• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-218

CHƯƠNG 218: HẮC QUYỀN




“Mẹ nuôi muốn ở lại lâu dài ạ?” Lưu Nghĩa tăng âm lượng: “Vậy mẹ nuôi muốn ở đâu? Vẫn ở biệt thự dưới chân núi ạ?”
“Đúng vậy, biệt thự bên đó vẫn có người quét dọn và bảo vệ mà. Con đừng lo chuyện này, mau dẫn Thanh Thanh về đi.” Từ Vân Khê vừa cười vừa nói: “Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa, máy bay hạ cánh rồi, mẹ phải đi đón người đây.”
Cúp điện thoại, gương mặt của Lưu Nghĩa bùi ngùi, nói với Tống Thanh: “Chà, quả thực gần đây chuyện vui tìm đến liên tục nha! Mẹ nuôi tớ vừa từ nước ngoài về!”
“Mẹ nuôi cậu?” Tống Thanh tò mò hỏi: “Hóa ra cậu còn có mẹ nuôi à?”
“Đúng vậy, từ khi còn rất nhỏ tớ đã nhận bà là mẹ nuôi rồi, mẹ nuôi tớ rất giỏi, còn là một nhà văn vô cùng nổi tiếng nữa.” Lưu Nghĩa vui vẻ nói tiếp: “Tính cách của bà rất cởi mở, có chút mạnh mẽ, làm việc gì cũng quả quyết, không dài dòng dây dưa. Vì vậy mẹ tớ thường nói, tớ không phải là con gái bà mà là con mẹ nuôi.”
“Hả? Mẹ nuôi cậu cũng là nhà văn à? Bà ấy tên gì?” Tống Thanh cảm thấy rất trùng hợp, không ngờ mẹ cô là nhà văn, mẹ nuôi Lưu Nghĩa cũng là nhà văn.
“Bà ấy tên Tống...” Lưu Nghĩa còn chưa nói hết, đã bị một giọng nói phía sau ngắt lời.
“Xin lỗi hai vị, chúng tôi là hội từ thiện, hiện tại chúng tôi đang kêu gọi quyên góp cho hội thất học nhi đồng, có thể thỉnh cầu các cô giúp những đứa bé đáng thương của chúng tôi một chút không?” Hai cô gái xinh đẹp đang cầm một chiếc hòm quyên góp đi đến trước mặt Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
“À, được mà.” Tống Thanh cười đôn hậu, lấy ví tiền ra, rút mấy tờ tiền mặt rồi đưa cho hai cô gái kia: “Xin lỗi, hôm nay tôi không mang nhiều tiền mặt, khi nãy ăn uống cũng tiêu mất khá nhiều rồi.”
“Không sao, cô có lòng hảo tâm đã rất đáng quý rồi, chúc hai cô đi chơi vui vẻ.” Hai cô gái kia cười híp mắt bê chiếc hòm rời đi.
Lưu Nghĩa cười với Tống Thanh: “Cậu dễ tin người thật, họ không có thẻ công tác, chỉ nói là người của hội từ thiện mà cậu cũng tin?”
Tống Thanh nhún vai một cái, nói rằng: “Làm việc thiện không hỏi lý do, tớ chỉ muốn góp một phần lòng tốt thôi, không hỏi rốt cuộc tiền được tiêu vào việc gì. Nếu họ lừa lọc dựa vào danh nghĩa của bọn nhỏ thì họ cũng bị trời phạt thôi. Tớ tin trên đời này có nhân quả báo ứng.”
Lưu Nghĩa lắc đầu mỉm cười: “Cậu ấy à, thực quá lương thiện!”
Hai người họ không bỏ sót bất cứ thứ gì, sau đó gặp Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình ở cuối phố, còn có hai người mặt dày Phan Thịnh, Phan Ly nữa.
Tống Thanh thấy bọn họ, nhịn không được nói rằng: “Các anh đến đây để làm giám khảo, không đi cổ động cho năm thí sinh kia, lại chạy đến đây chơi ư?”
Phan Thịnh, Phan Ly bật cười ha ha, chào hỏi Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Trước đó, bọn anh vẫn luôn muốn đến tìm các em, nhưng khi đó hai người vẫn còn đang trong cuộc thi, bọn anh không thể phá vỡ quy tắc được. Nhưng hôm nay các em thi xong rồi, được nhiên có thể đến tìm rồi! Tiểu Nghĩa, bọn anh có thể gọi em như vậy không? Nghe nói em là nữ boxer của hạng cân 60kg. Ở đây cũng có võ đài ngầm, có muốn đi xem thử không?”
Đôi mắt Lưu Nghĩa chợt sáng ngời!
Cho dù Phan Thịnh, Phan Ly chưa từng liên hệ hay qua lại với Lưu Nghĩa, nhưng câu nói này chợt kéo gần khoảng cách giữa họ.
“Hử, con gái con nứa, đánh boxing cái gì chứ?” Vũ Ngọc Bình không nhịn được liền bổ sung thêm một câu.
Lưu Nghĩa nhìn Vũ Ngọc Bình với đôi mắt lạnh như băng, thuận tay giơ hai nắm đấm lên.
Vũ Ngọc Bình lập tức ngậm miệng.
Hà Nhật Dương, Phan Thịnh, Phan Ly gắng nhịn cười, thấy Vũ Ngọc Bình bị bắt nạt thật sảng khoái!
Hà Nhật Dương giơ tay lên nhìn giờ, nói rằng: “Lúc này vừa hay đúng giờ này.”
Tống Thanh còn hơi do dự: “Em cũng đi sao?”
Lưu Nghĩa vuốt tóc đầy khí chất, nói rằng: “Thanh Thanh, không phải cậu vẫn luôn tò mò trạng thái khi đấm bốc của tớ à? Nếu như ở đây có đấu trường ngầm, vậy chúng mình đi mở mang tầm mắt đi.
Tống Thanh nghe thấy Lưu Nghĩa nói vậy, chợt gật đầu nói: “Được, vậy tớ đi cổ vũ cho cậu!”
Phan Ly, Phan Ly tặng Hà Nhật Dương một like!
Chủ ý này của hắn quả nhiên hữu dụng!
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi đó!
Một dòng chiếc xe thể thao đã dừng sẵn ở bên ngoài.
Hà Nhật Dương tự mình mở cửa xe cho Tống Thanh, Tống Thanh quay đầu lại liếc nhìn Lưu Nghĩa, thấy Lưu Nghĩa đang vô cùng hưng phấn, căn bản là không thèm chú ý đến cô.
Tống Thanh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng, chỉ cần nhắc tới boxing là hai mắt Tiểu Nghĩa sáng rực!
Hà Nhật Dương đóng cửa xe giúp Tống Thanh rồi tự mình lái xe.
Bấy giờ, Tống Thanh mới lấy lại được tinh thần hỏi: “Sao Lý Xuân lại không đến đây cùng anh?”
“Chỗ đó không cho phép dẫn người khác vào.” Hà Nhật Dương giải thích rằng: “Lẽ ra người lạ mặt cũng không được vào.”
Tống Thanh nhất thời tò mò: “Đúng rồi, thành phố M không phải địa bàn của các anh! Sao các anh lại vào được?”
“Bọn anh tự có cách.” Hà Nhật Dương cố ý cười xấu xa nhìn Tống Thanh: “Chồng em đẹp trai như vậy, cược khuôn mặt này là được rồi.”
Tống Thanh không khỏi lườm hắn một cái, căn bệnh tự luyến này phải chữa!
Trêu đùa vui vẻ, Hà Nhật Dương mới giải thích nói: “Em còn nhớ Mạc đại ca không?”
Tống Thanh gật đầu, đương nhiên nhớ rồi!
Cô lấy trứng ngỗng của người ta, chuyện này đã thành nỗi oan ức cả đời cô!
“Còn nhớ anh từng nói với em, Mạc đại ca là thầy dạy nhập môn boxing của anh không?” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Trước đây, thực ra Mạc đại ca từng đánh boxing ở đấu trường ngầm, hơn nữa cũng có chút danh tiếng, chỉ là sau này rút lui thôi.”
Tống Thanh bừng tỉnh hiểu ra: “Vì vậy lần này Mạc đại ca giúp các anh qua cửa?”
Hà Nhật Dương gật đầu, nói rằng: “Coi là vậy đi, Mạc ca chỉ hỗ trợ giật dây, sau khi anh gọi điện cho đại ca của đối phương thì đối phương cho chúng ta vài tấm thẻ qua cửa. Vì vậy anh nói lấy mặt để cược cũng không có gì lạ mà.”
Tống Thanh tức giận trừng hắn liếc hắn, không thèm phản ứng với căn bệnh tự luyến của hắn, tiếp tục nói: “Nếu là đấu trường ngầm, vậy không có ai quản lý sao?”
Hà Nhật Dương cười ha ha một tiếng, giơ tay lên xoa đỉnh đầu Tống Thanh: “Có rất nhiều chuyện không thể phân biệt rõ trắng đen, có rất nhiều khu vực đen tối. Có rất nhiều chuyện dính dáng và xen kẽ đến một số quyền lợi ở nơi đó, hai bên đều rắc rối khó gỡ, mấy chuyện rút dây động rừng này, cho dù có biết cũng phải nhắm mắt cho qua.”
Tống Thanh nửa hiểu nửa không gật đầu: “Nhưng hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần là đi xem trò vui thôi, chắc không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Đương nhiên sẽ không có bất trắc rồi.” Hà Nhật Dương cười nham hiểm: “Có anh ở đây, em vĩnh viễn an toàn.”
Sau khi lên xe Lưu Nghĩa mới phát hiện, cô lên xe của Vũ Ngọc Bình.
Cô đang định xuống xe đổi người, quay đầu nhìn lại, Hà Nhật Dương, Phan Ly, Phan Thịnh đều lái xe đi rồi nên chỉ đành chán nản từ bỏ ý định. Cô hậm hực thắt dây an toàn, sau đó nói với Vũ Ngọc Bình bằng giọng hết sức châm biếm: “Có biết lái xe không? Hay để anh đây lái thay cậu?”
“Cô là phụ nữ, đừng tự xưng anh, cô xem con gái nhà người ta, ai nấy cũng đều tự xưng là cục cưng! Còn cô thì sao?” Vành tai Vũ Ngọc Bình nóng bừng bừng, hắn vừa bắt đầu khởi động xe vừa đả kích: “Lúc tôi học lái xe, cô vẫn còn mặc quần yếm đó!”
Lưu Nghĩa trừng mắt liếc hắn: “Bây giờ tôi vẫn mặc quần yếm này, hiện tại anh vẫn đang học lái xe hả?”
“Cô...” Vũ Ngọc Bình chợt nghẹn lời, tức đến mức thiếu chút nữa là nghẹt thở.
“Nếu anh thấy tôi chướng mắt thì còn đến đây làm gì?” Lưu Nghĩa tiếp tục đả kích: “Không phải bên cạnh anh có một đám chân dài sao? Không phải anh được xưng là ông chồng quốc dân ư? Sao anh không ở cùng với mấy chân dài đó đi, đi xem tôi đấm bốc làm gì? Tôi đâu có khiến anh?”
Vũ Ngọc Bình hung hăng đạp chân ga, hắn tưởng tượng cái chân ga đó là Lưu Nghĩa, dứt khoát đạp một cước cho chết hẳn!
Thân là con gái, tự xưng anh là quá đáng rồi, lại còn độc mồm độc miệng như vậy!
Hừ, phụ nữ như vậy, đời này lấy được chồng mới lạ!
Phan Thịnh, Phan Ly nhìn thấy Vũ Ngọc Bình tức đến mức đầu sắp bốc cháy thì liếc nhau, đồng thanh hỏi: “Chịu đả kích gì à?”
Hà Nhật Dương thấy Vũ Ngọc Bình vượt qua mình, không khỏi lắc đầu nói: “Trên đời này, người phụ nữ có thể khiến Vũ Ngọc Bình mất kiểm soát như vậy chắc chỉ có Lưu Nghĩa. Mẹ của Ngọc Bình lợi hại như vậy nhưng cũng không thể khiến cậu ấy thành như vậy.”
Tống Thanh cười híp mắt nói: “Anh không cảm thấy, lúc hai người bọn họ ở cách xa nhau thì vẫn bình thường nhưng cứ hễ gặp nhau thì đều giống vậy à?”
“Đúng nhỉ! Thời gian này, không chân dài nào có thể thu hút được Ngọc Bình, ngày nào cậu ta cũng nghĩ cách trả đũa Lưu Nghĩa! Chậc chậc, thật thảm! Xem ra báo thù lâu như vậy đều phí công vô ích rồi.” Hà Nhật Dương không ngại ngần thêm bớt phá hỏng hình tượng của Vũ Ngọc Bình để chọc Tống Thanh vui vẻ.
Đấu trường ngầm tọa lạc ở vị trí giao nhau của ba thành phố.
Nơi này có chút bất tiện.
Nó nằm trên bề mặt của một ngọn núi.
Trên lý thuyết, ba thành phố đều có quyền sở hữu nhất định đối với ngọn núi này, chính bởi ba thành phố đều có quyền quản lý nên mới khó quản lý.
Hơn nữa nơi này quả thực khá hẻo lánh, bên ngoài còn bố trí khá nhiều trạm kiểm soát, không có sự dẫn dắt của người quen thì không thể vào.
Trên ngọn núi này cũng có buôn bán đặc sản của địa phương, bởi vậy đèn lồng đỏ bay phấp phới khắp nơi.
Thực tế khi trời vừa tối, biệt thự bốn tầng trên đỉnh núi sẽ tiến hành hạng mục boxing.
Vừa đến giờ, đã có vô số người quyền quý xuất hiện ở đây, có người đến xem thi đấu, có người đến đặt cược.
Không sai, bất cứ hoạt động kinh doanh phi pháp nào cũng móc nối với bài bạc.
Đoàn xe của Hà Nhật Dương cũng nhận được sự chỉ dẫn của người quen, rẽ qua không biết bao nhiêu rã rẽ mới đến được nơi cần đến.
Vừa xuống xe, Tống Thanh cảm thấy vô cùng choáng ngợp.
Toàn bộ ngọn núi đều đèn đuốc xán lạn, người qua lại tấp nập.
Nếu như không biết rõ đến nơi này để làm gì thì Tống Thanh còn cho rằng những người này là du khách hồi sáng dừng chân lại đây.
Tống Thanh thấp giọng hỏi: “Nhiều người như vậy, quả thực không có vấn đề gì sao?”
“Yên tâm, nơi này là khu vực an toàn.” Hà Nhật Dương trả lời nói rằng: “Địa vị của chúng ta khác với bọn họ.”
Tống Thanh gật đầu.
Lưu Nghĩa bước nhanh hai bước, đi theo Tống Thanh, cùng với Hà Nhật Dương kẹp Tống Thanh ở giữa.
“Tớ bảo vệ cậu.” Lưu Nghĩa nói ngắn gọn: “Ở đây nhiều người, nhất định sẽ loạn. Tớ không bảo vệ cậu, tớ không an tâm.”
Tống Thanh chợt mỉm cười: “Tớ đi cùng hai người các cậu, liệu có vị tiểu thư nào ghen ăn tức ở với tớ không?
Mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ nghiêng nghiêng: “Ồ, vậy em chính là đại tiểu thư có vinh hạnh nhất trên đời rồi!”
Lúc này, có người bước nhanh đến trước mặt Hà Nhật Dương, cung kính hành lễ nói: “Tổng giám đốc Hà cậu hạ cố đến chơi, thật vẻ vang cho nơi này, mời các vị vào trong.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom