• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đại Chiến Váy Cưới - Mẹ Chồng, Nàng Dâu (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

Tôi và Trương Chí Viễn yêu nhau được hai năm, mùa thu năm nay chúng tôi sẽ chính thức về gặp bố mẹ để xác nhận mối quan hệ.

Đám cưới sẽ tổ chức vào một tháng sau, hôm nay, nhân một ngày đẹp trời, chúng tôi cùng nhau đến một cửa hàng áo cưới.

Đi cùng là mẹ của Trương Chí Viễn.

Ba người ở bên ngoài trò chuyện vui vẻ, vừa vào cửa, mẹ anh ta đã đi thẳng tới bộ áo cưới treo trong cửa hàng.

Trái tim thiếu nữ của tôi lập tức thấy ngọt ngào, chìm đắm trong cảm giác được coi trọng.

Nhưng trước khi tôi đi tới, bà ta đã ướm chiếc áo cưới lên người, chỉ vào gương và nhờ bạn trai tôi nhìn giúp xem mình có đẹp không.

Nhân viên tư vấn liếc nhìn tôi, vẻ mặt xấu hổ, nhỏ giọng hỏi tôi có đúng là đi cùng bà ta mua áo cưới không.

Tôi không biết nói gì, chỉ có thể tới kéo tay Trương Chí Viễn, hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra.

Trương Chí Viễn vẻ mặt hờ hững: "Mẹ anh đối với em cũng đặc biệt coi trọng, nếu là người khác, xem xem bà có thể làm ra nghi thức long trọng đến mức đấy không."

"Nhưng đó là váy cưới."

Tôi liếc nhìn mẹ chồng đang vui vẻ cười đùa với nhân viên tư vấn, lòng hơi khó chịu:

"Trong lễ cưới của chúng ta, mẹ mặc váy cưới không thích hợp."

"Em làm sao vậy, cả ngày suy nghĩ linh tinh cái gì không biết!"

Tôi không hiểu mình đã nói câu nào xúc phạm Trương Chí Viễn mà anh ta đột nhiên lớn tiếng mắng tôi:

"Không thích gia đình tôi thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo viện lý do như vậy!"

"Ý anh là gì!"

Sửng sốt trước tiếng hét, vành mắt tôi đỏ hoe:

"Em có nói gì đâu! Em chưa nói gì hết! Có phải anh đang bất mãn với em đúng không!"

Mọi người trong cửa hàng đều đổ dồn sự chú ý vào chúng tôi, kể cả mẹ chồng đang thử áo cưới.

Bà ta bước đến gần tôi, cởi áo khoác cho Trương Chí Viễn và cau mày nhìn tôi:

"Con làm gì vậy? Sao lại ồn ào ở cửa hàng thế này. Tiểu Ninh, không thể về nhà rồi nói chuyện sao? Đây là bên ngoài, con có thể nhỏ giọng chút được không!"

Ánh mắt người khác nhìn tôi đột nhiên thay đổi, thậm chí tôi còn nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán, đánh giá mình.

Tôi buồn quá, lẽ ra hôm nay là một ngày vui, nhưng cuối cùng tôi lại phải chịu nỗi ấm ức này.

Tôi tức giận xoay người rời đi, để cho hai người bọn họ ở chỗ này chăm sóc lẫn nhau!

Xem ra bọn họ vẫn không cho là mình sai, vậy tại sao tôi phải ở đây nhìn mẹ chồng thử váy cưới chứ!

Tôi không rẻ mạt như vậy đâu!

2.

Về đến nhà, tôi liền kể cho mẹ tôi chuyện này, nghe xong bà cũng rất tức giận.

Nhưng bà ấy bình tĩnh hơn tôi, cùng với ông bố đang phì phèo điếu thuốc của tôi, hai người họ cùng thu lại mọi thái độ tươi cười trước đây.

Những người thân đến thăm hỏi hỷ sự của tôi đều sửng sốt và bối rối hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Mẹ tôi nói rằng mọi việc vẫn đang được thương lượng, không có gì phải vội vàng.

Cứ thế kéo dài mấy ngày, đến khi vị đại gia bên ấy phát hiện nhà tôi chậm chạp, có vẻ như không muốn gả con gái cho nhà họ.

Gia đình Trương Chí Viễn lúc này mới khẩn trương.

Đã nhiều ngày không gặp, sau khi chia tay ngày hôm đó, tưởng rằng sau khi bình tĩnh lại thì anh ta sẽ nhận ra sai lầm của mình, không ngờ anh ta lại bình tĩnh ngồi chờ tôi xin lỗi.

Không một tin nhắn hay một cuộc điện thoại nào, anh ta bày thái độ trịch thượng.

Điều này khiến cả nhà tôi càng thêm tức giận, lần này dù anh ta mang theo quà cáp đến tạ lỗi cũng chẳng ai thèm liếc mắt.

Trước đây, bố tôi luôn vỗ vai anh ta và liên tục gọi con trai tốt, nhưng bây giờ ông ấy lại để anh ta đứng đực mặt ở cửa, rồi cầm chiếc bình nhỏ chạy lại tưới cây xương rồng nhựa của mình.

Mẹ tôi còn quá đáng hơn, bà lấy cây lau nhà lau sàn phòng khách, hoàn toàn không có ý định mời anh ta vào.

Đây xem như là một cái tát giáng vào mặt, cũng thừa dịp mà nói cho anh ta biết, con gái nhà họ Lâm không dễ bắt nạt đâu.

Tôi tận mắt chứng kiến sắc mặt anh ta nhấp nháy thay đổi như bảng quảng cáo, liên tục chịu đựng và hạ thấp mình, ân cần xin lỗi.

Cuối cùng, anh ta bùi ngùi nắm lấy tay tôi và nói với tôi rằng mẹ chồng tôi đã hối hận từ lâu, nhưng bà ấy không còn mặt mũi tìm gặp tôi.

Thấy anh ta cư xử phải phép và có thái độ nhận lỗi tốt nên tôi không còn níu kéo chuyện này nữa.

Tôi chỉ nói một cách vô cùng nghiêm túc với anh ta rằng, nếu mẹ chồng tôi muốn mặc áo cưới trắng thì phải nói trước để tôi thay hỷ phục truyền thống thay vì lúng túng mặc váy cưới cùng mẹ chồng, tránh mọi người rơi vào cảnh khó xử.

Sẽ không có cảnh choáng ngợp trong đám cưới.

Anh ta gật gật đầu và ậm ừ.

Lúc này, xích mích nho nhỏ liền kết thúc.

Tôi đã nghĩ mẹ chồng sẽ không làm ra loại chuyện thế này nữa, vả lại, tôi đã giúp họ giải quyết êm đẹp.

Những người hiểu chuyện sẽ không bao giờ phạm sai lầm lần thứ hai.

Ai ngờ...

3

Có rất nhiều nghi thức trong ngày cưới.

Tôi đang ngồi trên chiếc giường tân hôn, mặc chiếc áo cưới màu trắng, đợi Trương Chí Viễn đến đón tôi với nụ cười trên môi.

Các phù dâu ngồi quanh tôi ríu rít và đứa nào cũng tươi cười.

Các trưởng lão cười ầm lên, than thở rằng tôi lớn lên và kết hôn trong nháy mắt.

Mẹ tôi trốn trong phòng làm việc khóc nức nở, nắm chặt tay bố tôi không chịu buông.

Ngay cả bố tôi, người luôn im lặng, cũng nắm chặt tay tôi khi cùng tôi bước ra khỏi cổng.

"Con có biết sống sao cho tốt không? Khi con không vui thì hãy về nhà, bố sẽ thay con quyết định!"

Câu cuối cùng là nói cho Trương Chí Viễn nghe, ông yêu cầu Trương Chí Viễn thề với ông sẽ luôn đối xử tốt với tôi.

Nếu anh ta làm tôi đau lòng hoặc đối xử tệ bạc với tôi sau khi kết hôn, ông sẽ đập cửa để đón tôi về, bất kể anh ta có nói gì.

Tôi đã khóc nức nở trong xe cưới và khi trang điểm.

Nhân viên trang điểm cho tôi dù làm đi làm lại nhiều lần vẫn không theo kịp tốc độ lớp trang điểm trở nên nhòe nhoẹt, đành để tôi khóc đủ rồi làm tiếp.

Ngược lại Trương Chí Viễn trên mặt không có biểu tình gì, cả buổi đều có chút thất thần, nghịch nghịch hoa cài trên ngực.

"Sao vậy?"

Tôi nắm tay anh ta, "Anh có căng thẳng không?"

"Một chút."

Anh ta chậm rãi nói: "Tiểu Ninh, chúng ta giờ đã là vợ chồng rồi phải không? Một người vợ có phải nên hết sức phối hợp với chồng ở bên ngoài không?"

"Anh đang nói gì vậy?"

Tôi lườm anh trách móc: “Em nhất định sẽ cho anh thể diện, đừng lo lắng về chuyện này”.

"Tốt."

Anh ta có vẻ nhẹ nhõm, vội vã chùi mồ hôi ở lòng bàn tay vào ống quần.

Hành vi này có vẻ kỳ quái khiến lòng tôi dâng lên một nỗi bất an.

May mắn thay, không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra trên đường đến khách sạn tổ chức đám cưới, tôi được đưa đến một phòng nghỉ để trang điểm và chỉnh trang áo cưới.

Không biết còn thiếu gì không nhỉ?

Các phù dâu xúm lại giúp đỡ, một cô nàng đã lanh lẹ chạy ra ngoài lấy nước cho tôi, bảo tôi làm nhuận họng trước khi lên sân khấu.

Nhưng khi quay lại, mặt cô ấy đỏ bừng, đôi vai run lên vì giận dữ.

"Sao vậy? Có phải nhân viên khách sạn làm khó mày không?"

Tôi có chút không vui, đã tiêu nhiều tiền vậy mà tôi thậm chí không thể yêu cầu nổi ly nước, đúng là một khách sạn hết thuốc chữa.

Được rồi, tôi sẽ thân chinh ra ngoài đòi lại công bằng cho người chị em của mình.

Nhưng cô ấy đã giữ tôi lại.

"Không, Tiểu Ninh, tao không phải vì nhân viên phục vụ mà nổi giận."

Mặt cô ấy càng đỏ hơn, dậm chân:

"Mẹ nó, cái trò quái đản gì không biết! Tao chưa từng thấy gia đình nào… không biết xấu hổ như vậy!"

"Chuyện gì?"

Tôi chợt thấy rất bất an, nhất là khi người chị em của mình lớn tiếng chửi mắng, đôi mắt đỏ hoe vì buồn.

Cô ấy nắm tay tôi và liên tục trấn an tôi, sợ tôi nổi giận.

Mọi người im bặt, trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ chờ cô ấy nói.

"Tiểu Ninh, mẹ chồng mày. . ."

"Bà ta mặc áo cưới giống mày!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom