• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [ĐAM]Luyến Ái Nhân Thiết (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Góc nhìn của thụ


Buổi sáng đúng sáu giờ đồng hồ báo thức vang lên.


Tôi vươn tay sờ soạng tìm chiếc đồng hồ báo ở trên đầu giường sau đó vỗ “bốp” một cái. <<Vietwriter.vn>>>


Rốt cuộc nó cũng im lặng.


Tối hôm qua anh ấy ở lại chỗ tôi, hiện tại đang ngủ ngay bên cạnh tôi, anh nghe đồng hồ báo thức vang lên cũng chỉ giật giật đầu sau đó tiếp tục ngủ.


Cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng tối hôm qua chúng tôi ôm nhau chặt kín trên giường, vừa tỉnh ngủ đã mỗi người mỗi nơi rồi, cách nhau thật xa.


Phía dưới của tôi còn có chút nóng lên.


Trước khi tôi đi làm phía đã đặt sẵn bữa sáng lên bàn cho anh ấy, lại hấp tấp vọt tới trước phòng ngủ, mở ra môn rón ra rón rén đi đến bên giường, cúi người xuống khẽ hôn lên trán anh một cái.


Ngắm khuôn mặt vô hại thuần khiết của bạn trai lúc ngủ.


Tôi nhịn không được lại hôn thêm một cái.


Mỗi ngày đều trầm mê mĩ nhan thịnh thế của bạn trai.


Tôi tới bệnh viện đi vào văn phòng của mình, còn ngồi chưa kịp nóng ghế đã có người gọi tôi đi cấp cứu cho một nạn nhân bị thương nặng trong vụ tai nạn ô tô.


Tôi vô cùng lo lắng chạy tới phòng cấp cứu.


Người nằm trên bàn giải phẫu là một ông chú hơn năm mươi tuổi, cả người ông ta đều là máu.


Chờ đến lúc tôi cướp được người từ trong tay tử thần về đã là một tiếng rưỡi sau.


Cả người tôi đầy mồ hôi đi ra khỏi phòng cấp cứu lại gặp được một người tôi không ngờ tới.


Người nhà canh giữ ngoài cửa cư nhiên là người yêu của tôi.


Anh ấy nhìn tôi tháo khẩu trang xuống, sắc mặt không chút thay đổi kêu tôi một tiếng: “Tiểu Hoài.”


Tôi ngạc nhiên, không nghĩ tới anh ấy là người nhà của ông chú kia.


Theo thủ tục của công việc hằng ngày, trước tiên tôi giải thích: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng phải nằm trong phòng theo dõi riêng quan sát trị liệu một thời gian mới chuyển qua phòng bệnh bình thường…”


Bạn trai chỉ nhìn tôi, không phản ứng.


Tôi không biết anh ấy bị làm sao, tôi còn có việc phải làm không thể ở lâu, đành phải nghiêng người để cho anh vào: “Anh vào xem đi.”


Tôi còn phải theo dõi vài người bệnh, chạy tới chạy lui tới giờ tan tầm mới có thời gian chạy tới phòng bệnh của ông chú kia. <<Vietwriter.vn>>>


Nhưng bạn trai tôi không còn ở đó, người canh giữ ở đó là Dương Nghĩa Sâm.


Anh ta có chút câu nệ, chỉ chỉ ông chú đang mê man trên giường bệnh, nói: “Đây là cha của anh Phương.”


Tôi khiếp sợ đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết nên phản ứng như thế nào.


Dương Nghĩa Sâm còn nói: “Đêm nay, tôi ở lại đây, chăm sóc chú Phương.”


Phương Tự Bạch từng nói với tôi về cha Phương một lần.


Anh ấy nói cha mình đang dưỡng lão ở một trấn nhỏ ở tây nam.


Sau đó anh cũng không nói gì thêm.


Thái độ của anh lạnh lùng đến mức làm cho tôi hoài nghi mâu thuẫn về gia đình anh nhưng cũng không dám hỏi nhiều.


Tôi ôm một bụng nghi vấn, còn muốn hỏi Dương Nghĩa Sâm một vài chuyện, điện đã thoại vang.


Là anh ấy gọi tới.


Anh ấy nói đang ở nhà tôi chờ tôi, muốn tôi tan ca nhanh trở về nhà, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước, nhưng giống như đang chất chứa điều gì.


Tôi không biết.


Tôi an ủi anh ấy rằng cha của anh chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, bổ sung máu là có thể bình phục.


Anh chỉ “ừm” một tiếng.


Tôi lại hỏi anh sao cha anh đến đây mà không nói với tôi một tiếng.


Anh ấy không đáp chỉ thúc giục tôi về nhà nhanh lên, sau đó cúp điện thoại.


Có một loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời dâng lên.


Lúc tôi về đến nhà anh đang ngồi trên sô pha, đặt một cái laptop trên đầu gối, đeo một cặp kính gọng vàng, cả người toát ra vẻ nhã nhặn điềm tĩnh.


Nhìn thấy tôi, anh cười đứng lên vừa giúp tôi cởi áo khoác treo lên vừa nói: “Anh đã nấu cơm rồi, em đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”


Đột nhiên tôi nghĩ đến mấy từ vợ hiền dâu thảo.


Nhưng nhìn lại bạn trai cao gần mét chín bên cạnh, tôi vội vàng lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không đâu này.


Không khí trên bàn cơm có hơi quá mức im lặng, trông anh có vẻ không muốn nói gì.


Vài lần tôi muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nói.


Đợi đến lúc anh tắm rửa xong đi ra, rốt cuộc tôi cũng tìm được cơ hội hỏi: “Sao anh lại không nói với em cha anh tới đây?”


Trên mặt anh ấy vẫn nở nụ cười nhẹ: “Ông ta cũng không có nói với anh, anh cũng không biết chuyện này mà.”


Anh lên giường, chậm rãi tới gần tôi.


<<Vietwriter.vn>>>Tôi không hề nhận thấy được nguy hiểm đang ở tới gần, vẫn đang mãi bất ngờ vì chuyện gặp cha mẹ trong tình huống không chuẩn bị trước này: “Ở bệnh viện em cũng có thể chăm sóc cho chú ấy, nhưng mà cũng không hợp lý lắm, hay là em thuê y tá nha. Đúng rồi, chú cần bổ máu, ngày mai em đi mua chút đồ bổ máu cho chú ấy.”


Anh ấy gối đầu lên bụng tôi, hai tay ôm lấy thắt lưng của tôi, nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng, hình như anh có chút không vui.


Tôi an ủi: “Đừng lo lắng, ngoại trừ mất máu quá nhiều những vết thương khác của chú không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện.”


Không khí im lặng hơn mười giây.


Bỗng nhiên bạn trai nói: “Em có biết vì sao cha mẹ anh ly hôn không?”


Tôi nghiêm túc hỏi lại: “Vì sao?”


“Bởi vì ông ta bạo lực gia đình.”


Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao thái độ của anh ấy với cha mình lại kỳ lạ như vậy rồi.


“Mỗi lần tâm trạng không tốt ông ta sẽ đánh người, năm anh tám tuổi thiếu chút nữa bị ông ta đánh chết, nằm trước cửa nhà nửa chết nửa sống, sau đó hàng xóm không đành lòng nên kêu xe cứu thương.”


Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nghe không ra buồn vui, hoàn toàn khác với tâm trạng của tôi.


Đơn giản một từ “đau lòng” sao có thể nói lên được nỗi lòng của tôi lúc này.


Tôi ôm lấy đầu của anh, chóp mũi bắt đầu chua xót, rất nhiều câu an ủi đã đến đầu môi nhưng tôi lại cảm thấy nói cái gì cũng không có ích, tôi như bị mắc xương cá, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô lực.


Bạn trai ngẩng đầu, nhìn tôi chăm chăm, giống như đang đợi tôi nói gì đó.


Một người ăn nói vụng như tôi, chân tay luống cuống.


Anh ấy tiếp tục nói: “Hiện tại anh rất khó chịu, rất cần an ủi. Cho nên, chúng có thể làm tình không?”


Tôi hận không thể cho anh tất cả, vội vàng đáp ứng: “Đương nhiên là… Cái gì? Anh nói cái gì?” Nói đến một nửa, tôi mới phản ứng lại, hoài nghi mình ù tai.


Anh ấy lặp lại từng tiếng một, rất rõ ràng: “Anh nói, chúng ta làm tình đi, có thể chứ?”


Nói thật tôi không quá nguyện ý.


Từ lần đầu tiên thuê phòng cho tới nay, chúng tôi vẫn không làm với nhau nữa.


Tôi có bóng ma.


Cho dù anh ấy qua đêm ở chỗ tôi, chúng tôi cũng đơn giản đắp chăn nói chuyện phiếm.


Anh ấy rất lịch thiệp, thấy tôi có vẻ không muốn, anh vội vàng nói: “Em không muốn thì thôi. Không sao cả.”


Tôi ở nhìn thấy vẻ mất mác và buồn tủi khó nén trong mắt anh.


<<Vietwriter.vn>>>Lòng tôi lập tức mềm nhũn, đầu nóng lên, thay đổi suy nghĩ: “Đương nhiên là được, em đồng ý, anh muốn làm gì em cũng được.”


Thật sự là bắt đầu một màn tinh trùng thượng não không có tiền đồ.


Thậm chí tôi còn lo lắng hỏi anh lúc nào cần chuẩn bị mấy thứ cần dùng kia.


Anh vừa hôn tôi vừa thò một tay vào trong quần lót của tôi, sau đó cởi luôn quần ngủ của tôi xuống một lượt.


Tay kia của anh ấy vói vào áo ngủ của tôi, vuốt ve thắt lưng của tôi.


Ngứa ngứa, tê dại. Hai cơ thể ấm áp chạm vào nhau tạo ra cảm giác kỳ diệu làm cho người ta phát nghiện.


Tôi mở chân ra.


Anh khuếch trương cho tôi xong mới tiến vào.


Tôi bị lồng ngực cực nóng của anh đè chặt xuống giường, không thể động đậy, đầu gối bị ép tới đầu vai.


Khoảnh khắc chúng tôi hòa vào nhau, tôi cảm giác được anh ấy toát ra cảm giác sung sướng cùng thỏa mãn từ nội tâm, tựa như những bi thương vừa rồi đều đã trở thành hư không.


Tôi ôm lấy cơ thể đang chuyển động lên xuống của anh ấy, tôi bị anh ấy làm cho thất thần, phản ứng có chút chậm rì.


Nhưng tôi rất vui vẻ.


Bởi vì anh ấy vui vẻ.


Nhìn thấy tôi cười, anh ấy thấy kỳ lạ cắn nhẹ lên mặt tôi một ngụm, sau đó cọ cọ chóp mũi của tôi, anh dừng động tác giống như đóng cọc lại, thở gấp ở bên tai tôi, hỏi: “Cười cái gì?”


Tôi bị giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh làm cho thắt lưng tê dại một lát, lắc lắc đầu, tôi sờ sờ lưng của anh, tầm mắt chuyển tới hầu kết xinh đẹp của anh.


Cũng không biết tôi bị làm sao, ma xui quỷ khiến tôi ngửa đầu liếm lên nó, sau khi liếm xong tôi nhẹ nhàng cắn một ngụm.


Tôi vừa cắn xong đã bị anh dùng sức đâm vài cái. Anh có chút không khống chế được sức lực.


<<Vietwriter.vn>>>Tôi chịu không nỗi, phía dưới có chút đau, nhưng vẫn chịu đựng không lên tiếng, tôi chỉ ôm chặt lấy cổ của anh, hai chân khóa chặt thắt lưng của anh lại, dùng sức kéo anh cúi xuống, trao cho anh một nụ hôn để dời đi lực chú ý.


So với lần đầu tiên thô bạo, lúc này đây anh cho tôi sự ôn nhu cùng triền miên, vành tai và tóc mai chạm vào nhau như linh hồn của chúng tôi đang hòa làm một.


Không hề ngoại dự kiến, sau khi làm xong cả người tôi không có chút sức lực nào, chỉ nằm trên giường như một bãi nước như vừa mới chạy Ma-ra-tông xong.


Tôi thấy ngón tay của Phương Tự Bạch giật giật vài cái.


Tôi nói: “Trong tủ đầu giường có thuốc với bật lửa.”


Anh sửng sốt, sau đó cười cười: “Sao lại nghĩ đến chuyện mua thuốc lá? Em mua khi nào vậy?”


“Em mua hôm qua. Anh không hút à?”


Anh chỉ kéo tôi vào trong lòng, lắc đầu: “Không hút. Anh chỉ muốn ôm em một lát.”


Đầu của tôi vừa vặn gối lên ngực của anh, dưới mí mắt chính là cơ bụng quyến rũ.


Tôi nhịn không được sờ tới sờ lui một chút.


Ngốc ngốc sờ soạng hai phút, cho đến khi thấy dưới cơ bụng lại nhô lên một cái lều tôi mới hồi phục tinh thần lại, mặt đỏ tim đập vội vàng rút tay về.


Lại qua hai phút, tôi thấy lều trại trước mặt vẫn nhô lên không hề có dấu hiệu biến mất, ngược lại còn lớn hơn một chút, tôi có thể nghe được hơi thở của Phương Tự Bạch bắt đầu dồn dập.


Anh vỗ vỗ vai của tôi, ý bảo tôi đứng dậy: “Anh vào WC.”


Tôi xoay người đè trên người anh, không cho anh đi.


……


“Khụ khụ khụ…”


“Ngoan, nhổ ra.”


“Em lỡ nuốt…”


“…”


“Sao lại, sao lại lớn nữa rồi?”


“…”


<<Vietwriter.vn>>>Lần đầu tiên tôi khẩu giao cho người khác, rất không quen.


Ừm… coi như một thể nghiệm mới của cuộc sống, rất mới mẻ.


Nhưng mà quá lớn quá sâu, đâm vào cổ họng rất khó chịu. Hình như tôi còn cắn đau anh ấy.


Thật áy náy.


Chương 7: Góc nhìn của công


Tôi không ngờ Phương Trí lại đến Cát Châu, còn gặp Kỷ Hoài dưới tình huống như vậy.


<<Vietwriter.vn>>>Tôi giành tìm y tá cho ông ta trước Kỷ Hoài.


Chớp mắt ông ta đã ở bệnh viện được một tuần rồi, y tá gọi điện thoại cho tôi nói mỗi ngày ông ta vừa tỉnh dậy đã ồn ào muốn gặp tôi.


Cách hơn một tuần, tôi lại đi đến bệnh viện.


Lúc tôi đến y tá đang lau người cho ông ta.


Tôi cho ông ta ở trong phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện, cần cái gì cũng có, đầy đủ tiện nghi.


Nhìn thấy tôi đi vào, hai mắt ông ta sáng lên, lập tức bày ra vẻ cha già lên mặt quát lớn: “Mẹ nó mày còn biết đến à! Trong mắt mày còn có người cha ruột này không? Đợi đến bây giờ mới nhớ tới đến thăm tao!”


Tôi không để ý tới ông ta, kỳ lạ hỏi ý tá kia: “Ông ta không bị tê liệt, động đậy được cũng đi đứng được, sao cô lại giúp ông ta lau người?”


Y tá kia cũng chỉ là cô gái mới hai mươi tuổi đầu, nghe tôi hỏi như vậy, lập tức bày ra vẻ ấm ức nhìn Phương Trí đang chỉ mặc một cái quần lót trên người, muốn nói lại thôi.


Tôi đột nhiên hiểu ra.


Tuy rằng lão già này đã già rồi, phát phì rồi, cũng không làm ăn được gì nữa, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được ý muốn quấy rối người khác của ông ta.


Đáng chết.


Tôi bước lên vài bước, kéo chăn che khuất cả người toàn thịt gai mắt của ông ta lại.


Tôi nói với y tá: “Người thuê cô là tôi không phải ông ta, nếu sau này ông ta lại yêu cầu cô làm loại chuyện này, không cần để ý đến tới ông ta, làm tốt những chuyện cần làm là được rồi.”


Phương Trí tức giận đến mặt đỏ lên, ngực phập phồng, chỉ vào người tôi mắng to, nước bọt của ông ta phun tung toé đầy trời: “Mẹ mày! Mày có ý gì.”


Trò giỏi hơn thầy con giỏi hơn cha, rõ ràng hiện tại ông ta biết mình đấu không lại tôi nữa cho nên chỉ biết mắng mẹ tôi mà thôi.


Tôi không để ý đến ông ta, tiếp tục nói với y tá: “Tôi sẽ lắp camera theo dõi trong phòng. Nếu như cô thật sự sợ hãi không muốn làm nữa cũng được, tôi sẽ bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cô. Là do tôi sơ sót, đã làm cho cô khó chịu rồi. Thật sự xin lỗi. Để bồi thường, tôi sẽ trả gấp đôi tiền lương.”


Y tá đứng lên, vẻ mặt cảm kích, liên tục nói “Không cần”.


Tôi để cho cô ta đi ra ngoài tản bộ hít thở không khí một lát.


Chờ sau khi y tá rời đi, tôi mới gọi điện thoại cho Kỷ Hoài.


Phương Trí thấy tôi xem ông ta như không khí, cầm lấy trái táo đầu giường ném về phía tôi. <<Vietwriter.vn>>>


Tôi không thay đổi sắc mặt tránh đi.


Kỷ Hoài ỏ đầu dây bên kia nghe được tiếng động, căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ anh có tiếng gì đó?” Đại khái em ấy nhớ đến Phương Trí có khuynh hướng bạo lực, lập tức nói: “Em qua đó ngay, anh đừng cúp điện thoại.” Sau đó trong điện thoại vang lên một loạt tiếng đồng và tiếng bước chân.


Phương Trí bắt đầu nổi điên, quơ lấy bình hoa lớn bằng nửa cánh tay người tiếp tục ném về phía tôi.


Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Kỷ Hoài, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cố ý không trốn.


Bình hoa đập vào sau đầu tôi, sau đó rơi thảm, phát ra một tiếng trầm đục, không vỡ.


Một dòng chất lỏng chậm chạp chảy lướt qua trán của tôi, chảy qua mắt và hai má của tôi, không chảy vào áo.


Tôi che loa của di động lại, chậm rãi đi đến trước giường ông ta.


Máu chảy tới khóe miệng, hơi ngứa ngứa.


Tôi liếm liếm.


Vị rỉ sắt lan tràn ra trên đầu lưỡi.


Ông ta nuốt nước bọt, lui về phía sau, hai mắt trừng lớn.


Tôi nghiêng người, cúi tới gần ông ta, có chút khó hiểu: “Ông đang sợ? Sợ cái gì?”


Ông ta không nói lời nào, tránh né tầm mắt của tôi, xốc chăn lên muốn xuống giường.


Tôi kéo lấy đỉnh đầu đã thưa thớt tóc của ông ta, không cho ông ta động đậy, nhẹ giọng trấn an: “Cha già kính yêu của tôi, không phải ông nháo nhào muốn gặp tôi sao? Giờ lại trốn?” máu chảy xuống từ trên đầu tôi nhỏ lên mặt ông ta.


Da mặt của ông ta run lên, không dám động đậy, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy khinh thường của tôi. <<Vietwriter.vn>>>


Tôi buông tay ra, rút khăn tay bên cạnh nhẹ nhàng lau máu trên mặt ông ta.


“Chờ ngài xuất viện rồi, tôi sẽ đích thân đưa ngài về quê.”


“Không được! Mày không thể làm vậy!” Ông ta kích động: “Tao từ xa tìm tới đây mà mày lại đối xử với tao như vậy? Hiện tại mày giàu có như vậy mà không chịu phụng dưỡng cha ruột của mày?”


Tôi mỉm cười: “Nếu ngài cảm thấy nhà ở quê không tốt nữa, tôi cho ngài tiền mua cái biệt thự, nếu lười làm việc nhà, tôi sẽ thuê cho ngài mấy người giúp việc, nếu ngẫu nhiên ngài muốn đi du lịch, tôi sẽ mua vé khoang hạng nhất cho ngài…”


Ông ta chen ngang vào: “Tao không quay về!”


Nụ cười trên mặt tôi dần dần biến mất.


Dường như ông ta đã tỉnh táo lại: “Hiện tại là xã hội pháp chế, mày khó lòng mà buộc tao trở về!”


Trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.


Tôi không hề để ý tới Phương Trí, cúp điện thoại.


Tôi vừa mới mở cửa ra đã thấy được Kỷ Hoài.


Em còn mặc áo blouse trắng, thở hổn hển, em cũng vừa mới buông di động xuống đang nâng một chân lên chuẩn bị đạp cửa ra.


Lúc nhìn thấy một đầu đầy máu của tôi, Kỷ Hoài ngơ ngác.


Em không kịp hỏi tới trong phòng đã xảy ra chuyện gì chỉ luống cuống tay chân đỡ tôi đi băng bó.


Ý thức của tôi dần không rõ, bắt đầu xuất hiện bóng chồng, trong mắt tôi chỉ còn đôi mắt đỏ hồng của Kỷ Hoài.


Chân tôi đột nhiên bay lên không.


Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa la lên “trời ….”.


Sau đó phát hiện do Kỷ Hoài thấy tôi đi cũng không xong nên bế tôi lên.


Là bế kiểu công chúa.


Đệch! người ôm tôi là Kỷ Hoài, làm sao tôi có thể tính tới nước đi này.


Đừng nói, tuy rằng hem ấy thấp hơn tôi vài centimet nhưng ôm thật sự vững chắc, làm cho tôi rất có cảm giác an toàn.


Ờ, người yêu mạnh mẽ thật chết tiệt.


Nhìn thấy Kỷ Hoài vội trước vội sau, tôi có chút hối hận.


Hối hận sao lúc ấy không né bình hoa đi.


<<Vietwriter.vn>>>Lúc Kỷ Hoài thoa thuốc băng bó cho tôi tay của em ấy vẫn luôn run run, luôn miệng hỏi mình có làm tôi đau không. Còn tôi ngồi trên chiếc giường bệnh nhỏ hẹp, không hề mất kiên nhẫn trả lời: “Anh không đau”.


Giọng nói của em cũng run lên.


Đột nhiên một giọt nước nhỏ xuống quần tôi.


Tôi ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt ướt sũng đầy nước mắt của Kỷ Hoài, hốc mắt của em ấy hồng thấu.


Nhìn thấy tôi động đậy, em cau mày kéo tôi: “Đừng nhúc nhích!” Vì mang theo tiếng khóc nức nở nên tôi không hề có chút cảm giác bị trách cứ nào ngược lại giống như em đang làm nũng.


Tôi ngồi không nhúc nhích, nhìn em: “Tiểu Hoài…”


Em che miệng tôi lại: “Bây giờ anh đừng nói chuyện.”


Kỷ Hoài băng bó vết thương xong, thả băng gạt trong tay xuống sau đó em nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đang chặn ở miệng tôi.


Tôi chỉ cách em ấy khoảng cách một ngón tay.


Kỷ Hoài không phải người hay chủ động, ít nhất lúc tôi theo đuổi em ấy là vậy. Chuyện chủ động nhất mà em ấy làm cho đến nay là sáng sớm hôn lên trán tôi.


Tôi không biết em đang bảo thủ hay đơn giản chỉ là thẹn thùng.


<<Vietwriter.vn>>>Hiện giờ mặt của Kỷ Hoài gần trong gang tấc. Tôi có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài cong cong của em đang rủ xuống, còn có làn da trắng trắng mềm mại của em.


Tôi giống như một kẻ chưa từng trải sự đời, trong lòng tôi kích động muốn hoảng rồi, không dám động đậy dù chỉ là một chút, sợ quấy rầy đến thời khắc Kỷ Hoài chủ động hiếm có này.





Chương 8: Góc nhìn của thụ


Hôm nay nhóm đồng nghiệp trở nên rất kỳ lạ.


<<Vietwriter.vn>>>Từ lúc tôi bước vào bệnh viện đến khi vào văn phòng không ngừng có người quay đầu lại nhìn tôi, bọn họ nhỏ giọng nói gì đó sau lưng tôi.


Cho đến khi tôi chặn một y tá bình thường cũng khá quen với tôi lại hỏi.


Mặt của ý ta kia đỏ lên, ngượng ngùng nói tôi đi xem tin nhắn trên nhóm wechat.


Ngoại trừ một nhóm chat dành để nói chuyện công việc, bệnh viện còn có một nhóm để nói chuyện phiếm toàn về những đề tài ăn uống vui chơi và bà tám những chuyện trên trời dưới đất.


Tối hôm qua bị Phương Tự Bạch dịu dàng yêu thương tới nửa đêm, mệt đến mức ngủ lăn quay, căn bản không có tâm trạng xem di động.


Thông báo “99+” đỏ chói trên đỉnh nhóm chat đập vào mắt, vẫn có người đang nói chuyện.


Tôi nhấn vào bắt đầu kéo lên đọc tin nhắn của bọn họ.


Toàn là “trời đất” với “thật luôn đó hả”.


Không phải cùng một người gửi mà rất nhiều người cùng gửi rất nhiều lần.


Sau đó tôi thình lình nhìn thấy vài câu “đồng tính” cùng “ghê tởm”.


Trong nháy mắt kia, toàn thân tôi lạnh ngắt, mặt không còn một giọt máu, tôi loáng thoáng đoán được chuyện gì đã xảy ra.


Tay của tôi cứng ngắc, máy móc kéo những dòng tin kia xuống.


Kéo hơn mười phút, tay tôi đã bủn rủn, rốt cuộc cũng nhìn thấy đầu sỏ gây nên phong ba—— một tấm ảnh giường chiếu.


Người trong ảnh là tôi và người yêu cũ của tôi, tên Trần Tưởng ngu xuẩn kia.


Tôi chưa hề không phát sinh quan hệ thật sự với anh ta, bức ảnh được gọi là ảnh giường chiếu này chụp vào lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đi thuê phòng với anh ta, cũng là lần tôi đập anh ta một trận.


Trong ảnh chụp mặt của anh ta đã được làm mờ, đã cởi hết quần áo đang hôn tôi, còn tôi nằm dưới người anh ta quần áo cũng đã cởi một nửa, vẻ mặt “ý loạn tình mê”.


Tôi thề lúc ấy tôi thật sự không có chút vẻ mặt dâm đãng gì, tôi chỉ có chút ngơ ngác hoà với mờ mịt.Nhưng dưới ánh sáng lờ mờ và bầu không khí ám muội, vẻ mặt của tôi nhìn qua cũng rất giống như vậy. <<Vietwriter.vn>>>


Trong đầu tôi ong ong, tay chân không khống chế được nhũn ra, cảm giác khủng hoảng khiến bụng dưới bắt đầu đau quặn.


Tôi nhấn vào danh thiếp của người đã gửi bức ảnh, không tìm được manh mối nào, có thể đây là tài khoản mới, cũng có thể là tài khoản ảo.


Không biết sao người này lại vào được nhóm này.


Phản ứng đầu tiên của tôi là liên hệ Trần Tưởng.


Lúc chúng tôi quen nhau, anh ta luôn thích chụp ảnh tôi thay quần áo, thậm chí giấu tôi đặt camera quay lén trong WC và phòng ngủ ở nhà tôi, còn đăng mấy đoạn phim của anh ta và mấy người bạn giường của anh ta lên mạng.


Tôi có lý do hoài nghi bức ảnh này là do anh ta cắt ra từ camera quay lén.


Chia tay đã rất lâu rồi, bởi vì nhớ không rõ cho nên số điện thoại của anh ta trong đầu tôi cũng loạn lên.


Sau khi liên tục gọi bảy tám cuộc điện thoại, nghe bảy tám câu “Thật xin lỗi số máy quý khách gọi không tồn tại” rốt cuộc tôi cũng gọi đúng rồi.


Ai ngờ tên chó chết kia vừa nghe tôi nói tôi là Kỷ Hoài đã lập tức cúp điện thoại.


Tôi còn có mấy cuộc phẫu thuật lớn nhỏ phải làm, đành phải ngậm cơn tức trong lòng để làm việc, phải đối mặt với vô số ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, đợi cho đến khi tan ca trở về nhà tôi mới ngồi trên sô pha liên hệ Trần Tưởng một lần nữa.


Lần này anh ta không cúp điện thoại, những lúc bị tôi hỏi đến anh ta thề thốt mình không phải là người gửi bức ảnh đó đi.


Như vậy đồng nghĩa với việc anh ta thừa nhận bức ảnh này xuất phát từ chỗ anh ta.


Lúc này có trách cứ anh ta cũng không có tác dụng gì nữa rồi, tôi lại hỏi anh ta có cho người khác xem ảnh chưa.


Tựa hồ Trần Tưởng cũng rất buồn bực: “Chuyện này… tôi không có mà…”


Tôi trầm mặc.


Anh ta phát giác tôi không tin, vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không có, bình thường mấy cái tôi cho người khác xem đều rất kích thích, còn khoảng thời gian tôi và em yêu nhau có quay được cái gì hay ho đâu, chỉ là tôi quên xóa…” Nói đến đoạn khí thế của anh ta càng ngày càng tụt xuống, giọng nói dần dần nhỏ đi.


<<Vietwriter.vn>>>Anh ta đang nói dối.


Tôi nói: “Ngày mai là thứ bảy, hai giờ chiều gặp nhau ở quán cà phê ở phía bắc thành phố. Nếu như anh không đến tôi sẽ đăng hình của anh lên mạng để làm rõ bức ảnh kia, cũng kể hết mọi việc ra, lôi anh chôn cùng.”


Trần Tưởng khó thở: “Em…”


Tôi cúp điện thoại, nhận ra tay mình đang phát run.


Mặt của Trần Tưởng được làm mờ chứng tỏ người đã phát tán ảnh kia là người quen của anh ta, có vẻ cũng rất thân, hơn nữa còn có thù oán gì với tôi.


Tôi giả vờ thêm wechat của người nọ, đúng như dự kiến không hề được chấp nhận.


Người kia đang sợ điều gì đó, sợ lộ ra dấu vết.


Di động lại vang lên, tên người gọi đến là “Nghĩa Sâm”.


Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.


Tôi nơm nớp lo sợ ấn nghe: “Alo?”


Anh ta rất căng thẳng nói với tôi: “Kỷ Hoài, vừa rồi, không biết, ai, gửi cho, Anh Phương, ảnh giường chiếu của câu cùng người khác, còn nói, đã gửi cho cả bệnh viện của các người rồi. Hiện tại, anh ấy lái xe, đến chỗ cậu.”


Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết, tôi nghe Dương Nghĩa Sâm một câu dài như vậy, cũng là lần nói chuyện khó khăn nhất.


Nhưng ý của anh ta thật sự rõ ràng.


Lái xe từ công ty của Phương Tự Bạch đến nhà tôi nhanh nhất cũng cần nửa giờ.


Trong nửa tiếng đồng hồ này, tôi đã nghĩ đến vô số khả năng, tất cả đều nát bét, tôi không dám hy vọng xa vời Phương Tự Bạch có thể dịu dàng với tôi như trước nữa.


Tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên vang lên, tôi hoảng sợ sửng sốt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang rung rung, giống bị đóng đinh tại chỗ.


Vài phút sau, tiếng đập cửa dừng lại.


Di động tôi lại đổ chuông.


Tôi nghĩ tôi phải đổi tiếng chuông điện thoại, tôi cảm thấy mình rất sợ tiếng chuông hiện tại. <<Vietwriter.vn>>>


Trước lúc điện thoại tự động tắt, tôi nhấn nghe.


Tôi còn chưa nói chuyện, giọng nói gấp gáp của Phương Tự Bạch đã vang lên bên tai tôi: “Tiểu Hoài? Em có ở nhà đúng không? Mở cửa cho anh trước có được không? Hửm?”





Chương 9: Góc nhìn của công


<<Vietwriter.vn>>>Lúc tôi nhận được bức ảnh kia phản ứng đầu tiên của tôi là ảnh đã được photoshop.


Lại nhìn thấy người gửi ảnh cho tôi nói đã gửi đến nhóm chat trong bệnh viện của Kỷ Hoài rồi.


Vậy bức ảnh này tám phần là thật.


Tiểu Hoài là người hay xấu hổ, bình thường lúc ở trên giường tôi thử thăm dò nói mấy lời không có chừng mực em ấy đều sẽ trốn trong chăn không chịu ra.


Khẳng định hiện tại em ấy rất khó chịu.


Tôi áp tai vào di động nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của Kỷ Hoài từ đầu dây bên kia, tôi bướng bỉnh canh giữ ở cửa không chịu rời đi.


Thứ mà tôi cần chỉ có em ấy.


Hoàn toàn không phải một lời giải thích không quan trọng.


Chờ đợi một phút đồng hồ, điện thoại bị ngắt, sau đó là tiếng mở cửa vang lên.


Động tác mở cửa của Kỷ Hoài vô cùng vội vàng, vừa mới mở cửa ra em ấy đã chạy ra kéo mạnh tôi vào nhà.


“Nghe này, Phương Tự Bạch,” Kỷ Hoài siết chặt lấy cổ tay tôi, hiển nhiên em đang cho rằng tôi tới để tra hỏi em, “Trong bức ảnh kia là em và người yêu cũ của em, em không chưa hề quan hệ với anh ta, em không biết lúc ấy anh ta lén đặt camera, đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, không phải chuyện xảy ra gần đây, em, em không có làm ra chuyện có lỗi với anh…”


<<Vietwriter.vn>>>Em ấy nói rất nhanh, cũng nói rất nhiều, nhưng cũng nói vô cùng lộn xộn.


Em vừa nói vừa nhìn chằm chằm tôi, hai tay lại siết lấy cổ tay tôi càng chặt, dường như em sợ tôi sẽ quay đầu bỏ đi.


Tôi nghiêm túc quan sát trạng thái của em ấy.


Sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hồng hồng, đang cố gắng nuốt nước mắt không cho chảy ra, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa sợ hãi.


Điều gì khiến cho em cảm thấy tôi là một người bạn trai luôn nghi thần nghi quỷ dễ dàng bị người khác châm ngòi chia rẽ?


Tôi cúi đầu xuống khẽ hôn lên mi tâm em, dịu dàng an ủi: “Anh chưa từng nghi ngờ em. Anh tin em, tin em yêu anh.”


Kỷ Hoài sửng sốt một lát, em nhìn thẳng vào mắt tôi giật mình ngây ngẩn, sau đó vừa trực tiếp vừa thô bạo cắn một ngụm lên miệng tôi, sau khi cắn xong lại cảm thấy ngượng ngùng, vành tai của em hồng lên, em cúi đầu.


Tôi khom lưng xuống trán kề trán với em: “Anh vĩnh viễn sẽ không hoài nghi em cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần vài chục năm nữa em vẫn cần anh, không cảm thấy anh là kẻ dư thừa là được.”


Kỷ Hoài nhiệt tình vọt lên người tôi, em ôm lấy tôi, hai chân khóa lại trên lưng tôi, hai tay của em ôm lấy cổ tôi. <<Vietwriter.vn>>>


Em ấy rất vui vẻ, em không ngừng gọi tên tôi, tôi nâng hai chân của em lên, kiên nhẫn đáp lại em từng tiếng từng tiếng một.





Chương 10: Góc nhìn chung


<<Vietwriter.vn>>>Trong quán cà phê rất yên tĩnh, mọi người chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.


Phương Tự Bạch ngồi chệch qua một bên, trước mặt anh là Kỷ Hoài và Trần Tưởng.


Phương Tự Bạch nhìn chằm chằm tên Trần Tưởng đang ngồi đối diện, vừa không yên lòng vừa thêm đường vào cà phê.


Khuôn mặt của Trần Tưởng làm cho anh cảm thấy rất quen mắt, sau khi suy nghĩ một lúc lâu anh vẫn nghĩ không ra anh đã gặp người này ở nơi nào rồi.


Trần Tưởng đột nhiên chống bàn đứng lên kề sát mặt vào Kỷ Hoài, Kỷ Hoài muốn tránh cũng tránh không được, hai người cách nhau thật sự quá gần.


Phương Tự Bạch nôn nóng rung rung hai chân.


Trên mặt Trần Tưởng lộ ra nụ cười ngả ngớn, anh ta chậm chậm nâng tay sờ lên cái gáy trắng nõn của Kỷ Hoài.


Đệch đệch đệch đệch đệch đệch đệch…!


Phương Tự Bạch như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi, lập tức xù lông toàn thân.


Ngay sau đó Trần Tưởng rụt tay lại ngồi xuống ghế.


Cái chân heo của anh ta lại bắt đầu cọ đến cọ đi trên ống quần của Kỷ Hoài, tên khốn kia đang quấy rối tình dục cái chân của em ấy.


Đột nhiên có một cái ly bay tới, hung hăng đập vào ót của anh ta. Cái ly rơi trên mặt đất, âm thanh thủy tinh vỡ vụn thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.


Trần Tưởng bị đau “A” lên một tiếng, cúi xuống ôm lấy đầu.


Sau đó áo của anh ta bị người ta kéo lấy, trên mặt cũng bị đấm liên tiếp mấy đấm, khóe miệng anh ta rách ra rỉ máu.


Vài nhân viên phục vụ đứng ở cách đó không xa, thấy thế chạy tới, vô cùng sợ hãi khuyên can.


Phương Tự Bạch xô Trần Tưởng ngã xuống đất sau đó dùng hết sức lực đá vài cái lên xương sườn anh ta, anh lại siết chặt nắm đấm, giống như một tên lưu manh bạo lực ngang ngược không biết kiềm chế chính mình, từng cú đánh đều muốn lấy mạng người khác. Trần Tưởng cuộn cả người lại, lúc anh ta muốn phản kháng, lại phát hiện đối phương cũng không trốn chỉ chăm chăm đánh anh ta, không hề để ý đến nắm đấm của anh ta nên lên người mình, giống hệt như một con chó điên.


Mọi người vây xem xung quanh cũng sợ hãi kinh hô. Nhân viên phục vụ đều là mấy cô gái trẻ tuổi, không dám xông lên ngăn cản, có người lấy di động ra muốn báo cảnh sát. <<Vietwriter.vn>>>


Kỷ Hoài vội vàng ngăn Phương Tự Bạch còn muốn tiếp tục đánh người lại.


Phương Tự Bạch vừa thấy ánh mắt khó tin của Kỷ Hoài, mới khôi phục lý trí, anh suy sụp lui về phía sau từng bước.


Kỷ Hoài lại gấp gáp thanh toán tiền nước cộng với tiền cái ly, sau đó kéo Phương Tự Bạch rời đi.


Phía sau có nhân viên phục vụ hỏi Trần Tưởng: “Anh gì ơi, cần kêu xe cứu thương với báo cảnh sát không ạ?”


Trần Tưởng ôm bụng, mặt anh ta sưng đỏ: “Không… Không cần báo…”


…….


…….


Ra khỏi quán cà phê Kỷ Hoài vội vàng buông tay anh ra, cậu run tay đốt một điếu thuốc, sau đó bước đi nhanh hơn.


Phương Tự Bạch không nói được một lời theo sát phía sau cậu, trong hai đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi của anh phản chiếu bóng lưng gầy gầy của Kỷ Hoài.


Kỷ Hoài đi được một đoạn, quay đầu lại.


Vẻ mặt hung ác nham hiểm bất thường của Phương Tự Bạch nháy mắt thay đổi, thay vào đó là vẻ dịu dàng điềm tĩnh quen thuộc.


Giống như cùng một thể xác nhưng lại chứa hai con người khác nhau vậy.


Không biết tại sao trong lòng Kỷ Hoài lại trống rỗng.


Phương Tự Bạch chậm rãi đi phía trước vài bước.


Kỷ Hoài lại kích động lùi về phía sau từng bước.


Anh cảm thấy tim mình đau đến tê dại.


Kỷ Hoài liếm liếm môi: “Anh ta không chịu nói gì cả… em, em định từ chức…”


Ánh mắt của cậu làm cho Phương Tự Bạch cảm thấy xa lạ.


Phương Tự Bạch ra vẻ bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản: “Sau khi từ chức em muốn làm việc ở đâu?”


Kỷ Hoài: “Chưa, chưa nghĩ ra. Em đi trước.”


Phương Tự Bạch vừa đi theo, Kỷ Hoài đã lớn tiếng nói: “Anh đừng đi theo.” Nói xong cậu lập tức bước nhanh tựa như phía sau có độc xà mãnh thú đang đuổi theo. Phương Tự Bạch cảm thấy mặt đất dưới chân mình như nhũn ra, một cơn ớn lạnh lan khắp người anh, giống như bị ném vào trong hầm băng giữa trời đông giá rét, anh nghe thấy tiếng tim mình đập lùng bùng bên tai, đập nhanh đến mức ngực anh nhói đau.


Thiếu chút nữa anh đã hỏi một câu.


Em chỉ yêu kẻ giả tạo do anh đắp nặng kia thôi sao?


… Cút con mẹ nó thiết lập giả tạo đi!


Phương Tự Bạch nổi điên đá một cái lên vách tường bên cạnh một cái, bực bội lôi chiếc cà-vạt gò bó đáng ghét vứt vào thùng rác.


……<<Vietwriter.vn>>>


……


Dương Nghĩa Sâm lén quan sát Phương Tự Bạch đang bày sắc mặt âm trầm ngồi trong văn phòng giám đốc kia, thử thăm dò hỏi: “Anh, hay là, em gọi, điện thoại, kêu, Kỷ Hoài đến?”


“Kêu con khỉ chứ kêu.” Phương Tự Bạch đốt một điếu thuốc, nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, “Đi mua rượu cho ông.”


“Ồ.” Dương Nghĩa Sâm thức thời đi ra ngoài mua rượu.


Phương Tự Bạch không hề để ý đặt chân lên chiếc bàn vừa mới được Dương Nghĩa Sâm thu dọn lau chùi sạch sẽ đến sáng bóng.


Khuôn mặt của Trần Tưởng luôn lắc lư trong đầu anh, anh cứ cảm thấy quen mắt nhưng nghĩ mãi không ra, rồi lại có cảm giác có người đang cố ý gây rối.


Phương Tự Bạch nghĩ đến nhập tâm, cho đến khi thuốc lá bị cháy hết, cảm giác ngón tay bị đốt nóng anh mới khôi phục tinh thần.


<<Vietwriter.vn>>>Con ngươi của anh co rụt lại, những ký ức trong đầu đột nhiên liên kết với nhau.


Lúc Dương Nghĩa Sâm trở về, trong văn phòng chỉ còn tàn thuốc lá, không thấy bóng người đâu nữa.


Boss lại bỏ bê công việc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom