ba mẹ ở Giang Thành.

“Vâng, nô tỳ sẽ đi làm ngay!”

Xuân Lan nói.

“Được, có tin tức gì thì báo cho tôi biết!”

Dứt lời, Diệp Phàm xoay người rời khỏi.

“Thiếu chủ lần đầu tiên tới Bách Hoa Lâu, chi bằng để nô tỳ hầu hạ thiếu chủ thật tốt!”

Lúc này, Hạ Trúc to gan lên tiếng, gò má Xuân Lan và Thu Cúc cũng ửng đỏ, gương mặt Đông Mai thì vẫn mang dáng vẻ hờ hững, không nhìn ra được gì khác!

“Khụ khụ, cái này thì thôi đi!”

Diệp Phàm lúng túng ho khan.

“Thiếu chủ, thân thể của bốn chị em chúng ta đều còn nguyên vẹn, chưa từng có để cho bất kỳ nam nhân khác chạm vào, xin thiếu chủ cứ yên tâm!”

Hạ Trúc nhìn về phía Diệp Phàm nói.

“Hôm nay tôi tới đây chỉ muốn nhờ các cô điều tra giúp hung thủ diệt môn Diệp gia là ai, không có bất cứ ý nghĩ nào khác, nếu như lục sư phụ có nói với các cô cái gì thì đừng có tin!”

“Tôi đi trước đây!”

Dứt lời, hắn xoay người bước ra ngoài, chỉ sợ ở lâu thêm sẽ xảy ra chuyện!

“Bao vây nơi này lại cho ta, tất cả những người không liên quan thì mau cút!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát lạnh như băng.

Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân và âm thanh hỗn loạn.

Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm và bốn người Xuân Lan thay đổi, bọn họ bước ra ngoài.

“Tiểu thư xuân Xuân Lan, bên ngoài đột nhiên có một đám binh lính tới, bao vây toàn bộ Bách Hoa Lâu rồi!”

Một hội viên của Bách Hoa Lâu vội vàng chạy tới nói với Xuân Lan.

“Chắc là người của thiếu gia nhà họ Sài gọi tới!”

Thu Cúc lên tiếng.

“Dám bao vây Bách Hoa Lâu, đám người này cũng liều mạng đấy!”

Đông Mai vẫn luôn không lên tiếng, ánh mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh, trên người tản ra cỗ sát ý lạnh như băng.

“Đi, ra xem thử!”

Diệp Phàm đi thẳng xuống dưới lầu.

Ở đại sảnh lầu một, một đám binh lính cầm vũ khí trong tay, khách bên trong đã bị đuổi hết.

Đứng trước đám chiến sĩ kia có hai người, một là Sài Thần bị ném ra ngoài vừa rồi, còn một gã đang mặc chiến giáp, vẻ mặt lạnh lẽo, trông bộ dáng khoảng chừng ba mươi tuổi.

Người này chính là đại ca của Sài Thần – Sài Phong, thống lĩnh quân phòng Thiên Hải!

Rất nhanh, đám người Diệp Phàm đã xuống tới nơi.

“Đại ca, chính là bọn họ!”

“Thằng ranh này đánh trọng thương bốn thuộc hạ kia, còn thách thức Sài gia chúng ta, cả bốn con tiện nhân kia nữa, dám ném tao ra đường cái, hại tao mất hết thể diện, tao sẽ khiến cho bọn mày chết không được tử tế!”

Sài Thần chỉ vào đám người Diệp Phàm với vẻ mặc hung ác, giọng nói tràn đầy căm hận.

“Khiêu khích Sài gia ta, làm em trai tôi bị thương, là gan các người quả thật không nhỏ!”

“Bắt tất cả cho ta, mang về!”

Sài Phong lãnh khốc quát lên

Ngay lúc đám binh lính muốn tiến lên bắt người, một đám người mặc đồ đen xông ra từ trong Bách Hoa Lâu, trong tay bọn họ cầm vũ khí chống lại đám binh lính.

“Làm sao, các người còn muốn phản kháng?”

“Kẻ nào chống đối, giết không tha!”

Sài Phong quát lớn.

“Chỉ là một quan thống lĩnh nhỏ bé mà cũng dám bắt người của Bách Hoa Lâu ra, ai cho các người lá gan đó?”

Xuân Lan uy nghiêm nói.

“Bách Hoa Lâu thì làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là nơi trăng hoa trụy lạc, có gì mà không bắt được?”

“Bắt hết bọn chúng!”

Sài Phong khinh thường nói.

Đám binh lính rút vũ khí chuẩn bị ra tay.

Keng! Keng! Keng! Keng!

Cùng lúc, Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai cùng xông lên, bọn họ ra tay rất ác liệt, đánh bay toàn bộ đám chiến sĩ ra ngoài.

Chưa tới một lúc, cả trăm binh lính do Sài Phong dẫn tới đều bị bốn người phụ nữ đánh ngã.

Sắc mặt Sài Phong cũng thay đổi, vừa định ra tay, kết quả một con dao sắc lạnh đã kề ngay trên cổ, chủ nhân của con dao này chính là Đông Mai!

Lúc này, Sài Phong lộ ra vẻ mặt hết sức khó coi.

“Khá, khá lắm!”

Diệp Phàm vỗ tay cười.

Người dưới chướng Thất sư phụ cũng có chút bản lĩnh!

“Các người thật to gan, dám ngang nhiên chống đối quân phòng, muốn tạo phản hay sao?”

Sài Phong tức giận quát lớn, Sài Thần bên kia cũng ngẩn cả người.

Bịch !!!

Đông Mai giơ chân đạp thẳng lên đùi Sài Phong, cả người hắn ta quỳ trên mặt đất.

“Dám dẫn người xông tới Bách Hoa Lâu ta, anh muốn tôi xử lý thế nào?”

Xuân Lan nhìn Sài Phong nói.

“Lâu chủ đã nói, bất cứ kẻ nào đối địch với Bách Hoa Lâu, trực tiếp giết!”

Đông Mai lạnh giọng, con dao sắc bén trong tay kề sát cổ Sài Phong, chớp mắt trên cổ hắn ta đã bắt đầu ứa máu!

“Các người không thể giết tôi, nếu các ngươi dám đụng tới tôi, ba tôi sẽ không tha cho mấy người!”

Vẻ mặt Sài Phong thay đổi, hắn ta la lên.

“Không sai, ba tôi là Đô đốc Thiên Hải, nếu dám đụng tới tôi và anh tôi thì ông ấy chắc chắn sẽ giết chết mấy người!”

Sài Thần cũng hét y chang.

“Thiếu chủ, nên xử lý bọn họ thế nào?”

Ánh mắt Xuân Lan cũng nhìn về phía Diệp Lan.

“Bọn họ ngang ngược như vậy chẳng qua là ỷ vào ba mình, vậy thì báo cho ba của bọn chúng tới đây đi!”

Diệp Phàm thản nhiên đáp.

“Vâng!”

Xuân Lan gật đầu.

Rất nhanh, chưa tới mười phút, một người đàn ông mang mặc tây trang, chân đi giày da, bộ dáng khoảng chừng năm mươi tuổi, ông ta dẫn theo mấy người vội vàng đi tới, đây chính là Đô đốc Thiên Hải – Sài Quyền.

Ở Trung Quốc, Tổng đốc quản lý một thành phố, dưới Tổng đốc chính là Đô đốc, phụ trách trợ giúp Tổng đốc.

Sài Quyền là Đô đốc của Thiên Hải, có thể tưởng tượng được quyền lực và địa vị của ông ta lớn như thế nào!

“Ba!”

“Ba, cuối cùng thì ba cũng tới!”

Hai anh em Sài Phong thấy Sài Quyền xuất hiện thì mừng rỡ hô lên.

Sài Quyền nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vẻ mặt thay đổi, lông mày cũng nhíu chặt.

“Ba, ba mau bắt hết bọn chúng lại đi!”

Sài Thần la lớn về phía Sài Quyền.

“Câm miệng!”’

Sài Quyền tát thẳng vào mặt cậu con trai nhỏ của mình, khiến gã ta ngã xuống đất.

Lúc này, Sài Thần sững sờ, Sài Phong ở bên cũng ngẩn cả người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ba, sao ba lại đánh con?”

Sài Thần bụm mặt, nhìn ba mình với vẻ bất mãn.

“Thằng khốn này, sao mày dám để anh mày mang binh bao vây Bách Hoa Lâu, anh em chúng mày điên rồi sao?”

Sài Quyền tức giận quát lớn.

Ông ta quát xong hai đứa con liền quai sang đám người Xuân Lan: “Tại hạ không biết cách dạy con, để bọn chúng xông tới Bách Hoa Lâu, xin các vị thứ tội!”

“Hai đứa con trai của ông suýt chút nữa đã phá luôn cả chỗ này, một câu xin lỗi là xong sao?”

Diệp Phàm ngồi một bên, nhẹ giọng nói.

“Vị này là?”

Sài Quyền nhìn qua Diệp Phàm, gương mặt ông ta lộ ra vẻ ngờ vực.

“Đây là chủ của chúng tôi!”

Xuân Lan trực tiếp nói.

Cô cũng không nói thẳng thân phận thiếu chủ Bách Hoa Lâu của Diệp Phàm, dù sao thì thân phận này cũng không tầm thường, một khi tiết lộ ra ngoài sẽ gây ra náo động!

Nghe Xuân Lan nói vậy, Sài Quyền cung kính nhìn Diệp Phàm: “Không biết công tử đây muốn thế nào, chỉ cần có thể bỏ qua cho hai đứa con trai của tôi một mạng, tại hạ sẵn sàng làm bất cứ điều gì!”

“Tội chết miễn bàn, tội sống khó tha!”
Chương 15: Tiệc rượu cao cấp

“Tội chết miễn bàn, tội sống khó tha!”

Diệp Phàm nhìn Sài Quyền phun ra tám chữ.

Sắc mặt của Sài Quyền thay đổi, ánh mắt lóe lên nói: “Không biết công tử định xử lý thế nào?”

“Chặt một chân đi!”

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

Xoạt!

Sắc mặt của cả Sài Quyền và hai đứa con trai cùng thay đổi.

“Mày dám?”

Sài Phong gầm lên về phía Diệp Phàm.

“Câm miệng!”

Sài Quyền quát Sài Phong, ông ta quay sang nhìn Diệp Phàm: “Là do tôi dạy dỗ không nghiêm, vậy liền để đích thân tôi xử lý!”

Nói xong, Sài Quyền sai thuộc hạ tìm một cây gậy rồi đi về phía hai đứa con trai.

“Không, ba, con không muốn bị đánh gãy chân!”

Sài Thần thấy ba mình đang đi tới, gương mặt hắn bị dọa tới trắng xanh, liên tục cầu xin.

“Nghiệt tử!”

Sài Quyền giận dữ quát lên, cây gậy trong tay đập thẳng xuống chấn Sài Thần.

Răng rắc!

A!!!

Ngay lập tức, một chân của vị nhị thiếu nhà họ Sài đã bị đánh gãy, hắn kêu gào thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất.

Mà Sài Phong thấy cảnh tượng này thì sắc mặt khẽ thay đổi, cũng không lên tiếng.

Răng rắc!

Tiếp đó, cây gậy trong tay Sài Quyền đập tới hướng cậu con trai cả, một chân hắn ta cũng bị đánh gãy, Sài Phong chỉ hừ lên một tiếng, cắn răng, cũng không kêu la!

“Công tử, không biết như vậy đã làm cậu hài lòng hay chưa?”

Sài Quyền ném cây gậy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm.

“Cút!”

“Nhớ kỹ, nếu còn xảy ra lần nữa thì không chỉ đơn giản là đánh gãy một chân thôi đâu!”

Diệp Phàm hờ hững nói.

Lời này truyền vào tai vị Đô Đốc của Thiên Hải khiến ông ta có một loại cảm giác như vong hồn người chết!

“Vâng, vâng!”

Sài Quyền gật đầu lia lịa, ông ta vội vàng gọi người đưa hai đứa con trai rời đi, đám binh lính bị đánh cũng được dìu nhau rời khỏi Bách Hoa Lâu.

“Thiếu chủ, cứ như vậy mà tha cho bọn họ, có phải lợi cho họ quá không!”

Đông Mai nhìn Diệp Phàm nói.

“Đây chỉ là cảnh cáo, nếu còn thêm lần nữa thì không cần phải nể tình!”

Diệp Phàm thản nhiên đáp.

“Vâng!”

Bốn người Xuân Lan gật đầu.

Trên một chiếc xe bên ngoài Bách Hoa Lâu, Sài Phong và Sài Thần được đỡ lên xe, Sài Quyền ngồi ở một bên.

“Ba, cũng chỉ là một cái Bách Hoa Lâu, sao ba phải sợ bọn họ như vậy?”

“Ba đường đường là Đốc Đô dưới một người trên vạn người của Thiên Hải!”

Vẻ mặt Sài Thần trắng bệch, hắn nhìn Sài Quyền với vẻ thống khổ phức tạp, đan xen với không cam lòng.

“Nghiệp chướng, mày thì biết cái gì?”

“Mày cho rằng Bách Hoa Lâu chỉ là nơi ăn chơi hưởng lạc thôi sao?”

“Mày có biết chỗ dựa sau lưng của Bách Hoa Lâu lớn thế nào không?”

“Cho dù là đám đại lão quyền quý ở đế đô thì cũng không dám gây chuyện ở Bách Hoa Lâu, vậy mà mày dám tới đó gây sự, còn xúi giục anh trai mang binh bao vây Bách Hoa Lâu, mày muốn hại chết nhà họ Sài này sao?”

Sài Quyền giận dữ mắng.

Vị nhị thiếu gia nhà họ Sài bị ba mình mắng tới không dám ho he gì.

“Ba, Bách Hoa Lâu kinh khủng như vậy sao?”

Sài Phong cắn răng nói.

“Không sai, Bách Hoa Lâu hùng mạnh tới đâu không phải là thứ mà ba con ta có thể tưởng tưởng được.”

“Nhớ lấy, cho dù thế nào thì cũng không thể đắc tội với Bách Hoa Lâu, nếu không thì cả Sài gia đều đi tong!”

Sài Quyền nghiêm túc nhắc nhở.

Mà lúc này, trong một phòng bệnh viện ở Thiên Hải, từng tiếng giận dữ vang lên.

“Khốn kiếp!!!”

Trong phòng bệnh, chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo của đại học Thiên Hải – Kim Tú Thành đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc, gã ta vô cùng tức giận.

“Thiếu gia, cậu đừng nổi giận, nếu không thì vết thương trên mặt lại bung ra!”

Cạnh giường bệnh, một người đàn ông đang nói với Kim Thú Thành.

“Ông lập tức điều tra cho tôi xe kẻ khốn kiếp kia là ai, thông báo cho chú của tôi, để chú ấy phái cao thủ tinh nhuệ của nước Lưu Ly tới, tôi muốn băm người kia thành trăm mảnh!”

Kim Tú Thành gào lên.

“Thiếu gia, nhị thiếu là người của chiến bộ nước Lưu Ly, nếu phái người tới đây, chẳng may bị Long Quốc phát giác, sợ là sẽ không tốt cho cậu!”

Người đàn ông kia nói.

“Phát hiện thì làm sao? Chẳng bao lâu nữa Long Quốc kia cũng sẽ thuộc về Lưu Ly Quốc ta!”

“Ông đi làm ngay cho tôi!”

“Vâng thưa thiếu gia!”

Người đàn ông kia gật đầu.

Phía Diệp Phàm bên này, hắn rời khỏi Bách Hoa Lâu thì về thẳng nhà.

Nhưng hắn vừa bước vào trong biệt thự thì có hai người phụ nữ đi ra từ nhà kế bên, chính là người phụ nữ mặc quần tím và người mặc áo xanh trong đại học Thiên Hải.

“Tiểu thư, vậy mà lại là tên kia, không ngờ hắn ta cũng ở chỗ này!”

Người phụ nữ mặc áo xanh nói.

Người còn lại không lên tiếng, ánh mắt khẽ lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì!

Chớp mắt, mặt trời chiều đã ngả về phía Tây.

Diệp Phàm tỉnh lại từ trong tu luyện, nhìn thời gian, hắn định tới công ty Đường Sở Sở.

Nửa tiếng sau, Diệp Phàm đã tới cao ốc tập đoàn Đường thị.

Lần này, hai gã bảo an nhìn thấy Diệp Phàm thì vội vàng cúi chào, vẻ mặt rất cung kính.

“Ồ, không tệ!”

Diệp Phàm vỗ lên vai hai người bảo rồi đi vào phía bên trong.

Nhưng khi Diệp Phàm tới phòng làm việc của Đường Sở Sở, cô lại không có ở đây!

“Anh tới tìm chủ tịch sao?”

Thư ký của Đường Sở Sở - Tôn Tiểu Tiểu đi tới nhìn Diệp Phàm.

“Ừ, vợ tôi đâu?”

Diệp Phàm hỏi.

“Hình như hôm nay chủ tịch tham gia một buổi tiệc rượu!”

“Chị ấy không nói với anh sao?”

“Tiệc rượu?”

Diệp Phàm lấy điện thoại mà Đường Sở Sở mua cho hắn, bấm số gọi đối phương nhưng không ai nghe máy!

“Cô có biết yến hội ở đâu không?”

Diệp Phàm hỏi Tôn Tiểu Tiểu.

“Hình như là khách sạn lớn Thiên Hải!”

Tôn Tiểu Tiểu đáp.

Nghe vậy, Diệp Phàm xoay người đi ra ngoài.

“Này, anh…”

Tôn Tiểu Tiểu còn đang định nói gì với Diệp Phàm thì đối phương đã không thấy đâu.

“Không lễ phép!”

Tôn Tiểu Tiểu lẩm bẩm.

Khách sạn lớn Thiên Hải!

Đây là khách sạn sang trọng nhất ở Thiên Hải.

Người có thể tới đây ăn bữa cơm đều là những nhân vật có tiền có thế!

Hôm nay, cả khách sạn Thiên Hải đã được người ta bao trọn!

Chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay chính là thiếu gia nhà họ Bạch – một trong tứ đại thế gia huyện Giang Nam!

Bữa tiệc đêm nay được phái quyền quý ở Thiên Hải coi là bữa tiệc cao cấp nhất.

Lúc này, trong phòng khách quý sang trọng nhất của khách sạn Thiên Hải có hơn chục chiếc bàn, ngồi ở đây đều là những người đứng đầu của các gia tộc lớn và những nhân vật giàu có nổi tiếng!

Năm gia tộc lớn của Thiên Hải: Nhà họ Đỗ, Cung, Giang, Đường, Yến. Tất cả những người nắm quyền đều đã tới!

Mà người có thể khiến cho năm bọn họ cùng xuất hiện, cũng đủ chứng minh thân phận và địa vị của đại thiếu nhà họ Bạch!

Trước một chiếc bàn, Đường lão phu nhân, Đường Chính Nghĩa, Dương Ngọc Lan, Đường Sở Sở, còn có Đường Phong. Năm người bọn họ ngồi chung với nhau.

“Hôm nay, tất cả gia tộc lớn đứng đầu Thiên Hải đều tụ tập ở đây, nếu ai được Bạch thiếu xem trọng thì sẽ ngồi vững cái ghế đệ nhất gia tộc ở Thiên Hải!”

Đường lão phu nhân trầm giọng nói, vừa nói bà vừa liếc về phía Đường Sở Sở, ý gì thì không cần nói cũng biết!

Đường Sở Sở nghe Đường lão phu nhân nói vậy thì nhíu mày, tay nhỏ siết chặt.

Người của những gia tộc khác nghe vậy thì âm thầm trao đổi, đoán xem mục đích của vị đại thiếu nhà họ Bạch tới Thiên Hải, hơn nữa còn tổ chức ra yến hội này để làm gì!

“Bạch Thiếu Đạo!”

Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên.

Cánh cửa phòng tiệc rượu mở ra.

Bạch Cảnh Thiên mặc bộ tây trang màu trắng, mang theo nụ cười ưu nhã, giống như một vị bạch mã hoàng tử đi tới.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom