• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (12 Viewers)

  • Chap-478

CHƯƠNG 478:




Dáng vẻ Phương Khanh Hân khéo léo: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đích thân giải thích rõ ràng với Lưu Nghĩa, tôi sẽ không làm hai người khó xử đâu.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu, nhìn lên bầu trời: “Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Vũ Ngọc Bình nói xong câu này liền quay người bước đi.
Phương Khanh Hân nhìn theo bóng lưng Vũ Ngọc Bình, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ: “Lưu Nghĩa không phải Tống Thanh, nếu cô ta nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vũ Ngọc Bình đâu? Không sao, bọn họ càng làm lớn chuyện mình sẽ càng có cơ hội thể hiện sự dịu dàng. Người phụ nữ Lưu Nghĩa này không ôn nhu khôn khéo như Tống Thanh, khi thật sự muốn đánh nhau nhất định sẽ long trời lở đất. Vũ Ngọc Bình, tôi xem anh sẽ làm thế nào? Ha ha.”
Vũ Ngọc Bình vừa cầm điện thoại thì lập tức đăng nhập vào tài khoản của mình.
Hắn vội vàng muốn nói chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho Lưu Nghĩa nghe, nhưng hắn không thể tìm được Lưu Nghĩa.
Lúc hắn nhìn thấy thông báo đối phương đã cho hắn vào danh sách đen thì ngẩn người tại chỗ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao lại cho vào danh sách đen?
Vũ Ngọc Bình không tin liền gọi điện, quả như dự đoán, điện thoại cũng không liên lạc được.
Vũ Ngọc Bình lấy điện thoại của người khác gọi vào số Lưu Nghĩa, vẫn cứ không gọi được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ!
Đang yên ổn sao lại cho hắn vào danh sách đen!
Vũ Ngọc Bình cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức gọi điện cho Hà Nhật Dương.
Nhưng cũng không gọi được cho Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình chỉ đành gọi cho Lý Xuân, Lý Xuân trả lời: “Tổng giám đốc đang ở trong phòng với thiếu phu nhân, có lẽ không tiện nghe điện thoại? Văn thiếu, cậu có việc gì không?”
Vũ Ngọc Bình thầm nghĩ, không thể nói chuyện giữa hắn và Lưu Nghĩa cho một trợ lý được, vì vậy chỉ đáp: “Không có gì, sáng mai tôi sẽ đến.”
Lý Xuân đáp: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời với tổng giám đốc.”
Vũ Ngọc Bình cúp điện thoại, vẻ mặt phiền muộn.
Xem ra, tình hình như thế nào chỉ có thể đợi ngày mai mới biết được.
Lúc này Hà Nhật Dương đang làm gì?
Lý Xuân nói không sai, hắn đang bận rộn với Tống Thanh ở trong phòng!
Ừm, đừng nghĩ bậy, bọn họ vẫn chưa tới bước đó đâu.
Sau khi Tống Thanh bị Lưu Nghĩa đẩy ra khỏi cửa phòng, cô xoay người gõ cửa phòng bên cạnh.
Hà Nhật Dương nói không sai, quả nhiên cô có thể đến gõ cửa bất cứ lúc nào.
Tống Thanh vừa gõ cửa, Hà Nhật Dương liền ra mở cửa.
Hà Nhật Dương vừa tắm xong, không nghĩ rằng Tống Thanh lại tới nhanh như vậy. Hắn hơi bất ngờ nhưng vẫn cười xấu xa: “Sao vậy? Không đợi được nữa mà muốn hiến dâng cho anh rồi à? Anh chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi.”
Nghe thấy lời nói đùa của Hà Nhật Dương, Tống Thanh lập tức nóng mặt.
Cô nhẹ nhàng ho một tiếng: “Không phải, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Vào rồi nói.” Hà Nhật Dương cười, vừa lau tóc vừa mở cửa.
Tống Thanh theo vào.
Hà Nhật Dương chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ màu tím đen, thân thể cường tráng lộ ra rõ ràng.
Hà Nhật Dương ngồi trên sô pha, nói: “Chuyện gì vậy, em nói đi. Muốn uống gì thì cứ tự nhiên nhé.”
Tống Thanh không uống gì cả, cứ ngồi trước mặt Hà Nhật Dương như vậy mà nói: “Là thế này, tối qua, sau khi quay về em liền đến bệnh viện thăm dì. Vốn dĩ em và Trịnh Bảo đã thương lượng đóng giả làm một cặp, sau đó lấy cớ bệnh viện chật chội không thể tổ chức hôn lễ để kéo dài thời gian. Nhưng không ngờ dì lại bảo bọn em đính hôn trước.”
Hà Nhật Dương đang lau tóc bỗng dừng tay, tiện tay ném khăn sang một bên, nheo mắt lại, hơi thở trở nên nguy hiểm: “Đính hôn? Xem ra Trịnh Bảo này không muốn sống nữa rồi!”
Nhìn thấy sát khí của Hà Nhật Dương, Tống Thanh bỗng hoảng hốt.
Đương nhiên cô biết bản lĩnh của Hà Nhật Dương!
Hắn muốn tiêu diệt một người dễ như trở bàn tay!
Đối với Hà Nhật Dương, Trịnh Bảo không phải là đối thủ.
Lấy trứng chọi đá, không thể nào trốn thoát.
Tống Thanh nói: “Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm!”
Nghe thấy Tống Thanh đỡ lời cho Trịnh Bảo, Hà Nhật Dương càng không vui.
“Hử?” Giọng điệu Hà Nhật Dương kéo dài.
Tống Thanh chủ động lại gần Hà Nhật Dương, ngồi bên cạnh nói: “Không phải đâu, anh nghe em giải thích! Trịnh Bảo cũng chỉ bị dì ép buộc đồng ý thôi! Anh ấy không có ý gì khác.”
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Tống Thanh: “Nhưng em đang cầu xin thay hắn ta. Thanh Thanh, em không sợ làm anh đau lòng à? Em đang đứng ở đây, tại nơi này, anh không sợ em tổn thương anh. Anh chỉ sợ em tổn thương chính mình thôi.”
Tống Thanh không nói gì nữa.
Hà Nhật Dương nắm lấy tay Tống Thanh, áp vào trước lồng ngực hắn.
Hà Nhật Dương vừa mới tắm, da thịt mềm mại rắn chắc vô cùng.
Ngón tay Tống Thanh đặt trên ngực hắn, tim hắn lập tức đập “thình thịch”.
Sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Sự quyến rũ của mỹ nam, không thể cản được!
Hà Nhật Dương không hề dùng mỹ nam kế quyến rũ cô, mà nghiêm túc nhìn Tống Thanh nói: “Em đã cảm nhận được chưa?”
Cảm nhận? Cảm nhận được da thịt mềm mại rắn chắc ư? Cái này thì quả thực cảm nhận thấy rồi.
Hai tai Tống Thanh ửng đỏ, gật đầu một cách chật vật.
Hà Nhật Dương nhìn thấy hai tai Tống Thanh đỏ bừng, hắn bỗng nhiên hiểu Tống Thanh đang đỏ mặt vì cái gì.
Đúng là hắn có ý định dùng sắc để quyến rũ Tống Thanh nhưng không phải bây giờ!
Vì sao hắn chưa giở thủ đoạn gì mà Thanh Thanh của hắn đã bị quyến rũ rồi!
Trời ạ.
Hiện tại, trong những giây phút nghiêm túc như vậy mà cô cũng có thể...
Hà Nhật Dương nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Tống Thanh, nhịn không được liền cúi người về phía trước đè lên người Tống Thanh.
Hai bàn tay của Hà Nhật Dương chống lên gần tai Tống Thanh, mắt phượng chuyển động: “Em đang đỏ mặt gì vậy?”
Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương vừa tắm xong, khuôn mặt hết sức tuấn tú đang bày ngay trước mắt mình.
Hơi thở trên cơ thể hắn ùn ùn kéo đến.
Hơi thở nam tính mãnh liệt đã bao trùm toàn bộ cơ thể cô trong chớp mắt.
Trong tình huống như thế này, đầu óc Tống Thanh thực sự hỗn loạn.
Nghe Hà Nhật Dương hỏi như vậy, Tống Thanh trả lời theo phản xạ: “Tinh thần phấn chấn thôi.”
Lúc này đến phiên Hà Nhật Dương ngẩn người.
Trả lời kiểu gì vậy?
Mắt phượng chuyển động, trong đầu hắn nghĩ tới lời thoại trong một đoạn kinh kịch.
Vậy nên Hà Nhật Dương lại tiếp tục hỏi: “Sao lại thất bại?”
Tống Thanh trả lời trôi chảy: “Trời lạnh rồi, thắp nến đi.”
Hà Nhật Dương vẫn chưa kịp phản ứng, phòng bên cạnh vang lên một tiếng cười phụt.
Lý Hạ quả thực không thể nhịn nổi nữa rồi!
Trực tiếp quỳ xuống đất mà cười.
Trời đất thiên địa ơi, tổng giám đốc và thiếu phu nhân nói chuyện yêu đương thật khác biệt!
Người khác thì anh anh em em, quấn quýt không rời.
Tổng giám đốc và thiếu phu nhân lại đối thoại kinh kịch!
Xem ra hai người đều rất thích vở kịch “Biển rừng đồng tuyết” này nha!
Yêu đương mà có thể thốt ra lời thoại kinh kịch!
Lý Hạ không nhịn được, Tiểu Thu và Tiểu Đông đồng thời nhìn hắn.
Dám cười nhạo Hà Nhật Dương, Lý Hạ chết chắc rồi!
Dáng vẻ muốn cười đến mức không nhịn được của Lý Hạ, khiến những người khác cũng vui vẻ theo, cùng bật cười khúc khích.
Tai Hà Nhật Dương thính biết bao?
Hắn nghe thấy mấy người trợ lý đều bật cười, bỗng có chút xấu hổ.
Lúc này Tống Thanh cũng đã lấy lại được bình tĩnh.
Trời ạ, khi nãy cô trả lời cái gì vậy chứ!
Cô đâu phải Dương Tử Vinh!
Tống Thanh lắp bắp: “Cái này, cái này, anh có thể đứng lên trước không?”
Hà Nhật Dương không đứng lên, ngược lại càng ép chặt hơn.
Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
“Không.” Hà Nhật Dương giữ tư thế chống đẩy như vậy, dùng khí thế bức người nói với Tống Thanh: “Sao thế? Em không thích ư?”
“Không phải.” Khuôn mặt Tống Thanh càng đỏ hơn: “Trong phòng còn có người.”
Hà Nhật Dương cười gian tà: “Bọn họ đều ở trong phòng sách, không có sự cho phép của anh thì không dám ra đâu.”
“Vậy anh cũng đứng dậy trước đã.” Tống Thanh đẩy Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương không hề nhúc nhích.
“Muốn đọ sức với anh ư? Chi bằng so trọng lượng nhé?” Hà Nhật Dương cười như không cười nhìn Tống Thanh: “Ồ, nếu so ai trẻ hơn thì em thắng rồi, anh lớn hơn em ba tuổi!”
Tống Thanh tức giận liếc hắn: “Được rồi, anh thắng rồi còn không được sao? Em nói việc chính với anh!”
“Nhưng bây giờ anh cũng đang làm việc chính!” Hà Nhật Dương nói: “Việc chính của em, anh không cho phép! Không thương lượng gì cả! Em là vợ anh, lại đính hôn với người đàn ông khác, em cảm thấy chuyện này còn có gì để thương lượng à? Em nghĩ rằng bọn trẻ sẽ đồng ý ư?”
Tống Thanh chu miệng nói: “Em biết là không được nên mới tới bàn bạc với anh, xem thử nên giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Vấn đề này quả thực là một vấn đề.” Ánh mắt Hà Nhật Dương tập trung, tiếp tục nói: “Có điều, hình như vừa rồi em không phủ nhận lời nói của anh?”
Tống Thanh sửng sốt: “Hả?”
“Anh nói, em là vợ anh, em không phủ nhận.” Hà Nhật Dương cười rất gian trá: “Vậy thì, khi nào dẫn con chúng ta về vậy?”
Tống Thanh trừng mắt: “Anh lại giăng bẫy em rồi!”
Nói về giăng bẫy thì Tống Thanh sao có thể là đối thủ của Hà Nhật Dương được chứ!
Chỉ trong mấy phút mà đã bị trúng bẫy rồi.
“Nhưng khi nãy em đã thừa nhận rồi!” Hà Nhật Dương nghiêm túc nói: “Tiền đề này rất quan trọng! Chỉ cần em thừa nhận em là vợ anh, em nói xem, em đính hôn với Trịnh Bảo được sao?”
“Không được.” Tống Thanh trả lời lưu loát.
Trời ạ, rõ ràng là đến tìm Hà Nhật Dương để bàn chuyện, vì sao khí thế của mình
lại bị hắn chèn ép thảm như vậy chứ?
Tống Thanh đột nhiên cảm thấy đồng tình với những người đàm phán cùng Hà Nhật Dương.
Đại khái là bị chèn ép thê thảm đến mức không nỡ nhìn chăng?
“Nếu đã không được, vậy còn thắc mắc gì nữa?” Hà Nhật Dương chau mày: “Không phải đã giải quyết được mọi chuyện rồi sao?”
“Nhưng mà, em không thể mở miệng giải thích chuyện này với dì và chú được.” Tống Thanh nói: “Em lo bọn họ sẽ không chịu được.”
“Vì vậy em không sợ anh sẽ suy sụp ư?” Hà Nhật Dương cúi đầu nghiêm túc cắn một miếng lên môi Tống Thanh: “Đồ vật nhỏ, em nhân từ với người khác như thế, tại sao lại lạnh lùng với anh vậy? Sao em nỡ làm anh tổn thương?”
“Đâu có, em cũng không nỡ mà.” Nói xong câu này, Tống Thanh che mặt lại theo phản xạ.
Trời ơi, nhất thời không cẩn thận nói ra những lời trong lòng mất rồi.
Hà Nhật Dương nghe thấy câu trả lời của Tống Thanh, cuối cùng cũng hài lòng: “Coi như em vẫn còn lương tâm, còn biết nói với anh một lời này.”
Tống Thanh không dám mở miệng nữa.
“Được thôi, nể mặt em chủ động thẳng thắn như vậy, chuyện này giao cho anh được rồi.” Hà Nhật Dương nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Tống Thanh, hắn liền sờ lên chóp mũi Tống Thanh: “Đồ vật nhỏ, sau này nhớ kỹ đấy! Gặp chuyện gì cũng đừng hoảng! Có anh đây! Chỉ cần nói với anh, anh sẽ giải quyết mọi chuyện giúp em, không cần phải tự chuốc lấy rắc rối.”
Tống Thanh buồn bã trả lời: “Biết rồi, nhưng mà, anh định làm gì?”
“Muốn biết không?” Hà Nhật Dương đột nhiên nở nụ cười gian trá.
“Ừm.” Tống Thanh như chú thỏ trắng nhỏ không chút cảnh giác lại bị mắc bẫy.
“Hôn anh một cái, anh sẽ nói với em.” Hà Nhật Dương vẫn trêu ghẹo vợ mình giống như trước đây vậy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom