• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [ĐAM H] Thủ Thuận Thư (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 12:

Chương 12





“Tôi không muốn xem phim với cậu.”





Lý Khí thẳng thừng từ chối, Chu Hoành liền nghiến răng thở dài: “Ai muốn đi xem phim với cậu, bộ phim này mua cho cậu với Vãn Vãn, ngày mốt hai người đi, tôi gửi mã QR cho cậu rồi, đến lúc đó cậu sẽ nhận được vé, ghế tình nhân hàng cuối cùng.”





Lý Khí sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Chu Hoành, được đấy, đầy đủ trọn gói luôn.”





“Nếu không phải Vãn Vãn thích cậu thì ai thèm quan tâm đến cậu.” Chu Hoành trợn mắt, cúp điện thoại.





Chu Hoành nói muốn giúp Chu Khuynh Vãn liên lạc với Lý Khí, nhưng mấy ngày nay lại không có động tĩnh gì.





Thay vì hẹn gặp Lý Khí, anh lại muốn Chu Khuynh Vãn đi xem phim cùng anh vào cuối tuần, nhưng Chu Khuynh Vãn thực sự không muốn xem phim với anh cậu chút nào.





Còn nhớ lần trước cậu cùng Chu Hoành đi xem Mỹ đội 2, Chu Hoành kể ngay cho cậu đoạn cuối trước khi phim bắt đầu. Vì vậy mà Chu Khuynh Vãn, một người thiếu sự quan tâm đến các bộ phim anh hùng khoa học viễn tưởng đã ngủ thiếp đi ngay từ lúc mười phút sau khi phim khởi chiếu. Cậu ngủ đến khi bộ phim kết thúc mới ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy Chu Hoành bên kia hai mắt phát sáng, khuôn mặt đỏ bừng chân thành thở dài: “Đúng là hay thật. Anh xem phim này bốn lần rồi.”





Chu Hoành có thể nhìn ra được sự bất đắc dĩ của Chu Khuynh Vãn, nên nói với cậu: “Lần này anh không xem phim khoa học viễn tưởng. Là phim tình cảm, có diễn viên em thích.”





“Ai vậy?”





Chu Hoành nói tên ngôi sao nào đó, Chu Khuynh Vãn nghe xong nói: “Em không thích anh ta từ lâu rồi, bây giờ em thích người này này.” Sau đó, cậu lấy điện thoại ra, lật xem album, bấm vào một bức ảnh rồi đưa cho Chu Hoành xem.





Chu Hoành lơ đãng liếc mắt nhìn, sau đó cười nói: “Lăng nhăng.”





Chu Khuynh Vãn đỏ mặt, dùng sức đẩy Chu Hoành: “Anh thì biết cái gì?”





Nói đến đây, Chu Khuynh Vãn nghiêng đầu lại, do dự hỏi: “Anh nói với Lý Khí chưa?”





Chu Hoành khẽ ngâm nga trong lòng, ngoài mặt lại im lặng tựa hồ không hiểu, ngây người nói: “Cái gì cơ?”





Chu Khuynh Vãn cắn môi, trừng mắt nhìn anh trai rồi quay đầu tức giận bỏ đi.





Chu Hoành thở dài cảm thán phía sau, cao giọng hỏi: “Em muốn mời Lý Khí ra ngoài ăn tối sao?”





Chu Khuynh Vãn dừng lại, sau khi đứng vững, vừa định nói chuyện thì nghe thấy anh trai nói: “Hai ngày nay Lý Khí không rảnh.”





Chu Khuynh Vãn thất vọng vô cùng, Chu Hoành nhìn bóng lưng của cậu, tự cười nhạo chính mình, chậm rãi đi tới, chắp tay hỏi: “Hay là, anh cho em thông tin liên lạc của cậu ấy, em có thể tự mình nói chuyện?”





Chu Khuynh Vãn không nói lời nào, làm sao cậu có thể không có thông tin liên lạc của Lý Khí chứ, hiện giờ nó vẫn nằm yên lặng trong điện thoại di động, chỉ là cậu chưa từng dám liên hệ thôi.





Cậu vẫn rất sợ, sợ rằng lúc gọi được thì lại phải nghe giọng điệu bận rộn, sợ rằng mọi thứ vẫn chưa lắng xuống mà chỉ lung lay trong sự mơ hồ không rõ.





Bởi vì chỉ là đi xem phim với Chu Hoành nên Chu Khuynh Vãn không chăm chút bản thân, cậu chỉ mặc áo len và quần thể thao rồi đi ra ngoài. Khi đến gần rạp chiếu phim, cậu gọi cho Chu Hoành, bên kia báo anh đang từ trường học trở về, Chu Khuynh Vãn kêu anh nhanh lên, Chu Hoành liền cúp điện thoại di động.





Chu Khuynh Vãn nhất thời không nói nên lời, trong lòng có chút khó chịu, cậu là học sinh cấp ba miễn cưỡng cùng anh trai đi xem phim, anh trai lại làm người khác phải nghiến răng nghiến lợi như vậy, Chu Khuynh Vãn thầm than thở trong lòng, nghĩ lần này sẽ là lần cuối.





Cuối tuần có rất nhiều ô tô ở trung tâm mua sắm, bãi đậu xe không thuận tiện, taxi dừng ở ngã tư, Chu Khuynh Vãn trả tiền rồi xuống xe chạy chậm tới.





Rạp chiếu phim ở tầng 4 của trung tâm thương mại, cậu đi thang máy lên, phim lúc 2:30 giờ là 2:15 mà anh trai vẫn chưa xuất hiện. Chu Khuynh Vãn hơi sốt ruột, cậu gọi điện thoại lại cho Chu Hoành, nhưng bên kia lần này lại từ chối trả lời. Chu Khuynh Vãn cầm điện thoại, đứng bên cạnh máy soát vé, cúi đầu gửi tin nhắn cho anh trai.





Lúc này, một bịch bỏng ngô đưa tới trước mắt, Chu Khuynh Vãn sững sờ, sau đó ngẩng đầu, cau mày quát: “Anh trai, sao giờ anh mới…”





Lời còn chưa nói hết, chữ “đến” cuối cùng đang mấp mé lập tức bị nuốt vào trong sự kinh ngạc của Chu Khuynh Vãn. Cậu mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn người trước mặt, há miệng lắp bắp: “Lý Khí… sao… lại là anh?”





Lý Khí nhìn Chu Khuynh Vãn, nhét bỏng ngô vào miệng hơi hé ra của Chu Khuynh Vãn cười nói: “Anh muốn xem phim cùng em.”





Chu Khuynh Vãn phản ứng lại, nhưng đột nhiên trốn ở phía sau Lý Khí, nhét hai tay vào ống tay áo, đặt hai bàn tay đặt ở trên lưng Lý Khí, thì thào nói: “Đừng quay đầu lại, giờ em trông xấu lắm.”





“Có dáng vẻ nào của em mà anh chưa nhìn thấy đâu.” Lý Khí nhẹ giọng nói, nhưng lại không quay đầu nhìn lại.





Anh đã lấy được vé, mua bỏng ngô và trà sữa, quay đầu về phía Chu Khuynh Vãn đang cố đào hố chôn mình sau lưng, nói: “Đi thôi, có thể vào rồi.”





Rạp chiếu phim mờ mịt, bọn họ lần lượt đi đến hàng cuối cùng, Lý Khí tìm một chỗ ngồi xuống, Chu Khuynh Vãn chậm rãi đi theo, cuối cùng đứng ở bên cạnh Lý Khí.





Chu Hoành mua vé cho ghế đôi, ở hàng ghế cuối cùng của rạp chiếu phim, hai bên ghế đôi có vách ngăn cao hơn một chút, chiếc ghế sô pha mềm mại sẽ làm người ta ngã vào giữa. Chu Khuynh Vãn do dự, Lý Khí thấy cậu như vậy, vươn tay kéo cánh tay Chu Khuynh Vãn, trực tiếp kéo cậu đến bên cạnh anh.





“Mau ngồi đi, mọi người ở phía sau đều đứng lên rồi kìa.”





Chu Khuynh Vãn “A” một tiếng, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu, chống hai tay lên đầu gối, vô thức nắm chặt đường viền trên quần áo.





“Vãn Vãn, trà sữa này mua cho em, để ở chỗ em đi.”





Giọng nói của Lý Khí gần như chạm vào lỗ tai, nửa người Chu Khuynh Vãn đều cứng đờ, không dám quay đầu lại, rụt cổ di chuyển, vươn tay cầm lấy ly trà sữa nhưng lại cầm trúng tay của Lý Khí. Cậu lập tức lui về phía sau liền nghe thấy Lý Khí cười tủm tỉm, nói: “Em vẫn y như trước đây.”





Khi Chu Khuynh Vãn nghe anh nói như vậy, nhịp tim của cậu lại đập liên hồi. Cậu không lấy được cốc trà sữa, Lý Khí dùng một cái ống để mở nó ra giúp cậu, đặt nó sang trong rãnh bên tay trái của cậu. Chu Khuynh Vãn có thể cảm nhận được sự tiếp cận của Lý Khí, ở khoảng cách gần như vậy, cậu sợ rằng anh sẽ phát hiện ra nhịp tim như sấm của mình mất.





Không biết có phải bị ma nhập hay không, cậu đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay đang định rút về của Lý Khí, tiếp tục duy trì tư thế chồng lên nhau, sự ái muội phát ra trong màn đêm tối. Ngửi thấy mùi cam trên người Lý Khí, cậu liếm đôi môi đang khô khốc của mình khẽ thì thầm: “Khác rồi, em khác trước.”





“Khác ở chỗ nào?”





Lý Khí hỏi theo câu nói của cậu, Chu Khuynh Vãn mím mím miệng, ánh sáng trên màn hình lớn rọi vào gương mắt Lý Khí, đường nét thâm trầm tiến sát gần. Môi anh lướt qua má Chu Khuynh Vãn, cuối cùng áp vào tai cậu, anh thở dài, thì thào nói: “Vãn Vãn, em còn do dự gì nữa?”





Bỏ lại câu nói này, Lý Khí ngồi thẳng trở lại, trong lòng Chu Khuynh Vãn thầm căng chặt.





Hai người xem phim, ngồi ở ghế đôi, không tránh khỏi cọ xát thân thể, bả vai, đùi với đùi, tiếng nhai bắp rang “rột rột” cũng vô cùng rõ ràng, trà sữa ngọt ngào cuộn trân châu vào bao tử làm cho dạ dày lại phải căng thẳng một phen.





Chu Khuynh Vãn không quan tâm đến những gì xảy ra trong phim, nhưng khi bộ phim sắp kết thúc, cậu nghe thấy có tiếng ai đó khóc, vì vậy mà cậu chuyển sự chú ý vào màn hình. Chỉ thấy được một đám cưới sai lầm, một tiếng khóc xé lòng và một cái kết làm lòng người tiếc nuối.





Cậu chậm rãi hít một hơi, cắn chặt môi dưới, cho đến khi kết thúc phim, đèn trong rạp chiếu phim đột nhiên bật sáng, cậu liếc mắt, mái tóc bù xù đang nằm trên ghế sô pha đã bị Lý Khí nhẹ nhàng vuốt ve. Ký ức về cơ thể vẫn còn đó, Chu Khuynh Vãn thả lỏng không né tránh, khi hoàn hồn lại thì tay Lý Khí đã thu lại rồi.





Hắn đứng dậy xòe tay ra về phía Chu Khuynh Vãn, Chu Khuynh Vãn không nhúc nhích, Lý Khí cúi đầu hỏi: “Đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút gì.”





Chu Khuynh Vãn đáp lời như theo bản năng: “Em chưa đói.”





Lý Khí mở miệng: “Nhưng anh đói.”





Tính tình của anh luôn không tốt, Chu Khuynh Vãn thấy anh có vẻ tức giận, lập tức đứng dậy. Đi không được mấy bước, Lý Khí dừng lại, vươn tay về phía sau nắm lấy cổ tay Chu Khuynh Vãn, lần này mặc kệ Chu Khuynh Vãn có chấp nhận hay không, anh cũng nghiêm mặt đi về phía trước.





Chu Khuynh Vãn cảm thấy cậu đã làm sai, không nên đối xử với Lý Khí như thế này, một người con trai hào hoa như Lý Khí đủ kiên nhẫn chịu đựng cơn giận mà làm huề với cậu, nhưng tại sao cậu vẫn không thể bỏ qua.





Cậu vẫn sợ, cậu rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó cậu sẽ đột ngột qua đời, sợ rằng cậu sẽ lại làm Lý Khí buồn.





Bọn họ đi ra khỏi phòng chiếu phim ở lối ra có một tấm áp phích của bộ phim vừa xem, Lý Khí liếc mắt nhìn, đột nhiên hỏi: “Bộ phim vừa rồi xem có hay không?”





Chu Khuynh Vãn thoáng sửng sốt, ánh mắt đảo quanh, lương tâm cắn rứt nói: “Hay.”





“Hay lắm à? Anh cũng không bị hấp dẫn lắm, dù sao lúc nãy anh cũng chỉ lo nhìn lén em.”





Kiểu nhìn lén này có thể đừng nói lộ liễu thế được không, Chu Khuynh Vãn cứng họng, ậm ừ không biết nên nói lời gì.





Lý Khí nắm chặt tay cậu, chỉ có bọn họ mới biết anh đã dùng sức thế nào, hai lòng bàn tay kề sát nhau dần dần đổ mồ hôi, ướt át căng thẳng.





Lý Khí nhếch miệng, trong rạp chiếu đang phát bài hát kết thúc của bộ phim, mọi người ào ra ngoài, có tiếng cười đùa giữa những cặp tình nhân, cũng có những đứa trẻ chạy nhảy bên người anh. Cơ thể Chu Khuynh Vãn hơi lắc lư, Lý Khí kéo nửa người cậu dựa vào trên vai anh, được một lúc cậu liền nghe thấy Lý Khí nói: “Anh không muốn… bỏ lỡ em giống như bộ phim này.”





Giọng anh sôi trào bên tai Chu Khuynh Vãn, giống như có vô số con bướm bay ra khỏi cơ thể cậu, trước mắt cậu lóe lên một vầng sáng, cậu không dám quay đầu nhìn lại, một chút dũng khí cũng không có.





Bữa tối đã được Lý Khí đặt từ trước, một nhà hàng Pháp tương đối cao cấp. Lý Khí ăn mặc chỉnh tề, thân hình cao gầy khoác trên mình một bộ đồ cao cấp của nhãn hiệu thời trang, cổ áo sơ mi bên trong trắng đến nỗi Chu Khuynh Vãn tự thấy xấu hổ.





Khi bước tới cửa, cậu nắm lấy tay Lý Khí, do dự nói: “Hay là đừng vào trong đó ăn nữa, quần áo em đang mặc…”





Cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lý Khí thấy cậu xấu hổ lập tức nói: “Vậy đi thôi, chúng ta đến chỗ khác ăn cơm.”





Cuối cùng đi đến phố ăn vặt, Chu Khuynh Vãn trước đây từng đến trường học của Lý Khí tìm anh, sau khi hai người ra khỏi ký túc xá sẽ giải quyết bữa tối ở đây. Đồ nướng đêm và tôm hùm đất ở phố ăn vặt này vô cùng ngon, nhưng trời trở lạnh rồi, nếu là mùa hè mà có một cốc bia lạnh thì tối nay sẽ trôi qua rất nhanh.





Lý Khí đưa Chu Khuynh Vãn đi ăn lẩu gà nấu tiêu, cửa hàng nhỏ tương đối ít chỗ ngồi, nhưng bởi vì ăn ngon nên rất nhiều người đến. Họ đợi bên ngoài hơn mười phút, rồi bước vào khi một chiếc bàn nhỏ còn trống bên trong.





Bọn họ gọi một nồi lẩu cỡ trung và một vài món khác, ban đầu Chu Khuynh Vãn sợ sẽ ăn không hết, kết quả sau đó Lý Khí gọi thêm mấy món, cậu đều ăn hết cả.





Đã lâu cậu không ăn nhiều như vậy, ăn xong cảm thấy rất lười biếng, canh trong nồi còn đang sôi, hơi nóng và mùi thơm phả về phía Lý Khí. Trời càng ngày càng nóng, Lý Khí cởi bớt quần áo, đặt chiếc áo khoác đắt đỏ xuống ghế bên cạnh.





Ánh mắt Chu Khuynh Vãn di động lên xuống theo động tác của anh, cậu khó khăn nuốt cơm, chống cằm, cố gắng mở to hai mắt. Lý Khí thấy cậu như vậy liền hỏi: “Ăn no chưa?”





Chu Khuynh Vãn chớp mắt ‘ừ’ một tiếng rồi nói thêm: “Ăn no quá rồi.”





Lý Khí mỉm cười, đã lâu không thấy Chu Khuynh Vãn như thế này. Anh thở dài, chậm rãi đặt đũa xuống, đi thanh toán trước, sau đó đi tới bên Chu Khuynh Vãn, nói nhỏ: “Đi thôi, đi dạo một lát.”





Vì uống canh nóng nên ngay cả khi hứng gió cậu cũng không cảm thấy lạnh. Chu Khuynh Vãn lắc lư từng bước một, trong bụng đầy canh nóng, cậu cảm giác giờ đây mỉnh chẳng khác nào cái phích nước.





Lý Khí đi bên cạnh cậu, bọn họ nương theo ánh sáng của đèn đường mà đi, những cành cây chết khô chỉ còn lại vài chiếc lá phản chiếu xuống mặt đất, xen lẫn trong đó là hình bóng càng lúc càng gần nhau của hai người.





Lý Khí nhìn chằm chằm bàn tay đang thả bên chân của Chu Khuynh Vãn, đang định nắm lấy thì Chu Khuynh Vãn đột nhiên dừng lại.





Cậu quay đầu nhìn Lý Khí, trong ánh đèn vàng mờ ảo, Lý Khí cảm thấy mình giống như gặp được một tiểu yêu tinh rơi xuống trần gian.





Yêu tinh hỏi: “Em có thể uống rượu không?”





Lý Khí sửng sốt, Chu Khuynh Vãn cúi đầu, dùng ngón chân đá viên sỏi bên cạnh, nói: “Em muốn uống chút rượu.”





Chuyện lần trước Lý Khí đến quán bar làm Chu Hoàng bị mắng rất te tua. Lần này, giờ anh nghe Chu Khuynh Vãn đòi uống rượu lập tức do dự: “Không thể tới quán bar, đi siêu thị mua rượu rồi chúng ta tới công viên ngồi đi.”





Công viên đó là nơi họ thường đến trước đây, ăn xong họ đi dạo một lúc rồi ngồi tán gẫu trên xích đu công viên. Vào mùa hè, gió đêm sẽ rất dễ chịu.





Chu Khuynh Vãn đồng ý, cùng Lý Khí đi siêu thị mua vài chai rượu.





Đêm nay thực sự là một đêm mà Chu Khunh Vãn đã trở nên cởi mở hơn nhiều, bởi vì vấn đề của cơ thể, cậu có rất nhiều kiêng dè, nhưng lúc này, cậu thật sự muốn dùng rượu để tiếp thêm can đảm. Cậu không muốn do dự, cũng không muốn cả đời tiêu cực mà trốn trong mai rùa.





Họ ngồi xuống xích đu, công viên vắng lặng cùng ánh đèn mờ ảo. Lý Khí mở một lon bia rồi đưa cho Chu Khuynh Vãn.





Chu Khuynh Vãn uống một ngụm, lập tức nhíu mày, không khỏi nở nụ cười: “Vẫn rất đắng.”





Lý Khí nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng đung đưa xích đu, tì đầu lên sợi dây đu mà ngắm nhìn Chu Khuynh Vãn đang ngồi trên chiếc xích đu kia, nói: “Rượu chính là như thế đấy.”





“Rượu khó uống như thế sao nhiều người lại thích uống như vậy?”





Lý Khí suy nghĩ một chút nói: “Không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng những lúc anh một mình uống rượu, luôn là những lúc cảm thấy khó khăn.”





“Khó khăn?” Chu Khuynh Vãn nấc một cái, khuôn mặt đã nóng bừng bừng, nhẹ giọng hỏi: “Anh… buồn vì… chuyện ở quán bar ngày hôm đó sao?





“Hừm, buồn lắm, buồn khi thấy em giả vờ như không biết anh.”





Lý Khí nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nói: “Trước đây, chỉ cần là chuyện có liên quan đến em thì đều sẽ làm anh buồn bực.”





Chu Khuynh Vãn run rẩy: “Em xin lỗi.”





“Vậy nên, Vãn Vãn, để anh có thể vui vẻ, chúng ta…”





Chu Khuynh Vãn bóp chặt cái lon trong tay, nuốt xuống vị đắng trong miệng rồi khẽ nói: “Em không muốn trở thành gánh nặng của anh.”





Lý Khí sững người, anh cau mày rồi nhảy khỏi xích đu, tấm ván đập vào đầu gối anh một cái “bốp” làm Chu Khuynh Vãn giật mình.





Cậu nhìn về phía Lý Khí, Lý Khí lại đi về phía cậu, ánh mắt anh rối rắm vô cùng, nghe thấy lời do dự cự tuyệt như vậy, hai mắt khó tránh khỏi nhuốm vẻ giận dữ. Nhưng anh thật sự đã rất kiềm chế rồi, anh đều sửa lại những thói hư tật xấu trước đây, anh bình tĩnh thở hắt ra đi đến bên Chu Khuynh Vãn, khuỵu chân quỳ xuống, giống như một chú chó mới yêu cố gắng giành lại tình yêu của chủ nhân mà vẫy đuôi, anh tội nghiệp nói: “Nhưng em đã là gánh nặng của anh rồi. Nếu em bỏ rơi anh thì cũng là gánh nặng. Đêm nào anh cũng mơ thấy em, mơ thấy em bỏ rơi anh mà không thèm ngoảnh lại. Lúc đó anh cảm thấy bản thân mình sắp phát điên lên rồi, vì nhớ em, nửa đêm anh chạy xuống nhà em, ngồi xổm ở đó nhìn vào cửa sổ phòng em như một kẻ biến thái.”





“Anh biết, anh và em đều giống như nhau, đều không muốn mình trở thành lực cản của đối phương. Giống như chuyện bố mẹ anh mất, anh không dám nói với em, sợ em sẽ vì anh mà buồn. Vì vậy, anh cũng có thể hiểu được chuyện em và anh trai đã giấu nhẹm bệnh tình của em, đồng thời đề nghị chia tay anh.”





“Nhưng mà… bây giờ chúng ta đã nói ra tất cả, những hiểu lầm của chúng ta đã được giải quyết, đúng không? Vậy… liệu có thể…”





Lý Khí, người từng được lọt top 10 biện luận, một người ở trên bàn đàm phán có thể nói tới mức làm người khác không thể nói nên lời, giờ đây, lần đầu tiên không biết phải nói thế nào. Anh sắp xếp lại ngôn ngữ, do dự, lắp bắp, dè dặt nhìn Chu Khuynh Vãn.





Sau một vài giây im lặng, anh nói: “Anh cầu xin em.”





Anh tự tay đánh vỡ lòng tự trọng của mình, ném nó trước mặt Chu Khuynh Vãn, cầu xin cậu liếc mắt nhìn một chút, cầu xin cậu có một chút can đảm, hy vọng cậu có thể hiểu rằng những gì rơi trên mặt đất kia không phải là rác, mà là sự chân thành của một con người.





Chu Khuynh Vãn bất ngờ bật khóc, cậu nhận ra rằng mình đã làm một điều ngớ ngẩn vô cùng, cậu đã tự tay phá hủy đi những điều tốt đẹp mất rồi. Cậu cứ liên tục nói xin lỗi, khóc cho đến khi không còn thở được, cậu nhận ra mình đã làm tổn thương Lý Khí.





Lý Khí tiến lới ôm lấy cậu, hôn lên mặt Chu Khuynh Vãn, nụ hôn ướt át không thể lau đi nước mắt, nhưng lại làm Chu Khuynh Vãn không thể tiếp tục nói xin lỗi.





Đêm đó, Chu Khuynh Vãn không về nhà.





Chu Hoành nhận được cuộc gọi của Chu Khuynh Vãn, nghe cậu trách móc mình tại sao không tới xem phim, sau đó lại nghe cậu nói rằng cậu sẽ đến nhà bạn ngủ một đêm. Chu Hoành thầm cười khổ, trong lòng nghĩ anh có thằng bạn kiểu gì thế này, nhưng ngoài miệng thì lại đồng ý.





Sau khi cúp điện thoại, Lý Khí quay đầu lại, nhận được tin nhắn của Chu Hoành, bên kia gửi tới hơn chục biểu cảm cầm dao, còn nói thêm một câu cuối cùng, đối xử tốt với em trai tôi.





Lý Khí trả lời anh ấy, đương nhiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom