• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-164

CHƯƠNG 164: PHƯƠNG MẠN LUÂN NHỜ GIÚP ĐỠ




“Bà nội cứ nói, chỉ cần anh trai và anh có thể sinh ra một đứa con, thì sẽ cho phép ba mẹ về nhà. Nhưng thật ra, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Ba mẹ anh ở bên ngoài mấy chục năm, cũng đến lúc phải trở về rồi. Nếu em không mang thai được thì bà nội chỉ có thể tìm cách khác mà thôi. Lúc nhỏ, Lam Lam đã từng được bà nội nuôi nấng qua một thời gian, nên lần này ba mẹ anh cho Lam Lam trở về, thật ra là có ý như vậy, nếu bà nội nể mặt Lam Lam mềm lòng thì...”
“Có lẽ, chỉ cần bà nội chịu xuống nước, thì ba mẹ anh sẽ có thể trở về nhà.” Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh với ánh mắt van xin: “Thanh Thanh, anh biết việc này đã khiến em phải chịu khổ nhiều rồi. Nhưng mà, ba mẹ anh đã ở bên ngoài suốt mấy chục năm rồi, anh thật sự, lúc nào cũng hy vọng cả nhà anh có thể đoàn tụ với nhau.”
“Cho nên, anh mới quyết định hy sinh em, có phải không?” Tống Thanh thản nhiên nhìn Hà Nhật Dương: “Vậy em hiểu rồi.”
“Em hiểu gì!” Lửa giận lại nổi lên trong đôi mắt của Hà Nhật Dương: “Em lại nghĩ lung tung nữa rồi!”
Tống Thanh cúi đầu xuống, không dám nhìn Hà Nhật Dương, khẽ nói: “Em vẫn chưa mang thai đứa bé của anh, em xin lỗi anh. Anh có suy nghĩ của anh, em hoàn toàn không có quyền can thiệp. Anh cần em làm gì thì chỉ cần thông báo em một tiếng là được rồi, em sẽ cố gắng phối hợp với anh. Em không có tư cách bướng bỉnh, em cũng không có sự lựa chọn nào khác.”
Hạ Nhật không biết nói thêm gì nữa.
“Anh dám nói không phải không?” Tống Thanh hỏi ngược lại Hà Nhật Dương: “Em so với Thôi Nguyệt Lam, thì cô ta có thể khiến ba mẹ của anh mau chóng trở về, nhưng em thì không thể. Cho nên, anh mới quyết định chọn Thôi Nguyệt Lam.”
“Không phải như vậy.” Hà Nhật Dương đột nhiên cao giọng nói: “Em và cô ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Em là vợ của anh, còn cô ấy chỉ là em gái của anh, làm sao có thể so sánh với nhau được?”
“Vợ và em gái ư?” Tống Thanh khẽ cười ra tiếng, khóe mắt ướt đẫm, cô ngước lên nhìn Hà Nhật Dương: “Anh thật sự xem cô ấy như em gái thật ư?”
“Đương nhiên rồi!” Hà Nhật Dương bực tức trả lời: “Anh không hề đa tình như em tưởng tượng đâu!”
Tống Thanh bán tín bán nghi nhìn Hà Nhật Dương: “Thật sao?”
“Anh biết em sẽ nghĩ lung tung mà!” Hà Nhật Dương thở dài một tiếng, hắn khẽ hôn lên trán của Tống Thanh: “Cho nên anh mới cố tình quay về đây, giải thích rõ cho em hiểu!”
“Vậy cô ấy đối với anh thì sao?” Tống Thanh tiếp tục truy hỏi: “Cô ấy cũng chỉ xem anh là anh trai thôi sao?”
Hà Nhật Dương bóp nhẹ chóp mũi của Tống Thanh: “Chúng ta đã kết hôn rồi, em còn chưa tin tưởng anh sao?”
Tống Thanh lúc này mới hé nở ra được một nụ cười.
“Hà Nhật Dương, vậy anh có thích em không?” Tống Thanh bất chợt hỏi.
“Thích.” Hà Nhật Dương không hề do dự thừa nhận.
Cô là tiểu thiên sứ của hắn, tiểu thiên sứ mà hắn đã tìm kiếm suốt 18 năm trời!
Sao hắn lại không thích được?
Sao hắn lại không quan tâm được chứ?
“Vậy, anh sẽ luôn luôn... luôn luôn ở bên em chứ?” Đôi mắt Tống Thanh nhìn thẳng vào Hà Nhật Dương.
“Đúng vậy.” Hà Nhật Dương khẳng định nói.
Suốt đời này hắn không muốn phải rời xa tiểu thiên sứ của hắn nữa!
Ai cũng không thể tách họ ra được!
“Vậy, anh có yêu em không?” Tống Thanh cuối cùng cũng hỏi ra câu này.
Nhưng Hà Nhật Dương lại cười lên.
Đến bây giờ cô ấy còn đang phân vân vì vấn đề này ư?
Câu này còn phải hỏi nữa hay sao?
Câu trả lời đương nhiên là có rồi!
Hà Nhật Dương vừa mới mở miệng định trả lời, thì điện thoại của hắn chợt reo lên.
Hà Nhật Dương vừa nhìn thấy số điện thoại, bèn nói với Tống Thanh: “Được rồi, anh phải về rồi. Em hãy nhớ là đừng suy nghĩ lung tung nữa! Có biết không?”
Hà Nhật Dương cúi đầu hôn lên trán của Tống Thanh, xoay người rời khỏi.
Tống Thanh cứ đứng đó nhìn vào tấm lưng đang xa dần của Hà Nhật Dương.
Rốt cuộc anh ấy yêu mình hay là không yêu mình chứ?
Sau khi xem show diễn về, tâm trạng của Tống Thanh đã tốt hơn trước rất nhiều.
Ông Charles tuy không hỏi gì cả, nhưng cũng thấy được, ánh mắt của Tống Thanh đã sáng lạng hơn rất nhiều.
Tuy lần này không xem trọn được hết cả buổi lễ ra mắt, nhưng, ông Charles vẫn đem về không ít tài liệu cho Tống Thanh, cho cô ấy tham khảo và học tập.
Hai ngày sau, Phương Mạn Luân lại đến.
Nhưng mà, lần này hắn đến không phải để ngồi chơi, mà là muốn tìm Tống Thanh giúp đỡ.
“Thanh Thanh, lần này em nhất định phải giúp tôi.” Phương Mạn Luân vừa mới vào cửa thì đã tối tăm mặt mày nói: “Tôi vừa mới đầu tư một bộ phim truyền hình lớn, nhưng nhà tạo mẫu độ nhiên lâm bệnh nặng, tôi đã liên lạc qua mấy nhà tạo mẫu, nhưng họ đều kín lịch hết cả. Thanh Thanh, em hãy giúp tôi một lần đi!”
Tống Thanh ngơ ngác: “Nhưng em chưa hề tạo mẫu cho đoàn làm phim lần này cả! Em cũng không có kinh nghiệm cho những kiểu trang điểm trong phim.”
“Lúc em còn đi học, không phải đã từng thực tập trong một đoàn làm phim sao? Tác phẩm của em tôi cũng đã xem qua rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.” Phương Mạn Luân tự tin nói: “Tôi hoàn toàn tin tưởng em!”
Tống Thanh bán tín bán nghi nói: “Không được đâu? Em thường phụ trách trang điểm cho các buổi tiệc nhiều hơn, anh hãy đi tìm người khác giúp đỡ đi.”
Phương Mạn Luân cố tình làm ra một nét mặt oán trách nói: “Thanh Thanh, em hãy giúp đàn anh một lần đi. Hơn nữa, những phong cảnh quay phim cũng rất đẹp, không phải em rất thích được đi vẽ tranh phong cảnh sao? Em chỉ cần phụ trách tạo mẫu của nhân vật chính mà thôi, còn những người khác thì sẽ có nhà tạo mẫu của riêng họ đảm nhiệm, sau khi em hoàn thành công việc của mình thì có thể đi vẽ tranh rồi!”
Câu nói cuối cùng của hắn, đã thành công khơi dậy được hứng thú của Tống Thanh.
“Anh dự định quay phim truyền hình ư?” Tống Thanh hiếu kỳ hỏi.
Phương Mạn Luân cười nói: “Anh đã mua một bộ phim với đề tài tiên hiệp trên mạng, cho nên nơi lấy bối cảnh đều vô cùng đẹp. Có núi có sông có cây có hoa, chỉ riêng bối cảnh thôi, thì anh đã đầu tư hết 350 tỷ rồi rồi.”
Tống Thanh sáng mắt lên.
Phim tiên hiệp ư?
Bối cảnh ấy chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tuy rất nhiều đoàn làm phim vì muốn tiết kiệm, nên đến phút cuối những bối cảnh ấy đều được tạo ra bằng kỹ xảo vi tính.
Thế nhưng hiệu quả từ những bối cảnh thực tế, là điều mà kỹ xảo vi tính không cách nào sánh ngang được.
Lúc này, ông Charles đang đi từ bên ngoài vào nói: “Nghe có vẻ khá tốt, Thanh Thanh, tuy em đã quyết định đi theo con đường nhà thiết kế, nhưng như vậy cũng không cản trở con phát triển theo nhiều chiều hướng khác nữa. Nếu em có thể học thêm một kỹ năng thì thành tựu sau này sẽ càng cao hơn nữa. Đây chính là cơ hội thực tập rất tốt với em đó.”
Ông Charles nêu ra ý kiến của mình một cách trực tiếp.
Nếu ông Charles đã nói như vậy, thì Tống Thanh cũng không có gì phải lo lắng nữa, cô bèn gật đầu đồng ý.
Khi Tống Thanh gật đầu đồng ý, thì khóe mắt của Phương Mạn Luân chợt lóe lên một nụ cười xảo quyệt.
Nếu Tống Thanh đã đồng ý vào đoàn làm phim, thì Phương Mạn Luân cũng không nán lại nữa, lập tức cáo từ rời khỏi.
“Thầy ơi, tại sao thầy lại tán thành việc em tham gia vào đoàn làm phim vậy?” Tống Thanh đợi Phương Mạn Luân đi rồi, mới hỏi ông Charles.
“Em chưa bao giờ vui khi ở lại đây cả, vậy thì tại sao lại không đi khuây khỏa bên ngoài chứ?” Ông Charles vô cùng nhân từ nhìn Tống Thanh: “Có lẽ sau khi em ra ngoài rồi thì tâm trạng của em sẽ khác đi.”
Tống Thanh nghĩ cũng đúng.
Ở lại thành phố H, thì dường như cô thật sự không vui vẻ gì cả.
Dù Hà Nhật Dương nói, cô và Thôi Nguyệt Lam hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, dù cho Hà Nhật Dương đối với Thôi Nguyệt Lam không phải là loại tình cảm đó, nhưng nếu mỗi ngày đều phải nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam cứ lượn qua lượn lại trước mặt cô ấy để chứng tỏ sự tồn tại của cô ta, thì cũng thật phiền phức.
“Vả lại, bây giờ em vẫn còn trẻ, học hỏi được nhiều hơn thì sẽ không có hại gì cả.” Ông Charles tiếp tục nói: “Sau này chưa chắc em có thể phát triển được trên con đường nào. Nếu một con đường bị tắc nghẽn, thì em sẽ còn con đường khác để để đi, sẽ không gì có thể bắt ép được em, sẽ không dậm chân tại chỗ, cũng sẽ ko ép mình vào đường cùng.”
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, điều này cũng có lý.
Nếu cô làm nhà tạo mẫu không được thì cô ấy sẽ làm nhà thiết kế, nếu ngay đến nhà thiết kế cũng làm không được thì cô sẽ vào đoàn làm phim để trang điểm diễn viên, tài năng trang điểm của cô vẫn luôn ở đó mà!
Tống Thanh gật đầu nói: “Em đã hiểu rồi.”
Ông Charles thật sự đang suy nghĩ thay cho Tống Thanh.
Nhưng Tống Thanh vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Phương Mạn Luân thân là người kế thừa của Nhà họ Phương, hắn cứ bỏ mặc nhiều hạng mục như thế này, chuyên chú tâm vào việc quay phim truyền hình thôi sao? Rốt cuộc có phải gần đây hắn rảnh rang lắm không?
Việc tìm nhà tạo mẫu, cứ trực tiếp giao cho thuộc hạ làm là được mà.
Chẳng lẽ hắn cũng nhìn thấy tâm trạng gần đây của mình cũng không tốt, nên mới cố tình quay một bộ phim truyền hình, cho mình được khuây khỏa ư?
Không không không, không thể nào đâu.
Hắn không rảnh rang như vậy đâu.
Trong lúc này, Phương Mạn Luân đang vừa gọi điện thoại vừa lái xe: “Khanh Hân, em hãy ráng kiềm chế lại! Thôi Nguyệt Lam đó sẽ không thể thành công được đâu.”
Phương Khanh Hân trong điện thoại đang khóc lóc rất thảm thiết: “Anh, lúc trước anh cứ nhất quyết đưa em qua Mỹ, bây giờ thì tốt rồi, tiện nhân bên cạnh Hà Nhật Dương đã càng ngày càng nhiều rồi!”
Phương Mạn Luân tiếp tục an ủi cô: “Em đừng nghĩ như vậy. Em cứ né qua một bên trước, đợi đến khi Tống Thanh thay em thu dọn hết tất cả tình địch, em chỉ cần ngồi hưởng thụ thành quả của cô ta đem lại là được rồi!”
Phương Khanh Hân bán tín bán nghi nói: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, em không tin người khác thì cũng phải tin người anh này chứ?” Khi Phương Mạn Luân nói câu này, biểu cảm trên mặt hắn không hề có thành ý gì cả.
“Được thôi, vậy thì em sẽ tin anh một lần.” Phương Khanh Hân sau khi nói xong câu này bèn gác máy.
Sau khi dẹp điện thoại vào, thì khóe miệng Phương Mạn Luân mới cong lên đầy mỉa mai.
Em gái có là gì chứ?
Vẫn chỉ là một con cờ của anh ta mà thôi.
Nhưng lúc anh ta quyết định mua bộ phim truyền hình đó, thì diễn tiến của câu chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi kế hoạch ban đầu của anh ta rồi.
Anh ta cũng không biết, tại sao anh ta lại nổi hứng lên mua nó nữa.
Anh ta chỉ cảm thấy, những ngày tháng cùng tảo mộ với Tống Thanh, dường như là những ngày tháng mà anh ta vui vẻ nhất suốt cuộc đời này.
Trong tiềm thức của anh ta, cứ muốn lập lại cuộc sống như vậy thêm một lần nữa.
Đợi đến khi anh ta hoàn hồn lại, thì đã hoàn thành việc đó mất rồi.
Anh ta không hề phủ nhận, trong khoảng khắc mà Tống Thanh đồng ý gia nhập đoàn, trong lòng của anh ta vô cùng sung sướng.
Anh ta không hề phủ nhận, lúc đầu anh ta tiếp cận Tống Thanh là để đả kích Hà Nhật Dương.
Nhưng lúc này, anh ta đột nhiên có chút không khẳng định được rồi.
Tin Tống Thanh đồng ý vào đoàn làm phim, không được lan truyền rộng rãi, Hà Nhật Dương dạo này dường như cũng rất bận rộn.
Cho nên, đến khi Tống Thanh kéo theo hành lý rời khỏi thành phố H, thì Hà Nhật Dương mới biết được, Tống Thanh đã rời khỏi nhà rồi.
Trước ngày vào đoàn làm phim, Phương Mạn Luân đích thân tới đón Tống Thanh, trực tiếp cho máy bay riêng của mình bay đến nơi quay phim.
Bởi vì phải quay phim tiên hiệp, cho nên bối cảnh được sắp xếp tại một rừng trúc bên phía Nam thành phố.
Sau khi đến nơi Tống Thanh mới phát hiện, thật sự tồn tại nơi có núi có sông, phong cảnh đẹp đẽ như mơ.
Vẽ tranh phong cảnh tại đây, quả thật cũng rất thơ mộng.
Phương Mạn Luân thân là ông chủ lớn, anh ta đích thân đem theo nhà tạo mẫu, nên tất cả mọi người trong đoàn đều không dám lười biếng, mọi người đều chủ động chào hỏi Tống Thanh.
Tống Thanh mặc một bộ đồ thoải mái, một chút dáng vẻ kiêu căng cũng không có, nguyên một đoàn làm phim, cũng không có ai nhận ra cô ấy chính là phu nhân của tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị mà dạo trước được đồn đại không ngừng.
Sau khi vào đoàn không lâu, Tống Thanh hơi ngứa tay, thiết kế mấy bảng vẽ tạo hình cho nữ chính.
Kết quả là sau khi nữ chính xem qua, bức nào cũng rất yêu thích, cứ cầu xin Tống Thanh vẽ từng bức cho cô ấy.
Tống Thanh cũng bị nổi hứng lên, vẽ từng bức cho từng hình mẫu của nữ chính, sau đó cho mọi người quyết định.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom