• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-151

CHƯƠNG 151: GIÚP ĐỠ CHÚT ĐI




Hà Nhật Dương không có trả lời câu nói này, ngược lại còn chuyển chủ đề câu chuyện, nói: "Cậu Phương, giúp một chuyện đi."
"Muốn tôi giúp anh chăm sóc em gái kết nghĩa của anh?" Phương Mạn Luân tự giễu mà cười: "Hà Nhật Dương, vừa rồi chúng ta dường như còn là kẻ địch. Anh đem em gái kết nghĩa của anh nhờ tôi chăm sóc, thật sự là thích hợp sao?"
"Đây không phải là không có cách sao?" Hà Nhật Dương cười hắc hắc: "Rồi hãy nói đi, chúng ta không phải mới vừa đã hợp tác rồi sao? Huống chi anh đã suy nghĩ nhiều rồi, Lam Lam chỉ là coi tôi là anh trai, không có cái khác. Tôi là sợ Thanh Thanh sẽ suy nghĩ nhiều thôi."
"Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp." Phương Mạn Luân nghiêm mặt nó: "Tạm không nói đến bên cạnh tôi không có xuất hiện phụ nữ, coi như là tôi thu nhận và giúp đỡ cô ấy, cô ấy là nhất định sẽ tới sao? Đừng quên, mục tiêu của cô ấy là anh. Nhưng mà, tôi ngược lại có thể thay anh chăm sóc Thanh Thanh!"
"Hừ. Phụ nữ của tôi cần người đàn ông khác chăm sóc sao?" Hà Nhật Dương lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thật sự là không cần?" Phương Mạn Luân hình như lật lại được một ván, hiếm có có tâm trạng khá hơn.
Hà Nhật Dương chỉ là hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.
Phương Mạn Luân cũng không tiếp tục ép buộc hắn, chỉ là hỏi: "Các người tại sao không ngồi máy bay mà tới đây, cần phải lái xe đến?"
"Con đường này là em ấy năm đó bị mang đi mà đi qua đấy, vì vậy dẫn em ấy hồi ức lại một cái." Hà Nhật Dương mới không nói với Phương Mạn Luân biết, hắn chính là muốn cùng Tống Thanh ở lâu thêm một đoạn thời gian, gây dựng tình cảm nhiều hơn.
Phương Mạn Luân lập tức nói: "Đúng lúc, mấy ngày nay tôi cũng không có chuyện khẩn cấp gì. Không biết Tổng giám đốc Hà có hoan nghênh tôi cùng đồng hành không?"
Hà Nhật Dương cự tuyệt: "Tôi chỉ mang theo hai chiếc Motorhome, ở không được đâu."
"Tôi tự chuẩn bị." Phương Mạn Luân bổ sung: "Thanh Thanh là sư muội của tôi, theo lý mà nói, tôi cũng nên đi tế bái một cái không phải sao?"
Lúc này, tiếng nói của Tống Thanh từ bên ngoài vang lên: "Các anh vẫn chưa nói chuyện xong a? Khách cũng đi hết rồi!"
Hà Nhật Dương đột nhiên hạ thấp giọng xuống mà nói với Phương Mạn Luân: "Tôi có thể cho phép anh cùng đồng hành, nhưng mà chuyện vào đêm nay, không thể để cho Thanh Thanh biết được!"
"Được!" Phương Mạn Luân mỉm cười.
Anh, cuối cùng cũng lật lại được một ván.
Dù là chỉ là một ván rất nhỏ.
"Đã nói xong rồi, đang thưởng thức trà." Phương Mạn Luân chủ động mở miệng nói: "Muốn nếm thử trà nơi này không? Hương vị rất tốt đấy."
Tống Thanh lúc này mới đi tới, ngồi ở bên người Hà Nhật Dương, nói: "Nếu như chúng ta còn chưa đi, không chừng chủ nhân của buổi tiệc cũng sắp sợ đến khóc rồi đấy."
Hà Nhật Dương cùng Phương Mạn Luân đồng thời nở nụ cười: "Đúng là như vậy, hay là đổi một nơi khác rồi tiếp tục uống trà."
Ba người cùng đứng dậy rời khỏi.
Lúc đi ra khỏi cửa, chủ nhân của buổi tiếc đúng thật là thở phào một hơi.
Trở lại trên xe, Tống Thanh nhịn không được tò mò mà hỏi: "Anh cùng Phương Mạn Luân đã nói chuyện gì rồi?"
"Không có gì, chỉ là trò chuyện những việc công thôi." Hà Nhật Dương nói: "Đúng rồi, hắn nghe nói em muốn đi tế bái cha, đúng lúc cũng muốn đi đến nơi đó làm việc, vì vậy tôi đã mời hắn cùng chúng ta đồng hành, em không để tâm chứ?"
Tống Thanh lắc đầu.
Cô đương nhiên sẽ không để bụng a.
Nhưng mà, cô chỉ là rất tò mò.
Hai người bọn họ không phải vẫn luôn là giương cung bạt kiếm đấy sao?
Tại sao đi vào uống trà một hồi, tâm sự thì lập tức trở nên quan hệ tốt rồi?
Trước kia giương cung bạt kiếm chẳng lẽ đều là giả dối sao?
Nếu như Hà Nhật Dương không chịu nói, Tống Thanh cũng không hỏi.
Trở lại chỗ ở, Tống Thanh tẩy trang thay quần áo, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ.
Điện thoại của Hà Nhật Dương đột nhiên reo lên, Hà Nhật Dương nhìn thoáng qua dãy số, quay người đi ra bên ngoài nghe.
Tống Thanh không biết tại sao, dưới đáy lòng lộp cộp một tiếng.
Trước kia, Hà Nhật Dương nghe điện thoại cũng không đưa lưng về phía cô đấy.
Cho dù là có công sự quan trọng đến cỡ nào, cũng sẽ không đấy.
Hắn, đây là đang nghe điện thoại của ai?
Tống Thanh vẫy vẫy đầu, không ngừng khuyên bảo mình, đừng nghĩ ngợi lung tung, nhất định không có chuyện gì.
Tống Thanh cầm lấy đồ của mình đi vào phòng tắm, vừa định chuẩn bị đi vào, cửa phòng ở bên cạnh không có khóa kín, tiếng của Hà Nhật Dương từng chút từ bên trong bay tới: "Lam Lam, anh đương nhiên là nhớ em a, chờ em qua đây rồi, anh cho dù bận đến đâu cũng sẽ rút thời gian ra ở với em."
Tim của Tống Thanh, thẳng tắp rơi xuống.
Lam Lam, đó là ai?
Người có thể khiến Hà Nhật Dương dùng khẩu khí dịu dàng như vậy mà nói chuyện, nhất định không phải là đàn ông.
Mà nếu như đối phương là phụ nữ, như vậy, cô ấy là ai?
Ngón tay của Tống Thanh đột nhiên thu chặt.
Nghe Hà Nhật Dương nói chuyện điện thoại xong sắp đi ra, Tống Thanh không có tiền đồ mà thoáng chốc trốn vào nhà vệ sinh, thuận tay khóa lại cửa phòng.
Tống Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng một cơn hỗn loạn.
Tôi nhất định là nghe lầm rồi, đúng không?
Hoàn toàn là không có người phụ nữ gì đúng không?
Tôi... tôi đây là như thế nào?
Tại sao đáy lòng lại buồn đến sợ?
Tại sao lại có cái cảm giác bảo bối của mình, bị người khách đánh cắp?
Tống Thanh đưa tay bụm lấy ngực, chỗ đó rất nặng rất nặng.
Tống Thanh thả nước xong, cả người ngâm vào trong nước, dùng ngat thở để ngăn cản mình nghĩ ngợi lung tung.
Nhất định là mình quá nhạy cảm rồi!
Nhất định không phải là như mình nghĩ như thế đâu!
Tống Thanh bỗng chốc từ trong nước vọt ra.
Hà Nhật Dương ở trong khoảng thời gian này, đối với mình thật sự rất tốt, hắn nuông chiều tuyệt đối không làm giả đấy!
Hắn hoàn toàn không cần phải làm như vậy!
Mình phải tin tưởng hắn!
Tống Thanh âm thầm hạ quyết định, giả bộ như không có nghe thấy cái gì, tiếp tục cùng Hà Nhật Dương duy trì tình hình như lúc trước.
Thế nhưng là tuy tự khuyên bản thân là như vậy, đáy lòng rốt cuộc vẫn là đã có một vết nức rất nhỏ.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng trước sau gì cũng là tồn tại.
Hà Nhật Dương phát hiện Tống Thanh đi vào phòng tắm một hồi lâu cũng chưa đi ra, thuận tay đẩy cửa, lại phát hiện cửa bị khóa rồi.
Đáy lòng của Hà Nhật Dương cũng hiện lên một chút dự cảm không tốt.
"Thanh Thanh?" Hà Nhật Dương dò hỏi: "Em không sao chứ?"
Tống Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần, lung tung lau mặt, lớn tiếng mà trả lời: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi mệt. Em lập tức là xong rồi."
Tống Thanh tắm rửa sạch sẽ thân thể, rất nhanh đã đi ra khỏi phòng tắm.
Tống Thanh cố hết sức cho mình thể hiện bình thường một chút, thế nhưng là Hà Nhật Dương vẫn là phát hiện đã xảy ra điều gì.
"Em hôm nay không vui?" Hà Nhật Dương truy vấn.
"Làm sao có? Em chỉ là hơi mệt chút thôi." Tống Thanh miễn cưỡng mà cười, nói: "Được rồi, anh nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi. Chúng ta ngày mai còn phải tiếp tục lên đường đây."
Hà Nhật Dương nghe được Tống Thanh nói như vậy, lúc này mới lặng lẽ yên tâm, đưa tay gãi gãi đầu của Tống Thanh, nói: "Được rồi, nếu như mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút."
Thân thể của Tống Thanh cứng đờ.
Hắn tại sao có thể đối với hai người phụ nữ, đều dùng ngữ khí dịu dàng đến như vậy mà nói chuyện?
Cô gái Lam Lam kia, hắn cũng là như thế này...
Không không không, Tống Thanh, dừng lại! Không nên suy nghĩ bậy bạ!
Cô phải tin tưởng hắn!
Hắn không phải là người đàn ông như vậy!
Mình nhất định là nghe lầm rồi!
Hoàn toàn là không có cái gì là Lam Lam!
"Ừ, vậy em đi ngủ trước đây." Tống Thanh gật gật đầu, quay người đi tới phòng ngủ.
Hà Nhật Dương nhìn bóng lưng của Tống Thanh, cho rằng cô ấy là cận hương tình khiếp, có lẽ là quá lâu chưa có trở về vấn an cha, vì vậy tâm trạng sa sút một chút chăng.
Tống Thanh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, bên tai thì vang lên ngữ khí của Hà Nhật Dương khi gọi điện thoại.
Dịu dàng như thế, nuông chiều... như thế.
Đã từng cho rằng, nuông chiều của hắn, là dành riêng cho mình đấy.
Thế nhưng là giờ phút này, đột nhiên phát hiện, mình chỉ là một trong số đó.
Rõ ràng đã khuyên qua mình rồi, nhưng trong lòng vẫn còn có thể buồn đến phát sợ như thế?
Tống Thanh cuối cùng vẫn là nén không được sự nghĩ ngợi lung tung của mình.
Cho đến khi Hà Nhật Dương tắm rửa xong đi tới, Tống Thanh lúc này mới cưỡng ép buộc mình phải bình tĩnh lại.
Cảm nhận được một nửa kia giường ở sau lưng run một cái, thân thể của Tống Thanh không hiểu sao mà cứng ngạnh lại một cái.
Hơi thở thuộc về hắn lập tức truyền tới, thế nhưng là đêm nay cũng không giống như trước thoải mái dễ chịu như thế nữa.
Là bởi vì trong lòng của hắn, còn cất giấu một người khác sao?
Đúng, mình tại sao đem chuyện quan trọng như vậy mà bỏ qua rồi?
Hắn vẫn luôn đang tìm thiên thần của hắn.
Không phải là Lâm Khê, không có nghĩa là hắn sẽ ngừng chân tiếp tục tìm kiếm.
Hắn đối xử với mình tốt, chỉ là bởi vì cô bé kia vẫn chưa xuất hiện.
Như hắn vừa rồi gọi điện thoại cho người kia, hắn lúc đó chẳng phải cũng vô cùng dịu dàng sao?
Nếu như cô bé kia xuất hiện, chỉ sợ mình ngay cả tư cách đứng ở bên cạnh hắn cũng không có.
Vừa nghĩ tới mình trước sau cũng có một ngày, chắc chắn sẽ phải rời xa, Tống Thanh đã cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, cái cơn đau nhức ở chỗ ngực, lập tức trở thành cơn đau đớn như bị một gai nhọn sắc bén đâm vào vậy.
Hình như là một giây sau, liền đỏ cả vành mắt.
Mình quả thật là không bỏ xuống được sao?
Một chữ Tình, đả thương người nhất.
Ai sinh lòng yêu trước, thì người đó thua trước.
Trong cuộc đánh cược âm soa dương thác này, có lẽ là mình thua trước rồi.
Cánh tay của Hà Nhật Dương quàng vào, còn muốn ôm Tống Thanh chìm vào giấc ngủ như trước.
Thế nhưng là Hà Nhật Dương đưa tay vừa mới chạm vào Tống Thanh, lập tức liền phát hiện sự khác thường của Tống Thanh.
Thân thể của Tống Thanh cứng ngắc đến không thể tưởng tượng nổi.
Cô ấy làm sao rồi?
Đêm nay vì cô ấy hả giận, cô ấy không vui sao?
Hay là bởi vì hắn làm khó Phương Mạn Luân, cho nên cô ấy đang vì Phương Mạn Luân bất bình?
Ở dưới đáy lòng của cô ấy, một sư huynh không quan hệ thân thích gì, chẳng lẽ còn quang trọng hơn mình người chồng chính quy này sao?
Nghĩ đến đây, mắt phượng của Hà Nhật Dương nén xuống, hơi mang một luồng khí giận, trong nháy mắt thu cánh tay lại.
Cảm nhận được cánh tay của Hà Nhật Dương rút rời đi, đáy lòng của Tống Thanh càng thêm nặng trĩu.
Trước kia hắn không phải như thế!
Mình cùng hắn dù cãi nhau như thế nào, hắn cũng sẽ không dễ dàng thu về như vậy.
Chỉ là bởi vì cú điện thoại kia, lòng của hắn liền lệch rồi sao?
Đúng vậy a, lòng người là lệch đấy.
Luôn là có lệch có hướng.
Bây giờ hắn đã có người càng muốn đến yêu thương càng muốn đến nuông chiều rồi, cho nên, mình cũng đã bắt đầu trở thành thứ không quan trọng rồi sao?
Nước mắt lặng lẽ kéo ra khỏi hốc mắt, thấm ướt lông mi, thuận theo khóe mắt rơi vào trong những sợi tóc.
Tống Thanh không dám chảy quá nhiều nước mắt, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng lau đi, giả bộ như vẻ đã ngủ say, đem mình cuộn thành như một con gai nhím.
Đúng, cô ấy là gai nhím.
Không phải bé thỏ con.
Bé thỏ con vô hại như thế, yếu đuối như thế.
Cô nếu như luôn yếu đuối vô hại như vậy, làm sao đi bảo vệ anh trai?
Cô ấy là con gai nhím, cho dù lúc bình thường xòe ra gai nhọn, nhìn cực kỳ giống bé thỏ con.
Nhưng bản chất của cô vẫn còn là con gai nhím.
Gặp phải tổn thương, thì sẽ đem mình cuộc thành một đoàn thật chặt, dùng gai nhọn hết sức bao vây lấy mình.
Dù là đả thương đối phương, cũng đả thương mình rồi.
Bởi vì, vết thương quá nhiều rồi.
Ngày hôm sau, Phương Mạn Luân quả nhiên đã gia nhập vào đội ngũ.
Hà Nhật Dương tuy rằng chỉ mang theo hai chiếc Motorhome, Phương Mạn Luân lại mang theo năm chiếc xe.
Tống Thanh cũng nhịn không được mà hỏi anh ấy: "Sư huynh, anh đây là ý định đổi nghề đi đào hầm sao?"
Phương Mạn Luân cười ha ha, trả lời: "Mộ phần ở bên kia thật đúng là nhiều đấy, đào mộ cũng không đến mức, thu vài món đồ tốt, vẫn là có thể đấy."
Nơi mà Lâm Vũ Tường chôn cất, là ở một khu rừng rậm.
Bên kia nghe nói đã từng chôn cất qua một triều đại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom