• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New DÂU NHỎ TỰ LẬP TRONG GIA ĐÌNH PHÚ GIA (1 Viewer)

  • Chương 1-2

Chương 1: Tai nạn


Mai đi thi là mai đi thi.


Truyện mới của Thập Tam Xuân, đồng tác giả với Thế gia, mong các bạn nhiệt tình ủng hộ, comment động viên kịp thời, có gì sau này Heo có lên cơn thì còn cho đọc triện tiếp:smile:). Xong lời mở đầu câu comment rẻ tiền, các bạn cứ nhiệt tình ném đá:smile:) Nhà hơi buồn:smile:) Nhưng mà các thành phần như bạn Wun thì xin mời — BIẾN!


– Cuối cùng cùng được nghỉ rồi.


Chu Thiến vươn vai, xoa xoa cổ. Trang điểm cho năm người khách xong tay như sắp gãy lìa. Tiểu Mạt đi đến nói:


– Mệt chết mất thôi. Cô ấy lại xoa xoa bả vai cho Chu Thiến


Lâm Tiểu Mạt là bạn tốt nhất của Chu Thiến, cũng là đồng nghiệp của cô. Hai người là nhân viên trang điểm trong Thẩm mỹ viện “Lady”.


Cô ấy vừa xoa vai giúp Chu Thiến vừa nói:


– Cậu xem, mấy người phụ nữ này đem mấy ngàn vạn đập lên người mà mắt cũng không thèm chớp.


Cô nhẹ thở dài một hơi:


– Thật hâm mộ quá đi! Chẳng biết đời này mình có được một lần xa xỉ như thế không?


Cô ấy đến gần Chu Thiến đùa giỡn:


– Hay là chúng ta đổi mục tiêu cuộc sống sang việc câu lấy một “chàng rể kim quy”? Trải nghiệm cuộc sống làm một quý bà hào phóng


Chu Thiến gõ nhẹ lên đầu cô ấy nói:


– Về nhà năm mơ đi! Quý bà hào phóng… Dựa vào nhan sắc này, có con rùa vàng nào thèm nhìn đến chúng ta?


Chu Thiến nhìn đồng hồ rồi nói:


– Sắp mười giờ rồi, nhanh lên không lỡ xe bus mất.


Trên đường đi, Tiểu Mạt không phục nói:


– Có lẽ có người có tiền sẽ để ý đến con gái nhà nghèo, nhan sắc bình thường nhưng tâm hồn lương thiện. Trong TV đều diễn như thế!


Chu Thiến lườm cô ấy một cái. Cô nhóc này bị phim thần tượng tiêm nhiễm quá nhiều. Không thực tế chút nào cả.


Tiểu Mạt vẫn còn lải nhải, Chu Thiến không còn chút kiên nhẫn nào nghe cô ấy ca bài “chàng rể kim quy” mỗi ngày đến nghìn lần nữa, chỉ về bên kia đường nói:


– Xe đến rồi, nhanh lên thôi


Nói rồi không quay đầu lại cứ thế chạy đi.


Khi Chu Thiến sắp chạy đến trạm xe bus đối diện đường thì đột nhiên Tiểu Mạt hét lớn:


– Thiến Thiến…


Ngay sau đó, một chiếc ô tô màu đỏ như mãnh thú lao về phía cô. Cô sửng sốt, đầu óc trống rỗng……


Giây sau, cô bay lên cao rồi ngã xuống. Trong nháy mắt khi bóng đen bao phủ, Chu Thiến muốn nói với Tiểu Mạt: “Thực sự mình cũng mong sống cuộc sống giàu có, nhưng cơ hội này chẳng bao giờ có nữa rồi”


Khi Chu Thiến khôi phục lại ý thức thì chỉ cảm thấy đầu đau đến vỡ tung. Sau đó ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Mí mắt nặng trĩu, Chu Thiến rên rỉ một tiếng, cố gắng mở mắt.


Đập vào mắt là một mảnh trắng xóa, tường nhà trắng, trần nhà trắng, giường trắng.


Đây là bệnh viện sao?


Đúng rồi. Cô bị xe đâm nên phải vào bệnh viện. Mạng lớn thật, thế mà còn chưa chết. Giờ nghĩ lại cảnh chiếc xe màu đỏ lao về phía cô mà vẫn toát mồ hôi lạnh! Mọi người thường nói, đại nạn không chết tất có hồng phúc! Không biết ông trời sẽ cho Chu Thiến phúc gì đây? Nhưng ông trời à, nếu ông thật sự thương cô thì đừng bắt cô sống trong cảnh thiếu tiền đi.


Trước kia, Tiểu Mạt nói chuyện này với Chu Thiến cô vẫn không cho là đúng, bởi vì nếu Chu Thiến cũng hùa vào với giấc mộng rể kim quy với cô ấy thì không biết cô ấy còn ảo tưởng những gì nữa. Nói cô tuy yêu tiền, dù sao có ai không yêu tiền nhưng cô vẫn có chút thực tế. Cô ấy là người suốt ngày muốn gặp kim quy có đôi mắt tinh tường, chỉ để ý đến tấm lòng lương thiện của cô ấy chứ không cần vẻ bề ngoài. Chu Thiến luôn cảm thấy đây là chuyện rất khó.


Đang lúc suy nghĩ, có người đẩy cửa đi vào, chậm rãi bước tới. Chu Thiến hơi ngầng đầu nhìn người đi tới, kết quả là cả hai bên cùng sửng sốt.


Chu Thiến sững sờ là vì người đến là người đàn ông vô cùng vô cùng đẹp trai. Xin thứ cho cô vốn từ thiếu thốn, cô chỉ biết rằng anh ta là người đẹp nhất mà cô từng được gặp trên đời này. Ừm… ngoài anh Tần Tranh ra, anh Tần Tranh là người đẹp nhất trong lòng Chu Thiến


Chu Thiến nghĩ lúc này ánh mắt của mình như dán lên người anh ta, tuy rằng đầu vẫn còn đau nhưng vẫn cố gắng mỉm cười thật xinh đẹp nhất với người mới đến. Ừm… đúng thế, cô nghĩ nên để anh chàng đẹp trai đó có ấn tượng tốt với cô, đừng khinh thường cô.


Nhưng không ngờ, người đẹp trai nhìn nụ cười thiện ý của cô lại tỏ vẻ chán ghét, lạnh lùng nói:


– Tỉnh rồi?


Chu Thiến tuy rằng không xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành nhưng nụ cười tuyệt đối sáng lạn, là bạn bè và khách hàng đều nhận xét như thế, tuyệt đối không thể để đối phương tỏ vẻ như thế được. Hỏng rồi, chẳng lẽ mặt mày cô bị xây xát


Cô vội sờ mặt, mịn màng, không có sẹo, ngay cả mụn trứng cá cũng không có. Chẳng lẽ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi tốt nên lặn rồi? Chỉ cần không sứt xát mặt mày là cô yên tâm. Chu Thiến còn chưa lấy anh Tần Tranh, không thể bị phá tướng được


Anh ta ngạo mạn ngồi xuống. Chu Thiến nhìn theo anh ta. Đẹp trai quá, xem ra có thể so sánh với mỹ nam phương Tây đó, đôi mắt đen láy, cao như người mẫu. Cô liên tục tán thưởng trong lòng, cực phẩm ơi là cực phẩm!


Anh chàng đẹp trai này là bác sĩ sao? Không giống, anh ấy không mặc áo blu nhưng vẻ mặt thì rõ ràng là có quen biết cô, sao cô không nhớ rằng mình từng quen người đẹp trai như thế nhỉ.


Đang lúc cô đoán thân phận của anh ta thì anh ta mở miệng. Đôi mắt đen đầy lửa giận, đôi mày đẹp nhíu lại. Ai, thật đúng là không công bằng, vì sao anh ta đến khi tức giận cũng đẹp trai như thế?


Anh ta lớn tiếng nói:


– Cô làm cái gì thế? Say rượu còn lái xe? Đâm người ta thành người thực vật. Lần này tôi xem xem cô xử lý chuyện thế nào? Đừng hi vọng tôi sẽ giải quyết cho cô. Hừ, cô làm mất mặt Triệu gia.


Chu Thiến bị anh ta mắng đến trợn mắt, há hốc mồm. Phản ứng đầu tiên là nhìn quanh, không phải đang nói chuyện với cô chứ? Nhưng trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường cô đang nằm, ánh mắt chán ghét kia đang nhìn cô.


Nhưng anh chàng đẹp trai này, không phải anh nhận nhầm người chứ, cô không biết anh mà


Theo bản năng, những lời này nói ra miệng


Có phải là rất yếu rồi không, giọng nói quá nhỏ, anh ta không nghe được sao? Vì sao còn hung tợn như thế?


Anh ta lại cao giọng quát:


– Tống Thiệu Lâm! Cô đang làm cái gì, còn không chịu yên đi.


Chu Thiến phì cười, chẳng lẽ anh chàng đẹp trai này mắt có vấn đề.


– Anh à, anh nhận sai người rồi. Đây là bệnh viện lớn không được làm ồn, xin ra ngoài đi, tôi đau đầu, muốn nghỉ ngơi.


Sắc mặt anh ta trở nên xanh mét, bước nhanh về phía cô. Từ người anh ta tản ra sát khí khiến cô sợ hãi. Chu Thiến lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn anh ta. Hay là thần kinh anh ta có vấn đề? Nhìn thì đẹp trai mà não có vấn đề, thật đúng là đáng tiếc.


Đang lúc khẩn cấp, một bàn tay kéo anh ta lại.


Bàn tay đó thon dài, trắng nõn, cô nhìn theo, đó là một anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời. Anh chàng này nói:


– Anh, anh bình tĩnh lại đi, chị dâu đang bị thương


Sau đó quay lại nói với Chu Thiến:


– Chị dâu, chị bình tĩnh đi, đừng nói những lời tức giận với anh nữa.


Chị dâu? Bảo cô? Làm ơn, cô mới 21 tuổi, còn chưa có bạn trai


Chu Thiến nghi hoặc nhìn họ


Anh chàng đẹp trai như mặt trời kia trông trẻ hơn người đang gào thét, mày rậm mắt to, nhưng đôi mắt rất trong sáng, khi nhìn cô có sự ấm áp mà anh chàng đang gào thét kia không có.


– Chị dâu. Thấy cô ngẩn người, anh ta lại gọi một tiếng


Giờ Chu Thiến cảm thấy có gì đó không ổn. Một người nhận nhầm, hai người cũng nhận nhầm? Hơn nữa hình như còn nhầm sang vợ của người đẹp trai đang gào thét kia. Vợ mà cũng nhận sai được ư?


Chu Thiến cố gắng suy nghĩ, anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời kia lập tức đi tới hỏi:


– Chị dâu, sao thế?


Nhưng người đẹp trai kia vẫn chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, động cũng không động.


Chu Thiến ngượng ngùng nói với anh chàng đẹp trai kia:


– Tôi muốn đi toilet


Anh ta thấy anh mình không có dấu hiệu muốn giúp thì nói:


– Em đỡ chị


Chu Thiến xuống giường, phát hiện ngoài đau đầu, những bộ phận khác không có gì đáng ngại, chỉ hơi bị trầy da. Cảm giác nghi hoặc, trong trí nhớ, hình như bị đâm rất nghiêm trọng…


Chu Thiến từ chối ý tốt của anh ta, tuy rằng đẹp trai nhưng dù sao cũng là người xa lạ. Ừm… da mặt cô vốn mỏng… Đi vào toilet, liền thấy ngay cái gương lớn, tùy tiện liếc mắt một cái…


A?


A! A! A!


Giây sau, cả người cô dán vào cái gương.


Sao lại thế này? Sao lại thế này!! Chu Thiến khiếp sợ nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, khuôn mặt trái xoan, lông mày cong, lông mi dài, mắt to, mũi cao.


Mày rậm mắt to của cô đâu? Cái đầu xù tượng trưng cho trí tuệ của cô đâu? Mỹ nữ yểu điệu trong gương này là ai. Lúc này, mỹ nữ trong gương há hốc miệng nhỏ, bộ dáng như thấy quỷ


Đây không phải là cô! Đây không phải là cô!


Vốn dĩ đã vô cùng đau đầu, giờ lại không chịu nổi sự đả kích này, mắt Chu Thiến tối sầm lại, ngã xuống


Khi tỉnh lại đã là đêm khuya. Ánh trăng xuyên qua cửa kính, tỏa ánh sáng bàng bạc


Anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời đang ngủ gật trên ghế bên giường Chu Thiến. Mà anh của cậu ấy chẳng thấy bóng dáng.


Chu Thiến vừa ngồi dậy, cậu đã tỉnh giấc, vội nói:


– Chị dâu ổn không? Khi nãy chị té xỉu


Chu Thiến nói:


– Có thể cho tôi mượn cái gương không?


Anh ta nghi hoặc nhìn cô rồi đứng dậy, đi ra ngoài, chốc lát sau mang gương vào nói:


– Mượn y tá


Sau đó đưa cho Chu Thiến. Cô nhận lấy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi mở to mắt. Trong gương chiếu ra vẫn là khuôn mặt xinh đẹp mà xa lạ đó. Nước mắt cô trào ra


Cậu ta hoảng hốt, vội tìm khăn tay đưa cho cô nói:


– Chị dâu đừng sợ, chuyện sẽ được giải quyết. Anh cả sẽ không mặc kệ đâu, lúc nãy chỉ là tức giận nói thế thôi. Em biết anh ấy đã đi liên hệ với người bị thương.


Chu Thiến ôm mặt khóc, trong lòng vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao bị tai nạn xe cộ rồi cô lại đổi thành hình dạng khác


Chu Thiến cầm lấy tay của cậu ấy, bất chấp nước mắt nước mũi trên mặt, nơm nớp lo sợ nói với cậu:


– Tôi không phải chị dâu cậu… tôi… tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì…… tôi chắc chắn không phải chị dâu của cậu… tôi không biết cậu, cũng không biết anh cậu. Thật đấy… là thật đấy.


Cậu ấy nhìn cô, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, cẩn thận rút tay về (sau đó lén lút dùng khăn tay chùi chùi – lời tác giả J), khẽ nói:


– Chị dâu, chị định giả ngây giả dại sao? Chị khiến anh cả tức giận, chưa biết chừng anh ấy sẽ đưa chị vào bệnh viện tâm thần đấy


Bệnh viện tâm thần? Chu Thiến sửng sốt. Chỗ đó không phải là nơi nên đến. Nghĩ lại, người anh kia vẻ mặt ngoan lệ, loại chuyện này chưa biết chừng hắn ta cũng dám làm lắm.


=====


Chương 2: Linh hồn của Chu Thiến bám vào phu nhân nhà giàu


Anh chàng đẹp trai trước mặt có vẻ không tin mà cũng không ủng hộ, xem ra chủ nhân của khối thân thể này thật sự từng có lần làm trò giả ngây giả dại


Chu Thiến lau nước mắt, trong lòng vô cùng uể oải. Cô nói với cậu ta:


– Muộn thế này rồi, cậu chắc cũng mệt, đi về trước đi. Tôi muốn một mình yên tĩnh một chút


Cậu ta đứng lên, hai mắt tối đen lộ ra vẻ đồng tình nói:


– Được, chị dâu nghỉ ngơi cẩn thận


Cậu ta đi rồi, Chu Thiến thở dài, sau đó vùi đầu vào chăn. Cô phải bình tĩnh suy nghĩ.


Đầu tiên, đã xảy ra chuyện gì?


Cô bị tai nạn xe, người đâm cô chính là chủ nhân của cơ thể này, Tống… Tống tiểu thư (Chồng cô ta có nhắc đến tên một lần nhưng Chu Thiến quên rồi). Hơn nữa, vì lần đụng xe này mà linh hồn của Chu Thiến bám vào người Tống tiểu thư


Vậy linh hồn của Tống tiểu thư ở đâu?


Hẳn là ở trong cơ thể cô rồi, bởi vì cô bị đâm thành người thực vật nên không có tỉnh lại


Có nên nói ra chân tướng không?


Thật ra Chu Thiến đã nói nhưng bọn họ không tin, nếu đổi là cô cô cũng không tin, không thể tưởng tượng. Cho nên cô cũng chẳng định tiếp tục kiên trì nữa. Hơn nữa hình như quan hệ giữa Tống tiểu thư này với chồng mình không được tốt cho lắm. Nếu chọc giận hắn ta, tống Chu Thiến vào viện tâm thần thì cô đúng là chết chắc.


Nhưng về sau phải làm thế nào?


Trước khi “Chu Thiến” tỉnh lại, đành phải đi bước nào tính bước đó.


Nghĩ thông suốt rồi, Chu Thiến cũng không lo lắng nhiều, cảm giác buồn ngủ ập đến. Khi tỉnh lại, một người đàn bà hơn 40 tuổi, ăn mặc khéo léo, vẻ mặt nghiêm túc bưng đồ ăn sáng đến, bà nói:


– Phu nhân, ăn sáng đi, chút nữa, mẹ cô sẽ đến thăm


Phu nhân?!


Chu Thiến ở là phòng bệnh riêng, lại có người hầu hạ, gọi cô là phu nhân, có phải nhà Tống tiểu thư này rất nhiều tiền! Nhận thức được điều này khiến cô vui vẻ vô cùng, vậy là cô có thể trải nghiệm cuộc sống của người lắm tiền rồi.


Chu Thiến ăn bữa sáng


Cô ăn sáng xong được một lúc thì có một người phụ nữ đi vào. Bà khoảng chừng hơn 50 tuổi. Mặc một bộ váy màu xanh đậm bằng tơ lụa, ngực dùng kim tuyến thêu hoa, nhìn trông vừa hoa lệ lại vừa cao quý. Phía sau bà là một người phụ nữ khác ăn mặc giản dị, có vẻ lớn tuổi hơn bà


Bà nói với Chu Thiến:


– Lần này chọc giận cha con rồi


Đại khái bà là mẹ đẻ của Tống tiểu thư.


Bà ngồi xuống ghế bên cạnh giường, người phụ nữ khi nãy bưng trà lên cho bà. Tống phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm, không ngẩng đầu lên nói tiếp:


– A Dung, sao chỉ có mình cô? Hi Thành đâu?


A Dung kia mặt không đổi sắc nói:


– Cậu chủ đi làm rồi


Tống phu nhân hừ một tiếng rồi không để ý đến bà nữa


Bà buông chén trà nhìn Chu Thiến, nhíu mày:


– Sao lại không cẩn thận như thế? Lái xe đâm người, báo chí, Internet đều đưa tin! Cái gì mà phu nhân nhà giàu oán hận uống rượu rồi đâm phải người qua đường…Tuy không nói rõ tên họ nhưng những người biết hai nhà Tống Triệu ai mà không biết! Ba con giận đến một ngày không ăn cơm. Ai… mất hết mặt mũi.


Chu Thiến không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là mẹ đẻ của Tống tiểu thư sao? Từ lúc vào phòng đến giờ, nói này nói nọ, chẳng những không hỏi xem con gái có khỏe không mà ngược lại còn như đang chỉ trích con gái khiến bà mất mặt.


Chu Thiến nhìn bà nói:


– Cháu không nhớ rõ về bác lắm? Xin hỏi, bác là mẹ đẻ cháu sao?


Đối với Tống phu nhân, cô thực sự không biết nên nói thế nào.


Tống phu nhân nhìn Chu Thiến, khuôn mặt trắng mịn đầy vẻ kinh ngạc, nói:


– Thiệu Lâm, con làm sao thế?


Chu Thiến kiên trì nói:


– Cháu không nhớ rõ chuyện trước kia, cháu cũng không nhớ bác.


Tống phu nhân hồ nghi nhìn cô, trầm giọng nói:


– Thiệu Lâm, con định đùa cái gì nữa? Con gây họa còn chưa kịp giải quyết, đừng gây chuyện nữa!


Lại một người không tin. Tống Thiệu Lâm này làm người thật thất bại, ngay cả mẹ đẻ cũng không tin tưởng cô ta!


Cũng đúng, say rượu lái xe có thể là người tốt được sao? Lòng Chu Thiến căm giận. Cô cố gắng che dấu sự tức giận trong lòng, cố gắng dùng vẻ mặt chân thành nhất nói:


– Cháu không đùa. Cháu thực sự không nhớ rõ! Vì sao mọi người không tin tưởng cháu? Cháu không biết nên làm gì bây giờ?


Nói xong, Chu Thiến òa khóc. Đây không phải diễn, quả thật, cô rất hoảng loạn.


Cô vạn phần hận Tống Thiệu Lâm, đều là cô ta hại Chu Thiến thành ra thế này.


Tống phu nhân giật mình, cũng kích động theo, bà nói với người phụ nữ theo sau:


– Quế Lan, đi gọi bác sĩ đến!


Chu Thiến nhỏ giọng khóc nức nở, trong lòng bồn chồn. Gọi bác sĩ đến, không lòi đuôi chứ?


Bác sĩ tiến vào giúp cô kiểm tra, hỏi rõ tình huống rồi gọi Tống phu nhân ra ngoài. Khi bà đi vào, ánh mắt có chút thương tiếc. Bà nắm tay Chu Thiến nói:


– Thiệu Lâm, đến cả mẹ con cũng không nhớ sao?


Cô lắc đầu.


Bà lại gọi người phụ nữ đằng sau:


– Thế còn Quế Lan? Chẳng phải con thích nhất Lan tẩu sao? Không có ấn tượng gì hết sao?


Cô tiếp tục lắc đầu.


Tống phu nhân nắm chặt tay cổ tay cô, sốt ruột nói:


– Con nghĩ kĩ xem


Chu Thiến bị bắt ép, đành phải dùng chiêu mà người mất trí nhớ hay dùng nhất, khóc lóc kêu lớn:


– Tôi đau đầu, tôi đau đầu quá!


Bác sĩ vội vào giải cứu cô, khuyên can bà:


– Đừng gây áp lực lớn cho bệnh nhân, kết quả sẽ ngược lại. Để bệnh nhân nghỉ ngơi trong hoàn cảnh thoải mái, tiếp xúc với những người, vật trước kia quen thuộc thì mới có thể khôi phục trí nhớ


– Vậy phải mất bao lâu mới có thể khôi phục? Tống phu nhân lo lắng hỏi


– Cái này không thể chắc chắn được, phải kiên nhẫn!


Lan tẩu đi tới, vuốt ve cổ tay bị nắm đến đỏ ửng của cô, nước mắt lưng tròng:


– Tiểu thư đáng thương. Đừng sợ, không nhớ Lan tẩu không sao, Tiểu thư chỉ cần nhớ Lan tẩu là người hiểu rõ tiểu thư nhất…Có một số việc, quên cũng tốt. Tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều.


Tống phu nhân đi tới, sắc mặt hơi tái nhợt, bà dặn dò:


– Nghỉ ngơi cẩn thận, lần sau mẹ lại đến thăm con


Sau đó cùng Lan tẩu rời đi.


Trong phòng chỉ còn lại Dung tẩu đang nghi hoặc nhìn Chu Thiến.


Chu Thiến hỏi bà:


– Xin hỏi bà là ai?


– Phu nhân, tôi là quản gia nhà cô


Lúc nói chuyện, vẻ mặt bà chẳng có thái độ gì, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Cô cảm thấy bà ấy hẳn không đơn giản chỉ là quản gia.


Chu Thiến lại hỏi:


– Khi nào tôi có thể xuất viện?


– Bác sĩ nói phải quan sát thêm hai ngày nữa.


– Tôi muốn đi thăm người bị hại


Chu Thiến rất muốn biết “cô” bị thương nghiêm trọng không. Cha chắc chắn rất đau lòng! Còn mẹ kế? Bà ấy có khóc vì cô không?


Dung tẩu nghe Chu Thiến nói thì nhăn mặt:


– Phu nhân, không nên đi thì hơn, nếu không, chờ thiếu gia đến rồi cùng đi.


Chu Thiến cẩn thận nhìn bà, vẻ mặt bà không giống như quan tâm. Nhất định là chồng Tống Thiệu Lâm dặn dò bà xem chừng cô, phòng cô gây sự. Nhớ tới cơn tức hôm qua của anh ta, bộ dánh giương nanh múa vuốt, cô không khỏi bật ra:


– Tôi không thèm đi cùng anh ta. Giờ tôi muốn đi.


Nói xong cũng không để ý tới bà lập tức đi ra phòng bệnh.


~~~


Hỏi rõ y tá rồi cô đi về phía phòng bệnh nhân nặng. Cánh lớp của thủy tinh, cô thấy cô – Chu Thiến, cả người đầy dây nhợ, lẳng lặng nằm trên giường bệnh.


Chu Thiến không thể nào hình dung tâm tình bản thân lúc này. Rõ ràng “cô” ở trong không khí, lẳng lặng nhìn thấy “cô”, thế là thế nào? Đúng rồi, như phim truyền hình, khi linh hồn xuất hiện, cảm giác thật vừa quái dị lại có chút nực cười


Đột nhiên phía sau một tiếng kêu khẽ! Chu Thiến nhìn lại, một cô gái trẻ đang trợn tròn mắt hạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô. Chẳng phải là Lâm Tiểu Mạt bạn cô. Lúc này Tiểu Mạt nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn như hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống cô.


Cô lớn tiếng nói:


– Cô còn dám lại đây! Quân giết người!


Cô xông lên, dùng hết sức đẩy Chu Thiến ngã xuống, mông đau đớn, mắt hoa lên.


Cô chỉ về phía “Chu Thiến” trên giường bệnh, đau buồn nói:


– Nhìn thấy không, cô ấy mới 21 tuổi, vốn rất hạnh phúc, chỉ vì cô say rượu lái xe mà hại cô ấy như thế…


Giọng Tiểu Mạt run run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô nhìn Chu Thiến, trong mắt đầy sự phẫn hận:


– Cô chờ đi. Cô nhất định sẽ ngồi tù. Chúng tôi không bỏ qua cho cô đâu!… Đừng tưởng có tiền là xong. Chờ mà xem! Chờ mà xem!


Cô ấy quá mức kích động nên cả người run rẩy. Tuy rằng hung tợn với Chu Thiến nhưng trong lòng Chu Thiến vô cùng cảm động, cô khẽ gọi:


– Tiểu Mạt…


– Cô chờ… Á! Cô gọi tôi là gì? Cô mở to mắt nhìn Chu Thiến.


Chu Thiến đứng dậy, chậm rãi đi tới, kéo tay cô nói:


– Tiểu Mạt, là mình, mình là Thiến Thiến


Cô nhìn Chu Thiến, ngây người mấy giây rồi lập tức tỉnh táo lại. Gỡ tay Chu Thiến:


– Cô đùa cái gì? Coi tôi là đứa ngu sao?


Chu Thiến lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi nói:


– Chúng ta là bạn thân nhất. Từ ba tuổi đã biết nhau. Học cùng nhau từ nhà trẻ đến trung học. Sau khi tốt nghiệp trung học thì cùng đến thành phố này sống, cùng làm việc. Tiểu Mạt, cậu phải tin mình. Sau khi bị tai nạn, tỉnh lại mình đã phát hiện linh hồn mình bám vào cơ thể này. Mình biết điều này rất khó tin nhưng là thật. Cậu nhất định phải tin mình!


Sắc mặt Tiểu Mạt tái nhợt, liên tục lắc đầu:


– Không thể nào, không thể nào. Thiến Thiến nằm trong kia. Nhất định là quỷ kế của các người, muốn để chúng ta không kháng án. Tôi sẽ không mắc bẫy, các người lắm tiền, điều tra mấy việc này có gì khó?


– Vậy chuyện khi cậu lên cấp hai, tỏ tình với người ta rồi bị cự tuyệt, sau đó ôm mình khóc cả đêm có tra được không? Còn cả khi lên cấp ba cậu thích thầy giáo thực tập, ở một bên lén lút nhìn thầy. Cả mấy ngày trước cậu từ chối lời tỏ tình của một người. Cậu nói, loại đàn ông đó coi mười đồng tiền như trời, cả đời chẳng có tiền đồ… Những cái đó, có thể tra được không?


Tiểu Mạt ngã xuống đất, mắt trợn tròn, miệng há hốc đủ để nhét một quả trứng gà vào.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom