• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cưới Đại Được Chồng Tốt (1 Viewer)

  • Chương 61-65

Chương 61​

1550 Words
Trong lúc Lục Tử Minh dạy dỗ Chu Phương Hoa và Lâm Hòa Bình, thì Lúc Chấn Nam đã ôm Đường Hạ Linh trở lại xe của mình.
Bây giờ, cả người Đường Hạ Linh đã hoàn toàn mất hết ý thức, cô co rúc cả người vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé không ngừng lục lọi thăm dò bên trong áo của anh, cô chỉ cảm thấy trong người mình như có lửa đốt, cô muốn mang nhiệt độ này tỏa ra ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, không ngừng dụi mặt mình vào mặt anh, cặp mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng mềm mại của cua không ngừng hôn lên đôi môi Lục Chấn Nam.
Vỗ dĩ vẻ mặt của Lục Chấn Nam vẫn còn u ám, nhưng khi hơi thở ấm áp của Đường Hạ Linh phả lên trên cổ anh, nháy mắt trong con ngươi anh lướt qua một tia nhẫn nhịn.
"Nóng quá, em khó chịu..."
Đôi môi của cô vừa mềm mại lại nóng bỏng, hương thơm tỏa ra khắp người, Lục Chấn Nam hít sâu một hơi, anh rất sợ tý nữa mình sẽ không nhẫn nhịn được, vội vàng đẩy đầu cô ra, một bên trấn an cô: "Em chờ một lát nữa, rất nhanh sẽ không còn nóng, anh đưa em đến bệnh viện!"
Cả người Đường Hạ Linh khô nóng không chịu nổi, cô không nhịn được kéo quần áo trên người muốn cởi hết quần áo ra, giống như làm thế thì cô sẽ giảm được độ nóng trong người.
Lục Chấn Nam vội vàng đè tay cô lại, ngược lại Đường Hạ Linh lại kéo áo sơ mi của anh.
Cà vạt của anh bị kéo đến xiêu vẹo, ngay cả nút áo cũng đứt hai chiếc, đôi môi mỏng gợi cảm vừa sưng vừa đỏ vì nụ hôn vừa nãy.
Lúc Lục Tử Minh lên xe, cậu ta nhìn thấy một màn này, vội vàng co người rụt đầu lại nhanh chóng đi ra ngoài: "Anh cả, hai người có muốn tìm khách sạn trước không?"
Lục Chấn Nam hít một hơi thật sâu, âm thanh khàn khàn nói: "Em bớt nói nhảm đi, lên xe, lập tức đi bệnh viện."
"Hả?"
Lục Tử Minh ngơ ngác, vội vàng chui vào xe, cậu ta hất không hiểu hỏi: "Tại sao lại đến bệnh viện? Anh cả người anh không phải là liều thuốc tốt nhất cho chị dâu sao?"
Lục Chấn Nam hít sâu một hơi, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự nhẫn nhịn: "Anh đã hứa với chị dâu em, nếu cô ấy không đồng ý thì anh sẽ không động vào cô."
Hai ngày trước anh mới phạm phải sai lầm, lần này anh không thể mất lý trí nữa.
Lục Tử Minh há miệng, câm lặng không trả lời được, cậu ta không thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn Lục Chấn Nam mấy giây, rồi mới gật đầu nói: "Em hiểu rồi, anh cả ngồi vững vào."
Lục Chấn Nam không lên tiếng, hô hấp anh dần dần trở lên nặng nề hơn, máu trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào, thứ ẩn núp trong người kia cũng bắt đầu xao động, bởi sự kích thích của cô mà trở lên bất an.
Nhưng Đường Hạ Linh không quan tâm đến điều đó, lại khiêu khích anh một lần nữa.
Lục Chấn Nam không chịu được, anh chỉ có thể ôm người cô, để mặc cho cô hôn mình.
Nụ hôn giữa hai người càng ngày càng sâu, hai cánh tay của Đường Hạ Linh giống như dây leo quấn chặt lấy cổ của anh, giống như muốn phá tan triệt để sự phòng ngự của anh vậy.
Dần dần, cảm xúc toàn thân của Lục Chấn Nam dần trở nên kích động, âm thanh khàn khàn, hai tròng mắt hiện lên tia máu, trong mắt hiện lên vô số khát vọng vô cùng mãnh liệt.
Lục Tử Minh nhìn thấy một màn ướt át như vậy, câu ta có ý tốt nhắc nhở: "Anh cả, anh thật sự không muốn đi tìm khách sạn? Anh nhân cơ hội này bắt chị dâu lại, không chừng sau này chị dâu sẽ khăng khăng một mực với anh."
"Im miệng, mau lái xe đi!"
Cổ họng Lục Chấn Nam khàn khàn thấp giọng khiển trách, rõ ràng phòng tuyến của anh sắp sụp đổ tan vỡ, gương mặt bình tĩnh của anh đột nhiên trở lên đặc biệt lo lắng.
Trong Lòng Lục Tử Minh âm thầm khâm phục.
Anh cả đúng là một người đàn ông tốt, có chị dâu một người đẹp quyến rũ như vậy ở trong ngực mà vẫn có thể nhẫn nhịn được, thật đọc ác quá mà!
Xe rất nhanh đi đến bệnh viện, Đường Hạ Linh bị đưa vào phòng cấp cứu.
Lục Tử Minh không nhịn được muốn cười khi nhìn thấy dáng vẻ bị hành hạ đến chật vật của Lục Chấn Nam.
Nhưng mà, cậu ta không dám cười, sợ rằng sau khi mình cười sẽ khó bảo toàn cái mạng nhỏ của mình.
"Điều tra cho anh, người đàn ông vừa nãy ở kia là ai."
Lục Chấn Nam khôi phục bình tĩnh, sắc mặt cũng trở lên âm u, trong mắt giống như chứa một tia sát ý.
Lục Tử Minh cầm lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn mà Ngô Vĩnh Tuân vừa mới gửi cho cậu ta nói: "Người nọ tên là Lâm Hòa Bình của Tập đoàn Lâm Thị ở Thành phố Việt Thanh, tình tình ăn chơi, tính cách hỏng bét, anh ta có xu hướng bạo lực với đàn bà, đã chơi với vô số đàn bà."
"Tập đoàn Lâm Thị?"
Ánh mắt Lục Chấn Nam nảy sinh độc ác: "Chuyện này anh giao cho em làm, nếu anh ta thích chơi, vậy thì cho anh ta nếm thử hậu quả việc bị chơi."
"Anh cả yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt việc này."
Lục Tử Minh thành khẩn vỗ ngực, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn: “Đúng rồi, anh cả, còn người đàn bà kia thì xử lý thế nào? Chị dâu tối nay bị như vậy, khẳng định cô ta không thoát khỏi liên quan."
"Người đàn bà kia thì để cho chị dâu em chơi từ từ, dám mang ý niệm đó động đến trên đầu cô ấy, thì phải trả giá đắt cho việc đó."
"Không sai, dám đắc tội đến người của nhà họ Lục chúng ta, anh sẽ làm cho tên đó ngay cả chết lúc nào cũng không biết."
...
Lúc Đường Hạ Linh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, Lục Chấn Nam ở bên cạnh chăm sóc, nhìn thấy cô mở mắt ra thì ấm áp nói: "Em cảm thấy như thế nào? em còn khó chịu không?"
"Có chuyện gì xảy ra với em vậy?"
Đường Hạ Linh ngồi dậy từ trên giường bệnh, cô hơi mờ mịt.
Lục Chấn Nam giải thích cho cô: "Tối hôm qua em bị bỏ thuốc, anh kịp thời chạy đến đưa em đến bệnh viện."
Sau khi nghe thấy anh nói như vậy, Đường Hạ Linh nghĩ đến sự ác độc của Chu Phương Hoa đêm qua, nghĩ đến sự áp bức của Lâm Hòa Bình, cả người cô không nhịn được run rẩy.
"Chu Phương Hoa!"
Con đĩ kia, lần này ức hiếp người quá đáng!
"Đã không sao rồi, em đừng sợ."
Lục Chấn Nam ôm cô, nhẹ nhàng trấn an.
Đường Hạ Linh tựa vào trong ngực anh, hốc mắt hơi ướt át: "Nếu anh đến trễ một chút, em thật không biết nên làm cái gì."
"Sẽ không có lần sau."
Giọng nói Lục Chấn Nam hơi trầm xuống, làm người khác nghe có chút kinh khủng.
Nhưng trong lòng Đường Hạ Linh lại tràn đầy cảm động.
Cô biết tình trạng tối hôm qua của mình tệ hại tới mức nào, hơn nữa cô bị bỏ loại thuốc kia, nếu tình huống bình thường anh sẽ tự mình giải loại thuốc kia cho cô.
Nhưng mà Lục Chấn Nam anh ấy tuân thủ cam kết, kiên quyết không đụng vào mình.
Người đàn ông này, cũng bởi vì như vậy, mới có thể để làm an tâm tín nhiệm anh như vậy chứ?
Lục Tử Minh đi mua một ít thức ăn từ bên ngoài trở lại, cũng an ủi cô: "Chị dâu đừng lo lắng, tối hôm qua em đã dạy dỗ tên họ Lâm một trận để xem anh ta lo liệu cuộc sống như thế nào, còn người đàn bà Chu Phương Hoa kia, gần đây chắc cô ta không giám phách lối nữa đâu."
Đường Hạ Linh tò mò nhìn cậu ta hỏi: "Em làm gì đối với Chu Phương Hoa vậy?"
Lục Tử Minh nhún vai một cái: "Cũng không có gì, em tát cô ta một cái mà thôi. Em vốn là không đánh đàn bà, nhưng nếu là loại cầm thú thì nam nữ không có khác biệt gì, anh cả, em nói đúng không?"
Mặt Lục Chấn Nam lạnh như băng nói: "Đúng."

Chương 62​

1303 Words
Với cuộc trò chuyện của hai anh em Lục Chấn Nam thì ánh mắt của Đường Hạ Linh hơi trầm xuống, vì kết cục của Chu Phương Hoa cô hoàn toàn không có chút đồng cảm nào.
Lòng dạ người phụ nữ kia quả thật vô cùng thâm hiểm, nếu như tối hôm qua Lục Chấn Nam không đuổi đến kịp thì chỉ sợ chậm thêm một phút nữa thôi, kết quả của cô đã bị cái tên Lâm Hòa Bình kia làm nhục.
Như vậy hôm nay cô đã hoàn toàn bị hủy hoại chẳng còn thứ gì rồi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới mình sẽ lâm vào hoàn cảnh bất lực như vậy, trong lòng Đường Hạ Linh vẫn sót lại một chút sợ hãi và tức giận, cô không khỏi nắm chặt nắm đấm, hai con ngươi linh động bắn ra chút ý lạnh.
Chuyện này cô không thể nào cứ tính như vậy với Chu Phương Hoa được!
Nhưng hiện tại Đường Hạ Linh may mắn trong âm thầm, còn Chu Phương Hoa lại khổ không thể tả, cứ tránh trong nhà mà không dám đi ra ngoài gặp ai.
Cái tát của Lục Tử Minh vô cùng ác, đã khiến nửa gò má cô ta sưng phù và chảy cả máu miệng, cho dù cô ta dùng đá chườm một đêm cũng khó mà tan hết.
Trong lòng Chu Phương Hoa vừa hận vừa ấm ức, nhưng nghĩ tới ánh mắt hung ác của Lục Tử Minh thì cô ta lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô ta thật sự không nghĩ đến trông Lục Tử Minh phong độ như vậy, thế mà có thể ra tay được với một cô gái xinh đẹp như mình, vả lại thủ đoạn còn rất tàn nhẫn và không một lưu tình chút nào.
Chu Phương Hoa đã lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên bị người ta làm cho nhục nhã như thế.
"Đáng chết, đáng chết, tôi nhất định sẽ khiến con nhỏ đê tiện Đường Hạ Linh và người đàn ông kia phải trả giá đắt!"
Chu Phương Hoa giận điên lên, trong lòng dâng trào thù hận mãnh liệt, dường như nó đatng đốt cháy hết tất cả lý trí của cô ta.
"Phương Hoa, em nên dừng lại đi, tối hôm qua người đàn ông kia chỉ cho em một cái tát, nếu như anh ta độc ác hơn thì chỉ sợ sẽ làm đứa trẻ trong bụng em bị thương. Ba mẹ tôi đã biết chuyện này, chẳng lẽ em còn muốn khiến bà ấy không vui sao?"
Đối với sự cuồng loạn của Chu Phương Hoa thì hiển nhiên sắc mặt của Vi Khiết Bảo cũng có chút không dễ nhìn.
Đêm qua anh ta bị Đường Hạ Linh từ chối như vậy, cho nên tâm trạng anh ta cũng không vui, nhưng lại không nghĩ tới Chu Phương Hoa còn bị đánh ngay trước mặt mình.
Vừa nghĩ tới người đàn ông ưu tú kia thì tâm trạng của Vi Khiết Bảo bị bao phủ bởi một tầng lo lắng mù mịt.
"Khiết Bảo, em đã như vậy rồi, chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Con nhỏ Đường Hạ Linh đê tiện kia không biết đi đâu tìm một người đàn ông lạ, cô ta vốn không chỉ muốn em mất mặt, nói không chừng mục tiêu của cô ta là muốn hại đứa bé trong bụng em. Chẳng lẽ anh cứ để chuyện này như thế sao? Em bị đánh không quan trọng, nếu như bị sảy thai vậy thì con của anh cũng mất. Em thật sự không nuốt trôi cục tức này!"
Chu Phương Hoa ôm cánh tay Vi Khiết Bảo, lòng đầy căm phẫn nhưng vẫn không quên rơi hai giọt nước mắt đồng cảm.
Nhưng bởi vì gương mặt kia của cô ta đúng là bị sưng lên, nên bây giờ bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu lại trông có chút buồn cười.
"Không nuốt trôi cục tức kia thì sao? Ngay cả thân phận và bối cảnh của người đàn ông kia chúng ta cũng không biết."
Vi Khiết Bảo bị Chu Phương Hoa quấn lấy làm cảm xúc cũng có chút nóng nảy.
Thân phận của người đàn ông bên cạnh Đường Hạ Linh, anh ta đã sớm phái người đi tra, nhưng không biết vì sao dù cho anh ta sử dụng thủ đoạn gì thì cũng không thể tra ra được.
Điều này hiển nhiên có chút vượt quá dự kiến của Vi Khiết Bảo, cùng lúc cũng làm cho anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Ở thành phố Việt Thanh này, người có năng lực quấy nhiễu quá trình anh ta điều tra không nhiều. Điều này khiến anh ta không thể không nghi ngờ thân phận và bối cảnh của đối phương có thể còn hiển hách hơn cả mình.
Dù sao không phải ai cũng có thể lái nổi chiếc xe trị giá hai mươi đến hai mươi lăm ngàn đô.
Chu Phương Hoa lại không nghĩ nhiều như Vi Khiết Bảo, cô ta trực tiếp tỏ vẻ khinh thường nói: "Hừ, đàn ông mà Đường Hạ Linh có thể kết giao thì có bối cảnh gì? Cho dù có thì cũng hơn được anh không? Ở thành phố Việt Thanh này ngoại trừ bốn dòng họ lớn kia thì Tập đoàn Vi Thị được cho là đứng thứ nhất. Nếu như người đàn ông kia thật sự là nhà giàu có quyền thế, thì làm sao anh có thể chưa từng gặp mặt được."
Lời này của Chu Phương Hoa chỉ có ý là ghen ghét và gièm pha.
Dù là khuôn mặt hay khí chất của Lục Tử Minh, thật ra đều vượt qua Vi Khiết Bảo rất xa, nhưng mà cô ta lại không muốn tin sau khi Đường Hạ Linh rời khỏi Vi Khiết Bảo lại còn có thể tìm được một chỗ dựa còn tốt hơn nhà họ Vi.
Nghe Chu Phương Hoa nói như vậy thì Vi Khiết Bảo cũng cảm thấy có lý, anh ta trầm ngâm một lát cuối cùng nói: "Người đàn ông kia đánh em, tất nhiên tôi sẽ không bỏ qua, nhưng lần này em phải ở yên đây và đừng gây chuyện nữa."
"Ừm, chỉ cần anh chịu lấy lại công bằng cho em thì em nghe theo anh hết."
Lấy được lời cam đoan của Vi Khiết Bảo, cuối cùng Chu Phương Hoa nín khóc mỉm cười.
Vi Khiết Bảo mấp máy môi rồi không để ý đến Chu Phương Hoa nữa, trong lòng anh ta lại đang xoay chuyển trăm vòng.
Người đàn ông bên cạnh Đường Hạ Linh mang đến cho anh ta cảm giác rất chướng mắt, nếu như có thể đuổi cậu ấy ra khỏi Đường Hạ Linh, vậy thì anh ta sẽ vô cùng vui mừng.
Nhưng mà Vi Khiết Bảo lại không biết, anh ta liều mạng muốn điều tra Lục Tử Minh nhưng vì để che giấu tung tích nên Lục Chấn Nam tạm thời đẩy người khác ra để mê hoặc bọn họ.
Lục Tử Minh sống ở nước ngoài lâu năm cho nên không ai ở thành phố Việt Thanh này có thể nhận ra cậu ấy, vì thế làm việc cực kỳ thuận tiện. Nhưng dù là vậy, người kia cũng không phải là người mà Vi Khiết Bảo muốn đối phó là có thể đối phó được.
Bốn dòng họ lớn ở thành phố Việt Thanh này lấy nhà họ Lục đứng đầu, nếu tùy tiện động vào một đầu ngón tay thì cậu ấy cũng có thể làm cho tất cả chỗ dựa của Vi Khiết Bảo tan biến!

Chương 63​

1255 Words
Đường Hạ Linh ở bệnh viện cả buổi sáng, Lục Chấn Nam cũng ở đây với cô cả buổi.
Buổi trưa, Tống Bình An đến thăm cô, khuôn mặt của cô ấy có chút nghiêm túc, nói: "Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
"Cậu có thể đối xử tử tế với người bệnh hơn một chút được không? Vừa đến đã định nói tin tức xấu rồi sao?"
Đường Hạ Linh có chút không vừa lòng mà trừng cô ấy một cái, nhưng vẫn nói: "Nói tin tốt trước đi."
"Cậu thăng chức rồi, tổ trưởng."
"Ồ? Vậy tin tức xấu thì sao?"
"Là vẫn phải bị con ả Lạc Giang Tâm đê tiện kia quản lý." Sắc mặt của Tống Bình An có chút u ám nói.
Đường Hạ Linh giật mình, có chút không biết nên khóc hay nên cười: "Chuyện này mà tính là tin xấu gì, đây không phải rất bình thường sao?"
Tống Bình An lắc đầu, nét mặt cô ấy có vẻ hơi phẫn nộ: "Hôm nay ở phòng trà tớ vô tình nghe được cuộc trò chuyện điện thoại giữa Lạc Giang Tâm và Chu Phương Hoa, vì thế tớ mới biết được chuyện đêm qua cậu bị bỏ thuốc là do Lạc Giang Tâm đề xuất."
"Cậu nói gì cơ?"
Đường Hạ Linh nghe xong chợt thay đổi sắc mặt: "Cậu không nghe lầm chứ?"
"Không đâu, tớ đoán có thể là vì lần này cậu cực khổ lập công lớn cho công ty khiến trong lòng cô ta khó chịu. Vì vậy mới xúi con nhỏ Chu Phương Hoa đê tiện kia làm chuyện như thế."
Tống Bình An vừa dứt lời thì sắc mặt Đường Hạ Linh cũng trầm xuống theo, ánh mắt cô thay đổi không ngừng.
Ánh mắt của Lục Chấn Nam ở bên cạnh lại rét lạnh như mảnh băng trông càng đáng sợ hơn, dọa Tống Bình An tê dại da đầu.
Nhưng anh cũng không mở miệng mà chỉ lẳng lặng nhìn Đường Hạ Linh, giống như đang chờ cô ra quyết định.
Đường Hạ Linh yên lặng một hồi khá lâu rồi bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, cứ như đã quyết định gì đó.Trước tiên cô cho Lục Chấn Nam một ánh mắt yên tâm, sau đó lại quay đầu qua nhìn chằm chằm vào Tống Bình An nói: "Tớ cảm thấy rất hứng thú với vị trí Phó tổng giám đốc kia, cậu nói tớ nên đoạt nó về thế nào đây?"
Tống Bình An ngẩn ngơ, không thể tin mà nhìn Đường Hạ Linh. Ngay sau đó trong mắt tuôn ra sự vui mừng mãnh liệt rồi gật đầu như giã tỏi: "Được, đương nhiên là được! Chức vị kia cậu càng thích hợp hơn so với Lạc Giang Tâm! Đường Hạ Linh, cậu rất có tiền đồ, tớ rất xem trọng cậu!"
"Đừng kích động, bây giờ để cô ta rớt đài thì vẫn còn quá sớm."
Đường Hạ Linh híp mắt, trong mắt tản ra một chút nguy hiểm.
Tống Bình An lại không thèm để ý, khoát tay lên tiếng: "Sợ gì chứ, bây giờ không được thì chúng ta cứ làm từ từ. Người phụ nữ kia ác độc như vậy, phải để cô ta chịu chút đau khổ mới được chứ!"
"Ý của cậu thật giống tớ."
Đường Hạ Linh cười, cô dời mắt qua nhìn Lục Chấn Nam lần nữa, anh cũng nhìn chằm chằm cô rồi môi mỏng cong lên nhàn nhạt nói: "Bà xã muốn làm gì cứ việc làm, trời sập thì đã có anh gánh giúp em."
"Ừm."
Đường Hạ Linh cười gật đầu.
Tống Bình An đứng ở một bên vô cớ bị ăn cơm chó, mặt mũi không khỏi đầy ghen tỵ.
Trong việc chọn đàn ông quả nhiên cần ánh mắt tốt, mà lần này hiển nhiên Đường Hạ Linh không còn bị mù nữa.
Dù sao thì Tống Bình An chưa từng nghe nói Vi Khiết Bảo nói lời hay gì với Đường Hạ Linh!
Tống Bình An cũng không ở bệnh viện quá lâu, sau khi nói lời tạm biệt với Đường Hạ Linh xong thì về công ty đi làm.
Buổi chiều, Đường Hạ Linh cũng làm thủ tục xuất viện để về nhà nghỉ ngơi.
Hôm sau, Đường Hạ Linh đến công ty đi làm lại gặp được Lạc Giang Tâm trong phòng.
Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Giang Tâm còn làm bộ như không có gì.
Chuyện xảy ra ở nhà họ Đường vào đêm ngày hôm trước tất nhiên Lạc Giang Tâm còn chưa biết, tuy nói bỏ thuốc là do cô ta đề xuất nhưng chỉ có một mình Chu Phương Hoa biết, cô ta không lo Đường Hạ Linh sẽ tới đối phó mình.
Lạc Giang Tâm không sợ hãi, cô ta đang định dời ánh mắt khỏi người Đường Hạ Linh thì bỗng nhiên thấy Đường Hạ Linh nở một nụ cười xán lạn với mình.
Nụ cười kia có chút không hiểu thấu, còn có chút khó mà nắm bắt, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo sợ hãi.
Con ngươi của Lạc Giang Tâm không khỏi co rụt, cảm thấy bồn chồn trong lòng, cô ta tự nhủ trong lòng chẳng lẽ Đường Hạ Linh đã biết là cô đề xuất với Chu Phương Hoa chuyện kia sao?
Mà ngay lúc Lạc Giang Tâm nghi ngờ không thôi thì Đường Hạ Linh đã thu hồi ánh mắt mà không để lại dấu vết, trong lòng tràn đầy sự lạnh lùng.
Sớm muộn gì người phụ nữ này cũng phải trả giá đắt vì những chuyện bản thân đã làm!
Có lẽ là vì thủ đoạn của Lục Tử Minh có tác dụng, cho nên trong khoảng mấy ngày sau quả nhiên Chu Phương Hoa yên tĩnh hơn không ít, ngay cả Giang Tâm cũng không mượn cớ gây chuyện.
Nhưng Đường Hạ Linh lại hiểu rất rõ, với tính tình từ trước tới giờ không chịu thua thiệt của Chu Phương Hoa, chuyện cô ta bị một cú tát thì làm sao cô ta cũng không thể từ bỏ ý định trả thù được.
Mà sự thật cũng là như thế. Buổi chiều hôm nọ, Tống Bình An viết xong một tin tức thì lập tức quay lại nói cho Đường Hạ Linh biết: "Gần đây bên Chu Phương Hoa hoạt động liên tục, ắt hẳn định xuất hiện lại trong thời gian ngắn."
"Ồ? Nhanh như vậy sao?"
Đường Hạ Linh nhướng mày, cô tỏ vẻ cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Ừm, hai ngày trước cô ta đã hủy bỏ hợp đồng với công ty đại diện cũ, mấy hôm nay lại chuẩn bị ký kết với công ty giải trí mới. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chỉ sợ đã âm thầm bàn bạc xong xuôi cả rồi."
Tống Bình An nhếch miệng, vẻ mặt lộ ra một chút lo âu.
Tống Bình An biết, một khi Chu Phương Hoa xuất hiện lại thì người cô ta muốn đối phó đầu tiên sẽ là Đường Hạ Linh. Đây đối với Đường Hạ Linh mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Đường Hạ Linh lại không thèm để ý như vậy mà cô chỉ nhàn nhạt hỏi: “Cậu biết cô ta tiếp xúc với công ty giải trí nhà ai không?"

Chương 64​

1319 Words
"Trước mắt biết đến có Minh Nghệ, Hoa Vân và giải trí New world."
Tống Bình An thành thật trả lời, nói xong thì trợn trắng mắt: "Người phụ nữ kia có lòng tham không nhỏ nhỉ, công ty giải trí loại nhỏ không chọn mà toàn chọn công ty lớn số một số hai trong nước, cô ta cũng không xem lại bản thân mình như thế nào, làm sao công ty người ta có thể ký hợp đồng với cô ta được chứ!"
"Khó nói đấy."
Với sự khinh thường cua Tống Bình An thì Đường Hạ Linh lại lắc đầu: "Đừng quên Chu Phương Hoa có Vi Khiết Bảo là chỗ dựa cho cô ta. Mặc dù Tập đoàn Vi Thị không bước chân vào ngành giải trí nhưng năng lực ở trong nước cũng không nhỏ, bọn họ muốn lăng xê một người để nổi tiếng thì chỉ cần bỏ ra ít tiền là dễ như trở bàn tay. Vả lại cậu cũng đừng coi thường Chu Phương Hoa, mấy năm nay cô ta lấy danh nghĩa con gái lớn của nhà họ Đường để kết giao với không ít ngươi máu mặt có thân phận không tầm thường bên ngoài, cô ta muốn xuất hiện lại, không phải chỉ đơn giản như thế thôi đâu."
Nghe Đường Hạ Linh phân tích như thế thì lông mày của Tống Bình An cũng nhíu lại theo: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ nhìn cô ta xuất hiện lại mà không làm gì sao?"
"Trước mắt mà nói thì thật sự là thế." Đường Hạ Linh trừng mắt nhìn, mặt cô không có biểu cảm gì.
Tống Bình An có chút nghi ngờ nhìn cô: "Cậu bình tĩnh như vậy, có phải là đã có tính toán gì rồi không?"
"Không có, vẫn giống như câu trước đó tớ đã nói, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Vả lại tốc độ của Tập đoàn Vi Thị còn nhanh hơn tốc độ chặn lại của chúng ta, chúng ta không ngăn được đâu. Cho nên..."
Giọng điệu Đường Hạ Linh dừng một chút rồi nở một nụ cười xinh đẹp nói: "... Trước hết cứ để cô ta xuất hiện tại, hiện tại không cần phải đối phó với cô ta. Hiện tại hình tượng của cô ta nét bét như thế kia, muốn vùng dậy trong thời gian ngắn chỉ sợ cũng không dễ dàng. Như thế thì không bằng chờ đợi thời cơ, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian."
"Nói cũng đúng! Nếu cậu đã nói như vậy thì cứ để cô ta nhảy nhót trước một thời gian đi."
Hai người đã có cùng chung suy nghĩ cho nên không tiếp tục dây dưa về chuyện này nữa, mặt mũi Tống Bình An đầy vui mừng vỗ vai Đường Hạ Linh nói: "Hạ Linh, có thể nhìn thấy cậu phấn chấn như hiện tại, tớ thật sự vui vẻ thay cậu. Trước đó tớ còn lo lắng cậu vì Vi Khiết Bảo mà không gượng dậy nổi."
"Cậu quá coi thường tớ rồi, một người đàn ông làm tổn thương tớ mà tớ còn tự ngược vì anh ta sao? Nhắc đến thì tớ còn phải cảm ơn anh ta, bởi vì anh ta bỏ rơi tớ mà tớ đã gặp được một người tốt hơn."
Nghĩ đến Lục Chấn Nam thì khóe môi Đường Hạ Linh không tự chủ giương lên.
Tống Bình An cũng có phần tán đồng gật đầu: "Không sai không sai, cậu nói rất đúng, Tổng giám đốc Chấn Nam nhà cậu thật sự là đẹp trai chết người, Vi Khiết Bảo còn không bằng một ngón chân của anh ấy."
Đường Hạ Linh cười nói: "Tớ cũng cảm thấy như vậy."
Tống Bình An nhịn không được cảm khái: "Nếu tớ cũng có thể gặp được một người như thế thì tốt biết bao!"
"Sao thế? Cậu bắt đầu ghét bỏ người nhà cậu rồi à?"
"Đúng vậy, so với Tổng giám đốc đốc Chấn Nam nhà cậu thì thật sự là kém quá xa, thậm chí tớ còn muốn đổi người khác."
Tống Bình An nhếch miệng, cô ấy nói nửa thật nửa giả.
Đường Hạ Linh cũng không coi là thật, cô chỉ nghĩ cô ấy thuận miệng nói một câu, sau đó cười lắc đầu rồi không nói gì nữa.
Cô lại không phát hiện lúc Tống Bình An nói lời kia thì trong mắt lóe lên chút đau đớn khó nắm bắt.
Mà ngay lúc hai người đang cười cười nói nói, bỗng nhiên Liêu Linh Chuyên từ văn phòng quản lý đi ra dừng lại trước mặt Đường Hạ Linh.
"Chào Quản lý."
Đường Hạ Linh và Tống Bình An vội vàng ân cần thăm hỏi.
Liêu Linh Chuyên gật đầu cho là đáp lại, nét mặt cô ấy hoàn toàn nghiêm nghị cẩn thận như trước đây: "Tối nay công ty có cuộc gặp gỡ cấp cao, phòng truyền thông cử ra bốn người và tên hai người đều có ở trong đó. Chiều nay sau khi tan làm thì hãy đi cùng tôi đến tham gia."
"Gặp gỡ cấp cao sao?"
Đường Hạ Linh và Tống Bình An nghe vậy thì ngây ngẩn người, không khỏi nghi ngờ: "Không phải gặp gỡ cấp cao đều từ cấp Quản lý mới có thể tham gia sao? Tại sao có thể có phần của chúng tôi?"
"Đó là chỉ thị của bên trên."
Liêu Linh Chuyên thản nhiên nói rồi cũng không giải thích gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn Đường Hạ Linh có thêm chút muốn nói lại thôi.
Đường Hạ Linh nhìn thấy thì nhướng mày, hiển nhiên đã bắt được nét mặt của Liêu Linh Chuyên. Cô đang muốn hỏi, Liêu Linh Chuyên đã quay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Tóm lại, nhớ kỹ có mặt đầy đủ vào tối nay."
Cô ấy vừa đi thì Tống Bình An lập tức nói: "Tớ có dự cảm không tốt."
Đường Hạ Linh nhìn cô ấy một cái rồi mấp máy môi: "Tớ cũng vậy."
"Có thể hủy không? Tớ không muốn đi." Tống Bình An cười khổ nhíu mày nói.
Đường Hạ Linh nhìn chằm chằm cô ấy, hờ hững hỏi: "Cậu dám hỏi Quản lý không?"
Tống Bình An thở dài: "Không dám."
"Không dám thì phải đi chứ sợ gì, chỉ là gặp gỡ mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt chúng ta hay sao?"
Buổi chiều sau khi tan làm, Đường Hạ Linh và Tống Bình An đi theo Liêu Linh Chuyên, còn có thêm Lạc Giang Tâm cùng nhau đi tham gia cái gọi là gặp gỡ cấp cao.
Địa điểm gặp gỡ ở một phòng bao trong một quán rượu cao cấp cỡ lớn.
Phòng cực kỳ rộng rãi, bàn ăn hình tròn hai tấm có thể ngồi khoảng ba mươi mấy người. Khi bốn người Đường Hạ Linh đến thì bên trong đã tới không ít người, liếc mắt nhìn sơ lại thấy toàn là người cấp cao trong nội bộ công ty, xem xét xung quanh thì thật sự có chút nguy nga tráng lệ.
Tống Bình An âm thầm hít vào một hơi, căng thẳng khoác cánh tay Đường Hạ Linh nói: "Tớ có chút run chân."
Đường Hạ Linh vỗ vỗ tay cô ấy rồi nhỏ giọng nói: "Quả nhiên rất kỳ lạ, ở đây đều từ cấp Quản lý và Phó quản lý, nhưng tớ và cậu lại không phải."
"Hình như đúng là thế, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?"
"Không rõ lắm." Đường Hạ Linh lắc đầu, nhưng vẻ mặt lại không chút bối rối: "Xem tình huống trước đã, không có việc gì thì ít nói chuyện thôi, cứ tùy cơ ứng biến."
"Được."

Chương 65​

1235 Words
Hai người bàn bạc xong thì đi theo Liêu Linh Chuyên chào hỏi đám người, sau đó lại chọn một chỗ ngồi xuống yên tĩnh đợi những người khác đến.
Qua khoảng mười phút, cấp cao tham gia gặp gỡ lần lượt tới trước, thậm chí bao gồm cả Tổng giám đốc của New world.
Đợi đám người ngồi xuống, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn và rượu lên, chờ đến lúc trên mặt bàn đều đầy đồ ăn thì Tổng giám đốc mới cười nói lời dạo đầu: "Xem ra tất cả mọi người đều đã đến đông đủ. Như vậy thì tôi cũng sẽ nói ngắn gọn, tin tức mấy ngày nay nội bộ công ty có một chút biến động hẳn có không ít người ở đây biết. Đó là New world mới có thêm một cổ đông mới và đêm nay mời mọi người đến đây gặp gỡ là do cổ đông mới mời."
Tổng giám đốc vừa thốt ra lời kia thì ở đây có không ít người đều ngẩn người tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
Nhưng có một nhóm người không có phản ứng quá lớn, hiển nhiên đã sớm biết chuyện này.
Đường Hạ Linh và Tống Bình An đưa mắt nhìn nhau đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
New world có thêm một cổ đông mới cũng là một chuyện lớn, nội bộ công ty lại không để lộ ra chút tin tức nào thật khiến người ta ngạc nhiên.
Trong lúc nhất thời, hiện trường có không ít người đều nghị luận ầm ĩ, bọn họ đang suy đoán vị cổ đông mới này là ai.
Nhìn thấy bộ dáng tò mò của đám người thì Tổng giám đốc cười nói: "Nếu tất cả mọi người đều ngạc nhiên, vậy chúng ta hãy mời cổ đông mới vào đi."
Tổng giám đốc vừa dứt lời, lúc này cửa phòng bao bị người ta đẩy ra lần nữa, ngay sau đó có hai bóng người từ bên ngoài bước vào trước mặt bao người.
Một nam một nữ, người đàn ông trông dáng vẻ rất giống cậu ấm nhà giàu, dáng dấp đẹp trai lịch sự, khí chất nho nhã. Người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp, trên mặt tỏa ra sự quyến rũ.
Trong giây phút nhìn rõ hai người bọn họ thì sắc mặt Đường Hạ Linh và Tống Bình An lập tức thay đổi.
Hai người này đúng là Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa!
"Để mọi người đợi lâu rồi."
Khóe miệng Vi Khiết Bảo nở một nụ cười yếu ớt, lúc nói chuyện với mọi người trông rất tao nhã, lễ độ.
Tổng giám đốc của New world vội vàng bước ra đón: "Tổng giám đốc Khiết Bảo, anh đã tới rồi. Mau nhanh lại đây, tất cả mọi người đều đã đến chỉ còn thiếu anh và vợ anh thôi."
"Ừm."
Vi Khiết Bảo nhẹ gật đầu, nắm tay Chu Phương Hoa ngồi xuống vị trí chủ của bàn ăn.
Mà lúc hai vợ chồng ngồi xuống thì không khí hiện trường cũng dần dần bắt đầu nóng lên. Trong bữa tiệc có không ít người bưng ly rượu tiến lên ân cần thăm hỏi mời rượu với Vi Khiết Bảo, trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ a dua nịnh nọt.
Nhìn đến đây, bỗng nhiên Tống Bình An đã yên tĩnh thật lâu lại trịnh trọng nhìn Đường Hạ Linh nói: "Hai con người đê tiện này ra tay khá nhanh đấy, thế mà trực tiếp vào New world luôn rồi, bọn họ dự định chèn ép cậu từ bên trên à!"
Đường Hạ Linh cau mày im lặng không nói, với chiêu này của Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa, hiển nhiên cô cũng cảm thấy có chút trở tay không kịp.
Vi Khiết Bảo trở thành cổ đông của New world, kể từ đó cũng nói lên Chu Phương Hoa đã ký hợp đồng chính thức với New world. Đến lúc đó New world sẽ dốc toàn bộ sức lực để nâng đỡ Chu Phương Hoa, mà Đường Hạ Linh cô sẽ trực tiếp bị rơi lại đằng sau.
Nghĩ đến đây thì Đường Hạ Linh không khỏi lắc đầu cười nói: "Vì đối phó tớ mà bọn họ đã bỏ hết cả tiền vốn rồi."
"Cậu còn cười được sao?"
Tống Bình An tức giận trợn mắt nhìn cô: "Hai con người đê tiện này cứ như âm hồn không tan, tiếp theo còn không biết muốn đối phó cậu thế nào? Sao cậu không gấp gáp chút nào vậy?"
Đường Hạ Linh ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Tại sao tớ phải gấp gáp? Nếu cô ta đã tự mình đưa tới cửa, vậy tớ sẽ bày trận để tiếp đón kẻ địch. Tớ chỉ sợ cô ta không dám ra tay thôi."
Tống Bình An hết cách đành phải thở dài: "Haiz, dù sao tớ cũng không thể nào lạc quan như cậu được, con ả đê tiện kia thích âm thầm giở trò xấu lại còn có nhiều thủ đoạn, tớ lo lắng ngày nào đó không cẩn thận lại bị lật thuyền trong mương. Cậu cũng đừng quên mấy ngày trước cậu vừa vào bệnh viện đấy."
"Tớ đã hiểu rồi, nhưng mà tớ sẽ không để cô ta có cơ hội như vậy nữa. Chí ít chuyện như mấy ngày trước sẽ không có lần sau."
"Vậy là tốt rồi." Cuối cùng sắc mặt Tống Bình An cũng dễ nhìn hơn, sau đó mặt mày ủ rũ nói: "Thật là chán, nhìn thấy hai người này là hứng thú ăn cơm cũng chẳng có."
"Tớ cũng thế."
Đường Hạ Linh đồng ý gật đầu rồi chợt trừng mắt nhìn Tống Bình An: "Cậu có muốn chuyển sang chỗ khác ăn cơm không?"
"Muốn, nhưng bây giờ đi không tiện lắm đâu?"
"Không sao, sau khi buổi tiệc kết thúc đi là được."
Đường Hạ Linh cười nói xong thì lôi kéo Tống Bình An đứng lên để chuẩn bị rời khỏi phòng bao.
Nhưng ngay lúc hai người dự định rời đi, đột nhiên Chu Phương Hoa đang hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh lại đưa mắt liếc Lạc Giang Tâm ra hiệu.
Lạc Giang Tâm hiểu ý rồi bỗng nhiên cười nói với Đường Hạ Linh: "Đường Hạ Linh, tất cả mọi người đều đã mời rượu Tổng giám đốc Khiết Bảo, chỉ còn cô và Tống Bình An thôi. Hai người định không mời rượu sao?"
Giọng nói của Lạc Giang Tâm không lớn không nhỏ nhưng đã truyền vào lỗ tai tất cả mọi người vô cùng rõ ràng.
Phòng bao vốn đang ồn ào chợt im lặng xuống, hơn mười cặp mắt rối rít nhìn Đường Hạ Linh đều tỏ vẻ kỳ lạ.
Chuyện scandal lúc trước của Đường Hạ Linh và Chu Phương Hoa còn đang ồn ào xôn xao, mọi người ở đây đều biết.
Nhưng dù sao nó cũng đã qua một thời gian, lúc mở màn cuộc gặp gỡ này tuy có người cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ cũng không vạch trần mà dứt khoát ra vẻ như không biết.
Kết quả lời này của Lạc Giang Tâm lại khiến bầu không khí nóng rực giảm xuống ngay lập tức.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom