• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Đế Cuồng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Đế Cuồng - Chương 336: Mỗi người có một lựa chọn khác nhau

- Vì sao nàng lại chọn để ta dạy nàng ba chữ này?



Phàm thể Độc Cô Minh mỉm cười nói.



Nụ cười của hắn ấm áp dịu dàng, như ẩn chứa tất cả ôn nhu thế gian, mặc cho ngoài kia có đang là bão táp mưa sa, hồng trần cuộn sóng.



Vì nàng mà cỗ phàm thể này đã bỏ mặc hết long tranh hổ đấu đang diễn ra ở Thiên Huyễn thành, cũng bỏ mặc cấm kỵ đang buông xuống khiến chúng sinh lầm than.



Hiện tại chỉ cần được ở bên cạnh nàng thêm một ngày, một giờ, hay một khắc thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy vui vẻ, nâng niu hơn vạn lần những bảo tàng kỳ ngộ tu chân.



Con người luôn là giống loài mâu thuẫn như vậy. Lúc sở hữu mọi thứ ngay trước mắt thì không biết trân trọng, đến lúc sắp mất đi mới cảm thấy hối tiếc, điên cuồng tìm cách níu giữ.



Nhưng liệu có còn kịp nữa hay không?



Lưu Tích Quân nghiêng đầu, có vẻ câu nói của hắn khiến nàng mất tập trung nên ngòi bút thoáng chệch đi một chút, lại làm hỏng chữ “Phàm” cuối cùng.



- Lại hỏng rồi, xem ra huynh mệnh khổ, phải tiếp tục bồi ta tập viết đến cuối đời…



Thần sắc nàng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn hắn giống như biết lỗi.



- Không sao!



Độc Cô Minh không lấy làm khó chịu, tiếp tục cầm tay Lưu Tích Quân viết lại thêm lần nữa.



- Nàng vẫn chưa trả lời ta...



Lưu Tích Quân cười lắc đầu:



- Câu hỏi vô vị như vậy huynh cũng đi hỏi cho được sao? Nếu huynh không hiểu được vấn đề này thì đúng là đại ngốc!



Độc Cô Minh nhìn gò má thanh thoát của nữ tử đang trong lòng mình, lại nhìn hàng lông mi đen dày cong của nàng. Chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy trong đó mơ hồ xuất hiện ánh lệ.



- Có những vấn đề dù đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe đáp án từ miệng chính chủ...



Lưu Tích Quân vẫn không đáp, dùng sự im lặng bao phủ thư phòng chật hẹp này. Độc Cô Minh cũng không làm khó nàng nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng.



Cứ như thế, một nam một nữ lặng lẽ cùng nhau tập viết chữ không ngừng, cho đến khi cánh tay cả hai đã mỏi nhừ thì mới dừng lại.



Đứng dậy rời khỏi thư phòng với vẻ lưu luyến, hai người lại cùng nhau đi dạo phố, ngắm trăng tàn buổi đêm, lúc rảnh rỗi còn ghé ngang qua Tế Vũ lâu, nhìn sương khói lượn lờ trên đó.



Cố Lý công tử không hề hiện thân nhưng tiếng đàn tịch tình tang não nề ai oán vẫn vang lên, như cũ rúng động lòng người, đúng là Bích Hải Triều Sinh khúc thành danh của y.



Bên trong dường như vang lên câu ca:



“Nhìn vào ánh mắt ấy, ta biết mình đã tìm đúng người. Ta vung kiếm ngoảnh lại, máu đào tựa bờ môi ai. Ký ức hồng trần bôn ba ngày trước, làm tổn thương ta không phải lưỡi đao mà là linh hồn chuyển thế của nàng…”



Câu ca đã cũ, người cũng cũ, nhưng cảm xúc lại là mới.



Lưu Tích Quân và Độc Cô Minh đứng giữa cầu Bất Quy Lai, tay vịn thành cầu nhìn ra mặt hồ Vô Ưu trước mặt. Nhìn mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng, bên tai lại nghe tiếng đàn não nề kia, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng khó có thể bộc bạch.



Mưa rồi!



Cứ mỗi lần hắn đứng trên cây cầu này là mưa lại bắt đầu rơi. Giống như ông trời chứng kiến cảnh bi thương ly biệt cũng trở nên buồn bã mà bất giác rơi lệ lúc nào không hay...



Nhìn từng đoàn người ngược xuôi phía sau lưng, Độc Cô Minh còn nhớ lần đầu tiên gặp lại nữ tử áo trắng bên cạnh hôm ấy trời cũng đổ cơn mưa tầm tã. Mọi người ai nấy hệt như hôm nay tay cầm một chiếc ô vội vã tìm chỗ trú mưa. Mà hắn thì đang chìm đắm trong cảm ngộ về ý cảnh vô thường, không hề mảy may để ý những điều đang diễn ra xung quanh.



Sau đó chính tại chỗ này, giữa biển người mênh mông vô tận, hắn và nàng giống như vô tình mà hữu ý quay sang nhìn nhau một cái.



Nhân sinh chính là như vậy, có đôi lúc khởi nguồn của sự vô tình lại khiến mọi thứ phát sinh theo đúng ý nguyện. Còn có lúc dù dốc hết tâm tư, cố gắng cải biên mọi thứ nhưng rốt cuộc lại lực bất tòng tâm, để số mệnh trôi theo một hướng khác.



- Về thôi, sức khoẻ của nàng không tốt, sẽ nhiễm bệnh!



- Không sao, muội có chuẩn bị ô...



Lưu Tích Quân cười tươi tắn:



- Hôm nay chúng ta ở đây ngắm mưa rơi, kể chuyện hồi ức được chứ? Dù sao muội cũng sống không lâu nữa, muốn nhớ kỹ cơn mưa ở Thiên Huyễn thành này một chút...



Nàng đã nói thế, hắn cũng không thể từ chối tiếp.



- Được... Nàng muốn nghe chuyện hồi ức của ta trước, hay là tự mình kể trước?



Độc Cô Minh tay cầm ô che mưa cho hai người, giọng chậm rãi cất lên.



- Của huynh trước đi! Ta thấy huynh cử chỉ tao nhã, điềm đạm bình ổn thế này là do tính cách vốn vậy hay có sự tu dưỡng?



- Không hề...



Độc Cô Minh cười cười, ánh mắt hồi tưởng:



- Ta xuất thân không tốt lắm, mồ côi cả cha lẫn mẹ. Là đường phố, góc chợ nuôi dưỡng ta. Lúc lên năm tuổi, trừ đi giật đồ, chửi mướn và đánh nhau ra, ta thậm chí còn không biết chữ...



Những điều hắn nói là sự thật. Đó cũng là quá khứ đen tối của hắn.



Còn nhớ lúc mới đến thế giới này hắn vẫn mang theo loại tâm thái "bất thành khí" đó, một câu con mẹ nó, hai câu khốn khiếp khốn nạn. Thậm chí còn vô lễ với một người mà sau này có ơn với mình là Đinh trưởng lão.



Nhưng dù sao cũng không thể trách hắn. Người ta có cha có mẹ giáo dưỡng, mỗi sáng tinh mơ đã có bữa ăn nóng hổi thơm phức trước mặt, mà hắn thì có gì chứ?



Hắn phải dùng bộ dáng thập thò, du côn của mình đi tìm kiếm miếng ăn. Không phải cho riêng bản thân mà còn cho cả bé Vi, cụ Lý.



Không phải hắn muốn trộm cắp rồi bị người ta đánh đập mà là không thể không làm vậy, chẳng còn cách nào khác.



Hắn không muốn ngôi nhà hoang ở trái đất kia vào một buổi sáng đẹp trời lại xuất hiện ba cỗ thi thể bốc mùi hôi thối, chết vì đói khát.



Vì không muốn nên phải chịu đựng, bằng mọi giá chịu đựng, gắng gượng chờ đợi cơ hội sẽ đến với mình.



Sau khi ăn vô tình xuyên không đến thế giới này, mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ với hắn.



Dĩ nhiên, hắn vẫn bảo toàn loại tính cách đáng ăn đòn kia.



Mãi cho đến khi hắn chứng kiến sự cố chấp của Trần Mạn Dao.



Nàng theo hắn nhảy xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, nói ra một câu khiến hắn vĩnh viễn không thể nào quên.



"Mạn Dao... Cô không phải hư ảo..."



"Minh Vương, ta là thật, ngài cũng là thật. Trong mộng cảnh ngài đi cùng ta một đoạn đường, ngoài hồng trần, ta cũng bồi ngài lại một kiếp..."



Trên tay Mạn Dao xuất hiện ấn ký hoa Đỗ Quyên đẹp đẽ, chính nó như bào mòn một phần lớp vỏ sần sùi của hắn. Khiến hắn bắt đầu chịu để tâm đến cảm giác của người khác hơn, không còn nói ra những thứ linh tinh vớ vẩn.



Sau đó hắn lại chứng kiến thiện tâm Nguyệt Nhi biến mất vĩnh viễn. Khoảnh khắc hắn vì quá bi thương ôm hư ảnh mờ ảo của cô bé vào lòng cũng là lúc hư ảnh vốn đã yếu ớt bắt đầu phân rã hoàn toàn.



Hắn sợ hãi, hắn bất lực, nhưng lúc này thiện niệm Nguyệt Nhi lại đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, mỉm cười nói:



"Ca ca ngốc, muội làm sao mà chết được chứ? Chấp niệm này sẽ luôn còn tại thế để bảo vệ ca ca, dù cho muội có trở thành dạng ác ma gì..."



Khi con người ta quá bi thương thì sẽ dần trở nên trầm mặc. Năm tháng sau đó hắn đã thay đổi hoàn toàn, không còn đùa giỡn nữa, cũng không còn bộ dáng bất thành khí kia nữa.



Cho đến khi hắn chia ra làm ba bổn tôn, một đạo thể, một kiếp thể, một phàm thể.



Phàm thể này, cũng chính là hắn ở đây xâm nhập vào hồng trần, tìm cách lĩnh hội thế gian đạo. Còn đạo thể trở về tu luyện giới, lĩnh hội xuất thế gian đạo.



Cỗ phàm thể này gặp gỡ rất nhiều người, cũng tiễn đưa rất nhiều người, trong đó có cả Nhân Phi Nhân và chính bản thân hắn.



- Không biết, có thể học. Bản tính không tốt, có thể theo năm tháng chậm rãi thay đổi. Quan trọng là bản thân có muốn hay không! Con người ta là vậy, chỉ cần biết phía trước có đường chắc chắn sẽ tiến lên, không ngại trả giá...



Giọng thì thào của Độc Cô Minh vang lên giữa màn mưa trắng xoá khiến Lưu Tích Quân phải nhìn hắn thật kỹ để tìm kiếm điều gì đó.



- Sau tất cả, rốt cuộc huynh không còn là huynh lúc ban đầu nữa...



- Nếu "ta" đó không phải một ta tốt, thì phải thay đổi...



Lưu Tích Quân lắc đầu cười:



- Muội không giống huynh, rất thích níu giữ quá khứ. Có đôi lúc tuy biết rằng chỉ cần buông bỏ là sẽ trở nên tốt hơn, nhưng rốt cuộc lại lựa chọn níu giữ, ôm hồi ức sống tiếp quãng đời còn lại...



Nếu lời này rơi vào tai đạo thể đang ở thái cổ thì hẳn sẽ khiến y kinh ngạc đến mức trầm mặc.



Nhưng đạo thể không ở đây, toàn bộ dấu vết đều đã biến mất như chưa từng tồn tại.



Mà phàm thể nghe xong thì chỉ biết gượng cười, khẽ thở dài rồi đưa tay chạm vào vai nữ tử bên cạnh, kéo nàng ôm vào lòng mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom