• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (21 Viewers)

  • Chap-72

CHƯƠNG 72: EM LÀ QUAN TRỌNG NHẤT




CHƯƠNG 72: EM LÀ QUAN TRỌNG NHẤT
Tống Thanh nghe thấy câu này, liền ngước đầu lên mỉm cười nhìn Tống Linh.
Khả năng diễn đạt của Tống Linh càng ngày càng tốt hơn rồi.
Cuối cùng anh ấy cũng biết thể hiện tình cảm của mình rồi.
Đây đúng là một việc đáng ăn mừng.
Quả nhiên, mang anh ấy ra khỏi Nhà họ Tống là một sự lựa chọn chính xác vô cùng.
“Anh cũng quan trọng nhất!” Tống Thanh dịu dàng trả lời.
Tống Linh nhìn thấy nụ cười của Tống Thanh, quyết tâm trong lòng anh càng kiên định hơn nữa.
Cuộc trò chuyện của họ đến đây là kết thúc, nhưng dù cho hai người không nói thêm gì, thì tình anh em sâu đậm của họ vẫn không cách nào tan biến đi được.
Một người đang điều khiển máy tính, còn một người đang yên tĩnh đọc sách.
Họ cứ yên lặng ở bên cạnh đối phương như vậy.
Liên tục hai ngày, hiếm khi Hà Nhật Dương không tiến hành lệnh triệu hồi Tống Thanh, nên cô mới có thể ở bên cạnh Tống Linh thêm hai ngày.
Đến ngày thứ ba, thì Tống Thanh đang chuẩn bị đi chợ như thường lệ.
Vừa mới ra cửa thì đã gặp lại Dư Bảo.
Tống Thanh không có gì để nói với người hàng xóm này cả, nên lần này cũng không muốn chào hỏi gì cả, chỉ muốn tránh xa anh ta mà thôi.
Tống Thanh né tránh Dư Bảo, nhưng anh ta lại chủ động tiến lại gần cô.
“Tống Thanh, chuyện ngày hôm đó thật xin lỗi cô! Tôi không phải cố ý đâu!” Dư Bảo làm ra một bộ mặt vô cùng hối hận nói: “Tôi chỉ quá sốt ruột mà thôi! Tôi cứ như vậy hoài, sốt ruột nên cứ làm sai hoài. Tôi thật sự không có ý xấu gì đâu!”
Tống Thanh gật đầu, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta nữa.
Nhưng Dư Bảo lại chặn thang máy lại, ngăn không cho Tống Thanh xuống lầu: “Tôi muốn mời cô ăn cơm để tạ lỗi có được không? Dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm với nhau mà, vẫn sẽ thường xuyên đụng mặt nhau.”
“Lời xin lỗi của anh tôi xin chấp nhận, nhưng ăn cơm thì khỏi đi. Thật xin lỗi anh, mong anh tránh ra cho.” Tống Thanh thản nhiên nhìn Dư Bảo, sự kiên định trong mắt của cô vô cùng mãnh liệt.
Dư Bảo bất chợt bỏ tay ra, nhưng vẫn không bỏ cuộc chạy theo Tống Thanh vào thang máy: “Cô không chịu đi có nghĩa là cô vẫn còn chưa tha thứ cho tôi!”
Đối với những người như vậy, Tống Thanh rất muốn chửi anh ta cho hả giận!
Cuối cùng Tống Thanh vẫn vô cùng khách sáo đẩy hắn ra, né người rời khỏi thang máy.
Dư Bảo âm thầm nhìn tấm lưng của Tống Thanh, lạnh lùng lẩm bẩm nói: “Tôi nể mặt cô mà cô vẫn không biết điều ư! Vốn dĩ ta còn tính dùng thủ đoạn nhẹ nhàng để đối phó với cô, nhưng nếu không biết điều như vậy, thì đừng trách sao bổn thiếu gia tôi không khách sáo! Dù sao thì không tiêu diệt cô, thì tôi cũng không cách nào tồn tại trong tỉnh H này nữa. Cô chết, vẫn tốt hơn tôi chết!”
Dư Bảo bấm nút thang máy, về chỗ ở của anh ta, sau đó gọi mấy cái điện thoại, bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Tống Thanh đi chợ về, dự định sẵn tiện đóng luôn tiền thuê nhà, tiền điện nước.
Ai ngờ khi Tống Thanh vừa đến khu quản lí của căn hộ, thì được thông báo là những món tiền này đã được đóng hết rồi.
Tống Thanh chợt không hiểu trăng sao gì cả.
Sao lại có người đóng hết những món tiền này thay cô chứ?
Phải biết rằng cô chỉ mới chuyển nhà không bao lâu, nhưng lại chưa hề đổi qua căn hộ, cho nên tiền thuê nhà gì đó đều do người thuê trước kia đóng, sau đó chuyển lại cho cô.
Cô không hề tải ứng dụng đóng tiền nhà nào cả, nếu cô không tự đến đóng thì sẽ không có cách nào đóng được.
Ai đã thay cô đóng tiền thế này?
Tống Thanh tuy cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không cách nào tra ra đối phương là ai cả nên đành phải bỏ cuộc.
Bất quá thì sau này trả tiền lại cho đối phương mà thôi.
Tống Thanh về đến nhà, cô mới kể chuyện này cho Lê Huy nghe, Lê Huy nghĩ: Hình như hôm qua Tống Linh đã hỏi qua những khoản chi tiêu trong nhà chúng ta rồi.”
Tống Thanh xoay đầu nhìn về phía phòng của Tống Linh, sau đó lắc đầu.
Sao lại có thể như vậy được?
Anh trai bây giờ chỉ cần không phải cô dẫn ra ngoài, thì anh ấy nhất định sẽ không chịu hòa vào dòng người đông đúc được.
Sao anh ấy lại chạy đi đóng tiền thuê nhà được chứ?
Chắc là người khác đã đóng nhầm số nhà, nên mới đóng cho căn hộ của cô mà thôi.
Thôi kệ đi, sau này gặp được người hàng xóm này thì mới giải quyết vậy.
Đến trưa, Lê Huy nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, hôm nay chú có thể xin nghỉ nửa ngày được không?”
Tống Thanh lập tức nói: “Chú Huy, chú có việc gì thì cứ đi đi. Con ở nhà có thể tự lo liệu được.”
Lê Huy có chút ngại ngùng nói: “Con trai của chú đến thăm chú, nên chú dự định dẫn nó đi dạo.”
Đây là lần đầu tiên Lê Huy nhắc đến người con trai của mình, trên khuôn mặt thăng trầm của chú lướt qua một sự tự hào, có thể thấy được chú ấy vẫn luôn xem con trai là người kiêu ngạo của mình.
Tống Thanh biết được điều này, lý do Lê Huy trở thành một bảo mẫu, chính là để kiếm tiền nuôi con trai chú ấy ăn học.
Chú ấy có con trong lúc tuổi trung niên, nên rất yêu thương đứa con trai này.
Khi đứa bé còn nhỏ, thì vợ chú ấy đã qua đời rồi, một mình chú ấy vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con khôn lớn.
Có thể nói, người con trai này là tất cả của chú ấy.
Tống Thanh mở bóp ra, cầm lấy một đống tiền lẻ để trên bàn: “Chú Huy, đống tiền này không nhiều, số tiền này chú cứ giữ lấy, dẫn theo cậu ấy chơi vui vẻ một ngày. Chú đừng từ chối, đây chỉ là chút lòng thành của con thôi. Chú chăm sóc cho anh trai tốt như vậy, đây cũng là điều mà con nên làm.”
Tống Thanh nhét những đống tiền lẻ trên bàn vào tay của Lê Huy, không để chú ấy từ chối: “Tối nay nếu về không kịp thì đừng vội vã về đây, chú cứ ở bên cạnh con trai của mình đi. Người nhà mới là quan trọng nhất.”
Lê Huy rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “Vâng.”
Sau khi tiễn Lê Huy rời khỏi, Tống Linh đi từ trong phòng ra ngoài, ôm lấy Tống Thanh từ phía sau, anh khẽ đặt cằm lên đầu Tống Thanh, nhẹ nhàng nói: “Thanh Thanh cũng quan trọng nhất.”
Tống Thanh hơi ngước đầu lên: “Anh cũng là quan trọng nhất mà.”
Tống Thanh nấu hai tô mì tương đen, mỗi người một tô cũng đủ no rồi.
Đang ăn ngon lành thì đột nhiên có người gõ cửa.
Tống Thanh chạy lại mở cửa, bên ngoài đang có hai người bảo vệ tòa nhà đang đứng đó.
“Cô Tống, bên ngoài có người tự nhận là quen biết cô, nói phải đưa tận tay cô một món đồ.” Bảo vệ nói với Tống Thanh: “Đối phương kiên trì nói món đồ rất quý giá, nhất định phải đưa tận tay cho cô, cho nên mời cô xuống đó tiếp nhận. Nếu không thì, sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.”
Tống Thanh lập tức gật đầu nói: Được, tôi xuống ngay.”
Tống Thanh xoay đầu nói với Tống Linh xong, bèn cầm lấy chìa khóa đi xuống.
Đồ vật quý giá ư? Còn phải đưa tận tay cho cô ư?
Chẳng lẽ là Hà Nhật Dương kêu người đem đồ gì tới sao?
Chắc không phải đâu!
Hắn đã cho cô điện thoại của mình rồi, hắn không hề thiếu nợ cô bất cứ thứ gì cả!
Tống Thanh hoang mang đi đến phòng bảo vệ, nhưng lại được báo là đối phương đã đợi một hồi lâu, đợi không được nên đã rời khỏi rồi, người đó còn kêu Tống Thanh đợi điện thoại của họ nữa.
Tống Thanh không biết tại sao, cứ cảm thấy có chút bất ổn.
Tống Thanh không ở lại trong phòng bảo vệ quá lâu, cô xoay đầu đi về phòng.
Hầu như cô đã chạy hết tốc lực xông vào cửa.
Khi vào đến cửa, trái tim của Tống Thanh vô cùng lo sợ!
Đã có ai vào nhà rồi!
“Anh!” Tống Thanh không kịp bỏ giày ra, xông thẳng vào phòng của Tống Linh.
Trong phòng trống không, một bóng người cũng không có.
Tống Thanh đẩy hết tất cả những cánh cửa trong nhà, đều không hề thấy tung tích của anh.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô chợt reo lên, Tống Thanh bắt máy ngay lập tức.
Đối phương là một người đàn ông lạ mặt, vừa bắt máy liền nói: “Cô Tống, nếu cô không muốn người này biến mất luôn thì bây giờ đi tới khu xưởng bỏ hoang tại khu ngoại giao phía Tây Bắc ngay.”
Trái tim Tống Thanh co thắt lại.
Cô đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn, còn anh trai thì lại bị bắt!
Là ai? Ai đã làm việc này?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom