• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot CƯỚI TRƯỚC, YÊU SAU, CÓ THỂ KHÔNG? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần VI

Pt.6
Tôi định nói vài lời nhưng cuối cùng lại trả lời qua loa, “Không xem nữa, bộ phim này chẳng có gì hay ho cả, em đi ngủ đây.”
“Mới 9h mà đã ngủ rồi”, Hứa Diệc Minh cầm điều khiển tivi lên, “Tôi cho em xem một bộ kinh dị cực hay, có muốn xem không?”
“Em không xem phim ma.”
“Không có ma, tôi đảm bảo là rất thú vị.”
Tôi bán tín bán nghi nán lại.
Hết phim, tôi nằm co tròn trong lòng anh, cả người mồ hôi đầm đìa.
Hứa Diệc Minh bình tĩnh hỏi, còn kèm theo vài phần trào phúng, “Thế nào, tôi không lừa em chứ? Không có ma, hơn nữa còn rất thú vị.”
Tôi nghẹn ngào, cái này còn đáng sợ hơn cả ma ấy chứ, tôi thậm chí còn cảm giác như con dao gọt hoa quả trên bàn đang chuẩn bị lao về phía mình.
“10 rưỡi rồi, đi tắm để đi ngủ nào.”
Hứa Diệc Minh định vươn vai nhưng phát hiện cánh tay đã bị tôi bám chặt.
“Hứa Diệc Minh, em biết cái này hơi quá đáng, nhưng mà tối nay anh có thể ngủ cùng em được không…”
Càng đến cuối giọng tôi càng bé lại…
“Em có thể tăng tiền tiêu vặt cho anh.’’
Hứa Diệc Minh nửa thật nửa đùa, “Tôi bán nghệ chứ không bán thân.”
“Em mặc kệ, là anh dụ em xem, anh phải chịu trách nhiệm.”
“Đã sợ như thế sao còn xem đến cuối làm gì?”
“Em tò mò…”
Hứa Diệc Minh cười đến hai vai rung lên, tôi nóng máu liền nhảy lên cắn vào vành tai anh một cái cảnh cáo, Hứa Diệc Minh sững lại, đẩy tôi ra khỏi người anh.
“Đừng cắn lung tung”, nói rồi liền đứng thẳng dậy.
Tôi xấu hổ chạy về phòng ngủ, Hứa Diệc Minh tắm ở phòng ngoài, lúc tôi đang sấy tóc thì anh cũng đẩy cửa bước vào.
Đến giờ ngủ rồi, tắt đèn thôi.
Tôi như chú sâu chui vào vòng tay anh, nếu như lần trước giữa chúng tôi còn có khoảng cách lớn, thì lúc này Hứa Diệc Minh đã dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi rồi.
“Sợ thế à?”
“Ừm…”
Hứa Diệc Minh nhẹ giọng, “Là lỗi của tôi, lần sau không rủ em xem phim kinh dị nữa.”
Tôi gật gật đầu.
Hứa Diệc Minh tiếp tục nói, “Để bồi thường, mấy ngày tới tôi đều sẽ ngủ cùng em, có được không?”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.
Xung quanh đều là mùi hương dễ chịu trên cơ thể anh, cả người tôi lâng lâng, vốn dĩ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhưng cuối cùng miệng lại nhanh hơn não, đáp, “Được thôi.”
Giọng nói còn phảng phất sự hưng phấn
1f642.png

Hứa Diệc Minh để bàn tay của tôi ở đang ở trên vai anh ấy chuyển xuống eo, hơi nghiêng người một chút, đổi sang một tư thế thoải mái hơn.
Thế này thì không phải là đang tạo điều kiện cho tôi thì là gì? Tôi không buồn nghĩ nhiều, đưa tay vào nghiên cứu sô cô la của anh.
“Sao đấy?”
“Không ngủ được nên muốn nghịch một chút.”
Hứa Diệc Minh bất lực, lại gỡ tay tôi ra, trầm mặc một lúc, anh yếu ớt nói, “Không sớm nữa, để lần sau đi.”
Tôi trong mắt anh chắc chắn là một kẻ vô cùng háo sắc đây mà.
“... Anh nghĩ nhiều rồi.”
Tôi quay lưng lại, đưa tay lên nơi trái tim đang đập như ngựa phi…
Thôi được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã thất thủ.
Sau nhiều lần đắn đo, tôi quyết định nói với Từ Hoan, tôi sẽ theo đuổi Hứa Diệc Minh.
Từ Hoan giảng giải cho tôi một hồi, tổng kết lại chính là, nó nói tôi có vấn đề rồi.
Thấy tôi buồn rầu nó liền cảm thán, “Tao biết mày sớm muộn cũng không trụ được mà. Thế anh ấy thì sao, có thái độ gì không?”
Tôi cắn môi, “Tao chui vào lòng anh ấy, anh ấy cũng không có phản ứng gì, chỉ có điều không cho tao động chạm lung tung.”
Từ Hoan lười biếng cho tôi một cái nhìn đầy ghét bỏ, “Bình thường thì cả ngày chỉ có ăn với ngủ, đầu tóc thì như cái tổ chim, tao mà là đàn ông, tao cũng chẳng thèm có cảm xúc gì với mày.”
“Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa.”
Con bé kéo tôi đến một khu trung tâm thương mại, việc đầu tiên cần làm là thay đổi toàn bộ phong cách trong tủ đồ của tôi.
Lúc về nhà thì cũng đã tối muộn rồi, tôi đem theo túi to túi nhỏ đứng ngoài cửa, thật sự là kiệt sức rồi, không còn cách nào khác chỉ đành lớn tiếng gọi Hứa Diệc Minh xuống giúp một tay.
Hứa Diệc Minh gần đây hơi bận, tan làm về nhà thì lại ngồi ngay vào bàn làm việc, mặc dù chỉ mặc những bộ đồ ngủ kín đáo và đeo một cặp kính gọng vàng đơn giản nhưng cũng đủ để trái tim tôi loạn nhịp.
AIz, thật sự lo lắng đến một ngày nào đó tôi sẽ không nhịn được mà …
Gọi đến mấy lần Hứa Diệc Minh mới mở cửa bước ra.
Thấy tôi ăn bận khác lạ, trên thì sơ mi dưới thì váy ngắn, anh hơi cau mày hỏi, “Mua đồ?”
Phản ứng của anh khiến tôi có chút thất vọng, rõ ràng đến cả người khó tính như con bé Từ Hoan cũng khen tôi suốt buổi rằng tôi mặc bồ này lên trông eo nhỏ chân dài cơ mà.
Tôi “ừm” một tiếng, đem tất cả các túi đồ chuyển sang cho anh, còn mình thì đi tháo giày.
Hứa Diệc Minh nhìn ngó mấy túi đồ, “Không phải là em không thích mặc váy ư, sao hôm nay lại mua nhiều thế?”
Hứa Diệc Minh do dự một lúc, “Nhìn đẹp lắm.”
“Thôi không cần miễn cưỡng, không muốn khen thì thôi.”
“Không phải”, Hứa Diệc Minh cúi đầu, “Chỉ là váy em mua… hơi ngắn.”
Tôi vừa xỏ đôi dép lê vừa đáp, “Ngắn thì mới khoe được chân dài chứ.”
“Đi làm mà mặc váy ngắn thì không tiện.”
Tôi quay đầu nhìn anh, “Thế em chỉ mặc ở nhà cho anh xem thôi.”
“Được”, khóe miệng anh kéo lên, “Mặc ở nhà thôi.”
1639024835501.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom