• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Đao khách đào hôn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3

Huynh đệ Viên gia hùng hổ đứng ở trong đại sảnh “Quan Gia Bảo”, dàn thành hàng ngang, thế trận có chút kinh người, hơn nữa mắt tất cả đều lộ ra tia hung ác trừng Nhiếp Phi.

Nhiếp Phi đứng ở trận bên kia, bất động thanh sắc đối diện cùng bọn họ, hơn nữa trong lòng vụng trộm đếm số người bên đối phương.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám……

Ân, không nhiều không ít, tám huynh trưởng của Viên Mẫn Y tất cả đều đến đông đủ.

Hắn tự giễu thầm nghĩ, nếu ánh mắt bọn họ có thể bắn ra ngân châm sở trường nhất của Viên gia, giờ phút này chỉ sợ hắn đã sớm bị bắn thành một con nhím……

Nhiếp Phi thầm run lên, dè dặt cẩn trọng cười với bọn họ, trong lòng vạn phần cảm tạ đại sư huynh Quan Thiên Dật ngồi ở bên cạnh hắn, thầm ủng hộ sau lưng hắn.

Khi một trưởng giả đầu bạc cùng một nam tử trung niên đầu hai thứ tóc song song đi vào đại sảnh, tám huynh đệ nhanh chóng đi đều bước đến bên người bọn họ.

Nhiếp Phi thế này mới nhớ tới, gia gia Viên Thanh Sơn cùng phụ thân Viên Kính Đường của Viên Mẫn Y cũng đều đến đây.

Cho nên trên thực tế, vì con gái duy nhất Viên gia, đàn ông Viên gia có thể nói là toàn viên xuất động.

“Gia gia, cha, Y Y thế nào ?” Các huynh đệ Viên gia thần sắc khẩn trương hỏi.

“Phong hàn.” Viên Thanh Sơn sắc mặt ngưng trọng nói.

Các huynh đệ vừa nghe là phong hàn, vẻ mặt cũng đều trầm trọng lên, như có đăm chiêu.

“Không có chẩn sai chứ ? Thân thể của nàng ấy nóng dọa người như vậy, làm sao có thể chỉ là phong hàn ?” Nhiếp Phi không hiểu được bật hỏi.

Lúc hắn ôm lấy nàng, quả thực bị nhiệt độ cao trên người nàng dọa mất mật.

Hắn chưa bao giờ biết, thân thể người thế nhưng có thể nóng thành như vậy.

“Nhiếp đại hiệp, năm đó tình huống của Y Y, ngươi cũng không phải không rõ. Thể chất của nó bẩm sinh không tốt, mang bệnh từ lúc ra đời, xương cốt vốn còn suy yếu hơn so với người bình thường, tuy chỉ là phong hàn nho nhỏ nhưng cũng đủ muốn mạng nhỏ của nó.”

Viên Thanh Sơn nhiều tuổi nhất trách cứ trừng mắt hắn một cái, tựa hồ là đem nguyên nhân cháu gái bị bệnh đều quy tội hết lên trên người hắn.

Những người khác cũng đều có chí hướng cùng ném ánh mắt giống nhau về phía hắn.

“Nhưng mà, ta xem nàng hiện tại bộ dáng rất khỏe mạnh nha !”

Nhiếp Phi vẫn không hiểu được, Viên Mẫn Y làm sao có thể đổ gục ?

“Thoạt nhìn rất khỏe mạnh, không có nghĩa là bệnh của muội ấy rất tốt.”

Đại ca Viên gia không nhịn được mở miệng, thuận tiện lại liếc trắng mắt.

“Cho nên…… Y Y bệnh không tốt ?” Nhiếp Phi cố gắng suy xét nói.

“Không biết.”

Phụ thân Y Y Viên Kính Đường khẽ lắc đầu, toát ra một tia nhụt chí cùng bất đắc dĩ.

Tám huynh đệ cũng lộ ra biểu cảm mây đen mù sương theo.

“Cái gì ?! Không biết ?!” Nhiếp Phi ngạc nhiên lặp lại câu trả lời của Viên Kính Đường.

“Thế nào ?” Đại ca Viên gia thô lỗ hỏi.

“Các ngươi mấy người cộng lại tương đương mười tên đại phu nha ! Huống chi Viên lão gia thậm chí được người xưng tụng là “Thần y”, Y Y rốt cuộc bệnh có tốt không, các ngươi làm sao có thể không biết ?”

Nhiếp Phi nghe xong rất nghi hoặc, không nhịn được nhanh mồm nhanh miệng mở miệng hỏi.

Hết bệnh rồi chính là tốt lắm, không tốt chính là không tốt, làm sao có thể nói một đáp án mơ mơ hồ hồ, không biết Y Y hết bệnh rồi hay chưa ?

“Nhiếp sư đệ……”

Quan Thiên Dật quét mắt người Viên gia một cái, nhanh chóng mở miệng ngăn cản hắn nói thêm gì nữa.

Đáng tiếc, Nhiếp Phi lại nói quá nhanh, Quan Thiên Dật căn bản không kịp ngăn lại, lời hắn nói ra quả nhiên lập tức khiến cho nhiều người tức giận.

Tám huynh đệ Viên gia không nói hai lời, mỗi người hai tay đều bắt mười ngân châm, đồng thời nâng lên, dự tính đưa hắn trở thành bao châm, một hơi cắm lên tám mươi ngân châm !

Mụ nội nó, hắn đùa giỡn đại đao quen rồi, nhìn đến nhiều châm vừa nhọn vừa nhỏ như vậy, đột nhiên cảm thấy từng đợt châm đâm tê ngứa từ mông nhỏ nhanh chóng một đường hướng lẻn đến cái ót.

Nhiếp Phi cứng ngắc tại chỗ, một cử động cũng không dám.

Hắn rất muốn hô lớn “Oan uổng”, nhưng đối phương người đông thế mạnh, khả năng kêu không lớn, hơn nữa giờ phút này không nên tăng thêm kích thích với huynh đệ Viên gia, cho nên đành phải vuốt mặt, bảo trì trầm mặc.

“Sư đệ ta chính là nói chuyện nhanh chút, cũng không ác ý, hơn nữa hắn nói như vậy cũng chỉ là nóng vội, vô cùng quan tâm Viên cô nương, xin các huynh đệ thứ lỗi.”

Quan Thiên Dật đứng ở giữa Nhiếp Phi cùng huynh đệ Viên gia, ngữ khí ôn hòa ôm quyền nói.

Ô ô, vẫn là sư huynh hắn biết nói, không hổ là bảo chủ chưởng quản “Quan Gia Bảo” to như vậy, cùng “Thiên hạ đệ nhất kiếm khách” làm cho nữ tử thiên hạ quý mến không thôi a !

“Tốt lắm, xem như nể mặt Quan bảo chủ, không cần xúc động gây chuyện.”

Viên Thanh Sơn ở một bên, ngữ khí uy nghiêm răn dạy bọn họ một câu.

Viên gia huynh đệ nghe Quan Thiên Dật nói, hơn nữa Viên Thanh Sơn cũng đã mở miệng, đành phải đối Nhiếp Phi hừ lạnh một tiếng, không cam không nguyện thu hồi ngân châm.

Nhiếp Phi vụng trộm thở dài nghẹn một hơi.

Châm này thật dài, thật là làm cho da đầu hắn run lên.

“Hiện tại tình huống của Y Y không thích hợp bôn ba, cũng tạm thời không thích hợp di chuyển, có thể mời Quan đại hiệp cho tiểu nữ ở quý phủ nghỉ ngơi mấy ngày hay không ? Chờ tình huống nàng khá ổn định, chúng ta lập tức mang nàng về nhà nghĩ dưỡng.”

“Không sao cả, “Quan Gia Bảo” ta còn nhiều phòng ở, các vị nếu nguyện ý đồng thời ở lại cũng tuyệt không vấn đề.” Quan Thiên Dật cười cười nói.

“Đa tạ Quan bảo chủ.” Người Viên gia cảm kích đáp lễ.

“Không khách khí.”

Quan Thiên Dật gọi nô bộc, đưa bọn họ tiến vào phòng khách nghỉ ngơi.

Sau khi mọi người họ Viên rời khỏi, toàn bộ đại sảnh chỉ còn một mình Nhiếp Phi.

Quan Thiên Dật cười như không cười nhìn hắn.

“Làm sao nhìn đệ như vậy?”

Nhiếp Phi bị hắn nhìn da đầu tê lên, cảm thấy tươi cười của hắn thật quỷ dị.

“Nhiếp sư đệ gần đây thoạt nhìn đường làm quan rộng mở nha !” Quan Thiên Dật khen.

“Nào có ?”

“Trước kia cho tới giờ ta không có nghe đệ nói, hóa ra đệ cùng tiểu thư Viên gia sáu năm trước đã đính hôn a !” Quan Thiên Dật cười cười nói.

“Đệ cũng là gần đây mới biết được đệ có đính hôn được không ? Ngô…… Phải là gần đây mới nhớ tới a !”

Nhiếp Phi nói đến một nửa, nghĩ nghĩ, lại sửa miệng.

“Nha ? Nói như thế nào ?”

Quan Thiên Dật lộ ra biểu cảm hứng thú, nhẫn nại chờ hắn nói tiếp.

Nhiếp Phi gãi đầu, đem chân tướng sự tình đều nói cho Quan Thiên Dật biết.

Quan Thiên Dật sau khi nghe xong, nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Nhiếp Phi.

“Sư đệ, xem ra, ngay cả ông trời cũng đang giúp đệ một nhân duyên a ! Viên Mẫn Y sống đến mười bảy đã không dễ dàng, sơn anh đã chết lại nở hoa, có lẽ, Viên Mẫn Y nhất định muốn làm thê tử của đệ đó !”

“Phải không ?” Nhiếp Phi nghiêm trọng hoài nghi.

“Cây khô khi nào không ra hoa, nhưng lại chọn sau khi Viên cô nương sinh nhật mười bảy tuổi thì nở, trùng hợp như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy thật sự rất kỳ diệu.” Quan Thiên Dật cười meo meo nói.

“Cái gì trùng hợp ? Nở hoa liền nở hoa, làm như đệ không thấy đấy ?” Nhiếp Phi không được thoải mái nhún nhún vai.

“Không vào xem Viên cô nương sao ?”

Quan Thiên Dật không cùng hắn tranh cãi, thay đổi đề tài.

“Có thể không vào xem không ?” Nhiếp Phi có chút chần chờ.

Nắm chắc thời gian nhanh chóng chạy trốn dường như quan trọng hơn chút a……

“Đệ là tên vô tâm không gan, biết rõ phía sau có cô nương đuổi theo, không chọn dừng chân ở phố phường lại cố tình muốn hướng ngọn núi làm ổ, để một cô nương vì đuổi theo đệ đuổi tới bị bệnh, đệ không cần phụ trách sao ?” Quan Thiên Dật chậm rãi nhắc nhở hắn.

Nhiếp Phi nghĩ nghĩ, “Nha” một tiếng, cảm thấy Quan Thiên Dật nói tựa hồ cũng có vài phần đạo lý.

Viên Mẫn Y bị bệnh, hắn nên phụ một chút trách nhiệm.

“Được rồi, ta đi xem xem nàng.” Nhiếp Phi nói.

Xem qua nàng lại chạy trốn tiếp hẳn cũng không muộn……

*****

“Y Y, nàng thực sự thích Nhiếp đại ca như vậy, thích đến liều lĩnh theo đuổi hắn như vậy nha ?”

Vị hôn thê Lăng Nhạn Sương của Quan Thiên Dật ngồi ở bên giường Viên Mẫn Y, chậm rãi đút nàng uống thuốc, vẻ mặt tò mò hỏi.

Viên Mẫn Y cùng Lăng Nhạn Sương hai người ban đầu chỉ là có quen biết, sau khi Viên Mẫn Y bắt đầu đuổi theo Nhiếp Phi, muốn hắn thực hiện nhận lời cưới nàng, nàng liền biến thành chuyện cười của mọi người trà dư tửu hậu, bằng hữu cũng từng người xa lánh nàng.

Chỉ có Lăng Nhạn Sương tâm tư đơn thuần vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vẫn cùng nàng duy trì hữu nghị.

“Thay vì nói thích, không bằng nói là theo đuổi khát vọng tương lai, thúc giục ta đuổi theo Nhiếp Phi…… Ngay cả chính ta cũng kinh ngạc mình sẽ cố chấp như thế……” Viên Mẫn Y than nhẹ một tiếng.

“Di ?”

Lăng Nhạn Sương nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu Viên Mẫn Y nói gì, đau khổ suy tư.

“Không cần hao tâm tổn trí, nàng không biết đâu.” Viên Mẫn Y cười chọt chọt đầu nhỏ của nàng.

“Được rồi, dù sao, ta ủng hộ nàng gả cho Nhiếp đại ca là được.”

Lăng Nhạn Sương quả nhiên vứt bỏ lời của nàng, không nghĩ nhiều cười nói với nàng.

“Cám ơn.”

Viên Mẫn Y nở nụ cười, tiếp nhận bát trên tay Lăng Nhạn Sương, đem chén thuốc uống hết.

Lăng Nhạn Sương chờ nàng sau khi uống hết, đỡ nàng nằm xuống lần nữa rồi đắp chăn cho nàng.

Lúc này, trên cửa truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, Lăng Nhạn Sương lập tức đứng dậy đi mở cửa.

“Thiên Dật ca ca…… Nhiếp đại ca, huynh cũng muốn đến xem Y Y sao ?”

“Ai…… Đúng vậy.” Nhiếp Phi mất tự nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.

Nghe được tiếng của Nhiếp Phi, Viên Mẫn Y giương mắt nhìn hắn một cái, lập tức rũ mắt xuống.

Quan Thiên Dật không trả lời, chỉ duỗi tay đẩy Nhiếp Phi đến bên giường, lucky post sau đó mang Lăng Nhạn Sương rời đi, đóng cửa phòng lại, để không gian cho hai người bọn họ.

Nhiếp Phi sau khi đi đến bên giường, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, xấu hổ nhìn quanh khắp nơi nhưng không nhìn nàng.

Viên Mẫn Y lại hoàn toàn không nói một câu, yên tĩnh đến nỗi hắn cho rằng nàng đang ngủ.

Ánh mắt lén liếc nhìn nàng, nhìn thấy nàng không ngủ, chỉ cúi mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Không khí trầm mặc làm cho hắn cảm thấy cực kì không thoải mái, bởi vậy hắn thanh thanh yết hầu, đánh vỡ trầm mặc.

“Khụ, cái kia, sốt của ngươi lui chưa ?”

“Còn chưa có.”

“…… Nha. Kia…… Ngươi nghỉ ngơi nhiều đi.”

“Ân.”

“……”

“……”

Nhiếp Phi gãi gãi gò má.

Đòi mạng ! Bộ dáng trầm lặng này của nàng làm cho hắn nhớ tới sáu năm trước nàng lẳng lặng nằm ở trên giường, nhận mệnh nhận hết thảy phản ứng ốm đau tra tấn tinh thần sa sút.

Lúc ấy dáng vẻ thỏa hiệp vận mệnh của nàng làm hắn kinh hãi, bởi vậy mới cùng nàng đính ước.

Hiện tại, tựa hồ lại là hắn, tự tay đem đánh nàng trở về bộ dáng sáu năm trước, làm trong lòng hắn khó chịu không biết nên như thế nào cho phải……

“Ta……”

“Ngươi quyết định muốn kết hôn với ta ?” Viên Mẫn Y chậm rãi mở miệng.

“Cái gì ? Ngươi còn chưa có chết tâm a ?”

Nhiếp Phi phát hoảng, quay đầu lại mở lớn mắt trừng nàng.

Viên Mẫn Y không biết khi nào đã nâng mắt lên, đang yên lặng nhìn hắn.

“Vì sao phải chết tâm ?” Khóe môi nàng hơi hơi dương một chút.

“Di ?” Nhiếp Phi trợn tròn mắt.

“Sáu năm nay, ta cố gắng sống vì chờ ngươi thực hiện lời hứa.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Ngươi……” Nhiếp Phi không nói ra lời.

Hắn thật sự không muốn nói, nàng thật sự càng ngày càng như con gián đánh không chết a……

“Tùy ngươi đi. Dù sao ta cả đời này sẽ không cưới vợ.” Hắn nhíu mày nhấn mạnh.

“Tùy ngươi.”

Nàng dùng lời của hắn trả lời, cũng lộ ra một ý cười không rõ.

“Ai, Y Y a……” Hắn buồn rầu thở dài.

Nàng như không nghe thấy, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.

Hắn há miệng muốn gọi nàng tỉnh lại, tiếp tục khuyên nàng.

Nhưng xem hai gò má nàng đỏ hồng, nhiệt độ cao khiến cho nàng hơi thở dốc, đôi mi thanh tú trong lúc đó còn bởi vì không khoẻ mà ẩn ẩn nhíu lại, hắn lại không đành lòng đánh thức nàng.

Không bao lâu, Viên Mẫn Y bởi vì dược hiệu chén thuốc phát tác mà thiếp đi.

Trong lòng Nhiếp Phi biết, hắn nên thừa dịp này nhanh chóng trốn mất càng xa càng tốt, tốt nhất đừng để nàng tìm thấy.

Nhưng hai chân hắn thế nào cũng không muốn chạy ra cửa phòng, ngược lại vòng hướng bên giường.

Xem xem nàng, lại nhìn cửa, tới tới lui lui mấy lần.

Cuối cùng, hắn nhận mệnh ngồi xuống bên giường nàng.

Quên đi, quên đi, chờ phụ thân và các huynh của nàng dàn xếp xong, lúc lại đây chăm sóc nàng hắn lại rời đi là dược.

Dù sao việc chăm sóc này sáu năm trước hắn đã rất thông thạo rồi……

*****

Viên Mẫn Y bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, bức ra một thân mồ hôi lạnh.

Nàng đang muốn đứng dậy, một bóng đen bên cạnh bỗng dưng giật mình.

“Tỉnh ?”

Viên Mẫn Y ngây ngốc quay đầu, nhìn người bên cạnh đi đến cạnh bàn, rót một ly trà mang lại đây.

“Uống một ít đi, nước còn ấm.”

Nàng được cánh tay có lực giúp đỡ đứng lên, chén trà đưa đến bên môi nhấp mấy ngụm nước, sau khi cổ họng bị khát được thấm một chút lại được nhẹ nhàng thả nằm trên giường.

Tuy không có ánh nến nhưng nàng nhận ra được, là Nhiếp Phi đang chăm sóc nàng.

“Ngươi…… Không có đi ?” Nàng vô cùng kinh ngạc nhìn hắn trong tối.

Nhiếp Phi nhún nhún vai. “Gia gia ngươi, phụ thân, còn có tám ca ca đều muốn ta lưu lại, ta ‘Thịnh tình không thể chối từ’, cho nên không đi.”

Kỳ thực, hắn vốn định rời đi trước vào lúc nửa đêm.

Nhưng già trẻ lớn bé Viên gia cộng lại mười người lại vây quanh hắn, chẳng những không cho hắn đi, còn muốn hắn giống sáu năm trước, cống hiến nội lực của hắn cho Viên Mẫn Y, giúp nàng nhanh chóng phục hồi như cũ, xem như là cách chuộc tội vì hại nàng sinh bệnh.

Dưới tổng số cộng lại có một trăm ngân châm uy hiếp, hắn không chỉ có nhanh chóng gật đầu đáp ứng, lại hoàn toàn không có lương, không có rượu.

Coi như hắn sợ người Viên gia, mỗi người bọn họ cũng không có việc gì đều thích giơ mười ngân châm lên đi dọa người.

Tuy thật muốn đánh lại, hắn cũng không nhất thiết thất bại a !

Nhưng, nếu không cẩn thận bị người Viên gia am hiểu dùng kim thuật, dùng châm bắn tới huyệt vị gì trên người, hậu quả này lại không nhỏ.

Sáu năm trước khi ở Viên gia làm thêm, hắn từng chính mắt thấy qua bọn họ dùng ngân châm chỉnh lý kẻ thù như thế nào.

Nếu không phải Viên gia dùng kim thuật không truyền ra ngoài, bằng không năm đó hắn thật đúng là muốn bái sư bọn họ, học một tay hảo công phu !

Một mặt đùa giỡn đại đao, một mặt bắn ngân châm, cảm giác thật là thỏa mãn……

Tóm lại, thức thời một chút, tuyệt đối không cần đi khiêu khích ngân châm trên tay người Viên gia. Ngân châm này có thể dùng để chữa bệnh, cũng có thể dùng để lấy mệnh.

“Thừa dịp người nhà ta không ở đây, ngươi đi đi.” Viên Mẫn Y thở dài một hơi.

“Di ? Ngươi muốn ta đi ?” Nhiếp Phi ngơ ngác há to miệng.

“Ta không muốn ỷ lại uy hiếp của những người khác, cưỡng chế lưu ngươi lại. Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện dừng chân, quay đầu chờ ta, tìm ta, ở lại bên cạnh ta.”

“Đây là không có khả năng. Ta nói rồi, đời này sẽ không thành gia thất. Ngươi không ngừng đuổi theo ta như vậy, thực sự không có ý nghĩa.” Nhiếp Phi nhíu mày lắc đầu.

“Không sao cả. Ta rất chờ mong tương lai, có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ thay đổi chủ ý, nguyện ý cưới ta.” Trong đôi mắt nàng, để lộ một tia sáng mạnh mẽ của sinh mệnh.

Hắn có chút mê hoặc nhìn đôi mắt nàng tràn ngập sức sống xinh đẹp.

Trong khoảng thời gian ngắn lại quên phản bác lời của nàng.

“Chúng ta thậm chí có thể lại làm ước định, nếu trước sinh nhật hai mươi tuổi ta còn chưa thể khiến ngươi cưới ta, như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, thế nào ?” Nàng cười nói.

Lời “vĩnh viễn không xuất hiện” này làm cho hắn không khỏi rùng mình một cái.

“Phi phi ! Làm sao hứa hẹn bi quan như vậy a ? Cái gì vĩnh viễn không xuất hiện ? Ta cùng Quan sư huynh giao tình tốt, ngươi cùng nha đầu Nhạn Sương của Lăng gia là tỷ muội, nếu chúng ta thật muốn vương không thấy vương, về sau bọn họ kết thành vợ chồng, chúng ta không phải tạo phiền toái cho bọn hắn sao ?”

Hắn vẫy vẫy tay, phủ quyết hoàn toàn đề nghị của nàng.

Viên Mẫn Y sửng sốt một chút, nhưng thật ra không nghĩ nhiều như vậy.

“Kia làm sao bây giờ ?” Nàng vô tội hỏi.

“Không bằng đến lượt ta nói đi ! Nếu ngươi thực sự có biện pháp trước sinh nhật ngươi hai mươi tuổi làm cho ta cam tâm tình nguyện cưới ngươi, ta đây liền sinh một đám nhỏ với ngươi, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, bán mạng kiếm tiền nuôi dưỡng ngươi cùng mấy đứa nhóc cả đời, thế nào ?” Hắn đắc ý đề nghị nói.

“Một đám nhỏ ?” Nàng nhíu mày.

“Đúng vậy ! Ước định này thế nào ?”

“Là ngươi sinh, ta đáp ứng.” Nàng không cho là đúng liếc mắt nhìn hắn.

“Uy ! Ngươi không có thành ý a ! Ta là nam, sao sinh ra được ?” Hắn không nhịn được dậm chân.

Nha đầu kia, mỗi lần hứa hẹn đều hứa làm cho người ta nhụt chí như vậy !

“Khó nói a ! Hoa sơn anh hoa chết héo cũng có thể nở, ai biết nam nhân có thể sinh đứa nhỏ hay không ?” Nàng nhíu mày.

Nhiếp Phi đột nhiên sửng sốt.

“Không, không thể nào……” Hắn hoảng sợ che miệng lại.

Hắn cư nhiên đã quên giáo huấn trước kia ! Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy a !

Sáu năm trước hắn mới cùng nàng định ước, khiến cho hắn hiện thời trốn đông trốn tây, chỉ sợ sẽ bị nàng kéo đi bái đường thành thân.

Viên gia là thần y thế gia, vạn nhất hắn thực sự cưới nàng, sau đó người Viên gia lại liều chết tìm ra bí phương có thể làm cho nam nhân sinh đứa nhỏ, kia hắn không phải lại tự mình sinh, còn phải tự mình nuôi sao ?

Không được, không được ! Như vậy mệt lắm !

“Ta…… Ta đi rồi, ngươi tĩnh dưỡng cho tốt……”

Trong đầu hắn càng không ngừng miên man suy nghĩ, đần độn đi về hướng cửa.

“Ta sẽ đi tìm ngươi.” Nàng vẫy vẫy tay với hắn.

“Miễn đi, bà cô ! Ta cầu ngươi dưỡng bệnh cho tốt, hết bệnh rồi thì ở nhà đi, đừng ra ngoài chạy lung tung nữa !” Nhiếp Phi cầu xin nàng.

Hy vọng trưởng bối Viên gia có thể mang nàng về nhà, chăm sóc cho tốt, đừng để nàng đuổi theo hắn khắp nơi nữa.

Hắn cũng không muốn một ngày nào đó trong tương lai, thực sự phải sinh em bé a !

Nhìn hắn chịu đả kích lung lay đi ra ngoài, Viên Mẫn Y không khỏi bật cười.

Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, thật làm người ta vô cùng chờ mong nha……
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ma Đao Lệ Ảnh
  • Liệp Thương
Chương 144
Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Đao Kiếm Thần Hoàng
  • Loạn Thế Cuồng Đao
Chương 1588
Đao Kiếm Thần Hoàng
  • Loạn Thế Cuồng Đao
Chương 1544
Kiếm khách mù

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom