• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (31 Viewers)

  • Chap-452

CHƯƠNG 452:




Lúc này, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa chạy tới cùng Tống Thanh và Hà Nhật Dương chụp ảnh selfie, Phan Thịnh, Phan Ly cũng lại gần, mọi người cùng nhau cười toe toét, tự sướng đủ các kiểu.
Những người chơi khác cũng tiến lại muốn chụp ảnh cùng, Hà Nhật Dương liền né ra.
Hắn không thích chụp ảnh tự sướng cùng người lạ.
Bởi vì quá nhiều người, nên cũng không ai để ý đến điểm này.
Đại thần mà, đương nhiên là không giống người thường rồi.
Phương Khanh Hân đi đến bên cạnh Vũ Ngọc Bình, cau mày nói: “Ngọc Bình, anh có thể giúp em một việc không?”
Vũ Ngọc Bình đang chụp selfie, nghe thấy Phương Khanh Hân nói như vậy, theo bản năng hỏi: “Em sao thế?”
“Em có chút không thoải mái.” Sắc mặt Phương Khanh Hân quả thật có chút khó chịu, hình như đang âm thầm chịu đựng sự đau đớn.
“Được, anh đỡ em qua đó nghỉ ngơi một chút.” Vũ Ngọc Bình cũng không nghĩ nhiều, cho dù là người xa lạ xin giúp đỡ, hắn cũng sẽ không thờ ơ mặc kệ.
Đối với con gái, hắn vốn có phần nào đó thương hại.
Huống chi Phương Khanh Hân còn là bạn bè quen biết nhiều năm như vậy chứ?
Vũ Ngọc Bình hoàn toàn không nghĩ gì khác, cất điện thoại xong liền đỡ Phương Khanh Hân đi về phía bờ biển.
Trên bờ biển có một loạt phòng nghỉ, chuyên cung cấp cho người chơi khi chơi mệt đến đó nghỉ ngơi
Cả người Phương Khanh Hân đều dựa vào người Vũ Ngọc Bình, như người không xương, đứng cũng không đứng vững.
“Em làm sao thế? Hay anh gọi bác sĩ khám cho em nhé?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là tháng nào cũng có vài ngày đó.” Phương Khanh Hân lập tức trả lời: “Nghỉ ngơi một lúc là được rồi.”
“Cơ thể không thoải mái thì đừng ra ngoài góp vui.” Vũ Ngọc Bình trong nháy mắt liền hiểu, tiến tới khuyên bảo: “Mấy ngày nay chắc có nhiều hoạt động, thân thể em không thoải mái thì ở đây xem là được. Tuy rằng nơi này ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa này rồi, bị cảm lạnh không tốt đâu.”
Vũ Ngọc Bình sau khi đỡ Phương Khanh Hân ngồi xuống thì chuẩn bị rời đi, Phương Khanh Hân lập tức nắm lấy tay áo của Vũ Ngọc Bình, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hắn: “Ngọc Bình, anh có thể ở lại đây với em không? Nơi này nhiều người lạ như thế, em hơi sợ.”
Vũ Ngọc Bình do dự một chút.
Phương Khanh Hân lập tức nói: “Em thực sự rất sợ. Vốn dĩ thời gian này thân thể có chút không thoải mái, đã thế xung quanh lại ồn ào lộn xộn. Anh trai em cũng không biết là đi đâu rồi, tìm cũng không tìm thấy. Ngọc Bình, anh thực sự nhẫn tâm để em một mình ở đây sao? Hơn nữa, anh cũng thấy rồi đấy, em về lần này cũng chưa từng quấn lấy Hà Nhật Dương. Em thực sự hối hận rồi. Sao anh lại không tin em chứ? Nhìn thấy Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh nối lại tình xưa, em cũng hạnh phúc thay cho họ.”
Vũ Ngọc Bình quả nhiên lưỡng lự.
“Lần này em về, chỉ muốn hàn gắn lại mối quan hệ trước đây với mọi người. Không bao giờ làm những việc ngu xuẩn như thế nữa.” Vẻ mặt Phương Khanh Hân chân thành tha thiết, nói: “Anh không phát hiện ra gần đây em rất im lặng sao? Không muốn tụ tập, cũng không tham gia dịp gì. Ngoại trừ những bữa tiệc thân mật buộc phải đi, còn lại có thể không đi thì em cũng không xuất hiện. Con người luôn sẽ trưởng thành. Trước kia, quả thực em từng say mê Hà Nhật Dương, thời điểm đó dù sao cũng còn nhỏ, trẻ người non dạ, không biết trời cao đất rộng. Thế nhưng, nhiều năm trôi qua, sao em có thể không hiểu biết hơn chứ? Hiện tại, em chỉ muốn cùng anh, cùng Hà Nhật Dương, cùng Phan Thịnh, Phan Ly hàn gắn lại tình bạn.
“Chúng ta dù sao cũng đã quen biết lâu như vậy, em không muốn mất đi những người bạn như các anh.” Phương Khanh Hân tiếp tục nói: “Cho dù anh tin hay không, em thực sự nghĩ như vậy. Hôm nay anh cũng thấy đấy, Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh cho dù đã quên mất nhau, cũng có thể một lần nữa đến với nhau. Chứng tỏ bọn họ không thể bị chia rẽ. Em không phải Thôi Nguyệt Lam, em không ngu xuẩn như vậy, cũng không hẹp hòi như cô ta. Cho nên, em lựa chọn chúc phúc cho họ.”
“Em thực sự nghĩ như vậy?” Vũ Ngọc Bình nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Đương nhiên.” Phương Khanh Hân cười nói: “Nếu không, em sao lại làm phiền anh đưa em qua đây mà không đi tìm Hà nhật dương chứ? Bởi vì, em không muốn chen vào nữa. Ngọc Bình, anh tin em được không?”
Tuy rằng Phương Khanh Hân năm lần bảy lượt biện bạch cho chính mình nhưng Vũ Ngọc Bình vẫn có thái độ hoài nghi.
Có điều, biểu hiện của Phương Khanh Hân mấy ngày nay, quả là giống như đã hối cải.
Quả thực không còn xuất hiện trước mặt Hà Nhật Dương, càng không giở trò khiêu khích trước mặt Tống Thanh nữa.
Lẽ nào cô ta đã thực sự hối cải?
Nếu là như vậy, thì quả là không có gì tốt bằng.
Trong lòng Vũ Ngọc Bình cũng như hạ xuống được một tảng đá.
Trải qua một Thôi Nguyệt Lam là đủ rồi, lại đến một Phương Khanh Hân, Thanh Thanh cùng Hà Nhật Dương chắc điên lên mất.
Cho dù Hà Nhật Dương hoàn toàn không thèm để ý Phương Khanh Hân, nhưng nếu Phương Khanh Hân giở trò quỷ, cuộc sống của Tống Thanh e là không dễ chịu gì.
Nghe Phương Khanh Hân nói như vậy, Vũ Ngọc Bình thực sự nhẹ lòng.
Bây giờ, hắn thực sự không mong muốn Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương phải chịu thêm bất cứ biến cố gì nữa.
Bọn họ quả thực quá không dễ dàng rồi.
“Em có thể nghĩ được như vậy, anh quả thực rất vui.” Vũ Ngọc Bình ngồi xuống, nói với Phương Khanh Hân: “Khanh Hân, em là người con gái thông minh, sẽ không làm những chuyện điên rồ. Điều này rất tốt.”
“Chịu nhiều thiệt thòi như thế, nếu không hiểu chuyện nữa thì em chính là kẻ ngu ngốc.” Phương Khanh Hân cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng tự đầu vào vai Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, bây giờ em mới tỉnh ngộ, có phải là đã quá muộn không?”
“Không muộn đâu.” Vũ Ngọc Bình trả lời: “Biết sai biết sửa, không gì tốt hơn. Em có thể kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm (*), cũng không coi là muộn.”
“Vậy chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Ý em là vẫn sẽ thân mật khăng khít giống như trước chứ?” Phương Khanh Hân tràn đầy khao khát nhìn Vũ Ngọc Bình, nói: “Chúng ta có thể giống như lúc trước không? Em chỉ muốn hàn gắn lại mối quan hệ bạn bè giữa chúng ta, anh yên tâm, em sẽ không quấy nhiễu anh đâu. Cũng sẽ không để Lưu Nghĩa hiểu nhầm đâu.”
“Việc này” Vũ Ngọc Bình do dự.
“Thế nào? Anh vẫn không chịu tha thức cho em sao? Có phải những gì em làm vẫn chưa đủ?” Phương Khanh Hân lập tức dùng bộ dạng và ánh mắt tội nghiệp nhìn Vũ Ngọc Bình, đôi mắt to tròn xinh đẹp như sắp rơi nước mắt.
“Không phải, anh không có ý đó.” Vũ Ngọc Bình vừa nhìn thấy quả nhiên mềm lòng, nói: “Được rồi, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, nhưng chỉ giới hạn ở mức độ bạn bè.”
“Có lời này của anh là đủ rồi.” Phương Khanh Hân nín khóc, mỉm cười: “Em biết, anh chưa từng từ bỏ em. Ngọc Bình, cảm ơn anh đã không bỏ em. Nếu lúc trước, em không cố chấp như thế, không tham lam như thế, có lẽ người đứng bên cạnh anh chính là em.”
“Đừng nói đến vấn đề này, đều là những việc đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.” Vũ Ngọc Bình lập tức dừng lại vấn đề này.
Hắn bây giờ hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ cùng Phương Khanh Hân nhắc lại chuyện quá khứ.
Hắn chỉ muốn cùng Lưu Nghĩa nghĩ đến chuyện tương lai.
“Được, Ngọc Bình, anh có thể giúp em rót một cốc nước được không? Em cảm thấy không được thoải mái.” Phương Khanh Hân nũng nịu nói.
“Được, em ngồi vững rồi chứ, anh đi rót nước.” Vũ Ngọc Bình lập tức xoay người đi rót nước.
Phương Khanh Hân nhìn bóng dáng Vũ Ngọc Bình, khóe miệng hiện ý cười như đã đạt được mưu tính.
Cô ta biết, đối với Vũ Ngọc Bình phải dùng chiêu này.
Hắn không giống với Hà Nhật Dương, đối với Hà Nhật Dương, cứng không được, mềm cũng không xong, còn Vũ Ngọc Bình là điển hình của loại thích mềm không thích cứng.
Càng ép buộc, Vũ Ngọc Bình lại càng phản kháng.
Nhưng chỉ cần khóc trước mặt hắn thì hắn sẽ mềm lòng.
Vũ Ngọc Bình rót nước trở về, Phương Khanh Hân làm bộ như cầm không vững, lập tức làm đổ nước lên người Vũ Ngọc Bình.
“A, xin lỗi, xin lỗi anh. Em không phải cố ý đâu.” Phương Khanh Hân lập tức lấy chiếc khăn tay trong túi ra, lau nước thấm trên người cho Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình cũng lấy chiếc khăn tay của mình lau nước trên người, nói: “Không có gì, không sao đâu. Để anh đi rót cốc khác cho em.”
Vũ Ngọc Bình thuận tay đem khăn tay của mình đặt lên trên bàn.
Phương Khanh Hân thừa dịp Vũ Ngọc Bình xoay người đi rót nước, lấy khăn tay của Vũ Ngọc Bình bỏ vào trong túi.
Sau khi Vũ Ngọc Bình rót nước trở về, Phương Khanh Hân giả bộ nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc em lâu như vậy, em đã làm lỡ nhiều thời gian của anh rồi, bọn họ chắc cũng đã đợi sốt ruột. Anh nên về nhanh đi. Em không sao rồi.”
Vũ Ngọc Bình nhìn Phương Khanh Hân, có điểm không phù hợp.
Phương Khanh Hân quả thật thay đổi quá nhanh rồi.
Lúc nhỏ là người kiêu ngạo, ương ngạnh như thế.
Sao bỗng nhiên liền trở nên ôn nhu, quan tâm người khác như vậy?
Đây có phải là cùng một người không vậy?
Vì sao sự khác biệt lại lớn đến thế chứ?
“Còn thất thần làm gì? Em không sao rồi, uống chút nước liền ổn thôi.” Phương Khanh Hân học theo bộ dạng của Tống Thanh, nhu thuận vô cùng.
Cô ta cũng coi như hiểu được.
Đàn ông đều thích kiểu phụ nữ như Tống Thanh.
Chỉ cần cô ta học theo Tống Thanh, sẽ không xảy ra sai sót gì.
Vũ Ngọc Bình lúc này mới gật gật đầu, nói: “Cũng được. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh nhé.”
“Được.” Phương Khanh Hân gật đầu.
Sau khi chờ Vũ Ngọc Bình đi rồi, Phương Khanh Hân lập tức đứng lên, hừ lạnh một tiếng, đâu còn cái bệnh trạng như lúc nãy.
Lúc này, Phương Mạn Luân cũng bị một người quấn lấy chân.
Người bám theo hắn không ai khác mà chính là nữ hoàng catwalk – Triệu Văn Văn.
Triệu Văn Văn sau khi biết tin tức rồi mới chạy tới, bởi vì nàng không phải người chơi game, cho nên không đăng ký được.
Thế nhưng Triệu Văn văn đã tạm thời ký ước với “Mộng ảo nhân sinh”, làm đại diện phát ngôn miễn phí, bởi vậy cũng có được tư cách tham gia buổi hoạt động offline này của công ty game.
Chỉ là cô ta tới hơi muộn, tận sáng nay cô ta mới tới được thành phố W.
Triệu Văn Văn vừa đến, người đầu tiên cô ta đi tìm là Phương Mạn Luân.
Cũng vì có Triệu Văn Văn quấn lấy Phương Mạn Luân, Phương Khanh Hân mới có cơ hội xuống tay với Vũ Ngọc Bình.
Phương Mạn Luân nhìn Triệu Văn Văn đang ngồi trước mặt mình, vô cùng lịch sự đưa một cốc nước qua: “Triệu tiểu thư thật đúng là kiên nhẫn, vậy mà có thể chạy đến đây tìm ta. Nghe nói, lần này, một đồng cô cũng không lấy, cứ như thế mà làm đại diện phát ngôn cho “Mộng ảo nhân sinh”.
“Đúng vậy.” Triệu Văn Văn gật gật đầu: “Kỳ thật làm đại diện phát ngôn cho game cũng không có gì là không tốt. Nói không chừng, tôi sẽ là người chơi game trong tương lai, cũng sẽ trở thành nữ thần của một khu vực nào đó.”
Phương Mạn Luân nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm anh được sao?” Triệu Văn Văn nhìn Phương Mạn Luân, nở nụ cười: “Xem ra sức hấp dẫn của tôi vẫn không đủ, Phương đại công tử vẫn không thèm quan tâm tôi. Muốn quyến rũ mà đều thất bại.”
Phương Mạn Luân cười cười, nói: “Không đâu. Là tôi không dám trèo cao.”
“Trèo cao hay không, chuyện này cũng chỉ là tìm cớ. Điểm này, trong lòng anh và tôi đều biết rõ. Tôi cũng không ngại nói thẳng với anh. Phương Mạn Luân, vòng luẩn quẩn này của chúng ta kỳ thật cũng rất lớn, lựa chọn cũng rất nhiều. Người anh thích chưa chắc đã thích anh, người thích anh chưa chắc anh đã để ý. Nói thật, cho dù là nam hay nữ thì cũng nên tìm người thích mình, so với tìm một người mà mình thích còn thoải mái hơn nhiều.” Triệu Văn Văn nói: “Anh là người thông minh, hẳn cũng biết được sự khác biệt trong đó.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom