• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cưới Đại Được Chồng Tốt (2 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26​

1492 Words
"Cậu bình tĩnh lại trước đi đã."
Đường Hạ Linh thấy dáng vẻ suy nghĩ linh tinh của Tống Bình An thì bật cười: "Người đó lớn hơn tớ mấy tuổi ấy, mặt mũi cũng khá là ưa nhìn, ở tại khu biệt thự Long Thành."
Tống Bình An nghe thế thì ngây người, cô ấy cất tiếng hỏi với vẻ rất ngạc nhiên: "Người giàu à?"
Đường Hạ Linh nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Hình như giàu lắm ấy."
"Giàu có cũng chẳng có ích gì cả, tiền bạc có thể mang lại cho cậu một đời hạnh phúc ư?"
Tống Bình An thở phì phò, cô ấy nhìn chằm chằm vào Đường Hạ Linh rồi mắng: "Đường Hạ Linh, cậu vớ vẩn quá rồi đấy, sao cậu lại có thể... sao lại..."
"Bình An, tớ biết cậu quan tâm tớ mà. Lúc mà đi đăng ký kết hôn có lẽ tớ có chút vớ vẩn thật, nhưng tớ cũng không cảm thấy hối hận. Hơn nữa người đó cũng không có hư hỏng như cậu nghĩ đâu... nói không chừng đến lúc cậu nhìn thấy anh ấy thì còn kích động hơn bây giờ nữa đó."
Đường Hạ Linh đã nói một cách rất kín đáo rồi.
Dựa vào sự hiểu biết của Đường Hạ Linh đối với Tống Bình An thì nếu như cô ấy biết người mà cô kết hôn là Lục Chấn Nam thì có lẽ sẽ kích động đến nỗi ngất đi mất.
"Hừ, cho dù cậu có khen anh ta như thế nào thì tớ cũng chẳng có chút thiện cảm gì với anh ta đâu nhé."
Tống Bình An tiếp tục lèm bèm rồi hỏi: "Anh ta tên là gì thế?"
"Anh ấy tên là..."
Đường Hạ Linh mở miệng đang định nói ra tên của Lục Chấn Nam thì bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời cô.
Hai người quay sang nhìn vào điện thoại trên bàn...
"Là Triệu Duệ Dung gọi tới."
Vẻ mặt của Đường Hạ Linh trầm xuống, cô nhíu mày lại.
"Bà ta muốn làm gì chứ?"
Ánh mắt của Tống Bình An cũng biến đổi, cô ấy không tra hỏi Đường Hạ Linh về chuyện chồng của cô nữa.
"Không biết nữa, nhưng chắc chắn chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cho cam."
Đường Hạ Linh nói rồi cầm điện thoại lên bấm nghe, cô đang định mở miệng thì bên kia đã vang lên giọng nói tức giận của Triệu Duệ Dung.
"Đường Hạ Linh, sao mày có thể làm thế với chị gái của mày chứ? Mày có biết là nó còn đang có bầu không hả? Mày muốn hại chết nó hay sao hả? Đến cùng là mày có còn lương tâm hay không?"
Từng câu từng câu vặn hỏi như pháo nổ bên tai của Đường Hạ Linh, ầm ĩ đến nỗi tai của cô ong cả lên.
"Tôi không hiểu bà đang nói gì cả!"
Đường Hạ Linh nói với vẻ rất bình thản, giọng điệu của cô lạnh lùng đến nỗi dường như rớt xuống âm độ.
"Đường Hạ Linh, mày đừng có giả vờ nữa! Nếu như không phải mày thì làm sao Phương Hoa của tao lại bị kích thích đến nỗi không chịu được mà té xỉu ở nhà chứ? Mày có biết là nó suýt chút nữa là bị đẻ non rồi không?"
Triệu Duệ Dung tức giận chửi bới Đường Hạ Linh, giọng nói của bà ta bén nhọn chói tai như một con gà mái đang gào vậy.
Đường Hạ Linh nghe thấy thế thì rất kinh ngạc, cô và Tống Bình An đang ngồi đối diện liếc nhau một cái.
Chu Phương Hoa suýt chút nữa là đẻ non ư?
Tống Bình An khịt mũi xem thường, rõ ràng là cô ấy chẳng tin những lời Triệu Duệ Dung nói.
Rất nhanh Đường Hạ Linh đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình rồi nói: "Dì Bích này, Chu Phương Hoa té xỉu thì nào có liên quan gì tới tôi chứ? Hình như bà tìm nhầm chỗ để xả cơn giận rồi đúng không?"
"Đến giờ này rồi mà mày còn ngụy biện được à! Nếu không phải là do mày nói mấy câu kia với đám phóng viên thì Phương Hoa của tao cũng chẳng tức đến té xỉu như thế đâu. Đường Hạ Linh, mày sống ác độc quá rồi đấy. Tao nói cho mày biết, nếu như Phương Hoa của tao xảy ra chuyện gì không hay thì tao chắc chắn sẽ không để cho mày được sống yên ổn trên cõi đời này đâu!"
Triệu Duệ Dung gào thét xả giận xong thì cúp luôn điện thoại, chẳng thèm nghe Đường Hạ Linh nói thêm câu nào.
"..."
Đường Hạ Linh nhíu mày lại, cô chẳng biết nên nói gì bây giờ.
"Cậu tin lời bà ta nói à?"
Tống Bình An cười một cách châm chọc rồi quay sang hỏi Đường Hạ Linh, cô ấy vẫn giữ nguyên thái độ nghi ngờ đối với những lời Triệu Duệ Dung nói.
Đường Hạ Linh suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nghe giọng điệu của Triệu Duệ Dung không giống như là đang giả vờ, về chuyện Chu Phương Hoa tức đến nỗi té xỉu thì tớ tin đấy, còn về phần đẻ non thì..." Cô lắc đầu rồi nói tiếp: "Sức khỏe của Chu Phương Hoa chẳng thể nào yếu như thế, làm gì có chuyện không chịu nổi chút xíu kích thích như thế được, cho dù như thế nào thì cũng chẳng có chuyện đó đâu."
Tống Bình An trợn mắt: "Vậy thì đừng quan tâm đến cô ta nữa, cô ta gieo nhân nào gặp quả nấy mà thôi, cho dù chết thì cũng chẳng đáng để được thương xót."
"Không được, tớ phải về nhà xem thử."
"Cậu điên rồi, chẳng lẽ cậu thật sự lo lắng cô ta xảy ra chuyện gì à?"
Tống Bình An thấy Đường Hạ Linh đứng dậy muốn đi thì nhìn chằm chằm cô với một ánh mắt không thể nào tưởng tượng nỗi.
Đường Hạ Linh cười cười rồi nói: "Sao mà thế được chứ? Vốn tớ định hai ngày nay về nhà lấy mấy cái đồ, còn thăm Chu Phương Hoa chỉ là tiện đường mà thôi, mà lại... biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đúng không?"
"Vậy thì tớ đi về với cậu, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu trở về như thế này không ổn chút nào, hai mẹ con nhà kia đáng sợ quá trời, tớ sợ họ sẽ gây bất lợi cho cậu đấy."
"Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ cẩn thận mà."
Sau khi Đường Hạ Linh nói tạm biệt với Tống Bình An thì vội vàng rời đi.
Một bên khác.
Đúng là Chu Phương Hoa đã té xỉu nhưng chẳng đến mức nghiêm trọng như Triệu Duệ Dung nói với Đường Hạ Linh, cô ta ngất có hơn nửa tiếng là đã tỉnh rồi, cũng chẳng có xuất hiện triệu chứng đẻ non nào cả.
Vi Khiết Bảo nghe thấy thế thì vội vã chạy từ công ty về nhà họ Đường, nét mặt của anh ta hiện rõ sự lo lắng.
"Anh Khiết Bảo!"
Chu Phương Hoa vừa nhìn thấy Vi Khiết Bảo thì lại bắt đầu chảy nước mắt, tỏ vẻ đáng thương rồi nói: "Anh Khiết Bảo, Đường Hạ Linh quá đáng quá rồi, nó muốn phá hủy cuộc sống tốt đẹp của em, nó chẳng thể nào nhìn em sống yên ổn được mà."
"Em bình tĩnh lại đi Phương Hoa, đừng có kích động quá mức như thế. Cho dù em không bình tĩnh vì chính bản thân mình thì cũng phải nghĩ tới đứa con của chúng ta nữa chứ."
Vi Khiết Bảo nhỏ nhẹ khuyên nhủ Chu Phương Hoa với một giọng điệu rất đỗi dịu dàng, nhưng nét mặt của anh ta lại vô cùng âm u.
"Sao mà em không kích động được chứ? Bởi vì Đường Hạ Linh mà cư dân cộng đồng mạng đang kêu gào hò hét bảo em cút ra khỏi ngành giải trí kia kìa! Anh biết rằng em luôn ôm giấc mộng trở thành người đứng đầu ngành giải trí mà. Gần đây em vừa dành được một nhân vật nữ số hai, là vai vai diễn của một phim truyền hình có kinh phí rất lớn, có cả những diễn viên gạo cội nổi tiếng tham gia nữa. Cũng sắp khai máy rồi nhưng bây giờ lại vì Đường Hạ Linh mà em đã mất đi cơ hội này rồi đó!"
Chu Phương Hoa dường như gào thét lên với Vi Khiết Bảo, vẻ mặt của cô ta rất đáng thương, giống như là chính mình chẳng có tội gì vậy.

Chương 27​

1251 Words
"Phương Hoa, dù em không đi làm thì anh cũng có thể nuôi em mà. Sau này em sẽ làm bà chủ của nhà họ Vi, đây chẳng phải là cuộc sống mà em luôn mong muốn sao?"
Vi Khiết Bảo khẽ ôm lấy cô ta, dịu dàng khuyên bảo lẫn an ủi nói.
Chu Phương Hoa đẩy anh ta ra, giận dữ nói: "Em không muốn như thế nữa, em đổi ý rồi! Em muốn cố gắng hết sức để bước vào giới giải trí, bọn họ muốn em rút khỏi giới này thì em chắc chắn phải trụ lại. Em muốn trở thành diễn viên hạng A, trở thành ngôi sao hạng nhất, rồi sẽ đến một ngày, em sẽ giẫm đạp con điếm Đường Hạ Linh bỉ ổi kia dưới chân mà thỏa sức nhục mạ cô ta, chèn ép cô ta!"
"Phương Hoa, em đang mang thai, anh không để em buông thả như thế được."
Sắc mặt Vi Khiết Bảo bỗng trầm xuống, khi nói chuyện giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Chu Phương Hoa dường như cũng nhận ra phản ứng của bản thân hơi thái quá, cô ta vội vàng dịu giọng lại, đáp lại Vi Khiết Bảo với vẻ nghẹn ngào: "Khiết Bảo, tuy em đã gả cho anh, dù chúng ta cũng đã có con, nhưng em cũng muốn bản thân có một nghề nghiệp nào đó, em không muốn ở bên anh mà chẳng có gì trong tay, như vậy sẽ không xứng với anh. Em không muốn chịu thua Đường Hạ Linh, em muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng em là sự lựa chọn đúng đắn của anh. Nếu em cứ lùi bước như thế này thì đến lúc đó bọn họ sẽ coi thường em, thậm chí còn chế nhạo cả anh nữa, anh mong muốn em sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi như thế sao?"
Chu Phương Hoa nói vừa có tình vừa có lý để khiến Vi Khiết Bảo thấu hiểu, làm cho anh ta vừa nãy còn có vẻ tức giận mà bây giờ sau khi nghe xong thì vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước.
Chu Phương Hoa luôn có bản lĩnh như vậy, cô ta luôn biết phải nói những cái gì vào lúc nào, mà cũng biết nắm bắt đúng chỗ, thường hay có thể nói những lời ngon ngọt khiến trái tim Vi Khiết Bảo rung động.
Thấy tâm trạng của anh ta thay đổi, Chu Phương Hoa vôi vàng tận dụng thời cơ nói tiếp: "Khiết Bảo, mấy ngày nay Đường Hạ Linh nhục mạ chúng ta chưa đủ sao? Bây giờ cô ta còn dám công khai mắng chửi chúng ta trước mặt mọi người, ai mà biết được đằng sau cô ta còn làm chuyện quá đáng nào nữa? Em thật sự không muốn bị cô ta chèn ép cả đời này, nếu như vậy thì em thà chết còn hơn."
"Em chớ nói linh tinh, có anh ở đây tuyệt đối sẽ không để Đường Hạ Linh có cơ hội làm như vậy."
Vi Khiết Bảo lại ôm Chu Phương Hoa vào lòng, giọng điệu vô cùng xót xa.
"Vậy là anh đã đồng ý với em rồi sao?"
Vi Khiết Bảo bất đắc dĩ thờ dài: "Em đã nói đến mức vậy rồi thì anh có thể không đồng ý được ư? Em muốn làm gì thì cứ làm, muốn bước vào giới giải trí cũng được, trở thành ngôi sao nữ cũng tốt, anh sẽ cố gắng tận dụng những mối quan hệ để hỗ trợ em. Có điều em phải đồng ý với anh một điều kiện..."
"Anh nói đi."
"Dù có như thế nào thì cũng phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng thật tốt, ba mẹ anh vẫn rất mong chờ sự ra đời của đứa bé này, hy vọng em sẽ không để hai người họ thất vọng."
"Em biết rồi."
Thấy Vi Khiết Bảo cuối cùng cũng chịu đồng ý thì Chu Phương Hoa rốt cuộc cũng nín khóc mà mỉm cười, cô ta ôm Vi Khiết Bảo thật chặt rồi nói: "Khiết Bảo, em biết ngay là anh yêu em nhất mà."
Sau khi vỗ về được Chu Phương Hoa, Vi Khiết Bảo vội vàng trở về công ty.
Anh ta vừa rời khỏi thì Chu Phương Hoa lập tức vứt bỏ vẻ đáng thương yếu đuối vừa nãy, cô ta bước từ trên giường xuống, vẻ mặt nham nhiểm nói với Triệu Duệ Dung đang bước vào: "Mẹ, mẹ nói cho cái con Đường Hạ Linh bỉ ổi kia biết chuyện con bị ngất chưa?"
"Nói rồi, mẹ nói y nguyên như lời con dặn dò. Có điều con gái à, con chắc chắn là cô ta sẽ trở về chứ? Giọng điệu của cô ta trong điện thoại nghe có vẻ là chẳng quan tâm mấy."
Triệu Duệ Dung nhìn Chu Phương Hoa rồi lo lắng hỏi.
"Mẹ cứ yên tâm, với những gì con biết về cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ về đây. Chỉ cần cô ta quay về thì sẽ là lúc con đổi đời."
Chu Phương Hoa cười lạnh một tiếng, đáy mắt thoáng qua một âm mưu chắc chắn phải giành lấy bằng được.
Đường Hạ Linh nhanh chóng quay về, cô đi rất nhanh, thời gian còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
Chỉ là cô cũng không đến gặp Chu Phương Hoa ngay, mà về phòng của mình trước để lấy mấy thứ. Đợi đến lúc sắp rời đi thì cô mới rẽ về phòng của Chu Phương Hoa.
Sau khi bước vào, cô chỉ thấy Chu Phương Hoa đang nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, Triệu Duệ Dung đang giúp cô uống nước ở bên cạnh.
Vừa nhìn thấy Đường Hạ Linh thì Triệu Duệ Dung bỗng giật bắn mình, trợn mắt rồi giơ tay chỉ thẳng vào Đường Hạ Linh nói: "Đường Hạ Linh, cô còn có mặt mũi mà trở về đây sao?"
"Sao tôi lại không có mặt mũi trở về nhà của mình chứ?"
Đường Hạ Linh nhếch miệng cười nhạt nhìn hành động của Triệu Duệ Dung, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
"Cô là muốn đến xem xem Phương Hoa chết chưa đúng không?"
Gương mặt của Triệu Duệ Dung nhăn nhúm lại vì tức giận.
Đường Hạ Linh không trả lời mà cô quay đầu lại đánh giá Chu Phương Hoa một lượt.
Vóc dáng của Chu Phương Hoa khá đẹp, dáng vẻ dịu dàng tận xương, lúc này cô ta ngồi ở trên giường với gương mặt đã tái đi, kết hợp với dáng dấp yếu ớt thật sự khiến người khác vừa nhìn đã yêu.
Chỉ là Đường Hạ Linh vẫn nhìn ra được sự tức giận trong đôi mắt của cô ta.
"Đúng vậy đấy, tôi về đây lấy chút đồ, tiện thể qua xem có phải cô Phương Hoa có bị sẩy thai thật không. Nhưng bây giờ xem ra, cô Phương Hoa vẫn rất tốt, đâu có nhìn ra dáng vẻ muốn chết đâu?"
"Đường Hạ Linh, cô... cô đúng là đồ độc ác, Phương Hoa đã trở nên như vậy rồi mà cô, cô, cô..."
Triệu Duệ Dung nói với vẻ vô cùng xúc động, nước mắt tuôn rơi như mưa, bà ta tức giận đến run cả người.

Chương 28​

1122 Words
“Mẹ, mẹ đừng trách Hạ Linh, là con làm chuyện có lỗi với em ấy trước."
Lúc này, Chu Phương Hoa đang ngồi ở trên giường đột nhiên lên tiếng, cô ta khó khăn xuống giường, bước từng bước một đến trước mặt Đường Hạ Linh.
"Hạ Linh, chị biết là em trách chị cướp Khiết Bảo đi. Chuyện này đúng thật là do chị không đúng, chị có kết cục như thế này cũng là do gieo gió gặt bão mà ra. Chị cũng không dám cầu xin sự tha thứ của em, nhưng mà chị hy vọng em sẽ cho chị một cơ hội để xin lỗi."
Chu Phương Hoa nói với một vẻ mặt thành khẩn, nói đến câu cuối còn nắm lấy tay của Đường Hạ Linh: "Hạ Linh, em mắng chị đi, đánh chị cũng được. Chỉ cần em có thể nguôi giận thì chị tự nguyện chuộc tội vì đã làm tổn thương em."
"Chu Phương Hoa, chị đang làm cái gì vậy?"
Chu Phương Hoa đột nhiên thay đổi làm cho Đường Hạ Linh không kịp trở tay.
Trước khi đến, cô đã nghĩ rằng Chu Phương Hoa sẽ vô cùng kích động mà mắng chửi cô hoặc là sẽ có âm mưu gì đấy.
Không ngờ rằng vừa đến cô ta đã hạ mình mà xin lỗi mình.
Có gì đó không đúng lắm...
Không bao giờ có chuyện người phụ nữ này tự xin lỗi mình được, trừ khi cô ta có mục đích gì đấy!
Đường Hạ Linh nhíu mắt, có chút nghi ngờ mà hất tay cô ta ra: "Chu Phương Hoa, tuy rằng tôi không biết chị muốn làm cái gì, nhưng mà nếu chị muốn dùng bộ dạng đáng thương này để làm tôi mềm lòng thì tôi nghĩ chị nên tỉnh lại đi, tôi không phải là Vị Khiết Bảo."
"Hạ Linh, em hiểu nhầm rồi, chị thật lòng muốn xin lỗi em. Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, chị biết rằng bây giờ chị nói gì thì em cũng không nghe. Tất cả việc này đều là lỗi của chị, bây giờ tất cả cũng không cứu chữa được nữa, chị chỉ có thể thử cầu xin sự tác thành của em... Tác thành chị với Khiết Bảo, hu hu, chị biết rằng như vậy rất ích kỷ, nhưng mà, chị thật sự... Thật sự không hy vọng đứa trẻ được sinh ra mà lại không có ba..."
Nói đến đây, Chu Phương Hoa đột nhiên quỳ bộp một cái xuống trước mặt Đường Hạ Linh, kéo lấy ống quần của cô, mặt đầy sám hối, mặt đầy áy náy.
Dáng vẻ quỳ xuống dưới đất giống như là đang xin lỗi rất thật lòng, đến Đường Hạ Linh cũng suýt chút nữa thì tin rồi.
Nhưng mà Đường Hạ Linh rất hiểu Chu Phương Hoa.
Cô ta càng như thế này thì lại càng đáng nghi.
"Chu Phương Hoa, khổ nhục kế không có tác dụng với tôi đâu, bỏ ra."
Đường Hạ Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng rút chân lại.
Kết quả chỉ vì thế mà Chu Phương Hoa lại có thể lăn về đằng sau một vòng, giống như là bị người khác đạp cho một cái vậy.
Trong phòng ngay lập tức có một tiếng hét thảm thiết, Chu Phương Hoa che bụng lại, lăn lộn trong đau đớn: "Đau quá, đau bụng quá..."
Triệu Duệ Dung sợ hãi hét lên: "Đường Hạ Linh, con đàn bà lòng dạ độc ác này, mày không chấp nhận lời xin lỗi của Phương Hoa thì thôi đi, sao mày có thể đá vào bụng của nó chứ?"
Đường Hạ Linh hoàn toàn trợn mắt há mồm.
Cô chưa từng nghĩ rằng, Chu Phương Hoa thế mà lại dùng lại trò cũ.
Lần trước là giả vờ ngã, lần này còn ác hơn, trực tiếp đổ tội cho cô là đá vào bụng của cô ta!
Thảo nào...
Thảo nào hôm nay người phụ nữ này lại khác lạ như thế, vừa xin lỗi, vừa quỳ xuống, thì ra là từ đầu đến giờ là để lên kế hoạch cho cái này.
Nhìn Chu Phương Hoa đang đau đến mức lăn lộn dưới đất, còn có Triệu Duệ Dung đang kêu khóc om sòm gọi quản gia đưa Chu Phương Hoa đi bệnh viện thì Đường Hạ Linh cười mỉa một cái.
"Chu Phương Hoa, cô có diễn xuất tốt như thế thì làm sao có thể bị chôn vùi trong ngành giải trí được? Thật lòng mà nói thì cô còn có thể nhận giải Oscar rồi."
"Đau quá, thật sự đau quá, em ơi... Đưa chị đưa bệnh viện được không, con của chị..."
Chu Phương Hoa hoàn toàn làm ngơ trước sự chế giễu của Đường Hạ Linh, ngược lại còn bám lấy cô mà đau khổ cầu xin.
Ánh mắt của Đường Hạ Linh đầy sự chế giễu, nhìn Chu Phương Hoa giống như là đang xem một vở hài kịch vậy, không nói gì mà chỉ lắc lắc đầu, lười để ý đến bọn họ, trực tiếp quay người rời đi.
Đường Hạ Linh đi rất dứt khoát, còn không thèm quay đầu lại một cái.
Cô đi chưa bao lâu thì nhà họ Đường lại yên tĩnh trở lại, Chu Phương Hoa cũng đứng dậy, hoàn toàn không giống như là sắp sinh non chút nào?
"Hứ, Đường Hạ Linh, tao phải xem xem lần này mày còn vùng lên thế nào được nữa?"
Sau khi Đường Hạ Linh đến công ty, Tống Bình An liền không đợi được mà hỏi cô: "Thế nào rồi, không sao chứ?"
"Tạm thời thì chưa có sao, nhưng mà ngày mai nhất định có."
Đường Hạ Linh nháy mắt với cô ta, cười một cách ẩn ý.
Mặt Tống Bình An đầy sự nghi ngờ: "Có ý gì? Hai mẹ con nhà kia lại có âm mưu quỷ kế gì rồi?"
"Cô sẽ biết sớm thôi."
Cả buổi chiều Đường Hạ Linh đợi Chu Phương Hoa xuất chiêu.
Nhưng mà lại không ngờ rằng, f******k, các trang mạng xã hội đều rất yên bình, giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng mà Đường Hạ Linh biết rằng đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
Chu Phương Hoa diễn một vở kịch khổ nhục kế lớn như vậy thì nhất định sẽ có mục đích của cô ta.
Đường Hạ Linh cũng không vội, dù sao vội cũng không có ích gì, cô tin rằng Chu Phương Hoa nhất định sẽ ra tay, hơn nữa thời gian cũng sẽ không lâu lắm!

Chương 29​

1514 Words
Buổi tối, sau giờ làm việc Đường Hạ Linh đi thẳng về nhà.
Lục Chấn Nam vẫn phải làm thêm giờ nên sẽ quay trở về muộn một chút, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên tự mình vào bếp chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn.
Phòng bếp trong nhà rất lớn, hơn nữa còn rất sạch sẽ và có đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
Đường Hạ Linh nhìn một chút, cuối cùng chọn thịt bò, khoai tây, mỳ ống và ngô, còn có các nguyên liệu khác, rồi mới bắt đầu bận rộn nấu ăn.
Trông cô giống với người mười ngón tay không chạm vào nước nhưng khi thực hiện lại rất nhuần nhuyễn, việc gì cũng biết như rửa rau, thái thịt, nêm nếm gia vị...
Một lúc sau, mùi hương thoang thoảng bay ra khỏi bếp.
Khi Lục Chấn Nam quay trở lại thì nhìn thấy cảnh này.
Cô vợ bé bỏng của anh đang đeo chiếc tạp dề, quay lưng lại với anh và đang bận rộn ở trong bếp.
Với vóc dáng xinh đẹp và khuôn mặt thanh tú của cô, mỗi một cử chỉ đều có nét tao nhã khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ.
Lục Chấn Nam bước tới và ôm eo cô từ phía sau.
Đường Hạ Linh giật nảy mình, chiếc muỗng trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống: “Anh về rồi à?”
“Ừ.”
Lục Chấn Nam đáp lại một tiếng và tựa cằm vào vai cô, giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh khẽ vang lên bên tai cô: “Đôi bàn tay này của em thật sự không nên dùng để nấu ăn.”
“Đôi tay được sinh ra không phải dùng để làm việc hay sao?”
Đường Hạ Linh khẽ mỉm cười rồi vội vàng thúc giục: “Bữa tối sắp xong rồi, anh ra ngoài chờ trước đi.”
“Không cần, anh đợi ở đây là được.”
Lục Chấn Nam thản nhiên nói nhưng không có ý muốn buông đôi tay đang vòng lấy eo cô.
Đường Hạ Linh có chút bối rối: “Anh định chờ như vậy sao? Như vậy em sẽ không làm được gì hết.”
“Anh có thể giúp em.”
Anh trầm giọng nói, một đôi tay thon dài đưa ra phía trước che lại mu bàn tay của cô rồi nấu ăn cùng cô.
Lúc này, tư thế của hai người có chút mập mờ không rõ, Đường Hạ Linh có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua gò má.
Trái tim của cô bất giác đập loạn nhịp, khuôn mặt bỗng chốc nóng ran, hơi thở của anh ẩn giấu sự nguy hiểm, cô chịu không nổi nên đẩy anh ra: “Tổng giám đốc Lục, anh quấy rầy như vậy sẽ ảnh hưởng đến tài nghệ nấu nướng của em, cũng sẽ cản trở em trở thành một người vợ hoàn hảo.”
Ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu hơn một chút, rồi nói một cách đứng đắn: “Muốn trở thành một người vợ hoàn hảo, đây không phải là cách tốt nhất, có cần anh nói cho em một lối tắt hay không?”
“Lối tắt gì cơ ạ?”
Đường Hạ Linh tò mò nghiêng đầu nhìn anh.
“Lối tắt này...”
Anh khẽ mỉm cười và nói, đôi tay hơi dùng sức một chút đã dễ dàng xoay người cô lại, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.
“Đừng, miếng bít tết còn đang ở trên chảo...”
Đường Hạ Linh khẽ kêu lên một tiếng phản đối.
Lục Chấn Nam không có ý định buông cô ra, đôi tay ôm chặt cơ thể cô, một nụ hôn sâu và nóng bỏng kiểu Pháp mang theo sự dịu dàng và quyến luyến, không lâu sau đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của cô mãi cho đến khi cả người trở nên mềm nhũn mới dừng lại.
Lúc này, ai mà còn nhớ đến món bít tết nữa chứ? Rõ ràng món tráng miệng này càng hấp dẫn hơn.
Sau bữa tối, Đường Hạ Linh nhanh chóng về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Gần đây cô đã phải chịu rất nhiều đau khổ nên tinh thần không được tốt, vì vậy Lục Chấn Nam đã yêu cầu cô mau chóng dưỡng tốt thân mình.
Nửa đêm đang ngủ, cô cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh mình nên mơ hồ dựa lại gần, sau đó tự nhiên gối lên vai anh giống như một chú mèo con cọ tới cọ lui vào ngực anh, giống như làm vậy mới có cảm giác an toàn.
Lục Chấn Nam bật cười và ôm chặt lấy cô, rũ mắt ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn kĩ vẻ mặt của cô lúc ngủ, một cô gái tuổi đôi mươi với khuôn mặt mộc mạc và đôi má trắng ngần vừa mỏng lại vừa trơn, hồng hào và mềm mại, mái tóc đen thẫm như thác nước vương đầy trên gối.
Đôi mắt của cô ấy nhắm nghiền, đôi lông mi dài và cong vút, trông cô thật quyến rũ và dễ thương như một đứa trẻ ngây thơ.
Thật khó tin một cô gái như vậy ban ngày lại là dáng vẻ mạnh mẽ và cứng rắn.
Nụ cười của cô như có ma lực thu hút anh không thể rời mắt.
Lục Chấn Nam nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, rồi khẽ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lại giúp cô kéo lại tấm chăn đang đắp trên người.
Sau đó mới ôm cô và chìm sâu vào giấc ngủ.
Đêm nay, Đường Hạ Linh ngủ một giấc bình yên, ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần no đủ nhưng vị trí bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo từ lâu.
Đường Hạ Linh vốn tưởng rằng Lục Chấn Nam đã ra ngoài rồi, ai ngờ lại nhìn thấy ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng và đang gõ máy tính, cũng không biết anh nhìn thấy gì mà đôi mắt sâu thẳm kia lại toát lên vẻ lạnh lẽo và buốt giá.
“Chấn Nam có chuyện gì vậy?”
Đường Hạ Linh đi chân trần bước tới chỗ anh và hỏi.
Lục Chấn Nam kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh rồi chỉ vào màn hình máy tính đang đặt trên bàn.
Đường Hạ Linh tò mò nhìn một chút.
Một trang tin tức được mở ra trên máy tính và tiêu đề của tin tức đó là “Cập nhập tình tiết mới nhất của vụ việc người thứ ba, em gái độc ác đánh chị gái của mình còn không buông tha đứa bé trong bụng”.
Dưới tiêu đề là một đoạn video, nội dung bên trong là những chuyện đã xảy ra với Chu Phương Hoa khi Đường Hạ Linh quay trở lại nhà họ Đường.
Phía dưới là một bài viết rất dài, trong đó có rất nhiều lời lên án khác nhau về lòng dạ độc ác và hành vi ra tay đánh người của Đường Hạ Linh.
Nhìn đến đây, Đường Hạ Linh bỗng chốc tỉnh táo lại, tựa hồ không nghĩ tới, mình vừa mới tỉnh dậy muộn một chút, cả bầu trời bên ngoài đều đã thay đổi.
Đường Hạ Linh vội vàng di chuyển chuột tiếp tục nhìn xuống.
Phía dưới có hàng chục nghìn dòng bình luận, rất nhiều cư dân mạng đều đang lên án Đường Hạ Linh.
Một số người nói rằng nếu người thứ ba đã xin lỗi rồi thì với tư cách là người bị hại, cho dù có tức giận đến cỡ nào, cũng không nên ra tay đánh người, đứa trẻ là vô tội.
Có người lại cho rằng, người thứ ba đã xin lỗi chân thành đến mức quỳ xuống nhận lỗi như vậy mà Đường Hạ Linh lại vẫn tàn nhẫn ra tay với bà bầu, lòng dạ độc ác như vậy còn khiến người ta chán ghét hơn cả việc bị người thứ ba cướp chồng chưa cưới.
Có người còn nói, người phụ nữ Đường Hạ Linh này diễn quá xuất sắc, là một trà xanh kỹ nữ, mới mấy ngày trước còn bày ra dáng vẻ đáng thương đi lừa gạt sự đồng cảm của đông đảo cư dân mạng, với kỹ thuật diễn như vậy sao không đi diễn cung đấu đi, thật là buồn nôn và phản cảm!
Thậm chí có một số người còn kỳ quặc hơn nói thẳng thừng: Ủng hộ việc Chu Phương Hoa cướp chồng chưa cưới của cô, đàn ông thích người độc ác giống Đường Hạ Linh như vậy mới là lạ, cho nên cô đáng bị vứt bỏ.

Chương 30​

1939 Words
Tất cả những bình luận ác ý đều đổ dồn về phía Đường Hạ Linh, trong lúc hỗn loạn còn có nhiều người cố tình công kích ác liệt, thừa cơ ném đá giấu tay.
"Chậc chậc, thật kinh ngạc, cuối cùng cô ta cũng ra tay rồi."
Chứng kiến cảnh báo chí rầm rộ khiến người ta tức điên lên, Đường Hạ Linh dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước cũng không kìm nén được tâm trạng đang bất an của mình.
Không ai thích bị mắng mỏ, bị chửi bới, bị vu oan cả, hơn nữa mỗi một lời nói còn dữ dội tới mức giống như ngàn đòn chí mạng giáng lên đầu người bị công kích.
Đường Hạ Linh hít một hơi thật sâu rồi lại mở mắt ra, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh.
Lục Chấn Nam không khỏi nhướng mày hỏi: "Dường như bà xã đã đoán trước được việc này từ lâu rồi đúng không?"
"Thật ra không phải, em chỉ lờ mờ đoán vậy thôi, cũng không biết cụ thể cô ta muốn làm gì. Chậc chậc, xem tấm ảnh này xem, rõ ràng là cô ta muốn cho em không thể trở mình được nữa. Chỉ vì để tẩy trắng cho mình mà Chu Phương Hoa dám liều mạng tới vậy."
"Vậy bà xã đã có cách ứng phó với chuyện này chưa?"
Lục Chấn Nam hỏi lại, chỉ vừa ban nãy thôi ánh mắt anh vẫn còn ảm đạm mệt mỏi, nhưng bây giờ anh đã sớm lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu.
"Em vẫn luôn cẩn thận phòng bị Chu Phương Hoa, đương nhiên bây giờ sẽ có biện pháp để đối phó."
Đường Hạ Linh liếc mắt nhìn Lục Chấn Nam, cười nhẹ: "Thật sự có lỗi với anh quá, mới sáng sớm đã khiến anh phải lo lắng, nhưng chuyện này tốt nhất vẫn cứ giao cho em xử lý đi, em chắc chắn sẽ ứng phó được cô ta."
"Vậy thì tốt rồi."
Lục Chấn Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh sờ sờ mái tóc dài của cô, khẽ hỏi: "Phu nhân em đã gặp mặt cô ta lúc nào vậy?"
"Ngày hôm qua, lúc em trở về lấy đồ để quên thì đã gặp cô ta."
"Lần sau nếu phát sinh những chuyện như vậy, em nhất định phải báo cho anh biết, anh tuyệt đối không để cho em chịu bất kỳ tổn thương nào."
Lục Chấn Nam lãnh đạm lạnh lùng nói.
Buổi sáng sau khi thức dậy, đọc được tin tức kia anh vô cùng tức giận, ngay lập tức phân phó Ngô Vĩnh Tuân, phải dùng mọi cách có thể để áp chế tin tức này xuống.
Có điều đến giờ phút này xem ra anh không cần phải lo lắng gì nữa.
Dáng vẻ của Đường Hạ Linh giống như đang hoàn toàn nắm chắc chiến thắng, cặp mắt linh động hút hồn, còn để lộ ra nét thông minh khôn khéo. Dáng vẻ ấy quả thật vô cùng mê người, khiến cho Lục Chấn Nam không khỏi bị hấp dẫn.
Trên đời này hiếm có người phụ nữ nào không dựa vào quyền thế hay sự chống lưng của người khác như cô, nếu đã như vậy, anh sẽ ở một bên quan sát và để cho cô tùy ý giải quyết vấn đề này. Nếu đến thời khắc mấu chốt mà cô vẫn chưa thể xử lý được thì anh sẽ tới giúp cô một phen.
Nghĩ vậy, Lục Chấn Nam không khỏi mỉm cười, trộm hôn khẽ lên khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng mở lời: "Em đi rửa mặt trước đi, sau đó xuống tầng ăn bữa sáng nhé. Hôm nay tốt nhất đừng đến công ty, em hãy đợi cho đến khi mọi chuyện lắng xuống đã."
"Vâng."
Đường Hạ Linh mỉm cười ngọt ngào, cô nhanh chóng tắm rửa rồi thay quần áo. Hôm nay cô mặc một chiếc áo tơ tằm màu trắng với phần tay áo ngắn rộng ở phần thân trên, kết hợp cùng một chân váy chữ A sẫm màu ở thân dưới. Chiếc váy mỏng ôm sát càng làm tôn dáng cho cô, đôi chân dài trắng nõn thon gọn, thể hiện tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ. Đường Hạ Linh đi thêm một đôi giày cao gót, vừa đơn giản hào phóng lại vô cùng thanh nhã thoát tục, cực kỳ quyến rũ động lòng.
Lục Chấn Nam nhìn thấy cô, ánh mắt anh sâu hun hút, ngay lập tức đứng dậy vòng tay qua ôm lấy eo cô rồi bước xuống lầu.
Bữa sáng của hai người rất đơn giản, chỉ gồm có bánh mì và sữa, sau khi ăn xong Lục Chấn Nam cũng không vội vàng đi ra ngoài mà ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, tiếp tục đánh máy tính.
Đường Hạ Linh không khỏi tò mò mà hỏi anh: "Đến giờ này rồi anh vẫn không đi làm sao?"
"Cho đến bây giờ anh cũng chỉ quan tâm đến hiệu quả công việc chứ không muốn để ý tới chuyện thời gian. Cho dù một tháng không tới công ty làm thì cũng không có ai dám ý kiến gì cả."
Lục Chấn Nam quay sang nhìn cô, trong lời nói tràn ngập vẻ tự tin.
Nghe vậy, Đường Hạ Linh không khỏi cảm khái: "Đây là sự khác biệt giữa các nhà tư bản và những con người nhỏ bé tầm thường như chúng em. Thật là thích quá đi!"
Lục Chấn Nam trầm ngâm một lát rồi cười khẽ: "Hôm nay em không phải đi làm, có muốn xem các nhà tư bản bình thường làm việc như thế nào không?"
Đường Hạ Linh giật mình ngạc nhiên, ánh mắt cô bỗng dưng sáng lên: "Ý tứ của anh là muốn mời em đi thăm Tập đoàn Backpacke một chuyến sao?"
"Bà xã không muốn sao?"
"Đương nhiên là muốn chứ, em đồng ý!"
Đường Hạ Linh vui sướng, liên tục đáp lời.
Backpacke đó chính là Tập đoàn giải trí đứng đầu trong giới, là nơi tụ hội những nhân tài kiệt xuất, ngôi sao hàng đầu, cũng là nơi mà biết bao người tha thiết mơ ước được đặt chân vào.
Trước đây Đường Hạ Linh từng ấp ôm mơ mộng rằng một ngày nào đó mình cũng có thể làm việc ở nơi này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy đó là điều quá đỗi xa xỉ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể bước vào Tập đoàn Backpacke một cách miễn phí.
Hiếm khi được nhận Lục Chấn Nam làm hướng dẫn viên cho mình, một cơ hội tốt như vậy đương nhiên Đường Hạ Linh sẽ không dễ dàng bỏ lỡ.
"Vậy em đi chuẩn bị một chút đi, anh sẽ ra lấy xe."
Nhìn ánh mắt cô sáng bừng như nhặt được vàng, khóe miệng Lục Chấn Nam không khỏi nhếch lên, lập tức thu gọn máy tính và đi ra ngoài.
Khó lắm mới thấy được nụ cười của người đẹp, hà cớ gì lại không chủ động một chút đây.
Đường Hạ Linh thay đồ rất nhanh, cùng Lục Chấn Nam lên xe và đi về phía Tập đoàn giải trí Backpacke.
Chỉ mất khoảng ba mươi phút lái xe, cả hai người đã đến Backpacke.
Ở thành phố Việt Thanh, Tập đoàn Backpacke được coi là một trong những tòa nhà có kiến trúc khổng lồ nhất.
Toàn bộ tòa nhà cao ngất trong mây, các tầng nhà còn lắp kính truyền sáng. Ngoài ra còn có tấm bảng hiệu mạ vàng ghi tên "Giải trí Backpacke" được treo trang trọng cửa chính giống một biểu tượng tượng trưng cho địa vị không thể lay chuyển của tập đoàn giải trí này.
Đây là lần đầu tiên Đường Hạ Linh đặt chân tới nơi này, trước đây mỗi lần nhìn thấy nó đều là từ phía xa xa, không giống như hiện tại cô được tận mắt nhìn thấy. Tập đoàn này chỉ cần nhìn thoáng qua ngay lập tức sẽ để lại cho người ta cảm giác kinh ngạc.
"Anh có biết không? Trước đây quả tình em cũng muốn vào Backpacke làm việc, thế nhưng công ty của anh yêu cầu rất cao, cho nên thật đáng tiếc."
Xe ô tô đi qua cổng tiến vào gara dưới tầng hầm, lúc này Đường Hạ Linh mới thu hồi ánh mắt, hâm mộ nhìn Lục Chấn Nam.
Lục Chấn Nam hơi nhướng đôi mày rậm: "Chỉ cần bà xa của anh muốn đến, Backpacke lúc nào cũng mở sẵn cửa đợi em."
"Em đến đó để làm gì? Anh định giúp đỡ em đi cửa sau sao?"
Đường Hạ Linh liếc mắt nhìn Lục Chấn Nam, chu miệng tức giận hỏi vặn lại.
"Với khả năng của bà xã thì đương nhiên không cần rồi."
Nói như vậy nhưng Đường Hạ Linh biết rõ trong đầu Lục Chấn Nam đã có tính toán rồi.
Đường Hạ Linh khịt khịt mũi: "Hừ, đương nhiên em không cần rồi. Nếu là trước khi quen biết anh, có lẽ em sẽ thử. Nhưng bây giờ… thôi quên đi, em phải dựa vào năng lực của mình để có được thứ mình muốn, cho nên em nhất định sẽ không đi cửa sau đâu."
"Bà xã thật là một người có chính kiến, anh thật không biết nên vui hay nên buồn đây."
Nói là như vậy nhưng trong mắt Lục Chấn Nam lại hiện lên ánh cười.
Đây chính là điểm khiến anh rất thích ở cô, không dựa dẫm vào ai, luôn tự chủ. Mặc dù cô rất bướng bỉnh quật cường nhưng lại khiến người ta phải mê đắm.
Sau khi dừng xe, Lục Chấn Nam trực tiếp đưa Đường Hạ Linh lên tầng bằng thang máy cá nhân.
Văn phòng làm việc của anh nằm ở tầng 32 của tòa nhà, không gian vô cùng rộng rãi, trong bốn vách tường có một phía được làm bằng kính từ trần nhà kéo xuống tới tận sàn, tầm nhìn rất tuyệt vời, nếu đứng ở đây có thể nhìn ra quang cảnh đường phố bên dưới. Tổng thể thiết kế cũng rất trang nhã, từ màu sắc, kiểu dáng cho đến cách trang trí đều thể hiện phong cách riêng của Lục Chấn Nam: trầm lắng, lạnh lẽo và không hề bị thô tục.
Những đồ vật nên có ở đây đều được chuẩn bị đầy đủ, một quầy bar, tủ trưng bày rượu và phòng nghỉ.
Hóa ra đây chính là nơi làm việc hàng ngày của ông hoàng trong giới giải trí!
Đường Hạ Linh ước lượng khoảng thời gian tầm hai mươi phút để ngắm nhìn toàn bộ văn phong làm việc của Lục Chấn Nam, mỗi lúc quan sát một chỗ, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Nếu Tống Bình An biết mình đã đến văn phòng của Tập đoàn giải trí Backpacke, không biết cô ấy sẽ kinh ngạc tới mức nào.
Có lẽ còn kích động hơn cả khi biết tin cô và Lục Chấn Nam kết hôn mất!
Năm đó cả hai người các cô đều coi Backpacke như mục tiêu lớn nhất của họ, chẳng qua lúc ấy việc cạnh tranh quá mức kịch liệt, trong khi họ quá non nớt, thiếu kinh nghiệm làm việc nên mới lựa chọn bước chân vào Công ty giải trí New world.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom