• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (16 Viewers)

  • Chap-332

CHƯƠNG 332:




Về đến phòng, căn phòng đã ấm áp từ lâu.
Tống Thanh vừa vào cửa thì liền cởi giày, leo lên giường của Bạ cụ Tống, vui vẻ lăn qua lăn lại: “Cháu rất thích giường và sàn sưởi vùng Đông Bắc! Thật sự rất thoải mái, cháu cũng phải về nhà lắp một bộ mới được!”
Bác cả nhanh tay giữ lấy Tống Thanh: “Sắp làm mẹ rồi,mà vẫn như trẻ con vậy”.
Tống Thanh hơi thè lưỡi: “Thật sự cháu rất nhớ cái giường ấm ấp của bà ngoại”
Bạ cụ Tống cầm lấy bàn tay Tống Thanh, bà nói: “Ba tháng đầu phải cần thận đấy.”
Tống Thanh lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Bạ cụ Tống nói với các con dâu rằng: “Các con hãy đi xem xem cơm trưa chuẩn bị đến đâu rồi đi”.
Mấy nàng dâu đều biết Bạ cụ Tống muốn nói chuyện riêng với Tống Tử Dao, Tống Thanh và Tống Linh, vì vậy mọi người đều vui vẻ rời đi.Trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn người. Bà Tống nhìn Tống Thanh nói: “Thanh Thanh, cháu có chuyện gì muốn nói với bà không?”
Tống Thanh ôm lấy gối, đặt ở trước bụng, cô nói: “Bà, chuyện gì bà cũng biết hết rồi, cháu không còn lời nào để nói nữa .”
“Bà muốn nghe cháu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Bạ cụ Tống mắt sáng như sao: “Có thể khiến cháu lựa chọn ra đi thì vấn đề chắc chắn không phải chỉ có như vậy, tin đồn thì sao có thể so với việc cháu tự nói ra được chứ.”
Tống Tử Dao và Tống Linh đau lòng thay cho Tống Thanh, vì vậy họ không ép hỏi Tống Thanh những việc này. Nhưng Bạ cụ Tống lại không cảm thấy như vậy, bà luôn cảm thấy rằng việc này có điểm kỳ lạ. Lúc này không thể không thừa nhận rằng, quả thật Bạ cụ Tống đã trải qua nhiều vất vả, gian lao cho nên hiểu biết hơn so với những người ở thế hệ sau. Bà nhìn nhận mọi mặt của vấn đề và có cái nhìn rất thoáng về việc đó.
Nụ cười trên gương mặt Tống Thanh biến mất, cô khe khẽ trả lời: “Vâng, cháu với Hà Nhật Dương thật sự không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa, có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì mười tám năm trước, mẹ chồng cháu đã giết chết ba cháu, cháu không có cách nào tha thứ được, cũng không thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cuối cùng thì cháu cũng biết tại sao mẹ chồng lại không thích cháu ngay từ đầu, có lẽ là có liên quan đến chuyện này. Nguyên nhân thứ hai,...”
Tống Thanh lập tức cắm môi, mắt cũng dần đỏ lên: “Hà Nhật Dương đã có con với Thôi Nguyệt Lam. Cho dù bọn họ ở bên nhau là ngoài ý muốn hay cố tình, thì cũng đã hết cách để thay đổi kết cục này rồi. Những lời mà Thôi Nguyệt Lam nói đều đã được chứng thực. Mẹ chồng của cháu cũng đã thừa nhận, kết quả việc Thôi Nguyệt Lam mang thai và tấm ảnh Hà Nhật Dương cùng cô ta đi khám thai đều không dễ làm giả. Việc này không phải là cháu không muốn nói, mà là nó quá mất mặt. Cháu thật ngu ngốc khi để người ta lừa gạt lâu như thế mà cũng không phát hiện ra, cháu còn cho rằng anh ấy thật lòng đối xử tốt với cháu. Hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy, cháu là người trong cuộc, còn Hà Nhật Dương lại là người ngoài cuộc. Anh ta là người bày mưu, còn cháu là người bị mắc mưu.”
Gương mặt của Tống Tử Dao và Tống Linh chợt biến sắc: “Cái gì? Sao trước kia con không nói với mọi người những chuyện này!”
Tống Thanh cười khổ, đáp: “Nói gì đây, còn gì để nói ạ? Bọn họ đã có con rồi, mà con cũng không thể khiến Thôi Nguyệt Lam mất đi đứa con này được. Dù sao đứa trẻ cũng vô tội!”
Tống Linh đột nhiên đứng dậy: “Anh đi hỏi Hà Nhật Dương.”
Tống Thanh lập tức giữ lấy Tống Linh: “Anh, anh không được đi! Anh phải để em ra đi mà vẫn còn giữ được một chút tôn nghiêm chứ? Đã xảy ra chuyện như vậy rồi thì không thể nào bù đắp được nữa. Cho dù anh ta có nói gì thì mọi chuyện thành ra như thế rồi. Chuyện này đã là sự thật không thể thay đổi được nữa, dù anh hỏi hay không hỏi thì khác gì nhau đâu?”
Bạ cụ Tống lại rất bình tĩnh, bà nhìn Tống Thanh mà hỏi: “Thanh Thanh, cháu chắc chắn đứa bé đó là con của Hà Nhật Dương chứ?”
“Bà ngoại, bà nói vậy là có ý gì?” Tống Thanh khó hiểu nhìn Bạ cụ Tống.
“Con có nghe thấy Hà Nhật Dương thừa nhận đứa bé đó là con của nó không?”
“Không ạ, nhưng mà…” Tống Thanh chưa nói hết câu thì đã bị Bạ cụ Tống cắt ngang.
“Vậy cháu có nhìn thấy bản giám định thân phận của đứa bé không? Cháu chắc chắn đứa bé này là huyết mạch của nhà họ Hà chứ?” Bạ cụ Tống tiếp tục hỏi.
“Không ạ, nhưng mà…” Tống Thanh bắt đầu cảm thấy có chút không chắc chắn.
Đúng vậy, cô quả thật không thể chứng minh được việc đã tận mắt nhìn thấy chắc chắn là sự thật.
“Nhà họ Hà công khai thừa nhận đứa bé trong bụng Thôi Nguyệt Lam là huyết mạch nhà họ rồi sao?” Bạ cụ Tống vẫn tiếp tục bình tĩnh hỏi tiếp.
“Không ạ, nhưng mà…” Tống Thanh lần lượt nhận được ba câu hỏi, nên nhanh chóng mất hết sức lực.
“Vậy cháu đã hỏi Hà Nhật Dương, đứa bé trong bụng Thôi Nguyệt Lam có phải con của nó không chưa?” Bạ cụ Tống than thở, thật là tạo nghiệp, con gái nhà ta sao lại không có một ai sáng suốt thế, sao ai cũng dễ dàng bị người khác lừa đến vậy? Tống Tử Dao dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt khẽ biến đổi.
Năm đó, Tống Cương có ý lừa bà rằng Lâm Vũ Tường qua lại với người phụ nữ khác. Tuy lúc đó bà không tin, nhưng trong lòng lại có một khoảng tối. Đợi đến khi bà sinh con xong thì Tống Cương lại dựng chuyện là Lâm Vũ Tường ngủ với Tống Thúy, sau đó lại dùng đứa trẻ đến uy hiếp Tống Tử Dao và Lâm Vũ Tường. Năm đó đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên mọi thứ của hiện tại có lẽ cũng chỉ là cái bẫy. Chỉ là cái bẫy này được làm rất thật, khi con người kích động thì sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết mà lọt vào bẫy của đối phương. Những việc thế này không phải là không có khả năng. Tính cách của Tống Thanh, quả thật rất giống với tính cách của Tống Tử Dao. Bên ngoài mềm mỏng, bên trong cứng rắn. Vì vậy mà Tống Tử Dao có thể hiểu được cảm nhận của Tống Thanh, gần giống như cảm giác của bà lúc bà nghe thấy Lâm Vũ Tường và Tống Thúy ở bên nhau năm đó. Tống Linh yên lặng nghe Bạ cụ Tống hỏi ba câu hỏi liên tục thì dường như đã hiểu ra được điều gì đó. Tại sao Thôi Nguyệt Lam sớm không mang thai, muộn không mang thai, mà mang thai đúng vào lúc tin Vưu Tâm Nguyệt là hung thủ giết người được tung ra? Hay đây chỉ là sự sắp đặt của con người mà thôi? Lục Thất nghĩ đến đây thì không nhịn được mà rét run lên. Nghĩ lại mà cảm thấy sợ.
Bạ cụ Tống nhắm mắt lại nói: “Vì vậy, người khác nói gì cháu đều tin hết sao? Đứa bé khờ của bà, sao cháu có thể giống mẹ cháu đến vậy chứ?”
Tống Tử Dao cũng đỏ mặt. Tống Thanh lắp bắp trả lời: “Bà, bà nghi ngờ sao?”
“Còn phải nghi ngờ sao? Tại sao cháu lại để chuyện này trong lòng, khiến cho bản thân phiền muộn, sao cháu không trực tiếp hỏi?” Bạ cụ Tống than thở: “Các cháu là huyết mạch của người phương Bắc, sao ai cũng giống như người phương Nam vậy? Có chuyện gì cũng không nói? Chuyện gì cũng chỉ buồn phiền? Lời không nói không hiểu, lý không giảng không thấu. Cháu muốn hỏi gì thì cứ trực tiếp đi hỏi nó đi!”
Tống Thanh oan ức cúi đầu: “Anh ấy lại không có ở đây ạ.”
Tỉnh G cách thành phố H hơn nghìn cây số. Dù cô muốn hỏi cũng không có cách nào hỏi được. Lúc Tống Thanh muốn chuồn đi thì Bạ cụ Tống lại nói: “Cháu không cần mượn cớ để trì hoãn bản thân, Hà Nhật Dương cũng đang ở thành phố G. Cháu muốn hỏi nó, thì lúc nào cũng có thể đi hỏi được.”
“A” Tống Thanh suýt nữa nhảy dựng lên: “Bà, bà nói gì ạ? Hôm nay là mùng hai, anh ấy nhất định đang ở nhà, sao có thể đến Đông Bắc được chứ?”
Bạ cụ Tống dí tay vào trán Tống Thanh: “Đứa bé này muốn để ta tức chết có phải không?”
Tống Thanh xoa trán, tủi thân nhìn Bà Tống: “Bà”.
“Hà Nhật Dương đã ở thành phố G rồi.” Bạ cụ Tống than thở rồi nói tiếp: “Có muốn tự hỏi hay không thì đều dựa cả vào cháu đấy”.
Tống Thanh lập tức cắn môi, không biết nên nói gì mới phải. Cô ấy rất muốn đi hỏi Hà Nhật Dương xem thử chuyện của hắn và Thôi Nguyệt Lam có phải thật không? Hỏi xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô lại không dám. Nếu như bọn họ thật sự có gì đó thì cô phải làm sao đây? Lại khóc lóc ra đi sao? Hay cố tỏ ra kiên cường chúc phúc cho bọn họ. Nếu Hà Nhật Dương không có gì với Thôi Nguyệt Lam thì mối thù giết ba cô phải tính thế nào? Lỗi lầm của thế hệ trước đã tạo ra cũng vẫn không thể xóa bỏ được. Cho dù cô và Hà Nhật Dương có tình cảm thì e rằng kết cục sẽ chỉ là giày vò nhau sâu sắc hơn mà thôi. Chi bằng đã sai thì sai cho trót, ép cho bản thân hoàn toàn mất hết hy vọng đi.
Nhưng tình cảm này, cô không thể nói bỏ là bỏ được. Cô không phải thánh nhân, cũng không phải vĩ nhân, cô không thể chúc phúc cho người đàn ông mà mình yêu với người phụ nữ khác được. Cô cũng không phải là người vô tâm cho nên không thể mang mối thù giết ba mà sống chung hòa thuận được.
Khó cả đôi đường, tiến thoái lưỡng nan.
Bạ cụ Tống bỏ qua cho Tống Thanh, bà quay đầu hỏi Tống Linh: “Tiểu Lục, ở đây không có người ngoài, bà hỏi thẳng cháu một câu, chuyện năm đó cháu còn nhớ được bao nhiêu?”
Tiểu Lục nhíu mày. Mỹ nam chính là mỹ nam, cho dù chỉ là một động tác đơn giản như nhíu mày thì cũng đều mang đến mỹ cảm.
“Chuyện năm đó cháu thực sự không nhớ được nhiều lắm” Tống Linh cố gắng hồi tưởng lại một lúc sau đó nói: “Lúc đó, cháu cùng ba chơi bịp mắt bắt dê, cháu trốn trong tủ và ngủ quên. Sau đó cháu bị một tiếng kêu thảm thiết làm cho giật mình, cháu nhìn qua khe hở thì chỉ thấy bóng lưng của một người phụ nữ. Bà ta rất cao, mặc quần áo của công ty Thanh Khiết. Nhưng trên người bà ta có một ký hiệu rất kì quái. Sau khi giết chết ba, bà ta cũng để lại ký hiệu đó trên tường. Vì vậy mà cháu rất nhạy cảm với kí hiệu đó, nhưng cháu lại không được phân biệt của đối tượng này, vì vậy cháu không thể phán đoán được người đã giết ba có phải là Vưu Tâm Nguyệt hay không.”
“Lúc đó cháu đã chịu đả kích quá lớn, cháu nhìn thấy ánh mắt không có hồn của ba nhìn về phía mình, ánh mắt ấy như muốn nói, đừng lên tiếng. Lúc đó cháu rất sợ nên không kịp phản ứng. Đợi đến lúc tỉnh lại, cháu đã ở trong bệnh viện rồi.” Tống Linh trầm giọng nói: “Thanh Thanh, xin lỗi em, anh không thể phân biệt được người đó có phải là Vưu Tâm Nguyệt hay không?”
Đáy mắt của Tống Thanh quả nhiên sượt qua tia thất vọng .
Đúng là trong lòng cô vẫn còn mong đợi điều gì đấy, nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy. Nhiều lúc cô trở tay không kịp nên không làm được gì hết.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom